Chương 49:
Thiếu phu nhân thừa dịp tiểu thiếu gia đi ra ngoài mượn cớ ở lại tính kế gây nên một trận hoả hoạn trong biệt thự rồi giả ngất.
Vì một người đàn ông mà không cần con trai của chính mình!
Vì một người đàn ông thậm chí còn không biết tên mà vứt bỏ con trai con gái của mình!
An Tử Thiên tựa như trở lại cái đêm ấy, cậu đứng ở ngoài thư phòng nghe thấy ông nội gầm thét than thở trách cứ với quản gia An Hồng!
Hoá ra, cậu thương tâm tội lỗi lâu như vậy nhưng tất cả đều là sai lầm! Mẹ của cậu, người mẹ dịu dàng xinh đẹp đó, không phải bởi vì mình mà bị trận lửa lớn năm đó thiêu chết! Mà bà chỉ lợi dụng mình để đào tẩu ra khỏi ngục giam, thoát khỏi gánh nặng chính là anh để theo đuổi hạnh phúc của chính mình!
Hoá ra, cậu chỉ là một người không quan trọng, là một phiền toái mà thôi, cho nên cuối cùng vẫn bị vứt bỏ tàn nhẫn!
Hoá ra cậu chỉ là người bị vứt bỏ!
An Tử Thiên lâm vào giữa tâm ma của mình, toàn thân đều phát ra mồ hôi lạnh, bắt đầu không ngừng run rẩy.
Bạch Thấm bị đẩy ngã xuống đất, đầu đụng phải góc ghế sa lon, tuy rằng ghế được bọc lớp vỏ mềm mại nhưng bên trong vẫn còn rất cứng, hơn nữa lực đẩy của An Tử Thiên cũng lớn. Sau ót không tránh khỏi bị một vết thương lớn, chờ trận hoa mắt kia qua, Bạch Thấm khó khăn ngồi dậy, mở mắt ra thấy trước mắt chính là một màn này: "A! Anh Tử Thiên!"
Mãi cho đến khi nghe tiếng kêu sợ hãi của bé, người giúp việc chạy tới, mọi người cuống quýt chế ngự hành động điên cuồng vì phát bệnh của An Tử Thiên rồi đưa bệnh viện.
Mà bên Bạch Thấm ngồi dưới đất cũng bởi vì bị người khinh thường cộng thêm kinh sợ mà té xỉu trên đất không người để ý đến.
Bạch Thấm tỉnh lại sau ác mộng, đầu đầy mồ hôi thét lên từ trong cơn hôn mê.
"Tiểu Thấm, Tiểu Thấm, mẹ ở đây, Tiểu Thấm không cần phải sợ!" Một đôi tay ấm áp giữ chặt Bạch Thấm, ôm bé vào lòng nhẹ giọng an ủi.
Hai tay quơ lung tung dừng lại, cảm nhận được cái ôm ấm áp của mẹ, cuối cùng Bạch Thấm buông lỏng thần kinh, lớn tiếng khóc ra: "Oa a... Mẹ, con sợ! Mẹ, sao mẹ mãi tới thăm Tiểu Thấm!"
Dáng vẻ lúc An Tử Thiên phát bệnh là tình cảnh kinh khủng nhất mà trong cuộc sống tám năm ngắn ngủi tiểu Bạch Thấm đã gặp.
Gương mặt tái nhợt giống như ma cà rồng vậy, gân xanh lộ rõ trên khuôn mặt biến dạng gần như vặn vẹo, cả người bày ra một tư thái quỷ dị, không ngừng co quắp. Cô bé nhìn thấy cậu dùng tay không ngừng gõ đầu mình, có chỗ bị đánh vài cái bầm đen một mảnh, thậm chí còn lấy đầu đụng bàn trà, may mắn người làm đến đúng lúc kịp thời ngăn lại. Còn nhìn thấy khóe miệng chảy ra tia máu đỏ tươi, đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy máu chảy xuống từ người sống!
Nhưng mà điều làm cô bé sợ hãi nhất khiến bé bị ác mộng lại là ánh mắt của cậu, ánh mắt bình thường bình tĩnh không gợn sóng sớm biến thành cuồng phong như măt biển bão táp đêm giông, ưu tư sâu đậm trong mắt cậu nhiều năm sau Bạch Thấm nhớ lại mới hiểu được là cực khổ giãy dụa cùng nồng đậm tuyệt vọng.
Nhưng lúc này Bạch Thấm chỉ biết ở trong ngực mẹ lớn tiếng khóc để phát tiết nội tâm cô đơn và sợ hãi của cô bé!
