Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Quá khứ bị che lấp
Lệ Du Huyên dắt tay Tiểu Kiệt lên nhà. Lúc này Tiểu Lục còn chưa đi học về, Mạc Linh đang nấu bữa trưa giúp cô. Nghe tiếng mở cửa, Mạc Linh hớn hở cầm cái xẻng chiên trứng trên tay chạy ra chào Lệ Du Huyên.
“Tiểu Huyên Huyên! Cậu về rồi đấy à? Ái chà! Dì còn đang định đi đón Tiểu Lục thì mẹ đã đón con về luôn rồi này.”
Mạc Linh đã nhìn nhầm Tiểu Kiệt thành Tiểu Lục. Cô ấy tưởng rằng Lệ Du Huyên tan làm sớm nên mới ghé qua đón Tiểu Lục cùng về nhà luôn.
Lệ Du Huyên cười khúc khích, cúi xuống bảo Tiểu Kiệt ra phòng khách ngồi chơi một lát, còn mình thì khoác lấy vai Mạc Linh.
“Tớ nói này, một lát nữa cậu đừng có bất ngờ nhé!”
Mạc Linh nhướn mày khó hiểu, bất ngờ cái gì nhỉ? Còn có chuyện gì bất ngờ trong ngày hôm nay sao?
“Bất ngờ gì thế? Có phải cậu đã tạo một cái kinh hỉ gì cho mình hay không?”
Lệ Du Huyên lại ôm bụng cười khúc khích. Kinh hỉ à? Cứ xem là vậy cũng đúng.
Vừa lúc đó, Tiểu Lục tan học đã về đến nhà. Thằng bé đẩy cửa, chạy ào vào ôm lấy chân Lệ Du Huyên.
Mạc Linh một phút thất kinh. Không phải mới nãy đã có một Tiểu Lục rồi hay sao? Bây giờ lại ở đâu lòi ra thêm một Tiểu Lục nữa vậy? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô ấy run run ngoái đầu lại nhìn. Tiểu Kiệt vẫn đang ngồi trên sô pha phòng khách xem tivi, còn Tiểu Lục thì đang ở đây quấn quýt với Lệ Du Huyên. Đây là chuyện thần thánh gì vậy nè?
Mạc Linh cảm thấy chắc chắn là mình đã hoa mắt rồi. Cô đặt tay lên vai Lệ Du Huyên, giọng run run hỏi: “Tiểu Huyên Huyên, có phải là tớ bị gì rồi không? Sao lại có tới hai Tiểu Lục vậy nè?”
Lệ Du Huyên vỗ vỗ lên vai Mạc Linh, trấn an cô ấy. Cô dắt tay Tiểu Lục đến ngồi cạnh Tiểu Kiệt, đặt tay lên vai hai đứa.
“Tiểu Lục, đây là Tiểu Kiệt. Bằng tuổi với con. Hai đứa làm quen với nhau nhé.”
Tiểu Lục gượng gạo bắt lấy tay Tiểu Kiệt, rồi phải vờ như là hai người xa lạ lần đầu gặp nhau. Lúc trước nói chuyện cũng không thấy ngượng như bây giờ, đều là rất thoải mái với nhau. Bây giờ lại phải diễn thế này thật sự không quen.
Sau đó, Lệ Du Huyên bảo hai đứa hãy chơi cùng nhau. Còn cô thì kéo Mạc Linh lên phòng để nói về những chuyện xảy ra.
Tiểu Kiệt và Tiểu Lục đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai nhưng lại có chung suy nghĩ là đi nghe lén xem cô và Mạc Linh đang nói gì.
Lệ Du Huyên sau khi đóng chặt cửa, ngồi xuống bên cạnh Mạc Linh với dáng vẻ nghiêm túc.
“Tiểu Huyên Huyên, cậu thành thật nói với mình, đứa bé kia là ai? Sao lại giống Tiểu Lục như vậy? Còn nữa, cậu với nó có quan hệ gì?”
Lệ Du Huyên siết chặt hai tay. Thật ra chuyện này cô cũng không biết phải giải thích thế nào mới được. Sự xuất hiện của Tiểu Kiệt đã khiến cuộc sống của Lệ Du Huyên thay đổi. Cô một lần nữa phải nghiêm túc nhớ lại những chuyện năm xưa. Mọi thứ cứ như xoay chuyển lại thời gian của hơn sáu năm về trước.
“Mạc Linh, hiện tại tớ cũng không biết phải giải thích với cậu thế nào. Tiểu Kiệt đó là con trai của Giang Niệm Dương, nhưng nó lại giống Tiểu Lục đến mức tớ cũng không thể nào tin được. Trên đời này, chắc chắn không thể có chuyện trùng hợp được như vậy.”
Mạc Linh nghe đến cái tên Giang Niệm Dương lại càng thêm thất kinh.
“Nếu như thế, chẳng lẽ Giang Niệm Dương chính là người đàn ông năm đó sao?”
Lệ Du Huyên thở dài, nhớ lại chuyện năm xưa. Bảy năm về trước, khi đó cô vẫn còn là một thiếu nữ mới tuổi đôi mươi. Vốn dĩ có thể như bao người khác, học tập thật tốt rồi ra trường tìm một công việc tốt, sau đó cùng một người yêu thương sống qua ngày. Cuộc sống như vậy, yên ả và đẹp biết bao nhiêu.
Thế mà, cánh cửa tạo hoá lại không chút lưu tình mà đóng lại với cô. Gia đình Lệ Du Huyên không phải là những gia tộc quyền thế, gia đình cô chỉ bình thường như bao người khác. Năm đó, mẹ cô trở bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để chữa trị.
Tiền trong nhà đều vét sạch mà vẫn không đủ, tính mạng của mẹ cận kề cái chết mà cô lại không biết phải làm gì. Thời điểm đó, có một người nói với cô rằng chỉ cần cô đi làm công việc mang thai hộ cho một gia đình giàu có thì sẽ kiếm được tiền.
Lệ Du Huyên không thể nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý. Và đây cũng là lý do cô có Tiểu Lục.
Nhưng rõ ràng năm đó bác sĩ cũng đã nói với cô là cô chỉ sinh có một đứa, sao bây giờ lại thành song sinh rồi?
Lúc đó, bên phía đối phương không biết vì lí do gì lại không đến đón Tiểu Lục đi. Thế nhưng họ vẫn chuyển đủ tiền theo hợp đồng vào tài khoản cá nhân cho cô. Lệ Du Huyên cũng cảm thấy kì lạ, nhưng lúc đó không nghĩ nhiều được như thế, cứ cầm tiền để chữa bệnh cho mẹ trước đã.
Chuyện xảy ra nhiều năm như vậy, cô thật sự không ngờ đến hôm nay lại bất ngờ phát sinh nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Mạc Linh ôm lấy Lệ Du Huyên. Cô ấy là bạn thân từ lúc còn đi học của Lệ Du Huyên, đối với tình hình này cũng khá hiểu rõ. Một người con gái lại ra quyết định mang thai hộ như thế, Lệ Du Huyên cũng không dễ dàng gì.
“Tiểu Huyên Huyên, vậy nếu Tiểu Kiệt thật sự là con trai của cậu, Giang Niệm Dương thật sự là người đàn ông năm đó thì cậu sẽ làm gì đây?”
Lệ Du Huyên ôm lấy Mạc Linh, tựa đầu vào vai cô ấy. Nên làm thế nào à? Chính cô cũng không biết. Sự việc xảy ra quá đường đột, Lệ Du Huyên còn chưa kịp tính toán bản thân sẽ ứng phó tiếp thế nào.
“Tớ không biết. Nhưng nếu thật sự là như vậy thì tớ sẽ giấu, giấu được đến bao giờ thì hay bấy nhiêu. Giang Niệm Dương mà biết, chắc chắn sẽ mang cả Tiểu Lục đi luôn. Tớ không giành nổi với anh ta, nên nếu thật sự là không còn cách nào thì tớ sẽ mang Tiểu Lục rời khỏi đây.”
Tiểu Lục là ánh sáng của Lệ Du Huyên. Sáu năm nay, vì thằng bé nên cô mới cô gắng nhiều như vậy. Lệ Du Huyên không dám nghĩ đến, nếu một ngày thằng bé rời xa cô thì cô sẽ sống như thế nào.
“Tiểu Huyên Huyên! Cậu về rồi đấy à? Ái chà! Dì còn đang định đi đón Tiểu Lục thì mẹ đã đón con về luôn rồi này.”
Mạc Linh đã nhìn nhầm Tiểu Kiệt thành Tiểu Lục. Cô ấy tưởng rằng Lệ Du Huyên tan làm sớm nên mới ghé qua đón Tiểu Lục cùng về nhà luôn.
Lệ Du Huyên cười khúc khích, cúi xuống bảo Tiểu Kiệt ra phòng khách ngồi chơi một lát, còn mình thì khoác lấy vai Mạc Linh.
“Tớ nói này, một lát nữa cậu đừng có bất ngờ nhé!”
Mạc Linh nhướn mày khó hiểu, bất ngờ cái gì nhỉ? Còn có chuyện gì bất ngờ trong ngày hôm nay sao?
“Bất ngờ gì thế? Có phải cậu đã tạo một cái kinh hỉ gì cho mình hay không?”
Lệ Du Huyên lại ôm bụng cười khúc khích. Kinh hỉ à? Cứ xem là vậy cũng đúng.
Vừa lúc đó, Tiểu Lục tan học đã về đến nhà. Thằng bé đẩy cửa, chạy ào vào ôm lấy chân Lệ Du Huyên.
Mạc Linh một phút thất kinh. Không phải mới nãy đã có một Tiểu Lục rồi hay sao? Bây giờ lại ở đâu lòi ra thêm một Tiểu Lục nữa vậy? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Cô ấy run run ngoái đầu lại nhìn. Tiểu Kiệt vẫn đang ngồi trên sô pha phòng khách xem tivi, còn Tiểu Lục thì đang ở đây quấn quýt với Lệ Du Huyên. Đây là chuyện thần thánh gì vậy nè?
Mạc Linh cảm thấy chắc chắn là mình đã hoa mắt rồi. Cô đặt tay lên vai Lệ Du Huyên, giọng run run hỏi: “Tiểu Huyên Huyên, có phải là tớ bị gì rồi không? Sao lại có tới hai Tiểu Lục vậy nè?”
Lệ Du Huyên vỗ vỗ lên vai Mạc Linh, trấn an cô ấy. Cô dắt tay Tiểu Lục đến ngồi cạnh Tiểu Kiệt, đặt tay lên vai hai đứa.
“Tiểu Lục, đây là Tiểu Kiệt. Bằng tuổi với con. Hai đứa làm quen với nhau nhé.”
Tiểu Lục gượng gạo bắt lấy tay Tiểu Kiệt, rồi phải vờ như là hai người xa lạ lần đầu gặp nhau. Lúc trước nói chuyện cũng không thấy ngượng như bây giờ, đều là rất thoải mái với nhau. Bây giờ lại phải diễn thế này thật sự không quen.
Sau đó, Lệ Du Huyên bảo hai đứa hãy chơi cùng nhau. Còn cô thì kéo Mạc Linh lên phòng để nói về những chuyện xảy ra.
Tiểu Kiệt và Tiểu Lục đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai nhưng lại có chung suy nghĩ là đi nghe lén xem cô và Mạc Linh đang nói gì.
Lệ Du Huyên sau khi đóng chặt cửa, ngồi xuống bên cạnh Mạc Linh với dáng vẻ nghiêm túc.
“Tiểu Huyên Huyên, cậu thành thật nói với mình, đứa bé kia là ai? Sao lại giống Tiểu Lục như vậy? Còn nữa, cậu với nó có quan hệ gì?”
Lệ Du Huyên siết chặt hai tay. Thật ra chuyện này cô cũng không biết phải giải thích thế nào mới được. Sự xuất hiện của Tiểu Kiệt đã khiến cuộc sống của Lệ Du Huyên thay đổi. Cô một lần nữa phải nghiêm túc nhớ lại những chuyện năm xưa. Mọi thứ cứ như xoay chuyển lại thời gian của hơn sáu năm về trước.
“Mạc Linh, hiện tại tớ cũng không biết phải giải thích với cậu thế nào. Tiểu Kiệt đó là con trai của Giang Niệm Dương, nhưng nó lại giống Tiểu Lục đến mức tớ cũng không thể nào tin được. Trên đời này, chắc chắn không thể có chuyện trùng hợp được như vậy.”
Mạc Linh nghe đến cái tên Giang Niệm Dương lại càng thêm thất kinh.
“Nếu như thế, chẳng lẽ Giang Niệm Dương chính là người đàn ông năm đó sao?”
Lệ Du Huyên thở dài, nhớ lại chuyện năm xưa. Bảy năm về trước, khi đó cô vẫn còn là một thiếu nữ mới tuổi đôi mươi. Vốn dĩ có thể như bao người khác, học tập thật tốt rồi ra trường tìm một công việc tốt, sau đó cùng một người yêu thương sống qua ngày. Cuộc sống như vậy, yên ả và đẹp biết bao nhiêu.
Thế mà, cánh cửa tạo hoá lại không chút lưu tình mà đóng lại với cô. Gia đình Lệ Du Huyên không phải là những gia tộc quyền thế, gia đình cô chỉ bình thường như bao người khác. Năm đó, mẹ cô trở bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để chữa trị.
Tiền trong nhà đều vét sạch mà vẫn không đủ, tính mạng của mẹ cận kề cái chết mà cô lại không biết phải làm gì. Thời điểm đó, có một người nói với cô rằng chỉ cần cô đi làm công việc mang thai hộ cho một gia đình giàu có thì sẽ kiếm được tiền.
Lệ Du Huyên không thể nghĩ nhiều, trực tiếp đồng ý. Và đây cũng là lý do cô có Tiểu Lục.
Nhưng rõ ràng năm đó bác sĩ cũng đã nói với cô là cô chỉ sinh có một đứa, sao bây giờ lại thành song sinh rồi?
Lúc đó, bên phía đối phương không biết vì lí do gì lại không đến đón Tiểu Lục đi. Thế nhưng họ vẫn chuyển đủ tiền theo hợp đồng vào tài khoản cá nhân cho cô. Lệ Du Huyên cũng cảm thấy kì lạ, nhưng lúc đó không nghĩ nhiều được như thế, cứ cầm tiền để chữa bệnh cho mẹ trước đã.
Chuyện xảy ra nhiều năm như vậy, cô thật sự không ngờ đến hôm nay lại bất ngờ phát sinh nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Mạc Linh ôm lấy Lệ Du Huyên. Cô ấy là bạn thân từ lúc còn đi học của Lệ Du Huyên, đối với tình hình này cũng khá hiểu rõ. Một người con gái lại ra quyết định mang thai hộ như thế, Lệ Du Huyên cũng không dễ dàng gì.
“Tiểu Huyên Huyên, vậy nếu Tiểu Kiệt thật sự là con trai của cậu, Giang Niệm Dương thật sự là người đàn ông năm đó thì cậu sẽ làm gì đây?”
Lệ Du Huyên ôm lấy Mạc Linh, tựa đầu vào vai cô ấy. Nên làm thế nào à? Chính cô cũng không biết. Sự việc xảy ra quá đường đột, Lệ Du Huyên còn chưa kịp tính toán bản thân sẽ ứng phó tiếp thế nào.
“Tớ không biết. Nhưng nếu thật sự là như vậy thì tớ sẽ giấu, giấu được đến bao giờ thì hay bấy nhiêu. Giang Niệm Dương mà biết, chắc chắn sẽ mang cả Tiểu Lục đi luôn. Tớ không giành nổi với anh ta, nên nếu thật sự là không còn cách nào thì tớ sẽ mang Tiểu Lục rời khỏi đây.”
Tiểu Lục là ánh sáng của Lệ Du Huyên. Sáu năm nay, vì thằng bé nên cô mới cô gắng nhiều như vậy. Lệ Du Huyên không dám nghĩ đến, nếu một ngày thằng bé rời xa cô thì cô sẽ sống như thế nào.
Bình luận facebook