• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (2 Viewers)

  • Chương 123-125

Chương 123: Tiểu nhân đắc chí

Câu nói của Phương Thủy Y như một chốt mở làm đám người nhà họ Phương bùng nổ, như thế khác nào đang nói nhà họ Phương sẽ phải gánh chịu mọi tổn thất?

Nghĩ tới số tiền đáng sợ ấy, người nhà họ Phương chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, huyết áp nhanh chóng tăng lên. Chẳng lẽ nửa đời còn lại bọn họ sẽ phải sống trong cảnh trốn nợ hay sao?

“Phương Thủy Y, con tiện nhân, rõ ràng đây là một hợp đồng bất bình đẳng, ai cho mày cái gan để mày ký, mày kéo nhà họ Phương xuống vực thẳm rồi đấy!”, Phương Thiên Quang vỗ bàn quát tháo Phương Thủy Y.

Trên mặt Phương Thủy Y chỉ toàn là nước mắt, cô nói lạnh lùng: “Tập đoàn Mạt Lâm trợ giúp nhà họ Phương như thế mà không đòi hỏi bao nhiêu lợi nhuận, người ta yêu cầu nhiều một chút thì đã sao? Còn nữa, cổ phần và quyền quản lý nhà họ Phương là do bà cụ Phương giao cho tôi, vậy nên tôi có quyền quản lý. Tôi muốn ký thì ký, cần phải cho các người biết sao?”

“Còn nữa, nếu hôm nay các người không bày trò mất mặt ở đây thì chuyện cũng chẳng đến mức này, mọi hạng mục đều sẽ được tiến hành bình thường, bây giờ ông lấy đâu ra mặt mũi nói tôi?”

Phương Thủy Y cũng không kìm nén được nữa nên đã bùng nổ, dù cô có dễ bắt nạt đến đâu đi chăng nữa thì những người này cũng không thể qua cầu rút ván mắng chửi cô như thế được!

Lúc trước lợi dụng cô đạt được lợi ích, bây giờ chính bọn họ tự phá hỏng thì lại quay sang cắn ngược lại cô.

Mấy người Phương Thiên Quang không còn tâm trạng đâu mà trách mắng Phương Thủy Y nữa, ông ta lập tức quỳ xuống trước mặt “ông chủ Cổ” và Triệu Chí Hào.

“Ông chủ Cổ, Tổng giám đốc Triệu, van xin các anh đừng làm thế có được không? Chúng tôi sẽ không đưa ra yêu cầu gì nữa, coi như chúng tôi chưa từng tới đây, Thủy Y vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với các anh!”

Phương Thiên Quang sợ thật rồi, ông ta không muốn sống chung với một đống nợ, mặc dù hiện tại ông ta làm ăn cũng bình thường thôi, nhưng không đến nỗi phải ngủ ngoài đường.

Mấy người Phương Thiên Thành cũng không giữ được sự bình tĩnh, ở đó than trời trách đất.

Những ông chủ khác tới đây để đàm phán hợp tác đều lắc đầu trào phúng, nhà họ Phương rơi vào tình cảnh như thế này đều là tự tạo nghiệp cả.

Trương Trần cũng thu ánh mắt về. Nể mặt Phương Thủy Y, nếu nhà họ Phương ngoan ngoãn thì anh cũng không muốn đập chết, nhưng nhà họ Phương không hề biết tự lượng sức, loại người như vậy chẳng thể nào thay đổi được, chỉ có thể dồn vào chỗ chết.

Triệu Chí Hào xua tay, đám vệ sĩ không để ý tới bọn họ nữa, chia ra hai người một tổ kéo người nhà họ Phương ra khỏi phòng họp, sau đó đuổi ra khỏi trụ sở tập đoàn.

“Ông chủ Cổ, Triệu Chí Hào, hai thằng trời đánh, chúng mày chết không yên đâu!”

“Một ngày nào đó chúng mày sẽ bị báo ứng…”.

Người nhà họ Phương giãy giụa gào khóc, tru tréo mắng chửi.

Lúc này trời đã gần tối, bên ngoài xe cộ tấp nập, đám người nhà họ Phương ngồi ngoài cổng tập đoàn Mạt Lâm, ai cũng cảm thấy nỗi tuyệt vọng đang bao trùm.

“Thủy Y, Thủy Y, cháu nghe lời bác Hai, đi cầu xin ông chủ Cổ có được không? Nợ nhiều như vậy, nhà họ Phương chúng ta làm sao mà gánh được!”, Phương Thiên Quang khóc lóc giàn giụa, ông ta đột nhiên chộp lấy cổ tay Phương Thủy Y.

Câu nói này của Phương Thiên Quang như đánh thức mọi người. Đúng thế, cho dù ông chủ Mạt Lâm không cưới Phương Thủy Y thì vẫn có thiện cảm, chính ông chủ Mạt Lâm cũng thừa nhận rồi.

Bà cụ Phương cũng như bắt được bùa cứu mạng, bà ta cầm chặt cổ tay Phương Thủy Y và ra lệnh cho cô: “Thủy Y, cháu gái ngoan của bà, cháu mau đi van xin ông chủ Cổ đi, chỉ có cháu mới cứu được nhà họ Phương thôi. Cháu cũng không muốn nhìn thấy thành quả mà ông nội cháu gây dựng nên bị chôn vùi như thế đúng không?”

Nhắc đến ông cụ Phương, Phương Thủy Y hơi dao động, dù sao trước kia cô cũng là người được thương yêu nhất trong nhà họ Phương. Nhưng cô thật sự không quen biết ông chủ Mạt Lâm, cô phải cầu xin thế nào? Huống chi hiện tại cô cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp.

