Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 394
CHƯƠNG 394
Quả nhiên là ba đã sai người làm việc đó!
Trần Tư Khải miễng cưỡng lên tiếng: “Ông đang muốn kiểm tra năng lực phản ứng của tôi?”
“Đương nhiên không phải, con là một đứa trẻ thông minh như vậy, hẳn là con biết ta đang nhằm vào ai.”
“Ông…”
“Ừm, không sai, đúng là nhắm đến Tiêu Mộng của con.”
Khi ông cụ Trần nói chuyện, ông ta vẫn có thể nhẹ nhàng tưới hoa và cây cảnh của mình với vẻ mặt thờ ơ.
…
Trần Tư Khải nghe thấy giọng điệu tao nhã của ba mình thì hàm răng cắn chặt.
Ba anh luôn là dáng vẻ như vậy.
Ngoài mặt trông có vẻ đang cười, khi nói chuyện cũng không nổi giận, lúc nào cũng nhẹ nhàng và mềm mỏng, người không hiểu còn tưởng rằng ông ta là người tốt tính.
Thực ra, người làm bên cạnh ông ta đã lâu đều biết, ông cụ càng cười mềm mỏng thì xuống tay càng hung ác!
Giống như bây giờ, nghe giọng nói nhẹ nhàng của ông ta trên điện thoại, còn kèm theo một nụ cười nhẹ, bạn sẽ nghĩ rằng ông ta đang nói với bạn một điều gì đó rất vui.
Nhưng điều này hóa ra lại là chuyện tàn nhẫn đến mức dễ dàng lấy đi mạng sống của một người!
Đổi lại là người khác thì Trần Tư Khải sẽ không coi là chuyện gì.
Xét cho cùng, đồng chí Tư Khải thừa hưởng dòng máu của ba mình, hoặc thậm chí còn tàn nhẫn và lạnh lùng hơn.
Nhưng mà… Đối mặt lần này là… nhóc Tiêu Mộng của anh.
Trái tim Trần Tư Khải bỗng chốc thắt lại, nhịp thở cũng ngừng lại.
Anh muốn hét vào mặt ba mình và trách mắng ông ta đã làm ra chuyện hèn hạ như vậy…
Tuy nhiên, Tiêu Mộng đang ở bên cạnh anh.
Tựa vào người anh, cô gái đó đang nhìn trái, nhìn phải một cách ngây ngốc.
Vẻ mặt ngây thơ, chất phác của cô khiến Trần Tư Khải mềm lòng.
Vì vậy, Trần Tư Khải nuốt cơn giận vào trong, cố nén sự kích động đến gào thét.
Anh thì thào nói nhỏ: “Tôi nghĩ ông không cần thiết phải làm như thế này…”
“Haha, thế sao? Ta nghĩ một số người nên được nhắc nhở một chút.”
Mặt Trần Tư Khải tái xanh: “Ừm, ông đã nhắc nhở rất tốt, mà còn không để xảy ra tình huống mà ông lo lắng.”
Ông cụ Trần đặt bình xịt xuống, đứng thẳng người và cười khúc khích: “Cũng mong là như vậy. À, Anna nói, cô ấy sống trong khách sạn một mình, rất cô đơn. Con biết phải làm thế nào rồi?”
Trần Tư Khải hít sâu một hơi, chuyển sang cười lạnh lùng: “Ông để ý thật kỹ càng và chu đáo!”
Nói xong, anh cúp máy thẳng thừng.
Làm anh tức chết!
Ba anh lại can ngăn đến mức như vậy!
Để khiến anh chuyển tinh thần và thể lực sang Anna, ông ta đã dùng đến việc giết Tiêu Mộng như một mối đe dọa.
Quả nhiên là ba đã sai người làm việc đó!
Trần Tư Khải miễng cưỡng lên tiếng: “Ông đang muốn kiểm tra năng lực phản ứng của tôi?”
“Đương nhiên không phải, con là một đứa trẻ thông minh như vậy, hẳn là con biết ta đang nhằm vào ai.”
“Ông…”
“Ừm, không sai, đúng là nhắm đến Tiêu Mộng của con.”
Khi ông cụ Trần nói chuyện, ông ta vẫn có thể nhẹ nhàng tưới hoa và cây cảnh của mình với vẻ mặt thờ ơ.
…
Trần Tư Khải nghe thấy giọng điệu tao nhã của ba mình thì hàm răng cắn chặt.
Ba anh luôn là dáng vẻ như vậy.
Ngoài mặt trông có vẻ đang cười, khi nói chuyện cũng không nổi giận, lúc nào cũng nhẹ nhàng và mềm mỏng, người không hiểu còn tưởng rằng ông ta là người tốt tính.
Thực ra, người làm bên cạnh ông ta đã lâu đều biết, ông cụ càng cười mềm mỏng thì xuống tay càng hung ác!
Giống như bây giờ, nghe giọng nói nhẹ nhàng của ông ta trên điện thoại, còn kèm theo một nụ cười nhẹ, bạn sẽ nghĩ rằng ông ta đang nói với bạn một điều gì đó rất vui.
Nhưng điều này hóa ra lại là chuyện tàn nhẫn đến mức dễ dàng lấy đi mạng sống của một người!
Đổi lại là người khác thì Trần Tư Khải sẽ không coi là chuyện gì.
Xét cho cùng, đồng chí Tư Khải thừa hưởng dòng máu của ba mình, hoặc thậm chí còn tàn nhẫn và lạnh lùng hơn.
Nhưng mà… Đối mặt lần này là… nhóc Tiêu Mộng của anh.
Trái tim Trần Tư Khải bỗng chốc thắt lại, nhịp thở cũng ngừng lại.
Anh muốn hét vào mặt ba mình và trách mắng ông ta đã làm ra chuyện hèn hạ như vậy…
Tuy nhiên, Tiêu Mộng đang ở bên cạnh anh.
Tựa vào người anh, cô gái đó đang nhìn trái, nhìn phải một cách ngây ngốc.
Vẻ mặt ngây thơ, chất phác của cô khiến Trần Tư Khải mềm lòng.
Vì vậy, Trần Tư Khải nuốt cơn giận vào trong, cố nén sự kích động đến gào thét.
Anh thì thào nói nhỏ: “Tôi nghĩ ông không cần thiết phải làm như thế này…”
“Haha, thế sao? Ta nghĩ một số người nên được nhắc nhở một chút.”
Mặt Trần Tư Khải tái xanh: “Ừm, ông đã nhắc nhở rất tốt, mà còn không để xảy ra tình huống mà ông lo lắng.”
Ông cụ Trần đặt bình xịt xuống, đứng thẳng người và cười khúc khích: “Cũng mong là như vậy. À, Anna nói, cô ấy sống trong khách sạn một mình, rất cô đơn. Con biết phải làm thế nào rồi?”
Trần Tư Khải hít sâu một hơi, chuyển sang cười lạnh lùng: “Ông để ý thật kỹ càng và chu đáo!”
Nói xong, anh cúp máy thẳng thừng.
Làm anh tức chết!
Ba anh lại can ngăn đến mức như vậy!
Để khiến anh chuyển tinh thần và thể lực sang Anna, ông ta đã dùng đến việc giết Tiêu Mộng như một mối đe dọa.
Bình luận facebook