• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 129-131

Chương 129: Hợp tác vui vẻ

Đầu óc của Triệu Chí Hào nổ đoàng một cái, như bị ai đó giáng cho một cú đấm thật mạnh.

Ông ta nhìn những phóng viên này, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao. Ông ta chỉ ở trong cục cảnh sát nửa tiếng mà thôi, ai có thể nói cho ông ta biết chuyện gì đang xảy ra thế này?

Lúc này, đám đông bỗng tách ra một con đường hẹp. Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, bước về phía Triệu Chí Hào với nụ cười khinh thường trên môi.

“Chào ông Triệu!”, người đó mỉm cười nói: “Tôi là luật sư của ông Chu Nhân Kiệt, tập đoàn Mạt Lâm của các ông đã lấy trộm phương thuốc của ông Chu Nhân Kiệt để buôn bán không chính đáng, hiện tại tôi chính thức khởi tố ông với các tội danh ăn cắp và lừa gạt!”

Triệu Chí Hào còn chưa kịp nói gì thì những phóng viên kia đã hỏi dồn dập: “Ông chính là luật sư Chu tới từ thủ đô sao? Xin hỏi ông nắm chắc bao nhiêu phần trăm là sẽ thắng vụ kiện này?”

“Ông Triệu, tập đoàn Mạt Lâm bị khởi tố nhiều lần, trong lòng ông có cảm nghĩ gì? Ông cứ tùy ý nói vài câu để tôi còn báo cáo công tác!”

“Mẹ kiếp, vớ vẩn, toàn là vớ vẩn!”, Triệu Chí Hào bực bội quát lên, cơn tức trong lòng như núi lửa đang phun trào, nhưng trái tim ông ta lại lạnh buốt.

Luật sư Chu có tên thật là Chu Đại Hưởng, cái tên nghe rất quê mùa, cũng xuất thân từ gia đình nghèo, nhưng tiếng tăm của ông ta trong giới luật sư lại như một ngọn núi cao, đội ngũ luật sư của ông ta có thể lọt top năm trong cả Long Quốc.

Dùng mông để nghĩ thì Triệu Chí Hào cũng biết đây là trò do nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn bày ra, chỉ dựa vào Chu Nhân Kiệt thì không có thực lực để mời được luật sư như thế.

“Tổng giám đốc”, lúc này thư ký của Triệu Chí Hào đẩy đám phóng viên ra để chen tới, nói bằng giọng hốt hoảng: “Không liên lạc được với anh Trương, cửa phòng khách sạn mà anh ấy ở bị đá văng ra, hiện tại không biết đang ở đâu, chúng tôi đang cử người điều tra”.

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào…”, Triệu Chí Hào tự nhủ, hai bàn tay nắm thật chặt, cố gắng để mình không luống cuống.

Một mình ông ta thì không dám chắc sẽ chống lại được Nhiễm Minh Nhật ở Nam Sơn, mọi sự tự tin của ông ta đều bắt nguồn từ Trương Trần, nhưng hiện tại Trương Trần mất tích rồi, cục cảnh sát thì gán cho ông ta một tội danh, vừa ra ngoài thì nhận được đơn khởi tố, tất cả mọi chuyện khiến ông ta rối tung lên.

“Ông Triệu, đây là đơn triệu tập và thời gian mở phiên tòa xét xử, ông không có nhiều thời gian đâu, muốn chuẩn bị thì phải tranh thủ đấy!”, luật sư Chu cười rồi đưa một bức thư cho Triệu Chí Hào.

“Luật sư Chu, xin hỏi ông chắc bao nhiêu phần trăm?”, một phóng viên túm lấy Chu Đại Hưởng và hỏi.

“Ha ha, tôi chỉ có thể nói là chính nghĩa ắt sẽ chiến thắng!”, Chu Đại Hưởng nói một câu lấy lệ, sau đó đẩy mọi người ra rồi rời khỏi đó.



Trong trung tâm điều dưỡng vẫn yên tĩnh và êm đềm như thường ngày.

Có thể là bởi vì đã phục hồi được một chút, tâm trạng không tệ nên Trần Bắc Vọng đã nuôi một con mèo nhỏ ở cạnh hàng rào gỗ, lúc này con mèo đó đang kêu meo meo với Trương Trần.

“Cậu Trương, mời cậu đi theo lối này!”, Tiểu Vương dẫn đường tới một khu nhà nhỏ, ở đây có mấy căn phòng, đằng trước trồng cây cối hoa cỏ.

Lúc này có ba người đang ngồi trên chiếc bàn đá ở ngoài sân, một người trong số đó chính là Trần Bắc Vọng.

“Ha ha, cậu tới rồi, để tôi giới thiệu với cậu”, Trần Bắc Vọng vội vàng đứng lên, ông ta cười nói: “Ông này là Lăng Mộng Sơn, ông này là Kính Hiểu Tùng, hai lão già này đều là người của Viện Khoa Học!”

“Ông Lăng, ông Kính!”, Trương Trần cười gật đầu.

Ông Lăng và ông Kính nhìn Trần Bắc Vọng, sau đó cười nói: “Giỏi lắm, quả nhiên nhân tài đời nào cũng có, cậu lập công lớn rồi đấy!”

“Tôi không dám nhận, chỉ là điều nên làm vì Long Quốc thôi!”, Trương Trần nói thản nhiên.

“Ha ha ha, chàng trai được lắm, được, được!”, ông Lăng cười ha ha rồi nói: “Trần lão cẩu, chẳng phải ông nói cậu Trương đây kiêu ngạo lắm sao? Tôi lại thấy vô cùng khiêm tốn, như, như cái gì ấy nhỉ?”

