Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63: Vợ con đói rồi
Trong gian phòng tại biệt thự, lúc này đã tề tựu đông đủ mọi mặt. Ai nấy đều mang sắc thái nghiêm nghị và hầu hết tất cả đều tập trung ánh mắt nhìn về phía Cố Hàn, chờ đợi hắn giải đáp mọi chuyện.
"Chỉ là tự nhiên lòi ra một đứa con thôi mà, bà nội có cần nghiêm trọng đến vậy không? Bà vừa đòi có cháu cố thì giờ như ý muốn của bà rồi đấy."
"Vậy còn tiểu Nhu? Con có nghĩ đến cảm nhận của vợ con không? Hơn 5 năm trời ăn chơi đàn đúm đã vậy còn để lại hậu quả, còn để tình cũ đem con tới tận nhà, đúng là đẹp mặt Cố thiếu gia quá rồi."
Đáng là bậc trưởng bối quyền lực, mỗi một lời nói mà Thạc Hải Ly thốt ra đều đay nghiến nặng nề khiến đối phương vô cùng khó chịu.
"Bà nội, giữ chị Lan Chi ở lại đây là chủ ý của tiểu Nhu chứ không liên quan gì đến chồng con hết. Bé tiểu Anh mến mẹ quá, không có chịu xa mẹ nên con mới giữ chị ấy ở lại, chờ đến khi có kết quả giám định ADN xem như nào rồi sau đó mới tính tiếp. Bà đừng trách anh ấy mà ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Cái con nhóc này, đã chịu thiệt thòi rồi mà bênh vực cho nó nữa. Con hiền như vậy sau này làm sao mà giữ được chồng."
Thạc Hải Ly nắm tay Sở Nhu, thái độ bà dành cho cô cháu dâu nhỏ luôn luôn là sự dịu dàng và yêu thương nhất.
"Anh ấy lớn như vậy sao phải giữ ạ. Nếu chồng con không thương con nữa mà tìm đến người khác thì điều mà con cần làm là tôn trọng quyết định của anh ấy mới đúng. Tình yêu là không thể cưỡng cầu mà nội."
Sở Nhu cười hiền hòa, tỏ rõ ý nghĩ của mình với người bà mà cô yêu quý cũng như những lần bày tỏ với Cố Hàn. Một cô gái có tấm lòng hiền lành như vậy thì thật đáng được trân trọng và yêu thương.
"Con nghe rồi chứ? Một cô gái tốt như thế này thì giữ cho kỹ vào, còn cái gì đã cũ rồi thì nên quên đi. Hiện tại và tương lai mới là thứ cần được bảo vệ."
Nghe Sở Nhu bày tỏ xong Thạc Hải Ly liền quay sang răng đe Cố Hàn, trong lời nói của bà còn đang thầm nhắn gửi đến Mộc Lan Chi khiến cô ta chỉ có thể cúi gầm mặt xuống.
"Bà ơi, bà nói vậy là chết con rồi. Nội bảo anh ấy giữ con kỹ hơn nữa chắc mai mốt anh ấy cột tay của con với tay của anh ấy dính lại với nhau luôn mất."
Sở Nhu dở khóc dở cười lên tiếng làm mọi người lại được một phen phì cười, xua tan đi bầu không khí căng thẳng.
"Cái con bé này đúng là biết cách làm người ta vui mà."
Thạc Hải Ly xoa xoa đầu Sở Nhu cười nói vui vẻ. Lúc này ánh mắt của bà vô tình rơi vào hình ảnh của Cố Thái Anh đang ngồi trong lòng Mộc Lan Chi. Bà chăm chú ngắm nhìn đứa trẻ ấy một lúc thì mới nhỏ giọng lên tiếng.
"Bé con, mau qua đây với bà cố nào!"
Lần đầu tiên đối diện với những người xa lạ, Cố Thái Anh có chút dè dặt nhưng khi nhìn thấy nụ cười và cái gật đầu của Mộc Lan Chi thì cậu bé mới chầm chậm bước về phía Thạc Hải Ly.
Nhìn đứa trẻ đối diện, gương mặt non nớt nhưng ngũ quan lại rất sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra rất giống với cặp mắt của Cố Hàn.
Sau khi âm thầm đánh giá xong, Thạc Hải Ly liền khẽ cười trìu mến rồi dang tay đón lấy đứa bé ôm vào lòng.