"Tiểu Thấm ngoan, Tiểu Thấm đừng khóc nữa, mẹ ở đây rồi, cần phải sợ, mẹ ở đây mà." Không tra lời tại soa không đến gặp cô bé, mẹ Bạch chỉ vỗ lưng bé, giọng ôn tồn an ủi.
"Mẹ chúng ta về nhà, về nhà được chứ?" Khóc trong lòng mẹ đến khi mệt, tâm tình cũng tạm thời thả lỏng, tiểu Bạch Thấm không khóc nữa chỉ dùng ánh mắt sưng đỏ thút thít muốn mẹ đưa cô bé về nhà: "Con muốn về nhà, con không muốn ngây ngô ở nơi này nữa, anh Tử Thiên không thích con, An gia gia cũng không thích con, bọn họ đều không thích con!"
Tuy cô bé còn nhỏ tuổi dốt nát vô tri, nhưng có cảm xúc tinh tế mẫn cảm, ít nhất bé vẫn thấy mình không được người khác thích.
"Tiểu Thấm ngoan, bây giờ Tiểu Thấm bị bệnh phải nằm viện nha, hơn nữa anh Tử Thiên cũng ở bệnh viện này, chờ anh Tử Thiên hết bệnh rồi, mẹ đưa Tiểu Thấm về nhà, đây là chuyện hai chúng ta đã nói xong rồi không phải sao?"
"Nhưng mà..." Nhưng anh Tử Thiên căn bản không có bệnh mà, lại nghĩ đến mẹ nói anh Tử Thiên cũng đang ở bệnh viện, Bạch Thấm vẫn có lời muốn nói ra nhưng không.
"Chính vì mày đòi phải về nhà mới làm cho Tử Thiên phát bệnh nghiêm trọng như thế!" Cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, giọng An Tử Nguyệt lạnh lùng vang lên trong phòng bệnh làm Bạch Thấm sợ tới mức co rụt lại trong ngực mẹ.
Vất vả đánh bạo đưa đầu ra nhìn, thì đụng phải đôi mắt lạnh như băng đầy tức giận, vốn tiểu Bạch Thấm bị kinh sợ nước mắt lại chảy ra: "Oa... Người xấu, tất cả đều là là người xấu, con phải về nhà! Mẹ, con phải về nhà!"
Mẹ Bạch đành phải an ủi bé: "Ngoan, Tiểu Thấm, con hết bệnh rồi trở về nhà, trước tiên về nhà, Tiểu Thấm ngoan, đừng khóc!"
"Đừng hòng!" Lúc đó An Tử Nguyệt cũng chỉ là mười lăm tuổi, cho dù luôn xử sử lão luyện đến mấy nhưng thấy em trai thương yêu gặp chuyện không may cũng mất bình tĩnh, tức giận la hét: "Tao cho mày biết, em tao không bình phục thì Bạch Thấm mày cũng không được đâu hết! Tử Thiên nếu xảy ra chút vấn đề gì, công ty Bạch gia các người cũng không tồn tại được đâu!"
Mẹ Bạch vỗ lưng Bạch Thấm tay run lên cái, biểu tình cứng lại: "An tiểu thư yên tâm đi, Tiểu Thấm còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, tôi dỗ dành lát là được rồi, con bé sẽ ngoan ngoãn ở lại An gia!" rồi miễn cưỡng mỉm cười.
An Tử Nguyệt mắt lạnh nhìn xuống: "Có thể xuống giường rồi mau đến trông nom Tử Thiên, hừ!" Hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người rời .
Mẹ Bạch cười khổ dừng động tác trên tay lại, đau lòng nhìn con gái trong ngực. Cũng không biết là đang lo lắng cho công ty mà chồng bà coi trọng có xảy ra sự cố gì hay là thương tâm cho vận mệnh con gái không thể bồi bạn cạnh mình
Thật vất vả lắm mới làm nguôi đi phiền não của con gái, dẫn bé ngoan tới phòng bệnh của An Tử Thiên. Nhìn đến sắc mặt An Tử Thiên còn ngủ mê man vẫn tái nhợt như cũ, tiểu Bạch Thấm dù gì cũng chịu lại gần chút nữa, chỉ đứng bên sofa trong phòng bệnh, vẻ mặt sợ hãi, thân hình cứng ngắc.
