• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa (3 Viewers)

  • Chương 20

(1636)
Vương Tĩnh Kỳ không cho bọn họ cơ hội nói chuyện: "Vả lại, bác gái cũng vừa mới nói, hai chúng ta đã đăng ký kết hôn, sau này tiền lương tôi kiếm được đều là tài sản chung của hai người chúng ta, vậy tôi hỏi anh, Trương Dương, anh đi làm cũng đã được hai năm, anh tích luỹ được bao nhiêu tiền, nếu bây giờ làm đám cưới, có phải anh cũng nên trích phần của mình ra chi trả hay không?"
Người nhà Trương gia không ngờ cô sẽ đề cập tới vấn đề này, tất cả đều sửng sờ, Trương Dương ấp a ấp úng, ánh mắt hốt hoảng, lòng hắn trống rỗng.
"Tôi... Tôi là đàn ông, phải đi xã giao rất nhiều. Hai năm vừa rồi đi làm tiền lương cũng không tăng được bao nhiêu, sao có thể để dành được."
"Đúng vậy, công việc của Trương Dương khác cô, ngày nào cũng bận rộn, ngày nào cũng cần phải đi xã giao, luôn hướng đến tương lai mà dốc sức làm lụng, nhất định phải tạo lập mối quan hệ với những người có địa vị, xã hội bây giờ, chỉ có khả năng trên bàn rượu mới làm được điều đó." Triệu Giang Anh cũng nói giúp con trai mình.
Kỳ thật khi mới bắt đầu đi làm, tiền lương hàng tháng của hắn đều do bà giữ. Nhưng từ khi hắn theo đuổi cô con gái của cục trưởng trong cơ quan, đừng nói là tiền lương hàng tháng không đem về nhà, không lấy tiền của bà đã là không tệ rồi. Thực sự bà cũng không thích điều này, nhưng lại nghĩ nếu như Trương Dương có thể theo đuổi được người ta, vậy thì bà muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có.
Một thời gian trước Trương Dương còn hào hứng nói với bà quan hệ của hai người đã có chút tiến triển, vốn lúc trước Trương Dương đã muốn ngả bài với Vương Tĩnh Kỳ, xoá bỏ chuyện hôn sự với cô rồi, bằng không nếu để cô gái đó biết hắn đã kết hôn thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Nhưng cha của Vương Tĩnh Kỳ lại tới đây làm loạn, còn nghe nói Vương Tĩnh Kỳ có hai vạn tệ trong tay, bà liền tìm cách lừa gạt độc chiếm số tiền đó của Vương Tĩnh Kỳ, đợi khi nào sửa nhà xong thì tuỳ tiện tìm đại một cái lý do cho hai đứa nó ly hôn là được.
Nhà cửa được sửa sang, sau này con trai bà đưa bạn gái về thì Trương gia cũng sẽ không bị mất mặt.
Nhưng thật sự không thể ngờ, Vương Tĩnh Kỳ hôm nay lại cứng rắn, không dễ lừa gạt như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ trong lòng cười lạnh: "Bác bênh vực cho anh ấy như vậy, nếu sau này kết hôn, vậy bác muốn một mình con nuôi gia đình bác sao? Nói ra thực không dễ nghe, nhưng người khác sẽ nghĩ Trương Dương là kẻ chỉ biết ăn bám vợ."
Lời này khiến cho Trương Dương cực kì tức giận, cũng không còn lòng dạ nào dỗ dành cô nữa, lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn cô, trực tiếp hỏi: "Cô có ý gì, muốn ly hôn phải không?"
Bố mẹ Trương Dương ngồi sau cũng không nói gì, ý tứ cũng rất rõ ràng, để cho cô chọn, hoặc là cô bỏ tiền ra hoặc hai người sẽ ly hôn.
Cô cũng chẳng muốn nhịn nữa!
"Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ nói ra cách nhìn của tôi thôi, tôi và anh kết hôn, tiền ăn hỏi nhà anh một phần cũng không có, nhà không mua cho thì đã đành nhưng tiền trang trí tân phòng phải do nhà anh chi trả. Hơn nữa sau khi đám cưới, muốn sống một cách hoà thuận thì tiền lương của anh phải đưa cho tôi. Muốn biếu ba mẹ thì chúng ta cùng biếu, ai cũng không dư ai cũng không thiếu." Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh nói ra yêu cầu của mình.
Cô biết Trương gia căn bản không có khả năng đáp ứng, cho nên mới đề ra yêu cầu này. Cô vẫn muốn họ là người nói ra yêu cầu ly hôn trước.
"Cô nằm mơ đi, cô còn chưa về đây làm dâu đã nghĩ tới cái quyền đó, lại còn dám măm me tiền lương của con trai tôi. Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! Trương gia không cần một đứa con dâu như cô. Cô còn không mau cút ra khỏi đây cho tôi. Trương Dương, cuối tuần con ly hôn với con hồ ly tinh này ngay cho ba. Tôi sẽ chống mắt lên xem sau này cô có thể tìm được người nào tốt hơn Trương Dương không." Trương Đông Thăng nổi bão.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không thèm tranh cãi ầm ĩ với ông ta, chỉ hỏi Trương Dương: "Vậy ý của anh là gì, kết hôn hay ly hôn?"