"Không ngờ bà lại có cháu cố lớn chừng này rồi, đúng là diễm phúc bất ngờ mà... Cháu ngoan, sau này ở với ba và mẹ tiểu Nhu phải ngoan và nghe lời ba mẹ nha con!"
Vừa nghe xong những gì Thạc Hải Ly vừa nói, Cố Thái Anh liền tỏ ngay thái độ không hài lòng. Cậu nhóc đẩy Thạc Hải Ly ra, sau đó dõng dạc lên tiếng:
"Con sẽ không ở cùng người phụ nữ đã giành mất ba của mẹ con đâu. Con chỉ ở với mẹ Chi mà thôi."
Lời nói của một đứa trẻ chỉ hơn 5 tuổi khiến tất cả mọi người đều không khỏi giật mình, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của cậu bé, chỉ riêng sắc mặt của Cố Hàn là lạnh xuống đến cực độ.
"Tiểu Anh, con đang nói gì vậy hả? Mau xin lỗi bà cố ngay..."
"Con đâu có nói gì sai. Con nghĩ sao thì nói như vậy thôi mà, sao mẹ lại lớn tiếng với con? Con ghét mẹ!"
Nói xong cậu nhóc liền òa lên khóc nức nở rồi chạy một mạch lên lầu khiến Mộc Lan Chi chẳng biết phải ăn nói làm sao với mọi người, khi thân là mẹ như cô lại không biết cách dạy dỗ con cái cho tốt.
"Con xin lỗi, do con dạy dỗ tiểu Anh không tốt. Con xin phép lên phòng nói chuyện với nó một chút, sau này sẽ không để thằng bé ăn nói thiếu lễ phép như vậy nữa đâu ạ."
Mộc Lan Chi đứng lên áy náy nói lời xin lỗi rồi cúi đầu chào mọi người, sau đó liền nhanh chóng đi lên lầu tìm đứa trẻ bướng bỉnh.
"Đứa trẻ này xem ra là không được dạy bảo tốt nên mới không hiểu chuyện như thế. Tiểu Hàn à, sau này con phải chú ý đến nó nhiều hơn mới được."
"Còn chưa chắc có phải con của con hay không. Cứ chờ kết quả giám định ADN vào ngày mai xem sao rồi tính. Còn giờ thì mau vào trong ăn tối thôi, vợ con đói rồi."
Thờ ơ đáp lại lời nhắc nhở của Cố Hinh xong, người đàn ông bá đạo liền nắm tay Sở Nhu kéo cô cùng đứng dậy, sau đó đi thẳng về hướng phòng ăn.
"Chồng à, còn chưa mời bà nội với ba và anh hai mà..."
"Ba, bà nội, anh hai, mời mọi người vào ăn tối."
Thạc Hải Ly chỉ khẽ lắc đầu mỉm cười chịu thua trước mức độ bá đạo của cậu cháu trai út. Sau đó ba người họ cũng từ tốn rời khỏi phòng khách.
Lúc vào đến phòng ăn thì Sở Nhu đã lấy sẵn cho mỗi người một chén cháo cá chép nấu cùng hạt sen, chỉ riêng phần chén của cô là chưa có.
"Con nghe Cố Hàn nói bà nội rất thích món cháo cá chép nên hôm nay tiểu Nhu có chuẩn bị cho bà nội đây ạ. Vốn dĩ con định tự tay nấu nhưng giữa chừng lại gặp chút vấn đề nên không thể đích thân nấu được, bà nội thông cảm cho con nha."
"Con có lòng là được rồi hà tất phải cất công chuẩn bị. Bà biết được tấm lòng của cháu dâu dành cho bà như thế nào mà."
Thạc Hải Ly cười nói hiền hòa, sau đó bà nhìn một lượt những món ăn trên bàn, cuối cùng là dừng lại ở vị trí của Sở Nhu ngồi gần đó.
"Sao mỗi chỗ con là không có cháo? Cháo cá chép rất tốt cho phụ nữ, đưa đây bà lấy cho cháu dâu một ít."
"Vợ con kh..."
"Dạ đây ạ!"
Vốn dĩ Cố Hàn định lên tiếng ngăn cản vì sợ mùi cá sẽ làm Sở Nhu khó chịu như hai lần trước, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị cô lên tiếng chen ngang, thậm chí cô còn đưa chén đến cho Thạc Hải Ly lấy cháo.
"Vợ à em..."
"Chồng đừng làm bà nội mất hứng. Vợ ăn được mà, cá nấu chín rồi chắc là không còn mùi nữa đâu."
