• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Sống lại yêu An Tử Thiên (2 Viewers)

  • Chương 55~56

Chương 55

Thời gian cứ trôi đi như nước chảy, trong lúc vô tình cứ thế mà trôi qua, ngày qua ngày thoải mái mà phong phú. Đây là cuộc sống mà kiếp trước Bạch Thấm không thể có, bận rộn một cách hạnh phúc làm cho người ta thỏa mãn.

Từ ngày đó Bạch Thấm gặp Trình Việt Vũ, hai người đều ăn ý không liên lạc với nhau nữa, giống như chưa từng quen biết.

Bạch Thấm cố gắng ưu thế được sống lại đầy vinh quang, rốt cục sau khi kết thúc năm thứ ba đại học, bắt đầu bước vào năm thứ tư, lúc xây dựng luận án tốt nghiệp cũng thành công trở thành nghiên cứu sinh, tiếp tục học tập dưới sự hướng dẫn của giáo sư Lê, bắt đầu lên kế hoạch hoàn thành chương trình nghiên cứu sinh trong vòng một năm.

Bạch Thấm chậm rãi thay thế được vị trí công tác của An Trì, trở thành trợ lý đặc biệt của An Tử Thiên, giúp anh tích cực phối hợp trị liệu với Lâm Mặc.

Bệnh tình của An Tử Thiên càng ngày càng tốt lên, lúc trò chuyện đã gần như không còn gặp chướng ngại, có thể giao lưu trao đổi bình thường với những người ở bên cạnh, cũng có thể nhớ kỹ một gương mặt dù không quá quen thuộc nhưng là người có ấn tượng sâu sắc. Anh bắt đầu có thể bị động tiếp xúc với những người khác nhưng vẫn không chủ động quan tâm người khác, ngoại trừ những người thân thiết bên cạnh bắt buộc phải tiếp xúc, An Tử Thiên chưa bao giờ chủ động tiến hành tiếp xúc trao đổi với người quen khác, chứ đừng nói đến là người xa lạ, anh từ chối có bất kỳ tiếp xúc gì với người lạ, bao gồm cả người khác chủ động nói chuyện anh cũng làm như không thấy, không rảnh để ý tới.

Trị liệu đang có tiến triển tốt đến đây thì lại không có thêm bất cứ tiến triển đột phá nào, khiến cho Bạch Thấm và Lâm Mặc vô cùng đau đầu.

Bạch Thấm cho Lâm Mặc biết An Tử Thiên từng nhắc đến việc mẹ anh chưa chết, mà là vứt bỏ anh. Lâm Mặc vô cùng kinh ngạc, vì vậy anh ta liền trở lại thành phố W, hỏi thăm ông cụ nhà họ An tình hình thực tế.

Lúc này ông cụ mới anh ta biết, năm đó mẹ của An Tử Thiên lợi dụng An Tử Thiên để giả chết, nhằm rời khỏi nhà họ An, bỏ trốn cùng tình nhân của mình, không phải thật sự chết.

Lâm Mặc hết sức kinh ngạc, lúc này anh ta mới phát hiện thì ra phương hướng trị liệu cho An Tử Thiên trong nhiều năm qua đều là sai lầm, khúc mắc của anh vốn không chỉ đơn giản là chính mắt chứng kiến cha mẹ mình qua đời, mà quan trọng hơn là biết được mẹ ruột của mình lại lợi dụng mình để giả chết, sau đó bỏ trốn mặc kệ không quan tâm đến anh!

Ông cụ nhà họ An cũng rất bất ngờ, ông cũng mới biết được thì ra năm đó An Tử Thiên đã sớm biết sự thật nhưng lại nhất quyết giấu ở trong lòng không chịu nói ra.

Thật ra Bạch Thấm cũng từng cẩn thận hỏi An Tử Thiên chuyện này, nhưng hoặc là anh ngậm miệng không chịu nói, hoặc là liền nói sang chuyện khác, mà cô lại không dám ép hỏi, mãi cho đến bây giờ mới biết được từ đầu đến cuối sự việc.

Tìm ra được nguyên nhân của vấn đề, Lâm Mặc bắt đầu thay phương án điều trị, tiến hành khơi thông tâm lý theo một phương hướng khác, hy vọng sẽ sớm có hiệu quả, có thể nhìn thấy chuyển biến tốt đẹp một lần nữa.

