Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
(1626)
"Mẹ, con làm ồn đến mẹ sao?" Vương Tĩnh Kỳ nhìn mẹ cô đang đi vào.
"Không có, mẹ chỉ vừa đặt lưng một chút, còn chưa có ngủ." Bà Vương không nghĩ tới con gái lại quay về sớm như vậy, trong lòng không yên tâm nên mới tìm cô hỏi han.
"Tĩnh Kỳ, hôm nay sao trở lại sớm thế? Mẹ chồng con tức giận sao?" Bà Vương lo lắng hỏi.
Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu tại sao mẹ cô lại hỏi như vậy.
Kiếp trước mỗi khi cô đến Trương gia, bình thường sáng sớm tinh mơ đã đi, thẳng đến trước khi ăn cơm tối mới về nhà. Mà giờ chỉ vừa mới qua bữa trưa, cô quay về sớm như vậy, khó trách mẹ lại gặng hỏi.
"Mẹ, hôm nay con không đến Trương gia, buổi sáng con ra ngoài dạo phố, trưa ăn cơm cùng bạn, cơm nước xong xuôi là con về nhà liền."
Trước kia cuối tuần cô đều chuẩn bị chu đáo đến Trương gia làm bảo mẫu, một người bảo mẫu đúng nghĩa. Buổi sáng cô phải mua thịt cá đồ ăn đến nhà Trương gia, sau đó liền chui xuống bếp làm một bữa cơm thịnh soạn cho nhà bọn họ.
Ngoại trừ Trương Dương, bình thường chủ nhật hắn đều không có ở nhà mà ở đơn vị "tăng ca", kiếp trước cô thật ngốc, lúc nào cũng cho rằng Trương Dương vì tương lai bọn họ không ngừng phấn đấu, vì vậy dù người nhà hắn không chào đón, ai cũng nhìn cô không vừa mắt, cô đều cảm thấy đáng giá, bởi vì cô vẫn cho rằng, có người vì cô thầm lặng trả giá.
Một nhà Trương gia ăn cơm cô làm, còn soi mói bắt bẻ, không phải thịt mặn thì là đồ ăn nhạt, còn không thì là mua thiếu đồ ăn vân vân, nhưng mặc kệ ghét bỏ như thế nào, cuối bữa cả bàn đồ ăn ngay đến một giọt canh cũng không sót lại. Sau đó bọn họ ai nấy xách mông đi nghỉ ngơi, để mặc chén đũa ở đó, còn sai cô đem quần áo bẩn chồng chất trong nhà vệ sinh giặt sạch. Điều khiến cô khó chịu nhất chính là ngay cả đồ lót của cha chồng cũng đưa cho con dâu là cô đi giặt.
Cái này cũng chưa xong, không biết bình thường Trương gia sống kiểu gì, cô giặt hết quần áo còn phải đi chà rửa nhà bếp, toilet, bởi vì những chỗ đó rất dơ bẩn, khiến cô không thể nhìn tiếp.
Tóm lại mọi việc bảo mẫu cần làm, cô đều phải làm, thẳng đến khi cô làm xong bữa cơm tối cho nhà họ, nhiệm vụ của cô ở Trương gia coi như xong, lúc đó cô mới có thể về nhà.
Vương Tĩnh Kỳ nghĩ lại, kiếp trước cô sống ở Trương gia, hình như Trương gia mỗi tuần đều thuê một bảo mẫu, đương nhiên cô còn không bằng bảo mẫu, đầu tiên là làm không công, cô còn phải bỏ tiền ra mua đồ ăn, có lúc hai người em chồng còn nhao nhao đòi ăn thịt sườn, thứ hai, người bình thường thuê bảo mẫu, dù là người làm thuê nhưng vẫn được đối xử rất lịch sự, còn cô đến Trương gia thì luôn phải cúi thấp đầu, nhà bọn họ không một ai hoà nhã với cô cả.
Cả đời làm việc vất vả, cô vốn không muốn sống cùng Trương Dương nữa, vậy càng không có lí do gì đi làm bảo mẫu miễn phí cho Trương gia.
