-
Chương 15~16
Chương 15: Lễ tình nhân
Mãi cho đến mùng ba, mỗi người trong nhà họ An đều trải qua những ngày tháng hết sức thanh tĩnh, ngoại trừ An Tử Nguyệt phải đi thăm hỏi một hai trưởng bối quan trọng thì mọi người đều chỉ ở trong nhà. Lễ mừng năm mới năm nay, ông cụ nhà họ An là người vui mừng nhất, mãi cho đến đầu tháng ba, cháu trai cháu gái vẫn luôn cùng ông chơi cờ, luyện thư pháp, thậm chí còn cùng ông tập thể dục rèn luyện sức khỏe mỗi sáng sớm. Ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi, tất nhiên cũng muốn có người ở bên cạnh bầu bạn.
Đến mùng bốn, nhà họ An bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, người đến chơi tết cứ nối liền không dứt, An Tử Thiên luôn giữ chặt Bạch Thấm ở địa bàn của mình trên lầu, tuyệt đối không bước xuống dưới nhà, đương nhiên cũng không ai lại có gan lớn mà tùy tiện đi lên. An Tử Nguyệt thì ở lại phòng khách tiếp đón mọi người, còn ông cụ nhà họ An thì không phải ai cũng được gặp, phần lớn ông đều ở gian tiếp khách nhỏ trong phòng đọc sách nói chuyện phiếm với một ít người bạn già lâu năm của mình.
***
Thời gian trôi qua, đã gần đến ngày mùng tám, hôm đó là ngày Lễ Tình nhân. Bạch Thấm nghĩ, Lễ Tình nhân là một ngày đặc biệt, liệu có nên nhắc nhở An Tử Thiên một chút, để anh cũng có biểu hiện gì đó hay không. Nhưng cô lại cảm thấy, nếu như vì cô mở miệng nên An Tử Thiên mới có phản ứng, thì chuyện này lại không còn ý nghĩa nữa rồi. Thôi thôi, An Tử Thiên khác với những người bình thường khác, cô cũng không nên cố chấp những chuyện này làm gì.
Sáng sớm ngày hôm nay, An Tử Thiên đưa Bạch Thấm đến công ti với mình. Bắt đầu từ ngày mùng sáu, anh đã bắt tay vào xử lý sự vụ của công ty, bề bộn nhiều việc, một ngày cũng không thể nhìn thấy anh đến mấy lần.
Bạch Thấm ngồi một mình ở văn phòng, nhàm chán đến mức ngủ quên, lúc tỉnh dậy lại phát hiện đã đến 6 giờ chiều, nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng của An Tử Thiên.
Cô vừa ra khỏi văn phòng liền thấy An Trì, có lẽ là anh đang đợi cô.
“Cô Bạch đã tỉnh rồi sao? An tổng có dặn, nếu như cô tỉnh, thì đưa cô đến chỗ anh ấy.”
“Anh ấy đang ở đâu?”
“Cô Bạch cứ đi rồi sẽ biết.” An Trì mỉm cười.
An Trì đưa Bạch Thấm đến trước cửa một nhà hàng: “An tổng đang chờ cô ở bên trong, cô mau vào đi.”
Bạch Thấm có chút khó hiểu, còn chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã có người bước đến: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là Bạch Thấm không ạ?”
“Đúng vậy...”
“Xin chào cô Bạch, đây là hoa của cô, xin mời cô ký nhận.” Một bó hoa hồng tím ngạo nghễ xuất hiện trước mặt Bạch Thấm.
Bạch Thấm nhìn bó hoa trước mặt mỉm cười, đây nhất định là quà tặng của An Tử Thiên dành cho cô trong ngày Lễ Tình nhân. Vậy kế tiếp sẽ là một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đúng không?
***
Bạch Thấm đẩy cửa ra, bước vào bên trong. Không khí trong nhà hàng hết sức yên tĩnh, nhân viên phục vụ chu đáo đưa cô đến trước một cánh cửa thì dừng lại: “Cô Bạch, xin mời.”
Bạch Thấm chậm rãi đẩy cửa ra, sau đó liền nhìn thấy một bữa tối dưới ánh nến mà nữ chính trong phim thần tượng hay mong chờ: ánh nến mông lung, hoa tươi kiều diễm, không hí lãng mạn, tiếng nhạc du dương, còn có… một người đàn ông đang yên lặng chờ đợi cô, An Tử Thiên.