Một mặt khác, Bạch Thấm bắt đầu tiếp nhận chức vụ trợ lý tổng giám đốc, lợi dụng những kinh nghiệm có được ở kiếp trước mà đưa ra vài đề nghị cải cách hình thức quản lý khá lạc hậu trong An Thị, vì sự phát triển đổi mới mang đầy triển vọng của công ty, xúc tiến An Thị phát triển lên thêm một bậc.

Tuy nhiên sự nghiệp phát triển đến mức vĩ đại không phải là điều dễ thực hiện, nhưng so với việc An Thị cứ phát triển theo mức ổn định như ngày hôm nay, thì đây cũng là một bước tiến không nhỏ, khiến cô ở công ty thuận buồm xuôi gió, càng lúc càng thu được lòng nhân viên.

Ông cụ nhà họ An và An Tử Nguyệt cũng dần dần bắt đầu chính thức thừa nhận Bạch Thấm trở thành một thành viên của nhà họ An ở trong trong lòng, chứ không còn là người mà An Tử Thiên không thể rời bỏ.

Vì thế, trong sinh nhật của mình, ông cụ nhà họ An đã chính thức giới thiệu Bạch Thấm với mọi người bên ngoài, lời nói mặc dù chưa khẳng định rõ ràng nhưng ẩn ý trong lời của ông chính là: đây là cháu dâu của nhà họ An, về sau là vợ của người thừa kế nhà họ An, đây là sự thật không thể thay đổi, chỉ còn chờ ngày tổ chức hôn lễ là có thể biến tầng ẩn ý kia trở thành danh chính ngôn thuận mà thôi. Chỉ cần là người có chút đầu óc, vừa nghe xong liền biết Bạch Thấm đã được thừa nhận thân phận ở nhà họ An.

Thuận tiện, ông cụ cũng tuyên bố tin tức đính hôn của An Tử Nguyệt và Lâm Mặc với mọi người. Hai tin tức này vừa được tung ra đã gây nên một trận sóng to gió lớn, khiến mọi người bên ngoài bàn luận ầm ĩ một phen. Tất cả mọi người đều nghĩ nhất định An Tử Nguyệt làm đám hỏi với một cậu ấm nào đó có gia cảnh xứng vai xứng vế với nhà họ An, kết quả lại là bị ông cụ nhà họ An "hứa gả" cho một vị bác sĩ tâm lý có chút ít tiếng tăm. Mà thân là người thừa kế chính thống của nhà họ An lại cũng chỉ lấy vào cửa một người con gái nhà họ Bạch thấp kém hơn nhà họ An đến mấy bậc, nếu như thật sự so sánh gia thế của hai nhà thì đúng là không phải chênh lệch một cách bình thường.

Nhưng cũng nhờ vậy mà cũng sinh ra không ít ảnh hưởng đối với nhà họ Bạch vốn không có chút tiếng tăm, tin tức này vừa được tung ra, cửa lớn nhà họ Bạch thiếu chút nữa bị phá hỏng, khách tới thăm nối liền không dứt.

Có lẽ là vì đứng trước cảnh tượng vinh quang này, cha của Bạch Thắm là Bạch Vân Thiên cảm thấy công ty nhà họ Bạch có hy vọng có thể phát triển thêm một bậc, thậm chí bảo vợ mình chủ động liên lạc với Bạch Thấm. Ông ta âm thầm gảy bàn tính, lúc còn bé Bạch Thấm vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ đã trưởng thành, cho dù đã lấy chồng, nhưng thân là con gái của nhà họ Bạch thì không thể quên công sinh thành và nuôi nấng, vì sự phát triển phồn thịnh của nhà họ Bạch mà đóng góp một phần cống hiến.

Đối mặt với việc người nhà họ Bạch đột nhiên thường xuyên liên lạc, Bạch Thấm vốn đã không ôm hy vọng gì đối với nhà họ Bạch lại vì chuyện này mà càng thêm hoàn toàn tuyệt vọng, thái độ của cô đối với họ cho tới bây giờ vẫn chỉ là hờ hững, không đáng để ý tới.

Bạch Vân Thiên không phải người ngu, rõ ràng ông ta cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của Bạch Thấm, vợ ông ở một bên khuyên nên từ bỏ, từ khi năm bảy tuổi cô đã bị đưa đến nhà họ An, từ nhỏ đã được nhà họ An nuôi lớn cho đến tận bây giờ thì làm sao có thể nhớ đến nhà họ Bạch được cơ chứ? Nhưng ông ta vẫn muốn tiếp tục tranh thủ một phen, nói không chừng lại có thể đánh thức khát vọng tình thân sâu trong lòng của Bạch Thấm, để cô trở về Bạch gia.

Cho nên đến khi Bạch Thấm gặp được mẹ mình và một đứa bé trai được gọi là em trai của cô ở thành phố W, cô chỉ giương mắt nhìn họ, không ngừng cười lạnh.

Loại hành động này nên nói là da mặt họ thật dày, hay là nói da mặt của họ vẫn luôn dày đây?

“Tiểu Thấm, em trai nói nhớ con, mẹ liền thừa dịp thằng bé đang được nghỉ học liền đưa nó đến thăm con, để cho nó khỏi phải suốt ngày ở nhà nhắc đến chị làm phiền mẹ!“ Nếu như cố tình không để ý đến vẻ xấu hổ hơi lộ ra của mẹ Bạch, sự nhiệt tình thân thiết như vậy quả thật là khiến cho người ta phải cảm động đấy!

“Ba con còn bận chút chuyện ở công ty, ngày mai nhất định ông ấy sẽ đến! Đến lúc đó, cả nhà chúng ta phải cùng nhau ăn bữa cơm thật vui vẻ mới được!“ Nói tới đây, mẹ Bạch thấy Bạch Thẩm nhìn chằm chằm vào con trai nhỏ bên cạnh mình, liền cho là cô cũng có ý muốn thân cận.

Mẹ Bạch thầm vui mừng trong bụng, liền đẩy con trai nhỏ ra phía trước: “Đây là em trai con, hẳn là con vẫn còn nhớ rõ chứ? Nào, Phàm Phàm, mau gọi chị đi con!” Bạch Thấm chưa từng được thấy bà Bạch tươi cười đến mức rực rỡ như vậy.

Dọc đường đi Bạch Phàm vẫn luôn được cha mẹ Bạch ân cần dạy bảo nên mặc dù không tình nguyện, nhưng lúc này cũng vẫn ngoan ngoãn gọi Bạch Thấm một tiếng chị.

Thấy vậy, khóe miệng Bạch Thấm khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, thằng nhóc trước mặt này gọi cô là chị, nhưng có lẽ nó cũng chưa bao giờ từng coi cô là chị nó. Cô còn nhớ rõ, có một lần cô trở về nhà họ Bạch, đứa nhóc đúng ra là em trai mình, vậy mà lại kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: “Cuối năm nào cũng đều chán nản sa sút chạy đến nhà tôi, chị đã sớm bị đưa đến nhà họ An, nhà họ Bạch chỉ có một đứa con duy nhất là tôi mà thôi! Hừ!” Lời nói của một đứa trẻ con không có nhiều ẩn ý nhưng lại trực tiếp đâm vào chỗ đau đớn nhất trong lòng của Bạch Thấm.

“Vậy mà chúng ta đã không gặp hai năm, từ đó đến giờ Bạch Phàm vẫn luôn nhớ đến chị sao?” Là phải hay không phải? Nếu phải, hai năm không thấy, hiện tại mới nhớ đến cô, như vậy thì không khỏi quá mức giả đối đi? Nếu không phải, em trai nhớ chị gái đã hai năm, vậy mà cha mẹ cô giờ này mới chịu đưa thằng bé đến thăm cô một lần? Dù trả lời như thế nào cũng không hợp lý, câu hỏi này của Bạch Thấm không hề đơn giản.

Nụ cười trên mặt bà Bạch cứng lại, không biết phải trả lời như thế nào, hơn nữa ngày mới xấu hổ nói: “Chủ yếu là do chúng ta lo lắng con bận quá, hơn nữa chuyện công ty cũng khiến ba con bận bịu đến mức không ngơi tay, cũng thường xuyên không chịu về nhà.”

Phải không? Lo lắng cô bận rộn? Chuyện công ty cũng bận rộn? Ha ha, thật đúng là rất bận đấy, bận bịu suốt hai năm trời, mãi cho đến khi nhà họ An chính thức thừa nhận tôi, mấy người lại không tiếp tục bận rộn!

“Thì ra bà Bạch cũng bề bộn nhiều việc cơ đấy!” Bạch Thấm tất nhiên biết người phụ nữ sinh ra mình này là một người luôn toàn tâm toàn ý làm bà chủ gia đình, nhiệm vụ của bà là giúp chồng dạy con, sau đó chính là giữ mối quan hệ tốt cùng một nhóm phu nhân nhà giàu khác.

Bà Bạch không biết phải nói tiếp như thế nào, đành phải cười gượng, cánh tay giữ chặt lấy đứa con trai nhỏ đang giãy giụa không chịu ngoãn ngoãn là Bạch Phàm.