"Có phải bà xui gia tức giận không, con phải giải thích cho ông bà xui gia hiểu, ba con tính tình cáu kỉnh, nói với hai người đó đừng coi là thật mà để trong lòng." Bà Vương nghe cô nói không đi đến nhà chồng, nghĩ rằng Trương gia thật sự tức giận, có chút sốt ruột nói.
Bà sợ do chồng bà đi gây chuyện với người ta, khiến cho cô bị người nhà Trương gia mắng chửi. Bản thân bà đã như vậy, bà hi vọng con gái bà có thể tìm được người chồng tốt. Tuy nhiên theo như tình hình hiện giờ thì dù có gả về Trương gia cũng không thể bớt lo lắng được, nhưng nói như thế nào thì Trương Dương cũng là người có học, hai người chung sống, dù cho nhà chồng có gây khó dễ nhiều hơn đi chăng nữa, con gái bà cũng phải nhịn một chút, như vậy cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến vợ chồng son bọn họ.
"Mẹ, không cần giải thích, nếu bọn họ tức giận vì ba, cũng không còn cách nào. Ba con nói cũng không sai." Vương Tĩnh Kỳ kiếp trước còn oán trách ba mình, nhưng mà hiện tại ngẫm lại, ngược lại cô còn muốn cảm kích ba, bởi vì đây là lần đầu tiên ba làm vậy, cả đời có lẽ cũng không có lần thứ hai.
"Nói thì nói như vậy, nhưng tính tình ba con như thế, lời dễ nghe thì không thấy đâu, lúc nào cũng chỉ chửi với rủa, còn mắng cho ông bà xui gia không còn mặt mũi, bọn họ làm sao không đổ lên đầu con được? Tĩnh Kỳ à, con nghe lời mẹ, mẹ chồng xung đột với con dâu sẽ rất khó sống chung, con không thể vì chút chuyện nhỏ mà rước phiền phức vào người, đều nói oan gia nên giải không nên kết, ngày mai con dành chút thời gian đi đến đó, giải thích với người ta, dù bà ấy mắng mấy câu cho hả giận con cũng phải nhịn, nếu không sẽ rất khó xử cho Trương Dương!" Bà Vương tư tưởng cổ hủ, mặc kệ nguyên nhân mâu thuẫn là gì, mẹ cô đều cho rằng vấn đề nằm ở con dâu. Vả lại, cuộc sống vợ chồng, đàn ông vẫn thiên về gia đình mình hơn (ông Vương là ví dụ), tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng luôn nhớ kỹ, không nhất thiết phải thể hiện ra ngoài.
"Mẹ, chuyện Trương gia mẹ không cần quan tâm. Hôn sự của con và Trương Dương con cũng không muốn tiếp tục nữa, đã đăng ký kết hôn lâu như vậy, nhà bọn họ vẫn là không hài lòng về con, vậy ly hôn là được rồi." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, liền chờ phản ứng của mẹ mình.
Bà Vương là người truyền thống, suy nghĩ cổ hủ đã ăn sâu bén rễ, nếu không làm sao chịu được tính khí ông Vương nhiều năm như vậy, lúc đánh lúc mắng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện li hôn.
"Nói bậy, li hôn cái gì, con đừng bao giờ có suy nghĩ đó, chúng ta là đàn bà, cả đời quan trọng nhất là thanh danh, nếu con ly hôn, khỏi cần phải nói, nước bọt của người đời cũng có thể dìm chết con, ba con cũng không thể cho con về nhà, tới lúc đó con tính sao?" Bà Vương bắt đầu tức giận.
"Tĩnh Kỳ, thời gian qua không phải vẫn tốt sao, con và Trương Dương coi như cũng là môn đăng hộ đối, đều là sinh viên, đều là người có học, không thể chỉ vì nhất thời xúc động mà làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời." Bà nói xong còn lấy tay lau nước mắt, "Là mẹ biết bây giờ không có học thì không thể làm được gì, cho nên mẹ mới phải chịu áp lực lớn như vậy tạo điều kiện cho con học đại học, con phải để cho mẹ chút sĩ diện chứ."
Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng này của mẹ mình, cũng đành chịu, "Mẹ, con chỉ nói vậy thôi, không có li hôn, vả lại bây giờ xảy ra bao nhiêu chuyện, sao có thể li hôn. Mẹ đừng khóc nữa, con cam đoan với mẹ được chưa, miễn là không đụng đến vấn đề nguyên tắc, con có thể nhẫn nhịn, sẽ không để cho mẹ mắt mặt." Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn giấu suy nghĩ trong lòng, tuy cô nói chỉ cần không đụng đến vấn đề nguyên tắc thì cô sẽ không li hôn, nhưng hiện tại Trương Dương đã có tình nhân bên ngoài, đây thực sự là một vấn đề nghiêm trọng, việc li hôn đã là chuyện sớm muộn.
Bà Vương không biết suy tính trong lòng cô, nghe cô cam đoan như vậy mới ngưng khóc mỉm cười, sau lại hỏi: "Tĩnh Kỳ, trong tay con còn đủ tiền tiêu không , chốc nữa mẹ đưa thêm cho con?"
"Mẹ, không cần đâu, con vẫn còn tiền mà, con ngày nào không ở trường thì cũng ở trong phòng, làm gì có chỗ tiêu tiền." Vương Tĩnh Kỳ cũng không đành lòng cầm số tiền mẹ cô vất vả dành dụm.
Vương gia mặc dù đều là công nhân viên chức, nhưng tiền lương đều ở trong tay ông Vương, bà Vương hàng tháng cũng chỉ cầm hơn hai trăm mua thức ăn, cho nên tiền riêng của bà rất khó khăn mới tiết kiệm được chút ít, cô sao có thể không biết xấu hổ mà cầm lấy.
Bà Vương nghe xong cũng yên tâm gật đầu. Cả đời con gái bà như vậy là tốt rồi, con bé cũng coi như có hi vọng.
"Mẹ, con làm ồn đến mẹ sao?" Vương Tĩnh Kỳ nhìn mẹ cô đang đi vào.
"Không có, mẹ chỉ vừa đặt lưng một chút, còn chưa có ngủ." Bà Vương không nghĩ tới con gái lại quay về sớm như vậy, trong lòng không yên tâm nên mới tìm cô hỏi han.
"Tĩnh Kỳ, hôm nay sao trở lại sớm thế? Mẹ chồng con tức giận sao?" Bà Vương lo lắng hỏi.
Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu tại sao mẹ cô lại hỏi như vậy.
Kiếp trước mỗi khi cô đến Trương gia, bình thường sáng sớm tinh mơ đã đi, thẳng đến trước khi ăn cơm tối mới về nhà. Mà giờ chỉ vừa mới qua bữa trưa, cô quay về sớm như vậy, khó trách mẹ lại gặng hỏi.
"Mẹ, hôm nay con không đến Trương gia, buổi sáng con ra ngoài dạo phố, trưa ăn cơm cùng bạn, cơm nước xong xuôi là con về nhà liền."
Trước kia cuối tuần cô đều chuẩn bị chu đáo đến Trương gia làm bảo mẫu, một người bảo mẫu đúng nghĩa. Buổi sáng cô phải mua thịt cá đồ ăn đến nhà Trương gia, sau đó liền chui xuống bếp làm một bữa cơm thịnh soạn cho nhà bọn họ.
Ngoại trừ Trương Dương, bình thường chủ nhật hắn đều không có ở nhà mà ở đơn vị "tăng ca", kiếp trước cô thật ngốc, lúc nào cũng cho rằng Trương Dương vì tương lai bọn họ không ngừng phấn đấu, vì vậy dù người nhà hắn không chào đón, ai cũng nhìn cô không vừa mắt, cô đều cảm thấy đáng giá, bởi vì cô vẫn cho rằng, có người vì cô thầm lặng trả giá.
Một nhà Trương gia ăn cơm cô làm, còn soi mói bắt bẻ, không phải thịt mặn thì là đồ ăn nhạt, còn không thì là mua thiếu đồ ăn vân vân, nhưng mặc kệ ghét bỏ như thế nào, cuối bữa cả bàn đồ ăn ngay đến một giọt canh cũng không sót lại. Sau đó bọn họ ai nấy xách mông đi nghỉ ngơi, để mặc chén đũa ở đó, còn sai cô đem quần áo bẩn chồng chất trong nhà vệ sinh giặt sạch. Điều khiến cô khó chịu nhất chính là ngay cả đồ lót của cha chồng cũng đưa cho con dâu là cô đi giặt.
Cái này cũng chưa xong, không biết bình thường Trương gia sống kiểu gì, cô giặt hết quần áo còn phải đi chà rửa nhà bếp, toilet, bởi vì những chỗ đó rất dơ bẩn, khiến cô không thể nhìn tiếp.
Tóm lại mọi việc bảo mẫu cần làm, cô đều phải làm, thẳng đến khi cô làm xong bữa cơm tối cho nhà họ, nhiệm vụ của cô ở Trương gia coi như xong, lúc đó cô mới có thể về nhà.
Vương Tĩnh Kỳ nghĩ lại, kiếp trước cô sống ở Trương gia, hình như Trương gia mỗi tuần đều thuê một bảo mẫu, đương nhiên cô còn không bằng bảo mẫu, đầu tiên là làm không công, cô còn phải bỏ tiền ra mua đồ ăn, có lúc hai người em chồng còn nhao nhao đòi ăn thịt sườn, thứ hai, người bình thường thuê bảo mẫu, dù là người làm thuê nhưng vẫn được đối xử rất lịch sự, còn cô đến Trương gia thì luôn phải cúi thấp đầu, nhà bọn họ không một ai hoà nhã với cô cả.
Cả đời làm việc vất vả, cô vốn không muốn sống cùng Trương Dương nữa, vậy càng không có lí do gì đi làm bảo mẫu miễn phí cho Trương gia.
"Có phải bà xui gia tức giận không, con phải giải thích cho ông bà xui gia hiểu, ba con tính tình cáu kỉnh, nói với hai người đó đừng coi là thật mà để trong lòng." Bà Vương nghe cô nói không đi đến nhà chồng, nghĩ rằng Trương gia thật sự tức giận, có chút sốt ruột nói.
Bà sợ do chồng bà đi gây chuyện với người ta, khiến cho cô bị người nhà Trương gia mắng chửi. Bản thân bà đã như vậy, bà hi vọng con gái bà có thể tìm được người chồng tốt. Tuy nhiên theo như tình hình hiện giờ thì dù có gả về Trương gia cũng không thể bớt lo lắng được, nhưng nói như thế nào thì Trương Dương cũng là người có học, hai người chung sống, dù cho nhà chồng có gây khó dễ nhiều hơn đi chăng nữa, con gái bà cũng phải nhịn một chút, như vậy cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến vợ chồng son bọn họ.
"Mẹ, không cần giải thích, nếu bọn họ tức giận vì ba, cũng không còn cách nào. Ba con nói cũng không sai." Vương Tĩnh Kỳ kiếp trước còn oán trách ba mình, nhưng mà hiện tại ngẫm lại, ngược lại cô còn muốn cảm kích ba, bởi vì đây là lần đầu tiên ba làm vậy, cả đời có lẽ cũng không có lần thứ hai.
