Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 687
Lý Ngôn Khánh từ đầu tới cuối vẫn không hề xuất hiện trên chiến trường Thái thủy.
Tuấn Nghi mất, Tế Âm, Đông quận mọi cửa khai mở, Vương Đức Nhân hiện tại đóng ở Bạch mã hiện tại cũng sẽ không nghe theo lệnh của mình.
Nếu như hiện tại Lý Mật trở lại Bạch Mã thì nghênh đón hắn nhất định là dao mổ của vương Đức Nhân.
Nói không chừng Vương Đức Nhân đang lo lắng làm sao đàm phán với Lý Ngôn Khánh, mình mà đi thì chỉ sợ hợp tâm ý của hắn.
- Tam lang ngươi chớ trách mình, Tuấn Nghi mất không phải là lỗi của ngươi.
- Cô bây giờ cảm thấy kỳ quái, tại sao Thì Đức Duệ lại hàng, chuyện này thật là kỳ quặc.
- Vương thượng chúng ta phải làm gì tiếp bây giờ?
Lý Mật nghĩ nghĩ rồi cười khổ nói:
- Ta biết rằng ngươi muốn đi Dương thành phải không?
Vương Bá Đương nói:
- Đan Thông đóng ở Dương thành, dưới trướng có tám nghìn tinh tốt, chỉ sợ...
- Tam Lang, Dương thành không đi được.
Lý Mật khẽ nói:
- Đan Hùng Tín không giống như ngươi hắn vốn là địch sau đó là thủ hạ, trước giờ hắn đối với ta không hè phục, lúc trước ta chém giết Địch Nhượng dùng vũ lực quy phục hắn, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không.
Vậy chúng ta hiện tại phải làm sao...
Lý Mật nói:
- Chúng ta đi Quan Trung.
- Quan Trung?
Lý Mật quyết định, nghiến răng nói:
- Thế cục Sơn Đông đã khó có thể vãn hồi, chúng ta bây giờ muốn có chỗ dừng chân thì vô cùng khó, bây giờ chỉ có đi Quan Trung, Lý Uyên năm đó từng tôn ta làm huynh trưởng, nếu như ta tới gặp hắn hắn nhất định sẽ trọng dụng ta.
Đợi thời cơ chín muồi chúng ta sẽ mượn lực Quan Trung, chém giết quay trở về Đông Đô, quyết sống mãi với Lý Ngôn Khánh một phen nữa.
Vương Bá Đương không phải là người có chủ ý, nhưng hắn cảm thấy Lý Mật lần này đi Quan Trung khó có thể hoàn thành tâm nguyện.
Đúng thế, năm đó Lý Uyên tôn Lý Mật làm huynh trưởng là vì sao?
Lý Mật chiếm lĩnh Ngõa Cương, lại là thiên mệnh chi nhân.
Dưới trướng có mấy chục vạn hùng binh, chiến tướng như mây, đã bao hàm toàn bộ khu vực Sơn Đông, thậm chí còn kéo dài tới tận Giang Hoài.
Thiên hạ quần hùng, ai không bái phục?
Nhưng hiện tại thì sao?
Binh mã bất quá chỉ mấy trăm, tướng lãnh chỉ có mình Vương Bá Đương.
Không nơi dung thân, mà Lý Uyên hiện tại đã được thiền vị, đăng cơ xưng đế, tọa trấn Quan Trung được quý tộc quan lũng ủng hộ, phía dưới có mấy chục vạn hùng binh, chiến tướng như mây.
Tuy nhiên Vương Bá Đương không biết phải khuyên bảo Lý Mật thế nào.
Dù sao từ đây tới Quan Trung cũng xa tới nghìn dặm, mình cứ từng bước từng bước khuyên bảo Lý Mật cũng được.
- Vương thượng, vương thượng luân phiên ác chiến đã mệt mỏi rồi.
- Đúng rồi nghỉ ngơi một chút, gió tuyết lớn như vậy Lý Ngôn Khánh chắc không đuổi theo đợi sau hừng đông chúng ta tiến về Quan Trung.
- Vaagn.
Lý Mật thật sự mệt mỏi.
Hắn ngã vào bụi cỏ, nằm xuống đất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở bên ngoài gió rét gào khóc, vô cùng mãnh liệt.
Vương Bá Đương cũng mệt mỏi, hắn ôm cung tiễn cầm trường thương và hoành đao để bên cạnh, ngồi xuống hương án nhắm mắt dưỡng thần.
