Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Chương 36
Cơn tức bốc lên, lão phu nhân cay nghiệt mở miệng: “Có người thật không biết xấu hổ, bản thân mình là con gà mái không thể đẻ trứng mà còn dám đặt mông ngồi lên vị trí đó.”
Diệp Vấn cau mày, gọi một tiếng như muốn nhắc nhở lão phu nhân, muốn bà ta dừng chủ đề này lại : ‘Mẫu thân.”
Nếu lão phu nhân mà nghe lời con trai thì làm gì có tình cảnh thế này, thấy Diệp Vấn bênh Vương Lan chằm chặp, bà ta càng tức: “Được lắm, được lắm! Nuôi ngươi khôn lớn để rồi ngươi vì một con đàn bà thương hộ thấp hèn mà nạt nộ mẹ đẻ của ngươi đấy hả?!”
Nói xong bà quay qua, chỉ thẳng mặt Vương Lan mà mắng: “Vương Lan, ngươi còn không mau đứng dậy nhường ghế cho Ngọc nhi, ngươi không thấy nó đang bụng mang dạ chửa sao? Có phải ngươi muốn nó xảy ra chuyện, để cho Diệp phủ đoạn tử tuyệt tôn thì ngươi mới vừa lòng?!”
Vương Lan vội vã lắc đầu: “Con chưa bao giờ có ý đó, mẫu thân…” nói rồi nàng nhấc mông muốn đứng dậy, định theo lời lão phu nhân nhường ghế cho Đào di nương.
Đường đường là chính thê như nàng, lại bị mẹ chồng bắt nhường ghế cho một thiếp thất.
Diệp Vấn khẽ ấn vai nàng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Lan ngôi xuống.
Vương Lan lo lắng nhưng nàng không muốn trái ý chồng, do dự vài giây rồi cắn môi ngồi xuống.
Đâu cúi gằm không dám nhìn sắc mặt của lão phu nhân.
Diệp Vấn ôm lấy Vương Lan, để nàng nép vào lông ngực mình, ánh mắt lạnh lùng mà kiên định, hắn nhìn quanh một lượt, từ biểu cảm xem kịch vui của đại phòng, vẻ mặt tủi thân của Đào di nương, đến gương mặt tức giận cay nghiệt của người làm mẹ hẳn.
Diệp Vấn dõng dạc tuyên bố: “Diệp Vấn ta đời này chỉ có duy nhất một thê tử là Vương Lan mà thôi.”
“Mẫu thân, không phải người vẫn luôn dạy chúng con lễ nghĩa cấp bậc, đích thứ khác biệt hay sao?”
“Nếu hôm nay mẫu thân nhất quyết bắt thê tử của con nhường ghế cho một thiếp thất, đến lúc chuyện này truyền ra ngoài thì người ta sẽ nhìn Diệp phủ như thế nào?”
Đó là do năm xưa lão hầu gia quá mức phong lưu, lão phu nhân sợ có ngày nào đó lão hâu gia sẽ đưa người vào phủ làm thiếp, nên từ nhỏ bà ta đã truyền dạy những thứ đó cho hai đứa con của mình.
Tẩy não bọn chúng mới là đích tử, là con vợ cả, những đứa con khác của thiếp thất đều thấp hèn hơn bọn nó, cũng giống như vậy, những thiếp thất đó đều thấp hèn hơn bà ta.
Dù có được lão hầu gia sủng ái cũng không thể ra oai trước mặt bà ta được.
Hơn nữa trong mắt lão phu nhân Diệp phủ mới là quan trọng nhất, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì các lão phu nhân khác sẽ đánh giá Diệp phủ quy củ không nghiêm, đích thứ lẫn lộn.
Bị Diệp Vấn chất vấn như vậy khiến lão phu nhân không nói được câu nào, Diệp Vấn đưa mắt lạnh lùng cảnh cáo Đào di nương, rồi mới thẳng thừng nhìn lão phu nhân mà nói: “Ghế chính thê bên cạnh, chỉ có thê tử của Diệp Vấn mới được ngồi!”
Nói xong hẳn im lặng ngôi xuống.
Cơn tức của lão phu nhân mắc giữa cuống họng, ngực bà ta lên xuống phập phồng vì khó thở, nhưng vốn là bà ta đuối lý nên cũng không thể nói lại được.
Cuối cùng lão phu nhân đành xuống nước, gọi người mang thêm một cái ghế để phía sau Vương Lan cho Đào di nương.
Vốn là thiếp thất thì không được phép ngồi, nhưng Đào di nương đang mang thai, cộng thêm quan hệ của nàng ta với lão phu nhân nên mới được đối xử như thế.
Nếu thiếp là Vương Lan thì kể cả nàng có sắp lâm bôn thì bà ta cũng vẫn sẽ bắt nàng đứng.
Tuy những năm qua đã quen với sự lạnh nhạt của Diệp Vấn, nhưng Đào di nương thật không ngờ, ngay cả khi ả đàn bà kia chết rồi, Diệp Vấn vẫn bảo vệ ả ta như thế.
Đào di nương tức đến run người, đồng thời lại càng khổ sở, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nàng ta rưng rưng nhìn Diệp Vấn, giọng yếu ớt khẩn khoản: “Thiếp…thiếp chỉ là nghĩ lão gia vừa mới tỉnh dậy, thân thể hãng còn yếu ớt nên muốn ngồi gân để tiện hầu hạ.Chứ thiếp không dám có suy nghĩ khác, tỷ tỷ mất thiếp cũng rất đau lòng.”
Cơn tức bốc lên, lão phu nhân cay nghiệt mở miệng: “Có người thật không biết xấu hổ, bản thân mình là con gà mái không thể đẻ trứng mà còn dám đặt mông ngồi lên vị trí đó.”
Diệp Vấn cau mày, gọi một tiếng như muốn nhắc nhở lão phu nhân, muốn bà ta dừng chủ đề này lại : ‘Mẫu thân.”
Nếu lão phu nhân mà nghe lời con trai thì làm gì có tình cảnh thế này, thấy Diệp Vấn bênh Vương Lan chằm chặp, bà ta càng tức: “Được lắm, được lắm! Nuôi ngươi khôn lớn để rồi ngươi vì một con đàn bà thương hộ thấp hèn mà nạt nộ mẹ đẻ của ngươi đấy hả?!”
Nói xong bà quay qua, chỉ thẳng mặt Vương Lan mà mắng: “Vương Lan, ngươi còn không mau đứng dậy nhường ghế cho Ngọc nhi, ngươi không thấy nó đang bụng mang dạ chửa sao? Có phải ngươi muốn nó xảy ra chuyện, để cho Diệp phủ đoạn tử tuyệt tôn thì ngươi mới vừa lòng?!”
Vương Lan vội vã lắc đầu: “Con chưa bao giờ có ý đó, mẫu thân…” nói rồi nàng nhấc mông muốn đứng dậy, định theo lời lão phu nhân nhường ghế cho Đào di nương.
Đường đường là chính thê như nàng, lại bị mẹ chồng bắt nhường ghế cho một thiếp thất.
Diệp Vấn khẽ ấn vai nàng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Lan ngôi xuống.
Vương Lan lo lắng nhưng nàng không muốn trái ý chồng, do dự vài giây rồi cắn môi ngồi xuống.
Đâu cúi gằm không dám nhìn sắc mặt của lão phu nhân.
Diệp Vấn ôm lấy Vương Lan, để nàng nép vào lông ngực mình, ánh mắt lạnh lùng mà kiên định, hắn nhìn quanh một lượt, từ biểu cảm xem kịch vui của đại phòng, vẻ mặt tủi thân của Đào di nương, đến gương mặt tức giận cay nghiệt của người làm mẹ hẳn.
Diệp Vấn dõng dạc tuyên bố: “Diệp Vấn ta đời này chỉ có duy nhất một thê tử là Vương Lan mà thôi.”
“Mẫu thân, không phải người vẫn luôn dạy chúng con lễ nghĩa cấp bậc, đích thứ khác biệt hay sao?”
“Nếu hôm nay mẫu thân nhất quyết bắt thê tử của con nhường ghế cho một thiếp thất, đến lúc chuyện này truyền ra ngoài thì người ta sẽ nhìn Diệp phủ như thế nào?”
Đó là do năm xưa lão hầu gia quá mức phong lưu, lão phu nhân sợ có ngày nào đó lão hâu gia sẽ đưa người vào phủ làm thiếp, nên từ nhỏ bà ta đã truyền dạy những thứ đó cho hai đứa con của mình.
Tẩy não bọn chúng mới là đích tử, là con vợ cả, những đứa con khác của thiếp thất đều thấp hèn hơn bọn nó, cũng giống như vậy, những thiếp thất đó đều thấp hèn hơn bà ta.
Dù có được lão hầu gia sủng ái cũng không thể ra oai trước mặt bà ta được.
Hơn nữa trong mắt lão phu nhân Diệp phủ mới là quan trọng nhất, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì các lão phu nhân khác sẽ đánh giá Diệp phủ quy củ không nghiêm, đích thứ lẫn lộn.
Bị Diệp Vấn chất vấn như vậy khiến lão phu nhân không nói được câu nào, Diệp Vấn đưa mắt lạnh lùng cảnh cáo Đào di nương, rồi mới thẳng thừng nhìn lão phu nhân mà nói: “Ghế chính thê bên cạnh, chỉ có thê tử của Diệp Vấn mới được ngồi!”
Nói xong hẳn im lặng ngôi xuống.
Cơn tức của lão phu nhân mắc giữa cuống họng, ngực bà ta lên xuống phập phồng vì khó thở, nhưng vốn là bà ta đuối lý nên cũng không thể nói lại được.
Cuối cùng lão phu nhân đành xuống nước, gọi người mang thêm một cái ghế để phía sau Vương Lan cho Đào di nương.
Vốn là thiếp thất thì không được phép ngồi, nhưng Đào di nương đang mang thai, cộng thêm quan hệ của nàng ta với lão phu nhân nên mới được đối xử như thế.
Nếu thiếp là Vương Lan thì kể cả nàng có sắp lâm bôn thì bà ta cũng vẫn sẽ bắt nàng đứng.
Tuy những năm qua đã quen với sự lạnh nhạt của Diệp Vấn, nhưng Đào di nương thật không ngờ, ngay cả khi ả đàn bà kia chết rồi, Diệp Vấn vẫn bảo vệ ả ta như thế.
Đào di nương tức đến run người, đồng thời lại càng khổ sở, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nàng ta rưng rưng nhìn Diệp Vấn, giọng yếu ớt khẩn khoản: “Thiếp…thiếp chỉ là nghĩ lão gia vừa mới tỉnh dậy, thân thể hãng còn yếu ớt nên muốn ngồi gân để tiện hầu hạ.Chứ thiếp không dám có suy nghĩ khác, tỷ tỷ mất thiếp cũng rất đau lòng.”
Bình luận facebook