Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
(1615)
Ý tứ của Chu cục trưởng là, lần này muốn giải quyết xong, phải bồi thường tiền thuốc mem đã, Trương gia lại phải trả một khoản lớn tiền thuốc men, sau đó đến phí sau trị liệu, còn có cục trưởng Chu nói tùm lum loại phí khác nhau nữa, tuy rằng mỗi loại không phải rất nhiều, nhưng cộng dồn lại cũng không phải là một khoản nhỏ.
Nói đến đây, ngay cả người bình thường phản ứng chậm chạp là Vương Tuấn Kỳ cũng hiểu rõ, đây là cục trưởng Chu đang giúp anh em họ, cho nên sau khi tất cả giải quyết thuận lợi xong, anh em Vương Tuấn Kỳ thành tâm mời cục trưởng Chu ăn cơm trưa, nói chuyện biểu tỏ lòng biết ơn.
Kết quả bị cục trưởng Chu tươi cười đưa ra khỏi cục cảnh sát, hơn nữa còn nói cảnh sát nhân dân phải giúp người dân lấy lại công bằng, không cần phải báo đáp, làm anh em Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, Vương Tuấn Kỳ còn cảm thán một phen, xã hội này vẫn còn người tốt.
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Vương Tĩnh Kỳ cùng Trương Dương đã hẹn nhau sáng ngày hôm sau tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn, ba vạn đồng cũng giao lại cho cô ngày hôm đó luôn.
Khi Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Tuấn Kỳ trở về nhà, trong lòng cô vô cùng vui sướng, chỉ cần ngày mai thuận lợi, cô liền thoát khỏi cuộc hôn nhân phức tạp hơn mười năm này, có thể một lần nữa làm lại từ đầu, tâm trạng cô lúc này cực kỳ tốt, còn có thể nhảy nhót được nữa.
Đối ngược với sự vui vẻ của em gái, Vương Tuấn Kỳ có chút trầm mặc, anh nhìn em gái đang vui vẻ bên cạnh, chần chừ hỏi: "Tĩnh Kỳ, sau khi ly hôn em định làm gì?"
Nếu là trước kia, anh sẽ không hỏi như vậy, trực tiếp đem em gái về nhà mình, ba Vương không nhận con gái, thì người làm anh này sẽ nuôi.
Nhưng là hôm đó, sau khi về nhà, anh và vợ hắn ầm ĩ một trận, anh và vợ đã nói chuyện rất nhiều, vợ anh tuy không có nói rõ nhưng theo ý những câu nói mà vợ anh nói ra, anh cũng hiểu vợ anh không thích trong nhà có thêm người, cho dù người đó là em gái anh đi nữa. Còn nói, nếu thật sự không được, sẽ để nhà lại cho anh với Tĩnh Kỳ ở, vợ anh sẽ về nhà mẹ đẻ ở. Nói rộng lượng, nhưng làm sao anh có thể không nghe ra ý trong câu nói đó chứ. Căn nhà nhỏ của bọn họ, nếu em gái tới ở thì vợ anh sẽ ra ngoài, hai người chỉ có thể giữ lại một người thôi.
Anh cũng không có nghĩ tới vợ anh lại có thái độ như vậy với em gái anh, anh cũng biết đây là vợ anh lấy việc li hôn đến uy hiếp anh. Nhưng là, nhưng là anh thật sự không có biện pháp không để ý đến suy nghĩ của vợ, gia đình nhỏ này là phấn đấu cả nửa đời người của anh. Tuy là vợ anh có nhiều khuyết điểm, nhưng đối với gia đình nhỏ của hai người là toàn tâm toàn ý. Em gái và vợ anh đều có trách nhiệm, bảo anh chỉ nghĩ đến người này mà bỏ qua người kia anh làm không được, cho nên mấy ngày này anh vẫn trong hoàn cảnh khó suy nghĩ.
