Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
CHƯƠNG 215
Tiêu Mộng và Lam Nhạn đều ngây người.
Rõ ràng họ nhìn thấy vừa rồi bà thím vẫn còn hung hăng, bây giờ hai chân bà ta đều phát run.
Hóa ra, phụ nữ đanh đá cũng sợ kẻ xấu.
Tiêu Mộng kéo lấy áo Kim Lân, nói nhỏ: “Này, cũng không cần làm cho quá nghiêm trọng, chỉ cần có thể rửa sạch hiểu lầm cho Lam Nhạn là được. Đừng làm chuyện lớn gì, tôi thấy mấy gã này đáng sợ làm sao ấy.”
Ánh mắt Kim Lân lia về phía bà thím sợ sắp bại liệt kia, nhanh chóng mà nghiêm nghị, đã biến thành một làn gió xuân nhẹ nhàng khi anh ta quay lại và cúi đầu nhìn Tiêu Mộng.
“Haha, em yên tâm đi, tôi làm chuyện có chừng mực. Loại đàn bà độc ác này nên dạy bảo cho tử tế, nếu không họ tưởng họ là ai? Hơn nữa, bạn của bé con của tôi sao có thể bị ức hiếp được? Có Kim Lân tôi ở đây, tôi xem ai dám bắt nạt bạn của bé con của tôi!”
Lam Nhạn sắp choáng váng.
Cái gì vậy, cái gì mà “bạn của bé con của tôi”, mối quan hệ này… nghe cũng thấy bắt mệt.
Người đàn ông đẹp trai khí chất như mùa xuân tháng ba này, chính là Kim Lân, cậu chủ Kim bị Tiêu Mộng quở mắng là “tên điên” sao?
Trời ơi, người ta trong lành như vậy, trẻ đẹp lịch sự như vậy, phong độ ngời ngời như vậy, mặt mày tươi tắn duyên dáng như vậy, sao có thể liên hệ đến tên điên được?
“Cảm ơn anh, cậu chủ Kim, may mà có anh ở đây.” Lam Nhạn cười chúm chím gật đầu nói lời khách sáo.
Đôi môi hồng nhạt của Kim Lân nhếch lên một vòng cung đẹp mắt, khi cười, đôi mắt giống như hoa đào đang tung bay, hàm răng nhỏ trắng tinh trong khuôn miệng thật quyến rũ.
“Haha, cô quá khách sáo rồi, chúng ta là quan hệ gì cơ chứ! Bạn của bé con nhà tôi thì chính là bạn của Kim Lân tôi mà! Sau này chúng ta còn thân nhau dài dài, cũng không cần khách sáo như vậy!”
Tiêu Mộng trực tiếp lau mồ hôi lạnh, Lam Nhạn cười cứng ngắc.
Quả thực… Cậu chủ Kim này quả thực đủ quen mặt.
Tiêu Mộng vặn vẹo bả vai, đẩy tay Kim Lân xuống, xê dịch đến đứng bên cạnh Lam Nhạn, không muốn đứng sát bên Kim Lân thân thiết như vậy.
Mấy người đàn ông vạm vỡ kia đã áp giải bà thím kia vào nhà. Tiêu Mộng và Lam Nhạn không thể tưởng tượng ra, mấy người đàn ông thô bạo đó sẽ dùng cách nào để “dạy bảo” bà thím đó.
Kim Lân chỉ vào chiếc xe việt dã đậu bên đường, nói: “Đi thôi, chúng ta đến quán cà phê ngồi một lát đi.
Đã nhiều ngày không gặp bé con nhà tôi rồi, đang nhớ đến sắp chết đây. Đi thôi!”
Tiêu Mộng rụt người về sau.
Cô thừa nhận rằng cô rất vui lòng chấp nhận sự giúp đỡ của Kim Lân, dẹp yên được bà thím quấy rối kia khi nãy.
Nhưng… điều này không có nghĩa là sau khi sử dụng anh ta xong, cô vẫn vui lòng tiếp tục dây dưa với anh ta.
Uống cà phê gì chứ, cô chẳng hề muốn. Đi cùng Kim Lân, cô cảm thấy mình sắp điên mất thôi.
Lam Nhạn không tiện tỏ thái độ, giả vờ cười, liếc nhìn Tiêu Mộng bên cạnh.
Lúc này, Kim Lân đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp bước tới, kéo cánh tay Tiêu Mộng rồi lôi đi.
“Đi thôi, đã nhiều ngày không gặp, em không nhớ tôi à? Đi, tôi mời hai người nếm thử cà phê làm thủ công ngon nhất địa phương.”
Tiêu Mộng buộc phải đi về phía trước từng bước nhỏ, không ngừng lải nhải: “Chậm một chút, anh đi chậm một chút, tôi tự mình đi được, anh không cần phải kéo.”
Kim Lân nhét Tiêu Mộng vào trong xe hơi, quần áo tung bay bồng bềnh theo gió, anh ta quay người lại, lộ ra nụ cười ngọt ngào quyến rũ trên khuôn mặt trắng trẻo, ngoắc ngoắc tay với Lam Nhạn vẫn còn đang ngẩn ngơ, nói: “Đi thôi, không dễ gì gặp được bạn của Tiêu Mộng, coi như hai nhỏ chúng tôi mời cô. Đi thôi!”
Tiêu Mộng và Lam Nhạn đều ngây người.
Rõ ràng họ nhìn thấy vừa rồi bà thím vẫn còn hung hăng, bây giờ hai chân bà ta đều phát run.
Hóa ra, phụ nữ đanh đá cũng sợ kẻ xấu.
Tiêu Mộng kéo lấy áo Kim Lân, nói nhỏ: “Này, cũng không cần làm cho quá nghiêm trọng, chỉ cần có thể rửa sạch hiểu lầm cho Lam Nhạn là được. Đừng làm chuyện lớn gì, tôi thấy mấy gã này đáng sợ làm sao ấy.”
Ánh mắt Kim Lân lia về phía bà thím sợ sắp bại liệt kia, nhanh chóng mà nghiêm nghị, đã biến thành một làn gió xuân nhẹ nhàng khi anh ta quay lại và cúi đầu nhìn Tiêu Mộng.
“Haha, em yên tâm đi, tôi làm chuyện có chừng mực. Loại đàn bà độc ác này nên dạy bảo cho tử tế, nếu không họ tưởng họ là ai? Hơn nữa, bạn của bé con của tôi sao có thể bị ức hiếp được? Có Kim Lân tôi ở đây, tôi xem ai dám bắt nạt bạn của bé con của tôi!”
Lam Nhạn sắp choáng váng.
Cái gì vậy, cái gì mà “bạn của bé con của tôi”, mối quan hệ này… nghe cũng thấy bắt mệt.
Người đàn ông đẹp trai khí chất như mùa xuân tháng ba này, chính là Kim Lân, cậu chủ Kim bị Tiêu Mộng quở mắng là “tên điên” sao?
Trời ơi, người ta trong lành như vậy, trẻ đẹp lịch sự như vậy, phong độ ngời ngời như vậy, mặt mày tươi tắn duyên dáng như vậy, sao có thể liên hệ đến tên điên được?
“Cảm ơn anh, cậu chủ Kim, may mà có anh ở đây.” Lam Nhạn cười chúm chím gật đầu nói lời khách sáo.
Đôi môi hồng nhạt của Kim Lân nhếch lên một vòng cung đẹp mắt, khi cười, đôi mắt giống như hoa đào đang tung bay, hàm răng nhỏ trắng tinh trong khuôn miệng thật quyến rũ.
“Haha, cô quá khách sáo rồi, chúng ta là quan hệ gì cơ chứ! Bạn của bé con nhà tôi thì chính là bạn của Kim Lân tôi mà! Sau này chúng ta còn thân nhau dài dài, cũng không cần khách sáo như vậy!”
Tiêu Mộng trực tiếp lau mồ hôi lạnh, Lam Nhạn cười cứng ngắc.
Quả thực… Cậu chủ Kim này quả thực đủ quen mặt.
Tiêu Mộng vặn vẹo bả vai, đẩy tay Kim Lân xuống, xê dịch đến đứng bên cạnh Lam Nhạn, không muốn đứng sát bên Kim Lân thân thiết như vậy.
Mấy người đàn ông vạm vỡ kia đã áp giải bà thím kia vào nhà. Tiêu Mộng và Lam Nhạn không thể tưởng tượng ra, mấy người đàn ông thô bạo đó sẽ dùng cách nào để “dạy bảo” bà thím đó.
Kim Lân chỉ vào chiếc xe việt dã đậu bên đường, nói: “Đi thôi, chúng ta đến quán cà phê ngồi một lát đi.
Đã nhiều ngày không gặp bé con nhà tôi rồi, đang nhớ đến sắp chết đây. Đi thôi!”
Tiêu Mộng rụt người về sau.
Cô thừa nhận rằng cô rất vui lòng chấp nhận sự giúp đỡ của Kim Lân, dẹp yên được bà thím quấy rối kia khi nãy.
Nhưng… điều này không có nghĩa là sau khi sử dụng anh ta xong, cô vẫn vui lòng tiếp tục dây dưa với anh ta.
Uống cà phê gì chứ, cô chẳng hề muốn. Đi cùng Kim Lân, cô cảm thấy mình sắp điên mất thôi.
Lam Nhạn không tiện tỏ thái độ, giả vờ cười, liếc nhìn Tiêu Mộng bên cạnh.
Lúc này, Kim Lân đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp bước tới, kéo cánh tay Tiêu Mộng rồi lôi đi.
“Đi thôi, đã nhiều ngày không gặp, em không nhớ tôi à? Đi, tôi mời hai người nếm thử cà phê làm thủ công ngon nhất địa phương.”
Tiêu Mộng buộc phải đi về phía trước từng bước nhỏ, không ngừng lải nhải: “Chậm một chút, anh đi chậm một chút, tôi tự mình đi được, anh không cần phải kéo.”
Kim Lân nhét Tiêu Mộng vào trong xe hơi, quần áo tung bay bồng bềnh theo gió, anh ta quay người lại, lộ ra nụ cười ngọt ngào quyến rũ trên khuôn mặt trắng trẻo, ngoắc ngoắc tay với Lam Nhạn vẫn còn đang ngẩn ngơ, nói: “Đi thôi, không dễ gì gặp được bạn của Tiêu Mộng, coi như hai nhỏ chúng tôi mời cô. Đi thôi!”
Bình luận facebook