Sở Nhu khẽ nói nhỏ vào tai người đàn ông bên cạnh mình, sau đó còn không quên mỉm cười một để hắn được an tâm.
"Chỉ là tự nhiên lòi ra một đứa con thôi mà, bà nội có cần nghiêm trọng đến vậy không? Bà vừa đòi có cháu cố thì giờ như ý muốn của bà rồi đấy."
"Vậy còn tiểu Nhu? Con có nghĩ đến cảm nhận của vợ con không? Hơn 5 năm trời ăn chơi đàn đúm đã vậy còn để lại hậu quả, còn để tình cũ đem con tới tận nhà, đúng là đẹp mặt Cố thiếu gia quá rồi."
Đáng là bậc trưởng bối quyền lực, mỗi một lời nói mà Thạc Hải Ly thốt ra đều đay nghiến nặng nề khiến đối phương vô cùng khó chịu.
"Bà nội, giữ chị Lan Chi ở lại đây là chủ ý của tiểu Nhu chứ không liên quan gì đến chồng con hết. Bé tiểu Anh mến mẹ quá, không có chịu xa mẹ nên con mới giữ chị ấy ở lại, chờ đến khi có kết quả giám định ADN xem như nào rồi sau đó mới tính tiếp. Bà đừng trách anh ấy mà ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Cái con nhóc này, đã chịu thiệt thòi rồi mà bênh vực cho nó nữa. Con hiền như vậy sau này làm sao mà giữ được chồng."
Thạc Hải Ly nắm tay Sở Nhu, thái độ bà dành cho cô cháu dâu nhỏ luôn luôn là sự dịu dàng và yêu thương nhất.
"Anh ấy lớn như vậy sao phải giữ ạ. Nếu chồng con không thương con nữa mà tìm đến người khác thì điều mà con cần làm là tôn trọng quyết định của anh ấy mới đúng. Tình yêu là không thể cưỡng cầu mà nội."
Sở Nhu cười hiền hòa, tỏ rõ ý nghĩ của mình với người bà mà cô yêu quý cũng như những lần bày tỏ với Cố Hàn. Một cô gái có tấm lòng hiền lành như vậy thì thật đáng được trân trọng và yêu thương.
"Con nghe rồi chứ? Một cô gái tốt như thế này thì giữ cho kỹ vào, còn cái gì đã cũ rồi thì nên quên đi. Hiện tại và tương lai mới là thứ cần được bảo vệ."
Nghe Sở Nhu bày tỏ xong Thạc Hải Ly liền quay sang răng đe Cố Hàn, trong lời nói của bà còn đang thầm nhắn gửi đến Mộc Lan Chi khiến cô ta chỉ có thể cúi gầm mặt xuống.
"Bà ơi, bà nói vậy là chết con rồi. Nội bảo anh ấy giữ con kỹ hơn nữa chắc mai mốt anh ấy cột tay của con với tay của anh ấy dính lại với nhau luôn mất."
Sở Nhu dở khóc dở cười lên tiếng làm mọi người lại được một phen phì cười, xua tan đi bầu không khí căng thẳng.
"Cái con bé này đúng là biết cách làm người ta vui mà."
Thạc Hải Ly xoa xoa đầu Sở Nhu cười nói vui vẻ. Lúc này ánh mắt của bà vô tình rơi vào hình ảnh của Cố Thái Anh đang ngồi trong lòng Mộc Lan Chi. Bà chăm chú ngắm nhìn đứa trẻ ấy một lúc thì mới nhỏ giọng lên tiếng.
"Bé con, mau qua đây với bà cố nào!"
Lần đầu tiên đối diện với những người xa lạ, Cố Thái Anh có chút dè dặt nhưng khi nhìn thấy nụ cười và cái gật đầu của Mộc Lan Chi thì cậu bé mới chầm chậm bước về phía Thạc Hải Ly.
Nhìn đứa trẻ đối diện, gương mặt non nớt nhưng ngũ quan lại rất sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt, nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra rất giống với cặp mắt của Cố Hàn.
Sau khi âm thầm đánh giá xong, Thạc Hải Ly liền khẽ cười trìu mến rồi dang tay đón lấy đứa bé ôm vào lòng.
"Không ngờ bà lại có cháu cố lớn chừng này rồi, đúng là diễm phúc bất ngờ mà... Cháu ngoan, sau này ở với ba và mẹ tiểu Nhu phải ngoan và nghe lời ba mẹ nha con!"
