Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 393
CHƯƠNG 393
Nếu để cho Tiêu Mộng biết, vừa nãy là lúc nghìn cân treo sợi tóc có nguy cơ sống chết, có lẽ cô sẽ bị dọa co quắp.
Không sợ chuyện ngoài ý muốn chỉ sợ bị sát thủ nhớ đến.
“Nhìn kìa Tiêu Mộng! Chỗ kia có cái gì vậy? A? Đó là cái gì chứ?”
Trần Tư Khải lấy một tay che mặt Tiêu Mộng, một tay chỉ vào chỗ khác trên bờ, dùng cách dỗ trẻ con cực kỳ thấp kém để dời lực chú ý của Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng tức đến sầm mặt xuống.
Thật là, anh cho rằng cô ngốc như vậy sao?
Chắc chắn Trần gấu xấu xa đang nói láo! Chắc chắn không phải trẻ con đốt pháo!
Vậy thì đã xảy ra chuyện gì chứ?
Âm thanh như vậy vang lên…
Tiêu Mộng lắc đầu, thực sự không nghĩ ra được. Đừng ghét bỏ trí tưởng tượng của cô quá thiếu thốn, thật sự cô có rất ít kiến thức về những thứ ly kỳ cổ quái.
*** Trần Tư Khải nửa kéo nửa ôm Tiêu Mộng vào ô tô, anh lập tức ngồi cạnh Tiêu Mộng, ôm chặt cô.
Khang Tử ngồi vào ghế lái, rất nhiều đàn em của Chính Hổ Đường đang đuổi theo người đánh lén, không khí xung quanh vô cùng nghiêm trọng, chỉ có Tiêu Mộng không cảm nhận được gì.
“Cậu chủ, vừa rồi…”
“Lái xe!”
Trần Tư Khải lạnh lùng ngắt lời Khang Tử.
Anh không muốn bàn luận về chuyện ám sát vừa nãy trước mặt Tiêu Mộng!
Lúc này, điện thoại của Trần Tư Khải vang lên, anh làm gì còn tâm trạng để nghe điện thoại, trong đầu luôn xoay vòng một vấn đề: Vừa rồi ai đã đánh lén? Người đó nhắm về phía ai?
Là về phía mình sao?
Nếu là như vậy thì không có gì quan trọng, Trần Tư Khải anh không sợ bất cứ ai đánh lén.
Anh đã trải qua rất nhiều cảnh gió tanh mưa máu.
Thế nhưng…
Lỡ như… Người đó nhắm về phía Tiêu Mộng…
Thì xem ra chuyện quá khó giải quyết!
“Điện thoại của anh kêu kìa, anh mau nghe đi.”
Tiêu Mộng đẩy Trần Tư Khải đang suy tư.
“Ừm.”
Trần Tư Khải nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ ngây thơ của Tiêu Mộng, rồi lấy điện thoại ra, nhìn thông báo trên màn hình, anh lập tức nheo mắt lại.
Hóa ra là ông cụ Trần!
Nếu đoán không lầm… chuyện hôm nay…
“A lô…” Giọng Trần Tư Khải lạnh lùng.
Giọng nói nhẹ nhàng của ông cụ Trần vang lên: “Hìhì, Tư Khải, món quà ta vừa tặng con thế nào? Không tệ lắm đúng không? Ta nghĩ với võ công và năng lực phản ứng của con, chắc chắn sẽ không làm tổn thương được con…”
Hàm răng của Trần Tư Khải đã cắn chặt!
Nếu để cho Tiêu Mộng biết, vừa nãy là lúc nghìn cân treo sợi tóc có nguy cơ sống chết, có lẽ cô sẽ bị dọa co quắp.
Không sợ chuyện ngoài ý muốn chỉ sợ bị sát thủ nhớ đến.
“Nhìn kìa Tiêu Mộng! Chỗ kia có cái gì vậy? A? Đó là cái gì chứ?”
Trần Tư Khải lấy một tay che mặt Tiêu Mộng, một tay chỉ vào chỗ khác trên bờ, dùng cách dỗ trẻ con cực kỳ thấp kém để dời lực chú ý của Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng tức đến sầm mặt xuống.
Thật là, anh cho rằng cô ngốc như vậy sao?
Chắc chắn Trần gấu xấu xa đang nói láo! Chắc chắn không phải trẻ con đốt pháo!
Vậy thì đã xảy ra chuyện gì chứ?
Âm thanh như vậy vang lên…
Tiêu Mộng lắc đầu, thực sự không nghĩ ra được. Đừng ghét bỏ trí tưởng tượng của cô quá thiếu thốn, thật sự cô có rất ít kiến thức về những thứ ly kỳ cổ quái.
*** Trần Tư Khải nửa kéo nửa ôm Tiêu Mộng vào ô tô, anh lập tức ngồi cạnh Tiêu Mộng, ôm chặt cô.
Khang Tử ngồi vào ghế lái, rất nhiều đàn em của Chính Hổ Đường đang đuổi theo người đánh lén, không khí xung quanh vô cùng nghiêm trọng, chỉ có Tiêu Mộng không cảm nhận được gì.
“Cậu chủ, vừa rồi…”
“Lái xe!”
Trần Tư Khải lạnh lùng ngắt lời Khang Tử.
Anh không muốn bàn luận về chuyện ám sát vừa nãy trước mặt Tiêu Mộng!
Lúc này, điện thoại của Trần Tư Khải vang lên, anh làm gì còn tâm trạng để nghe điện thoại, trong đầu luôn xoay vòng một vấn đề: Vừa rồi ai đã đánh lén? Người đó nhắm về phía ai?
Là về phía mình sao?
Nếu là như vậy thì không có gì quan trọng, Trần Tư Khải anh không sợ bất cứ ai đánh lén.
Anh đã trải qua rất nhiều cảnh gió tanh mưa máu.
Thế nhưng…
Lỡ như… Người đó nhắm về phía Tiêu Mộng…
Thì xem ra chuyện quá khó giải quyết!
“Điện thoại của anh kêu kìa, anh mau nghe đi.”
Tiêu Mộng đẩy Trần Tư Khải đang suy tư.
“Ừm.”
Trần Tư Khải nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ ngây thơ của Tiêu Mộng, rồi lấy điện thoại ra, nhìn thông báo trên màn hình, anh lập tức nheo mắt lại.
Hóa ra là ông cụ Trần!
Nếu đoán không lầm… chuyện hôm nay…
“A lô…” Giọng Trần Tư Khải lạnh lùng.
Giọng nói nhẹ nhàng của ông cụ Trần vang lên: “Hìhì, Tư Khải, món quà ta vừa tặng con thế nào? Không tệ lắm đúng không? Ta nghĩ với võ công và năng lực phản ứng của con, chắc chắn sẽ không làm tổn thương được con…”
Hàm răng của Trần Tư Khải đã cắn chặt!
Bình luận facebook