Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Chương 38
Thứ duy nhất làm lợi thế cho Diệp Vãn Tình chính là dung mạo diễm lệ xinh đẹp của nàng, mà nay ngay cả lợi thế duy nhất cũng không còn, thử hỏi một nhà như Chiến Bắc Vương phủ còn có thể chấp nhận một thế tử phi không toàn vẹn hay sao? Lão phu nhân biết chứ, càng như thể bà ta lại càng không cam lòng: “Thế thì đã sao? Nếu đã không thể làm thế tử phi, vậy thì làm thiếp cũng được.”
Diệp Vấn không thể tin nổi vào tai mình, hắn quát to: “Mẫu thân! Người nói gì vậy?! Đó là cháu gái ruột thịt của người đói!”
Đối với sự tức giận của Diệp Vấn, lão phu nhân không hề chùn bước, bà ta hằm hằm nhìn thẳng vào hẳn: “Đúng, vì nó là cháu gái của ta, là tiểu thư của Diệp phủ này, nên nó cũng phải có trách nhiệm với Diệp phủ! Chúng ta tốn bao nhiêu tiên bạc nuôi nó khôn lớn, chỉ mong có ngày nó gả vào vương phủ, biến thành phượng hoàng kéo cả Diệp phủ chúng ta lên cành cao.Thế mà tất cả lại bị sự ngu xuẩn của nó làm hỏng hết!”
“Diệp Vấn, ta nói cho ngươi biết, Diệp phủ của chúng ta sắp không xong rồi, Chiến Bắc Vương phủ chính là cọc gỗ cuối cùng, bằng mọi giá phải bám chặt lấy nó.Kể cả làm thiếp cũng phải đưa Tình Nhi vào đó cho bằng được!”
Diệp Vấn: “Không được! Tình Nhi là con gái của ta, ta có chết cũng không để con bé phải làm một thiếp thất thấp hèn mặc người chà đạp!”
Câu nói này của Diệp Vấn như một lưỡi dao găm đâm thẳng vào lòng Đào di nương đang đứng nghe lén ngoài kia, khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, vò nát chiếc khăn lụa trong tay, Địa vị của thiếp thất ở triều đại này chỉ hơn nô tỳ một chút, nếu như không được sủng ái thì có thể bị chính thất mặc sức đánh chửi, thậm chí còn có thể bị bán đi như một món đồ rẻ tiền.
Trong phòng, cuộc đối đầu giữa lão phu nhân và Diệp Vấn càng trở nên gay gắt, lão phu nhân hết cách lại đem bối phận ra hỏi hẳn, bà ta nhấn giọng quát: “Diệp Vấn, ngươi có còn coi ta là mẹ không?”
Diệp Vấn đứng thẳng lưng: “Người đúng là mẫu thân của ta, nhưng Tình Nhi là con gái của ta, chuyện hôn nhân đại sự của con gái từ xưa đến nay luôn là do phụ mẫu sắp đặt.”
Ý Diệp Vấn là chuyện hôn nhân của Diệp Vãn Tình chỉ có người làm cha như hẳn mới có quyền quyết định, lão phu nhân không có quyền can dự vào.
Thái độ ương ngạnh của hắn khiến lão phu nhân tức đến run người, bà ta vơ lấy ly trà nóng trên bàn ném thẳng xuống dưới chân Diệp Vấn, ly trà sứ vỡ tan, nước trà nóng bỏng bắn lên người nhưng Diệp Vấn vẫn đứng sừng sững như trúc.
Lão phu nhân: “Giỏi! Giỏi lắm! Diệp Vãn Tình là con của ngươi, nhưng ta là mẹ ngươi! Ngươi có tin ta trục xuất cả nhị phòng ra khỏi Diệp phủ không?!”
