Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
(1768)
Chủ nhật, Vương Tĩnh Kỳ hiếm khi ở nhà một ngày, liền nhận được ánh mắt tán dương của ông Vương. Qua thứ hai, cô thu xếp quần áo, còn đem theo máy ảnh trở lại trường học.
Vương Dĩnh vừa nhìn thấy cô liền khẩn cấp muốn biết chuyện gì diễn ra sau đó, nhưng ngại trong văn phòng có nhiều người, không tiện hỏi nhiều, bèn đến gần bên cạnh Vương Tĩnh Kỳ, nháy mắt ra hiệu với cô. Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng tò mò của cô ấy trông rất buồn cười, thấy Vương Dĩnh mở to mắt trừng mình, tranh thủ nhỏ giọng nói: "Ở đây nhiều người, không tiện nói chuyện, trưa nay về phòng mình nhất định sẽ báo cáo đầu đuôi rõ ràng cho các cậu."
Vương Dĩnh nghe thấy vậy mới vừa lòng, quay mặt nhỏ giọng "hừ" một tiếng.
"Hai người lại đang làm gì đấy hả, có biết đang là giờ làm việc không, lại cùng nhau tụ tập buôn dưa lê, bán dưa chuột, không dành thời gian ra mà soạn bài, chuẩn bị bài giảng cho tốt. Nên nhớ các cô là giáo viên của nhân dân, đảm nhận công việc dạy học thì phải làm sao cho xứng đáng với lương tâm." Trình Xuân Hoa vừa mới tới văn phòng liền trông thấy Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Dĩnh tụ tập cười cười nói nói, rất không thuận mắt, liền đem bực tức, khó chịu trong lòng xả lên đầu hai người.
Vốn là ngày chủ nhật chị ta sẽ đi thăm con, nhưng lại bị chồng trước ngăn cản, đuổi đi, trong lòng đang khó chịu, đã vậy còn gặp hai người này thoải mái đùa giỡn, nhìn đến liền không chịu được, đem bực bội trong người trút ra.
"Trình chủ nhiệm, chị xem bây giờ là mấy giờ, còn chưa tới 7h30, chính xác bây giờ còn chưa bắt đầu giờ làm việc, tôi làm việc gì người khác không thể quản. Còn nữa, cho dù bây giờ là giờ làm việc, đồng nghiệp trao đổi với nhau một chút cũng không được à, thảo luận chuyện học sinh cũng là chuyện bình thường. Cuộc họp lần trước hiệu trưởng cũng có nói, chúng ta là những người làm giáo viên không cần quá cứng nhắc, ngoại trừ giờ học, các thầy cô giáo trong quá trình giảng dạy cần trao đổi nhiều một chút, tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng giảng dạy, phát hiện những thiếu sót để chỉnh sửa và bổ sung kịp thời, như vậy là có lợi cho việc dạy học. Chủ nhiệm Trình đây hôm họp nội bộ chị chuồn đi mất à, ngay cả điều này cũng không nghe thấy." Vương Dĩnh trước giờ chưa hề quan tâm người khác trước mặt mình là ai, đây chính là tính cách của cô, theo như cách nói của Hi Văn, cô ấy chính là một khẩu đại bác, ai dám chọc đến cô ấy, cô ấy lập tức nã đạn về phía người đó.
Dĩ nhiên, tính cách hung hăng càn quấy của Vương Dĩnh cũng có nguồn gốc. Ba cô là phó tổng biên tập tòa soạn nhân dân thành phố D, mẹ cô ấy là biên tập viên của tòa soạn. Những sự quảng bá của ngôi trường này từng được đăng trên báo đều là dựa vào quan hệ của cô ấy mới có được.
Trình Xuân Hoa bị cô nói cho cứng họng không nói được gì nữa, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc trắng, lúc xanh, cuối cùng chuyển thành màu đen. Nhìn người khác trong phòng cúi đầu nhịn cười, sắc mặt của chị ta càng lúc càng khó coi. Chị biết gia thế của Vương Dĩnh không dễ gì trêu chọc bèn đem mọi bức tức đổ lên đầu của người dễ bắt nạt hơn - Vương Tĩnh Kỳ.
"Vương Tĩnh Kỳ, cô không có việc gì làm sao? Đã sắp đến giờ thi, cô mau chóng đem bài thi ra ngoài cho tôi. Còn nữa, nếu lần này thành tích không tốt, tôi và cô cùng đi gặp hiệu trưởng nói chuyện."
Vương Tĩnh Kỳ bất ngờ bị âm thanh chói tai đập vào màng nhĩ, biết rõ lần này tới phiên mình trở thành chỗ cho mụ yêu quái này trút giận, nhưng dù sao giờ cô đã không còn là Vương Tĩnh Kỳ trước đây nữa rồi, đời này cô nhất định không thể để người khác tuỳ tiện bắt nạt.
"Chủ nhiệm Trình, có phải chị nhớ nhầm không, bây giờ mới giữa tháng 9, kỳ thi tháng không phải đến đầu tháng 10 mới thi sao? Hơn nữa, bài kiểm tra môn toán khi nào thì đến lượt tôi chuẩn bị, không phải đều là các thầy cô giáo có kinh nghiệm ra đề sao?" Vương Tĩnh Kỳ làm vẻ mặt vô tội nói.
Lần này Trình Xuân Hoa một câu cũng không thể nói lại được, vừa rồi bản thân quá tức giận, nói chuyện mà không suy nghĩ, Vương Tĩnh Kỳ vừa nói như vậy, chị mới ý thức được mình nói sai, nhưng muốn bản thân chị thừa nhận mình sai là việc không thể, trong văn phòng có quá nhiều người, chị không thể chịu được nhiều ánh mắt như vậy, nhưng nếu không nói gì mà cụp đuôi chạy, chị cảm thấy càng mất mặt, nhưng không còn cách nào khác, chị nhìn xung quanh, sau đó gằn ra một câu từ trong kẽ răng: "Văn phòng các cô thật bừa bộn, ngay cả ổ chó cũng không bằng, còn không mau dọn dẹp cho gọn gàng." Giống như sợ sẽ có người bắt bẻ lại chị, vừa nói dứt lời liền xoay người đóng sập cửa phòng rời đi.
Người trong văn phòng thấy chị ta đi rồi, mới cúi đầu cười thành tiếng.
"Người như vậy cũng được làm chủ nhiệm, thật sự không nói nổi!" Vương Dĩnh nhìn cửa văn phòng rung lắc do cú đóng sập vừa nãy, oán thầm.
"Được rồi, khoan dung độ lượng một chút đi", Vương Tĩnh Kỳ đánh nhẹ Vương Dĩnh một cái, tuy rằng trong văn phòng ngoài mặt nhìn các giáo viên tuy có vẻ hòa thuận, nhưng trong phòng chỉ cần xảy ra một biến động nhỏ như lông gà, vỏ tỏi ban giám hiệu cũng biết, chứng tỏ trong văn phòng có nội gian, cho nên nói ít một chút vẫn tốt hơn, nếu không đắc tội với người khác khi nào cũng không biết.
"Tĩnh Kỳ, tính tình cậu quá tốt nên mới bị người khác bắt nạt." Vương Dĩnh nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Được rồi, được rồi, chờ buổi trưa trở lại phòng chúng ta lại tiếp tục nói, bây giờ đã đến giờ làm việc, mau chuẩn bị lên lớp thôi." Vương Tĩnh Kỳ nhỏ giọng nói.
Kỳ thật, với những giáo viên có kinh niên, giống như Vương Tĩnh Kỳ là giáo viên lâu năm như vậy, toàn bộ chương trình sách giáo khoa cô đều đã thuộc lòng, bây giờ mỗi lần đi dạy cô chỉ cần nhìn lại tài liệu giảng dạy vài phút là có thể chuẩn bị lên lớp. Không cần soạn bài nên hiện tại, cô có khá nhiều thời gian rảnh.
Cô nghĩ một chút, vẫn nên mở giáo án ra, soạn cho xong hết giáo án của tuần này.
Đến buổi trưa, sau khi trở lại phòng ngủ, mấy người Tưởng Hi Văn liền vây quanh Vương Tĩnh Kỳ, giục cô kể lại chuyện xảy ra tuần trước.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không có giấu diếm gì, kể lại chuyện hôm đi chụp ảnh, rồi gặp được Vương Hổ ra sao, người ta giúp mình như thế nào cũng kể đầu đuôi rất rõ ràng.
Vương Dĩnh vừa nghe sự tích vĩ đại của Vương Hổ, hô lớn: "Ù ôi!!! Xã hội này còn có những người trượng nghĩa như vật sao, cậu mau giới thiệu cho mình, mình muốn làm quen với anh ta."
"Cậu trật tự đi, cậu không nghe Tĩnh Kỳ nói sao, Vương Hổ kia đã có vợ rồi, lại ghét nhất chuyện đàn ông lăng nhăng, một chân đạp hai thuyền, mình nghĩ anh ta cũng không thể làm như vậy. Cho nên cậu từ bỏ hy vọng đi." Tưởng Hi Văn nói rất nhẹ nhàng, bình thản nhưng lại khiến mọi người không kiềm chế được phải bật cười.
