Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Một tháng sau khi về từ Biên Thành có thể nói là một tháng thanh nhàn nhất của Khương Nghê kể từ khi bước vào làng giải trí. Cộng thêm có Trịnh Đạc ở bên mọi lúc, tháng ngày trôi qua như tên lửa lại rất đỗi an lành. Cô rất hưởng thụ khoảng thời gian như thế.
Bình thường Khương Nghê luôn dềnh dàng tới phòng họp của RJ giờ dây thun song lần này lại tới cực đúng giờ. Hôm nay cô mặc bộ đồ kiểu thể thao, trang điểm nhạt, tóc ngắn vén gọn, mấy sợi tóc tủn mủn lẻ loi dán bết trên má, sức xanh đầy tràn.
Trong phòng họp đã có kha khá người tới. Lãnh đạo của các bộ phận bên nhân sự đã đông đủ, có cả vài quản lý nghệ sĩ danh giá và người phụ trách quan hệ công chúng. Vừa bước vào, cô đã thu hút ánh mắt của tất cả.
Triệu Thư Na kéo sẵn ghế cho cô, nói: “Chị Khương Nghê, hôm nay trông khí sắc chị tốt quá.”
Khương Nghê cười lịch sự đáp lại: “Cám ơn.”
Thực ra Triệu Thư Na có khuôn mặt không thể ghét nổi, cộng thêm năm ngoái vừa kí với RJ đã đóng ngay một phim chiếu mạng bối cảnh học đường mà nổi lên như cồn, nhờ đó địa vị tại RJ tức thì nhảy lên lớp diễn viên hạng A. Nhưng suy cho cùng, giữa cô và những diễn viên đã cầm giải thưởng quốc tế như Khương Nghê vẫn không giống nhau. Tự bản thân cô rõ ràng điều ấy nên vẫn khá kín tiếng.
Khương Nghê không gai mắt với Triệu Thư Na. Cô biết họ đều chỉ là vai hề trên sân khấu, vô số bàn tay đang kéo dây thao túng đằng sau khiến họ không thể sống như ý mình.
Chẳng mấy chốc, các diễn viên đã đến đông đủ. Khi nhìn Khương Nghê, ánh mắt các cô gái rất phức tạp.
Trong đấy có cô gái tướng như rắn rết cất giọng: “Ôi, Khương Nghê à, lâu quá không gặp, tôi còn tưởng cô đã bỏ RJ tìm cành cao khác rồi chứ…”
Khương Nghê liếc cô ta lạnh tanh, nói: “Cô Hạ, có thời gian quan tâm tôi thì không bằng quản lý anh bạn trai nghiện ngập của cô cho tốt đi, không chừng lần sau chúng ta gặp lại sẽ là ở cổng trại cai nghiện đấy…”
Lời cô nói thoảng như mây gió, nhưng hơi lạnh tỏa ra như cành gai hoắt nhọn.
Khí áp trong phòng họp rộng rinh sụt tận đáy cốc.
Cửa phòng bị mở. Cảnh Diệc bước vào dưới sự mở đường của trợ lý, mắt quét một lượt trọn bốn phía, dừng ở khuôn mặt Khương Nghê lâu hơn một giây.
“Nói đi.” Cái giọng lạnh tanh của hắn truyền tới.
Quản lý bên nhân sự bắt đầu trình bày kế hoạch mới, mấy quản lý nghệ sĩ và đội quan hệ công chúng có điều chỉnh nhỏ, sau đó Triệu Thư Na, đối tượng được công ty tập trung nâng đỡ hiện tại chuyển sang cho nhóm quan hệ xã hội cao cấp nhất cho siêu sao nam của RJ phụ trách khiến cả phòng họp ghé mắt.