Mẹ Bạch không biết làm sao, suy nghĩ một chút dù sao lúc này An Tử Thiên cũng chưa tỉnh dậy, con gái không có ở trước giường cũng không sao
Đang lúc giằng co, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước vào là An lão gia, nhìn quanh chút bên trong, ánh mắt lướt qua mẹ con Bạch Thấm, tiểu Bạch Thấm bị ánh mắt lạnh lùng đảo qua, lúc ấy thân hình liền hơi phát run lên.
Cô bé sợ, sợ mỗi một người ở n gia, An lão gia, An Tử Nguyệt, tại ngay cả An Tử Thiên đều làm bé e ngại mà không dám đến gần .
An lão gia mở miệng, đối với sự ân cần thăm hỏi của mẹ Bạch cũng chỉ dùng ánh mắt tỏ ý mà thôi, bên trong phòng bệnh mảnh lặng im cùng khí bức bách.
Đến trước giường An Tử Thiên, cẩn thận quan sát cháu yêu một chút, An lão gia mới mở miệng: "Bạch phu nhân ra cửa đã lâu, chắc hẳn Bạch tiên sinh cũng đã lo lắng."
Mẹ Bạch vội vàng cúi đầu đáp: " Vâng, vốn tôi cũng muốn từ biệt An lão gia, sau đó trở về."
Thấy mẹ nói phải đi, tiểu cô nương nóng nảy, không đoái hoài tới sự sợ hãi An lão gia: "Mẹ, con cũng muốn về nhà!" Về nhà, hôm nay Bạch Thấm nói hai chữ này là nhiều nhất, tiến lên nắm chặt góc áo mẹ, núp sau lưng mẹ.
Mẹ Bạch biến sắc, áy náy gật đầu với An lão gia, sau đó xoay người, êm ái mà không mất lực gỡ bàn tay bé nhỏ của con gái xuống: "Tiểu Thấm ngoan, bố con vẫn chờ mẹ trở về nấu cơm đấy. Con ở trong này với Tử Thiên nhé, mẹ về trước, ngày mai mẹ lại đến thăm con !"
Bạch Thấm liều mạng nắm chặt bàn tay trống không, mím miệng thật chặt, nhìn mẹ mình, không một tiếng cầu khẩn, không một tiếng thút thít.
Mẹ Bạch không đành lòng, tâm tư có chút dao động, lại xoay người vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của An lão gia.
"Bạch phu nhân mỗi ngày làm lụng vất vả lại lo chuyện nhà là mệt nhọc, nghe Bạch gia rất nhanh có con trai, đến lúc đó rượu đầy tháng tiểu thiếu gia lão gia chúng tôi nhất định tặng hậu lễ !" An Hồng bên cạnh An lão gia tử mặt tràn đầy ý cười, mở miệng .
Theo bản năng xoa bụng còn chưa nổi , mẹ Bạch ôn nhu nở nụ cười: "Cám ơn An lão gia cổ vũ!" Đứa cũng chưa sinh ra,nhưng An lão gia lại muốn tặng quà trước mặt mọi người, Bạch gia thụ sủng nhược kinh.
An lão gia mở miệng: "Như vậy thì Bạch phu nhân không chịu nổi mệt nhọc, cũng không cần bôn ba quá độ. Bạch Thấm ở An gia nhất định kém hơn so với ở Bạch gia, nhưng bà cũng biết Tử Thiên coi trọng con bé như vậy làm sao có thể khiến bé chịu ủy khuất!" Con bé cứ đưa cho An gia chúng ta , nhất định so với ở Bạch gia các người đại phú đại quý!
"Vâng, Tiểu Thấm được An lão gia tự tay bồi dưỡng lớn lên, chúng tôi làm cha mẹ tự nhiên sẽ không lo lắng, chồng của tôi cũng đã nói qua mấy lần. An lão gia yên tâm đi!" Mẹ Bạch cúi đầu nhún nhường như cũ.
Bạch Thấm lơ mơ nghe, cho dù không nghe ra toàn bộ ý tứ nhưng ít nhất cô bé cũng nghe hiểu trong bụng mẹ có em trai , còn mình phải ở An gia thật lâu thật lâu!
Vốn khuôn mặt nhắn tái nhợt lại càng như có chút máu, toàn thân phát lạnh, mở to mắt nhìn người mẹ ôn nhu trước sau như một, há miệng lại nhưng không phát ra thanh âm nào, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống.
Mẹ Bạch bước ra khỏi cánh cửa nhịn được quay đầu nhìn đứng con gái đứng ngẩn người, có chút sững sờ.
Lúc này Bạch Thấm vẫn nghe được rành mạch, An lão gia : "Bạch phu nhân trở về chuyển lời với Bạch tiên sinh, công ty Bạch gia ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng!"