Vương Tĩnh Kỳ làm sao có thể không biết anh trai mình khó xử, với hiểu biết đời trước về người chị dâu, cô biết không có khẳ năng sau khi li hôn tới nhà anh trai ở. Đương nhiên, cô cũng không tính tới nhà anh trai ở, trong tay cô có tiền, hoàn toàn có thể lo cho chính mình.
"Anh, li hôn thì li hôn thôi, trong tay em có tiền, sợ gì chứ! Em cũng đã tính rồi, sau khi li hôn em sẽ tự mua nhà, không sao đâu."
"Nhưng một mình em ở ngoài không an toàn, không thì em tới nhà anh ở đi." Vương Tuấn Kỳ nghe xong lời em gái mình, càng cảm thấy áy náy với em gái, miệng không khống chế được đã nói ra.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy được an ỉu, anh có thể chịu được áp lực của chị dâu, để cho mình về nhà anh ở, chứng tỏ anh cô vẫn rất thương cô, như vậy là đủ rồi.
"Anh, em sẽ không tới nhà anh đâu, em lớn như vậy rồi, cũng đã đi làm nhiều năm, ở một mình cũng không có gì không an toàn cả. Lại nói nhà anh nhỏ như vậy, em tới ngay cả chỗ đứng còn không có, như vậy cuộc sống của chúng ta cũng không thoải mái. Chuyện của em em có thể sắp xếp tốt, anh không cần lo lắng cho em đâu."
"Vậy cũng được, nhưng sau này em có khó khăn gì, nhất định phải nói cho anh biết, còn chỗ của ba, em không cần để ý, tính của ba chính là như vậy." Vương Tuấn Kỳ nghe lời em gái nói, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Ba Vương đã nhiều lần nói, nếu Vương Tĩnh Kỳ li hôn, thì đi ra khỏi nhà,
Vương gia không có đứa con gái làm cha mẹ mất mặt như vậy.
Sau khi Triệu Giang Anh cùng Trương Dương ký hiệp nghị giải hòa, hai người một đường âm trầm trở về nhà.
Trương Dương mấy ngày nay bị tra tấn quá mức, bao nhiêu phấn chấn, đắc ý của ngày trước đều không thấy, bây giờ chỉ còn chút âm trầm cùng suy sút.
"Mẹ, đừng lo lắng quá, vì ba và em gái, mấy vạn đồng này chi ra cũng đáng." Trương Dương ngồi trên sô pha có chút thương cảm nắm tay mẹ mình an ủi. Tình huống bây giờ hắn phải an ủi mẹ mình cho tốt, để bà lấy tiền ra, đem chuyện này giải quyết cho xong. Hắn có dự cảm không tốt, cảm thấy nếu việc này kéo dài, hắn sẽ gặp xui xẻo rất lớn.
Triệu Giang Anh vẫn kìm nén cảm xúc, được người khác an ủi, có chút kìm nén không nổi nữa: "Đâu phải chỉ tốn ba vạn đồng, mẹ cũng biết, coi như lúc trước chúng ta không có mắt, để cho con cưới một người chỉ biết gây họa như vậy. Ai mà biết được cả nhà Vương gia đều gây họa cho chúng ta, lão già kia chỉ gãy một cái xương, nhưng lại làm chúng ta phải bồi thường tới một vạn đồng, xương hắn nạm vàng hay nạm bạc chứ, cũng không sợ gặp báo ứng sao chứ, còn em gái con, không phải chỉ tới trường học nói mấy câu thôi sao, cũng không mất miếng thịt nào của nó, nó còn tố cáo em gái con cái gì làm tổn hại danh dự, lại làm cho chúng ta phải bỏ ra hai vạn đồng, đây không phải là ăn cướp giữa ban ngày sao?"
Bà nói xong, trong giọng nói còn gống như đang khóc, lần này không phải giả vờ mà thật tâm đau. Vốn tưởng rằng chỉ mất ba vạn đồng, cũng đủ làm bà đau lòng rồi, không nghĩ tới bây giờ mất gấp đôi, chuyện này làm sao bà có thể chịu được.