Đến Khương Nghê, người đó im lặng một chốc, sau thì nói: “Tình hình hiện tại của cô Khương Nghê, trước mắt không thể nhận được kịch bản nào, nếu đóng phim chiếu mạng thì với địa vị của cô ấy hiện giờ lại thành hơi tự hạ mình… Trong tình huống Đinh thị chưa quyết định vai chính của “Sonata”, có lẽ cô Khương Nghê vẫn chưa có cơ hội lộ diện trên màn ảnh rộng… Do đó, công ty quyết định, tạm thời chuyển quản lý Jessie của cô sang cho cô Hạ Giai…”
Phòng họp im phăng phắc, ai nấy tự ôm bụng dạ riêng.
Khương Nghê lại cảm giác mình bình tĩnh lạ thường.
““Ba giây” thì sao?” Giọng Cảnh Diệc vang lên, hơi đột ngột.
Lần đầu tiên hắn lên tiếng trong hôm nay, là vì Khương Nghê.
Tuy khi trước lời đồn trong RJ như lửa cháy được gió mạnh thổi bùng, nói Khương Nghê do một tay Cảnh Diệc nâng lên, giữa hai người đoan chắc có quan hệ không thể công khai. Vả lại Cảnh Diệc đã có ba mươi, tay nắm hơn nửa mạch máu của làng giải trí song lại không có phong thanh tai tiếng nào, quả thực khiến người ta sinh nghi.
Triệu Thư Na quyết không tin. Cô luôn cảm thấy Cảnh Diệc là kiểu đàn ông vì sự nghiệp. Nhưng một thoáng giây vừa rồi, hình như cô cũng đã ngửi được ý muốn bảo vệ của Cảnh Diệc.
Vị quản lý kia nhìn Cảnh Diệc, lại ngó ngó Khương Nghê. Nét mặt cả hai không có gì thay đổi. Anh ta nói: “Bên sản xuất phim nói, lần này họ muốn lấy chứng nhận Long Tiêu(1), công chiếu ở nội địa nên không thể tìm…”, anh ta ngập ngừng, mấy chữ “nghệ sĩ tha hóa” vẫn không được nói ra.
(1) Được coi như “chứng nhận chuẩn” để được phép công chiếu ở nội địa của Cục Điện ảnh Quốc gia Trung Quốc.
Cảnh Diệc ngước mắt, hơi thở nguy hiểm ùa tràn.
Khương Nghê biết hắn đang nghĩ gì. Cô bật cười khinh miệt, trong phòng họp im phăng phắc, tất cả đều nghe được rành mạch tỏ tường.
Cảnh Diệc hếch cằm sang phía cô: “Làm sao, cô có ý kiến với ai?”
Khương Nghê làm thinh, nhìn hắn trân trối.
Cảnh Diệc híp mắt, nói: “Khương Nghê, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
Cả phòng không dám thở mạnh.
Bỗng cửa phòng họp bị giật mở, một bảo vệ xông vào, thở ngắt quãng: “Tầng bảy, tầng bảy có người muốn nhảy lầu, nói… Nói muốn tìm Khương Nghê. Cảnh sát, cứu hộ đã tới cả…”
Cả phòng đứng bật dậy. Cảnh Diệc nhấc chân đi ra, nói: “Phong tỏa tin tức, lệnh tất cả nhân viên không được rời khỏi cao ốc RJ!”
Tầng bảy là vườn hoa lơ lửng giữa không trung. Lúc này cảnh sát đang đứng đối diện người đàn ông đứng trên rìa tầng hòng thuyết phục anh ta đi xuống. Người đàn ông trẻ tuổi kia nức nở nghèn nghẹn, nói: “Các anh đừng có cản tôi, tôi không muốn sống nữa!”
Cảnh sát mon men bước lên, nói với anh ta: “Thần tượng của anh, Khương Nghê, Khương Nghê sẽ tới ngay, đợi lúc ấy anh bình tĩnh nói chuyện với cô ấy được không…”
Nghe cái tên Khương Nghê, người đàn ông đớ người một khoảng, vươn tay quẹt vội nước mắt trên mắt: “Cô ấy, cô ấy đến thật chứ?”