“À, như thư sinh!”, ông Lăng vỗ trán nói.

“Lão Lăng, ông đừng huyên thuyên nữa, để cậu Trương ngồi xuống nói chuyện chính trước đã nào!”, ông Kính nói.

Lúc này bọn họ mới đi vào chủ đề chính. Vốn dĩ cũng có rất nhiều bác sĩ tự nhận mình giỏi, nghiên cứu ra phương thuốc là sẽ giao lên, nếu được đưa vào sử dụng thì bọn họ sẽ vừa có tiếng vừa có miếng, còn thu hoạch được công danh, nhưng không phải phương thuốc nào cũng được áp dụng, vậy nên chỉ có thể thí nghiệm lần lượt từng thứ một.

Phương thuốc Trương Trần đưa tới hơi muộn, nhưng vì nể mặt Trần Bắc Vọng nên bọn họ mới vội vàng nghiên cứu, bây giờ mới đích thân tới đây.

“Cậu Trương, tôi nói thật với cậu vậy, hiện tại chúng tôi chưa đạt tới trình độ đó, không thể nghiên cứu ra tác dụng phụ trong vòng hai mươi tư tiếng được!”, ông Lăng không hề kiêng dè điều gì.

Công là công, tội là tội, bọn họ không thể lách luật cho Trương Trần chỉ bởi vì Trương Trần đã chữa khỏi bệnh cho Trần Bắc Vọng. Nếu là chuyện gì nhỏ nhặt thì còn nhắm mắt làm ngơ được, nhưng chuyện này nhất quyết không thể qua loa.

Đây là thuốc dùng cho những người bảo vệ Long Quốc, là cơ sở của Long Quốc, đừng nói là Trương Trần, cho dù là cháu trai của cấp trên thì cũng phải trải qua quy trình kiểm tra gắt gao, chắc chắn không có gì sai sót thì mới được đưa vào sử dụng.

“Hiệu quả thì sao?”, Trương Trần hỏi.

Ông Lăng trầm mặc một lát rồi gật đầu. Ông ta tới đây không chỉ đơn giản là vì nể mặt Trần Bắc Vọng, mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng hiệu quả thuốc mà Trương Trần miêu tả thì không phải là giả. Thế nhưng có trắng thì phải có đen, hiệu quả tốt như thế mà không có tác dụng phụ thì không phải bọn họ không tin, mà là không dám tin.

Đối với người bình thường, có thể một chút tác dụng phụ chẳng là gì cả, nhưng đối với người đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nếu có tác dụng phụ không tốt gì thì rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Đây cũng là chuyện bọn họ quan tâm, nếu có đủ thời gian thì bọn họ còn muốn phân tích từng cái một, nhưng thời gian Trương Trần cho bọn họ quá ngắn.

“Ông Lăng, ông có nhớ vừa rồi ông đã nói tôi khiêm tốn không? Thực ra tôi không khiêm tốn đâu”.

Trương Trần cười tủm tỉm nói: “Tôi chỉ đang kể lại mà thôi, cũng như việc tôi kể ra hiệu quả của phương thuốc, chắc là các ông cũng kiểm nghiệm ra năm, sáu mươi phần trăm tác dụng của nó rồi. Còn về tác dụng phụ, tôi nói không có là không có, nếu nhất định phải bới lông tìm vết, vậy thì chỉ có thể nói là hiệu quả sẽ giảm đi sau một thời gian dài…”.

“…”, ông Lăng và ông Kính đều sửng sốt, vừa rồi còn khen mà bây giờ thằng nhóc này đã lấy chính lời nói của bọn họ ra để nói bọn họ rồi.

Thế này còn không gọi là kiêu ngạo à?

Những phương thuốc được truyền lại từ các thế hệ trước đều đã trải qua bao sự tôi luyện, đó là kết tinh của thời gian và trí tuệ, hứng chịu bao lần khảo nghiệm. Phương thuốc do một chàng trai hai mươi mấy tuổi điều chế ra có được hiệu quả này đã là ghê gớm lắm rồi.

Nói là không có một tác dụng phụ nào, coi bọn họ là đồ ngốc hay sao?

Trong lúc sinh lòng nghi ngờ, bọn họ phát hiện ra Trương Trần vẫn không hề luống cuống, còn tươi cười nhìn về phía bọn họ.

“Xét về mặt Trung y của Long Quốc, tôi không dám tự xưng là vô địch, nhưng cũng coi như có một không hai, nếu hai ông không tin thì coi như không có phương thuốc này vậy!”

“Thằng nhóc này…”, ông Lăng hơi cạn lời vì Trương Trần càng nói càng quá đà.

Nhưng nếu từ bỏ thật thì bọn họ lại cảm thấy tiếc, dù sao bọn họ cũng đã nhìn thấy hiệu quả rồi.

Trương Trần khoác lác như thế, nếu thuốc có tác dụng phụ thật, nhưng không nghiêm trọng hoặc là có thể khắc phục được, đến lúc đó bọn họ sẽ là người tổn thất lớn nhất.

“Lão Kính, ông thấy thế nào?”, ông Lăng suy tư một lát rồi hỏi.

“Chuyện này, hề hề, ông có quyền lợi lớn nhất trong Viện Khoa Học, ông nói đi!”

“Lão già này!”, ông Lăng thầm mắng một tiếng, trong lòng do dự không thôi.