Trương Dương không trả lời ngay mà nhìn ba mẹ mình một cái, hiểu ý mới hung hăng nói: "Ly hôn, đến nước này mà còn muốn kết hôn được à."
"Được, nếu anh muốn vậy thì chúng ta cũng đừng làm trễ nãi thời gian của nhau làm gì, ly hôn nhanh chừng nào tốt chừng nấy." Vương Tĩnh Kỳ nói.
"Người xưa từng nói: Dưa hái xanh không ngọt, nếu không thể đi cùng đường thì nhân lúc còn sớm thì ly hôn đi. Nhưng nói như thế nào đi chăng nữa, theo pháp luật hai đứa đã nhận giấy kết hôn thì coi như là vợ chồng rồi, trong thời gian đó tiền kiếm được đều là tài sản chung, bây giờ muốn ly hôn, hai đứa cũng nên đem tài sản của mình cộng gộp lại, không thừa không thiếu, chia đều tay là được." Triệu Giang Anh thua keo này bày keo khác, nghĩ nếu như thật sự li hôn, con trai còn có thể được chia một vạn tệ, số tiền như vậy cũng đủ sống kha khá rồi.
"Bác nói điều này cháu đồng ý, vậy mọi người xem bây giờ chúng ta chia như thế nào, hay là để cháu gọi ba tới đây chia." Vương Tĩnh Kỳ không có ý kiến, cô đã chờ thời khắc này từng giây từng phút rồi.
"Không cần gọi ba cô tới, chúng ta cũng không có nhiều tài sản chung, chỉ cần đem hai vạn đồng kia của cô chia đôi, đưa cho tôi một vạn, chuyện của chúng ta coi như xong." Trương Dương vô sỉ nói, một chút cũng không biết rằng đòi tiền một người phụ nữ là mất mặt cỡ nào.
Vương Tĩnh Kỳ nghe hắn nói như vậy, ngược lại còn nở nụ cười, cô biết rõ cả nhà Trương gia kỳ thật đều sợ ba cô, thực ra cô cũng không có ý định gọi ba cô tới đây. Với tính tình của ông, thật đúng là khó có thể nói sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tôi cảm thấy như vậy hình như vẫn chưa đủ. Có phải còn điều gì anh chưa nói với tôi?" Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt nhìn Trương Dương.
Trương Dương bị cô nhìn có chút không được tự nhiên, cũng là vì trong lòng có ma, cho nên cậy mạnh nói: "Có chuyện gì? Tôi chẳng nhớ."
"À, chuyện là như này, lúc trước công ty tôi có thống kê tình hình nhà ở của những phụ nữ đã kết hôn. Tưởng rằng không tính đến phần tôi, nhưng người phụ trách ở trường tìm tới nói tôi được nhận đãi ngộ phân nhà, lúc đó người ta đưa cho tôi một địa chỉ, cũng là địa chỉ hiện tại nhà anh đang ở, khi ấy tôi giống như đang mơ, nghĩ có phải có gì đó nhầm lẫn rồi hay không, còn nhờ họ kiểm tra lại. Chị Lưu ở trường tôi cũng sợ có sai sót nên đặc biệt đến cục bất động sản thành phố tra lại tư liệu, kết quả tên tôi thật sự được phân nhà ở chỉ không bao lâu sau khi tôi và anh nhận được giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi nghĩ, có thể nhà anh hay quên, chuyện lớn như vậy cũng quên nói cho tôi biết, nhưng chuyện như vậy không nói không được, dựa theo pháp luật, đây là hành vi giấu diếm tài sản chung của vợ chồng, nếu bắt được cũng bị phạt đấy, cho nên tôi mới nhắc nhở anh một chút, lúc phân chia tài sản, đừng quên chia cả căn nhà này nữa." Vương Tĩnh Kỳ ra vẻ như cô cũng vì muốn tốt cho mọi người.
Trương gia sợ ngây người, chuyện này bọn họ đã cực lực giấu diếm, còn tưởng rằng Vương Tĩnh Kỳ không biết, không ngờ cô lại biết rõ như vậy. Hơn nữa lại còn nói ra khi đang bàn chuyện ly hôn. Vậy lúc hai người ly hôn trên toà, như thế sẽ phải chia cho nhà gái nửa căn nhà, đây không phải là muốn lấy mạng cả nhà Trương gia sao?
Vẻ mặt người nhà họ Trương trở nên âm trầm, Trương Đông Thăng không nhịn được nữa, đứng lên chỉ vào Vương Tĩnh Kỳ mắng: "Con nhãi ranh này, rõ ràng là vọng tưởng căn nhà của tao từ lâu rồi, mày nên sớm dập tắt ý định đó đi, muốn chiếm đoạt căn nhà này trừ khi bước qua được xác tao." Trương Đông Thăng cậy già lên mặt nghểnh cổ lên dọa nạt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom