Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Chương 29
Từ khi được Diệp Vãn Tình yêu thích, mỗi tháng nàng ta sẽ có một bộ xiêm y mới, nửa năm có thêm một món trang sức, thứ mà nha hoàn khắp phủ này có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng những thứ này nếu so với Diệp Vãn Tình thì chẳng là gì, một tháng Diệp Vãn Tình có sáu bộ xiêm y, hai tháng lại có thêm một bộ trang sức mới, tuy Diệp phủ lụn bại nhưng mẹ của Diệp Vãn Tình lại rất giàu có, có lẽ ngay cả lão phu nhân cũng không giàu bằng nhị phu nhân, Nhược Tuyết không biết cụ thể số cửa hàng trong tay nhị phu nhân là bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn vào chất lượng sống của Diệp Vãn Tình là đủ hiểu.
Nhược Tuyết ghen ty phát điên, nhưng càng như thế thì nàng ta lại càng vui vẻ lấy lòng cả nhà bọn họ, đặc biệt là Diệp Vãn Tình.
Nhược Tuyết là người thông minh, nàng ta biết phải làm thế nào để có được thứ mình muốn.
Lúc nàng ta mới xuyên đến chỉ là một đứa con nít mười tuổi, da dẻ vàng vọt, đầu tóc xơ xác do thiếu dinh dưỡng.
Đương nhiên nàng ta không thể cam tâm làm một nô tỳ để người khác sai bảo suốt đời, đầu tiên nàng ta làm thân với mama quản lý bọn họ, vì đám nha hoàn mới phải được đào tạo chút lễ nghi cơ bản trong hai tuần trước khi phục vụ chủ tử.
Vì nàng ta khéo miệng lại thông minh chăm chỉ, khác hẳn với mấy đứa bé khác vì chưa quen nên hay làm sai chuyện, vì thế mama quản lý cũng thiên vị nàng ta hơn một chút.
Tình cờ Nhược Tuyết biết được chuyện Diệp Vãn Tình có một muội muội mới mất cũng trạc tuổi nàng ta, trong đầu Nhược Tuyết hiện lên một kế hoạch.
Lợi dụng vẻ ngoài trẻ con, Nhược Tuyết dễ dàng tìm hiểu được thói quen, sở thích cũng như một số đặc điểm của đứa trẻ chết sớm kia.
Sau hai tuần dạy lễ nghị, vì quan hệ tốt với mama quản lý nên Nhược Tuyết thành công được phân đến Hải Đường viện.
Sau khi “tình cờ”
để Diệp Vãn Tình phát hiện ra vài điểm tương đồng trên người nàng ta với muội muội đã mất của Diệp Vãn Tình, quả nhiên Diệp Vãn Tình ngay lập tức chú ý đến nàng ta.
Mọi chuyện sau đó cũng vô cùng thuận lợi, cả nhị phu nhân và nhị lão gia cũng bị Nhược Tuyết đánh lừa.
Vì chẳng ai nghĩ một đứa bé mười tuổi lại có tâm cơ như thế cả.
Nhược Tuyết được nâng lên làm nha hoàn nhất đẳng, việc nặng chẳng đến tay, việc nhẹ cũng có người nịnh bợ làm giúp, thậm chí còn được đối xử như nửa chủ nhân ở nhị phòng.
Trước khi nàng ta đến thì Diệp Vãn Tình đã có một nha hoàn nhất đẳng rồi, đó là Hải Đường.
Nhưng lúc đó Hải Đường quá bình thường, cũng không được yêu thích mấy nên sau một thời gian Nhược Tuyết đã không đề phòng Hải Đường nữa.
Mấy năm qua, Diệp Vãn Tình càng sủng ái thân thiết với nàng ta hơn, sao lúc này đột nhiên lại…? Nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ của Diệp Vãn Tình lúc tỉnh lại, Nhược Tuyết giật mình, càng nghĩ càng thấy không đúng, sự nghi ngờ đã bị dập tắt lại le lói hiện lên.
Nàng ta tăng nhanh bước chân chạy đến Hải Đường viện, muốn một lần nữa chứng thực suy đoán của mình.
Khi Nhược Tuyết đến thì Diệp Vãn Tình vừa được tiểu Cửu đưa trở về, nàng không đứng vững ngã khụy ra đất, cả người ướt đẫm mồ hôi giống như vừa vớt từ trong nước lên.
Gương mặt non nớt đã hiện nét diễm lệ trở nên trắng bệch.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên nên tiểu Cửu đã giảm mức huấn luyện xuống thấp nhất, nó sợ cơ thể mảnh mai của Diệp Vãn Tình chịu không nổi.
Nhưng cơ thể của Diệp Vãn Tình còn yếu hơn nó nghĩ nữa.
Thấy Diệp Vãn Tình đã nằm bất tỉnh giữa sàn nhà, nghe tiếng bước chân biết có người sắp đến, tiểu Cửu nhanh chóng truyền cho Diệp Vãn Tình một sợi linh lực mảnh hơn cả tóc, vì nếu nhiều quá thì cơ thể phàm trần của Diệp Vãn Tình sẽ chịu không nổi mà nổ tung.
Từ khi được Diệp Vãn Tình yêu thích, mỗi tháng nàng ta sẽ có một bộ xiêm y mới, nửa năm có thêm một món trang sức, thứ mà nha hoàn khắp phủ này có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng những thứ này nếu so với Diệp Vãn Tình thì chẳng là gì, một tháng Diệp Vãn Tình có sáu bộ xiêm y, hai tháng lại có thêm một bộ trang sức mới, tuy Diệp phủ lụn bại nhưng mẹ của Diệp Vãn Tình lại rất giàu có, có lẽ ngay cả lão phu nhân cũng không giàu bằng nhị phu nhân, Nhược Tuyết không biết cụ thể số cửa hàng trong tay nhị phu nhân là bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn vào chất lượng sống của Diệp Vãn Tình là đủ hiểu.
Nhược Tuyết ghen ty phát điên, nhưng càng như thế thì nàng ta lại càng vui vẻ lấy lòng cả nhà bọn họ, đặc biệt là Diệp Vãn Tình.
Nhược Tuyết là người thông minh, nàng ta biết phải làm thế nào để có được thứ mình muốn.
Lúc nàng ta mới xuyên đến chỉ là một đứa con nít mười tuổi, da dẻ vàng vọt, đầu tóc xơ xác do thiếu dinh dưỡng.
Đương nhiên nàng ta không thể cam tâm làm một nô tỳ để người khác sai bảo suốt đời, đầu tiên nàng ta làm thân với mama quản lý bọn họ, vì đám nha hoàn mới phải được đào tạo chút lễ nghi cơ bản trong hai tuần trước khi phục vụ chủ tử.
Vì nàng ta khéo miệng lại thông minh chăm chỉ, khác hẳn với mấy đứa bé khác vì chưa quen nên hay làm sai chuyện, vì thế mama quản lý cũng thiên vị nàng ta hơn một chút.
Tình cờ Nhược Tuyết biết được chuyện Diệp Vãn Tình có một muội muội mới mất cũng trạc tuổi nàng ta, trong đầu Nhược Tuyết hiện lên một kế hoạch.
Lợi dụng vẻ ngoài trẻ con, Nhược Tuyết dễ dàng tìm hiểu được thói quen, sở thích cũng như một số đặc điểm của đứa trẻ chết sớm kia.
Sau hai tuần dạy lễ nghị, vì quan hệ tốt với mama quản lý nên Nhược Tuyết thành công được phân đến Hải Đường viện.
Sau khi “tình cờ”
để Diệp Vãn Tình phát hiện ra vài điểm tương đồng trên người nàng ta với muội muội đã mất của Diệp Vãn Tình, quả nhiên Diệp Vãn Tình ngay lập tức chú ý đến nàng ta.
Mọi chuyện sau đó cũng vô cùng thuận lợi, cả nhị phu nhân và nhị lão gia cũng bị Nhược Tuyết đánh lừa.
Vì chẳng ai nghĩ một đứa bé mười tuổi lại có tâm cơ như thế cả.
Nhược Tuyết được nâng lên làm nha hoàn nhất đẳng, việc nặng chẳng đến tay, việc nhẹ cũng có người nịnh bợ làm giúp, thậm chí còn được đối xử như nửa chủ nhân ở nhị phòng.
Trước khi nàng ta đến thì Diệp Vãn Tình đã có một nha hoàn nhất đẳng rồi, đó là Hải Đường.
Nhưng lúc đó Hải Đường quá bình thường, cũng không được yêu thích mấy nên sau một thời gian Nhược Tuyết đã không đề phòng Hải Đường nữa.
Mấy năm qua, Diệp Vãn Tình càng sủng ái thân thiết với nàng ta hơn, sao lúc này đột nhiên lại…? Nghĩ đến ánh mắt kỳ lạ của Diệp Vãn Tình lúc tỉnh lại, Nhược Tuyết giật mình, càng nghĩ càng thấy không đúng, sự nghi ngờ đã bị dập tắt lại le lói hiện lên.
Nàng ta tăng nhanh bước chân chạy đến Hải Đường viện, muốn một lần nữa chứng thực suy đoán của mình.
Khi Nhược Tuyết đến thì Diệp Vãn Tình vừa được tiểu Cửu đưa trở về, nàng không đứng vững ngã khụy ra đất, cả người ướt đẫm mồ hôi giống như vừa vớt từ trong nước lên.
Gương mặt non nớt đã hiện nét diễm lệ trở nên trắng bệch.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên nên tiểu Cửu đã giảm mức huấn luyện xuống thấp nhất, nó sợ cơ thể mảnh mai của Diệp Vãn Tình chịu không nổi.
Nhưng cơ thể của Diệp Vãn Tình còn yếu hơn nó nghĩ nữa.
Thấy Diệp Vãn Tình đã nằm bất tỉnh giữa sàn nhà, nghe tiếng bước chân biết có người sắp đến, tiểu Cửu nhanh chóng truyền cho Diệp Vãn Tình một sợi linh lực mảnh hơn cả tóc, vì nếu nhiều quá thì cơ thể phàm trần của Diệp Vãn Tình sẽ chịu không nổi mà nổ tung.
Bình luận facebook