Phương Thủy Y bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hiện tại ông chủ Cổ đã nổi giận rồi, không cầu xin được đâu, hơn nữa chuyện này là do các người quá đáng trước”.

“Xấc láo!”, Phương Thiên Quang quát to: “Phương Thủy Y, mày đừng quên, cho dù mày chết không còn tro cốt thì cũng không thay đổi được sự thật rằng mày là người nhà họ Phương, mày dám không nghe lời bà nội à?”

“Ông chủ Cổ đó có thiện cảm với mày là cái chắc, chỉ cần mày quỳ xuống van xin rồi tỏ vẻ đáng thương là được, chuyện đơn giản như vậy mà mày còn không làm, mày còn làm được chuyện gì nữa?”

“Vì sao tôi phải quỳ xuống van xin người ta, chuyện đã đến nước này rồi, tôi cũng không thay đổi được!”, giọng nói của Phương Thủy Y cũng trở nên lạnh lùng.

Đúng lúc này, một bóng người bỗng tới gần rồi cười nói: “Các người là người nhà họ Phương à?”

“Ha ha, buồn cười thật đấy, không ngờ các người lại ra nông nỗi này, tôi cũng cảm thấy thương hại các người rồi”.

“Mày là cái thá gì, cút!”, Phương Thiên Quang vốn đang nổi giận, người đàn ông này tự nhiên xuất hiện xỉa xói ông ta, đương nhiên là ông ta phải nổi cáu.

“Ồ?”, người đàn ông kia cười một tiếng khinh thường, nói: “Muốn tôi cút thật hả? Vốn tôi còn định cứu nhà họ Phương, bây giờ xem ra tôi nghĩ nhiều quá rồi”.

“Mày dựa vào đâu mà đòi cứu nhà họ Phương?”

“Dựa vào việc tôi là người của tập đoàn Xương Thịnh, dựa vào việc tôi có thể bù vào lỗ hổng của nhà họ Phương, dựa vào việc tôi có thể rót nguồn tài chính mới vào nhà họ Phương các người!”, người kia cười lạnh không thôi, Phương Thiên Quang và đám người nhà họ Phương thì trợn tròn mắt.

“Vốn tôi còn có mâu thuẫn với tập đoàn Mạt Lâm, muốn giúp các người một tay, bây giờ thì thôi vậy, uổng công giúp đỡ cái loại vong ơn phụ nghĩa”, người đàn ông kia lắc đầu định xoay người bỏ đi.

“Bốp!”, bà cụ vội vàng bước tới giáng cho Phương Thiên Quang một cái tát rồi nói to: “Anh à, thằng con ngỗ ngược này của tôi phát điên ấy mà, xin anh bỏ quá cho. Các anh cũng có thù với tập đoàn Mạt Lâm thì chúng ta trò chuyện có được không?”

“Thằng Hai, mày không quỳ xuống cho mẹ, dám vô lễ với anh đây à?”, bà cụ Phương quát.

Phương Thiên Quang chẳng cần nghĩ ngợi gì cả, ông ta quỳ xuống ngay, cho dù bây giờ bảo ông ta chặt một cánh tay hoặc là tặng đứa con gái đang đi học cho người khác thì ông ta cũng chịu, chỉ cần trả được món nợ của nhà họ Phương là được.

“Chậc chậc chậc”, người của tập đoàn Xương Thịnh cười trào phúng, hắn thật sự coi thường cái nhà họ Phương rác rưởi này, nhưng cấp trên ra lệnh thì hắn chỉ có thể làm theo thôi.

“Đứng lên đi, tối nay tài chính sẽ được gửi tới, nhưng trước lúc đó, tôi muốn xem quyết tâm của các người. Làm mẫu đi xem nào, đập phá tập đoàn Mạt Lâm cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất kinh tế!”

“Đứng ngây ra đó làm gì nữa, không nghe thấy anh đây nói gì à?”, bà cụ Phương cầm lấy danh thiếp của người kia rồi nói to ra lệnh.

Thế là những cánh cửa xoay và cửa sổ sát đất của tập đoàn Mạt Lâm nhanh chóng bị đám Phương Thiên Quang đập vỡ. Trương Trần đứng trên tầng cao nhất nhìn thấy tất cả, anh nhíu mày lại.

“Được rồi, chuyện làm ăn bàn đến đây rồi, bên dưới xảy ra một số chuyện”, Trương Trần trầm giọng nói.

Mặc dù những ông chủ này vẫn chưa thỏa mãn, nhưng ai nấy đều rất vui, ít nhất bọn họ đã tiến hành được bước đầu tiên là tiếp xúc với tập đoàn Mạt Lâm.

Triệu Chí Hào vội vàng tới đó nhìn, lúc này chuông điện thoại của ông ta cũng vang lên.

“Cậu Trương, có thể nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn đã hành động rồi, người trong điện thoại nói là nhà họ Phương lại có nguồn tài chính mới, bù vào mọi lỗ hổng”.

Triệu Chí Hào suy tư một lát rồi nói. Hiện tại dám chống lại tập đoàn Mạt Lâm một cách trắng trợn như thế, trong các đối thủ của bọn họ thì nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn là có khả năng nhất.

Trương Trần gật đầu nói thản nhiên: “Đám Phương Thiên Quang vừa đập vỡ kính ở bên dưới, chắc là đã nhận được tin có nguồn đầu tư, đúng là loại tiểu nhân đắc chí, ông đi xử lý đi!”