Mẹ Bạch khuôn mặt hơi động, quay đầu quyết đoán rời đi.
Cho dù ba người đứng, một người nằm, trong phòng bệnh vẫn an tĩnh không một âm thanh gì.
"Tiểu thiếu gia, cậu tỉnh rồi!" giọng An Hồng vui sướng gọi tỉnh An lão gia vẫn đặt uy áp trên người Bạch Thấm.
Vội vàng nhìn cháu của mình, An Tử Thiên không có có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm cánh cửa mẹ Bạhc vừa rời đi.
"Tử Thiên cháu thấy trong người thế nào, có chỗ nào khó chịu không?" An lão gia lúc này mới có chút giống ông lão bình thường, diễn tả sự quan tâm bằng lời nói.
An Tử Thiên quay đầu, ánh mắt dời đến người Bạch Thấm cách giường bệnh không bao xa. Cũng khôngđể ý tới ông nội mình, chỉ để ý đến cô bé.
Em cũng bị từ bỏ rồi, em thấy đó, em cũng bị từ bỏ rồi! Trong lòng hiểu sao lại có niềm sung sướng vô hình, thật tốt, về sau em còn cười ngọt ngào như vậy được sao? Em xem, mẹ em cũng bỏ em tuyệt tình như vậy, bà ấy không cần em!
Phía dưới chăn trắng tinh, hai tay nắm thành quyền từ từ buông ra, An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm còn yên lặng rơi nước mắt, bỗng nhiên nở một nụ cười yếu ớt: "Lại đây." Giọng bởi vì vừa mới tỉnh lại, giọng nói vì thiếu nước mà khàn khàn.
Lúc này ánh mắt người trong phòng bệnh đều tập trung người cô bé, khuôn mặt tái nhợt của Bạch Thấm bây giờ cùng An Tử Thiên tương xứng, bé đứng lẳng lặng không hề nhúc nhích.
Khuôn mặt An lão gia trầm xuống, chuẩn bị há mồm ra lệnh, An Tử Thiên rốt cuộc lại lên tiếng, tay từ trong chăn xuất ra, hướng Bạch Thấm giang tay ra: "Thấm Thấm, lại đây!" Giọng nói hơi cao lên, lại mang chút áp bức chí khí không rõ lắm.
Thân hình Bạch Thấm chấn động, chật vật bước chân lên, đi lại, An Tử Thiên chính xác bắt được bàn tay bé còn có chút run rẩy, thật lạnh quá!
Vậy em có chết lòng không? Bị cha mẹ vứt bỏ, em cũng thật đáng thương!
An Tử Thiên cười khó hiểu, thậm chí cười ra tiếng, cũng để ý đến hai người An lão gia kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn. Chỉ cầm lấy tay bé lạnh như băng của Bạch Thấm, cẩn thận ngắm mặt mũi tái nhợt của bé, tự mình cười.
Nhìn xem, tôi không phải cũng cô đơn, em cũng cô đơn như vậy! Em làm bạn cùng, tôi cũng sẽ luôn bên em, chúng ta nên ở chung với nhau như thế!
Chương 50
Chúng ta phải ở bên nhau! Chúng ta phải ở bên nhau mới đúng! Tại sao em lại muốn rời đi? Thấm Thấm, tại sao em lại muốn rời đi?
Không phải đã nói cả đời đều ở bên cạnh anh hay sao? Tại sao hiện tại ngay cả em cũng muốn vứt bỏ anh? Sao lại vứt bỏ anh?
Không được, em không được đi, em không được rời xa anh!
Không được...
“Tử Thiên, sẽ không, em sẽ không rời xa anh, làm sao em có thể vứt bỏ anh được cơ chứ!” Bên tai anh vang lên giọng nói tràn ngập sự lo lắng của Bạch Thấm, cảm xúc ấm áp từ trên trán truyền đến cơ thể anh.
Rõ ràng em đã nói sẽ rời xa anh, có phải hiện tại em đang an ủi anh đúng không? Em đang lừa anh đúng không?
Em lừa anh!
“Không, em không lừa gạt anh, em xin lỗi, em không nên chỉ vì nhất thời xúc động mà nói những lời như thế, em xin lỗi...” Bạch Thấm vừa lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán An Tử Thiên đang nằm mơ, vừa trả lời tiếng thì thào của anh khi gặp ác mộng.
“Hiện tại không phải em đang ở bên cạnh anh hay sao, anh có cảm nhận được hay không? Tử Thiên, em đã nói em sẽ ở bên cạnh anh cả đời mà, làm sao em có thể đổi ý được? Anh cũng biết là từ trước đến giờ Thấm Thấm chưa bao giờ nói dối anh mà!”