"Nói thì nói như vậy, nhưng tính tình ba con như thế, lời dễ nghe thì không thấy đâu, lúc nào cũng chỉ chửi với rủa, còn mắng cho ông bà xui gia không còn mặt mũi, bọn họ làm sao không đổ lên đầu con được? Tĩnh Kỳ à, con nghe lời mẹ, mẹ chồng xung đột với con dâu sẽ rất khó sống chung, con không thể vì chút chuyện nhỏ mà rước phiền phức vào người, đều nói oan gia nên giải không nên kết, ngày mai con dành chút thời gian đi đến đó, giải thích với người ta, dù bà ấy mắng mấy câu cho hả giận con cũng phải nhịn, nếu không sẽ rất khó xử cho Trương Dương!" Bà Vương tư tưởng cổ hủ, mặc kệ nguyên nhân mâu thuẫn là gì, mẹ cô đều cho rằng vấn đề nằm ở con dâu. Vả lại, cuộc sống vợ chồng, đàn ông vẫn thiên về gia đình mình hơn (ông Vương là ví dụ), tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng luôn nhớ kỹ, không nhất thiết phải thể hiện ra ngoài.
"Mẹ, chuyện Trương gia mẹ không cần quan tâm. Hôn sự của con và Trương Dương con cũng không muốn tiếp tục nữa, đã đăng ký kết hôn lâu như vậy, nhà bọn họ vẫn là không hài lòng về con, vậy ly hôn là được rồi." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, liền chờ phản ứng của mẹ mình.
Bà Vương là người truyền thống, suy nghĩ cổ hủ đã ăn sâu bén rễ, nếu không làm sao chịu được tính khí ông Vương nhiều năm như vậy, lúc đánh lúc mắng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện li hôn.
"Nói bậy, li hôn cái gì, con đừng bao giờ có suy nghĩ đó, chúng ta là đàn bà, cả đời quan trọng nhất là thanh danh, nếu con ly hôn, khỏi cần phải nói, nước bọt của người đời cũng có thể dìm chết con, ba con cũng không thể cho con về nhà, tới lúc đó con tính sao?" Bà Vương bắt đầu tức giận.
"Tĩnh Kỳ, thời gian qua không phải vẫn tốt sao, con và Trương Dương coi như cũng là môn đăng hộ đối, đều là sinh viên, đều là người có học, không thể chỉ vì nhất thời xúc động mà làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời." Bà nói xong còn lấy tay lau nước mắt, "Là mẹ biết bây giờ không có học thì không thể làm được gì, cho nên mẹ mới phải chịu áp lực lớn như vậy tạo điều kiện cho con học đại học, con phải để cho mẹ chút sĩ diện chứ."
Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng này của mẹ mình, cũng đành chịu, "Mẹ, con chỉ nói vậy thôi, không có li hôn, vả lại bây giờ xảy ra bao nhiêu chuyện, sao có thể li hôn. Mẹ đừng khóc nữa, con cam đoan với mẹ được chưa, miễn là không đụng đến vấn đề nguyên tắc, con có thể nhẫn nhịn, sẽ không để cho mẹ mắt mặt." Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn giấu suy nghĩ trong lòng, tuy cô nói chỉ cần không đụng đến vấn đề nguyên tắc thì cô sẽ không li hôn, nhưng hiện tại Trương Dương đã có tình nhân bên ngoài, đây thực sự là một vấn đề nghiêm trọng, việc li hôn đã là chuyện sớm muộn.
Bà Vương không biết suy tính trong lòng cô, nghe cô cam đoan như vậy mới ngưng khóc mỉm cười, sau lại hỏi: "Tĩnh Kỳ, trong tay con còn đủ tiền tiêu không , chốc nữa mẹ đưa thêm cho con?"
"Mẹ, không cần đâu, con vẫn còn tiền mà, con ngày nào không ở trường thì cũng ở trong phòng, làm gì có chỗ tiêu tiền." Vương Tĩnh Kỳ cũng không đành lòng cầm số tiền mẹ cô vất vả dành dụm.
Vương gia mặc dù đều là công nhân viên chức, nhưng tiền lương đều ở trong tay ông Vương, bà Vương hàng tháng cũng chỉ cầm hơn hai trăm mua thức ăn, cho nên tiền riêng của bà rất khó khăn mới tiết kiệm được chút ít, cô sao có thể không biết xấu hổ mà cầm lấy.
Bà Vương nghe xong cũng yên tâm gật đầu. Cả đời con gái bà như vậy là tốt rồi, con bé cũng coi như có hi vọng.
Bình luận facebook