Viên cảnh sát liếc nhanh qua hướng cửa, nói câu gì vào bộ đàm.
Sau mấy bận được cảnh sát dặn đi dặn lại, Khương Nghê đi ra nói với người đàn ông: “Anh này, tôi là Khương Nghê. Anh bình tĩnh lại, có lời gì cứ nói với tôi được không?”
Thấy Khương Nghê, người đàn ông có vẻ hưng phấn, cơ thể bắt đầu chao đảo. Hoảng sợ, cảnh sát nói: “Anh xuống đây trước rồi chúng ta cùng nói chuyện với thần tượng, được không?”
Không được bao lâu, khuôn mặt người đàn ông đã nghiêm túc lại. Anh ta lớn tiếng nói: “Khương Nghê, cô cũng một giuộc với công ty, kéo bè kéo cánh lừa tôi! Sa thải tôi! Tôi đã làm sai việc gì, dựa vào đâu mà sa thải tôi?”
Khương Nghê bước lên một bước: “Anh này, anh có thể nói tôi nghe nỗi khổ của anh. Anh xuống đây trước, chúng ta nói chuyện, kí tên, chụp ảnh, ăn cơm đều được cả. Anh xuống trước đi!”
Mắt người đàn ông vằn đỏ, hơi thở ngắt quãng, nói: “Vậy cô sang đây, kéo tay tôi thì tôi sẽ xuống.”
Cảnh sát nói ngay: “Việc này không được. Anh xuống trước đã!”
Khương Nghê đưa mắt ra hiệu cho cảnh sát, thầm quyết tâm, vươn tay tới trước. Trong ánh mắt lo lắng của cảnh sát, cô bước lên, vừa đi vừa nói: “Anh hứa với tôi, tôi kéo thì anh sẽ xuống…”
Khương Nghê tiếp tục tiến lên. Ánh nắng giữa trưa châm thấu mắt. Cô híp mắt, ngón tay lập tức sẽ chạm vào người đàn ông. Thình lình bên tai có cơn gió sượt ngang, một bóng dáng xông lên ôm cả người đàn ông kia rơi xuống. Trong kinh ngạc tay Khương Nghê vẫn treo lưng chừng không.
Tất thảy diễn ra quá nhanh. Nhưng cô biết, người kia, là Trịnh Đạc.
Cô định thần lao vội tới rìa tầng, cúi mắt trông xuống.
“Trịnh Đạc, Trịnh Đạc…” Cô thì thầm.
Giữa đám đông đen nghịt và đèn báo hiệu của cảnh sát là một cái đệm hơi cứu hộ. Lúc này, hai bóng người đang nằm trên ấy. Cô cảm tưởng cơ thể như bị rút rỗng, tê liệt.
Cảnh tượng vừa rồi nối nhau vụt lên trong óc cô, từng lần từng lần.
Luồng gió trộn lẫn mùi xà phòng ấy hãy còn lởn vởn trong khoang mũi.
Bất chấp tiếng gọi của cảnh sát, cô bắt đầu lao xộc tới cửa, trên mặt là hoảng loạn và lo lắng. Ở cái giây gã rơi xuống ấy, Khương Nghê ý thức được đó là lỗi của mình. Bởi lẽ đó nên tâm trạng sợ hãi, kinh ngạc, hổ thẹn, phức tạp mới như một bàn tay bóp nghẹt tim cô.
Chỉ kịp chạy đến cửa, Khương Nghê đã bị một người tóm chặt cổ tay, có dùng sức cũng không vùng thoát nổi.
Gương mặt của Cảnh Diệc xuất hiện trước mắt cô. Biểu cảm trên mặt cô trở nên căm ghét, cổ tay bị hắn bóp chặt sinh đau.
“Khương Nghê, cô còn ngại chuyện chưa đủ rùm beng hả?”