"Này, cậu thật là, sao lại nghĩ mình xấu xa như vậy chứ, coi mình giống kẻ thích đào chân tường nhà người khác lắm hay sao?" Vương Dĩnh hô to nhào về phía Tưởng Hi Văn.
Tưởng Hi Văn nhanh nhẹn né tránh, động tác so với Vương Dĩnh càng nhanh hơn, cô xuống giường, còn trịnh trọng nhìn Vương Dĩnh từ trên xuống dưới, nhẹ gật đầu nói: "Giống, quá giống."
"A, cậu cái đồ đáng chết này, mình sẽ kiện cậu, kiện cậu tội phỉ báng, kiện cậu bôi xấu danh dự của người khác", Vương Dĩnh nói xong xuống giường đi dép lê, xử lý Hi Văn.
"Cậu kiện đi, cậu bỏ tiền ra, mình giới thiệu mẹ mình làm luật sư cho cậu".
Từ Mộc Nghiên thấy hai người như muốn đánh nhau, vội giảng hoà: "Này này, hai người các cậu không trật tự được à, Tĩnh Kỳ còn chưa có kể xong, bọn cậu lại đã đánh nhau rồi."
Nghe cô nói vậy, Vương Dĩnh và Tưởng Hi Văn lập tức trở nên hiền lành như thỏ.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn hai người vừa mới cãi nhau ầm ĩ, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
"Cũng không còn gì để kể nữa, mình thấy ông anh họ Vương này không tồi, công việc không làm, lại đi giúp một người xa lạ, ngay cả thù lao cũng không cần, thực sự là một người tốt, cho nên mình mới mời anh ta đi ăn cơm, còn lưu số điện thoại để sau này có cơ hội báo đáp."
Cả ba người đều nhẹ gật đầu.
"Vậy cậu không tới nhà họ Trương, mẹ chồng cậu không gọi điện tìm cậu sao?" Tưởng Hi Văn hỏi.
"Bà ấy không trực tiếp gọi cho mình nhưng lại kêu con trai gọi, hắn còn gạt mình nói là tăng ca, kêu mình mau chóng đến nhà hắn, hắn còn nói ba mẹ hắn đang chết đói chờ mình ở nhà kìa."
Chủ nhật, Vương Tĩnh Kỳ hiếm khi ở nhà một ngày, liền nhận được ánh mắt tán dương của ông Vương. Qua thứ hai, cô thu xếp quần áo, còn đem theo máy ảnh trở lại trường học.
Vương Dĩnh vừa nhìn thấy cô liền khẩn cấp muốn biết chuyện gì diễn ra sau đó, nhưng ngại trong văn phòng có nhiều người, không tiện hỏi nhiều, bèn đến gần bên cạnh Vương Tĩnh Kỳ, nháy mắt ra hiệu với cô. Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng tò mò của cô ấy trông rất buồn cười, thấy Vương Dĩnh mở to mắt trừng mình, tranh thủ nhỏ giọng nói: "Ở đây nhiều người, không tiện nói chuyện, trưa nay về phòng mình nhất định sẽ báo cáo đầu đuôi rõ ràng cho các cậu."
Vương Dĩnh nghe thấy vậy mới vừa lòng, quay mặt nhỏ giọng "hừ" một tiếng.
"Hai người lại đang làm gì đấy hả, có biết đang là giờ làm việc không, lại cùng nhau tụ tập buôn dưa lê, bán dưa chuột, không dành thời gian ra mà soạn bài, chuẩn bị bài giảng cho tốt. Nên nhớ các cô là giáo viên của nhân dân, đảm nhận công việc dạy học thì phải làm sao cho xứng đáng với lương tâm." Trình Xuân Hoa vừa mới tới văn phòng liền trông thấy Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Dĩnh tụ tập cười cười nói nói, rất không thuận mắt, liền đem bực tức, khó chịu trong lòng xả lên đầu hai người.
Vốn là ngày chủ nhật chị ta sẽ đi thăm con, nhưng lại bị chồng trước ngăn cản, đuổi đi, trong lòng đang khó chịu, đã vậy còn gặp hai người này thoải mái đùa giỡn, nhìn đến liền không chịu được, đem bực bội trong người trút ra.
"Trình chủ nhiệm, chị xem bây giờ là mấy giờ, còn chưa tới 7h30, chính xác bây giờ còn chưa bắt đầu giờ làm việc, tôi làm việc gì người khác không thể quản. Còn nữa, cho dù bây giờ là giờ làm việc, đồng nghiệp trao đổi với nhau một chút cũng không được à, thảo luận chuyện học sinh cũng là chuyện bình thường. Cuộc họp lần trước hiệu trưởng cũng có nói, chúng ta là những người làm giáo viên không cần quá cứng nhắc, ngoại trừ giờ học, các thầy cô giáo trong quá trình giảng dạy cần trao đổi nhiều một chút, tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng giảng dạy, phát hiện những thiếu sót để chỉnh sửa và bổ sung kịp thời, như vậy là có lợi cho việc dạy học. Chủ nhiệm Trình đây hôm họp nội bộ chị chuồn đi mất à, ngay cả điều này cũng không nghe thấy." Vương Dĩnh trước giờ chưa hề quan tâm người khác trước mặt mình là ai, đây chính là tính cách của cô, theo như cách nói của Hi Văn, cô ấy chính là một khẩu đại bác, ai dám chọc đến cô ấy, cô ấy lập tức nã đạn về phía người đó.
Dĩ nhiên, tính cách hung hăng càn quấy của Vương Dĩnh cũng có nguồn gốc. Ba cô là phó tổng biên tập tòa soạn nhân dân thành phố D, mẹ cô ấy là biên tập viên của tòa soạn. Những sự quảng bá của ngôi trường này từng được đăng trên báo đều là dựa vào quan hệ của cô ấy mới có được.
Trình Xuân Hoa bị cô nói cho cứng họng không nói được gì nữa, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc trắng, lúc xanh, cuối cùng chuyển thành màu đen. Nhìn người khác trong phòng cúi đầu nhịn cười, sắc mặt của chị ta càng lúc càng khó coi. Chị biết gia thế của Vương Dĩnh không dễ gì trêu chọc bèn đem mọi bức tức đổ lên đầu của người dễ bắt nạt hơn - Vương Tĩnh Kỳ.
"Vương Tĩnh Kỳ, cô không có việc gì làm sao? Đã sắp đến giờ thi, cô mau chóng đem bài thi ra ngoài cho tôi. Còn nữa, nếu lần này thành tích không tốt, tôi và cô cùng đi gặp hiệu trưởng nói chuyện."
Vương Tĩnh Kỳ bất ngờ bị âm thanh chói tai đập vào màng nhĩ, biết rõ lần này tới phiên mình trở thành chỗ cho mụ yêu quái này trút giận, nhưng dù sao giờ cô đã không còn là Vương Tĩnh Kỳ trước đây nữa rồi, đời này cô nhất định không thể để người khác tuỳ tiện bắt nạt.
"Chủ nhiệm Trình, có phải chị nhớ nhầm không, bây giờ mới giữa tháng 9, kỳ thi tháng không phải đến đầu tháng 10 mới thi sao? Hơn nữa, bài kiểm tra môn toán khi nào thì đến lượt tôi chuẩn bị, không phải đều là các thầy cô giáo có kinh nghiệm ra đề sao?" Vương Tĩnh Kỳ làm vẻ mặt vô tội nói.
Lần này Trình Xuân Hoa một câu cũng không thể nói lại được, vừa rồi bản thân quá tức giận, nói chuyện mà không suy nghĩ, Vương Tĩnh Kỳ vừa nói như vậy, chị mới ý thức được mình nói sai, nhưng muốn bản thân chị thừa nhận mình sai là việc không thể, trong văn phòng có quá nhiều người, chị không thể chịu được nhiều ánh mắt như vậy, nhưng nếu không nói gì mà cụp đuôi chạy, chị cảm thấy càng mất mặt, nhưng không còn cách nào khác, chị nhìn xung quanh, sau đó gằn ra một câu từ trong kẽ răng: "Văn phòng các cô thật bừa bộn, ngay cả ổ chó cũng không bằng, còn không mau dọn dẹp cho gọn gàng." Giống như sợ sẽ có người bắt bẻ lại chị, vừa nói dứt lời liền xoay người đóng sập cửa phòng rời đi.
Người trong văn phòng thấy chị ta đi rồi, mới cúi đầu cười thành tiếng.
"Người như vậy cũng được làm chủ nhiệm, thật sự không nói nổi!" Vương Dĩnh nhìn cửa văn phòng rung lắc do cú đóng sập vừa nãy, oán thầm.
"Được rồi, khoan dung độ lượng một chút đi", Vương Tĩnh Kỳ đánh nhẹ Vương Dĩnh một cái, tuy rằng trong văn phòng ngoài mặt nhìn các giáo viên tuy có vẻ hòa thuận, nhưng trong phòng chỉ cần xảy ra một biến động nhỏ như lông gà, vỏ tỏi ban giám hiệu cũng biết, chứng tỏ trong văn phòng có nội gian, cho nên nói ít một chút vẫn tốt hơn, nếu không đắc tội với người khác khi nào cũng không biết.
"Tĩnh Kỳ, tính tình cậu quá tốt nên mới bị người khác bắt nạt." Vương Dĩnh nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Được rồi, được rồi, chờ buổi trưa trở lại phòng chúng ta lại tiếp tục nói, bây giờ đã đến giờ làm việc, mau chuẩn bị lên lớp thôi." Vương Tĩnh Kỳ nhỏ giọng nói.
Kỳ thật, với những giáo viên có kinh niên, giống như Vương Tĩnh Kỳ là giáo viên lâu năm như vậy, toàn bộ chương trình sách giáo khoa cô đều đã thuộc lòng, bây giờ mỗi lần đi dạy cô chỉ cần nhìn lại tài liệu giảng dạy vài phút là có thể chuẩn bị lên lớp. Không cần soạn bài nên hiện tại, cô có khá nhiều thời gian rảnh.
Cô nghĩ một chút, vẫn nên mở giáo án ra, soạn cho xong hết giáo án của tuần này.
Đến buổi trưa, sau khi trở lại phòng ngủ, mấy người Tưởng Hi Văn liền vây quanh Vương Tĩnh Kỳ, giục cô kể lại chuyện xảy ra tuần trước.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không có giấu diếm gì, kể lại chuyện hôm đi chụp ảnh, rồi gặp được Vương Hổ ra sao, người ta giúp mình như thế nào cũng kể đầu đuôi rất rõ ràng.
Vương Dĩnh vừa nghe sự tích vĩ đại của Vương Hổ, hô lớn: "Ù ôi!!! Xã hội này còn có những người trượng nghĩa như vật sao, cậu mau giới thiệu cho mình, mình muốn làm quen với anh ta."
"Cậu trật tự đi, cậu không nghe Tĩnh Kỳ nói sao, Vương Hổ kia đã có vợ rồi, lại ghét nhất chuyện đàn ông lăng nhăng, một chân đạp hai thuyền, mình nghĩ anh ta cũng không thể làm như vậy. Cho nên cậu từ bỏ hy vọng đi." Tưởng Hi Văn nói rất nhẹ nhàng, bình thản nhưng lại khiến mọi người không kiềm chế được phải bật cười.
"Này, cậu thật là, sao lại nghĩ mình xấu xa như vậy chứ, coi mình giống kẻ thích đào chân tường nhà người khác lắm hay sao?" Vương Dĩnh hô to nhào về phía Tưởng Hi Văn.
Tưởng Hi Văn nhanh nhẹn né tránh, động tác so với Vương Dĩnh càng nhanh hơn, cô xuống giường, còn trịnh trọng nhìn Vương Dĩnh từ trên xuống dưới, nhẹ gật đầu nói: "Giống, quá giống."
"A, cậu cái đồ đáng chết này, mình sẽ kiện cậu, kiện cậu tội phỉ báng, kiện cậu bôi xấu danh dự của người khác", Vương Dĩnh nói xong xuống giường đi dép lê, xử lý Hi Văn.
"Cậu kiện đi, cậu bỏ tiền ra, mình giới thiệu mẹ mình làm luật sư cho cậu".
Từ Mộc Nghiên thấy hai người như muốn đánh nhau, vội giảng hoà: "Này này, hai người các cậu không trật tự được à, Tĩnh Kỳ còn chưa có kể xong, bọn cậu lại đã đánh nhau rồi."
Nghe cô nói vậy, Vương Dĩnh và Tưởng Hi Văn lập tức trở nên hiền lành như thỏ.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn hai người vừa mới cãi nhau ầm ĩ, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
"Cũng không còn gì để kể nữa, mình thấy ông anh họ Vương này không tồi, công việc không làm, lại đi giúp một người xa lạ, ngay cả thù lao cũng không cần, thực sự là một người tốt, cho nên mình mới mời anh ta đi ăn cơm, còn lưu số điện thoại để sau này có cơ hội báo đáp."
Cả ba người đều nhẹ gật đầu.
"Vậy cậu không tới nhà họ Trương, mẹ chồng cậu không gọi điện tìm cậu sao?" Tưởng Hi Văn hỏi.
"Bà ấy không trực tiếp gọi cho mình nhưng lại kêu con trai gọi, hắn còn gạt mình nói là tăng ca, kêu mình mau chóng đến nhà hắn, hắn còn nói ba mẹ hắn đang chết đói chờ mình ở nhà kìa."
Bình luận facebook