Vừa nghe xong những gì Thạc Hải Ly vừa nói, Cố Thái Anh liền tỏ ngay thái độ không hài lòng. Cậu nhóc đẩy Thạc Hải Ly ra, sau đó dõng dạc lên tiếng:
"Con sẽ không ở cùng người phụ nữ đã giành mất ba của mẹ con đâu. Con chỉ ở với mẹ Chi mà thôi."
Lời nói của một đứa trẻ chỉ hơn 5 tuổi khiến tất cả mọi người đều không khỏi giật mình, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của cậu bé, chỉ riêng sắc mặt của Cố Hàn là lạnh xuống đến cực độ.
"Tiểu Anh, con đang nói gì vậy hả? Mau xin lỗi bà cố ngay..."
"Con đâu có nói gì sai. Con nghĩ sao thì nói như vậy thôi mà, sao mẹ lại lớn tiếng với con? Con ghét mẹ!"
Nói xong cậu nhóc liền òa lên khóc nức nở rồi chạy một mạch lên lầu khiến Mộc Lan Chi chẳng biết phải ăn nói làm sao với mọi người, khi thân là mẹ như cô lại không biết cách dạy dỗ con cái cho tốt.
"Con xin lỗi, do con dạy dỗ tiểu Anh không tốt. Con xin phép lên phòng nói chuyện với nó một chút, sau này sẽ không để thằng bé ăn nói thiếu lễ phép như vậy nữa đâu ạ."
Mộc Lan Chi đứng lên áy náy nói lời xin lỗi rồi cúi đầu chào mọi người, sau đó liền nhanh chóng đi lên lầu tìm đứa trẻ bướng bỉnh.
"Đứa trẻ này xem ra là không được dạy bảo tốt nên mới không hiểu chuyện như thế. Tiểu Hàn à, sau này con phải chú ý đến nó nhiều hơn mới được."
"Còn chưa chắc có phải con của con hay không. Cứ chờ kết quả giám định ADN vào ngày mai xem sao rồi tính. Còn giờ thì mau vào trong ăn tối thôi, vợ con đói rồi."
Thờ ơ đáp lại lời nhắc nhở của Cố Hinh xong, người đàn ông bá đạo liền nắm tay Sở Nhu kéo cô cùng đứng dậy, sau đó đi thẳng về hướng phòng ăn.
"Chồng à, còn chưa mời bà nội với ba và anh hai mà..."
"Ba, bà nội, anh hai, mời mọi người vào ăn tối."
Thạc Hải Ly chỉ khẽ lắc đầu mỉm cười chịu thua trước mức độ bá đạo của cậu cháu trai út. Sau đó ba người họ cũng từ tốn rời khỏi phòng khách.
Lúc vào đến phòng ăn thì Sở Nhu đã lấy sẵn cho mỗi người một chén cháo cá chép nấu cùng hạt sen, chỉ riêng phần chén của cô là chưa có.
"Con nghe Cố Hàn nói bà nội rất thích món cháo cá chép nên hôm nay tiểu Nhu có chuẩn bị cho bà nội đây ạ. Vốn dĩ con định tự tay nấu nhưng giữa chừng lại gặp chút vấn đề nên không thể đích thân nấu được, bà nội thông cảm cho con nha."
"Con có lòng là được rồi hà tất phải cất công chuẩn bị. Bà biết được tấm lòng của cháu dâu dành cho bà như thế nào mà."
Thạc Hải Ly cười nói hiền hòa, sau đó bà nhìn một lượt những món ăn trên bàn, cuối cùng là dừng lại ở vị trí của Sở Nhu ngồi gần đó.
"Sao mỗi chỗ con là không có cháo? Cháo cá chép rất tốt cho phụ nữ, đưa đây bà lấy cho cháu dâu một ít."
"Vợ con kh..."
"Dạ đây ạ!"
Vốn dĩ Cố Hàn định lên tiếng ngăn cản vì sợ mùi cá sẽ làm Sở Nhu khó chịu như hai lần trước, nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị cô lên tiếng chen ngang, thậm chí cô còn đưa chén đến cho Thạc Hải Ly lấy cháo.
"Vợ à em..."
"Chồng đừng làm bà nội mất hứng. Vợ ăn được mà, cá nấu chín rồi chắc là không còn mùi nữa đâu."
Sở Nhu khẽ nói nhỏ vào tai người đàn ông bên cạnh mình, sau đó còn không quên mỉm cười một để hắn được an tâm.