Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Lòng dạ đàn bà
Dưới ánh trăng sáng soi xuống cõi hồng trần, thắp lên bóng dáng cô độc của một người phụ nữ đang mang nhiều tâm tư bên ngoài ban công tại ngôi biệt thự nguy nga, tráng lệ.
Trong tay người phụ nữ là ly rượu Rum loại mạnh, tay còn lại là điếu thuốc với từng làn khói cay cay phảng phất giữa màn đêm hiu quạnh.
Mộc Lan Chi mang nét mặt lạnh tựa như phủ một tầng băng mỏng, gương mặt ấy lúc này chẳng còn sắc thái dịu dàng, ôn nhu như cách đây vài ngày trước mà đã trở nên lãnh khốc, từ sâu trong đáy mắt là những tia u uất, căm giận và nhiều hơn tất cả chính là sự đố kỵ.
Cách đây vài giờ trước cô ta vừa được chứng kiến một khung cảnh từ một gia đình hạnh phúc, rộn vang tiếng cười, nhưng người đàn ông trong gia đình nhỏ ấy lại là người mà cô đã và đang yêu thương rất nhiều.
Rõ ràng cô từng là người đến trước nhưng lúc này lại trở thành kẻ đến sau. Lẽ ra cô cũng được hạnh phúc như thế nhưng lại tự mình hất đổ tất cả để bây giờ ôm đầy nuối tiếc, có lẽ cô đang cảm thấy không cam tâm.
Lần này quay trở về đây cô cứ tưởng có thể níu kéo chút tình cảm với người đàn ông ấy nhưng bên cạnh hắn giờ đây đã có người phụ nữ khác.
Vốn dĩ cô cho rằng có đứa trẻ là con ruột của hắn thì sẽ ôm được chút hi vọng cuối cùng nhưng không ngờ lúc này người phụ nữ đó cũng mang thai. Cùng là con nhưng lại có hai cách đón nhận khác nhau, đứa thì được hân hoan chào đón, yêu chiều khi chỉ mới còn bé xíu trong bụng. Còn đứa kia thì lại bị ghẻ lạnh, không nhận được tình thương và quan tâm từ một người ba đúng mực.
Nghĩ đến đây Mộc Lan Chi bất giác nhếch môi cười khinh bỉ, bàn tay đang cầm ly rượu cũng vô thức bóp chặt. Trong đôi mắt của người phụ nữ ấy giờ đây đã in hằn căm phẫn, lòng hận thù, ghen ăn tức ở đã hoàn toàn bị bùng nổ.
Có lẽ từ giây phút này người phụ nữ ấy đã chẳng thể chịu thua nữa, vì lòng đố kỵ đã lấn át toàn bộ tâm trí cô ta.
- ---------------
Sáng hôm sau theo như chỉ dẫn của người đàn ông quyền lực tối thượng thì Sở Nhu cũng phải đến bệnh viện thăm khám một chuyến, dù sao thì đây cũng là điều cần thiết nên cô rất vui vẻ chấp hành.
Hôm nay cũng là ngày có kết quả giám định ADN nên Cố Thái Anh và Mộc Lan Chi cũng được theo cùng đến bệnh viện nhận kết quả.
Suốt một đoạn đường dài, trong xe chỉ vang dội tiếng cười nói của cặp đôi hạnh phúc, còn phía sau là một mảng trời đầy u ám bao quanh lấy Mộc Lan Chi, và dĩ nhiên tâm tình của đứa trẻ cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Đến bệnh viện Sở Nhu được tiến hành kiểm tra và sàng lọc sức khỏe trước. Sau hơn 2 tiếng ngồi đợi thì cũng có được kết quả như ý muốn, đứa bé trong bụng cô đã hơn hai tháng tuổi, phát triển hoàn toàn khỏe mạnh. Điều này đã khiến tâm trạng của người đàn ông cực kỳ tốt.
"Sau này vợ muốn làm gì, đi đâu thì cũng phải báo cho chồng biết để chồng làm thay vợ. Còn nếu chồng không có ở nhà thì vợ phải gọi người làm chứ tuyệt đối không được tự làm, biết chưa?"
Nếu Sở Nhu nhớ không lầm thì đây đã là lần thứ 3 người đàn ông này căn dặn cô những điều đó, và dường như suốt đêm qua bàn tay hắn chưa bao giờ rời khỏi bụng cô. Điều này khiến Sở Nhu cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
"Vợ biết rồi mà, chồng sắp thành ông cụ non rồi đấy."
"Chồng có tìm hiểu rồi, phụ nữ mang thai rất hay quên nên chồng phải thường xuyên nhắc nhở vợ từ chuyện to cho tới chuyện nhỏ mới được. Đặc biệt là chuyện đi đứng phải nhất mực cẩn thận."
Trước những nỗi lo toan quá đỗi chu đáo của Cố Hàn thì Sở Nhu chỉ biết cười trừ, cô ôm lấy cánh tay của chồng mình mà mỉm cười hạnh phúc.
Đúng lúc này cả nhóm cũng đã đi đến trước phòng nhận kết quả giám định ADN, Cố Hàn cẩn thận dìu Sở Nhu ngồi xuống ghế chờ xong rồi mới đi vào bên trong.
"Mẹ ơi có phải sau hôm nay mẹ phải rời xa tiểu Anh rồi không? Con không đồng ý mẹ bỏ con lại một mình đâu nhé!"
Đối diện với câu hỏi khó nhằn của đứa trẻ, Mộc Lan Chi chỉ có thể cố gắng mỉm cười. Sau đó khẽ liếc mắt nhìn qua Sở Nhu rồi mới nhỏ giọng lên tiếng:
"Đúng vậy! Lát nữa có kết quả xác định con chính là con ruột của ba rồi thì mẹ sẽ rời đi. Sau này sống với ba phải ngoan nha con!"
"Không, con đã nói là không đồng ý rồi mà. Mẹ không được đi đâu hết, nếu mẹ đi con cũng sẽ rời đi."
Trong lúc rối ren thì Cố Hàn đã quay trở ra, trên tay hắn là tờ giấy kết quả giám định ADN. Ánh mắt đầu tiên hắn hướng đến là phía cô vợ nhỏ của mình, sau đó mới chuyển tầm mắt nhìn sang Mộc Lan Chi, với thái độ vẫn lạnh lùng không hề thay đổi.
"Hết ngày hôm nay cô có thể rời đi. Cứ giao thằng bé lại cho tôi rồi làm lại cuộc đời."
Lời nói của Cố Hàn dành cho Mộc Lan Chi cũng đồng nghĩa với việc hắn đã hoàn toàn tin tưởng đứa trẻ là con ruột của mình.
"Không. Con không đồng ý, con muốn ở với mẹ."
Cố Thái Anh ngay lập tức lên tiếng phản đối với thái độ bướng bỉnh khiến Cố Hàn bất giác cau mày, hắn liền nghiêm giọng lên tiếng:
"Nếu con được ở với một người tốt, biết cách dạy dỗ tử tế thì một đứa trẻ 5 tuổi như con sẽ không nghỗ nghịch đến mức này. Lẽ ra trước đây ba đã từng nghĩ đến chuyện cho con sống với mẹ, sau đó chu cấp cho cả hai đầy đủ nhất không để con phải thiệt thòi. Nhưng những ngày vừa qua, với thái độ ương ngạnh của con thì nếu tiếp tục sống với người phụ nữ này thì chắc chắn trong tương lai con sẽ trở thành một đứa trẻ hư hỏng. Cho nên bây giờ con không có quyền chọn lựa. Môi trường sống tốt thì con người mới hình thành một cách tốt nhất."
Đây là lần đầu tiên Cố Hàn nói nhiều về vấn đề này như thế, và cũng là quyết định sau cùng của hắn, dù như thế nào cũng không thể thay đổi nữa.
"Cô tự giải thích cho rõ đi. Đừng ích kỷ mà làm hỏng cả cuộc đời của con mình."
Để lại cho Mộc Lan Chi câu nói cuối, sau đó hắn quay qua nắm tay Sở Nhu cùng cô chậm bước rời đi.
Lúc này cũng là khi bàn tay của người phụ nữ đang đứng đó đã siết chặt thành quyền, cô ta giương ánh mắt phẫn uất nhìn về phía hai con người vừa thân mật rời đi mà cõi lòng không hề khuất phục.
"Mẹ ơi... Con không muốn xa mẹ!"
Giọng nói non nớt của đứa trẻ chợt vang lên, giúp Mộc Lan Chi tạm thời gác lại cơn thịnh nộ. Cô ta ngồi xuống, xoa xoa đầu đứa trẻ, với nét mặt hiền hòa và nụ cười ôn nhu luôn dành cho cậu bé, nhưng những gì cô sắp nói ra đã không còn là những người khuyên giải hợp tình hợp lý nữa.
"Nếu con không muốn xa mẹ, thì từ bây giờ chuyện gì con cũng phải nghe lời mẹ dạy bảo, con chịu không?"
"Nhất định nghe lời ạ!"
Ngay lập tức khóe môi của người phụ nữ liền nhếch lên, tạo ra một nụ cười quỷ dị.1
Trong tay người phụ nữ là ly rượu Rum loại mạnh, tay còn lại là điếu thuốc với từng làn khói cay cay phảng phất giữa màn đêm hiu quạnh.
Mộc Lan Chi mang nét mặt lạnh tựa như phủ một tầng băng mỏng, gương mặt ấy lúc này chẳng còn sắc thái dịu dàng, ôn nhu như cách đây vài ngày trước mà đã trở nên lãnh khốc, từ sâu trong đáy mắt là những tia u uất, căm giận và nhiều hơn tất cả chính là sự đố kỵ.
Cách đây vài giờ trước cô ta vừa được chứng kiến một khung cảnh từ một gia đình hạnh phúc, rộn vang tiếng cười, nhưng người đàn ông trong gia đình nhỏ ấy lại là người mà cô đã và đang yêu thương rất nhiều.
Rõ ràng cô từng là người đến trước nhưng lúc này lại trở thành kẻ đến sau. Lẽ ra cô cũng được hạnh phúc như thế nhưng lại tự mình hất đổ tất cả để bây giờ ôm đầy nuối tiếc, có lẽ cô đang cảm thấy không cam tâm.
Lần này quay trở về đây cô cứ tưởng có thể níu kéo chút tình cảm với người đàn ông ấy nhưng bên cạnh hắn giờ đây đã có người phụ nữ khác.
Vốn dĩ cô cho rằng có đứa trẻ là con ruột của hắn thì sẽ ôm được chút hi vọng cuối cùng nhưng không ngờ lúc này người phụ nữ đó cũng mang thai. Cùng là con nhưng lại có hai cách đón nhận khác nhau, đứa thì được hân hoan chào đón, yêu chiều khi chỉ mới còn bé xíu trong bụng. Còn đứa kia thì lại bị ghẻ lạnh, không nhận được tình thương và quan tâm từ một người ba đúng mực.
Nghĩ đến đây Mộc Lan Chi bất giác nhếch môi cười khinh bỉ, bàn tay đang cầm ly rượu cũng vô thức bóp chặt. Trong đôi mắt của người phụ nữ ấy giờ đây đã in hằn căm phẫn, lòng hận thù, ghen ăn tức ở đã hoàn toàn bị bùng nổ.
Có lẽ từ giây phút này người phụ nữ ấy đã chẳng thể chịu thua nữa, vì lòng đố kỵ đã lấn át toàn bộ tâm trí cô ta.
- ---------------
Sáng hôm sau theo như chỉ dẫn của người đàn ông quyền lực tối thượng thì Sở Nhu cũng phải đến bệnh viện thăm khám một chuyến, dù sao thì đây cũng là điều cần thiết nên cô rất vui vẻ chấp hành.
Hôm nay cũng là ngày có kết quả giám định ADN nên Cố Thái Anh và Mộc Lan Chi cũng được theo cùng đến bệnh viện nhận kết quả.
Suốt một đoạn đường dài, trong xe chỉ vang dội tiếng cười nói của cặp đôi hạnh phúc, còn phía sau là một mảng trời đầy u ám bao quanh lấy Mộc Lan Chi, và dĩ nhiên tâm tình của đứa trẻ cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Đến bệnh viện Sở Nhu được tiến hành kiểm tra và sàng lọc sức khỏe trước. Sau hơn 2 tiếng ngồi đợi thì cũng có được kết quả như ý muốn, đứa bé trong bụng cô đã hơn hai tháng tuổi, phát triển hoàn toàn khỏe mạnh. Điều này đã khiến tâm trạng của người đàn ông cực kỳ tốt.
"Sau này vợ muốn làm gì, đi đâu thì cũng phải báo cho chồng biết để chồng làm thay vợ. Còn nếu chồng không có ở nhà thì vợ phải gọi người làm chứ tuyệt đối không được tự làm, biết chưa?"
Nếu Sở Nhu nhớ không lầm thì đây đã là lần thứ 3 người đàn ông này căn dặn cô những điều đó, và dường như suốt đêm qua bàn tay hắn chưa bao giờ rời khỏi bụng cô. Điều này khiến Sở Nhu cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
"Vợ biết rồi mà, chồng sắp thành ông cụ non rồi đấy."
"Chồng có tìm hiểu rồi, phụ nữ mang thai rất hay quên nên chồng phải thường xuyên nhắc nhở vợ từ chuyện to cho tới chuyện nhỏ mới được. Đặc biệt là chuyện đi đứng phải nhất mực cẩn thận."
Trước những nỗi lo toan quá đỗi chu đáo của Cố Hàn thì Sở Nhu chỉ biết cười trừ, cô ôm lấy cánh tay của chồng mình mà mỉm cười hạnh phúc.
Đúng lúc này cả nhóm cũng đã đi đến trước phòng nhận kết quả giám định ADN, Cố Hàn cẩn thận dìu Sở Nhu ngồi xuống ghế chờ xong rồi mới đi vào bên trong.
"Mẹ ơi có phải sau hôm nay mẹ phải rời xa tiểu Anh rồi không? Con không đồng ý mẹ bỏ con lại một mình đâu nhé!"
Đối diện với câu hỏi khó nhằn của đứa trẻ, Mộc Lan Chi chỉ có thể cố gắng mỉm cười. Sau đó khẽ liếc mắt nhìn qua Sở Nhu rồi mới nhỏ giọng lên tiếng:
"Đúng vậy! Lát nữa có kết quả xác định con chính là con ruột của ba rồi thì mẹ sẽ rời đi. Sau này sống với ba phải ngoan nha con!"
"Không, con đã nói là không đồng ý rồi mà. Mẹ không được đi đâu hết, nếu mẹ đi con cũng sẽ rời đi."
Trong lúc rối ren thì Cố Hàn đã quay trở ra, trên tay hắn là tờ giấy kết quả giám định ADN. Ánh mắt đầu tiên hắn hướng đến là phía cô vợ nhỏ của mình, sau đó mới chuyển tầm mắt nhìn sang Mộc Lan Chi, với thái độ vẫn lạnh lùng không hề thay đổi.
"Hết ngày hôm nay cô có thể rời đi. Cứ giao thằng bé lại cho tôi rồi làm lại cuộc đời."
Lời nói của Cố Hàn dành cho Mộc Lan Chi cũng đồng nghĩa với việc hắn đã hoàn toàn tin tưởng đứa trẻ là con ruột của mình.
"Không. Con không đồng ý, con muốn ở với mẹ."
Cố Thái Anh ngay lập tức lên tiếng phản đối với thái độ bướng bỉnh khiến Cố Hàn bất giác cau mày, hắn liền nghiêm giọng lên tiếng:
"Nếu con được ở với một người tốt, biết cách dạy dỗ tử tế thì một đứa trẻ 5 tuổi như con sẽ không nghỗ nghịch đến mức này. Lẽ ra trước đây ba đã từng nghĩ đến chuyện cho con sống với mẹ, sau đó chu cấp cho cả hai đầy đủ nhất không để con phải thiệt thòi. Nhưng những ngày vừa qua, với thái độ ương ngạnh của con thì nếu tiếp tục sống với người phụ nữ này thì chắc chắn trong tương lai con sẽ trở thành một đứa trẻ hư hỏng. Cho nên bây giờ con không có quyền chọn lựa. Môi trường sống tốt thì con người mới hình thành một cách tốt nhất."
Đây là lần đầu tiên Cố Hàn nói nhiều về vấn đề này như thế, và cũng là quyết định sau cùng của hắn, dù như thế nào cũng không thể thay đổi nữa.
"Cô tự giải thích cho rõ đi. Đừng ích kỷ mà làm hỏng cả cuộc đời của con mình."
Để lại cho Mộc Lan Chi câu nói cuối, sau đó hắn quay qua nắm tay Sở Nhu cùng cô chậm bước rời đi.
Lúc này cũng là khi bàn tay của người phụ nữ đang đứng đó đã siết chặt thành quyền, cô ta giương ánh mắt phẫn uất nhìn về phía hai con người vừa thân mật rời đi mà cõi lòng không hề khuất phục.
"Mẹ ơi... Con không muốn xa mẹ!"
Giọng nói non nớt của đứa trẻ chợt vang lên, giúp Mộc Lan Chi tạm thời gác lại cơn thịnh nộ. Cô ta ngồi xuống, xoa xoa đầu đứa trẻ, với nét mặt hiền hòa và nụ cười ôn nhu luôn dành cho cậu bé, nhưng những gì cô sắp nói ra đã không còn là những người khuyên giải hợp tình hợp lý nữa.
"Nếu con không muốn xa mẹ, thì từ bây giờ chuyện gì con cũng phải nghe lời mẹ dạy bảo, con chịu không?"
"Nhất định nghe lời ạ!"
Ngay lập tức khóe môi của người phụ nữ liền nhếch lên, tạo ra một nụ cười quỷ dị.1
Bình luận facebook