Nhìn An Tử Thiên ngay cả khi hôn mê cũng lo lắng bất an, Bạch Thấm vừa hối hận vừa đau lòng, trong lúc hoảng hốt dường như còn nhìn thấy hình ảnh lúc cô còn là một hồn phách, anh bị trói chặt ở trên giường bệnh, cũng không ngừng nằm mơ thấy ác mộng như vậy, không ngừng thì thào, gọi tên cô.
Bạch Thấm đau lòng đến mức thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra, cô nắm chặt lấy hai bàn tay anh: “Tay của chúng ta nắm chặt lấy nhau, nắm như thế này, Tử Thiên, anh cũng cảm nhận được đúng không, em đang ở ngay bên cạnh anh, anh mau tỉnh lại đi!” Giọng nói của cô mang theo chút nghẹn ngào, đã ba ngày rồi, anh đã mê man ba ngày mà vẫn chưa tỉnh, lại còn không ngừng gặp ác mộng. Bác sĩ nói cơ thể của anh không có vấn đề gì, chỉ là anh không muốn tỉnh lại.
Cho nên, lần này, anh đang chờ em gọi anh tỉnh lại đúng không?
Ngày đó, sau khi rời khỏi An thị, Bạch Thấm ngơ ngác trở về kí túc xá. Từ lúc bước ra khỏi cửa phòng làm việc của An Tử Thiên, cô cảm thấy lòng mình trở nên vô cùng trống rỗng như một khoảng không, giống như mất đi một nửa sức nặng vậy.
Cô ngơ ngác ngồi ở phòng ngủ nhỏ hẹp, không có ghế sofa lớn mềm mại thoải mái, cũng không được nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, rõ ràng cái gì cũng rất bình thường, nhưng cô lại cảm thấy cái gì cũng không thích hợp, tay chân cũng không biết nên đặt sao cho đúng.
Hình như là mãi cho đến buổi tối, bởi vì hai người Tô Thanh Thiển và Lâm Thước Nhạc trở về nên bật đèn, khiến căn phòng đột nhiên trở nên sáng ngời, ánh đèn đột ngột chiếu vào mắt làm cho cô không thể mở mắt ra được, giọng nói của Lâm Thước Nhạc lại vang lên bên tai cô: “Tiểu Thấm, thì ra cậu ở đây! Chúng mình tìm cậu rất lâu, gọi cho cậu rất nhiều lần, điện thoại của cậu đâu, tại sao lại tắt máy?”
Chờ cho đến khi cô thích ứng được với ánh đèn mở mắt ra, Lâm Thước Nhạc đã mở túi xách của cô ra tìm điện thoại di động.
Ngược lại Tô Thanh Thiển không hề hỏi tại sao cô lại ở đây, chỉ nghiêm túc nhìn Bạch Thấm, giọng nói không giống như bình thường, dường như mang theo một chút lo lắng: “Tiểu Thấm, hiện tại An Tử Thiên đang ở trong bệnh viện. Mọi người tìm cậu rất lâu, gọi điện thoại cho cậu cũng không được!”
Hiện tại An Tử Thiên đang ở trong bệnh viện!
Lời nói của Tô Thanh Thiển giống như tiếng sấm, nổ vang trong đầu Bạch Thấm, khiến cho cô thiếu chút nữa ngất đi, cô vội vàng bắt lấy tay bạn tốt, gấp gáp hỏi: “Nằm viện? Rõ ràng anh ấy đang rất tốt mà, tại sao lại nằm viện?”
Lâm Thước Nhạc đứng bên cạnh buông điện thoại vừa mới tìm thấy trong tay, mới ý thức được đây là việc quan trọng: “Tiểu Thấm, An Tử Thiên bị tai nạn xe cộ! Nghe nói là vì chạy ra ngoài tìm cậu, anh ấy đột nhiên phát bệnh, lại vượt đèn đỏ lung tung, kết quả là hôn mê giữa đường.”
Nhất thời sau lưng Bạch Thấm chảy ra mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: “Tại sao lại như vậy? Có nghiêm trọng không? Không được, tớ phải đi tìm anh ấy!”
Bạch Thấm buông tay Tô Thanh Thiển ra, muốn chạy ra bên ngoài lại bị Tô Thanh Thiển giữ lại: “Tiểu Thấm, cậu bình tĩnh một chút, cậu cũng không biết anh ấy đang nằm ở bệnh viện nào, cậu cứ chạy ra bên ngoài như vậy cũng không thể làm gì được...”
“Cậu bảo tớ bình tĩnh? Anh ấy xảy ra chuyện như vậy, làm sao mình có thể bình tĩnh được cơ chứ? Cậu mau nói cho tớ biết, anh ấy đang ở bệnh viện nào? Mau nói cho tớ biết!” Bạch Thấm cắt ngang lời nói của Tô Thanh Thiển, cơ thể cô run rẩy, vừa nghĩ đến việc An Tử Thiên phải chịu khổ, cô lại luống cuống khó chịu đến mức muốn ngất đi.
Tô Thanh Thiển cầm lấy tay Bạch Thấm, không chần chờ liền kéo cô ra ngoài: “Cậu cứ chạy ra ngoài như vậy thật sự khiến mình rất lo lắng, tớ không muốn cả hai người đều xảy ra chuyện. Chúng mình sẽ đưa cậu đi, yên tâm, An Tử Thiên không sao.”
Mãi cho lúc đến được bệnh viện, tận mắt thấy An Tử Thiên bình an không có chuyện gì nằm ở trên giường, khắp người không có vết thương nào, Bạch Thấm mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, thần kinh đang vô cùng căng thẳng đột ngột thả lỏng mà ngất đi, làm cho mọi người phải luống cuống sợ hãi một phen. Sau khi bác sĩ kiểm tra kết luận không có việc gì, có lẽ là do gần đây không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ khiến cơ thể suy yếu, hơn nữa thần kinh đang vô cùng căng thẳng lại đột ngột thả lỏng nên mới dẫn đến hôn mê, truyền nước đường là được.
Khi cô tỉnh lại, An Tử Thiên vẫn còn đang hôn mê, ngày đầu tiên cô còn có thể kiên nhẫn chờ đợi, nhưng đến ngày thứ hai anh vẫn còn mê man không tỉnh, cô đã bắt đầu không thể kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung, cơ thể rõ ràng không có vết thương bên ngoài nào, chẳng lẽ là bên trong bị thương rất nghiêm trọng, cho nên hai người bạn tốt mới lừa gạt cô nói chiếc xe kia đã dừng lại kịp thời, anh chỉ bị trầy da một chút thôi.
Bạch Thẩm hoảng loạn, tay chân nắm chặt lấy bác sĩ mãi không tha, cuối cùng bác sĩ phải liên tục cam đoan An Tử Thiên không sao đồng thời mọi người ở bên cạnh không ngừng khuyên giải cô mới nửa tin nửa ngờ buông bác sĩ ra, một lần nữa ngồi cạnh giường anh trông chừng.
Hiện tại đã gần hết ngày thứ ba, nhưng tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại, rõ ràng mỗi ngày cô đều nói chuyện bên tai anh, gọi anh, không phải bác sĩ đã nói trong tiềm thức anh vẫn cảm nhận được hay sao? Vậy tại sao anh lại vẫn chưa tỉnh lại?
“Tử Thiên, nếu như anh không mau tỉnh lại, có lẽ anh sẽ thật sự không được nhìn thấy em nữa đâu!” Bạch Thấm kề sát vào tai anh, nhỏ giọng nói.
“Cô lại dọa nó?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của An Tử Nguyệt đột ngột vang lên.
Bạch Thấm ngẩng đầu đứng dậy, gật đầu nói với An Tử Nguyệt và Lâm Mặc: “Tôi muốn anh ấy mau chóng tỉnh lại.”
“Cho nên cô mới làm như vậy sao? Nó xảy ra chuyện thế này cũng là vì cô đã nói với nó như vậy đấy! Bạch Thấm, cô phải cam đoan rõ ràng với tôi là cô sẽ giải quyết tốt mâu thuẫn giữa hai người.” An Tử Thiên lo lắng vì em trai đã hôn mê ba ngày chưa tỉnh, hoàn toàn không thể nào bình tĩnh nói chuyện với Bạch Thấm:
“Cô còn không rõ tình trạng của nó là như thế nào hay sao? Vậy mà cô lại còn có thể kiêu căng như vậy, có phải đến một ngày nào đó, mọi chuyện thật sự không có cách nào cứu chữa cô mới có thể ngoan ngoãn một chút đúng không.”
Mặc dù trong lòng vẫn còn đang áy náy, nhưng khi nghe thấy An Tử Nguyệt nói như vậy, Bạch Thấm vẫn nhịn không được mà tức giận, thái độ lễ phép vừa rồi hoàn toàn biến mất, cô nhìn thẳng về phía An Tử Nguyệt:
“Em đảm bảo sẽ giải quyết vấn đề thật tốt! Mặc dù lần này xảy ra chuyện là do em xúc động tùy hứng, nhưng em cũng rất hối hận, anh ấy hôn mê nằm ở chỗ này em còn đau khổ hơn chị rất nhiều! Nhưng chị Tử Nguyệt, chị không thể viện cớ tình trạng đặc biệt của anh ấy mà bắt em phải dung túng cho anh ấy làm đủ chuyện quá đáng, thậm chí là làm cả những chuyện nguy hiểm mà không ngăn cản, làm như vậy sẽ chỉ khiến anh ấy đã sai lại càng sai mà thôi! Tương lai em và anh ấy sẽ sống với nhau cả đời, em phải sửa chữa sai lầm của anh ấy, đây không chỉ là trách nhiệm đối với chính bản thân em mà còn là trách nhiệm đối với anh ấy! Chuyện lần này là do em nhất thời xúc động, nhưng xin chị yên tâm, loại chuyện như thế này nhất định sẽ không xảy ra lần thứ hai.”
Bạch Thấm dùng một hơi nói xong, gật gật đầu, sau đó không để ý đến An Tử Nguyệt, chỉ chăm chú nhìn người đàn ông cô yêu đang nằm trên giường bệnh.
An Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Thấm, vẻ mặt vô cùng tức giận, cô không thể ngờ được rằng Bạch Thấm vẫn luôn lễ phép ngoan ngoãn ở trước mặt cô, hôm nay phạm phải sai lầm lớn như thế mà lại còn dám hùng hồn phản bác cô như vậy: “Hừ, cô cam đoan? Cô lấy tư cách gì mà bắt tôi tin tưởng lời cam đoan của cô?”
Bạch Thấm cũng không ngẩng đầu lên, nghịch ngợm đảo ánh mắt rồi lại nhìn xuống An Tử Thiên: “Chị chỉ có thể tin em mà thôi.”
“Cô...” An Tử Nguyệt lại tức giận một lần nữa, nhưng bị Lâm Mặc đứng ở bên cạnh ngăn cản.
“Được rồi, Tử Nguyệt, Bạch Thấm nói không sai, cô ấy muốn sống cùng Tử Thiên cả đời, em phải tin tưởng cô ấy sẽ không hại Tử Thiên. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ấy là người như thế nào, em còn không biết hay sao?”
An Tử Nguyệt trừng mắt giận giữ nhìn Lâm Mặc, nhưng trong lòng lại bị thuyết phục, Bạch Thấm tuyệt đối sẽ không hại Tử Thiên, không nói đến hiện tại, trước đây cô ấy kháng cự Tử Thiên, luôn mồm nói hận nó nhưng lại chưa từng hại đến Tử Thiên. Cô gái này, mặc dù rất cố chấp, nhưng trong lòng lại sáng rõ, chuyện gì cũng hiểu!
An Tử Nguyệt không nói gì nữa, hầm hừ rời đi, Lâm Mặc áy náy gật đầu với Bạch Thấm rồi đuổi theo.
Bạch Thấm không tiếp tục để ý đến động tĩnh bên ngoài, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt An Tử Thiên, cô có dự cảm dường như anh sắp tỉnh lại.
Hôm nay anh gặp ác mộng nói mớ, cô đều trả lời lại từng câu một, anh đều nghe thấy và cũng đáp lại lời của cô --- ý thức của anh đang dần dần hồi phục. Đây là một dấu hiệu tốt.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa gò má gầy yếu của anh, trong lòng Bạch Thấm tràn ngập đau đớn: “Tử Thiên, anh phải nhanh tỉnh lại một chút, em chờ anh.”
Ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ, lại có người đến.
Là ông cụ nhà họ An. Bạch Thấm vội vàng đứng dậy, lễ phép chào: “Ông nội.”
Khuôn mặt An Xế Cảnh không chút biểu cảm, ông gật đầu, sau đó nhìn về phía An Tử Thiên, tuy rằng biết rõ, nhưng vẫn hỏi: “Tử Thiên còn chưa tỉnh?”
Bạch Thấm gật gật đầu.
Mặc dù đã biết đáp án, nhưng trên mặt ông cụ nhà họ An vẫn không khỏi có chút thất vọng.
Thấy ông như vậy, Bạch Thấm vội vàng nói: “Nhưng mà cháu cảm thấy rất nhanh thôi anh ấy sẽ tỉnh lại, hôm nay lúc anh ấy nằm mơ nói mớ còn có thể đáp lại những lời cháu nói với anh ấy. Ý thức của anh ấy đang dần hồi phục rồi ạ!”
Ông cụ giật mình, vội vàng bước đến giường cẩn thận quan sát cháu trai: “Thật sao?”
“Dạ.” Mặc dù ánh mắt của ông cụ vẫn đặt trên người An Tử Thiên, nhưng Bạch Thấm vẫn gật đầu như cũ một cái.
Từ buổi tối lúc An Tử Thiên xảy ra chuyện, ông cụ nhà họ An đã chạy suốt đêm để qua đây, mãi cho đến bây giờ.
Mấy ngày nay, ông cụ không ngừng suy nghĩ, bởi vì mệt nhọc lại thêm không ngừng lo lắng nên đã trở nên tiều tụy đi nhiều.
Phòng bệnh trở nên im lặng trong chốc lát, cuối cùng ông cụ nhà họ An dời ánh mắt nhìn về phía Bạch Thấm.
“Bạch Thấm, chuyện lần này ông biết rõ. Bảy tuổi cháu đã đến nhà họ An, cho đến bây giờ, cháu là người thân thiết nhất ở bên cạch Tử Thiên, có thể nói là người hiểu rõ nó nhất. Tình trạng của nó khá đặc biệt, đôi khi sẽ làm một số hành động quá khích, cháu…”
“Ông nội, có phải ông cũng trách cháu vì chuyện này mà ầm ĩ với Tử Thiên, ông cũng cảm thấy cháu kiêu căng tùy hứng, không biết thông cảm cho người khác.” Bạch Thấm nghĩ ông cụ cũng sẽ giống An Tử Nguyệt, gặp chuyện gì cũng một mực muốn cô phải bao dung cho An Tử Thiên mà không phải là giúp anh sửa chữa sai lầm, liền cũng không còn giữ thái độ lễ phép, lạnh lùng nói.
An Xế Cảnh sững sờ, thấy Bạch Thấm lạnh lùng nhìn mình, khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói: “Suy nghĩ của Tử Thiên không giống với những người khác, nếu cháu có thể bao dung cho nó được nhiều bao nhiêu thì cứ bao dung bấy nhiêu. Nhưng đôi khi nó phạm phải một số sai lầm, cháu muốn uốn nắn cũng là điều nên làm, chỉ là phương pháp cần phải suy tính kỹ càng một chút, không thể xúc động được.”
Đây là thái độ mềm mỏng nhất An Xế Cảnh đối xử với Bạch Thấm trong nhiều năm qua. Những cố gắng hai năm qua của Bạch Thấm và tình cảm của cô dành cho An Tử Thiên, ông đều nhìn thấy cũng đều để ở trong lòng, chẳng qua chưa từng nói ra mà thôi. Lần này quả thật An Tử Thiên cũng có chút quá đáng, mà cô vẫn còn có thể tha thứ cho anh, kiên trì trông nom anh mấy ngày qua, quả thật đã lay động được ông. Thật ra mà nói, An Tử Thiên làm những gì, ông cũng mơ hồ biết được một chút, nhưng chung quy vẫn là cháu mình, ông không ngăn cản, hiện tại trong lòng ông cũng có chút áy náy với Bạch Thấm.
Bạch Thấm bất ngờ trước thái độ của ông, cô ngơ ngác nhìn ông cụ vài giây, sau đó mới kịp phản ứng lại, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay, có chút kích động nói: “Ông nội, nhất định cháu sẽ làm được, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa! Xin ông hãy yên tâm!”
Ông cụ gật đầu: “Cháu mới là người sẽ đi cùng Tử Thiên đến hết cuộc đời, ông hy vọng hai người các cháu có thể mạnh khỏe cả đời”, nói xong, ông im lặng nhìn cháu trai một lúc rồi rời đi.
“Đêm đã khuya rồi, cháu cũng đi nghỉ đi, nếu Tử Thiên tỉnh lại, thấy cháu như vậy nó cũng sẽ đau lòng.”
Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống giống như cưỡng bức, nếu như đã không thể phản kháng thì cũng chỉ có thể hưởng thụ. Đối với Bạch Thấm mà nói, An Tử Thiên là tội phạm cưỡng gian đầy dịu dàng, mà cô lại rất yêu tên tội phạm đó. Không biết ví von kiểu này mọi người có thấy đúng hay không?
Editor: Đúng thì có đúng, nhưng có chút hơi thô tục rồi. Bé Thiên nhà chúng ta đáng yêu như thế cơ mà…
Cầu thanks, cầu cmt an ủi tạo động lực!!!!!
* * *
Bình luận facebook