Ngươi mắt Cảnh Diệc hiện sự tàn độc. Đoạn lôi tuột Khương Nghê vào thang mắt trước ánh mắt chú mục của bao người.
Bình thường Khương Nghê luôn dềnh dàng tới phòng họp của RJ giờ dây thun song lần này lại tới cực đúng giờ. Hôm nay cô mặc bộ đồ kiểu thể thao, trang điểm nhạt, tóc ngắn vén gọn, mấy sợi tóc tủn mủn lẻ loi dán bết trên má, sức xanh đầy tràn.
Trong phòng họp đã có kha khá người tới. Lãnh đạo của các bộ phận bên nhân sự đã đông đủ, có cả vài quản lý nghệ sĩ danh giá và người phụ trách quan hệ công chúng. Vừa bước vào, cô đã thu hút ánh mắt của tất cả.
Triệu Thư Na kéo sẵn ghế cho cô, nói: “Chị Khương Nghê, hôm nay trông khí sắc chị tốt quá.”
Khương Nghê cười lịch sự đáp lại: “Cám ơn.”
Thực ra Triệu Thư Na có khuôn mặt không thể ghét nổi, cộng thêm năm ngoái vừa kí với RJ đã đóng ngay một phim chiếu mạng bối cảnh học đường mà nổi lên như cồn, nhờ đó địa vị tại RJ tức thì nhảy lên lớp diễn viên hạng A. Nhưng suy cho cùng, giữa cô và những diễn viên đã cầm giải thưởng quốc tế như Khương Nghê vẫn không giống nhau. Tự bản thân cô rõ ràng điều ấy nên vẫn khá kín tiếng.
Khương Nghê không gai mắt với Triệu Thư Na. Cô biết họ đều chỉ là vai hề trên sân khấu, vô số bàn tay đang kéo dây thao túng đằng sau khiến họ không thể sống như ý mình.
Chẳng mấy chốc, các diễn viên đã đến đông đủ. Khi nhìn Khương Nghê, ánh mắt các cô gái rất phức tạp.
Trong đấy có cô gái tướng như rắn rết cất giọng: “Ôi, Khương Nghê à, lâu quá không gặp, tôi còn tưởng cô đã bỏ RJ tìm cành cao khác rồi chứ…”
Khương Nghê liếc cô ta lạnh tanh, nói: “Cô Hạ, có thời gian quan tâm tôi thì không bằng quản lý anh bạn trai nghiện ngập của cô cho tốt đi, không chừng lần sau chúng ta gặp lại sẽ là ở cổng trại cai nghiện đấy…”
Lời cô nói thoảng như mây gió, nhưng hơi lạnh tỏa ra như cành gai hoắt nhọn.
Khí áp trong phòng họp rộng rinh sụt tận đáy cốc.
Cửa phòng bị mở. Cảnh Diệc bước vào dưới sự mở đường của trợ lý, mắt quét một lượt trọn bốn phía, dừng ở khuôn mặt Khương Nghê lâu hơn một giây.
“Nói đi.” Cái giọng lạnh tanh của hắn truyền tới.
Quản lý bên nhân sự bắt đầu trình bày kế hoạch mới, mấy quản lý nghệ sĩ và đội quan hệ công chúng có điều chỉnh nhỏ, sau đó Triệu Thư Na, đối tượng được công ty tập trung nâng đỡ hiện tại chuyển sang cho nhóm quan hệ xã hội cao cấp nhất cho siêu sao nam của RJ phụ trách khiến cả phòng họp ghé mắt.
Đến Khương Nghê, người đó im lặng một chốc, sau thì nói: “Tình hình hiện tại của cô Khương Nghê, trước mắt không thể nhận được kịch bản nào, nếu đóng phim chiếu mạng thì với địa vị của cô ấy hiện giờ lại thành hơi tự hạ mình… Trong tình huống Đinh thị chưa quyết định vai chính của “Sonata”, có lẽ cô Khương Nghê vẫn chưa có cơ hội lộ diện trên màn ảnh rộng… Do đó, công ty quyết định, tạm thời chuyển quản lý Jessie của cô sang cho cô Hạ Giai…”
Phòng họp im phăng phắc, ai nấy tự ôm bụng dạ riêng.
Khương Nghê lại cảm giác mình bình tĩnh lạ thường.
““Ba giây” thì sao?” Giọng Cảnh Diệc vang lên, hơi đột ngột.
Lần đầu tiên hắn lên tiếng trong hôm nay, là vì Khương Nghê.
Tuy khi trước lời đồn trong RJ như lửa cháy được gió mạnh thổi bùng, nói Khương Nghê do một tay Cảnh Diệc nâng lên, giữa hai người đoan chắc có quan hệ không thể công khai. Vả lại Cảnh Diệc đã có ba mươi, tay nắm hơn nửa mạch máu của làng giải trí song lại không có phong thanh tai tiếng nào, quả thực khiến người ta sinh nghi.
Triệu Thư Na quyết không tin. Cô luôn cảm thấy Cảnh Diệc là kiểu đàn ông vì sự nghiệp. Nhưng một thoáng giây vừa rồi, hình như cô cũng đã ngửi được ý muốn bảo vệ của Cảnh Diệc.
Vị quản lý kia nhìn Cảnh Diệc, lại ngó ngó Khương Nghê. Nét mặt cả hai không có gì thay đổi. Anh ta nói: “Bên sản xuất phim nói, lần này họ muốn lấy chứng nhận Long Tiêu(1), công chiếu ở nội địa nên không thể tìm…”, anh ta ngập ngừng, mấy chữ “nghệ sĩ tha hóa” vẫn không được nói ra.
(1) Được coi như “chứng nhận chuẩn” để được phép công chiếu ở nội địa của Cục Điện ảnh Quốc gia Trung Quốc.
Cảnh Diệc ngước mắt, hơi thở nguy hiểm ùa tràn.
Khương Nghê biết hắn đang nghĩ gì. Cô bật cười khinh miệt, trong phòng họp im phăng phắc, tất cả đều nghe được rành mạch tỏ tường.
Cảnh Diệc hếch cằm sang phía cô: “Làm sao, cô có ý kiến với ai?”
Khương Nghê làm thinh, nhìn hắn trân trối.
Cảnh Diệc híp mắt, nói: “Khương Nghê, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
Cả phòng không dám thở mạnh.
Bỗng cửa phòng họp bị giật mở, một bảo vệ xông vào, thở ngắt quãng: “Tầng bảy, tầng bảy có người muốn nhảy lầu, nói… Nói muốn tìm Khương Nghê. Cảnh sát, cứu hộ đã tới cả…”
Cả phòng đứng bật dậy. Cảnh Diệc nhấc chân đi ra, nói: “Phong tỏa tin tức, lệnh tất cả nhân viên không được rời khỏi cao ốc RJ!”
Tầng bảy là vườn hoa lơ lửng giữa không trung. Lúc này cảnh sát đang đứng đối diện người đàn ông đứng trên rìa tầng hòng thuyết phục anh ta đi xuống. Người đàn ông trẻ tuổi kia nức nở nghèn nghẹn, nói: “Các anh đừng có cản tôi, tôi không muốn sống nữa!”
Cảnh sát mon men bước lên, nói với anh ta: “Thần tượng của anh, Khương Nghê, Khương Nghê sẽ tới ngay, đợi lúc ấy anh bình tĩnh nói chuyện với cô ấy được không…”
Nghe cái tên Khương Nghê, người đàn ông đớ người một khoảng, vươn tay quẹt vội nước mắt trên mắt: “Cô ấy, cô ấy đến thật chứ?”
Viên cảnh sát liếc nhanh qua hướng cửa, nói câu gì vào bộ đàm.