Nhìn đến đây, Trần Bắc Vọng cũng không thúc giục. Ông ta nể tình Trương Trần mới ra sức tiến cử, nhưng cũng phải có mức độ.

Tuy rằng Trương Trần cứ cười tủm tỉm như thế, nhưng trong lòng thì căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh liên tục.

Thế là bầu không khí trong sân trở nên trầm mặc.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, bởi vì khắp sân sau đang rất yên tĩnh nên nghe khá chói tai.

Ông Lăng nhíu mày lấy điện thoại ra xem, sau đó ông ta hơi híp mắt lại, nhìn Trương Trần rồi nói như vừa đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng: “Được, tôi cược cậu có tài thật…”.

“Ha ha, chúc mừng ông”, Trần Bắc Vọng lập tức cười lớn tiếng, đương nhiên là ông ta biết quyết định này của ông Lăng có liên quan đến tin tức vừa nhận được từ điện thoại.

Ông Lăng gật đầu, quan sát Trương Trần rồi nói: “Chàng trai, hợp tác vui vẻ, tôi đại diện Viện Khoa Học và Long Quốc gửi lời mời ký hợp đồng với cậu!”

“Phù!”, trong lòng Trương Trần cũng thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: “Ông Lăng nói quá lời rồi, à ừm, không biết tôi sẽ được bao nhiêu tiền nhỉ?”

“Cậu chỉ biết có tiền thôi. Bây giờ không có tiền, nhưng sau này có thể chia phần trăm cho cậu. Nếu cậu không có ý kiến gì thì ký vào hợp đồng, nhưng cậu phải nhớ rằng sau khi ký, phương thuốc này sẽ không còn là của cậu nữa, cậu không thể tự ý buôn bán!”

“Tôi hiểu!”, Trương Trần nhận lấy hợp đồng rồi ký tên vào.

“Được rồi”, bàn xong chuyện quan trọng, ông Lăng gật đầu nói: “Cậu đừng có phụ lòng tôi, nếu không lão già này không tha cho cậu đâu. Được rồi, hôm nay vui thế này thì chúng ta đi uống một chút nhỉ!”

“Ông Lăng, chuyện này…”, Tiểu Vương thấy hơi khó xử, mới sáng sớm, còn chưa ăn cơm mà đã uống rượu, hơn nữa bọn họ đều cao tuổi rồi, Trần Bắc Vọng thì đang dần khôi phục sức khỏe.

“Chuyện này cái gì hả, lời nói của tôi không có tác dụng nữa rồi phải không?”, ông Lăng trợn mắt nói: “Trần lão cẩu khôi phục rồi, có vui không?”

“Hơ…”, Tiểu Vương chỉ có thể gật đầu, anh ta cũng không dám gọi Trần Bắc Vọng là Trần lão cẩu.

“Cậu Trương nghiên cứu ra một phương thuốc, cống hiến cho Long Quốc, có vui không?”, ông Lăng hỏi tiếp.

“Vui…”.

“Vui mà còn không uống rượu, chẳng lẽ cậu giả vờ vui à?”

“Tôi… tôi đi lấy rượu ngay đây!”, Tiểu Vương không đỡ nổi nữa rồi.

Lúc này bên ngoài bỗng vang lên những tiếng ồn ào, khiến mấy nhân vật quyền cao chức trọng vốn đang nổi hứng cảm thấy không vui, ông Lăng quát lớn tiếng: “Chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài thế?”

“Báo cáo!”, một người đàn ông cường tráng chừng ba mươi mấy tuổi chạy vào, anh ta đứng nghiêm chào, nói to rõ: “Bên người có người nói là tới bắt kẻ tình nghi, chúng tôi ngăn lại rồi!”
Chương 130: Mượn thế

“Kẻ tình nghi?”, nghe vậy, ông Lăng trợn mắt nói: “Kẻ tình nghi gì? Nơi này có kẻ tình nghi nào hả? Bảo bọn họ vào đây!”

“Rõ!”, người đó lại cúi chào, sau đó để người bên ngoài vào trong.

Những người kia mặc đồng phục tập thể, bước vào là nhìn ba người Trần Bắc Vọng.

Mặc dù bọn họ ăn mặc như người già bình thường, nhưng khí chất tích tụ bao năm khiến người ta không dám coi thường, người cảnh sát dẫn đầu cũng không dám quá xấc xược, sau đó nhìn về phía Trương Trần.

“Xin hỏi anh có phải ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm không?”

“Đúng thế”, Trương Trần gật đầu.

“Anh bị tình nghi sản xuất thuốc giả, gây nguy hại cho xã hội, bị người nằm vùng tố giác. Trước khi làm sáng tỏ mọi chuyện, anh phải đi với tôi một chuyến!”, cảnh sát dẫn đầu nói.

“Các cậu thuộc bộ phận nào? Có chứng cứ gì? Ai cử các cậu tới bắt người?”, Ông Lăng ngẩng đầu hỏi trầm giọng.

Ông ta vừa sai người đi lấy rượu, nghĩ rằng mấy anh em lâu rồi không gặp, Trần Bắc Vọng thì khôi phục sức khỏe, Trương Trần lại lấy đâu ra một phương thuốc kỳ diệu, đang định uống một ly thì lại có người dám tới đây bắt người.

Trần Bắc Vọng thì rất cáu giận, dù sao nơi này cũng là địa bàn của ông ta, xảy ra chuyện như vậy làm ông ta cảm thấy rất mất mặt.

Cảnh sát dẫn đầu không biết thân phận của nhóm Trần Bắc Vọng, chỉ nói bằng giọng lạnh lùng: “Chúng tôi không thể trả lời được!”

