Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
CHƯƠNG 213
Sao còn chưa đi? Trời ạ, chợt nhận ra rằng làm tổng giám đốc không dễ dàng mà, quả thực là một công việc liều mạng, công chuyện chất đống bận rộn không thôi.
“Nhóc… lại đây…”
Trần Tư Khải vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tiêu Mộng.
“Hả? Sao thế?” Tiêu Mộng tò mò tiến tới, ngẩng mặt nhìn người đàn ông khôi ngô.
Trần Tư Khải chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên cúi đầu, hôn Tiêu Mộng điên cuồng.
Tiêu Mộng đã mất cảnh giác trước nụ hôn, bị hoảng hốt một phen, bị cánh tay mạnh mẽ của anh ta ép tiến về phía anh ta.
Anh ta rất cao, cho dù cúi đầu hôn cô, cô cũng phải bị ép ngẩng đầu lên. Tiếng môi và răng dung hợp vang lên khắp căn phòng.
Trần Tư Khải có chút mất kiểm soát… Nhiều ngày như vậy, anh ta trông nom con cừu non mà chỉ có thể ăn chay, suýt nữa khiến anh ta phát điên.
Tay anh ta tùy tiện di chuyển trên cơ thể Tiêu Mộng, chạm đến nơi nào nơi đó đều nóng hừng hực.
Tiêu Mộng vất vả lắm mới thoát ra khỏi nụ hôn táo bạo của anh ta. Trần Tư Khải ôm chặt lấy cô, ánh mắt đầy lửa độc, thở hổn hển mãnh liệt nói: “Nhóc, tôi nói cho em biết, em là người phụ nữ của tôi, cơn nóng trong người tôi nhất định phải do em làm dịu. Đêm nay… đêm nay… em đợi điện thoại của tôi. Dám không đến nơi hẹn, tôi đốt nhà em! Em nghe chưa?”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng sững sờ cả người.
Tình cảnh gì đây?
Đêm nay đi đâu? Đến nơi hẹn? Cuộc hẹn nào?
Làm gì vậy? Đến mức này sao, lại còn muốn đốt nhà cô, dọa người ta sợ chết khiếp.
Nhóc vốn không hiểu được, nhu cầu cấp bách của người đàn ông trưởng thành khi bị ngọn lửa dục vọng dày vò.
Trần Tư Khải hít thở sâu vài hơi rồi mới kéo Tiêu Mộng ra sang một bên.
Dáng người cao ráo đẹp đẽ bước đi xa dần.
Ngồi vào xe hơi, Khang Tử bắt đầu báo cáo: “Cậu chủ, ông chủ đã biết anh trở về nên gọi điện đến bảo anh tối về đó dùng cơm.”
Trần Tư Khải nói dứt khoát: “Cậu cứ nói là tôi mệt rồi, hôm khác tôi sẽ đến.”
“Vâng. Cậu chủ, cô Phương Ý Hàm cũng gọi điện đến, hỏi anh tối nay có về nhà không? Cô ấy đang đợi anh ăn tối cùng.”
Trần Tư Khải vừa nghe đến tên Phương Ý Hàm, lập tức nổi giận: “Sao ai cũng lo cho bữa tối của tôi vậy?
Gọi trở lại cho cô ta, nói là không cần phải đợi tôi! Chuyện gì vậy, thật sự coi mình là vợ của tôi sao? Mẹ kiếp!”
Khang Tử chậm rãi nói: “Cậu chủ, dù sao cũng là cô cả của nhà họ Phương, thế lực trong nhà cũng không nhỏ. Hơn nữa, xem vẻ này, cô Phương hẳn là con dâu ông chủ đã chọn trúng. Cậu chủ, anh cũng đừng quá cứng nhắc.”
“Hừ, cô ta?” Trần Tư Khải cười khẩy: “Ông già nhà tôi là người thế nào tôi không biết sao? Hôn nhân của tôi ở trong mắt ông ta, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc trao đổi tốt nhất. Nếu Anna đánh giết tới, ông già nhất định sẽ đá Phương Y Hàm đi.”
“Hả? Anna?” Khang Tử sửng sốt.
Trần Tư Khải không nói gì thêm, ngoại trừ một chút tàn bạo hiện lên trên khuôn mặt khôi ngô của anh ta.
Tiêu Mộng gọi cho Lam Nhạn, Lam Nhạn đang dạy kèm cho con nhà người ta ở nhà họ, nên hẹn gặp Tiêu Mộng ở vùng gần nhà của đứa trẻ.
