Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Rắc rối tìm đến tận cửa rồi!
Những chuyện mà Lệ Du Huyên đang nói cùng Mạc Linh, Tiểu Kiệt và Tiểu Lục ở bên ngoài đều nghe hết.
Tiểu Lục trầm mặt. Những năm này mặc dù cô luôn không nói, nhưng chính thằng bé cũng cảm nhận được mẹ mình thật sự rất vất vả. Có lẽ vì muốn bù đắp cho việc nó không có ba nên cô đã cố gắng đem tất cả những điều tốt nhất đến cho nó. Cố gắng lăn lộn đủ nghề chỉ để mua những đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho Tiểu Lục. Lại mặc kệ người khác ở phía sau lưng cứ châm chọc, cấp trên thì chèn ép vẫn cố nhịn để cho Tiểu Lục được vào trường danh tiếng tốt nhất Bắc Đại.
Tiểu Lục ngoài mặt lúc nào cũng tỏ như mình không quan tâm đến, không có buồn gì hết nhưng thằng bé đủ lớn để nhìn thấy những vất vả của mẹ mình.
Tiểu Kiệt vỗ lên vai Tiểu Lục như khích lệ. Cảm giác này hai đứa trẻ đều hiểu. Tuy hoàn cảnh gia đình khác biệt, nhưng những nỗ lực của bậc cha mẹ, hai đứa đều nhìn thấy.
Có thể đôi lúc sẽ ngang bướng cãi lời, nhưng cả hai đều rất yêu thương ba mẹ của mình.
Tiểu Lục thở dài nặng nề.
“Tiểu Kiệt, mẹ hình như không muốn để ba cậu biết đến tôi. Mẹ nhìn có vẻ mềm yếu thế thôi nhưng một khi đã quyết định rồi thì sẽ làm thật cũng nên. Không chừng mẹ sẽ thật sự đem tôi cao chạy xa bay đó.”
Tiểu Kiệt âm trầm không đáp lời. Chuyện này không phải không có khả năng. Giang Niệm Dương là người thế nào, làm việc ra sao đều không thể đoán trước được. Không ai có thể chắc chắn nếu anh biết được chuyện năm xưa cùng với thân phận của Tiểu Lục thì sẽ làm gì.
Tuy nói bỏ chạy thì có vẻ hơi cực đoan, nhưng đây đã là cách tốt nhất cho tình huống xấu nhất rồi.
Cho dù Lệ Du Huyên đã đồng ý giả làm bạn gái Giang Niệm Dương trong thời hạn một năm. Nhưng nếu chuyện phát sinh ảnh hưởng sâu sắc tới cuộc sống của cô thì những cái hợp đồng đó cũng chỉ là vô nghĩa, thực chất không thể ràng buộc được cô.
Suy cho cùng, hiện tại giữa hai người chỉ là mối quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi, không có tư cách pháp lý để ràng buộc cuộc sống của đối phương. Nếu muốn tránh sự việc xấu nhất đó xảy ra, trừ phi giữa hai người có quan hệ pháp lý rõ ràng.
Tiểu Kiệt khoác vai Tiểu Lục.
“Cậu nói xem nếu ba và mẹ kết hôn rồi thì dù có biết ra mẹ cũng không chạy được nữa đúng không?”
Ý tưởng vừa nảy ra trong phút chốc này của Tiểu Kiệt khiến Tiểu Lục cũng sực nhận ra. Đúng rồi nhỉ! Chỉ cần biến giả thành thật thì không sợ gì nữa rồi!
Tiểu Lục đập tay, hớn hở: “Không sai! Chính là như thế! Chúng ta phải khiến họ kịch giả thành thật mới được! Ơ, nhưng mà phải làm thế nào mới được?”
Đây mới chính là vấn đề trọng tâm đây! Biến giả thành thật đúng là ý tưởng hay, nhưng làm sao để biến được? Lúc trước thì không nói, bây giờ vì sự có mặt của Tiểu Kiệt mà Lệ Du Huyên lại càng thêm lo lắng, e dè. Vả lại tình cảm của hai người không phải nói có liền có được.
Cho dù mối quan hệ của cả hai đã có mặt tiến triển hơn rất nhiều, đã dần dần mở lòng với nhau. Nhưng đó cũng chỉ dừng ở mức độ giống như hai người bạn thân thiết có chung cảnh ngộ mà cảm thông với nhau, vẫn chưa tới mức để gọi là yêu.
Hai đứa ngồi suy nghĩ đến nhăn nhó cả mặt mày. Lệ Du Huyên thì không nói, nhưng Giang Niệm Dương rất tinh ý, nếu không cẩn thận khiến cho anh nghi ngờ thì kế hoạch này không phải đi tong luôn sao.
Tiểu Lục nảy ra một ý tưởng, vội kéo Tiểu Kiệt đến gần rồi thì thầm.
“Cậu nói xem nếu như để ba và mẹ sinh thêm một em gái cho chúng ta, vậy thì ba làm sao có thể không kết hôn với mẹ được.”
Tiểu Kiệt cảm thấy cách này cũng có lý nên liền đồng ý. Thế là một kế hoạch nhỏ đã chuẩn bị được dàn dựng nên bởi chính tay hai đứa trẻ.
Tối hôm đó, Mạc Linh có việc nên phải về. Nhà cô chỉ có hai phòng nên quyết định để cho hai đứa trẻ ngủ cùng nhau. Hai đứa chơi cùng rất vui vẻ hoà hợp, nhìn kiểu gì cũng giống hệt anh em ruột.
Lệ Du Huyên ngồi ở phòng khách vừa làm việc vừa mải miên man nghĩ về những chuyện đó mà không để ý đến thời gian đã quá mười giờ tối.
Tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên vang lên. Kì lạ, đã muộn như vậy rồi mà còn ai đến tìm cô nữa không biết.
Lệ Du Huyên mang dép vào, vội ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra đã nhìn thấy Giang Niệm Dương đứng ở bên ngoài chờ.
Lệ Du Huyên ngạc nhiên. Mới hôm qua còn bảo là hôm nay đi công tác nên không ở nhà, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
“Không phải anh nói anh đi công tác sao?”
Giang Niệm Dương lách người qua cô rồi bước vào trong, thản nhiên cởi giày đặt vào trong kệ, tự nhiên như đây là nhà của mình.
“Tôi xong việc nên về sớm. Đặc biệt ghé qua đây thăm cô và Tiểu Kiệt đó. Thằng bé đã ngủ rồi à?”
Nhắc đến Tiểu Kiệt mới khiến Lệ Du Huyên giật mình nhớ ra. Chết rồi! Tiểu Kiệt và Tiểu Lục đang ngủ trong phòng, giờ mà anh vào nhìn thấy thì không phải liền lộ ra rồi sao? Không được, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần, không thể để anh biết được chuyện trong quá khứ là cô được.
Tiểu Lục trầm mặt. Những năm này mặc dù cô luôn không nói, nhưng chính thằng bé cũng cảm nhận được mẹ mình thật sự rất vất vả. Có lẽ vì muốn bù đắp cho việc nó không có ba nên cô đã cố gắng đem tất cả những điều tốt nhất đến cho nó. Cố gắng lăn lộn đủ nghề chỉ để mua những đồ ăn ngon, quần áo đẹp cho Tiểu Lục. Lại mặc kệ người khác ở phía sau lưng cứ châm chọc, cấp trên thì chèn ép vẫn cố nhịn để cho Tiểu Lục được vào trường danh tiếng tốt nhất Bắc Đại.
Tiểu Lục ngoài mặt lúc nào cũng tỏ như mình không quan tâm đến, không có buồn gì hết nhưng thằng bé đủ lớn để nhìn thấy những vất vả của mẹ mình.
Tiểu Kiệt vỗ lên vai Tiểu Lục như khích lệ. Cảm giác này hai đứa trẻ đều hiểu. Tuy hoàn cảnh gia đình khác biệt, nhưng những nỗ lực của bậc cha mẹ, hai đứa đều nhìn thấy.
Có thể đôi lúc sẽ ngang bướng cãi lời, nhưng cả hai đều rất yêu thương ba mẹ của mình.
Tiểu Lục thở dài nặng nề.
“Tiểu Kiệt, mẹ hình như không muốn để ba cậu biết đến tôi. Mẹ nhìn có vẻ mềm yếu thế thôi nhưng một khi đã quyết định rồi thì sẽ làm thật cũng nên. Không chừng mẹ sẽ thật sự đem tôi cao chạy xa bay đó.”
Tiểu Kiệt âm trầm không đáp lời. Chuyện này không phải không có khả năng. Giang Niệm Dương là người thế nào, làm việc ra sao đều không thể đoán trước được. Không ai có thể chắc chắn nếu anh biết được chuyện năm xưa cùng với thân phận của Tiểu Lục thì sẽ làm gì.
Tuy nói bỏ chạy thì có vẻ hơi cực đoan, nhưng đây đã là cách tốt nhất cho tình huống xấu nhất rồi.
Cho dù Lệ Du Huyên đã đồng ý giả làm bạn gái Giang Niệm Dương trong thời hạn một năm. Nhưng nếu chuyện phát sinh ảnh hưởng sâu sắc tới cuộc sống của cô thì những cái hợp đồng đó cũng chỉ là vô nghĩa, thực chất không thể ràng buộc được cô.
Suy cho cùng, hiện tại giữa hai người chỉ là mối quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi, không có tư cách pháp lý để ràng buộc cuộc sống của đối phương. Nếu muốn tránh sự việc xấu nhất đó xảy ra, trừ phi giữa hai người có quan hệ pháp lý rõ ràng.
Tiểu Kiệt khoác vai Tiểu Lục.
“Cậu nói xem nếu ba và mẹ kết hôn rồi thì dù có biết ra mẹ cũng không chạy được nữa đúng không?”
Ý tưởng vừa nảy ra trong phút chốc này của Tiểu Kiệt khiến Tiểu Lục cũng sực nhận ra. Đúng rồi nhỉ! Chỉ cần biến giả thành thật thì không sợ gì nữa rồi!
Tiểu Lục đập tay, hớn hở: “Không sai! Chính là như thế! Chúng ta phải khiến họ kịch giả thành thật mới được! Ơ, nhưng mà phải làm thế nào mới được?”
Đây mới chính là vấn đề trọng tâm đây! Biến giả thành thật đúng là ý tưởng hay, nhưng làm sao để biến được? Lúc trước thì không nói, bây giờ vì sự có mặt của Tiểu Kiệt mà Lệ Du Huyên lại càng thêm lo lắng, e dè. Vả lại tình cảm của hai người không phải nói có liền có được.
Cho dù mối quan hệ của cả hai đã có mặt tiến triển hơn rất nhiều, đã dần dần mở lòng với nhau. Nhưng đó cũng chỉ dừng ở mức độ giống như hai người bạn thân thiết có chung cảnh ngộ mà cảm thông với nhau, vẫn chưa tới mức để gọi là yêu.
Hai đứa ngồi suy nghĩ đến nhăn nhó cả mặt mày. Lệ Du Huyên thì không nói, nhưng Giang Niệm Dương rất tinh ý, nếu không cẩn thận khiến cho anh nghi ngờ thì kế hoạch này không phải đi tong luôn sao.
Tiểu Lục nảy ra một ý tưởng, vội kéo Tiểu Kiệt đến gần rồi thì thầm.
“Cậu nói xem nếu như để ba và mẹ sinh thêm một em gái cho chúng ta, vậy thì ba làm sao có thể không kết hôn với mẹ được.”
Tiểu Kiệt cảm thấy cách này cũng có lý nên liền đồng ý. Thế là một kế hoạch nhỏ đã chuẩn bị được dàn dựng nên bởi chính tay hai đứa trẻ.
Tối hôm đó, Mạc Linh có việc nên phải về. Nhà cô chỉ có hai phòng nên quyết định để cho hai đứa trẻ ngủ cùng nhau. Hai đứa chơi cùng rất vui vẻ hoà hợp, nhìn kiểu gì cũng giống hệt anh em ruột.
Lệ Du Huyên ngồi ở phòng khách vừa làm việc vừa mải miên man nghĩ về những chuyện đó mà không để ý đến thời gian đã quá mười giờ tối.
Tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên vang lên. Kì lạ, đã muộn như vậy rồi mà còn ai đến tìm cô nữa không biết.
Lệ Du Huyên mang dép vào, vội ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra đã nhìn thấy Giang Niệm Dương đứng ở bên ngoài chờ.
Lệ Du Huyên ngạc nhiên. Mới hôm qua còn bảo là hôm nay đi công tác nên không ở nhà, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
“Không phải anh nói anh đi công tác sao?”
Giang Niệm Dương lách người qua cô rồi bước vào trong, thản nhiên cởi giày đặt vào trong kệ, tự nhiên như đây là nhà của mình.
“Tôi xong việc nên về sớm. Đặc biệt ghé qua đây thăm cô và Tiểu Kiệt đó. Thằng bé đã ngủ rồi à?”
Nhắc đến Tiểu Kiệt mới khiến Lệ Du Huyên giật mình nhớ ra. Chết rồi! Tiểu Kiệt và Tiểu Lục đang ngủ trong phòng, giờ mà anh vào nhìn thấy thì không phải liền lộ ra rồi sao? Không được, cô còn chưa chuẩn bị tinh thần, không thể để anh biết được chuyện trong quá khứ là cô được.
Bình luận facebook