Bạch Thấm dừng ánh mắt trên người An Tử Thiên, nhìn anh từ im lặng chuyển thành khẩn trương rồi đỏ mặt: “Thấm Thấm…”
Anh tiến lên nắm lấy tay cô, kéo cô đến trước bàn, lịch sự kéo ghế ra, cúi người mời cô ngồi xuống. Giờ phút này, An Tử Thiên giống như một chàng hoàng tử, lịch sự lễ độ, khuôn mặt tuấn tú, còn có đôi môi quyến rũ khẽ nhếch lên cười…
Sau khi làm xong mọi chuyện, An Tử Thiên trở về chỗ của mình, chuẩn bị nâng ly rượu lên được một nửa thì đột nhiên buông xuống, nhìn Bạch Thấm mà suy tư thật lâu. Bạch Thấm thấy anh đột nhiên im lặng thật lâu, tự nhiên không hiểu sao có chút khẩn trương, vô thức vuốt ve bó hoa hồng bên cạnh.
An Tử Thiên bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Thấm: “Thấm Thấm, đứng lên.”
Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên, đứng dậy.
Anh nhấc ghế của cô đến bên cạnh chỗ của mình, sau đó xoay người nhìn Bạch Thấm vẫn còn đang đứng tại chỗ nhìn anh. An Tử Thiên lại tiến đến, nắm tay cô đến bên cạnh chiếc ghế: “Ngồi đi.”
Sau khi cả hai người đều ngồi vào chỗ của mình, An Tử Thiên nhìn Bạch Thấm đang ở gần ngay trước mắt mình, vui vẻ cười: “Như vậy mới đúng, anh và em không nên ngồi xa nhau như vậy.”
Bạch Thấm nghe vậy cũng nở nụ cười, thì ra là thế.
Bàn ăn vốn là hình chữ nhật, vị trí ban đầu của hai người lại là hai đầu bàn, vô cùng phù hợp với không khí lãng mạn của bữa tối dưới ánh nến, nhưng lại có chút không phù hợp về mặt khoảng cách đối với hai người yêu nhau.
Nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên An Tử Thiên có chút lo lắng: “Thấm Thấm, em có trách anh đột nhiên đổi vị trí như vậy hai không?”
Bạch Thấm mỉm cười: “Em cũng muốn đổi chỗ gần anh Tử Thiên một chút.”
Lúc này, An Tử Thiên mới giãn mày, mỉm cười một lần nữa, khôi phục vẻ mặt lúc đầu, anh rót rượu vang đỏ, sau đó nâng chén: “Như vậy, thân yêu…”, khẽ chạm vào ly rượu của Bạch Thấm: “Lễ Tình nhân vui vẻ!”
Chờ đến khi nếm thử thức ăn, Bạch Thấm mới giật mình phát hiện, thì ra An Tử Thiên đã đóng gói, đưa cả quản gia lẫn đầu bếp trong nhà họ An đến nơi này.
Bỗng nhiên âm nhạc thay đổi, An Tử Thiên đứng dậy, xoay người đưa tay mời: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, liệu anh có hân hạnh mời em nhảy một điệu?”
“Rất sẵn lòng!” Bạch Thấm đưa tay nắm lấy tay của anh, khẽ nở nụ cười.
“May mắn của anh!” An Tử Thiên cũng nở một nụ cười.
Hai người cùng nhảu một điệu Valse nhẹ nhàng, Bạch Thấm tựa đầu vào vai của An Tử Thiên: “Anh Tử Thiên, em thật sự rất vui, cảm ơn món quà bất ngờ đầy vui vẻ trong ngày Lễ Tình nhân này của anh.”
An Tử Thiên vô cùng vui vẻ vì anh đã có thể làm cho Bạch Thấm hài lòng, đây là những điều cô nên nhận được. Mỗi một cô gái đều nên được âu yếm, được người mình yêu tỉ mỉ chuẩn bị một điều bất ngờ đầy vui vẻ, được hưởng thụ lãng mạn. Mà tất cả những điều người khác có thể làm được, anh cũng có thể làm được, anh hoàn toàn có thể làm được!
***
Theo như ý muốn của An Tử Nguyệt, cô muốn An Tử Thiên ở lại thành phố W, không đến thành phố A nữa, nếu như anh ở lại thành phố W thì việc xử lý chuyện của công ty sẽ dễ dàng hơn. Nhưng đương nhiên là An Tử Thiên sẽ không đồng ý, anh nói rằng Bạch Thấm ở đâu, thì anh sẽ ở đó. An Tử Nguyệt không lay chuyển được quyết định của anh, vì thế cuối cùng anh và Bạch Thấm vẫn quay về căn nhà nhỏ của hai người ở thành phố A.
Lâm Thước Nhạc nói Triệu Ngạn Bân đến Đại học A khi Bạch Thấm đang viết bài, cô liền không cẩn thận gạch một đường lên trên vở.
“Cậu ấy tới làm cái gì?”
“Không phải gần đây có cuộc thi hùng biện dành cho sinh viên khoa tiếng Anh được tổ chức ở trường chúng ta sao? Cậu ấy là sinh viên đại diện cho trường của cậu ấy.”