“Tôi hiểu”, Triệu Chí Hào gật đầu, dẫn những ông chủ kia và mấy chục bảo vệ xuống tầng một.

“Các người là ai, thật to gan, dám tới đây gây chuyện!”

Vừa ra tới cổng là nhóm bảo vệ đã bao vây người nhà họ Phương lại, những ông chủ vừa được lợi trên tầng nhao nhao đứng ra.

Lúc này không nịnh bợ thì còn chờ đến năm nào nữa?

“Không cần nói nhiều với bọn họ, cứ báo cảnh sát là được, lũ cặn bã xã hội này cứ phải gô cổ lại!”

Những ông chủ này thi nhau thể hiện, quát tháo người nhà họ Phương.

“Các người là cái thá gì mà dám gào thét trước mặt tập đoàn Xương Thịnh, không muốn sống yên hả?”, Phương Thiên Quang đã tức bốc hỏa từ lâu rồi, bây giờ có người đứng sau chống lưng, ông ta lập tức mắng lại những ông chủ ấy.

Nghe đến tập đoàn Xương Thịnh, sắc mặt ai nấy đều thay đổi. Nếu nhắc đến ngôi sao mới nổi thì chính là tập đoàn Mạt Lâm đằng sau bọn họ, nhưng nói tới tập đoàn nổi tiếng có sức ảnh hưởng thì tập đoàn Xương Thịnh hoàn toàn xứng danh.

“Ồ, tập đoàn Xương Thịnh à?”, Triệu Chí Hào bước lên trước, nói một cách trào phúng: “Một con chó mà nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thả ra dẫn theo một đàn chó con đến tập đoàn Mạt Lâm cắn người, đúng là trung thành thật đấy!”

Sắc mặt của người đại diện cho tập đoàn Xương Thịnh trở nên khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Mạt Lâm sớm muộn gì cũng sụp đổ, các người cứ gỡ được niêm phong cho các xưởng thuốc của mình đi đã rồi nói!”

“Chuyện này không cần các người phải lo, hiện tại đang ở địa bàn tư nhân của tập đoàn Mạt Lâm, các người đập hỏng đồ của bọn tôi, định để tiền lại rồi cút, hay là vào trong uống trà? Tự chọn đi!”

“Đương nhiên là phải cút ra khỏi địa bàn Mạt Lâm trước đã, bảo vệ của bọn tôi không phải để trang trí thôi đâu!”

Triệu Chí Hào vừa dứt lời, nhóm bảo vệ đồng loạt rút gậy bảo vệ ra.

“Ha ha, đợi đó, đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, các người sẽ phải trả giá vì những gì đã làm!”, người đại diện của tập đoàn Xương Thịnh lấy một tấm séc ra vứt trên mặt đất, sau đó xoay người rời khỏi đó.

“Ha ha, Tổng giám đốc Triệu đúng là uy phong, cửa kính đều do tôi đập, các người làm gì được hả?”, Phương Thiên Quang cười ha ha, nhìn vẻ mặt âm trầm của Triệu Chí Hào, ông ta chỉ cảm thấy sung sướng.

“Nực cười, chỉ là một quân cờ mà cũng huênh hoang đắc ý!”, Triệu Chí Hào nghiến răng nói.

“Có phải quân cờ hay không đều không quan trọng, cứ làm các người thấy tởm là được. Muốn đòi tiền bồi thường kính thì không có, cùng lắm tôi đi với các người một chuyến!”, Phương Thiên Quang cười khinh khỉnh. Vừa rồi ông ta còn quỳ trước mặt ông chủ Cổ, nhưng bây giờ ông ta lại đứng lên được rồi, cho dù bọn họ không có tập đoàn Mạt Lâm thì vẫn còn tập đoàn Xương Thịnh!

Nếu xét về thực lực, Mạt Lâm chưa trưởng thành, vẫn kém hơn một bậc.
Chương 124: Để cô ấy trưởng thành

Nhìn Phương Thiên Quang vênh váo như thế, Triệu Chí Hào tức đến mức mí mắt giật giật. Ông ta nói bằng giọng âm trầm: “Người đâu, lôi tên đầu sỏ tới cục cảnh sát, đừng có đánh anh Phương đấy!”

“Vâng!”, năm tiếng hô vang lên đồng thanh, sau đó bọn họ lôi Phương Thiên Quang lên xe.

Bà cụ Phương sầm mặt đứng nhìn, bà ta lên tiếng: “Tổng giám đốc Triệu hết chuyện rồi chứ?”

“Đây là địa bàn của tôi, phải để tôi hỏi bà mới đúng”.

“Ha ha, bà già này có một chuyện muốn nói với anh”.

“Ồ?”, Triệu Chí Hào hơi nghi hoặc, bà cụ Phương còn gì để nói nữa đây? Định mượn thế của tập đoàn Xương Thịnh để lên mặt à?

Bà cụ Phương chậm rãi nói: “Hợp đồng là do Phương Thủy Y ký, hai bố con họ có bảy mươi phần trăm cổ phần, cũng đồng nghĩa với việc xảy ra chuyện thì bố con họ phải chịu bảy mươi phần trăm trách nhiệm, ba mươi phần trăm còn lại mới là của bọn tôi”.

“Còn nữa, từ giờ trở đi, Phương Thủy Y không còn là người nhà họ Phương nữa, tất cả quyền lợi đều phải giao lại cho tôi!”