Trương Dương một bên nghe mẹ mình vừa mắng vừa khóc, trong lòng không kiên nhẫn, nếu ủy khuất như vậy, mới nãy ở cục cảnh sát sao không nói ra đi, bây giờ hiệp nghị giải hòa cũng ký rồi, giờ ngồi than vãn với hắn còn có ích gì sao?
Nhưng những lời này hắn cũng không dám nói, sáu vạn đồng này đánh chết hắn hắn cũng không lấy ra được, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể dỗ mẹ mình, đem tiền này đưa cho hắn, giải quyết chuyện trước mắt mới quan trọng nhất.
"Mẹ, đừng khóc nữa, đều do con không tốt, là con thua kém người ta, mới bị Vương Tĩnh Kỳ lừa, nếu không cũng không làm cho nhà mình rơi vào tình huống này. Có điều bây giờ vẫn còn kịp thay đổi, chỉ cần giải quyết xong việc này, chúng ta cùng bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa, con tìm cơ hội mang Từ Mai về nhà, sớm đem chuyện hai chúng con định ra, lại có khả năng được thăng chức ở cơ quan, đến khi đó đừng nói mấy vạn đồng, chính là nhiều hơn con cũng đưa về cho mẹ được." Trương Dương nói những lời này không phải là chỉ an ủi mẹ hắn mà còn an ủi tâm hồn yếu ớt của mình một chút, thật sự cho rằng chuyện này giải quyết xong rồi, không có Vương Tĩnh Kỳ ở một chỗ nào đó bí mật cản chân hắn, như vậy tương lai của hắn sẽ càng bằng phẳng. Hắn vẫn cho rằng người làm việc lớn phải co được, giãn được. Bỏ được, phải bỏ được mới làm việc được. Bây giờ bỏ ra mấy vạn đồng tuy rằng nhiều, nhưng so với thăng chức ở cơ quan, làm rể Từ gia thì không đáng gì cả.
Ý tứ của Chu cục trưởng là, lần này muốn giải quyết xong, phải bồi thường tiền thuốc mem đã, Trương gia lại phải trả một khoản lớn tiền thuốc men, sau đó đến phí sau trị liệu, còn có cục trưởng Chu nói tùm lum loại phí khác nhau nữa, tuy rằng mỗi loại không phải rất nhiều, nhưng cộng dồn lại cũng không phải là một khoản nhỏ.
Nói đến đây, ngay cả người bình thường phản ứng chậm chạp là Vương Tuấn Kỳ cũng hiểu rõ, đây là cục trưởng Chu đang giúp anh em họ, cho nên sau khi tất cả giải quyết thuận lợi xong, anh em Vương Tuấn Kỳ thành tâm mời cục trưởng Chu ăn cơm trưa, nói chuyện biểu tỏ lòng biết ơn.
Kết quả bị cục trưởng Chu tươi cười đưa ra khỏi cục cảnh sát, hơn nữa còn nói cảnh sát nhân dân phải giúp người dân lấy lại công bằng, không cần phải báo đáp, làm anh em Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, Vương Tuấn Kỳ còn cảm thán một phen, xã hội này vẫn còn người tốt.
Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Vương Tĩnh Kỳ cùng Trương Dương đã hẹn nhau sáng ngày hôm sau tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn, ba vạn đồng cũng giao lại cho cô ngày hôm đó luôn.
Khi Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Tuấn Kỳ trở về nhà, trong lòng cô vô cùng vui sướng, chỉ cần ngày mai thuận lợi, cô liền thoát khỏi cuộc hôn nhân phức tạp hơn mười năm này, có thể một lần nữa làm lại từ đầu, tâm trạng cô lúc này cực kỳ tốt, còn có thể nhảy nhót được nữa.
Đối ngược với sự vui vẻ của em gái, Vương Tuấn Kỳ có chút trầm mặc, anh nhìn em gái đang vui vẻ bên cạnh, chần chừ hỏi: "Tĩnh Kỳ, sau khi ly hôn em định làm gì?"
Nếu là trước kia, anh sẽ không hỏi như vậy, trực tiếp đem em gái về nhà mình, ba Vương không nhận con gái, thì người làm anh này sẽ nuôi.
Nhưng là hôm đó, sau khi về nhà, anh và vợ hắn ầm ĩ một trận, anh và vợ đã nói chuyện rất nhiều, vợ anh tuy không có nói rõ nhưng theo ý những câu nói mà vợ anh nói ra, anh cũng hiểu vợ anh không thích trong nhà có thêm người, cho dù người đó là em gái anh đi nữa. Còn nói, nếu thật sự không được, sẽ để nhà lại cho anh với Tĩnh Kỳ ở, vợ anh sẽ về nhà mẹ đẻ ở. Nói rộng lượng, nhưng làm sao anh có thể không nghe ra ý trong câu nói đó chứ. Căn nhà nhỏ của bọn họ, nếu em gái tới ở thì vợ anh sẽ ra ngoài, hai người chỉ có thể giữ lại một người thôi.
Anh cũng không có nghĩ tới vợ anh lại có thái độ như vậy với em gái anh, anh cũng biết đây là vợ anh lấy việc li hôn đến uy hiếp anh. Nhưng là, nhưng là anh thật sự không có biện pháp không để ý đến suy nghĩ của vợ, gia đình nhỏ này là phấn đấu cả nửa đời người của anh. Tuy là vợ anh có nhiều khuyết điểm, nhưng đối với gia đình nhỏ của hai người là toàn tâm toàn ý. Em gái và vợ anh đều có trách nhiệm, bảo anh chỉ nghĩ đến người này mà bỏ qua người kia anh làm không được, cho nên mấy ngày này anh vẫn trong hoàn cảnh khó suy nghĩ.
Vương Tĩnh Kỳ làm sao có thể không biết anh trai mình khó xử, với hiểu biết đời trước về người chị dâu, cô biết không có khẳ năng sau khi li hôn tới nhà anh trai ở. Đương nhiên, cô cũng không tính tới nhà anh trai ở, trong tay cô có tiền, hoàn toàn có thể lo cho chính mình.
"Anh, li hôn thì li hôn thôi, trong tay em có tiền, sợ gì chứ! Em cũng đã tính rồi, sau khi li hôn em sẽ tự mua nhà, không sao đâu."
"Nhưng một mình em ở ngoài không an toàn, không thì em tới nhà anh ở đi." Vương Tuấn Kỳ nghe xong lời em gái mình, càng cảm thấy áy náy với em gái, miệng không khống chế được đã nói ra.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy được an ỉu, anh có thể chịu được áp lực của chị dâu, để cho mình về nhà anh ở, chứng tỏ anh cô vẫn rất thương cô, như vậy là đủ rồi.
"Anh, em sẽ không tới nhà anh đâu, em lớn như vậy rồi, cũng đã đi làm nhiều năm, ở một mình cũng không có gì không an toàn cả. Lại nói nhà anh nhỏ như vậy, em tới ngay cả chỗ đứng còn không có, như vậy cuộc sống của chúng ta cũng không thoải mái. Chuyện của em em có thể sắp xếp tốt, anh không cần lo lắng cho em đâu."
"Vậy cũng được, nhưng sau này em có khó khăn gì, nhất định phải nói cho anh biết, còn chỗ của ba, em không cần để ý, tính của ba chính là như vậy." Vương Tuấn Kỳ nghe lời em gái nói, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Ba Vương đã nhiều lần nói, nếu Vương Tĩnh Kỳ li hôn, thì đi ra khỏi nhà,
Vương gia không có đứa con gái làm cha mẹ mất mặt như vậy.
Sau khi Triệu Giang Anh cùng Trương Dương ký hiệp nghị giải hòa, hai người một đường âm trầm trở về nhà.
Trương Dương mấy ngày nay bị tra tấn quá mức, bao nhiêu phấn chấn, đắc ý của ngày trước đều không thấy, bây giờ chỉ còn chút âm trầm cùng suy sút.
"Mẹ, đừng lo lắng quá, vì ba và em gái, mấy vạn đồng này chi ra cũng đáng." Trương Dương ngồi trên sô pha có chút thương cảm nắm tay mẹ mình an ủi. Tình huống bây giờ hắn phải an ủi mẹ mình cho tốt, để bà lấy tiền ra, đem chuyện này giải quyết cho xong. Hắn có dự cảm không tốt, cảm thấy nếu việc này kéo dài, hắn sẽ gặp xui xẻo rất lớn.
Triệu Giang Anh vẫn kìm nén cảm xúc, được người khác an ủi, có chút kìm nén không nổi nữa: "Đâu phải chỉ tốn ba vạn đồng, mẹ cũng biết, coi như lúc trước chúng ta không có mắt, để cho con cưới một người chỉ biết gây họa như vậy. Ai mà biết được cả nhà Vương gia đều gây họa cho chúng ta, lão già kia chỉ gãy một cái xương, nhưng lại làm chúng ta phải bồi thường tới một vạn đồng, xương hắn nạm vàng hay nạm bạc chứ, cũng không sợ gặp báo ứng sao chứ, còn em gái con, không phải chỉ tới trường học nói mấy câu thôi sao, cũng không mất miếng thịt nào của nó, nó còn tố cáo em gái con cái gì làm tổn hại danh dự, lại làm cho chúng ta phải bỏ ra hai vạn đồng, đây không phải là ăn cướp giữa ban ngày sao?"
Bà nói xong, trong giọng nói còn gống như đang khóc, lần này không phải giả vờ mà thật tâm đau. Vốn tưởng rằng chỉ mất ba vạn đồng, cũng đủ làm bà đau lòng rồi, không nghĩ tới bây giờ mất gấp đôi, chuyện này làm sao bà có thể chịu được.
Trương Dương một bên nghe mẹ mình vừa mắng vừa khóc, trong lòng không kiên nhẫn, nếu ủy khuất như vậy, mới nãy ở cục cảnh sát sao không nói ra đi, bây giờ hiệp nghị giải hòa cũng ký rồi, giờ ngồi than vãn với hắn còn có ích gì sao?
Nhưng những lời này hắn cũng không dám nói, sáu vạn đồng này đánh chết hắn hắn cũng không lấy ra được, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể dỗ mẹ mình, đem tiền này đưa cho hắn, giải quyết chuyện trước mắt mới quan trọng nhất.
"Mẹ, đừng khóc nữa, đều do con không tốt, là con thua kém người ta, mới bị Vương Tĩnh Kỳ lừa, nếu không cũng không làm cho nhà mình rơi vào tình huống này. Có điều bây giờ vẫn còn kịp thay đổi, chỉ cần giải quyết xong việc này, chúng ta cùng bọn họ sẽ không còn quan hệ gì nữa, con tìm cơ hội mang Từ Mai về nhà, sớm đem chuyện hai chúng con định ra, lại có khả năng được thăng chức ở cơ quan, đến khi đó đừng nói mấy vạn đồng, chính là nhiều hơn con cũng đưa về cho mẹ được." Trương Dương nói những lời này không phải là chỉ an ủi mẹ hắn mà còn an ủi tâm hồn yếu ớt của mình một chút, thật sự cho rằng chuyện này giải quyết xong rồi, không có Vương Tĩnh Kỳ ở một chỗ nào đó bí mật cản chân hắn, như vậy tương lai của hắn sẽ càng bằng phẳng. Hắn vẫn cho rằng người làm việc lớn phải co được, giãn được. Bỏ được, phải bỏ được mới làm việc được. Bây giờ bỏ ra mấy vạn đồng tuy rằng nhiều, nhưng so với thăng chức ở cơ quan, làm rể Từ gia thì không đáng gì cả.
Bình luận facebook