Sao còn chưa đi? Trời ạ, chợt nhận ra rằng làm tổng giám đốc không dễ dàng mà, quả thực là một công việc liều mạng, công chuyện chất đống bận rộn không thôi.
“Nhóc… lại đây…”
Trần Tư Khải vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tiêu Mộng.
“Hả? Sao thế?” Tiêu Mộng tò mò tiến tới, ngẩng mặt nhìn người đàn ông khôi ngô.
Trần Tư Khải chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên cúi đầu, hôn Tiêu Mộng điên cuồng.
Tiêu Mộng đã mất cảnh giác trước nụ hôn, bị hoảng hốt một phen, bị cánh tay mạnh mẽ của anh ta ép tiến về phía anh ta.
Anh ta rất cao, cho dù cúi đầu hôn cô, cô cũng phải bị ép ngẩng đầu lên. Tiếng môi và răng dung hợp vang lên khắp căn phòng.
Trần Tư Khải có chút mất kiểm soát… Nhiều ngày như vậy, anh ta trông nom con cừu non mà chỉ có thể ăn chay, suýt nữa khiến anh ta phát điên.
Tay anh ta tùy tiện di chuyển trên cơ thể Tiêu Mộng, chạm đến nơi nào nơi đó đều nóng hừng hực.
Tiêu Mộng vất vả lắm mới thoát ra khỏi nụ hôn táo bạo của anh ta. Trần Tư Khải ôm chặt lấy cô, ánh mắt đầy lửa độc, thở hổn hển mãnh liệt nói: “Nhóc, tôi nói cho em biết, em là người phụ nữ của tôi, cơn nóng trong người tôi nhất định phải do em làm dịu. Đêm nay… đêm nay… em đợi điện thoại của tôi. Dám không đến nơi hẹn, tôi đốt nhà em! Em nghe chưa?”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng sững sờ cả người.
Tình cảnh gì đây?
Đêm nay đi đâu? Đến nơi hẹn? Cuộc hẹn nào?
Làm gì vậy? Đến mức này sao, lại còn muốn đốt nhà cô, dọa người ta sợ chết khiếp.
Nhóc vốn không hiểu được, nhu cầu cấp bách của người đàn ông trưởng thành khi bị ngọn lửa dục vọng dày vò.
Trần Tư Khải hít thở sâu vài hơi rồi mới kéo Tiêu Mộng ra sang một bên.
Dáng người cao ráo đẹp đẽ bước đi xa dần.
Ngồi vào xe hơi, Khang Tử bắt đầu báo cáo: “Cậu chủ, ông chủ đã biết anh trở về nên gọi điện đến bảo anh tối về đó dùng cơm.”
Trần Tư Khải nói dứt khoát: “Cậu cứ nói là tôi mệt rồi, hôm khác tôi sẽ đến.”
“Vâng. Cậu chủ, cô Phương Ý Hàm cũng gọi điện đến, hỏi anh tối nay có về nhà không? Cô ấy đang đợi anh ăn tối cùng.”
Trần Tư Khải vừa nghe đến tên Phương Ý Hàm, lập tức nổi giận: “Sao ai cũng lo cho bữa tối của tôi vậy?
Gọi trở lại cho cô ta, nói là không cần phải đợi tôi! Chuyện gì vậy, thật sự coi mình là vợ của tôi sao? Mẹ kiếp!”
Khang Tử chậm rãi nói: “Cậu chủ, dù sao cũng là cô cả của nhà họ Phương, thế lực trong nhà cũng không nhỏ. Hơn nữa, xem vẻ này, cô Phương hẳn là con dâu ông chủ đã chọn trúng. Cậu chủ, anh cũng đừng quá cứng nhắc.”
“Hừ, cô ta?” Trần Tư Khải cười khẩy: “Ông già nhà tôi là người thế nào tôi không biết sao? Hôn nhân của tôi ở trong mắt ông ta, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc trao đổi tốt nhất. Nếu Anna đánh giết tới, ông già nhất định sẽ đá Phương Y Hàm đi.”
“Hả? Anna?” Khang Tử sửng sốt.
Trần Tư Khải không nói gì thêm, ngoại trừ một chút tàn bạo hiện lên trên khuôn mặt khôi ngô của anh ta.
Tiêu Mộng gọi cho Lam Nhạn, Lam Nhạn đang dạy kèm cho con nhà người ta ở nhà họ, nên hẹn gặp Tiêu Mộng ở vùng gần nhà của đứa trẻ.
Bình luận facebook