Một đêm này tuyết rất lớn, gió rất mạnh.
Sáng sớm gió tuyết đã ngừng.
Vương Bá Đương mở to mắt, thấy Lý Mật vẫn còn ngủ say liền nhẹ nhàng đứng dậy.
Hắn đem cung tiễn cầm lấy trường thương, đội nón giáp chuẩn bị đi tới hậu viện lấy nước giếng rửa mặt.
Đẩy cửa ra, hắn cất bước rời khỏi đại điện.
Tuy nhiên sau khi vừa đi ra hắn lại cảm thấy không thích hợp.
Ngân thương quay tít một vòng, Vương Bá Đương dò xét xung quanh, những người cảnh giới đâu tại sao không thấy đâu?
Hắn bước lên phía trước đột nhiên chân vấp một vật khiến cho suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Giống như là bị cái gì đó ngăn cản, Vương Bá Đương vội vàng cúi đầu xuống thì thấy ở trên bậc thang đã có một cỗ thi thể, ở trên cổ họng cắm một mũi tên nhọn.
Vương Bá Đương hít sâu một hơi, cẩn thận hướng vào trong nội viện dò xét.
Hắn lúc này mới phát hiện, có hơn mười cỗ thi thể chỉnh tề bày trong sơn môn.
Tuy nhiên trải qua một đêm gió tuyết những thi thể này bị che lấp lại không nhìn thấy được.
Trong chốc lát một luồng khí lạnh theo cột sống chạy trong người của Vương Bá Đương, Vương Bá Đương vọt tới sơn môn phía ngoài dò xét sắc mặt liền trắng như tờ giấy.
Ở trên tuyết bày từng dãy quân tốt.
Tuy nhiên những quân tốt này rất kỳ quái, trên người khoác bông vải, trên đầu có mũ trùm, không thể nhìn thấy tướng mạo.
Bọn họ im lặng đứng ở bên ngoài chùa miếu, u linh trong tuyết.
Vương Bá Đương vô thức nuốt một ngụm nước miếng, thời gian dần trôi qua hắn lui về phía sau.
Đúng vào lúc này màu trắng u linh kia di động trong tuyết đọng phát ra tiếng động quỷ dị.
Một thớt tuấn mã Long Tử màu đen xuất hiện ở trước màu trắng u linh.
Người cưỡi trên Long Tử mã ngồi ngay ngắn, mặc áo giáp màu đen, đầu đội nón trụ ô kim, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ.
Ở trước Long Tử là hai cự hán khôi ngô đứng song song.
Ngay lập tức người kia tháo mũ trùm đầu, sau mặt nạ là đôi mắt sáng quắc, hắn nhếch đôi môi đỏ mọng lên.
Hắn khẽ khom người, cầm Trầm Hương giáo chỉ về phía Vương Bá Đương ở xa xa:
- Dũng tam lang, xin hỏi Mật công đã dậy chưa?
- Lý Ngôn Khánh cung kính bồi tiếp đã lâu, kính xin tam lang bẩm báo Mật công nói cho hắn biết Lý Ngôn Khánh hiện tại đến đây muốn lấy đầu của Mật công.
Chính diện sơn môn, Tùy quân ước chừng hai nghìn người, tuy nguyên một đám không cách nào che dấu nổi thần sắc mệt mỏi nhưng tinh thần thì vẫn tràn đầy sĩ khí, cho thấy đang ở trạng thái đỉnh phong, bọn họ cầm binh khí trong tay, yên lặng bày trận.
Hai nghìn người.
Xem ra thanh thế khá lớn.
Tròng mắt của Vương Bá Đương xoay chuyển tuy nhiên sau khi rơi vào bốn người Hùng Khoát Hải thì hắn biết rằng phiền toái lớn đã đến.
Lý Ngôn Khánh tự mình lãnh binh, những hầu cận danh chấn ở sông Lạc chắc chắn cũng tới đây.
Chẳng lẽ phải bỏ chạy?
Nếu như mình dẫn người ngăn cản Lý Ngôn Khánh thì Mật công còn có cơ hội chạy truốn, ý niệm này xuất hiện Vương Bá Đương liền vô thức cầm lấy ngân thương.
Lý Ngôn Khánh lạnh lùng nói:
- Tam lang muốn ngăn cản ta, cho Mật công tranh thủ thời gian chạy trốn sao?
Tuấn Nghi mất, Tế Âm, Đông quận mọi cửa khai mở, Vương Đức Nhân hiện tại đóng ở Bạch mã hiện tại cũng sẽ không nghe theo lệnh của mình.
Nếu như hiện tại Lý Mật trở lại Bạch Mã thì nghênh đón hắn nhất định là dao mổ của vương Đức Nhân.
Nói không chừng Vương Đức Nhân đang lo lắng làm sao đàm phán với Lý Ngôn Khánh, mình mà đi thì chỉ sợ hợp tâm ý của hắn.
- Tam lang ngươi chớ trách mình, Tuấn Nghi mất không phải là lỗi của ngươi.
- Cô bây giờ cảm thấy kỳ quái, tại sao Thì Đức Duệ lại hàng, chuyện này thật là kỳ quặc.
- Vương thượng chúng ta phải làm gì tiếp bây giờ?
Lý Mật nghĩ nghĩ rồi cười khổ nói:
- Ta biết rằng ngươi muốn đi Dương thành phải không?
Vương Bá Đương nói:
- Đan Thông đóng ở Dương thành, dưới trướng có tám nghìn tinh tốt, chỉ sợ...
- Tam Lang, Dương thành không đi được.
Lý Mật khẽ nói:
- Đan Hùng Tín không giống như ngươi hắn vốn là địch sau đó là thủ hạ, trước giờ hắn đối với ta không hè phục, lúc trước ta chém giết Địch Nhượng dùng vũ lực quy phục hắn, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không.
Vậy chúng ta hiện tại phải làm sao...
Lý Mật nói:
- Chúng ta đi Quan Trung.
- Quan Trung?
Lý Mật quyết định, nghiến răng nói:
- Thế cục Sơn Đông đã khó có thể vãn hồi, chúng ta bây giờ muốn có chỗ dừng chân thì vô cùng khó, bây giờ chỉ có đi Quan Trung, Lý Uyên năm đó từng tôn ta làm huynh trưởng, nếu như ta tới gặp hắn hắn nhất định sẽ trọng dụng ta.
Đợi thời cơ chín muồi chúng ta sẽ mượn lực Quan Trung, chém giết quay trở về Đông Đô, quyết sống mãi với Lý Ngôn Khánh một phen nữa.
Vương Bá Đương không phải là người có chủ ý, nhưng hắn cảm thấy Lý Mật lần này đi Quan Trung khó có thể hoàn thành tâm nguyện.
Đúng thế, năm đó Lý Uyên tôn Lý Mật làm huynh trưởng là vì sao?
Lý Mật chiếm lĩnh Ngõa Cương, lại là thiên mệnh chi nhân.
Dưới trướng có mấy chục vạn hùng binh, chiến tướng như mây, đã bao hàm toàn bộ khu vực Sơn Đông, thậm chí còn kéo dài tới tận Giang Hoài.
Thiên hạ quần hùng, ai không bái phục?
Nhưng hiện tại thì sao?
Binh mã bất quá chỉ mấy trăm, tướng lãnh chỉ có mình Vương Bá Đương.
Không nơi dung thân, mà Lý Uyên hiện tại đã được thiền vị, đăng cơ xưng đế, tọa trấn Quan Trung được quý tộc quan lũng ủng hộ, phía dưới có mấy chục vạn hùng binh, chiến tướng như mây.
Tuy nhiên Vương Bá Đương không biết phải khuyên bảo Lý Mật thế nào.
Dù sao từ đây tới Quan Trung cũng xa tới nghìn dặm, mình cứ từng bước từng bước khuyên bảo Lý Mật cũng được.
- Vương thượng, vương thượng luân phiên ác chiến đã mệt mỏi rồi.
- Đúng rồi nghỉ ngơi một chút, gió tuyết lớn như vậy Lý Ngôn Khánh chắc không đuổi theo đợi sau hừng đông chúng ta tiến về Quan Trung.
- Vaagn.
Lý Mật thật sự mệt mỏi.
Hắn ngã vào bụi cỏ, nằm xuống đất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở bên ngoài gió rét gào khóc, vô cùng mãnh liệt.
Vương Bá Đương cũng mệt mỏi, hắn ôm cung tiễn cầm trường thương và hoành đao để bên cạnh, ngồi xuống hương án nhắm mắt dưỡng thần.
Một đêm này tuyết rất lớn, gió rất mạnh.
Sáng sớm gió tuyết đã ngừng.
Vương Bá Đương mở to mắt, thấy Lý Mật vẫn còn ngủ say liền nhẹ nhàng đứng dậy.
Hắn đem cung tiễn cầm lấy trường thương, đội nón giáp chuẩn bị đi tới hậu viện lấy nước giếng rửa mặt.
Đẩy cửa ra, hắn cất bước rời khỏi đại điện.
Tuy nhiên sau khi vừa đi ra hắn lại cảm thấy không thích hợp.
Ngân thương quay tít một vòng, Vương Bá Đương dò xét xung quanh, những người cảnh giới đâu tại sao không thấy đâu?
Hắn bước lên phía trước đột nhiên chân vấp một vật khiến cho suýt nữa ngã xuống mặt đất.
Giống như là bị cái gì đó ngăn cản, Vương Bá Đương vội vàng cúi đầu xuống thì thấy ở trên bậc thang đã có một cỗ thi thể, ở trên cổ họng cắm một mũi tên nhọn.
Vương Bá Đương hít sâu một hơi, cẩn thận hướng vào trong nội viện dò xét.
Hắn lúc này mới phát hiện, có hơn mười cỗ thi thể chỉnh tề bày trong sơn môn.
Tuy nhiên trải qua một đêm gió tuyết những thi thể này bị che lấp lại không nhìn thấy được.
Trong chốc lát một luồng khí lạnh theo cột sống chạy trong người của Vương Bá Đương, Vương Bá Đương vọt tới sơn môn phía ngoài dò xét sắc mặt liền trắng như tờ giấy.
Ở trên tuyết bày từng dãy quân tốt.
Tuy nhiên những quân tốt này rất kỳ quái, trên người khoác bông vải, trên đầu có mũ trùm, không thể nhìn thấy tướng mạo.
Bọn họ im lặng đứng ở bên ngoài chùa miếu, u linh trong tuyết.
Vương Bá Đương vô thức nuốt một ngụm nước miếng, thời gian dần trôi qua hắn lui về phía sau.
Đúng vào lúc này màu trắng u linh kia di động trong tuyết đọng phát ra tiếng động quỷ dị.
Một thớt tuấn mã Long Tử màu đen xuất hiện ở trước màu trắng u linh.
Người cưỡi trên Long Tử mã ngồi ngay ngắn, mặc áo giáp màu đen, đầu đội nón trụ ô kim, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ.
Ở trước Long Tử là hai cự hán khôi ngô đứng song song.
Ngay lập tức người kia tháo mũ trùm đầu, sau mặt nạ là đôi mắt sáng quắc, hắn nhếch đôi môi đỏ mọng lên.
Hắn khẽ khom người, cầm Trầm Hương giáo chỉ về phía Vương Bá Đương ở xa xa:
- Dũng tam lang, xin hỏi Mật công đã dậy chưa?
- Lý Ngôn Khánh cung kính bồi tiếp đã lâu, kính xin tam lang bẩm báo Mật công nói cho hắn biết Lý Ngôn Khánh hiện tại đến đây muốn lấy đầu của Mật công.
Chính diện sơn môn, Tùy quân ước chừng hai nghìn người, tuy nguyên một đám không cách nào che dấu nổi thần sắc mệt mỏi nhưng tinh thần thì vẫn tràn đầy sĩ khí, cho thấy đang ở trạng thái đỉnh phong, bọn họ cầm binh khí trong tay, yên lặng bày trận.
Hai nghìn người.
Xem ra thanh thế khá lớn.
Tròng mắt của Vương Bá Đương xoay chuyển tuy nhiên sau khi rơi vào bốn người Hùng Khoát Hải thì hắn biết rằng phiền toái lớn đã đến.
Lý Ngôn Khánh tự mình lãnh binh, những hầu cận danh chấn ở sông Lạc chắc chắn cũng tới đây.
Chẳng lẽ phải bỏ chạy?
Nếu như mình dẫn người ngăn cản Lý Ngôn Khánh thì Mật công còn có cơ hội chạy truốn, ý niệm này xuất hiện Vương Bá Đương liền vô thức cầm lấy ngân thương.
Lý Ngôn Khánh lạnh lùng nói:
- Tam lang muốn ngăn cản ta, cho Mật công tranh thủ thời gian chạy trốn sao?
Bình luận facebook