Sau mấy bận được cảnh sát dặn đi dặn lại, Khương Nghê đi ra nói với người đàn ông: “Anh này, tôi là Khương Nghê. Anh bình tĩnh lại, có lời gì cứ nói với tôi được không?”
Thấy Khương Nghê, người đàn ông có vẻ hưng phấn, cơ thể bắt đầu chao đảo. Hoảng sợ, cảnh sát nói: “Anh xuống đây trước rồi chúng ta cùng nói chuyện với thần tượng, được không?”
Không được bao lâu, khuôn mặt người đàn ông đã nghiêm túc lại. Anh ta lớn tiếng nói: “Khương Nghê, cô cũng một giuộc với công ty, kéo bè kéo cánh lừa tôi! Sa thải tôi! Tôi đã làm sai việc gì, dựa vào đâu mà sa thải tôi?”
Khương Nghê bước lên một bước: “Anh này, anh có thể nói tôi nghe nỗi khổ của anh. Anh xuống đây trước, chúng ta nói chuyện, kí tên, chụp ảnh, ăn cơm đều được cả. Anh xuống trước đi!”
Mắt người đàn ông vằn đỏ, hơi thở ngắt quãng, nói: “Vậy cô sang đây, kéo tay tôi thì tôi sẽ xuống.”
Cảnh sát nói ngay: “Việc này không được. Anh xuống trước đã!”
Khương Nghê đưa mắt ra hiệu cho cảnh sát, thầm quyết tâm, vươn tay tới trước. Trong ánh mắt lo lắng của cảnh sát, cô bước lên, vừa đi vừa nói: “Anh hứa với tôi, tôi kéo thì anh sẽ xuống…”
Khương Nghê tiếp tục tiến lên. Ánh nắng giữa trưa châm thấu mắt. Cô híp mắt, ngón tay lập tức sẽ chạm vào người đàn ông. Thình lình bên tai có cơn gió sượt ngang, một bóng dáng xông lên ôm cả người đàn ông kia rơi xuống. Trong kinh ngạc tay Khương Nghê vẫn treo lưng chừng không.
Tất thảy diễn ra quá nhanh. Nhưng cô biết, người kia, là Trịnh Đạc.
Cô định thần lao vội tới rìa tầng, cúi mắt trông xuống.
“Trịnh Đạc, Trịnh Đạc…” Cô thì thầm.
Giữa đám đông đen nghịt và đèn báo hiệu của cảnh sát là một cái đệm hơi cứu hộ. Lúc này, hai bóng người đang nằm trên ấy. Cô cảm tưởng cơ thể như bị rút rỗng, tê liệt.
Cảnh tượng vừa rồi nối nhau vụt lên trong óc cô, từng lần từng lần.
Luồng gió trộn lẫn mùi xà phòng ấy hãy còn lởn vởn trong khoang mũi.
Bất chấp tiếng gọi của cảnh sát, cô bắt đầu lao xộc tới cửa, trên mặt là hoảng loạn và lo lắng. Ở cái giây gã rơi xuống ấy, Khương Nghê ý thức được đó là lỗi của mình. Bởi lẽ đó nên tâm trạng sợ hãi, kinh ngạc, hổ thẹn, phức tạp mới như một bàn tay bóp nghẹt tim cô.
Chỉ kịp chạy đến cửa, Khương Nghê đã bị một người tóm chặt cổ tay, có dùng sức cũng không vùng thoát nổi.
Gương mặt của Cảnh Diệc xuất hiện trước mắt cô. Biểu cảm trên mặt cô trở nên căm ghét, cổ tay bị hắn bóp chặt sinh đau.
“Khương Nghê, cô còn ngại chuyện chưa đủ rùm beng hả?”
Ngươi mắt Cảnh Diệc hiện sự tàn độc. Đoạn lôi tuột Khương Nghê vào thang mắt trước ánh mắt chú mục của bao người.
Bình luận facebook