Đây đúng là một lời uy hiếp nặng nê, nếu Diệp Vấn thực sự bị trục xuất khỏi Diệp phủ thì hắn sẽ coi như là người không có gốc gác, đến lúc chết cũng không được phép chôn vào phần mộ Diệp gia.
Người xưa luôn nói nếu thân xác không được chôn vào phần mộ tổ tiên thì linh hồn sẽ phiêu bạt không tìm thấy đường xuống hoàng tuyên, mãi mãi không thể đầu thai kiếp khác.
Còn chưa kể nếu như Diệp Vãn Tình cũng bị trục xuất theo Diệp Vấn thì nàng cũng sẽ không còn là tiểu thư Diệp phủ, không có Diệp phủ chống lưng, muốn tìm một nhà chồng đàng hoàng cho nàng là một điều không dễ dàng.
Diệp Vấn trâm mặc không đáp, thấy thế lão phu nhân thở hổn hển, trong lòng dâng lên đắc ý.
Diệp Vấn trầm mặc một lúc, trong lòng đã hạ quyết tâm, hắn ngẩng đầu lên nói: “Nếu như mẫu thân nhất quyết phải để Tình Nhi làm thiếp vương phủ, vậy thì ta và Tình Nhi sẽ tự thu dọn hành lý chuyển ra khỏi Diệp phủ.”
Lão phu nhân khiếp sợ, không dám tin Diệp Vấn sẽ lựa chọn như thế, bà ta dường như không hề quen biết đứa con đứng trước mặt này.
Lặng người mất vài giây, đột nhiên lão phu nhân quảng quải trượng, không màng hình tượng mà gào khóc.
“Lão gia, ông ở trên trời có thiêng thì hãy ngó xuống mà xem nhi tử của ông đây này!! Trời ơi…”
Diệp Vấn đứng đó, bàng quang nhìn lão phu nhân gào khóc, dùng chữ hiếu và những lễ nghĩa đè nặng lên người hắn, ở một nơi coi chữ hiếu đi đầu thì bất hiếu là tội vô cùng lớn.
Thứ duy nhất làm lợi thế cho Diệp Vãn Tình chính là dung mạo diễm lệ xinh đẹp của nàng, mà nay ngay cả lợi thế duy nhất cũng không còn, thử hỏi một nhà như Chiến Bắc Vương phủ còn có thể chấp nhận một thế tử phi không toàn vẹn hay sao? Lão phu nhân biết chứ, càng như thể bà ta lại càng không cam lòng: “Thế thì đã sao? Nếu đã không thể làm thế tử phi, vậy thì làm thiếp cũng được.”
Diệp Vấn không thể tin nổi vào tai mình, hắn quát to: “Mẫu thân! Người nói gì vậy?! Đó là cháu gái ruột thịt của người đói!”
Đối với sự tức giận của Diệp Vấn, lão phu nhân không hề chùn bước, bà ta hằm hằm nhìn thẳng vào hẳn: “Đúng, vì nó là cháu gái của ta, là tiểu thư của Diệp phủ này, nên nó cũng phải có trách nhiệm với Diệp phủ! Chúng ta tốn bao nhiêu tiên bạc nuôi nó khôn lớn, chỉ mong có ngày nó gả vào vương phủ, biến thành phượng hoàng kéo cả Diệp phủ chúng ta lên cành cao.Thế mà tất cả lại bị sự ngu xuẩn của nó làm hỏng hết!”
“Diệp Vấn, ta nói cho ngươi biết, Diệp phủ của chúng ta sắp không xong rồi, Chiến Bắc Vương phủ chính là cọc gỗ cuối cùng, bằng mọi giá phải bám chặt lấy nó.Kể cả làm thiếp cũng phải đưa Tình Nhi vào đó cho bằng được!”
Diệp Vấn: “Không được! Tình Nhi là con gái của ta, ta có chết cũng không để con bé phải làm một thiếp thất thấp hèn mặc người chà đạp!”
Câu nói này của Diệp Vấn như một lưỡi dao găm đâm thẳng vào lòng Đào di nương đang đứng nghe lén ngoài kia, khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, vò nát chiếc khăn lụa trong tay, Địa vị của thiếp thất ở triều đại này chỉ hơn nô tỳ một chút, nếu như không được sủng ái thì có thể bị chính thất mặc sức đánh chửi, thậm chí còn có thể bị bán đi như một món đồ rẻ tiền.
Trong phòng, cuộc đối đầu giữa lão phu nhân và Diệp Vấn càng trở nên gay gắt, lão phu nhân hết cách lại đem bối phận ra hỏi hẳn, bà ta nhấn giọng quát: “Diệp Vấn, ngươi có còn coi ta là mẹ không?”
Diệp Vấn đứng thẳng lưng: “Người đúng là mẫu thân của ta, nhưng Tình Nhi là con gái của ta, chuyện hôn nhân đại sự của con gái từ xưa đến nay luôn là do phụ mẫu sắp đặt.”
Ý Diệp Vấn là chuyện hôn nhân của Diệp Vãn Tình chỉ có người làm cha như hẳn mới có quyền quyết định, lão phu nhân không có quyền can dự vào.
Thái độ ương ngạnh của hắn khiến lão phu nhân tức đến run người, bà ta vơ lấy ly trà nóng trên bàn ném thẳng xuống dưới chân Diệp Vấn, ly trà sứ vỡ tan, nước trà nóng bỏng bắn lên người nhưng Diệp Vấn vẫn đứng sừng sững như trúc.
Lão phu nhân: “Giỏi! Giỏi lắm! Diệp Vãn Tình là con của ngươi, nhưng ta là mẹ ngươi! Ngươi có tin ta trục xuất cả nhị phòng ra khỏi Diệp phủ không?!”
Đây đúng là một lời uy hiếp nặng nê, nếu Diệp Vấn thực sự bị trục xuất khỏi Diệp phủ thì hắn sẽ coi như là người không có gốc gác, đến lúc chết cũng không được phép chôn vào phần mộ Diệp gia.
Người xưa luôn nói nếu thân xác không được chôn vào phần mộ tổ tiên thì linh hồn sẽ phiêu bạt không tìm thấy đường xuống hoàng tuyên, mãi mãi không thể đầu thai kiếp khác.
Còn chưa kể nếu như Diệp Vãn Tình cũng bị trục xuất theo Diệp Vấn thì nàng cũng sẽ không còn là tiểu thư Diệp phủ, không có Diệp phủ chống lưng, muốn tìm một nhà chồng đàng hoàng cho nàng là một điều không dễ dàng.
Diệp Vấn trâm mặc không đáp, thấy thế lão phu nhân thở hổn hển, trong lòng dâng lên đắc ý.
Diệp Vấn trầm mặc một lúc, trong lòng đã hạ quyết tâm, hắn ngẩng đầu lên nói: “Nếu như mẫu thân nhất quyết phải để Tình Nhi làm thiếp vương phủ, vậy thì ta và Tình Nhi sẽ tự thu dọn hành lý chuyển ra khỏi Diệp phủ.”
Lão phu nhân khiếp sợ, không dám tin Diệp Vấn sẽ lựa chọn như thế, bà ta dường như không hề quen biết đứa con đứng trước mặt này.
Lặng người mất vài giây, đột nhiên lão phu nhân quảng quải trượng, không màng hình tượng mà gào khóc.
“Lão gia, ông ở trên trời có thiêng thì hãy ngó xuống mà xem nhi tử của ông đây này!! Trời ơi…”
Diệp Vấn đứng đó, bàng quang nhìn lão phu nhân gào khóc, dùng chữ hiếu và những lễ nghĩa đè nặng lên người hắn, ở một nơi coi chữ hiếu đi đầu thì bất hiếu là tội vô cùng lớn.
Bình luận facebook