Bạch Thấm tiếp tục viết bài.
“Tiểu Thấm, cậu ấy nói muốn mời chúng ta ăn cơm, tớ đồng ý rồi…”
Bạch Thấm lại không cẩn thận gạch thêm một đường lên vở…
“Ôi, Tiểu Thấm, cậu bị làm sao vậy? Vở sắp bị cậu gạch hỏng rồi đó.”
“Bút này viết hơi khó, đợi lát nữa tan học, cậu cùng tớ đi mua một chiếc bút mới nhé.”
***
Nhìn người con trai đang mỉm cười đứng cách đó không xa, Bạch Thấm có chút đau đầu, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, chẳng lẽ người này đã sớm đứng canh ở nơi này hay sao? Hay là đã có người lén lút thông báo cho cậu ta… Bạch Thấm liếc mắt nhìn Lâm Thước Nhạc ở bên cạnh, vừa vặn bắt gặp cô ấy đang chột dạ cười.
“Thật trùng hợp, vậy mà lại có thể gặp các cậu ở đây.”
“Hi… hi... Tiểu Thấm nói bút của cậu ấy hỏng rồi, tớ liền đưa cậu ấy đến đâu mua bút. Cậu cũng đến đâu mua bút à?” Lâm Thước Nhạc, cậu còn có thể giấu đầu hở đuôi hơn nữa được không vậy?
“A… Đúng vậy, đúng lúc tớ cũng đang thiếu một cây bút.” (Maybe: nói dối cũng cần phải có kĩ thuật đó!)
“Ôi, thật là trùng hợp, vậy chúng ta cùng nhau mua đi.”
Bạch Thấm xấu hổ, tùy tiện lấy một chiếc bút rồi đi tính tiền.
“Triệu Ngạn Bân, chúng tớ đi trước, cậu cứ từ từ chọn đi.”
“Chờ đã…” Triệu Ngạn Bân gọi Bạch Thấm đứng lại: “… Cậu có rảnh không? Bạn bè cũ gặp nhau được một lần cũng không dễ dàng, hay là chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Cậu cố gắng khiến cho không khí trở nên thoải mái sinh động hơn.
“Ngại quá, tớ còn có việc, cậu và Thước Nhạc cùng đi nhé.” Bạch Thấm vẫn còn nhớ rất rõ, buổi sáng ngày hôm đó, khi mới trở về, An Tử Thiên bắt gặp cảnh tượng đó(1) đã không vui nhiều như thế nào. Anh cố ý làm món cô không thích ăn, sau đó còn bắt cô phải ăn, mãi cho đến khi cô chủ động giải thích quan hệ của cô và Triệu Ngạn Bân, hơn nữa còn hứa về sau sẽ không qua lại với cậu nữa thì anh mới không giận dỗi nữa. Hiện tại đương nhiên cô phải duy trì khoảng cách nhất định với Triệu Ngạn Bân.
(1) Bạn nào không nhớ thì xem lại chương 13 nhé.
“Bạch Thấm, cậu đừng hiểu nhầm, tớ không có ý gì khác, thật đó, tớ chỉ muốn giải thích với cậu thôi.” Triệu Ngạn Bân vội vàng kéo Bạch Thấm đang chuẩn bị bước đi lại.
“Xin cậu buông tay ra được không?” Một câu cầu kiến nhưng cũng mang giọng điệu ra lệnh.
Triệu Ngạn Bân ý thức được mình thất lễ, vội vàng buông tay: “Thật xin lỗi, là tớ nhất thời quá nóng vội. Tớ chỉ muốn mời cậu ăn một bữa cơm, xin lỗi về việc lần trước đã thiếu lễ độ trước mặt cậu. Lúc ấy cảm xúc của tớ có chút quá kích động, chỉ lo đến cảm nhận của bản thân mà không để ý đến chuyện khác. Ở trước mặt cậu, tớ có chút không kiềm chế được cảm xúc của mình nên mới thất lễ, thật xin lỗi. Xin cậu hãy chấp nhận lời giải thích của tớ!”
“Tớ chấp nhận lời giải thích của cậu, nhưng tớ vẫn sẽ không đồng ý lời mời của cậu. Nếu cậu đã nói mình không thể kiềm chế được cảm xúc trước mặt tớ, vậy thì chúng ta vẫn nên không gặp mặt thì tốt hơn, miễn cho cậu lại làm ra chuyện gì đó thiếu lễ độ, như vậy dù cậu có giải thích với tớ thì cũng không giải thích được hết. Thật ngại quá, chồng chưa cưới của tớ còn đang chờ, tớ đi trước. Thước Nhạc sẽ tiếp đãi cậu thật tốt.” Nói xong, Bạch Thấm liếc mắt nhìn Lâm Thước Nhạc, ý muốn nói là: Chờ đó, lần sau tớ sẽ tìm cậu tính sổ.
Lâm Thước Nhạc rụt cổ nịnh nọt: “Ha…ha… Đúng vậy, tớ đang rảnh, Tiểu Thấm, cậu cứ yên tâm đi, tớ sẽ tiếp đãi cậu ấy thật tốt.”
Lâm Thước Nhạc vẫy tay với bóng lưng của Bạch Thấm, bản thân cô khiến cho tình thế khó xử, vẫn nên tự mình xử lý thì hơn.
Sau đó Lâm Thước Nhạc quay đầu thấy vẻ mặt Triệu Ngạn Bân tràn ngập sự thất bại, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạch Thấm, muốn nói gì đó rồi lại thôi, dáng vẻ tinh thần uể oải, cô khẽ chọt chọt ngón tay mình, trong lòng cảm thấy áy náy, hình như lần này cô đã tham dự vào chuyện này quá nhiều rồi.
***
Đang trên đường đến công ty tìm An Tử Thiên, Bạch Thấm nhận được điện thoại của An Tử Nguyệt, hỏi có phải cô và Triệu Ngạn Bân là bạn học của nhau hay không.
“Bọn em là bạn cùng lớp thời trung học, sao vậy ạ?”
“Hai người có phải vẫn liên lạc hay không, cậu ta theo đuổi em?”
“… Cậu ấy thích em, nhưng em liên lạc với cậu ấy rất ít. Chị Tử Nguyệt, tại sao đột nhiên chị lại hỏi điều này?” Bị hỏi loại chuyện như vậy, Bạch Thấm có chút xấu hổ. Tuy rằng bản thân cô cái gì cũng chưa làm, nhưng kí ức về kiếp trước khiến cô ít nhiều cũng có chút chột dạ.
“Gần đây đột nhiên Tử Thiên ra sức chèn ép công ty của nhà họ Triệu. Tuy rằng hiện tại An thị hoàn toàn có thể thể thu mua công ty Đông Thành của nhà họ Triệu, nhưng đây là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa, lãng phí nhân lực và tài chính, nếu lỡ như bị đối thủ kinh doanh bắt được điểm yếu thì lại càng không tốt. Chị đoán ngọn nguồn mọi chuyện chính là ở chỗ này. Chị mong em có thể khuyên nó đừng để chuyện tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc.” Giọng điệu của An Tử Nguyệt vẫn giống như trước đây, chỉ cần đề cập đến công việc thì hoàn toàn là giọng điệu giải quyết việc chung, tuy rằng như thế, không hiểu sao Bạch Thấm lại hơi có cảm giác An Tử Nguyệt đang có ý trách cứ cô không xử lý tốt các mối quan hệ với những người đàn ông khác, đối xử với An Tử Thiên vẫn chưa đủ chung thủy?
Bạch Thấm cảm thấy bản thân càng nghĩ càng thái quá, cô hơi lắc đầu, xem ra quả nhiên là do kí ức của kiếp trước ảnh hưởng mà, cô giải thích với An Tử Nguyệt: “Em không biết chuyện này. Nhất định là anh Tử Thiên đã hiểu lầm điều gì đó. Chị Tử Nguyệt cứ yên tâm, em nhất định sẽ khuyên anh ấy thật tốt, tuyệt tối không để anh ấy tiếp tục làm như vậy nữa.”
“… Tiểu Thấm, chị biết hiện tại em đã toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Tư Thiên, hai người các em hòa hợp, chị và ông nội cũng không cần phải lo lắng nữa.”
Bạch Thấm bỗng nhiên có chút không biết nói lời nào, từ trước đến nay An Tử Nguyệt vẫn luôn ít thể hiện cảm xúc trước mặt cô, là bởi vì không tin tưởng tình cảm của cô dành cho An Tử Thiên?
Editor: Hình như số lượng reader bị sụt giảm nghiêm trọng thì phải? Ai còn đọc bộ này thì lên tiếng ta xem nào....
Chương 16: Cãi nhau (1)
Bạch Thấm đẩy cửa phòng làm việc ra, An Tử Thiên không có ở đây.
“Thấm Thấm, chỉ còn khoảng 3 phút nữa là chúng ta đã có thể ăn cơm rồi.” Anh đang ở trong phòng bếp. Buổi chiều hôm nay Bạch Thấm không có tiết học, hai người hẹn nhau cùng ăn cơm trưa ở công ty, sau đó Bạch Thấm cùng anh đi làm, đến chiều tối sẽ lại lại cùng nhau trở về nhà.
Bạch Thấm bước đến trước bàn làm việc, trên mặt bàn có một tập văn kiện, ánh mắt của cô khẽ lướt qua, là một bản hợp đồng hợp tác. Góc phải trên bàn có 3 tập văn kiện, cô rút tập ở giữa mở ra xem, đây là bản kế hoạch thu mua công ti Đông Thành, vô cùng chi tiết, công việc thu mua lần này được chuẩn bị rất kỹ.
Lúc ăn cơm, Bạch Thấm vẫn quyết định nói với An Tử Thiên việc này: “Anh Tử Thiên, hôm nay chị Tử Nguyệt có gọi điện thoại cho em, chị ấy nói là anh đang thu mua công ty Đông Thành.” Vừa nói cô vừa gắp rau xanh vào trong bát của anh.
Động tác ăn cơm của An Tử Thiên hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục: “Ừ.”
“Nhưng chị Tử Nguyệt nói công ty Đông Thành đang hoạt động rất tốt, không hề xuất hiện tình trạng lỗ lã gì cả. Tại sao bỗng nhiên anh lại muốn thu mua? Đột nhiên kiên quyết thu mua công ty Đông Thành như vậy sẽ khiến công ty lãng phí rất nhiều nhân lực và tiền bạc, không chỉ không được mọi người đồng tình, hơn nữa, cho dù có thu mua thành công Đông Thành thì vẫn khiến việc kinh doanh của công ty chịu ảnh hưởng rất lớn, rất có khả năng là sau một thời gian dài An Thị cũng vẫn không thể thu hồi lại vốn.”
An Tử Thiên không nói tiếng nào, gắp một miếng thịt cho Bạch Thấm, sau đó mới chậm rãi nói: “Anh không thích.” Anh không muốn nói dối Bạch Thấm, nhưng cũng không muốn nói rõ nguyên nhân thật sự với cô, suy nghĩ một hồi mới đưa ra đáp án như vậy.
“Vì sao anh lại không thích công ty Đông Thành chứ?”
“Chủ tịch Đông Thành rất đáng ghét!” Thật sự vô cùng đáng ghét, tại sao ông ta lại sinh ra một đứa con trai làm gì, để cậu ta mơ tưởng đến Thấm Thấm của anh chứ! Sinh con gái không phải tốt rồi sao… Sau này anh và Thấm Thấm nhất định sẽ sinh con gái. Con gái vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, lớn lên lại sẽ giống Thấm Thấm, thật sự vô cùng xinh đẹp, anh rất thích.
“Tại sao anh lại không thích chủ tịch của Đông Thành thế?”
“…”
Bạch Thấm thấy An Tử Thiên không nói lời nào, khẽ than nhỏ một tiếng: “Thật ra anh Tử Thiên không thích con trai của chủ tịch công ty Đông Thành mới đúng phải không…?”
“Ăn cơm!” An Tử Thiên cắt đứt lời nói của Bạch Thấm, sau đó lại gắp thêm cho cô một miếng thịt.
“Triệu Ngạn Bân cậu ấy và em chỉ là bạn cùng lớp thời trung học bình thường mà thôi. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai bọn em vốn không hề liên lạc với nhau nữa, cả kỳ nghỉ đông ở nhà cũng chỉ thấy mặt nhau hai lần mà thôi. Anh Tử Thiên, anh có thể đừng nghĩ nhiều như vậy được không? Em đã nói em sẽ luôn ở bên cạnh anh, chẳng lẽ anh không tin em hay sao?”
Rốt cuộc An Tử Thiên cũng buông bát cơm xuống: “Cậu ta thích em, ngày đó cậu ta đã thổ lộ với em.” Anh tin em, nhưng điều này không liên quan đến việc anh ghét cậu ta thích em, thậm chí còn dám thổ lộ với em.
“Nhưng mà em đã từ chối cậu ấy rồi, em và cậu ấy chỉ là mối quan hệ quen biết bình thường mà thôi, thậm chí còn chưa đến mức thân thiết. Anh Tử Thiên, anh không thể ăn dấm chua*lung tung như vậy được. Hủy bỏ kế hoạch chèn ép thu mua công ty Đông Thành đi, có được không anh?”
“Ngày đó cậu ta nắm tay em đến mức hằn vết, sau đó còn sưng lên.” Cậu ta dám tổn thương em, anh còn không nỡ để em chịu đau dù chỉ là một chút, cậu ta dựa vào cái gì mà nắm lấy tay em, khiến cho em phải chịu đau như vậy chứ.
“Lúc đó chẳng qua là do cảm xúc của cậu ấy nhất thời quá mức kích động, sau đó cậu ấy cũng đã giải thích với em rồi, em cũng đã tha thứ cho cậu ấy, anh Tử Thiên, anh cũng tha thứ cho cậu ấy đi, việc gì mà phải tức giận vì một người không quan trọng chứ?”
An Tử Thiên thừa nhận câu nói “một người không quan trọng” vừa rồi của Bạch Thấm đã thành công lấy lòng anh: “Được, anh tha thứ cho cậu ta.”
Bạch Thấm mừng thầm, nhanh như vậy đã có thể thuyết phục được anh rồi, cô còn tưởng rằng phải tốn rất nhiều công sức chứ. Bạch Thấm cười tủm tỉm: “Vậy khi nào thì anh sẽ hủy bỏ kế hoạch chèn ép thu mua công ty Đông Thành?”
“Không hủy bỏ.”
“Vì sao chứ? Chẳng phải anh đã tha thứ cho cậu ấy rồi sao?”
“Anh chỉ tha thứ cho việc cậu ta nắm đau tay em.” Nhưng anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho việc cậu ta dám mơ tưởng đến em, dám có ý đồ cướp em rời khỏi anh.
“...”
Bạch Thấm nâng trán: “Vậy rốt cuộc cậu ấy còn đắc tội An Tử Thiên đại nhân ở chỗ nào nữa?”
“Cậu ta thích em, anh không cho phép!” Vẻ mặt của An Tử Thiên vô cùng không vui.
“Nhưng thật sự là em đã từ chối cậu ấy mà. Cậu ấy có thích em hay không thì em đâu có thể khống chế được, anh Tử Thiên, anh không thể không phân rõ phải trái như vậy được, anh mau hủy bỏ kế hoạch thu mua lần nay đi.”
“Không hủy bỏ.” Thu mua Đông Thành, cậu ta sẽ không còn tư cách mơ tưởng đến Thấm Thấm của anh nữa.
“Anh Tử Thiên, anh như vậy là đang cố tình gây sự! Chỉ vì cậu ta thích em, anh liền khiến cho gia đình người ta phá sản, như vậy đối với họ là rất không công bằng, nếu như những người khác biết sẽ nói anh như thế nào, sẽ đánh giá em như thế nào chứ, thậm chí nếu bị người có mưu đồ bắt được nhược điểm sẽ nhân cơ hội này mà nhằm vào An Thị!”
“Không có ai biết.”
“Tại sao lại không có ai biết? Em chỉ biết, hiện tại em phải đi nói cho Triệu Ngạn Bân biết đó chính là lý do tại sao đột nhiên anh lại đi chèn ép Đông Thành.” Bạch Thấm khuyên lâu như vậy, kiên nhẫn cũng dần mất hết, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy.
An Tử Thiên vội vàng giữ chặt cô lại: “Không được đi gặp cậu ta, anh ghét cậu ta!”
“Muốn em không đi gặp cậu ấy, vậy anh hủy bỏ kế hoạch thu mua Đông Thành đi.”
“Không được!” Anh kiên trì.
“Em phải đi nói cho Triệu Ngạn Bân biết là cậu ấy bị mù nên mới thích em, mới gặp phải phiền phức như vậy, em chính là một sao chổi, ai đụng đến thì đều gặp xui xẻo, sau này cậu ấy nhất định phải tránh xa em ra một chút, như vậy nếu cố gắng mới có cơ hội thành công một lần nữa.”
“Em không được đi, cũng không được tự mắng bản thân, không được rời khỏi anh.” Bàn tay của An Tử Thiên vươn ra, ôm chặt lấy Bạch Thấm vào trong lòng.
“Em không phải sao chổi thì là cái gì, chỉ cần là những người gần gũi với em thì đều gặp xui xẻo, hơn nữa còn là cả nhà người đó gặp phải xui xẻo!” Bạch Thấm cố ý nói.
“Không phải, em không phải như vậy, là tại cậu ta không tốt, tại sao cậu ta có thể thích em, cậu ta dựa vào cái gì mà đòi thích em, em là của anh!” An Tử Thiên rất sợ Bạch Thấm tự nghĩ cô là điều xui xẻo nên vội vàng giải thích.
“Anh nói em không phải là sao chổi, vậy anh Tử Thiên đừng tiếp tục thu mua công ty Đông Thành nữa được không?” Bạch Thấm ôm cổ An Tử Thiên, thả nhẹ giọng điệu.
“...” An Tử Thiên không nói lời nào.
Bạch Thấm nhìn chằm chằm An Tử Thiên, thấy anh lại im lặng, giận dỗi giãy ra khỏi vòng ôm của anh: “Ở công ty rất nhàm chán, em đi về trước đây!” Sau đó cô cũng không quay đầu lại mà bước thẳng ra khỏi văn phòng.
An Tử Thiên không giữa cô lại, chỉ cần cô không đi tìm Triệu Ngạn Bân mà trở về nhà thì anh sẽ không ngăn cản cô. Chờ đến khi anh thu mua công ty Đông Thành xong, qua một thời gian cô cũng sẽ không còn tức giận nữa, Triệu Ngạn Bân chỉ là một người không quan trọng mà thôi.
An tổng giám đốc, An đại nhân, anh cũng cho rằng Triệu Ngạn Bân chỉ là một người không quan trọng mà thôi, vậy tại sao anh còn chèn ép người ta chặt chẽ như vậy chứ?
Buổi chiều trở về nhà, An Tử Thiên nghĩ Bạch Thấm sẽ nhốt bản thân ở trong phòng không thèm nhìn mặt anh, nhưng không ngờ lại gặp cô đang bận rộn trong phòng bếp.
Editor: Còn một đoạn nữa, nhưng ta thật sự mệt quá rồi, bài ngày mai có kiểm tra, ta còn chưa học nữa... đành "xén" bớt hôm khác bù nha...
Bạch Thấm vừa mới xếp đồ ăn ra bàn, nghe thấy tiếng động thì quay đầu, liền thấy An Tử Thiên đang lẳng lặng đứng ở cửa phòng bếp cách đó không xa chăm chú nhìn mình, cô không khỏi khẽ đỏ mặt, vội vàng xoay người lại, giọng nói tràn ngập vui vẻ: “Anh đã về rồi à, vậy thì tốt rồi, đi tắm rửa xong là có thể ăn cơm.”
An Tử Thiên rất nghe lời cô mà đi tắm rửa, sau đó ngồi vào bàn ăn, trên bàn có hai món mặn một món canh, đồ ăn rất đơn giản, bề ngoài nhìn có vẻ cũng không khó ăn nhưng cũng không thể gọi là đẹp mắt. Bạch Thấm bưng hai chén cơm ngồi xuống, đặt một chén trước mặt An Tử Thiên: “Anh mau ăn thử xem, đồ ăn em làm có hương vị như thế nào.”
An Tử Thiên gắp một miếng măng, ừ, có chút nhạt, lại gắp một miếng sườn nướng, có chút mặn.
Bạch Thấm múc một bát canh đưa đến trước mặt anh, là canh đậu hũ (đậu phụ) rau xanh. Bạch Thấm nhìn một bàn thức ăn và món canh đậu hũ rau xanh mà mình làm cảm thấy có chút ngượng ngùng, so với những món đồ ăn mà An Tử Thiên tự làm hàng ngày thì quả thật không đáng bày ra mặt bàn, quá mức đơn giản, nhưng cô vẫn nhịn không được chờ mong anh khen ngợi.
“Hương vị như thế nào?” Bạch Thấm có chút khẩn trương nhìn An Tử Thiên đang uống thử canh, anh nhíu lông mày, có phải rất khó uống hay không? Bạch Thấm hỏi thật cẩn thận.
An Tử Thiên buông chén xuống, nhìn một vòng tất cả các món ăn trên bàn, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt của Bạch Thấm, cô đang có chút khẩn trương, cô rất để ý đến lời nhận xét của anh sao? Nghĩ đến đây, trong lòng An Tử Thiên liền cảm thấy ngọt ngào, những cảm xúc không thoải mái tích tụ từ buổi trưa cùng với những lo nghĩ vừa rồi đều biến mất sạch sẽ: “Hương vị rất tốt.” Thấm Thấm của anh đặc biệt vì anh mà rửa tay nấu ăn, làm sao hương vị có thể không tốt được chứ?
Nghe được lời khen ngợi của An Tử Thiên, Bạch Thấm mới không còn khẩn trương nữa, nhưng cô vẫn không tin tưởng lắm vào tay nghề của mình, tự mình gắp một miếng sườn nếm thử, ừ, ngoại trừ có chút mặn thì hương vị cũng không thể nói là khó ăn được.
Cuối cùng cô cũng yên tâm nở nụ cười, lại gắp cho An Tử Thiên một miếng sườn nữa: “Tóm lại là hương vị cũng xem như có thể ăn được, về sau làm thêm vài lần nữa, đại khái hương vị sẽ từ từ khá hơn.”
“Tại sao không đợi anh trở về nấu cơm?” Rốt cuộc An Tử Thiên cũng nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Có thể ăn món ăn mà người mình thích nấu vì mình là một chuyện rất hạnh phúc, mỗi ngày anh Tử Thiên đều khiến cho em có cảm giác hạnh phúc, em cũng hy vọng có thể làm cho anh cảm thấy hạnh phúc như vậy.” Bạch Thấm cắn cắn môi do dự, cuối cùng vẫn thổ lộ cõi lòng.
An Tử Thiên nghe vậy, trong lúc nhất thời quá kích động nên không có bất kì động tác nào, chỉ biết nhìn chằm chằm người con gái đang đỏ ửng cả hai gò má trước mặt mình.
Bạch Thấm thấy An Tử Thiên nhìn mình chăm chú, ánh mắt của anh giống như có nhiệt độ, càng làm hai gò má của cô thêm đỏ ửng, rốt cục cô kiên trì không nổi, cúi đầu nhất quyết không nhìn anh nữa, cố gắng bới bới chén cơm trong tay: “Anh mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp lạnh hết rồi!”
Không nghĩ đến cô vừa mới kịp ăn được hai miếng cơm đã bị An Tử Thiên nắm chặt lấy cánh tay, kéo vào trong lòng của anh, cằm của cô đụng vào bả vai An Tử Thiên, còn chưa kịp kêu đau, đôi môi đã bị che lại.
Đến khi Bạch Thấm phản ứng được, thừa nhận nhiệt tình của An Tử Thiên, cũng đáp trả lại anh nồng nhiệt, khiến An Tử Thiên càng thêm kích động, dùng sức hôn cô.
Cảm xúc kích động đôi khi không thể diễn tả bằng lời, khi đó An Tử Thiên sẽ luôn dùng hành động để diễn tả, anh tin tưởng rằng cho dù anh không nói ra thì Bạch Thấm cũng sẽ hiểu được cảm xúc của anh.
Chờ hai người chấm dứt hành vi triền miên trao đổi nước miếng, Bạch Thấm đã sớm kìm nén đến mức hai má đỏ bừng, hơi thở hổn hển, đôi mắt ngập nước giống như hờn giận nhìn người đàn ông đang ôm lấy cô, bờ môi bị mút đến sưng đỏ, khóe miệng còn lưu lại ấn kí mập mờ, dáng vẻ hết sức quyến rũ động lòng người, khiến cho An Tử Thiên thiếu chút nữa không kiềm chế được mà đặt cô lên bàn ăn sạch sẽ.
Cuối cùng một câu “Em đói bụng” của Bạch Thấm đã kéo lí trí của anh trở về. An Tử Thiên ổn định tinh thần, hâm nóng lại đồ ăn, sau đó hai người mới chính thức bắt đầu ăn cơm tối.
Sau khi ăn xong, An Tử Thiên ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa đọc sách, Bạch Thấm dựa vào người anh, xem tiết mục giải trí kì mới nhất, toàn bộ sức nặng của cô đều dồn lên cơ thể của anh, một bàn tay cầm điều khiển, bàn tay còn lại thì bị anh nắm chặt.
Không khí rất hòa hợp. Bạch Thấm khẽ liếc mắt, nhìn vẻ mặt thoải mái của An Tử Thiên là có thể nhìn ra tâm trạng của anh đang rất tốt, giống như trận cãi nhau nhỏ của hai người lúc chiều không hề tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
Lúc này tâm trạng của anh đang rất tốt, hẳn là cũng rất dễ thương lượng đúng không. Mím mím môi, Bạch Thấm nở một nụ cười: “An Tử Thiên, hiện tại tâm trạng của anh đang rất tốt đúng không?”
“Anh rất vui.” An Tử Thiên ngẩng đầu ra khỏi sách, nhìn người con gái bên cạnh, khẽ cười xoa nhẹ lên mái tóc của cô. Đã hơn nửa năm, rốt cuộc Bạch Thấm cũng để tóc dài, chất tóc rất tốt, mái tóc mềm mại luôn gọn gàng rũ xuống hai bên sườn mặt của cô. Nói ra cũng thật kỳ lạ, cô bướng bỉnh như thế nhưng lại có một mái tóc thật mềm mại, chỉ cần An Tử Thiên vừa chạm đến liền yêu thích không muốn buông tay.
“Hi... hi... Anh Tử Thiên vui vẻ như vậy, anh có muốn làm cho em cũng cảm thấy thật vui vẻ hay không?” Ý cười trên mặt Bạch Thấm càng sâu hơn, ánh mắt cô giống như đang lóe sáng vậy.
“Vậy phải làm sao Thấm Thấm mới có thể vui vẻ?” An Tử Thiên thấy được ánh mắt giống như đang tỏa sáng của cô, liền biết nhất định cô đang tính toán điều gì đó.
“Anh Tử Thiên đồng ý với em một điều được không?” Bạch Thấm nghĩ đến điều mình sắp nói ra, lại càng cười nịnh nọt, muốn dỗ cho vị đại gia trước mặt càng thêm vui vẻ.
Lời này của Bạch Thấm vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của An Tử Thiên cũng từ từ lạnh xuống, anh mắt anh xoay chuyển không nhìn cô nữa, tiếp tục nhìn xuống quyển sách trong tay: “Không được.”
Editor: An đại gia của chúng ta thì có vẻ sợ vợ thế thôi, một khi đã ghen là chín trâu mười hổ cũng không cản nổi đâu… hắc… Tội nghiệp cho bé Bân!
Hình như số lượng reader sụt giảm còn nghiêm trọng hơn ta tưởng thì phải... cả lượt thanks, lượt cmt lẫn lượt view đều giảm sút một cách hết sức nghiêm trọng... huhu...
* * *