Bạch Thấm cố ý để không khí tiếp tục tẻ ngắt trong vài phút, rồi mới mở miệng nói: “Ngày mai ông Bạch sẽ đến sao?”

Thấy Bạch Thấm chủ động hỏi thăm, đôi mắt của bà Bạch sáng lên, vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ông ấy mua vé nửa đêm bay. Ngày mai con có thể gặp ông ấy!”

“Ôi, thật đúng nóng vội đấy! Nhưng mà, ngày mai tôi cũng sẽ chuẩn bị cho các vị một niềm vui bất ngờ!” Bạch Thấm cười dịu dàng, An Trì đứng bên cạnh nhìn thấy mà sợ hãi run rẩy từng cơn, nụ cười này của cô trông rất kỳ quái, bỗng nhiên anh ta có chút đồng tình người nhà họ Bạch.

Bạch Thấm không để bà Bạch có thời gian trả lời, liền xoay người rời đi, chỉ chừa cho người phía sau một bóng lưng.

Bà Bạch theo bản năng đưa tay há miệng định gọi cô đứng lại, cuối cùng lại vẫn thất bại rụt tay lại không nói lời nào. Thật ra bà cũng muốn đứa con gái xa lạ nhưng lại rất quen thuộc này có thể gọi bà một tiếng mẹ, nhưng bà biết mình có lỗi với con gái, nay lại bởi vì lý do này mà gọi cô trở về, có lẽ cô đã sớm hết hy vọng đối với nhà họ Bạch rồi.

Có lẽ bà là người mẹ không đủ tư cách nhất trên thế giới này!

Ngày hôm sau, khi Bạch Vân Thiên vừa tới thành phố W liền nhận được một “niềm vui bất ngờ” to lớn. Tất cả các tòa soạn báo đều thi nhau đăng tin tức Bạch Thấm tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với nhà họ Bạch tối hôm qua. Tin tức này trở thành tiêu đề trang bìa cho giới truyền thông kinh tế, gây xôn xao dư luận khắp nơi.

Bạch Vân Thiên còn chưa kịp tới tìm Bạch Thấm thì đã bị mấy cuộc điện thoại từ công ty thúc giục phải trở về, hành động lần này của Bạch Vân Thiên được coi là "làm cùng vợ lại gãy binh".

*làm cùng vợ lại gãy binh: "làm" là hành động xxoo cấm trẻ em dưới 18 tuổi, còn "gãy binh" là gãy "hung khí gây án", và nó gãy theo đúng nghĩa của từ "gãy", tức là "pặc" phát rồi thôi đấy... tha thứ cho editor vốn từ hạn hẹp, không có cách nào tìm thành ngữ để thay thế....

Mất hết mấy ngày, thật vất vả Bạch Vân Thiên mới có thể ổn định công ty một chút, ông ta không để ý đến sự ngăn cản của vợ, gọi điện thoại chất vấn Bạch Thấm, lại bị cô lạnh lùng trả lời: “Ông Bạch lấy tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Đúng vậy, là các người sinh ra tôi, có công ơn nuôi dưỡng tôi bảy năm, nhưng từ khi các người đưa tôi đến nhà họ An đổi lấy lợi ích thì đã tiêu hao gấp trăm ngàn lần ơn nghĩa đó rồi!”

“Vô liêm sỉ, làm gì có chuyện có thể tính toán như vậy chứ!” Bạch Vân Thiên tức giận hét lên.

“Ồ? Ông Bạch có thể đổi con gái nhỏ ruột thịt với người khác để lấy được lợi ích cho công ty mình, thì sao lại không cho phép tôi được dùng cách tương tự để tính toán chứ?” Bạch Thấm cười lạnh.

“Mày...!” Bạch Vân Thiên chán nản, nhưng lại không tìm được lý do để phản bác.

Đúng vậy, cách xử lý như vậy là do ông bắt đầu trước, ông không có tư cách chửi mắng người khác!

“Nhưng mẹ con vất vả khổ sở mang thai mười tháng mới có thể sinh ra con, huống chi con sống ở nhà họ An không hề bị người ta đối xử tệ bạc, thậm chí còn sống tốt hơn nhiều so với khi còn ở nhà mình!” Khó khăn lắm Bạch Vân Thiêm mới nghĩ ra được lý do để bao biện, ông đây cũng là vì muốn cho con gái mình một cuộc sống tốt hơn mà thôi!

“Ha ha...” Bạch Thấm cười lạnh, sau đó bỗng nhiên giọng nói lại biến thành nức nở: “Cũng bởi vì trong người tôi chảy máu của các người, nên công ty nhà họ Bạch mới có thể bình an vô sự cho đến tận bây giờ! Từ nay về sau tôi và các người sẽ không còn liên quan đến nhau, công ơn sinh thành và nuôi dưỡng tôi đã tính toán rõ ràng với mấy người rồi.” Nếu ông vẫn còn tiếp tục muốn dây dưa không chịu buông ta, công ty nhà họ Bạch lại chẳng là cái thá gì trong mắt An Thị!

Nghe hiểu được ẩn ý trong lời nói của Bạch Thấm, Bạch Vân Thiên sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh, phải biết rằng công ty nhà họ Bạch là tâm huyết cả đời của ông ta, còn quan trọng hơn mạng của ông ta rất nhiều! Từ đó về sau Bạch Vân Thiên cũng vội vàng chặt đứt suy nghĩ tham lam, không dám trêu chọc Bạch Thấm nữa.

An Tử Thiên ôm bảo bối còn đang ngơ ngác vào trong lòng, yên lặng an ủi cô.

Bạch Thấm dần lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cọ cọ vào lồng ngực ấp áp của anh: “Em không sao, anh không cần lo lắng. Nếu đã nói rõ ràng, từ nay về sau em sẽ không còn liên quan gì đến nhà họ Bạch nữa!”

An Tử Thiên im lặng nhìn cô, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Cứ coi như em không hề có cha mẹ.” Giọng nói nam tính hơi khàn khàn quanh quẩn ở trong phòng, Bạch Thấm nghe được mà không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác tê rần, không phải vì chính cô, mà giống như là đang nói đến cha mẹ An Tử Thiên.

Cô ôm lấy cổ hắn, áp trán mình vào trán anh, nhìn anh với ánh mắt chân thành: “Ừ, coi như không có!”

Trong phòng, hai người im lặng nhìn nhau, tấm lòng rộng mở dành cho nhau, không biết từ khi nào không khí đau xót nặng nề dần dần biến thành ấm áp thản nhiên.

Chương 56: Bắt côn trùng

Cầm quyển album ra khỏi studio ảnh, Bạch Thấm không ngừng cười được, đi ra thang máy: “Bây giờ em đi ra rồi, anh đã đến chưa?“

“Nhanh thôi, khoảng 3 phút nữa, em đứng yên ở đó không cần chạy loạn, ngoan ngoãn chờ anh!” Đầu kia điện thoại kia là giọng nói An Tử Thiên ôn nhu trầm thấp.

“Biết rồi, em cũng không phải là con nít! Em vừa mới nhìn mấy tấm hình, rất xinh đẹp, em rất thích!” Cảm xúc Bạch Thấm dâng trào, chia sẻ với An Tử Thiên tâm tình kích động của mình.

“Chúng ta mặc áo cưới làm sao có thể khó coi, Thấm Thấm thích là tốt rồi.” Giọng nói mang theo sự cưng chiều như thường lệ.

“Anh, kẻ tự luyến này!” Cho dù là cách điện thoại, nghe được lời này của An Tử Thiên, Bạch Thấm cũng nhịn được có chút xấu hổ.

Chuyện là, hơn tháng trước, sau tình chuyện của Bạch gia, tuy rằng Bạch Thấm ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng An Tử Thiên vẫn lo lắng. Không biết nghe được phương pháp từ đâu, bỗng nhiên đưa ra ý muốn chụp hình cưới, lúc trước giấy đăng ký kết hôn của hai người đều làm chỉ vì ý muốn nhất thời, sau khi kết hôn chỉ lo hưng phấn, nào có nhớ tới chuyện này đâu!

Bây giờ An Tử Thiên bị người dẫn dắt chủ động đưa ra ý kiến chụp hình cưới, trong lòng Bạch Thấm vẫn thật là cao hứng, trước kia không phải cô không nhớ chuyện này, mà là do tính cách đặc thù của bản thân An Tử Thiên không thể tiếp nhận bị người xa lạ tuỳ ý nháy máy thành các loại tư thế tiến hành chụp ảnh, nên dứt khoát cô không nói ra việc này. Bây giờ An Tử Thiên chủ động đề xuất, Bạch Thấm đương nhiên vui vẻ đồng ý, có người phụ nữ nào không hy vọng được chụp ảnh trong bộ áo cưới xinh đẹp đâu!

Vì thể trải qua cuộc tinh khiêu tế tuyển*, sau cùng An Tử Thiên chọn trúng studio chụp ảnh cưới nổi danh --- Phù Đề , hai người cao hứng nắm tay nhau chụp – dĩ nhiên là Bạch Thấm cao hứng, mà An Tử Thiên thấy vợ mình vui vẻ thì cũng hớn hở đi theo.

* 精挑细选 Tinh Khiêu Tế Tuyển: tuyển chọn tinh tế.

Tuy rằng quá trình chụp ảnh hung hiểm vô cùng, hiện trường chụp hình thường xuyên lâm vào tình trạng khí ép cực thấp, cảm xúc của thợ ảnh mấy lần đứng trước nguy cơ tan vỡ, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là người chuyên nghiệp có tiếng, luôn là thời khắc phát sinh sự kiện mấu chốt đô máu, Bạch Thấm ra sân cấp cứu kịp thời, ổn định lại cảm xúc nên mới không còn đình công.

Không có biện pháp, cho dù là ai chỉ cần đến gần cô dâu quá phạm vi ba thước, có động thái hơi thân cận một chút xíu thì cảm thấy sau lưng sẽ cảm thấy tên ngầm không ngừng, nhiệt độ khí xung quanh cũng kịch liệt giảm xuống, thời gian càng lâu số lần cũng tăng lên, không phải là mất tinh thần thì cũng là tinh thần bạo phát đi! Mặc dù thời điểm mấu chốt cô dấu đều đến cứu nguy, nhưng sau khi buổi chụp kết thúc, nhân viên ở studio Phù Đề vẫn trịnh trọng mở tiệc mừng, ăn mừng chính mình còn sống hơn nữa rất bình thường...

Ôm điện thoại ngọt ngào nói chuyện trời đất thời điểm không khác biệt lắm An Tử Thiên đến, hai người vô cùng thân thiết ôm nhau cũng không chú ý bên đường đối diện có những đôi mắt mở to chăm chú nhìn họ, không có sự chú ý nào có thể phân tán được.

“Anh nhìn xem, rất đẹp nhỉ! Đây đều là những tấm hình chưa qua xử lý, bọn họ cho chúng ta xem trước, sau đó chọn ra vài tấm gửi cho bọn họ chỉnh sửa, nói ví dụ như phóng lớn treo trong nhà, đây là cách xử lý đơn giản nhất!” Vừa lên xe, Bạch Thấm không đợi được lấy ra cuốn album dày đưa cho An Tử Thiên xem.

Lật xem từng trang, vẻ mặt An Tử Thiên vẫn không có biến hóa, Bạch Thấm cũng không quan tâm, đợi khi anh xem xong mới hứng thú bừng bừng hỏi xem cảm giác của anh như thế nào?

“Không sai.” An Tử Thiên nhìn ánh mắt lấp lánh của vợ mình, đưa tay đến xoa cô thật ôn nhu.

“Chúng ta nên chọn tấm nào phóng lớn để treo trong nhà nhỉ?” Lật quyển album một lần nữa, Bạch Thấm có chút khổ não nói ra vấn đề.

Bàn tay An Tử Thiên lật từng cái, dừng ở một tấm ảnh, khớp xương ngón tay rõ ràng chỉ vào tấm ảnh: “Tấm này, anh thích.”

Bạch Thấm theo tay chỉ nhìn lại, tấm ảnh này chụp theo phong cách truyền thống, Bạch Thấm mặc áo cưới màu đỏ được An Tử Thiên trong trang phục chú rể ôm thắt lưng, hai người im lặng đối mặt, mặt đầy ôn nhu, bố cục sau lưng cũng rất đơn giản cổ kính. Đây là một trong số những tấm hình hiếm hoi nhếp ảnh gia chụp được nụ cười của An Tử Thiên.

Bạch Thấm nhìn thấy ảnh khuôn mặt An Tử Thiên ôn nhu tươi cười cũng vui vẻ đồng ý, mà An Tử Thiên quyết định tấm này là do là mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau, mái tóc đen vướng lấy nhau -- anh nghĩ ngay tới vọ chồng son.

Thế là cả buổi tối hai người vây quanh cuốn album nghiên cứu cẩn thận quyết định tấm này tấm kia nên xử lý như thế nào, bàn luận tấm này nên chỉnh làm sao, tấm nọ nên xử lý thế nào -- đương nhiên, đến giờ ngủ, An đại nhân tự nhiên có xem phúc lợi lớn nhất của mình

“Vợ à, đã trễ rồi, chúng ta nên ngủ!”

Bạch Thấm bị kéo lên giường cuối cùng nhìn đồng hồ báo thức một cái, mười giờ thật sự xem là trễ sao?

Thật ra thì vẫn chưa đến nỗi muộn, nhưng cái này quan trọng sao, phúc lợi của An đại nhân không phải mới quan trọng nhất à?

Xoa phần eo có chút không thảo mái, trong lòng Bạch Thấm yên lặng thổ tào, bình thường nhìn thế nào cũng không thấy An Tử Thiên thuộc về loại dũng mãnh vượt trội, tại soa mỗi lần đều lăn qua lăn lại dày vò mình lợi hại đến thế? Tối hôm qua kích động quá mức, chẳng lẽ là vì xem ảnh cưới?

Thôi vậy dù sao cũng đã bị dày vò thành như vậy, là nguyên nhân gì cũng không trọng yếu, Bạch Thấm đến chiều mới xuống giường được, bây giờ đang một mình mua sắm trong siêu thị.

Vừa đẩy xe vừa thầm ảo não, vốn là hôm nay định đến trường học một chuyến, bây giờ làm chuyện gì cũng không được, chỉ có thể ở siêu thị mua một ít thức ăn về nhà, làm cơm chờ An Tử Thiên tan tầm trở về.

Giáo sư Lê hiểu hoàn cảnh của cô, đối với cô chọn lựa chính sách nuôi thả, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ ông giao đảm bảo chất lượng và đúng hạn hoàn thành, thì thành tích có thể xuất sắc hơn hẳn.

Vừa nghĩ chuyện của mình vừa đẩy xe mua sắm quẹo vào, bỗng nhiên nghe được tiếng “Oái” Xe lảo đảo một trận -- đụng vào thứ gì vậy? Bạch Thấm phục hồi tinh thần lại mới thấy một bác gái bị xe đụng ngã, đang chật vật đứng dậy

Nhíu nhíu mày, vội vàng tiến lên nâng bà dậy: “Thực xin lỗi, vị bác gái này, con vừa mới suy nghĩ nên nhất thời thất thần, chú ý tới bác! Có đụng đến nơi nào của bác hay không?"

Người phụ nữ bị đụng vào, nhíu chặt mi, vẻ mặt đầy đau đớn, xoa đầu gối: “Không sao, là tôi đi nhanh quá, lúc quẹo vào không chú ý. Đầu gối hơi đau nhưng không có việc gì, tiểu thư, việc này cũng không thể trách cô."

Xung quanh có vài người vây lại, nghe người phụ nữ thế đều gật đầu tán dương bà, cũng gắt gao nhìn xem Bạch Thấm đáp lại như thế nào.

Nhìn chút bốn phía, Bạch Thấm biết nếu là mặc kệ bỏ lại người này phỏng chừng cũng là không đi được, mặc dù cô cũng không muốn như vậy, nhìn một chút rồi đỡ người phụ nữ vẫn xoa xoa đầu gối như cũ, chẳng qua là...

“Bác, đầu gối bác vị đụng trúng phải không? Vậy cháu đưa bác đến bệnh viện xem thế nào, dù sao cũng là cháu đụng vào, nếu bỏ bác ở lại lương tâm con sẽ không yên.” Vừa nói vừa bỏ lại xe mua sắm trong tay rồi nâng người phụ nữ lên, mặc kệ người ở chung quanh một mảnh tán dương tổ quốc xã hội và làn gió hài hoà thổi khắp muôn nơi, đi ra cửa siêu thị.

Ra bên ngoài, Bạch Thấm chuẩn bị đón taxi, người phụ nữ mới mở miệng: “Tiểu thư, thật không cần, tôi không đi bệnh viện!” Làm bộ giùng giằng phải rời khỏi.

Bạch Thấm nơi nào chịu để cho bà đi: “Dì à, hay là đi xem một chút đi, bác tuổi lớn bị đụng vào tuy rằng không nặng, nhưng cũng không phải việc nhỏ, cháu đưa bác đến bệnh viện, chi phí cháu bỏ ra!”

"Vấn đề không phải là tiền, tiểu thư à, đầu gối tôi vốn có bệnh phong thấp, hai ngày trước khôngphải trời mưa sao, nên đến bây giờ vẫn còn đau. Tôi không đi bệnh viện vì tôi không thích mùi của bệnh viện.” Khi bà giải thích, biểu tình mặt có chút mất tự nhiên.

Bạch Thấm cười cười: “Như vậy à, không có chuyện gì đâu bác, gần đây có phòng khám tư nhân, bác sĩ tay nghề cũng không tồi, cháu đưa bác đến đó khám thử xem, mùi phòng khám so với bệnh viện tốt hơn nhiều.”

“Ai,thật sự không cần, phòng khám cũng có mùi khử trùng, tôi cũng không muốn. Đầu gối tôi bị bầm tím một chút, lau ít thuốc nước là đỡ rồi, chính là thuốc đỏ, người bình thường nhà nhà đều có.” Người đàn bà được dìu lúc này có chút khẩn trương.

“Lau ít thuốc nước sao, nếu không bác cứ chờ ở bên ngoài, cháu gọi bác sĩ ra, để người ta khám cho bác?” Bạch Thấm dường như không nghe lời người phụ nữ, vẫn ân cần như trước.

“Khôn cần, ta không cần nghĩ nữa! Nếu không, tiểu thư, cô dẫn tôi... về nhà cô lau ít thuốc nước là được?” Cho dù là Bạch Thấm lại ngu ngốc tại cũng nhìn ra người phụ này có gì không đúng.

Thật ra lúc trước khi đụng vào người phụ nữ này Bạch Thấm đã nhìn ra điều bất thường, mặc dù cô đang suy nghĩ nhưng chuyện khác nhưng là vẫn có thể nhìn thấy người này là cố ý dùng sức đụng vào xe , lúc ấy ở trong siêu thị nhiều người cô dù không tốt như thế nào cũng phải theo ý người phụ nữ này đưa bà đi ra — bà ta rõ ràng có ý định muốn cô đưa bà ta về nhà?

Xem bộ dáng của bà cũng phải loại trộm cướp gì. Phụ nữ ngoài năm mươi, tuy rằng nhìn khuôn mặt có dấu hiệu tuổi tác nhưng người lại có khí chất mà phải nào cũng có, lúc trẻ hẳn là mỹ nhân, nói dối cũng ấp a ấp úng, thế nào cũng giống mấy người chuyên làm nghề bất chính.

Bà làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Tuy rằng từ sau khi kết hôn, Lâm Thước Nhạc từng cảm thán quá Bạch Thấm biến hóa -- không giống như trước đây lạnh lùng âm trầm, không để ý tới người khác, tuy đẹp cũng không thể đến gần thưởng thức, mà là trở nên thích cười, thích nói, ôn nhu thân cận hơn, nhưng vẻn vẹn chỉ với người quen thuộc gần gũi thôi, mà không phải tuỳ tiện với người xa lạ đều vậy.

Hôm nay nhiệt tình như thế chẳng qua là muốn biết này người phụ nữ này rốt cuộc là dụng tâm gì?

Bạch Thấm không có trả lời, lạnh lùng nhìn bà ta, cũng buông lỏng tay đang đỡ bà. Người này có chút lảo đảo, vốn chột dạ không dám nhìn cô, lần này lại cúi đầu tránh né ánh mắt Bạch Thấm.

“Bà là ai? Tiếp cận tôi là vì cái gì?” Thấy phụ nhân (người đàn bà đã có chồng)bày ra tư thái đà điểu, Bạch Thấm cuối cùng vẫn là mở miệng chất vấn.

Khập khiễng xoay người chuẩn bị rời, phụ nhân hốt hoảng trả lời: "Cô... cô hiểu lầm rồi. Tôi thực sự bởi vì không thích mùi của bệnh viện... tôi đã sớm nói chuyện không liên quan đến cô.... Tôi... tôi còn có việc, tôi đi trước.” Nói cuối cùng lại bởi vì không để ý vết thương trên đùi mà chạy chậm, cản một chiếc taxi rồi hoảng hốt ngồi lên.

Bà ta thật là có thể nhịn, Bạch Thấm nhưng vẫn là chú ý tới, vẻ đau đớn mặt bà cũng không phải giả vờ, lúc lên xe vẫn phải cố gắng nắm lấy cửa xe.

Cũng không có đuổi theo, bởi vì nhìn đến vẻ mặt bối rối chật vật chạy trốn của bà, mặc dù không biết tại sao, nhưng Bạch Thấm vẫn là có chút đồng tình với bà, xem biểu tình bối rối cùng trúc trắc nói dối của bà ta, có lẽ đây là lần đầu tiên lừa lọc hoặc làm chuyện bất chính nào đó, hay là tha được thì nên tha cho người ta đi.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom