Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31
Nhược Tuyết nhân cơ hội hỏi luôn chuyện của Hải Đường: “Tiểu thư, sao đột nhiên tiểu thư lại đổi tên của Nhược Yên tỷ tỷ thành Hải Đường thế ạ?”
Diệp Vãn Tình biết Nhược Tuyết sẽ nghỉ ngờ, nhưng nàng thực sự không muốn để Hải Đường dùng cái tên giống Nhược Tuyết nữa, mà dù cho Nhược Tuyết có nghi ngờ thì cũng không sao, sắp tới nàng ta sẽ không còn tâm trạng quan tâm đến nàng nữa đâu.
Diệp Vãn Tình nhìn ra cửa sổ, vườn Hải Đường ngoài kia đang nở rộ dưới ánh nắng ban mai, nàng nói: “Ta cảm thấy tên “Hải Đường” càng hợp với nàng ấy hơn.”
Nhược Tuyết chau mày, há miệng định hỏi thêm gì đó, Diệp Vãn Tình đã cắt lời nàng ta: “Được rồi, muội ra ngoài đi, ta muốn tắm một chút.”
Vì lúc nãy Diệp Vãn Tình mới tỏ thái độ nên nhất thời Nhược Tuyết cũng không dám nháo loạn như mọi lần, nàng ta nhún gối đáp: “Vâng, có gì tiểu thư cứ gọi em nhé.”
Đợi Nhược Tuyết đi rồi, Diệp Vãn Tình mới thả lỏng cơ bắp đang căng chặt để chống đỡ thân thể, tuy tiểu Cửu có truyền cho nàng chút linh khí nhưng vì đột ngột vận động mạnh trong thời gian dài như thế cũng khiến toàn thân nàng đau nhức rã rời.
Cơ thể này dường như không còn là của nàng nữa, vì tránh người hâu phát hiện ra điều khác lạ nên Diệp Vãn Tình không để ai hầu hạ mình tắm rửa cả, mà có lẽ từ nay nàng cũng phải tập làm mấy thứ này một mình thôi.
Diệp Vãn Tình nhìn những dấu bầm tím rải rác trên thân thể trắng nõn, nhủ thầm.
Nước ấm khiến cơ thể đang căng nhức của nàng thả lỏng ra một chút, Diệp Vãn Tình tựa đầu vào thùng tắm, nhắm mắt thư giãn, để nước ấm dịu dàng vỗ về thân thể nàng.
Tiểu Cửu: ”
Này, hình như Nhược Tuyết đang nghi ngờ ngươi rồi.”
Diệp Vãn Tình vẫn giữ nguyên tư thế đó: “Không phải hình như mà là chắc chắn.”
Tiểu Cửu hơi thắc mắc: “Ngươi không lo lắng gì sao? Tuy bây giờ với thân phận của ngươi có thể dễ dàng xử lý một nha hoàn như Nhược Tuyết, nhưng đừng quên cái gọi là khí vận.
Bây giờ ngươi không thể làm gì nàng ta đâu, bất kể ngươi có làm gì thì Nhược Tuyết vẫn sẽ bình yên vô sự, thậm chí ngươi có thể bị phản hệ vì khí vận của nàng ta quá thịnh nữa kìa.”
“Ngược lại nếu nàng ta muốn tính kế hãm hại ngươi thì khí vận sẽ giúp nàng ta hành sự trót lọt, tuy bất công nhưng đấy là sự thật.”
Tất nhiên Diệp Vãn Tình biết mấy cái này nên lúc nãy nàng mới không xé rách mặt với Nhược Tuyết, tuy tiểu Cửu có chút nghiêm khắc nhưng nàng nghe ra nó đang lo lắng cho nàng.
Từ khi cha mẹ mất thì chẳng còn ai thật tâm lo lắng quan tâm nàng nữa.
Diệp Vãn Tình thấy ấm áp trong lòng, nàng nói: “Yên tâm đi, sắp tới Nhược Tuyết sẽ không còn tâm trí nghi ngờ gì ta nữa đâu.”
Tiểu Cửu: ? Rất nhanh tiểu Cửu đã biết được Diệp Vãn Tình nói thế là có ý gì.
Ngay buổi chiều hôm đó, lão phu nhân dẫn theo đại phu đến gặp Diệp Vãn Tình.
Năm nay lão phu nhân đã ngoài năm mươi, có lẽ vì cuộc sống không như ý và tính cách cay nghiệt nên dấu vết năm tháng trên mặt bà ta dường như còn sâu đậm hơn những người cùng tuổi, trông như một lão thái bà ngoài sáu mươi vậy.
Lão phu nhân từ ái xoa đầu Diệp Vãn Tình: “Tình nhị, may mà cháu tỉnh rôi, mấy ngày nay chuyện xấu cứ liên tục ập tới.
Mẹ cháu mất, cha cháu đổ bệnh, đến cháu cũng ngã hôn mê trên giường, nếu như cháu còn không tỉnh thì ta cũng không biết phải làm sao…”
vừa nói lão phu nhân còn vừa nghẹn ngào rấm rứt, nước mắt lăn trên khuôn mặt già nua của trưởng bối luôn khiến con cháu thấy chạnh lòng.
Nhưng Diệp Vãn Tình thì không.
Nhược Tuyết nhân cơ hội hỏi luôn chuyện của Hải Đường: “Tiểu thư, sao đột nhiên tiểu thư lại đổi tên của Nhược Yên tỷ tỷ thành Hải Đường thế ạ?”
Diệp Vãn Tình biết Nhược Tuyết sẽ nghỉ ngờ, nhưng nàng thực sự không muốn để Hải Đường dùng cái tên giống Nhược Tuyết nữa, mà dù cho Nhược Tuyết có nghi ngờ thì cũng không sao, sắp tới nàng ta sẽ không còn tâm trạng quan tâm đến nàng nữa đâu.
Diệp Vãn Tình nhìn ra cửa sổ, vườn Hải Đường ngoài kia đang nở rộ dưới ánh nắng ban mai, nàng nói: “Ta cảm thấy tên “Hải Đường” càng hợp với nàng ấy hơn.”
Nhược Tuyết chau mày, há miệng định hỏi thêm gì đó, Diệp Vãn Tình đã cắt lời nàng ta: “Được rồi, muội ra ngoài đi, ta muốn tắm một chút.”
Vì lúc nãy Diệp Vãn Tình mới tỏ thái độ nên nhất thời Nhược Tuyết cũng không dám nháo loạn như mọi lần, nàng ta nhún gối đáp: “Vâng, có gì tiểu thư cứ gọi em nhé.”
Đợi Nhược Tuyết đi rồi, Diệp Vãn Tình mới thả lỏng cơ bắp đang căng chặt để chống đỡ thân thể, tuy tiểu Cửu có truyền cho nàng chút linh khí nhưng vì đột ngột vận động mạnh trong thời gian dài như thế cũng khiến toàn thân nàng đau nhức rã rời.
Cơ thể này dường như không còn là của nàng nữa, vì tránh người hâu phát hiện ra điều khác lạ nên Diệp Vãn Tình không để ai hầu hạ mình tắm rửa cả, mà có lẽ từ nay nàng cũng phải tập làm mấy thứ này một mình thôi.
Diệp Vãn Tình nhìn những dấu bầm tím rải rác trên thân thể trắng nõn, nhủ thầm.
Nước ấm khiến cơ thể đang căng nhức của nàng thả lỏng ra một chút, Diệp Vãn Tình tựa đầu vào thùng tắm, nhắm mắt thư giãn, để nước ấm dịu dàng vỗ về thân thể nàng.
Tiểu Cửu: ”
Này, hình như Nhược Tuyết đang nghi ngờ ngươi rồi.”
Diệp Vãn Tình vẫn giữ nguyên tư thế đó: “Không phải hình như mà là chắc chắn.”
Tiểu Cửu hơi thắc mắc: “Ngươi không lo lắng gì sao? Tuy bây giờ với thân phận của ngươi có thể dễ dàng xử lý một nha hoàn như Nhược Tuyết, nhưng đừng quên cái gọi là khí vận.
Bây giờ ngươi không thể làm gì nàng ta đâu, bất kể ngươi có làm gì thì Nhược Tuyết vẫn sẽ bình yên vô sự, thậm chí ngươi có thể bị phản hệ vì khí vận của nàng ta quá thịnh nữa kìa.”
“Ngược lại nếu nàng ta muốn tính kế hãm hại ngươi thì khí vận sẽ giúp nàng ta hành sự trót lọt, tuy bất công nhưng đấy là sự thật.”
Tất nhiên Diệp Vãn Tình biết mấy cái này nên lúc nãy nàng mới không xé rách mặt với Nhược Tuyết, tuy tiểu Cửu có chút nghiêm khắc nhưng nàng nghe ra nó đang lo lắng cho nàng.
Từ khi cha mẹ mất thì chẳng còn ai thật tâm lo lắng quan tâm nàng nữa.
Diệp Vãn Tình thấy ấm áp trong lòng, nàng nói: “Yên tâm đi, sắp tới Nhược Tuyết sẽ không còn tâm trí nghi ngờ gì ta nữa đâu.”
Tiểu Cửu: ? Rất nhanh tiểu Cửu đã biết được Diệp Vãn Tình nói thế là có ý gì.
Ngay buổi chiều hôm đó, lão phu nhân dẫn theo đại phu đến gặp Diệp Vãn Tình.
Năm nay lão phu nhân đã ngoài năm mươi, có lẽ vì cuộc sống không như ý và tính cách cay nghiệt nên dấu vết năm tháng trên mặt bà ta dường như còn sâu đậm hơn những người cùng tuổi, trông như một lão thái bà ngoài sáu mươi vậy.
Lão phu nhân từ ái xoa đầu Diệp Vãn Tình: “Tình nhị, may mà cháu tỉnh rôi, mấy ngày nay chuyện xấu cứ liên tục ập tới.
Mẹ cháu mất, cha cháu đổ bệnh, đến cháu cũng ngã hôn mê trên giường, nếu như cháu còn không tỉnh thì ta cũng không biết phải làm sao…”
vừa nói lão phu nhân còn vừa nghẹn ngào rấm rứt, nước mắt lăn trên khuôn mặt già nua của trưởng bối luôn khiến con cháu thấy chạnh lòng.
Nhưng Diệp Vãn Tình thì không.
Bình luận facebook