Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 688
Nếu như là vậy thì kính xin tam lang bỏ ý định này đi, đằng sau chùa còn có La Sĩ Tín chờ đợi, La Sĩ Tín đối với Mật công hận thấu xương. Năm đó Mật công xếp kế giết Trương Tu Đà tướng quân, hôm nay ta cam đoan rằng Mật công nếu rơi vào tay của La Sĩ Tín thì chắc chắn sống không bằng chết, tam lang đừng do dự, mau mời Mật công tới đây ta sẽ tiến hắn ra đi, bằng không đừng trách ta hạ lệnh cường công.
Lời nói của Lý Ngôn Khánh Vương Bá Đương vô cùng hiểu rõ.
Các ngươi đã bị bao vây mà ta cũng không giảng đạo đức nhân nghĩa.
Ở trong Đại Hùng bảo điện, đám thị vệ của Lý Mật túm tụm lại, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không còn chút máu nào trên mặt.
Lý Mật ngủ một giấc xong tinh thần chuyển biến trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Tuy nhiên sắc mặt vẫn rất yếu ớt, đôi con ngươi dài nhỏ như chim ưng lộ ra dáng vẻ của một anh hùng mạt lộ tuổi xế chiều.
- Vương thượng.
- Tam lang bây giờ không ai được gọi ta là vương thượng, hãy gọi ta là tiên sinh.
Nhớ ngày đó Khâu Hoài Nghĩa mật báo Lý Mật vẫn dùng tên giả là Lưu Trí Viễn, sau đó chật vật được Vương Bá Đương phái người tiếp nhận.
Lúc đó Lý Mật cao đàm khoát luận, khiến cho cả tộc Vương Bá Đương vô cùng kính phục.
Vương Bá Đương tôn Lý Mật làm sư phụ, cam tâm tình nguyện đem binh quyền giao cho hắn, hắn suất lĩnh mấy trăm nhân khẩu của tộc hiệu lực cho Lý Mật.
Về sau Lý Mật khi xưng vương Vương Bá Đương vẫn gọi Lý Mật là tiên sinh khiến cho Lý Mật không cảm thấy thoải mái.
Sau đó Ngụy Chinh uyển chuyển khuyên bảo Vương Bá Đương mới sửa lại gọi Lý Mật làm vương thượng. Tuy nhiên hiện tại Lý Mật lại cảm thấy hai chữ vương thượng vô cùng chói tai, ngược lại có phần hoài niệm năm đó Vương Bá Đương gọi hắn là tiên sinh.
- Tiên sinh.
Trong lòng Vương Bá Đương liền cảm thấy ấm áp, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi ra.
Vốn hắn có hơi dao động nhưng bây giờ đã trở nên kiên định, hắn cầm chặt ngân thương, lùi tới chắn ngang trước Lý Mật.
- Mật công thứ cho tại hạ áo giáp tại thân không cách nào hành lễ.
Ngôn Khánh ở trên lưng ngựa khẽ khom người xuống, mặt nạ tháo ra lộ ra khuôn mặt thanh tú, trên khuôn mặt thủy chung mang theo nụ cười, chuyện hôm nay hắn đã chờ từ lâu cuối cùng cũng đạt được.
Người này có phải là nhân vật lớn đầu tiên chết trong tay hắn?
Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Mật không có ân oán gì mặc kệ Lý Mật có phẩm tính thế nào Lý Ngôn Khánh không để ý.
Nói thật Lý Mật không hề dễ dàng với cuộc sống.
Hắn từ một thế trụ đệ tử biến thành phản tặc, cả nhà bị diệt.
Về sau mai danh ẩn tích, thê tử lại ly tán kết quả tìm Vương Bá Đương nương tựa, rồi lại dẫn mọi người tới Ngõa Cương, lúc đầu Địch Nhượng coi trọng càng về sau lại càng nghi kỵ thậm chí chèn ép dữ dội, cuối cùng hắn đành phải hành động được danh tiếng Ngụy công.
Tùy thất vong, căn cơ bị mất lớn nhất cũng là do người này.
Tuy nhiên đáng tiếc Lý Mật có thể khiến cho thiên hạ bị mưa bị gió nhưng không cách nào vững vàng ở giang sơn.
Ngẫm lại cẩn thận thì tính tình của người này có phần giống như Viên Thiệu ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đều là kiêu hùng trác tuyệt nhưng không phải là một hoàng đế có tài mưu lược kiệt xuất.
Điện ảnh sau này thường nói xấu Lý Mật.
Nói hắn háo sắc, vì nữ nhân đổi lấy giang sơn, còn có một bộ kịch truyền hình nói Lý Mật trước trận chiến đã dùng nữ nhân nổi trống trợ uy.
Đại trượng phu háo sắc thì không thành kế lớn sao? Háo sắc? Lý Ngôn Khánh không hề phản cảm, Lý Uyên cũng háo sắc Lý Thế Dân cũng háo sắc, Lý Mật cho dù háo sắc cũng không đáng là gì
Hơn nữa hắn cũng không phải vì nữ nhân mà ảnh hưởng đến chuyện gì lớn, mấy bộ kịch kia toàn nói bậy bạ.
Lý Mật tự mình nổi trống, lập vương một cõi làm sao có thể háo sắc như câu chuyện kịch truyền hình được.
Ngôn Khánh rất kính trọng hắn nhưng sau khi biết được thân thế của mình thì không cách nào dung với Lý Mật một chỗ.
Lý Mật nói:
- Lang quân xem ra đã quyết định, muốn ta ra đi.
Lý Ngôn Khánh vuốt mũi, từ chối cho ý kiến...
- Nhưng mà ta còn có một nghi hoặc, không biết Lý lang quân có thể giải thích không?
- Không thể.
Lý Ngôn Khánh có thể đoán ra Lý Mật muốn hỏi điều gì.
Kiếp trước hắn chìm nổi mấy chục năm trên quan trường xem mặt đoán nhân tâm bổn sự này đã nhuần nhuyễn.
Ngôn Khánh trả lời chém đinh chặt sắt khiến cho Vương Bá Đương giận tím mặt, tuy nhiên Lý Mật chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó ngửa mặt lên trời cười to.
- Ta hiểu rồi.
- Đã hiểu vậy thì mời Mật công ra đi.
- Lý lang quân ta có một lời tâm huyết, hôm nay muốn tặng cho lang quân, lang quân muốn giết ta cũng được nhưng sau đó sẽ dẫn tới oán khí của bốn trăm trấn, cuộc sống sau này chỉ sợ không được tốt lắm, kính xin bảo trọng.
Dứt lời, Lý Mật hướng về phía Lý Ngôn Khánh chắp tay.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình nhưng sau đó lập tức hiểu ra ý tứ của Lý Mật.
Hắn hít sâu một hơi, đồng tử co rụt lại, sắc mặt hơi biến đổi.
Hắn nheo mắt lại nhìn Lý Mật.
Giờ khắc này, Ngôn Khánh đã lĩnh giáo sự cao minh của Lý Mật.
- Mật công mời lên đường.
- Lý Ngôn Khánh, đã nghe qua tiễn thuật của ngươi vô song, có giám so tên với ta không?
Vương Bá Đương đột nhiên lớn tiếng gọi:
- Ta nếu thua thì mặc ngươi làm gì thì làm, nếu như ta thắng xin ngươi cho Mật công một con đường sống.
- Tam lang chớ mở miệng.
Lý Mật vội vàng ngăn lại, còn vô ý thức đi về phía Lý Ngôn Khánh mà nhìn thoáng qua.
Trước mặt nhiều người như vậy Lý Ngôn Khánh có dám nghênh chiến không? Ngôn Khánh vuốt vuốt Trầm Hương giáo trong tay, hoành giáo đặt ngang trên yên ngựa.
- Tam lang đúng là anh hùng.
- Đại hắc tử cũng muốn mời tam lang ra đi, không ai được chậm trễ.
Nói xong, Lý Ngôn Khánh vung dây cương, một thiếu niên bên cạnh vội vàng bắt lấy hàm thiếc, nắm đầu Tượng Long quay đi.
Đấu tên.
Ngươi bị khùng sao?
Ta đường đường là một đại soái, ăn no rỗi việc mới đi đấu tên với ngươi.
Mặc dù tiễn thuật của ta cao minh hơn ngươi nhưng cũng chẳng cần phải mạo hiểm, hiện tại ta không nắm chắc thắng lợi trong tay, cần gì phải cậy mạnh chiến thắng Vương Bá Đương ngươi?
Dù sao hôm nay các ngươi đều phải chết.
Vương Bá Đương thấy Lý Ngôn Khánh rời đi, tức giận lôi đình, đem đại thương quăng xuống đất, giương cung cài tên muốn bắn về phía Lý Ngôn Khánh.
Lời nói của Lý Ngôn Khánh Vương Bá Đương vô cùng hiểu rõ.
Các ngươi đã bị bao vây mà ta cũng không giảng đạo đức nhân nghĩa.
Ở trong Đại Hùng bảo điện, đám thị vệ của Lý Mật túm tụm lại, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không còn chút máu nào trên mặt.
Lý Mật ngủ một giấc xong tinh thần chuyển biến trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Tuy nhiên sắc mặt vẫn rất yếu ớt, đôi con ngươi dài nhỏ như chim ưng lộ ra dáng vẻ của một anh hùng mạt lộ tuổi xế chiều.
- Vương thượng.
- Tam lang bây giờ không ai được gọi ta là vương thượng, hãy gọi ta là tiên sinh.
Nhớ ngày đó Khâu Hoài Nghĩa mật báo Lý Mật vẫn dùng tên giả là Lưu Trí Viễn, sau đó chật vật được Vương Bá Đương phái người tiếp nhận.
Lúc đó Lý Mật cao đàm khoát luận, khiến cho cả tộc Vương Bá Đương vô cùng kính phục.
Vương Bá Đương tôn Lý Mật làm sư phụ, cam tâm tình nguyện đem binh quyền giao cho hắn, hắn suất lĩnh mấy trăm nhân khẩu của tộc hiệu lực cho Lý Mật.
Về sau Lý Mật khi xưng vương Vương Bá Đương vẫn gọi Lý Mật là tiên sinh khiến cho Lý Mật không cảm thấy thoải mái.
Sau đó Ngụy Chinh uyển chuyển khuyên bảo Vương Bá Đương mới sửa lại gọi Lý Mật làm vương thượng. Tuy nhiên hiện tại Lý Mật lại cảm thấy hai chữ vương thượng vô cùng chói tai, ngược lại có phần hoài niệm năm đó Vương Bá Đương gọi hắn là tiên sinh.
- Tiên sinh.
Trong lòng Vương Bá Đương liền cảm thấy ấm áp, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi ra.
Vốn hắn có hơi dao động nhưng bây giờ đã trở nên kiên định, hắn cầm chặt ngân thương, lùi tới chắn ngang trước Lý Mật.
- Mật công thứ cho tại hạ áo giáp tại thân không cách nào hành lễ.
Ngôn Khánh ở trên lưng ngựa khẽ khom người xuống, mặt nạ tháo ra lộ ra khuôn mặt thanh tú, trên khuôn mặt thủy chung mang theo nụ cười, chuyện hôm nay hắn đã chờ từ lâu cuối cùng cũng đạt được.
Người này có phải là nhân vật lớn đầu tiên chết trong tay hắn?
Lý Ngôn Khánh cùng với Lý Mật không có ân oán gì mặc kệ Lý Mật có phẩm tính thế nào Lý Ngôn Khánh không để ý.
Nói thật Lý Mật không hề dễ dàng với cuộc sống.
Hắn từ một thế trụ đệ tử biến thành phản tặc, cả nhà bị diệt.
Về sau mai danh ẩn tích, thê tử lại ly tán kết quả tìm Vương Bá Đương nương tựa, rồi lại dẫn mọi người tới Ngõa Cương, lúc đầu Địch Nhượng coi trọng càng về sau lại càng nghi kỵ thậm chí chèn ép dữ dội, cuối cùng hắn đành phải hành động được danh tiếng Ngụy công.
Tùy thất vong, căn cơ bị mất lớn nhất cũng là do người này.
Tuy nhiên đáng tiếc Lý Mật có thể khiến cho thiên hạ bị mưa bị gió nhưng không cách nào vững vàng ở giang sơn.
Ngẫm lại cẩn thận thì tính tình của người này có phần giống như Viên Thiệu ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đều là kiêu hùng trác tuyệt nhưng không phải là một hoàng đế có tài mưu lược kiệt xuất.
Điện ảnh sau này thường nói xấu Lý Mật.
Nói hắn háo sắc, vì nữ nhân đổi lấy giang sơn, còn có một bộ kịch truyền hình nói Lý Mật trước trận chiến đã dùng nữ nhân nổi trống trợ uy.
Đại trượng phu háo sắc thì không thành kế lớn sao? Háo sắc? Lý Ngôn Khánh không hề phản cảm, Lý Uyên cũng háo sắc Lý Thế Dân cũng háo sắc, Lý Mật cho dù háo sắc cũng không đáng là gì
Hơn nữa hắn cũng không phải vì nữ nhân mà ảnh hưởng đến chuyện gì lớn, mấy bộ kịch kia toàn nói bậy bạ.
Lý Mật tự mình nổi trống, lập vương một cõi làm sao có thể háo sắc như câu chuyện kịch truyền hình được.
Ngôn Khánh rất kính trọng hắn nhưng sau khi biết được thân thế của mình thì không cách nào dung với Lý Mật một chỗ.
Lý Mật nói:
- Lang quân xem ra đã quyết định, muốn ta ra đi.
Lý Ngôn Khánh vuốt mũi, từ chối cho ý kiến...
- Nhưng mà ta còn có một nghi hoặc, không biết Lý lang quân có thể giải thích không?
- Không thể.
Lý Ngôn Khánh có thể đoán ra Lý Mật muốn hỏi điều gì.
Kiếp trước hắn chìm nổi mấy chục năm trên quan trường xem mặt đoán nhân tâm bổn sự này đã nhuần nhuyễn.
Ngôn Khánh trả lời chém đinh chặt sắt khiến cho Vương Bá Đương giận tím mặt, tuy nhiên Lý Mật chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó ngửa mặt lên trời cười to.
- Ta hiểu rồi.
- Đã hiểu vậy thì mời Mật công ra đi.
- Lý lang quân ta có một lời tâm huyết, hôm nay muốn tặng cho lang quân, lang quân muốn giết ta cũng được nhưng sau đó sẽ dẫn tới oán khí của bốn trăm trấn, cuộc sống sau này chỉ sợ không được tốt lắm, kính xin bảo trọng.
Dứt lời, Lý Mật hướng về phía Lý Ngôn Khánh chắp tay.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình nhưng sau đó lập tức hiểu ra ý tứ của Lý Mật.
Hắn hít sâu một hơi, đồng tử co rụt lại, sắc mặt hơi biến đổi.
Hắn nheo mắt lại nhìn Lý Mật.
Giờ khắc này, Ngôn Khánh đã lĩnh giáo sự cao minh của Lý Mật.
- Mật công mời lên đường.
- Lý Ngôn Khánh, đã nghe qua tiễn thuật của ngươi vô song, có giám so tên với ta không?
Vương Bá Đương đột nhiên lớn tiếng gọi:
- Ta nếu thua thì mặc ngươi làm gì thì làm, nếu như ta thắng xin ngươi cho Mật công một con đường sống.
- Tam lang chớ mở miệng.
Lý Mật vội vàng ngăn lại, còn vô ý thức đi về phía Lý Ngôn Khánh mà nhìn thoáng qua.
Trước mặt nhiều người như vậy Lý Ngôn Khánh có dám nghênh chiến không? Ngôn Khánh vuốt vuốt Trầm Hương giáo trong tay, hoành giáo đặt ngang trên yên ngựa.
- Tam lang đúng là anh hùng.
- Đại hắc tử cũng muốn mời tam lang ra đi, không ai được chậm trễ.
Nói xong, Lý Ngôn Khánh vung dây cương, một thiếu niên bên cạnh vội vàng bắt lấy hàm thiếc, nắm đầu Tượng Long quay đi.
Đấu tên.
Ngươi bị khùng sao?
Ta đường đường là một đại soái, ăn no rỗi việc mới đi đấu tên với ngươi.
Mặc dù tiễn thuật của ta cao minh hơn ngươi nhưng cũng chẳng cần phải mạo hiểm, hiện tại ta không nắm chắc thắng lợi trong tay, cần gì phải cậy mạnh chiến thắng Vương Bá Đương ngươi?
Dù sao hôm nay các ngươi đều phải chết.
Vương Bá Đương thấy Lý Ngôn Khánh rời đi, tức giận lôi đình, đem đại thương quăng xuống đất, giương cung cài tên muốn bắn về phía Lý Ngôn Khánh.
Bình luận facebook