“Người đâu, đưa đi cho tôi”, dứt lời, anh ta vẫy tay, lấy một chiếc còng ra rồi bước về phía trước.

“Ha ha, xem ra rượu này không uống được rồi, tôi đi theo họ một chuyến vậy. Ông Trần, ông Lăng, các ông uống đi!”, Trương Trần cười rồi đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi!”

Trương Trần đi rất thoải mái, tuy rằng anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đám người này dám tới đây bắt anh thì khác nào tự tìm cái chết.

Quả nhiên, sau khi Trương Trần bị bắt đi, ông Lăng và ông Kính cùng nhìn về phía Trần Bắc Vọng và trêu đùa: “Trần lão cẩu, cái nơi này của ông bé tí mà náo nhiệt thật. Trương Trần cung cấp phương thuốc có giá trị lớn cho Long Quốc, vậy mà lại bị người ta tố cáo buôn bán thuốc giả!”

Khuôn mặt già nua của Trần Bắc Vọng đỏ lên, ông ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Trương Trần nhắc tới chuyện tập đoàn Mạt Lâm và tập đoàn Xương Thịnh cạnh tranh với nhau, lúc ấy ông ta cũng đã nói có thể giúp một tay, vốn tưởng rằng chỉ là cạnh tranh thương nghiệp bình thường, bây giờ xem ra không đơn giản chút nào.

“Được rồi, Trần lão cẩu, chúng tôi từ xa tới đây, hay để chúng tôi quét dọn giúp ông, xem trên cái đất Giang Lăng này ai nhảy nhót tưng bừng như thế!”

Ông Lăng nói chen vào. Lúc trước ba người họ là chiến hữu, nhưng khi đó Trần Bắc Vọng chức to hơn, cho dù không cãi lại bọn họ thì cũng có thể đánh đến khi bọn họ nhận thua, bây giờ có cơ hội nói kháy Trần Bắc Vọng, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.

Nói rồi, ông Lăng hô lớn ra ngoài viện: “Người đâu!”

“Đâu cái gì mà đâu, ra ngoài cho tôi”, người ngoài viện vừa chạy vào thì đã bị Trần Bắc Vọng mắng phải quay ra.

Ông ta tức đỏ mặt, nói: “Má nó, cái đất này tôi còn không xử lý được chắc? Cần các ông lo chuyện bao đồng à?”

“Vương Hán Hoa, tới đây cho tôi!”, Trần Bắc Vọng quát lớn tiếng, Tiểu Vương đang chuẩn bị rượu nghe thấy tiếng gọi, bèn cầm bình rượu chạy tới.

“Ông Trần, sao vậy?”

“Sao vậy? Cậu đi xem hiện tại ai cai quản cái đất này, bảo tên đó mau tới đây cho tôi, chậm một bước là ông đây đánh gãy chân chó của hắn!”

Trần Bắc Vọng nổi giận quát lên, vốn dĩ ông ta cũng không nóng tính như thế, nhưng hai người Lăng Mộng Sơn đang ở đây, còn đòi điều tra thay ông ta. Đây mà là giúp sao? Rõ ràng là đang nhìn trò cười của ông ta, khiến Trần Bắc Vọng không biết phải giấu mặt vào đâu!

Tiểu Vương chưa từng thấy cảnh tượng thế này, anh ta không dám nói nhảm nữa, lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại.

“A lô, có phải chỉ huy Diêm Thiết Sinh không?”

“Tôi là cảnh vệ của Trần Bắc Vọng, ông Trần bảo ông tới đây một chuyến, tốt nhất ông hãy có mặt trong vòng mười phút, ông Trần đang nổi cáu!”, Tiểu Vương vẫn chưa hết sợ hãi.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên vội vàng chạy tới. Ông ta là Diêm Thiết Sinh, có thể nói là người đứng đầu trong thế hệ này ở Hoài Bắc, nhưng lúc này lại đổ mồ hôi nhễ nhại, nhìn ba ông lão trước mặt mình với dáng vẻ bồn chồn thấp thỏm.

“Mẹ kiếp, trời sập hay sao mà ba ông lớn này đều ở đây thế này!”, Diêm Thiết Sinh lau mồ hôi lạnh, đứng nghiêm nói: “Ông Trần, xin hãy ra lệnh!”

“Lệnh cái rắm, tôi thấy tôi không quản được các người nữa rồi có phải không?”

“Không dám!”, Diêm Thiết Sinh nói.

Trần Bắc Vọng hừ lạnh một tiếng rồi quát: “Cậu Trương của tập đoàn Mạt Lâm bị tố cáo buôn bán thuốc giả, nhưng cậu ấy vừa hợp tác với Viện Khoa Học, anh nói cho tôi biết chuyện này là sao?”

Diêm Thiết Sinh ngơ ngác chẳng hiểu gì, ông ta nào biết cậu Trương là ai, nào biết chuyện của tập đoàn Mạt Lâm, nhưng ông ta lại không dám hỏi. Thế là ông ta quay sang quát người của mình: “Các người điếc hết rồi à, không nghe thấy ông Trần nói gì sao?”

Chẳng bao lâu sau đã có tin tức báo tới: “Ông Trần, chỉ huy Diêm, nghe nói Bạch Thu Nghiệp của thành phố Trường Minh tố giác, hiện tại ông chủ Mạt Lâm đã bị đưa tới cục cảnh sát. Theo điều tra thì không hề có chứng cứ cụ thể chứng minh tập đoàn Mạt Lâm sản xuất thuốc giả, chúng tôi hoài nghi đây là sự cạnh tranh thương nghiệp mang tính chất ác liệt!”

Lần này không đợi Trần Bắc Vọng nói thì Diêm Thiết Sinh đã vội vàng lên tiếng: “Ngây ra đó làm gì nữa! Bọn họ dám hãm hại cậu Trương, cậu ấy là người lập công cho đất nước!”

“Chúng tôi hiểu!”, những người ở đây toàn là người có lệnh của cấp trên là dám quậy banh trời, lúc này ai cũng kích động hô lên. Huấn luyện lâu như thế, rốt cuộc cũng được hoạt động xương cốt, bọn họ lập tức trang bị súng ống, nhảy lên xe Jeep đi về phía trung tâm thành phố.



Lúc này Bạch Thu Nghiệp đang chơi với mấy em gái sexy, gần đây tâm trạng của ông ta khá tốt.

Ông ta cũng biết tự lượng sức, đi theo nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, ít nhất cũng có thể thâu tóm vùng xám của Hoài Bắc và Trường Minh. Đến lúc đó Vu Ấu Hoa và ông ta ngồi chung trên một chiếc thuyền, ông ta sẽ chẳng khác nào bá chủ một phương, hơn nữa điều này còn không ảnh hưởng tới nền tảng.

Lúc này, cửa phòng bỗng bị mở ra, Bạch Thu Nghiệp đang chơi hăng nên định mắng chửi, nhưng lại nghe thấy tên tiểu đệ kia nói hoảng hốt: “Đại, đại ca, chúng ta bị, bị bao vây rồi…”.

Bạch Thu Nghiệp đã khác xưa rồi, ông ta lập tức nổi cáu: “Mẹ kiếp, kẻ nào ăn gan hùm mật gấu như thế?”

Ông ta vừa dứt lời, một nhóm người võ trang đầy đủ ập vào, những nòng súng đen giơ lên khiến Bạch Thu Nghiệp trợn tròn mắt.

Hai chân ông ta phát run, không biết mình đã làm gì mà ngay cả quân đội cũng kéo tới.

Diêm Thiết Sinh trầm mặt quát: “Đưa tên cầm đầu đi cho cho tôi, ai dám ngăn cản thì cứ xử lý cho tôi, tôi phải tới bộ phận khác!”

Đám côn đồ này đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy, tên nào tên nấy sợ đến mức đứng không vững, ai có gan vuốt râu hùm?

“Lũ khốn!”, Diêm Thiết Sinh thầm mắng một câu. Dám động đến người mà nhóm Trần Bắc Vọng và ông Lăng coi trọng, đồng thời người đó còn đã đưa ra phương thuốc để hợp tác với Viện Khoa Học, chẳng phải là chán sống rồi hay sao? Muốn chết thì cũng thôi, lại còn làm liên lụy đến ông ta.



Trong sân sau của trung tâm điều dưỡng, ba người Trần Bắc Vọng uống rượu thỏa thích, thế nhưng biểu cảm của bọn họ không mấy vui vẻ.

Nếu Trương Trần thật sự có vấn đề và bị bắt đi thì bọn họ cũng chẳng nói được gì, cùng lắm chỉ nể ân tình rồi giúp đỡ một chút, nhưng Trương Trần chẳng những không làm gì sai trái, mà còn cung cấp và cải tiến dược phẩm dùng cho quân đội.

“Trần lão cẩu, chắc tên Bạch Thu Nghiệp đó thuộc về thế lực ngầm, nếu bọn chúng dám phản kháng thì cứ xử luôn là xong chuyện. Nhưng Vu Ấu Hoa thì ông định làm gì, dù sao cũng là hai ban ngành hoàn toàn khác nhau, không liên quan trực tiếp đến chúng ta, chúng ta cũng khó mà làm gì được!”, ông Lăng uống ực một ngụm rượu rồi hỏi.

Trần Bắc Vọng cũng đang băn khoăn vấn đề này. Nếu có đầy đủ lý do, đừng nói là động tới Vu Ấu Hoa, cho dù có bắn chết Vu Ấu Hoa thì cũng không có ai dám tới kiếm chuyện với ông ta, suy cho cùng thì vẫn là tại hai ban ngành khác nhau.

“Hê hê, chuyện này đơn giản thôi mà, Trương Trần không có quan hệ với chúng ta thì tạo ra một mối quan hệ là được!”, ông Kính cười tủm tỉm nói.

“Ông đừng úp úp mở mở nữa, định cười nhạo tôi có phải không?”, Trần Bắc Vọng nói tức tối.

“Lão Kính, ông nói đi”, ông Lăng cũng thúc giục.

Ông Kính không nói đùa nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Hợp đồng đã ký rồi, việc sản xuất thuốc cũng do cậu Trương phụ trách, có thể nói là người đại diện. Chỉ cần phê duyệt một văn bản nữa để đưa tên cậu ấy vào ban ngành chúng ta thì ai nói chuyện này không liên quan đến chúng ta?”

“Hứ?”, đôi mắt ông Lăng sáng lên, vỗ đùi nói: “Ông được đấy, hay! Cách này hay lắm, chuyện này thì tôi chỉ cần nói một câu là được!”

Đôi mắt của Trần Bắc Vọng cũng sáng rực, ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi vào số Diêm Thiết Sinh, nói: “Diêm Thiết Sinh, hiện tại công ty của cậu Trương đã được xếp vào bộ phận sản xuất bên quân đội, anh có hiểu không?”

“Chuyện này đương nhiên không thể gấp gáp được, đợi có văn bản ban bố rồi hãy hành động!”

Sau khi tắt máy, ông Lăng cũng truyền đạt ý của mình tới thủ đô, thế là công ty của Trương Trần đã không chỉ đơn giản là của cá nhân anh nữa, nhưng anh vẫn không hay biết gì.

Nếu điều tra tới thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả, nếu không điều tra thì chẳng khác nào vu oan cho công ty sản xuất thuốc của quân đội, thật sự là chẳng mấy ai có cái lá gan ấy.

“Ha ha, hay, hay lắm, cạn nào!”, ba ông lão nhìn nhau cười ha ha.

Bên này, Diêm Thiết Sinh tắt máy rồi đi tới cửa cục cảnh sát thành phố Trường Minh. Ông ta giơ thẻ công tác ra, nói: “Bảo cấp trên của các người ra đây!”

Lúc nhìn thấy tấm thẻ ấy, không ai dám nói lung tung điều gì, lập tức gọi cấp trên tới.

“Cậu Trương Trần - ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm bị các người bắt giữ với tội danh sản xuất thuốc giả, nếu không có chứng cứ thực tế thì lập tức thả cậu ấy ra cho tôi!”, Diêm Thiết Sinh nói một cách lạnh lùng.
Chương 131: Khởi kiện

Diêm Thiết Sinh ra tay thì không thể giấu được chuyện Bạch Thu Nghiệp bị bắt đi, hơn nữa Diêm Thiết Sinh cũng không có ý che giấu!

Trên sân thượng của một khách sạn, Nhiễm Minh Nhật mang vẻ mặt âm u nhìn Vu Ấu Hoa bên cạnh nói: “Ông nghĩ sao?”

“Trương Trần này không đơn giản!”, Vu Ấu Hoa trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói, ngay cả Diêm Thiết Sinh cũng ra mặt cho Trương Trần, chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Dường như thấy lời của mình hơi vô nghĩa, Vu Ấu Hoa nói tiếp: “Bạch Thu Nghiệp là một con chó, không có cũng không sao cả, chẳng phải lo gì. Dù Diêm Thiết Sinh có ra tay cũng không thể thay đổi được gì”.

“Chu Nhân Kiệt và Chu Đại Hưởng đã chuẩn bị tài liệu, thêm vào vài chứng cứ do cậu cung cấp, có thể nói vụ kiện này sẽ thắng thôi. Chỉ cần thắng, những chuyện khác sẽ dễ dàng hơn, đến lúc đó Trương Trần vẫn là hai bàn tay trắng”.

“Những gì tôi muốn không chỉ là lấy hết mọi thứ trong tay hắn, tôi muốn hắn phải ở trong đó hết nửa đời còn lại!”, Nhiễm Minh Nhật nghiến răng nghiến lợi nói, làm Trương Trần mất hết mọi thứ không đủ để xua tan cơn hận của mình.

Đối phương dùng búa dầu đập nát bàn tay hắn, nếu không trút được cơn giận này, hắn còn đến đây để làm gì?

Vu Ấu Hoa hơi lúng túng, bên Diêm Thiết Sinh rất phiền phức, làm không tốt thì ông ta sẽ tự rước lấy rắc rối. Nhưng vừa nghĩ đến lợi ích mà lúc đó phương thuốc của tập đoàn Mạt Lâm mang lại và sự hỗ trợ của nhà họ Nhiễm, ánh mắt ông ta dần trở nên hung ác.

“Cậu chủ Nhiễm, cậu chắc chắn muốn làm vậy à?”

“Hửm?”, Nhiễm Minh Nhật khó hiểu hỏi.

“Chuyện ở thành phố này đều do tôi quyết định, chỉ cần cậu có chứng cứ kết luận, dù Trương Trần là con trai của Diêm Thiết Sinh, tôi cũng tống hắn vào tù!”, Vu Ấu Hoa cắn răng nói.

“Nhưng nếu muốn làm thành một vụ án lớn thì cần phải nhờ ông giúp”, Nhiễm Minh Nhật nói.

Vu Ấu Hoa gật đầu, hai người ngầm đồng ý với nhau, cái gọi là chứng cứ chẳng qua chỉ là giả mạo mà thôi, đến lúc đó xem thủ đoạn của ai khôn khéo hơn.



Khi Trương Trần bước ra khỏi cổng văn phòng thành phố, mấy người Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng cũng vừa đuổi theo đến cổng.

“Anh Trương, sao anh được ra nhanh vậy?”, Cao Hưng Tùng hơi ngạc nhiên hỏi.

Trương Trần chỉ cười không nói, trong lòng anh tỏ như soi gương, chuyện này chắc chắn là do Trần Bắc Vọng ra tay, đây là mượn thế để lợi dụng Trần Bắc Vọng vào cuộc. Một Vu Ấu Hoa dù thế lực đằng sau lớn thế nào, cũng không thể vượt qua sóng gió, trừ khi có bằng chứng xác thực!

“Tôi thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ông, xảy ra chuyện gì à? Nói ngắn gọn thôi!”, Trương Trần nhìn Triệu Chí Hào hỏi, lúc này hắn vẫn chưa biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Chí Hào kể hết mọi chuyện cho anh nghe rồi bất lực nói: “Tôi cũng vừa ở trong đó ra ngoài không lâu, vừa ra đến cửa thì nhận được thư của luật sư, sáng mai vẫn ở chỗ cũ…”.

“Ồ? Lẽ nào bây giờ còn có người có thể đụng vào các người sao?”, Trương Trần nhìn Cao Hưng Tùng và Phương Đại Vĩ hỏi.

Hai người hơi hổ thẹn, cười khổ nói: “Lần này thì khác, Long Quốc nhân tài đầy rẫy, không ai dám tự xưng mình là người giỏi nhất nhưng danh tiếng của đoàn luật sư do Chu Đại Hưởng đứng đầu thì vẫn dựa vào thực lực của bản thân. Năm luật sư hàng đầu không phải là hư danh, hơn nữa Nhiễm Minh Nhật chắc chắn sẽ có chuẩn bị”.

“Nói cách khác người ta khí thế hừng hực mà đến, chắc chắn có vài chiêu trò”.

“Chu Đại Hưởng à?”, Trương Trần khẽ cười, anh cũng đến từ thủ đô nên cũng có nghe nói đến người này!

“Đừng lo, tự tôi có cách ứng phó, bình tĩnh không được hoảng!”, Trương Trần trấn an một câu rồi mọi người lái xe về Hoài Bắc.

Có lời nói của Trương Trần, bất kể là Triệu Chí Hào hay Cao Hưng Tùng đều cảm thấy như có chỗ dựa vững chắc.

Đêm đó, mấy người Cao Hưng Tùng gần như cả đêm không ngủ mà sắp xếp lại từ đầu đến cuối một số chứng cứ quan trọng. Đến khi mặt trời mọc, Triệu Chí Hào đích thân lái xe chở Trương Trần và Cao Hưng Tùng đến Tòa án nhân dân tối cao Hoài Bắc.

Có thể nói Tòa án nhân dân tối cao Hoài Bắc rất náo nhiệt, vụ kiện lần này khác với lần trước. Nhưng mấy paparazzi linh hoạt về tin tức ít nhiều gì cũng biết thực lực của đôi bên.

Là nguyên đơn, dĩ nhiên Chu Nhân Kiệt sẽ có mặt, đằng sau ông ta là Ngô Thanh Nguyên – chủ tịch tập đoàn Xương Thịnh, lúc này không biết bao nhiêu phóng viên đang vây quanh hai người.

“Xin hỏi ông Chu, đội luật sư của ông thật sự là ông Chu Đại Hưởng đến từ thủ đô sao? Như vậy có phải có thể nói chắc chắn các ông sẽ thắng đúng không?”

“Xin hỏi chủ tịch Ngô Thanh Nguyên tập đoàn Xương Thịnh, ông cũng đã đạt được mối quan hệ chiến lược với ông Chu rồi sao?”

Đối mặt với các câu hỏi của đám paparazzi, Ngô Thanh Nguyên tỏ ra rất nhã nhặn, khẽ cười nói: “Thật ra, anh Chu đã định hợp tác với chúng tôi ngay từ đầu nhưng sau đó phương thuốc bị đánh cắp, chuyện này cũng bị hoãn lại. Đến hôm nay chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ, những gì chúng tôi làm sẽ khiến mọi người kinh ngạc!”

“Vậy xin hỏi, bản thân tập đoàn Xương Thịnh là doanh nghiệp đa quốc gia, sau lần này có phải ông có kế hoạch mở rộng thị trường, góp mặt vào ngành dược phẩm không?”

“Chuyện này thì không thể nói!”, Ngô Thanh Nguyên lắc đầu, quả thật ông ta có dự định này nhưng họ cũng chưa đàm phán được lợi ích với Nhiễm Minh Nhật.

Là một công ty đa quốc gia, tập đoàn Xương Thịnh không thiếu tiền nhưng chẳng có ai chê tiền. Nếu có thể, ai mà chẳng muốn gia nhập vào tập đoàn Mạt Lâm.

Lúc này, mấy người Trương Trần cũng đã đến, phóng viên như đám cào cào, hỏi bên Chu Nhân Kiệt gần xong lại ào sang phía Trương Trần.

Thấy vậy, Chu Nhân Kiệt cũng híp mắt đi đến, mấy phóng viên này thấy vậy cũng tự giác nhường đường. Bị đơn và nguyên đơn giáp mặt nhau là chuyện khiến mọi người rất mong đợi, hơn nữa nghe nói hai người này đều là những người có tiếng trong ngành Đông y. Nếu có thể tạo nên một điểm nóng gì đó cũng đủ cho bọn họ ăn cả một năm!

“Cho hỏi, anh Cổ, anh có suy nghĩ gì về việc trong vòng hai tháng mà tập đoàn Mạt Lâm liên tục bị khởi tố hai lần?”, một phóng viên hỏi trúng vào vấn đề, cũng không sợ sẽ làm lớn chuyện.

“Ha ha, con người sợ nổi tiếng cũng giống như heo sợ bị giết vậy, tôi nghĩ có lẽ là do tập đoàn Mạt Lâm quá mạnh”.

Trương Trần thản nhiên nói, đôi mắt híp lại nhìn Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên nói: “Xem ra nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, như vậy có phải tập đoàn Xương Thịnh định sẽ lập tức thu mua sau khi thắng kiện sao?”

“Nhóc con, tôi đã khuyên cậu đừng có mà không biết sống chết đi đến bước này rồi mà”, Chu Nhân Kiệt híp mắt nói.

“Trò rác rưởi, cháu gái của mình bị ngược đãi thành như vậy mà vẫn còn muốn ra mặt cho người khác, ông còn mặt mũi nào không vậy”, Triệu Chí Hào cười khinh bỉ, sau đó lớn tiếng nói: “Có thể các người không biết, Chu Nhân Kiệt là một tên đạo đức giả, hy sinh luôn cả cháu gái của mình”.

Nghe vậy, sắc mặt Chu Nhân Kiệt càng u ám hơn, ông ta cũng từng tự hỏi bản thân nhưng vừa nghĩ lại tất cả đều là vì để nhà họ Chu có thể bước thêm lên một bậc nữa, mọi chuyện đều đáng giá. Hơn nữa cháu gái của ông ta gả cho Nhiễm Minh Nhật vốn là trèo cao rồi.

Vừa nghe đến tin tức mới, đám phóng viên đó lập tức vây lấy ông ta, Triệu Chí Hào không để ý đến sắc mặt xám xịt của Chu Nhân Kiệt mà nhún vai nói: “Các người tự đi hỏi ông ta đi”.

Lúc này, Chu Nhân Kiệt đã lúng túng vì bị mọi người truy hỏi, lời nói mập mờ khiến những phóng viên đã quen nghe ngóng tin tức càng thêm phần chắc chắn về lời nói của Triệu Chí Hào. Lần này, họ đúng là không đến vô ích, tin tức thương mại, tin tức vỉa hè, đúng là muốn gì cũng có!

Ngô Thanh Nguyên cũng không giúp ông ta giải vây, tập đoàn Xương Thịnh vẫn xem thường Chu Nhân Kiệt nên dĩ nhiên không cần nịnh bợ. Ông ta đẩy gọng kính lên, khẽ cười nói: “Thủ đoạn này đúng là thấp kém nhưng không quan trọng nữa rồi. Sau ngày hôm nay đã không còn tập đoàn Mạt Lâm nữa”.

“Ông nghĩ các ông sẽ thắng sao?”, Trương Trần cười nói.

Ngô Thanh Nguyên nhìn Trương Trần như nhìn một thằng ngốc nói: “Cậu Cổ, về chuyện phương thuốc, cậu quả thật rất giỏi nhưng đầu óc quá ngu ngốc, chỉ vì một người phụ nữ mà đắc tội với nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, tôi cảm thấy tiếc thay cậu đấy”.

“Có đoàn luật sư của Chu Đại Hưởng, sự hỗ trợ tài chính khổng lồ của tập đoàn Xương Thịnh, phía sau còn có nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn chống lưng, tôi thật sự rất tò mò có lý do gì mà tập đoàn Mạt Lâm không bị diệt vong đây”.

“Vậy thì mở to mắt mà đợi đi!”, Trương Trần bình thản nói.

“Tôi muốn nói một câu!”, Ngô Thanh Nguyên nói: “Cậu vẫn còn một cơ hội, cậu Nhiễm nói rồi chỉ cần cậu đồng ý quỳ xuống dập đầu chịu tội với cậu ta trước mặt mọi người, đồng thời đích thân trói Chu Viên Viên đưa đến cho cậu ta thì cậu ta sẽ đồng ý tha cho cậu, hơn nữa sẽ để cậu đi theo cậu ta và thay thế vào vị trí của Chu Nhân Kiệt”.

“Chó vẫn chính là chó!”, Trương Trần buồn cười lắc đầu.

“Không biết sống chết, tự triệt đường lui của mình”, Ngô Thanh Nguyên không tức giận, chỉ muốn nói một câu.

Ông ta quả thật không hiểu ông chủ Cổ xưa nay chưa từng gặp lấy đâu ra tự tin!

Đám phóng viên cũng vểnh tai lên nghe ngóng, dù sao lần trước mọi người đều nghĩ kết cục của Mạt Lâm là chết chắc nhưng cuối cùng tập đoàn Mạt Lâm vẫn thắng!

Nhưng từ tình hình hiện tại, xem ra tập đoàn Mạt Lâm cũng không phải là dễ bắt nạt, không ai có thể nói trước về kết quả cuối cùng.



Tại tư gia của Nhiễm Minh Nhật, hắn ném một phần tư liệu cho Vu Ấu Hoa nói: “Đủ rồi chứ!”

Vu Ấu Hoa xem qua một chút rồi gật đầu nói: “Đủ rồi, chín giờ Tòa án sẽ mở phiên xử. Bây giờ qua đó vừa lúc bắt được Trương Trần”.

“Bên Chu Đại Hưởng thì sao?”

“Theo như lời Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên nói, bây giờ có lẽ Chu Đại Hưởng đang trên đường đến!”

“Rất tốt, tôi ở đây chuẩn bị một bữa cơm, đợi đến tối sau khi Mạt Lâm hoàn toàn sụp đổ, Trương Trần ‘cút’ vào đó, tôi sẽ mở một bữa tiệc lớn tiếp đãi mọi người, sau đó hoàn toàn khống chế được khu vực xung quanh Trường Minh!”

“Vậy được, cậu Nhiễm, tôi dẫn người qua đó!”, Vu Ấu Hoa cầm lệnh bắt giữ, lên xe chạy đến Tòa án!

Tâm trạng của ông ta vô cùng phức tạp, ông ta dính vào chuyện này không biết là phúc hay họa, nhưng tóm lại khó tránh khỏi nên chỉ đành mưu cầu lợi ích lớn nhất.

Không bao lâu, Vu Ấu Hoa cũng đến trước cổng Tòa án, mọi người đều nhìn về phía ông ta. Còn mấy người Triệu Chí Hào sắc mặt lại trở nên âm trầm, họ không nghĩ Vu Ấu Hoa đến là để giúp họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom