Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
(1986)
"Hừ, còn dám làm phản cơ đấy, hôm nay cô dám bước khỏi cửa Trương gia, sau này cô cũng đừng đến nữa." Đúng lúc này, ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng trợn mắt quát một câu.
Trương Đông Thăng nghĩ con dâu thế nào chả được con trai mình dỗ dành, trấn an, sẽ không dám đi, nên mới phách lối ra oai như vậy.
Ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng cũng là người có tính cách nóng nảy, nhưng khác với bản chất của ông Vương. Ông Vương chỉ cần uống chút rượu thì có chết cũng không sợ, ai cũng dám đánh. Trương Đông Thăng lại là kẻ ai bắt nạt được mới bắt nạt, với tính tình của Vương Tĩnh Kỳ như thế ông mới dám bắt nạt, động một chút ông lại nổi nóng, có chuyện gì cũng bắt bẻ, nhìn thì tưởng lợi hại, nhưng trước mặt ông Vương hung hăng như vậy, nửa tiếng ông cũng chẳng dám hé răng. Nói trắng ra, ông ta chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi.
"Trương gia chúng ta đúng là vô phúc, vốn tưởng rằng sẽ cưới được một đứa con dâu ngoan hiền, nết na, không nghĩ tới lại cưới phải một kẻ không hiểu chuyện, ngày thường không biết về trông nom nhà cửa thì không nói, ngay cả cuối tuần cũng không thèm về thăm hỏi cha mẹ chồng. Bây giờ chúng ta chưa già đã như vậy, sau này già rồi làm sao dám trông cậy được chăm sóc. Chờ tới thứ hai, tôi phải tới trường hỏi ban giám hiệu trường cô xem, nhân phẩm như vậy cũng được làm giáo viên à?"
Lúc mắng Vương Tĩnh Kỳ ông nói rất lớn, rất khí thế. Mà kiếp trước Vương Tĩnh Kỳ thực sự rất sợ bộ dáng này của ông ta, làm một giáo viên, kính già yêu trẻ đã ăn sâu vào máu thịt của cô, cô cũng sợ chuyện trong nhà truyền đến trường học, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, kiếp trước da mặt cô lại rất mỏng.
Chẳng qua, sau cái chết đã làm cho Vương Tĩnh Kỳ tỉnh ra, mặt mũi cái gì cũng đều là hư không, chỉ có cuộc sống chính mình mới là quan trọng, không thể vì người khác mà ủy khuất bản thân được.
Vương Tĩnh Kỳ nghe Trương Đông Thăng nói mà sắc mặt một chút cũng không đổi, ngược lại còn liếc mắt nhìn người nhà họ Trương, đem biểu tình của họ thu hết vào mắt.
Thật là vô cùng đặc sắc! Không phải giả vờ giả vịt không đành lòng thì cũng là biểu tình vui sướng khi người gặp họa không thể che dấu, lại thêm sắc mặt của Trương Dương như kiểu "cô sai rồi, mau nhận lỗi đi".
"Bác trai, nếu bác cảm thấy con không tốt, không xứng đáng thì bác có thể nói với Trương Dương ly hôn với con, dù sao chúng con cũng chưa có làm hôn lễ, đến lễ hỏi nhà bác cũng chưa có đưa qua, bây giờ chỉ cần đem tài sản chung phân chia ra là xong rồi." Vương Tĩnh Kỳ hạ mí mắt xuống, nhẹ giọng nói không một chút dao động.
Người nhà họ Trương ai cũng nghĩ sau khi cô nghe xong sẽ vội vàng nhận sai, sau đó sẽ làm theo ý họ, không ngờ Vương Tĩnh Kỳ sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa giọng điệu còn rất bình thản.
Nhìn bọn họ ai nấy há hốc mồm không dám tin, khỏi phải nói Vương Tĩnh Kỳ vô cùng hả giận, kiếp trước bọn họ luôn lấy chuyện li hôn ra uy hiếp cô, không nghĩ tới bọn họ cũng có ngày hôm nay.
Trương Đông Thăng bị lời nói của cô chọc cho tức giận, khuôn mặt đỏ bừng. Những lời vừa rồi rõ ràng là đang nói cho ông nghe, còn dám uy hiếp lại ông: "Ly hôn thì ly hôn, con trai tôi không có cô, còn có thể tìm được người tốt hơn." Ông ta kích động gân cổ lên nói.
"Ba bọn trẻ, ông nói lung tung gì vậy? Tĩnh Kỳ, con đừng để bụng, bác trai của con ngoài miệng thì nói cứng nhưng thật ra không có ý xấu gì đâu, Trương Dương, con còn đứng đó làm gì? Tĩnh Kỳ tới lâu như vậy rồi còn không lấy chỗ cho con bé ngồi." Triệu Giang Anh thấy tình huống tiến triển ngoài ý muốn, liền gấp gáp giải hoà, hơn nữa còn ra hiệu bằng mắt với con trai mình.
Trương Dương nhận được ánh mắt của mẹ, cũng biết là lớn chuyện, liền tới bên cạnh đẩy Trương Mẫn ra, kiếm chỗ ngồi cho cô.
"Thế này là sao, mới hai tuần không gặp, sao tính tình em thay đổi vậy. Dù có thế nào thì cũng là ba anh, nếu ông ấy nói những lời em không thích nghe thì coi như không nghe thấy là được, sao lại tức giận như vậy. Được rồi, đừng giận dỗi nữa, ba mẹ anh ở nhà chờ em suốt từ sáng đến giờ là có chuyện muốn bàn với em đây." Trương Dương nắm lấy cánh tay cô, ở bên tai cô nhỏ giọng dỗ dành.
Vương Tĩnh Kỳ nghiêng người né tránh sự đụng chạm của hắn, thật sự cô không muốn ngồi gần hắn, ai biết được trên người hắn có bệnh truyền nhiễm gì hay không?
Chỉ là, thái độ của cô vừa rồi cũng đã hù dọa được người nhà họ Trương một chút, chuyện chính cô còn chưa nói, làm sao có thể đi, cô muốn sớm xử lý xong chuyện của cô với Trương Dương, tiện thể thầm nghĩ cách giành lại số tài sản.
Vì thế, Vương Tĩnh Kỳ cũng thuận thế ngồi xuống mặc dù cô cũng chẳng muốn.
"Hừ, đúng là đại tiểu thư, ngồi xuống còn phải mời." Trương Mẫn ngồi bên cạnh vốn chướng mắt người chị dâu này từ lâu, nhìn chị ta rõ ràng là người đàn bà nhu nhược dễ bắt nạt, nay cũng biết giở thủ đoạn ra đùa cợt cơ đấy, càng nghĩ càng tức giận, cô nhịn không được liền đâm chọt hai câu.
"Câm miệng, không biết lớn nhỏ, không có chuyện gì thì về phòng đi, ở đây không có việc của con." Sắc mặt Triệu Giang Anh trầm xuống răn dạy, sợ con gái thiếu kiên nhẫn, làm Vương Tĩnh Kỳ tức giận rời đi, như vậy kế hoạch cả buổi sáng chuẩn bị coi như đổ sông đổ biển.
Điều quan trọng là sau khi hứa với nhà họ Vương sẽ trang trí nhà lại, thật ra bà cũng tính sửa sang lại một chút, không phải bà lo cho con bà kết hôn, mà vì nhà bà nhìn cũng biết đã ở hai năm, sơn tường cũng đã tróc, thừa dịp này sơn lại cũng tốt. Hai tuần này, bà cũng đã đi tham khảo giá cả, còn đi xem gạch men lát lại nhà, mấy thứ đó bà cũng chọn xong rồi, vấn đề là giờ bà không có đủ tiền.
Trương Mẫn không vui, nhưng lại sợ hỏng chuyện của mẹ nên đứng dậy bĩu môi quay về phòng mình.
"Tiểu Phượng, con cũng về phòng đi." Triệu Giang Anh lại tiếp tục đuổi người.
Trương Phượng so với Trương Mẫn có mắt nhìn hơn, chỉ nhìn Vương Tĩnh Kỳ một cái, sau đó yên lặng đứng dậy đi về phòng ngủ.
Nhìn hai con gái đều đã về phòng, Triệu Giang Anh lúc này mới mỉm cười kéo tay Vương Tĩnh Kỳ nói chuyện.
"Tĩnh Kỳ, mấy chuyện vừa rồi con đừng để bụng. Mấy ngày qua, hai bác bay chạy khắp nơi cũng chỉ vì muốn tham khảo mẫu mã trang trí nhà, bác trai mấy ngày này cũng vì vậy mà mệt mỏi, về đến nhà liền nằm xuống giường không đứng dậy nổi, tính tình mới nóng nảy như vậy. Con là giáo viên, chắc con có thể hiểu mà phải không?" Từng câu từng chữ của Triệu Giang Anh nói vô cùng tha thiết, đem chuyện Trương Đông Thăng nóng nảy vừa rồi đổ lên chuyện trang trí nhà cửa, cuối cùng còn nói là cũng chỉ vì muốn tốt cho Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ chỉ mỉm cười lắng nghe, không nói gì cả.
Trương Dương ngồi bên cạnh nhìn thấy mẹ mình xấu hổ, liền tiếp lời: "Mẹ, Tĩnh Kỳ không phải người như vậy, mẹ đừng nói những lời này nữa, không phải mẹ muốn cho Tĩnh Kỳ xem mấy mẫu trang trí nhà cửa sao? Mẹ mau lấy ra đi."
"Tí thì quên, con xem, đầu óc mẹ để đi đâu rồi không biết, càng lớn tuổi càng hay quên. Đây đây đây, bác đã xem mấy ngày, chọn được một số thứ tốt, hôm nay đợi con đến để bàn bạc một chút, xem thử xem nên trang trí kiểu gì cho đẹp, dùng thứ gì tốt nhất. Dù sao cũng là trang trí lại nhà cho con với Trương Dương kết hôn, nên ý kiến của con là quan trọng nhất." Triệu Giang Anh nói xong, liền đem một chồng catologue trải ra bàn cho Vương Tĩnh Kỳ xem.
"Đây con xem cái này thử xem, sàn gỗ này là thật đấy. Bác nghĩ chọn màu tối một chút, về sau dọn dẹp cũng đỡ, tay chân bác cũng già rồi, không thể ngày nào cũng lau nhà được, nhưng Trương Dương không đồng ý, nó nói màu tối làm căn phòng có vẻ u ám, khuyên bác nên mua màu sáng, giờ con xem nên chọn màu nào, bác tin vào mắt thẩm mỹ của con." Triệu Giang Anh một bên vừa giới thiệu với Vương Tĩnh Kỳ, một bên vừa thăm dò sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ có biến hóa gì không.
Nhưng chính mình nói nhiều như vậy, trên mặt Vương Tĩnh Kỳ một chút biểu tình cũng không có, không thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng cô, vì vậy đành phải tiếp tục giả vờ: "Đây là một thương hiệu có tiếng trên thế giới, chất lượng không chê vào đâu được, có điều giá cả hơi cao. Bác nghĩ, nhà chúng ta chỉ cần dùng loại bình thường là được rồi nhưng Trương Dương không đồng ý, nói về sau bọn con còn có con nữa, nhất định phải mua loại tốt để còn bảo vệ môi trường, sức khỏe gì gì đấy. Haiz, dù sao bác cũng không hiểu, nhưng Trương Dương muốn mua loại này, Tĩnh Kỳ, con thấy sao?"
"Bác à, những thứ này mọi người tự quyết định là được rồi." Vương Tĩnh Kỳ chỉ ngồi nghe nhìn, vẫn là dáng vẻ không liên quan đến mình.
Kiếp trước, ở Trương gia những việc này căn bản cô không có cơ hội tham gia. Chỉ duy nhất một lần cô đề xuất ý kiến muốn thay đổi gạch men trong phòng bếp, kết quả liền bị mắng cho một trận, nói phòng bếp là nơi nhiều dầu mỡ, khách tới nhà cũng không vào phòng bếp, đổi gạch men sứ cho ai coi. Không bằng đem tiền còn dư mua đồ gia dụng hay lắp đặt chỉnh sửa này nọ còn hơn.
Kiếp trước chính xác là như thế này, sau khi trang trí sửa sang nhà cửa xong, Triệu Giang Anh liền mua một cái giường mới, nhưng không phải mua cho Vương Tĩnh Kỳ mà là cho bản thân bà ta, còn cái giường cũ của bà thì đưa cho Vương Tĩnh Kỳ dùng trong phòng tân hôn.
"Hừ, còn dám làm phản cơ đấy, hôm nay cô dám bước khỏi cửa Trương gia, sau này cô cũng đừng đến nữa." Đúng lúc này, ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng trợn mắt quát một câu.
Trương Đông Thăng nghĩ con dâu thế nào chả được con trai mình dỗ dành, trấn an, sẽ không dám đi, nên mới phách lối ra oai như vậy.
Ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng cũng là người có tính cách nóng nảy, nhưng khác với bản chất của ông Vương. Ông Vương chỉ cần uống chút rượu thì có chết cũng không sợ, ai cũng dám đánh. Trương Đông Thăng lại là kẻ ai bắt nạt được mới bắt nạt, với tính tình của Vương Tĩnh Kỳ như thế ông mới dám bắt nạt, động một chút ông lại nổi nóng, có chuyện gì cũng bắt bẻ, nhìn thì tưởng lợi hại, nhưng trước mặt ông Vương hung hăng như vậy, nửa tiếng ông cũng chẳng dám hé răng. Nói trắng ra, ông ta chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh mà thôi.
"Trương gia chúng ta đúng là vô phúc, vốn tưởng rằng sẽ cưới được một đứa con dâu ngoan hiền, nết na, không nghĩ tới lại cưới phải một kẻ không hiểu chuyện, ngày thường không biết về trông nom nhà cửa thì không nói, ngay cả cuối tuần cũng không thèm về thăm hỏi cha mẹ chồng. Bây giờ chúng ta chưa già đã như vậy, sau này già rồi làm sao dám trông cậy được chăm sóc. Chờ tới thứ hai, tôi phải tới trường hỏi ban giám hiệu trường cô xem, nhân phẩm như vậy cũng được làm giáo viên à?"
Lúc mắng Vương Tĩnh Kỳ ông nói rất lớn, rất khí thế. Mà kiếp trước Vương Tĩnh Kỳ thực sự rất sợ bộ dáng này của ông ta, làm một giáo viên, kính già yêu trẻ đã ăn sâu vào máu thịt của cô, cô cũng sợ chuyện trong nhà truyền đến trường học, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, kiếp trước da mặt cô lại rất mỏng.
Chẳng qua, sau cái chết đã làm cho Vương Tĩnh Kỳ tỉnh ra, mặt mũi cái gì cũng đều là hư không, chỉ có cuộc sống chính mình mới là quan trọng, không thể vì người khác mà ủy khuất bản thân được.
Vương Tĩnh Kỳ nghe Trương Đông Thăng nói mà sắc mặt một chút cũng không đổi, ngược lại còn liếc mắt nhìn người nhà họ Trương, đem biểu tình của họ thu hết vào mắt.
Thật là vô cùng đặc sắc! Không phải giả vờ giả vịt không đành lòng thì cũng là biểu tình vui sướng khi người gặp họa không thể che dấu, lại thêm sắc mặt của Trương Dương như kiểu "cô sai rồi, mau nhận lỗi đi".
"Bác trai, nếu bác cảm thấy con không tốt, không xứng đáng thì bác có thể nói với Trương Dương ly hôn với con, dù sao chúng con cũng chưa có làm hôn lễ, đến lễ hỏi nhà bác cũng chưa có đưa qua, bây giờ chỉ cần đem tài sản chung phân chia ra là xong rồi." Vương Tĩnh Kỳ hạ mí mắt xuống, nhẹ giọng nói không một chút dao động.
Người nhà họ Trương ai cũng nghĩ sau khi cô nghe xong sẽ vội vàng nhận sai, sau đó sẽ làm theo ý họ, không ngờ Vương Tĩnh Kỳ sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa giọng điệu còn rất bình thản.
Nhìn bọn họ ai nấy há hốc mồm không dám tin, khỏi phải nói Vương Tĩnh Kỳ vô cùng hả giận, kiếp trước bọn họ luôn lấy chuyện li hôn ra uy hiếp cô, không nghĩ tới bọn họ cũng có ngày hôm nay.
Trương Đông Thăng bị lời nói của cô chọc cho tức giận, khuôn mặt đỏ bừng. Những lời vừa rồi rõ ràng là đang nói cho ông nghe, còn dám uy hiếp lại ông: "Ly hôn thì ly hôn, con trai tôi không có cô, còn có thể tìm được người tốt hơn." Ông ta kích động gân cổ lên nói.
"Ba bọn trẻ, ông nói lung tung gì vậy? Tĩnh Kỳ, con đừng để bụng, bác trai của con ngoài miệng thì nói cứng nhưng thật ra không có ý xấu gì đâu, Trương Dương, con còn đứng đó làm gì? Tĩnh Kỳ tới lâu như vậy rồi còn không lấy chỗ cho con bé ngồi." Triệu Giang Anh thấy tình huống tiến triển ngoài ý muốn, liền gấp gáp giải hoà, hơn nữa còn ra hiệu bằng mắt với con trai mình.
Trương Dương nhận được ánh mắt của mẹ, cũng biết là lớn chuyện, liền tới bên cạnh đẩy Trương Mẫn ra, kiếm chỗ ngồi cho cô.
"Thế này là sao, mới hai tuần không gặp, sao tính tình em thay đổi vậy. Dù có thế nào thì cũng là ba anh, nếu ông ấy nói những lời em không thích nghe thì coi như không nghe thấy là được, sao lại tức giận như vậy. Được rồi, đừng giận dỗi nữa, ba mẹ anh ở nhà chờ em suốt từ sáng đến giờ là có chuyện muốn bàn với em đây." Trương Dương nắm lấy cánh tay cô, ở bên tai cô nhỏ giọng dỗ dành.
Vương Tĩnh Kỳ nghiêng người né tránh sự đụng chạm của hắn, thật sự cô không muốn ngồi gần hắn, ai biết được trên người hắn có bệnh truyền nhiễm gì hay không?
Chỉ là, thái độ của cô vừa rồi cũng đã hù dọa được người nhà họ Trương một chút, chuyện chính cô còn chưa nói, làm sao có thể đi, cô muốn sớm xử lý xong chuyện của cô với Trương Dương, tiện thể thầm nghĩ cách giành lại số tài sản.
Vì thế, Vương Tĩnh Kỳ cũng thuận thế ngồi xuống mặc dù cô cũng chẳng muốn.
"Hừ, đúng là đại tiểu thư, ngồi xuống còn phải mời." Trương Mẫn ngồi bên cạnh vốn chướng mắt người chị dâu này từ lâu, nhìn chị ta rõ ràng là người đàn bà nhu nhược dễ bắt nạt, nay cũng biết giở thủ đoạn ra đùa cợt cơ đấy, càng nghĩ càng tức giận, cô nhịn không được liền đâm chọt hai câu.
"Câm miệng, không biết lớn nhỏ, không có chuyện gì thì về phòng đi, ở đây không có việc của con." Sắc mặt Triệu Giang Anh trầm xuống răn dạy, sợ con gái thiếu kiên nhẫn, làm Vương Tĩnh Kỳ tức giận rời đi, như vậy kế hoạch cả buổi sáng chuẩn bị coi như đổ sông đổ biển.
Điều quan trọng là sau khi hứa với nhà họ Vương sẽ trang trí nhà lại, thật ra bà cũng tính sửa sang lại một chút, không phải bà lo cho con bà kết hôn, mà vì nhà bà nhìn cũng biết đã ở hai năm, sơn tường cũng đã tróc, thừa dịp này sơn lại cũng tốt. Hai tuần này, bà cũng đã đi tham khảo giá cả, còn đi xem gạch men lát lại nhà, mấy thứ đó bà cũng chọn xong rồi, vấn đề là giờ bà không có đủ tiền.
Trương Mẫn không vui, nhưng lại sợ hỏng chuyện của mẹ nên đứng dậy bĩu môi quay về phòng mình.
"Tiểu Phượng, con cũng về phòng đi." Triệu Giang Anh lại tiếp tục đuổi người.
Trương Phượng so với Trương Mẫn có mắt nhìn hơn, chỉ nhìn Vương Tĩnh Kỳ một cái, sau đó yên lặng đứng dậy đi về phòng ngủ.
Nhìn hai con gái đều đã về phòng, Triệu Giang Anh lúc này mới mỉm cười kéo tay Vương Tĩnh Kỳ nói chuyện.
"Tĩnh Kỳ, mấy chuyện vừa rồi con đừng để bụng. Mấy ngày qua, hai bác bay chạy khắp nơi cũng chỉ vì muốn tham khảo mẫu mã trang trí nhà, bác trai mấy ngày này cũng vì vậy mà mệt mỏi, về đến nhà liền nằm xuống giường không đứng dậy nổi, tính tình mới nóng nảy như vậy. Con là giáo viên, chắc con có thể hiểu mà phải không?" Từng câu từng chữ của Triệu Giang Anh nói vô cùng tha thiết, đem chuyện Trương Đông Thăng nóng nảy vừa rồi đổ lên chuyện trang trí nhà cửa, cuối cùng còn nói là cũng chỉ vì muốn tốt cho Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ chỉ mỉm cười lắng nghe, không nói gì cả.
Trương Dương ngồi bên cạnh nhìn thấy mẹ mình xấu hổ, liền tiếp lời: "Mẹ, Tĩnh Kỳ không phải người như vậy, mẹ đừng nói những lời này nữa, không phải mẹ muốn cho Tĩnh Kỳ xem mấy mẫu trang trí nhà cửa sao? Mẹ mau lấy ra đi."
"Tí thì quên, con xem, đầu óc mẹ để đi đâu rồi không biết, càng lớn tuổi càng hay quên. Đây đây đây, bác đã xem mấy ngày, chọn được một số thứ tốt, hôm nay đợi con đến để bàn bạc một chút, xem thử xem nên trang trí kiểu gì cho đẹp, dùng thứ gì tốt nhất. Dù sao cũng là trang trí lại nhà cho con với Trương Dương kết hôn, nên ý kiến của con là quan trọng nhất." Triệu Giang Anh nói xong, liền đem một chồng catologue trải ra bàn cho Vương Tĩnh Kỳ xem.
"Đây con xem cái này thử xem, sàn gỗ này là thật đấy. Bác nghĩ chọn màu tối một chút, về sau dọn dẹp cũng đỡ, tay chân bác cũng già rồi, không thể ngày nào cũng lau nhà được, nhưng Trương Dương không đồng ý, nó nói màu tối làm căn phòng có vẻ u ám, khuyên bác nên mua màu sáng, giờ con xem nên chọn màu nào, bác tin vào mắt thẩm mỹ của con." Triệu Giang Anh một bên vừa giới thiệu với Vương Tĩnh Kỳ, một bên vừa thăm dò sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ có biến hóa gì không.
Nhưng chính mình nói nhiều như vậy, trên mặt Vương Tĩnh Kỳ một chút biểu tình cũng không có, không thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng cô, vì vậy đành phải tiếp tục giả vờ: "Đây là một thương hiệu có tiếng trên thế giới, chất lượng không chê vào đâu được, có điều giá cả hơi cao. Bác nghĩ, nhà chúng ta chỉ cần dùng loại bình thường là được rồi nhưng Trương Dương không đồng ý, nói về sau bọn con còn có con nữa, nhất định phải mua loại tốt để còn bảo vệ môi trường, sức khỏe gì gì đấy. Haiz, dù sao bác cũng không hiểu, nhưng Trương Dương muốn mua loại này, Tĩnh Kỳ, con thấy sao?"
"Bác à, những thứ này mọi người tự quyết định là được rồi." Vương Tĩnh Kỳ chỉ ngồi nghe nhìn, vẫn là dáng vẻ không liên quan đến mình.
Kiếp trước, ở Trương gia những việc này căn bản cô không có cơ hội tham gia. Chỉ duy nhất một lần cô đề xuất ý kiến muốn thay đổi gạch men trong phòng bếp, kết quả liền bị mắng cho một trận, nói phòng bếp là nơi nhiều dầu mỡ, khách tới nhà cũng không vào phòng bếp, đổi gạch men sứ cho ai coi. Không bằng đem tiền còn dư mua đồ gia dụng hay lắp đặt chỉnh sửa này nọ còn hơn.
Kiếp trước chính xác là như thế này, sau khi trang trí sửa sang nhà cửa xong, Triệu Giang Anh liền mua một cái giường mới, nhưng không phải mua cho Vương Tĩnh Kỳ mà là cho bản thân bà ta, còn cái giường cũ của bà thì đưa cho Vương Tĩnh Kỳ dùng trong phòng tân hôn.
Bình luận facebook