“Bà cụ Phương, bà đúng là tàn nhẫn. Thảo nào người ta lại nói kẻ ác sống lâu, bà đúng là ví dụ điển hình cho câu nói này. Phương Thủy Y nắm giữ bảy mươi phần trăm cổ phần, bà dựa vào đâu mà đá cô ấy ra?!”

Triệu Chí Hào nghiến răng hỏi, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà bà cụ Phương lại bất chấp thủ đoạn như thế, chỉ biết lợi dụng Phương Thủy Y.

“Ha ha”, bà cụ Phương cười khẩy nói: “Tập đoàn Mạt Lâm các người biết đưa ra cái hợp đồng bất bình đẳng, chẳng lẽ nhà họ Phương chúng tôi thì không biết sao? Hơn nữa Phương Thủy Y chỉ nắm giữ ba mươi lăm phần trăm, ba mươi lăm phần trăm còn lại nằm trong tay Phương Thiên Bàng, nếu nó dám nói không, tôi sẽ đánh chết nó!”

Những người khác nghệt mặt ra. Tuy rằng nhà họ Phương không có địa vị quan trọng ở Hoài Bắc, nhưng chuyện gia đình của nhà họ Phương chẳng khác nào phim cung đình cổ trang, nhất là bà cụ Phương, không thiếu gì thủ đoạn để tính kế người nhà.

Phương Thủy Y cũng ngây ngẩn, trong đôi mắt không còn chút ánh sáng nào, đã đến mức này rồi, cô cũng nên tuyệt vọng rồi nhỉ?

“Nói xong rồi thì cút đi!”, Triệu Chí Hào trầm giọng quát.

“Vậy thì bà già này không ở lại nữa”, dáng vẻ hèn mọn lúc nãy đã biến mất hết, bà cụ Phương cười lạnh nói: “Tôi cũng muốn xem thử đối mặt với một mỹ nhân yếu đuối thế này, ông chủ Cổ sẽ lấy lại tiền thế nào, không biết là tới tòa kiện, hay là lấy thân gán nợ!”

“Vậy tôi cũng nói với bà một câu”, Triệu Chí Hào nắm chặt hai tay, ông ta kìm nén cơn giận và nói mỉa mai: “Nhà họ Phương các người luôn chỉ là một trò cười, cho dù bây giờ có tập đoàn Xương Thịnh làm chủ nhân thì cũng thế!”

“Vậy thì chúng ta cùng chờ xem!”, bà cụ Phương hừ lạnh rồi đưa người nhà họ Phương rời khỏi đó.

Xảy ra chuyện như vậy, Phương Thủy Y không còn mặt mũi nào ở đây nữa, cô cũng xoay người chạy đi.

Những ông chủ khác tới đây bàn chuyện hợp tác làm ăn thấy vậy cũng tâng bốc vài câu rồi biết điều chào ra về.

“Bảo người thay cửa kính đi”, Triệu Chí Hào ra lệnh rồi vào trong công ty với vẻ mặt khó coi.

Trong phòng làm việc riêng trên tầng cao nhất của tập đoàn Mạt Lâm, Trương Trần tháo khẩu trang ra rồi ngồi im ở đó.

Triệu Chí Hào kể vắn tắt lại chuyện đã xảy ra bên dưới.

“Hợp đồng của chúng ta có hiệu lực một phía, lúc Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng tiếp nhận cổ phần, nhà họ Phương cũng sử dụng hợp đồng có hiệu lực một phía. Điều này đồng nghĩa với việc xét về mặt pháp luật thì bà cụ Phương vẫn có quyền lợi thu hồi lại”.

“Hiện tại Phương Thủy Y phải gánh bảy mươi phần trăm số tiền từ một phía, cậu xem có cần giúp cô ấy không?”

Trương Trần nhíu mày trầm tư rồi lắc đầu nói: “Thôi, nếu cô ấy không yếu đuối dễ bắt nạt như thế thì đã chẳng phải chịu thiệt nhiều đến vậy, câu nói một lần vấp là một lần bớt dại chỉ đúng với người khác thôi”.

“Cô ấy cũng cần trưởng thành rồi, phải nếm trải đủ mọi đau khổ thì cô ấy mới biết lòng người hiểm ác thế nào, huyết thống mà cô ấy quan tâm chỉ là cái rắm. Là bao nhiêu tiền thì cứ đòi bấy nhiêu, nhưng đừng hối thúc quá gắt”.

“Được”, Triệu Chí Hào gật đầu rồi nói tiếp: “Những chuyện khác thì không sao, tôi chỉ lo bên tập đoàn Xương Thịnh, dù sao bọn họ cũng là công ty lâu đời, đằng sau còn có nhà họ Nhiễm ủng hộ”.

“Chuyện này không cần lo, sàng lọc lại một lượt những người ở xưởng thuốc đi, chúng ta phải phòng bị trước khi đối phương hành động”, Trương Trần nói thản nhiên.

Bọn họ đang trò chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Thư ký mang cơm tối tới, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, đến tận đêm khuya Trương Trần mới về khách sạn.



Trong phòng khách nhà họ Phong, Phương Thiên Quang cắn răng ngồi ở đó với bao vết thương trên người, mắng chửi tổ tông mười tám đời của tập đoàn Mạt Lâm hết một lượt.

“Thằng Hai, đừng sốt ruột, bọn họ sẽ phải trả giá đắt. Hiện tại tập đoàn Xương Thịnh nhúng tay vào rồi, chúng ta cũng có được sự ủng hộ, hất cẳng Phương Thủy Y ra đi, vốn còn định kiếm chút lợi ích từ người nó!”

Bà cụ trầm ngâm một lát rồi nói. Hôm nay đúng là một ngày bấp bênh với nhà họ Phương, nếu không có tập đoàn Xương Thịnh thì e là bọn họ sẽ phải ngủ ngoài đường mất.

“Thằng Cả, ngày mai con đi bắt bố con Phương Thủy Y giao quyền lợi ra, nếu không thì đâm đơn kiện. Còn về tập đoàn Xương Thịnh, các con phải cẩn thận cho mẹ, ít nhất phải hoàn thành hạng mục, nếu không thì nhà họ Phương chúng ta không gượng dậy nổi đâu!”

“Bọn con hiểu rồi!”, đám Phương Thiên Thành gật đầu.



Hôm sau, tia nắng xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng, Trương Trần lười biếng trở mình, đang định ngủ thêm một lúc thì tiếng chuông dồn dập đánh thức anh dậy.

“A lô?”

Vừa bắt máy thì giọng nói sốt ruột của Triệu Chí Hào đã vọng tới: “Cậu Trương, xưởng thuốc vẫn chưa gỡ niêm phong, bọn họ nói vẫn chưa kiểm tra xong, cứ kéo dài mãi như thế, tôi hoài nghi…”.

“Không cần hoài nghi nữa, giao thẳng mọi tư liệu lên đây. Bất kể lần này là ai phụ trách thì tôi cũng không cần biết người sai sử, đã làm thì phải trả giá đắt!”

Trương Trần nói: “Liên lạc với đám Cao Hưng Tùng, tạm thời gán một cái tội cho người kiểm tra lần này, cụ thể phải gán thế nào thì chắc hẳn bọn họ còn biết rõ hơn. Sau đó đâm đơn kiện, lấy hai triệu ra làm tài chính, để bọn họ tổn thất một ít!”

“Nhưng như vậy chỉ giải quyết tạm thời thôi, không xử lý tận gốc được”, Triệu Chí Hào nói.

“Ông gấp làm gì!”, Trương Trần xoa mặt nói: “Lát nữa tôi sẽ đi tìm cách xử lý tận gốc, ông cứ lo liệu ổn thỏa chuyện của ông đi!”

Sau khi tắt máy, Trương Trần vệ sinh cá nhân rồi lái xe ra ngoài. Cũng phải nói rằng sau khi chuyển ra khỏi biệt thự của Phương Thủy Y, chất lượng cuộc sống của anh tăng lên không chỉ một cấp bậc, xe mà anh lái ít nhất là bảy trăm ngàn, anh đã nhấn mạnh là phải khiêm tốn thôi nên Triệu Chí Hào mới sắp xếp như thế.



Ở Hoa Hạ, gần như mỗi một tỉnh đều có một trại an dưỡng. Khác với các nơi tư nhân, những người trong này đều là người đã cống hiến cho đất nước, tất cả mọi thứ trong đó đều do nhà nước tài trợ.

Ở khu vực Hoài Bắc của tỉnh Giang Lăng cũng có một trại an dưỡng, nhưng người bình thường không thể tới gần được, mà lúc này đang có một chiếc Mercedes chậm rãi tới gần.

Chỉ một lát sau, chiếc Mercedes ấy dừng lại. Một người đàn ông tuấn tú bước ra. Anh ta mặc vest đen, làn da trắng nõn, bước về phía trước dưới những tia nắng ban mai.

Trương Trần quan sát mọi thứ, đây là lần đầu tiên anh tới nơi này. Anh không muốn làm phiền nhà họ Mạc nữa, dù sao anh cũng không thích mang ơn người ta, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thì đã lôi thế lực bên cảnh sát ra, cứ kéo dài như thế không có lợi với bọn họ.

Trương Trần hết cách, chỉ có thể nhắm vào nơi này. Với trại an dưỡng kiểu này, cho dù là một ông lão quét rác thì cũng không thể coi thường được, huống chi là người ở bên trong, chỉ cần bọn họ lên tiếng thì mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản.

Trương Trần bước tiếp về phía trước. Lúc tới gần cổng, hai người đàn ông ăn mặc bình thường bỗng tiến ra, nhìn Trương Trần bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

“Nếu là nhân viên công tác ở đây thì xin hãy xuất trình thẻ nhân viên, người không phận sự miễn vào!”

“Hai anh này, tôi được bệnh viện thành phố cử tới xem kho thuốc bên này. Bởi vì thời tiết nên có một đợt thuốc không vận chuyển vào được, vậy nên giám đốc bệnh viện cử tôi tới xem hai bên có thể gộp lại được không, dù sao cũng là vì cứu người!”

Trương Trần mỉm cười rồi lấy một tấm thẻ công tác ra lắc lắc trước mặt bọn họ.

Hai người kia đang cảm thấy khó xử thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Để cậu ta vào đi!”

“Bác sĩ Diêm”, hai người đàn ông gật đầu rồi cho Trương Trần vào.

Diện tích bên trong rất rộng, chắc phải đến hàng ngàn mẫu, tổng thể chia làm bốn khu vực.

Trương Trần đang quan sát khu vực có thể sẽ xuất hiện các nhân vật lớn thì lại nghe thấy bác sĩ Diêm nói nhẹ: “Chàng trai, bệnh viện thành phố cử cậu tới thật hả? Trong này toàn người quyền quý, cậu không được làm bừa đâu đấy!”

“Đương nhiên rồi”, Trương Trần lấy thẻ bác sĩ ra cho bác sĩ Diêm xem, bác sĩ Diêm giận dỗi nói: “Người ta chỉ hỏi một chút thôi mà, có nói là không tin cậu đâu. Để tôi dẫn cậu tới xem kho thuốc, sau đó đăng ký cho cậu!”

Bác sĩ Diêm vừa nói vừa cầm tay Trương Trần, làm Trương Trần giật mình rút về.

“Sao vậy, cậu sợ tôi ăn cậu à?”

Trong lúc bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, xung quanh có không ít bác sĩ chủ nhiệm đi ngang qua. Trương Trần cũng hiểu ra rồi, nơi này không có người đàn ông nào đúng chất cả, người khá lắm thì cũng hơn bốn mươi tuổi và bị hói.

Trương Trần mặt dày nói: “Chị đẹp này…”.

“Ái chà, gọi chị đẹp gì chứ, gọi người ta là cô em ấy!”

“Hơ, cô, cô em này, bụng tôi hơi khó chịu, cô xem…”.

“Để tôi dẫn cậu đi là được”, bác sĩ Diêm cười dịu dàng rồi đi trước dẫn đường, sau đó đứng chờ bên ngoài nhà vệ sinh.

Không phải cô ta bụng đói ăn quàng, mà bởi vì Trương Trần không còn ở nhà họ Phương nên anh không cần giả vờ nữa, khí chất tỏa ra từ tận xương cốt rất thu hút, hơn nữa Trương Trần còn có một khuôn mặt khá điển trai, còn là một bác sĩ thực thụ nữa.

Có thể nếu tách riêng từng điểm ra một thì chưa đủ để thu hút người khác, nhưng khi ba điều kiện này cộng lại, với một cô gái xung quanh toàn các ông các bác như vậy thì quả thực là đúng chuẩn chọn người yêu.
Chương 125: Thử xem thế nào

Có mấy chiếc ghế đá và bàn bằng đá được đặt trong sân ở phía Tây, nơi này không có người tập thể dục buổi sáng, có lẽ đây là một sân nhỏ riêng biệt, chỉ dành cho một ai đó.

Lúc này, ở cuối sân có một ông lão đi đến, đằng sau ông ấy là một người đàn ông mặc đồ bộ đội. Người phía sau còn nhỏ giọng khuyên: “Ông đi chậm thôi, đừng vội!”

“Câm miệng!”, ông lão hừ một tiếng, dáng người gầy gò của ông ấy khiến người ta phải nghi ngờ rằng chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay ông ấy, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức không ai dám nhìn thẳng.

“Có phải cậu nghĩ tôi đã già, không nhúc nhích được nữa, chỉ có thể kéo dài hơi tàn thôi đúng không?”, ông lão thản nhiên nói, dường như để chứng minh, ông ấy nhanh chóng bước đến cạnh máy nâng tạ.

Người đàn ông đằng sau ông ấy không đành lòng, thì thào nói: “Ông Trần, ông đừng lo lắng, rồi sẽ có cách thôi. Bây giờ ông cứ chăm sóc bản thân cho thật tốt”.

Ông Trần tên là Trần Bắc Vọng. Có lẽ thế hệ trẻ bây giờ chưa từng nghe đến cái tên này nhưng vào hai mươi năm trước, ba chữ Trần Bắc Vọng này đại diện cho tinh thần của quân nhân và kỳ tích. Có ông ấy, những người đó cũng có lòng tin chiến thắng trong các trận chiến đầy gian nan.

Thậm chí các chiến lược tuyệt vời và kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ của ông ấy còn được địch gọi là Quân Thần.

Nhưng vào lúc ông ấy bước lên đỉnh cao của cuộc đời, mọi thứ đều bị hủy hoại.

Trần Bắc Vọng tức đến nỗi mặt đỏ bừng, đè lên cái máy kéo tay xuống nhưng nó không động đậy. Người đàn ông phía sau vội tiến đến nói: “Ông Trần, ông ăn cơm trước đi”.

Người đàn ông vẫy tay với đằng xa, lập tức có một y tá bưng bữa sáng đi đến rồi đặt lên trên bàn.

“Ăn cái rắm ý!”, Trần Bắc Vọng lớn giọng mắng, sau đó im lặng không nói một lời nào, nhưng ánh mắt hiện lên nỗi buồn man mác.

Một người từng được gọi là huyền thoại lại rơi vào bước đường này, chẳng khác nào một tên vô tích sự, còn là một tên bệnh tật. Từ sau đó, ông ấy trở về quê, cấp trên sắp xếp cho ông ấy vào viện dưỡng lão này, dành ra một sân nhỏ riêng biệt.

“Ông Trần, ông đừng lo lắng, chúng tôi không bỏ cuộc, ông cũng không thể từ bỏ, ăn cơm rồi uống thuốc”, người đàn ông đó lặng lẽ bưng một bát cơm.

“Tiểu Vương, vô dụng thôi, tôi không ăn nữa. Tôi biết rõ tình trạng của mình nhất, năm ngoái tôi còn có thể đè máy kéo tay xuống mười phân, nhưng hôm nay lại không đè xuống được chút nào. Chậm nhất cũng là năm sau, e là ngay cả đi lại bình thường cũng không được mất”.

“Về đi, đừng lãng phí thời gian với ông già này nữa”.

“Sao có thể gọi là lãng phí thời gian chứ?”, Tiểu Vương nóng ruột, anh ta đỏ mặt nói: “Ông đã từng cống hiến bao nhiêu cho nước Long Quốc, bây giờ là lúc ông hưởng thụ thành quả. Lúc đó tôi còn nhỏ, từng nghe nói đến huyền thoại của ông, huyền thoại không thể nói hết là hết”.

“Ông còn hy vọng!”, lúc này, một giọng nói vang lên. Tiểu Vương nhìn qua lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Lẽ nào không biết quy định sao? Đây là khu vực cấm, không được vào”.

“Người chữa bệnh”, người đến đáp.

Người đó chính là Trương Trần đang ở bên cạnh quan sát hồi lâu. Khó khăn lắm anh mới đuổi được tên bác sĩ Diêm đó đi, trùng hợp tìm được chính chủ.

“Tiểu Vương, không được bất lịch sự như thế!”, Trần Bắc Vọng quở trách một câu, sau đó nhìn Trương Trần nói: “Bác sĩ, thôi đi, mười chín năm rồi, người đến khám cho tôi không đến một trăm thì cũng đã có tám mươi người, họ đều bảo tôi nên bình thản đi hết phần đường còn lại này”.

Trương Trần nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn, cơ thể dần suy kiệt của đối phương, anh biết có lẽ ông lão này đã tuyệt vọng rồi, nếu không không thể nói ra những lời như vậy.

Trầm mặc một lúc lâu sau, anh mới nói: “Bây giờ tôi không đùa, ông thật sự còn hy vọng”.

Trần Bắc Vọng nhìn Trương Trần, mặc dù ông ấy không nói gì nhưng từ ánh mắt đó cũng đủ để anh hiểu ông ấy muốn nói gì.

Hiển nhiên, trước đó, có thể làm được gì thì người này đã làm hết rồi, ông ấy đã hiểu biết không ít, vốn dĩ không có quá nhiều lòng tin. Trương Trần vừa nhìn qua chỉ mới hai mươi tuổi, chắc cũng là sinh viên đại học Y vừa tốt nghiệp.

Ông lão đã xem anh thành một tên nhóc đến đây chỉ để thử lập công, dù sao thân phận của ông ấy không giống bình thường, không ít người có mưu đồ với ông nhưng chưa một ai thành công cả.

Lính cảnh vệ Tiểu Vương cũng nghi ngờ nhìn Trương Trần, nhưng anh ta không nói gì nhiều. Dù sao có một bác sĩ đến thì cũng chính là có một tia hy vọng, thử xem cũng không sao, kết quả đã như thế rồi thì còn có thể tệ hại đến mức nào nữa?

Trương Trần bất lực lắc đầu, ông lão này không phải là người bình thường. Mấy năm nay không ai có thể kiểm soát được bệnh tình của ông ấy, nghĩ thôi cũng đủ hiểu sức khỏe ông lão kỳ lạ đến mức nào, anh phải tự mình chẩn đoán mới cảm thấy chắc chắn.

Nhưng muốn vậy thì anh phải được ông lão đồng ý, chứ nếu không ngay cả cửa ải của lính cảnh vệ anh cũng không qua nổi.

Trương Trần suy tư một lúc mới chậm rãi nói: “Cái gọi là hy vọng chính là niềm tin, còn sống nghĩa là còn hy vọng. Tôi đã nói vậy rồi thì chắc chắn là đã nắm chắc được phần nào đó. Đây là chứng chỉ của tôi, anh có thể xem qua”.

Tiểu Vương bước đến cầm lấy chứng chỉ, run rẩy vội đưa cho ông lão.

“Ồ? Chứng chỉ gì mà lợi hại vậy?”, Trần Bắc Vọng cười ha ha, ông ấy vẫn còn sức cầm thứ gì đó. Khi mở chứng chỉ màu đỏ ra, ông ấy chỉ thấy một hàng chữ lớn ghi: Hiệp hội Y khoa tỉnh Giang Lăng!

Bên dưới là một hàng chữ nhỏ ghi chức vụ của Trương Trần và một tấm ảnh thẻ.

“Cậu là bác sĩ thiên tài đã gây ồn ào và áp đảo giới y học nước Hàn - Trương Trần à?”, Trần Bắc Vọng ngạc nhiên hỏi. Hiển nhiên, ở độ tuổi này của Trương Trần mà lại có thể đạt được thành tích như vậy cũng đủ khiến ông ấy động lòng.

Trương Trần gật đầu nói: “Nếu ông Trần đã tin tưởng thì tại sao không thử xem?”

“Vậy được”, Trần Bắc Vọng suy nghĩ một lát rồi gật đầu, chứng chỉ này khiến ông ấy có thể nghiêm túc đối đãi với Trương Trần.

Nếu Trần Bắc Vọng đã đồng ý thì Trương Trần cũng không nhiều lời nữa. Anh lập tức lấy ra ba cây châm vàng rồi châm vào giữa lưng, trước ngực và ba huyệt lớn ở vùng thiên môn* của Trần Bắc Vọng, sau đó bắt đầu bắt mạch.

(*: Huyệt thiên môn là lỗ hõm trên đỉnh đầu mở rộng thành một khe lớn lan dần ra phía sau đỉnh đầu, nơi này tiếp nhận thanh khí, điện khí, năng lượng vũ trụ, điện từ trường, giao động sóng từ trường nhận được nhiều hay ít là do điểm này lớn hay nhỏ.)

“Kinh mạch bị tắc nghẽn”, Trương Trần nhíu chặt mày, tự nói thầm.

“Thế nào?”, ngược lại Trần Bắc Vọng thấy rất thoải mái, dù sao ông ấy tự biết rõ tình trạng của mình nhất. Ông ấy không ôm quá nhiều hy vọng, sở dĩ đồng ý là vì muốn cho cậu thanh niên trẻ tuổi đã có thành tích đáng kinh ngạc này một cơ hội mà thôi.

“Không sao!”, Trương Trần nhìn vào mắt Trần Bắc Vọng, nghiêm túc nói: “Có lẽ sẽ hơi đau”.

Trần Bắc Vọng cười, đau à, này có là gì với ông ấy đâu chứ. Trước khi về hưu, không biết trên người ông ấy đã từng bị đạn bắn qua người bao nhiêu lần. Lúc đó để không làm chậm trễ nhiệm vụ, ông ấy đều dùng dao lấy đạn ra.

Giây tiếp theo, Trương Trần xoay cổ tay nhanh chóng rút một cây châm vàng từ túi vải quấn quanh thắt lưng rồi châm vào cánh tay Trần Bắc Vọng.

Ngón tay Trương Trần khẽ run làm phần còn lại của châm vàng không ngừng lay động. Còn ông lão lại cảm giác có một dòng nước ấm trào dâng khiến cánh tay ông ấy nóng lên.

Sau đó là cây châm thứ hai, cây châm thứ hai vừa được châm vào, Trần Bắc Vọng còn đang tận hưởng cảm giác ấm áp ngay lập tức biến sắc.

Đợi đến lúc châm cây thứ ba vào, Trần Bắc Vọng đã cắn răng đến run rẩy, cảm giác ấm áp ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảm giác đau đớn không chịu được giống như có vật gì đó đang chuyển động bên trong cơ thể ông ấy vậy.

“Ông Trần…”, lính cảnh vệ Tiểu Vương ngạc nhiên, anh ta tức giận nhìn Trương Trần nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, nếu cậu làm cho ông Trần xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ liều mạng với cậu”.

“Lùi ra!”, Trần Bắc Vọng cắn răng quát, sau đó nhìn Trương Trần run rẩy nói: “Cậu bạn nhỏ, cậu cứ tiếp tục đi!”

Trương Trần gật đầu, mồ hôi trên trán rơi không ngừng nhưng tay của anh vẫn càng lúc càng nhanh.

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, Trần Bắc Vọng đã bị Trương Trần ghim thành con nhím.

“Dùng chân khí vận hành kim châm, chết đi sống lại, chín chuyển châm vàng, tạo hóa tái sinh!”, Trương Trần thầm đọc, Trần Bắc Vọng đã không kiềm chế được bắt đầu rên rỉ.

Cuối cùng, sau khi đâm cây châm thứ ba mươi mốt vào, lúc này Trương Trần bắt đầu lấy châm ra như xong việc.

“Thời gian khá lâu, chỉ một lần không thể loại bỏ tận gốc, ông thử trước xem”, Trương Trần lau mồ hôi.

“Cậu bạn nhỏ, cậu nghỉ ngơi trước đi. Tiểu Vương rót cho cậu ấy cốc nước”, Trần Bắc Vọng nói.

Lúc Tiểu Vương rót nước trở lại, hai mắt mở to không thể tin nhìn Trần Bắc Vọng, ông ấy thế mà lại có thể ấn máy kéo tay xuống phía dưới, cái đó nặng tận tám mươi kilogram!

Vì dùng sức quá nhiều nên gân xanh trên cổ Trần Bắc Vọng cũng lộ ra. Ông ấy từ từ buông lỏng ra, giơ hai tay lên quan sát.

Một lúc lâu sau, vì quá kích động nên giọng ông ấy run lên nói: “Tiểu, Tiểu Vương, cậu qua đây đi, mau ra tay với tôi xem nào”.

“Chuyện này… ông Trần, tôi, tôi không được…”

“Tôi bảo cậu ra tay thì cứ ra tay đi, nhiều lời vậy?”, Trần Bắc Vọng nóng lòng muốn thử xem mình đã hồi phục được tới đâu nên bèn nhấc chân lên đá một cú.

Nhưng Tiểu Vương đáng thương nào dám tránh nên đã bị trúng một đòn.

Tiểu Vương kích động bò dậy, run rẩy nói: “Ông, ông Trần, ông đã bắt đầu bình phục rồi!”

“Ha ha, phải, tôi đã trở lại rồi!”, Trần Bắc Vọng cũng vô cùng kích động, ai có thể hiểu được cảm giác của ông ấy. Trong lúc sự nghiệp lên tới đỉnh cao nhất mà lại biến mất như một ngôi sao băng, ông ấy đã đợi thời khắc này mười chín năm rồi.

“Cậu nhóc, cậu là niềm tự hào của nước Long chúng ta. Mặc dù tôi mới chỉ hồi phục được một phần mười nhưng đó cũng là kỳ tích, tôi sẽ nhớ mãi chuyện này”, Trần Bắc Vọng vui mừng nói.

Thế nhưng sắc mặt Tiểu Vương bỗng trở nên tệ đi, anh ta lo lắng nói: “Ông, ông vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?”

“Ha ha, dù chỉ là một phần mười thôi cũng đủ rồi. Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn xem sự lợi hại của tôi sao? Cậu đến thử xem!”, Trần Bắc Vọng bật cười, hai tay siết chặt thành nắm đấm, sau đó vang lên một trận binh binh bốp bốp.

Lúc này nào có nhìn ra ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, rõ ràng còn mạnh hơn cả đàn ông lực lưỡng ba mươi.

“Ông Trần, vậy đắc tội rồi!”, Tiểu Vương cúi người nói, quả thật anh ta muốn mở mang kiến thức về vị Quân Thần huyền thoại này!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom