• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 132-134

Chương 132: Đường lui của Trương Trần

Theo ánh mắt nhìn sang, người dẫn đầu chính là Vu Ấu Hoa, đằng sau ông ta còn có bảy người đang sải bước đi về phía Trương Trần.

Hiện giờ, Vu Ấu Hoa đã trở thành tiêu điểm ở cửa tòa án vì thân phận của ông ta, bình thường người như ông ta không thể xuất hiện ở đây được, cũng vì cái gọi là tránh hiềm nghi.

Chẳng lẽ, Vu Ấu Hoa muốn tự mình can thiệp vào vụ này sao? Thêm cả đội ngũ của Chu Đại Hưởng, bọn họ muốn đánh bại tập đoàn Mạt Lâm hoàn toàn, không cho bọn họ một cơ hội sống sót nào sao?

Ánh mắt của Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên cũng sáng lên, bọn họ cùng đám phóng viên đồng thời xông lên.

“Đứng lại!”, Vu Ấu Hoa nhìn đám phóng viên rồi lạnh lùng nói: “Tôi đến đây để thi hành công vụ, còn với vụ kiện này, tôi không hề hứng thú, nếu như các người cản trở quá trình hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ giam các người nửa tháng vì tội cản trở người thi hành công vụ!”

Nghe vậy, đám phóng viên cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ cầm máy quay theo dõi từng cử chỉ của Vu Ấu Hoa.

Vu Ấu Hoa nhìn Trương Trần, cười rồi nói: “Cậu, ngoan ngoãn đi theo tôi hay tôi phải bắt cậu đi?”

“Lý do là gì?”, Trương Trần cười nói!

“Xúi giục tập đoàn Mạt Lâm sản xuất thuốc giả, kiếm tiền bất chính, gây nguy hiểm cho xã hội!”

“Chứng cứ đâu?”

“Nếu không đủ chứng cứ, cậu nghĩ tôi sẽ tự mình đến đây sao?”, Vu Ấu Hoa híp mắt cười nhìn về phía Trương Trần. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ông ta, ánh mắt giống như muốn ăn thịt Trương Trần vậy.

“Ha ha, vậy thì phải chúc mừng ông thật rồi, chắc chắn ông tìm được không ít thứ tốt nhỉ?”, Trương Trần cười lớn, rồi khuyên nhủ: “Tôi thấy, ông từ đâu đến thì quay về đó đi, trong tình huống như thế này, ông chắc chắn mình còn có thể tham gia sao?”

“Ngu ngốc!”, Ngô Thanh Nguyên hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ông chủ Cổ à ông chủ Cổ, chắc cậu vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không!”

Đám phóng viên cũng hứng thú nhìn Trương Trần, thân phận của Vu Ấu Hoa như thế nào, đám paparazzi bọn họ là người rõ ràng nhất, còn ông chủ bí ẩn của Mạt Lâm lại dám nói như vậy, là vì có sức mạnh thật sự, hay là do có chống lưng ghê gớm?

Bọn họ cực kỳ muốn phỏng vấn vài câu, nhưng chỉ cần nghĩ đến tội danh cản trở công vụ mà Vu Ấu Hoa vừa nói thì họ lại ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn hướng phát triển của sự việc!

“Anh Trương...”, đám người Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng cũng lo lắng, Trương Trần chính là nhân vật chủ chốt, không thể để bị bắt được!

Trương Trần làm động tác im lặng, nghiêm túc nhìn Vu Ấu Hoa rồi đột nhiên anh cười khẽ một tiếng, cầm điện thoại ra, nhìn tin nhắn nhận được tối qua, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cục trưởng Vu Ấu Hoa, nếu ông đã đến, thì có thể đợi thêm năm phút, hút một điếu thuốc trước khi đi không?”

“Được thôi!”, Vu Ấu Hoa cũng cười một tiếng, nhận lấy điếu thuốc Trương Trần đưa cho, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, hai người thật sự lặng lẽ hút thuốc.

“Chẳng lẽ ông chủ Cổ muốn trì hoãn thời gian sao, chỉ là thời gian hút một điếu thuốc, thì có tác dụng gì chứ?”

“Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu, người ta còn trẻ thế mà đã có thể lập ra tập đoàn Mạt Lâm rồi, sau điếu thuốc này chắc chắn có thứ mà chúng ta không hiểu!”

“Tôi nhổ vào, cái đồ nịnh bợ, tôi không tin điếu thuốc ấy có thể gây ra họa gì đâu!”

Tất cả các phóng viên và một số người đứng xem tò mò nhìn về hai người Trương Trần và Vu Ấu Hoa, Triệu Chí Hào cũng khó hiểu nhìn Trương Trần, dường như đang hỏi, cậu muốn làm gì, cậu nói đi, đừng khiến chúng tôi lo lắng chứ!

Thời gian hút một điếu thuốc, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, thời gian vài phút trôi qua dưới sự bàn tán của mọi người.

Bây giờ, Vu Ấu Hoa mới dập tàn thuốc, buồn cười nhìn Trương Trần, nói: “Tôi vốn tưởng trong khoảng thời gian này cậu có thể có đường lui, xem ra là do tôi nghĩ nhiều rồi!”

Trương Trần cười một cái cũng không nói gì cả, đi theo Vu Ấu Hoa xuống bậc thang.

Đúng lúc đó, đột nhiên một âm thanh phanh gấp vang lên, mọi người nhìn qua, bốn chiếc xe jeep đỗ dưới bậc thang, những người bước xuống đều là những người mặc quân phục.

Người đi đầu lại chính là Diêm Thiết Sinh, ông ta sải bước về phía Vu Ấu Hoa. Nhìn thấy vậy thì Vu Ấu Hoa cũng không hề ngạc nhiên, dù sao hôm qua lúc Diêm Thiết Sinh đến bắt người thì ông ta cũng đã biết rồi.

“Sao thế, thủ trưởng Diêm tự mình đến can ngăn sao, nếu ông muốn, tôi sẽ giao cho ông!”, Vu Ấu Hoa khinh thường cười nói. Xét về địa vị thì ông ta không bằng Diêm Thiết Sinh, nhưng hai người không thuộc cùng một hệ thống, vì vậy cũng không có gì phải so sánh.

Thậm chí ông ta cũng không sợ đối phương!

“Không, tôi đến đưa người đi!”, Diêm Thiết Sinh lạnh lùng lắc đầu.

Vừa dứt lời, ông ta lấy ra một văn kiện, ném về phía Vu Ấu Hoa, lạnh lùng nói: “Tập đoàn Mạt Lâm chịu sự quản lý của bộ sản xuất chế tạo quân y chúng tôi, ai cho ông lá gan chụp mũ chúng tôi, ai cho ông cái gan đến đây bắt người hả?”

“Có phải ông coi tòa án quân sự độc lập của chúng tôi là bù nhìn không, từ khi nào đến lượt ông can thiệp thế?”

Đối diện với câu hỏi châm chọc của Diêm Thiết Sinh, không chỉ Vu Ấu Hoa, kể cả Ngô Thanh Nguyên, Chu Nhân Kiệt và cả đám phóng viên cũng ngây ngẩn cả người.

Tập đoàn Mạt Lâm, từ khi nào thuộc bộ phận chế tạo quân y vậy?

Trái tim của Vu Ấu Hoa giống như chìm xuống đáy, ông ta mở văn kiện kia ra, khi nhìn thấy con dấu màu đỏ như máu trên đó, cả người thiếu chút nữa loạng choạng ngã xuống.

Dựa vào văn kiện này, đừng nói là ông ta, dù những người phía trên ông ta cũng không thể động vào tập đoàn Mạt Lâm, dù có đầy đủ chứng cứ thì cũng phải nói chuyện với phía quân sự, người ta có hệ thống tòa án độc lập, hoàn toàn không đến lượt bọn họ can thiệp!

“Đưa đi!”, Diêm Thiết Sinh hừ lạnh một tiếng, người ở phía sau ông ta lập tức tiến lên trấn áp Vu Ấu Hoa.

Ngô Thanh Nguyên và Chu Nhân Kiệt hoàn toàn chết lặng, hai người vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Trương Trần, bọn họ là những người hiểu rõ nhất nội tình của tập đoàn Mạt Lâm, đến nay mới thành lập chưa được hai tháng.

“Đây, đây chính là thủ đoạn của cậu sao?”, Chu Nhân Kiệt không dám tin nhìn về phía Trương Trần.

Ngô Thanh Nguyên cũng nhìn Trương Trần với ánh mắt dò hỏi, kể cả đám người Triệu Chí Hào cũng ngơ ngác, kiểu đảo ngược, này, hơi bất ngờ quá đúng không?

“Ông nghĩ sao?”, Trương Trần lạnh lùng cười, từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai.

Đêm qua anh nhận được tin nhắn của Tiểu Vương, anh ta nói với anh rằng vài người phía Trần Bắc Vọng đã liên kết tập đoàn Mạt Lâm với hệ thống của họ rồi!

Có thể động vào tập đoàn Mạt Lâm, nhưng đã không phải là tập đoàn đám người như cấp bậc của Vu Ấu Hoa có thể động vào, dù ông ta có đầy đủ chứng cứ, cũng phải được hệ thống của Trần Bắc Vọng phê chuẩn.

Đầu của Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên sắp đóng băng rồi, bọn họ không ngờ rằng, Trương Trần còn có át chủ bài, hơn nữa chỉ ra ngửa bài là có thể đưa Vu Ấu Hoa đi.

“Ha ha ha, sao, sao có thể như vậy...”, Chu Nhân Kiệt bất đắc dĩ cười, sắc mặt dữ tợn nói: “Dù Vu Ấu Hoa không ở đây, tập đoàn Mạt Lâm vẫn bị đạp đổ, chỉ cần thắng kiện, không phải cậu cũng xong rồi sao?”

“Chẳng qua chỉ là thắng được một ván mà thôi, không thể thay đổi được điều gì đâu!”

“Vậy sao?”, Trương Trần bình tĩnh nói.

Đúng lúc này, một chiếc xe từ đằng xa nhanh chóng chạy đến, đúng là ‘vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến’, người đến chính là luật sư của Chu Nhân Kiệt - Chu Đại Hưởng!

“Cậu cứ chờ chết đi!”, nhìn thấy Chu Đại Hưởng đến, Chu Nhân Kiệt tức giận hét lên, ông ta không chấp nhận được việc Trương Trần liên tục phá đám.

Ban đầu, ông ta cũng nghĩ đến việc lôi kéo Trương Trần, sau đó nhớ đến Trương Trần chẳng qua chỉ là kẻ quê mùa, lại còn có danh tiếng xấu, ông ta từ bỏ không do dự chút nào, bây giờ xem ra, ông ta đã có thể so chiêu với nhà Nam Sơn Nhiễm rồi, sự chênh lệch này, khiến ông ta khó có thể chấp nhận.

Ngô Thanh Nguyên cũng không đoán ra được tại sao Trương Trần có thể có quan hệ với bên đó, nhưng trước mắt, đây không phải là chuyện ông ta phải suy nghĩ, chỉ cần thắng vụ kiện này, tập đoàn Xương Thịnh bọn họ lại có thể kiếm được nhiều tiền, về phía Vu Ấu Hoa, không có quan hệ gì nhiều với bọn họ.

Chu Đại Hưởng sải bước về phía trước, đối phó dăm ba câu với đám phóng viên, trong khi nói Chu Nhân Kiệt không cần lo lắng.

Ông ta đi thẳng đến trước mặt Trương Trần, nói: “Còn mười phút nữa, bảo cả luật sư của cậu đến đi, để bọn họ thấy luật sư thật sự là như thế nào?”

“Tôi nghĩ là, không cần đâu!”, Trương Trần liếc Chu Đại Hưởng rồi cười nói.

“Cái gì, các người cứ đầu hàng như vậy sao?”

“Chu Đại Hưởng, ông quá kiêu ngạo rồi, bằng chứng của ông đều là bịa đặt, dựa vào cái gì mà ông có thể thắng hả?”, Cao Hưng Tùng đỏ mặt, lớn tiếng phản bác, dù sao tuổi cậu ấy vẫn còn rất trẻ, không thể chịu đựng được sự chế nhạo đầy khinh thường này.

Thế nhưng, Cao Hưng Tùng vẫn nhận lại sự khinh thường, Chu Đại Hưởng còn không thèm nhìn cậu ấy một cái, như thể cậu ấy còn không tồn tại.

“Chu Đại Hưởng, tôi có nghe nói về ông!”, lúc này, Trương Trần nhẹ giọng nói, anh giả vờ nghiêm trọng nói: “Ông có thể thắng hay không, vì tôi không hiểu rõ nghề đó lắm, nên không thể nói nhiều, nhưng tôi biết, nếu như đến cái cửa đó ông còn không vào được, thì cũng không thể thắng được đâu!”

Nghe vậy, Ngô Thanh Nguyên và Chu Nhân Kiệt lập tức điều động người của mình đến, bao vây Chu Đại Hưởng.

Chu Đại Hưởng khinh thường, chế giễu nói: “Chẳng lẽ anh Cổ muốn tôi không vào được cánh cổng này, ở ngay trước cửa tòa án, trước mặt mọi người như thế này sao?”

“Không sai!”, Trương Trần gật đầu.

Kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo rồi! Ngay cả đám phóng viên cũng không nhịn được bĩu môi, chỉ cần Trương Trần dám ra tay ở đây, đừng có nói thành công hay không, nhưng chắc chắn danh tiếng của anh sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, anh muốn tự tay mình đưa tập đoàn Mạt Lâm ra hứng chịu mũi sào sao?

Đám người Triệu Chí Hào cũng lo lắng nhìn Trương Trần, sợ Trương Trần không nghĩ thông!

“Tôi nghĩ ông hiểu nhầm rồi, tôi sẽ không ngăn cản ông, cũng không cần tôi ngăn cản!”

Trương Trần nói: “Như thế này đi, nếu ông có thể vào được cánh cửa này, thì không cần kiện cáo nữa, vụ kiện này tôi nhận thua, thế nào?”

Mọi người nhìn Trương Trần như kẻ ngốc, theo quan điểm của bọn họ, đây chính là do Trương Trần thấy mình không thể thắng, cho nên tự cho mình một đường lui.

Còn cái gì mà bước vào cánh cửa đó chứ, đến đứa trẻ con ba tuổi cũng có thể vào được kìa!

Chỉ có Ngô Thanh Nguyên vẫn duy trì tỉnh táo nhíu mày lại, sau khi thấy Vu Ấu Hoa bị bắt đi ngay dưới mắt mình, khó có thể bảo đảm Trương Trần vẫn còn có những đường lui khác!

Tránh để xảy ra thêm chuyện gì nữa, Ngô Thanh Nguyên vội vàng nói: “Anh Chu, không cần phí lời với cậu ta, chúng ta mau đi vào thôi, thắng được vụ kiện này, mới là điều quan trọng nhất...”
Chương 133: Tôi thắng rồi

“Được”, Chu Đại Hưởng gật đầu, không nói gì với Trương Trần nữa. Ông ta nhìn đồng hồ, còn sáu phút là tới lúc bắt đầu phiên tòa, thế là ông ta sải bước tới cổng tòa án.

“Thằng ranh, để tôi xem lát nữa cậu sẽ khóc thế nào!”, Chu Nhân Kiệt hừ lạnh rồi nói.

“Chu Viên Viên vẫn đang cố gắng chữa bệnh cứu người ở phòng khám, ông thì lại ở đây làm chó cho người ta, đúng là khác nhau thật!”, Trương Trần thản nhiên nói ra câu này, khiến Chu Nhân Kiệt suýt thì nổi khùng lên.

“Lát nữa tốt nhất là cậu đừng khóc”, Chu Nhân Kiệt bỏ lại một câu rồi vội vàng đuổi theo Chu Đại Hưởng.

“Anh Trương, chúng ta cũng vào đi”, Cao Hưng Tùng tới gần và nói nhỏ.

“Vào làm gì? Các cậu không tin lời tôi à?”, Trương Trần nhíu mày hỏi, chẳng lẽ uy vọng của anh ở đây thấp đến thế sao?

“…”, mấy người Cao Hưng Tùng hơi nghẹn lời, bọn họ không biết phải đáp lại câu này thế nào nữa.

Lúc này, một tiếng quát khàn khàn xen lẫn sự phẫn nộ vọng tới: “Chu Đại Hưởng, anh đứng lại đó cho tôi!”

Giọng nói ấy rất lớn nên mọi người đều nghe thấy cả. Chu Đại Hưởng nghe thấy giọng nói này là lập tức phát run. Ông ta chậm rãi xoay người lại, nhìn xuống dưới bậc thang. Ở đó có một ông lão mặc vest Tôn Trung Sơn, đang nghiến răng chỉ vào ông ta.

“Thầy, sao thầy lại ở đây?”, Chu Đại Hưởng loáng thoáng cảm thấy bất ổn, thế nhưng vẫn hỏi một cách thân thiết.

“Anh xuống đây cho tôi!”, ông lão kia nói giận dữ.

Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên run lên. Hai người liếc nhìn nhau và đều nhận ra nét khó tin trong mắt người đối diện, chẳng lẽ đây chính là kế hoạch của Trương Trần?

Bọn họ đang định hỏi Chu Đại Hưởng xem chuyện này là thế nào thì Chu Đại Hưởng đã chậm rãi bước xuống bậc thang, đi về phía ông lão.

“Thầy”, tới trước mặt ông lão, Chu Đại Hưởng lại cất tiếng gọi.

“Bốp!”, ông lão giáng cho Chu Đại Hưởng một cái bạt tai, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi không cần biết anh tới đây với mục đích gì và ai đã ủy thác cho anh vụ này, hiện tại anh đi về với tôi ngay!”

“Vì sao? Bọn con đã ký hợp đồng rồi, chỉ cần thắng là sau này lợi nhuận sẽ đổ về như nước”, Chu Đại Hưởng hỏi trong sự khó hiểu.

Phía bên này, Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng há hốc miệng không nói lên lời, giờ khắc này bọn họ phục Trương Trần sát đất luôn rồi.

Trong đám người gióng trống khua chiêng đòi kiện tập đoàn Mạt Lâm, một người bị bắt đi, người còn lại chẳng thể qua cổng được. Uổng công bọn họ thức trắng đêm chuẩn bị ngôn từ phản bác, hình như hiện tại không cần dùng đến thì phải?

“Cậu, cậu Trương, cậu đã gọi ông lão này tới à? Ông ta có tác dụng không?”, Triệu Chí Hào thu ánh mắt về, hỏi mà hơi ngơ ngác.

“Có tác dụng!”, Trương Trần khẳng định.

Từ nhỏ gia đình Chu Đại Hưởng đã rất nghèo, cho dù ông ta có tài đến đâu đi chăng nữa thì cũng không có chuyện còn trẻ đã được như ngày hôm nay, trừ khi có quý nhân trợ giúp.

Quý nhân đó là Quách Cương Anh, ông ta biết nhìn người tài, chẳng những là quý nhân của Chu Đại Hưởng, mà còn là thầy và người soi đường chỉ lối cho Chu Đại Hưởng.

Có thể nói không có Quách Cương Anh thì sẽ không có Chu Đại Hưởng của ngày hôm nay, dù ông ta có tài đến đâu thì cũng chẳng có người tán thưởng.

Ở bên kia, Ngô Thanh Nguyên và Chu Nhân Kiệt đều hồi hộp nhìn Chu Đại Hưởng. Đây là con bài chưa lật cuối cùng của bọn họ, nếu Chu Đại Hưởng cũng khoanh tay đứng nhìn thì bọn họ sẽ thảm bại mất.

“Thầy à, vì sao vậy? Con làm xong vụ kiện này rồi về với thầy có được không?”, Chu Đại Hưởng nhỏ giọng hỏi dò. Ông ta cực kỳ kính trọng Quách Cương Anh, đã coi Quách Cương Anh như bố mình rồi.

“Tôi nói là đi ngay, anh không không hiểu tôi đang nói gì à?”, Quách Cương Anh nói lạnh lùng.

“Nhưng, nhưng thưa thầy, con…”, Chu Đại Hưởng tái mặt đi, ông ta nhìn chằm chằm vào Quách Cương Anh và nói kiên quyết: “Nếu con nhất định phải hoàn thành vụ kiện này thì sao?”

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trương Trần và những lợi ích đằng sau vụ kiện này, ông ta quyết tâm hỏi.

“Vậy anh đợi nhặt xác cho lão già này đi!”, Quách Cương Anh cũng nói dứt khoát.

Chu Đại Hưởng cảm thấy lòng đau như cắt. Người mà ông ta biết ơn nhất trên thế giới này không phải là bố mẹ ông ta, mà là ông lão trước mặt, bố mẹ ông ta cùng lắm chỉ có ơn sinh thành dưỡng dục mà thôi.

Nhưng ông lão trước mặt lại là ngọn đèn soi đường chỉ lối cho ông ta, là chỗ dựa vững chắc đằng sau. Ông ta coi Quách Cương Anh là người mà mình tôn kính nhất, Quách Cương Anh cũng dốc lòng đào tạo và dạy bảo Chu Đại Hưởng.

Lúc trước trong những lúc rảnh rỗi, mọi người còn trêu đùa rằng kiếp trước bọn họ là bố con, chỉ có điều kiếp này Chu Đại Hưởng đã đầu thai nhầm, may mà sau này vẫn tìm lại được gia đình thực sự.

“Thầy à, từ trước tới nay con luôn nghe lời thầy, nhưng nếu lần này con đi thì thầy có biết hậu quả là gì không? Thầy có biết nó sẽ đả kích con mạnh như thế nào không?”

Chu Đại Hưởng quỳ bịch xuống trước mặt Quách Cương Anh. Quách Cương Anh hiền từ đỡ lấy ông ta, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đại Hưởng, thầy coi con như con ruột, thế nhưng có một số chuyện thầy chỉ có thể dẫn dắt con được thôi, con vẫn phải tự bước đi trong cuộc đời, thầy không can thiệp vào nhiều. Nhưng lần này con không thể tiếp tục được, thầy cũng muốn tốt cho con thôi!”

“Nghe lời thầy, về đi có được không?”

“Vâng…”, Chu Đại Hưởng nói run rẩy. Ông ta không thể nào từ chối lời năn nỉ của ông lão trước mặt được, hơn nữa còn là lấy tính mạng ra uy hiếp.

Ông ta chỉ không cam lòng thôi.

“Chu Đại Hưởng, dựa vào đâu mà ông lại đi về, đã thỏa thuận trước với nhau rồi cơ mà! Tôi sẽ lấy mạng chó của ông, tên lật lọng!”, Chu Nhân Kiệt ngây ra một lát, sau đó giận tím mặt. Chu Đại Hưởng mà đi thì ông ta chơi với Trương Trần thế nào?

Những phóng viên kia cũng nhao nhao vây tới nói dồn dập: “Ông Chu, ông định bỏ đi trước phiên tòa thật sao? Có thể chuyện này sẽ trở thành vết nhơ không thể xóa sạch trong cuộc đời luật sư của ông, ông không để ý thật sao?”

“Ông Chu, nếu ông đi thì chẳng khác nào nhường phần thắng cho tập đoàn Mạt Lâm. Có phải thầy ông bị tập đoàn Mạt Lâm uy hiếp nên ông mới bất đắc dĩ phải đưa ra quyết định này không?”

...

Những phóng viên này toàn hỏi đúng trọng tâm, Chu Đại Hưởng trầm mặc không nói gì. Ông ta là một luật sư, thừa biết hậu quả nếu hiện tại ông ta bỏ đi, nhưng với tình hình này thì ông ta làm gì còn tâm trạng đâu tiếp tục nữa.

Nếu nói tới chuyện tập đoàn Mạt Lâm uy hiếp thầy ông ta thì ông ta cảm thấy không thể nào. Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là ông chủ của Mạt Lâm không đơn giản, nếu ông ta mà làm thì rất có thể sau này sẽ gặp sự đả kích mang tính hủy diệt.

“Ông Ngô, ông Chu, lấy tiền thì phải làm việc cho người ta, đây là điều không phải bàn cãi gì nữa. Nhưng số tiền đó tôi không lấy được rồi, tôi sẽ gửi hai mươi triệu phí bồi thường vi phạm hợp đồng vào tài khoản của các ông đúng theo quy định”, Chu Đại Hưởng nói.

“Chó chết, đây là chuyện của hai mươi triệu à?”, Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên nổi giận. Chỉ là hai mươi triệu thì bọn họ ai chẳng có, điều bọn họ quan tâm là lợi ích sau khi thắng kiện.

Chu Nhân Kiệt sẽ được chiếm dụng một phương thuốc của Mạt Lâm, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn chia phần trăm, thành phẩm sẽ do tập đoàn Xương Thịnh phụ trách. Đây là một chiếc bánh kem lớn, bọn họ đã phân chia hết rồi, lại còn có máu mặt của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, thế nên bọn họ mới bắt tay với nhau.

Nhưng hiện tại Chu Đại Hưởng đi thì tất cả sẽ sụp đổ.

“Thật sự rất xin lỗi”, Chu Đại Hưởng lại xoay người, ông ta nhìn Trương Trần và nói bằng giọng phức tạp: “Cậu, thắng rồi!”

Dứt lời, ông ta không chờ Trương Trần đáp lời, cứ thế cầm tay Quách Cương Anh bước xuống bậc thang, lên xe rời khỏi nơi này.

“Ha ha ha…”, Chu Đại Hưởng vừa đi là Triệu Chí Hào lập tức bày ra dáng vẻ đắc chí. Ông ta không nhịn được bật cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng to, ngay cả những người tới dự cũng thấy hơi cạn lời.

“Giám đốc Ngô, Chu Nhân Kiệt, chúng ta vào trong đi một vòng cho có lệ nhỉ?”, Triệu Chí Hào cười híp mắt nói.

Hai người Ngô Thanh Nguyên tức ngứa răng. Đúng như lời Triệu Chí Hào nói, bây giờ đi vào chỉ là cho có lệ thôi, Chu Đại Hưởng đi là bọn họ thua chắc, huống chi chứng cứ chỉ là ngụy tạo, vụ kiện này phải tiến hành thế nào đây?

“Được, được lắm!”, Ngô Thanh Nguyên nghiến răng gật đầu nói: “Ông chủ Cổ có thủ đoạn được lắm, người nhà họ Nhiễm lần lượt bị cậu đẩy đi. Nhưng cậu tưởng như vậy là không phải lo nghĩ gì nữa sao? Cậu đã nghĩ tới tập đoàn Xương Thịnh chúng tôi chưa?”

“Xương Thịnh ghê gớm lắm hả? Cũng thường thôi”, Trương Trần lắc đầu cười. Cho dù Xương Thịnh không làm gì thì anh cũng không bỏ qua cho nó, có lý nào lại tới đây huênh hoang rồi cứ thế xách mông đi được?

Ngô Thanh Nguyên giận quá hóa cười, nhưng lúc này Trương Trần lại nói thản nhiên: “Không biết lấy năm tỷ ra đập vào thì tập đoàn Xương Thịnh có chịu được không”.

“Được rồi, đến giờ rồi, chúng ta vào thôi, bị cáo Chu Nhân Kiệt!”

Cả đám mang bộ mặt đen kịt đi theo Trương Trần vào trong. Cho dù là thua chắc thì bọn họ cũng phải tiến hành quy trình mang tính tượng trưng. Kết quả của phiên tòa này quá rõ ràng rồi, đám phóng viên lấy được thứ họ cần là kéo nhau rời khỏi đây.

Hai tiếng sau có kết quả phiên tòa, tập đoàn Mạt Lâm được phán thắng kiện.

Sau khi có kết quả, những người đứng sau Trương Trần hớn hở như nhặt được vàng, phe của Ngô Thanh Nguyên thì nghiến răng ken két.

“Ngô Thanh Nguyên, về nói với chủ nhân của ông là hắn vẫn còn non lắm, nhà họ Nhiễm cũng chỉ thế mà thôi!”, Trương Trần mỉm cười nói một câu rồi lên xe đi.



Trong khách sạn Thái Hoa, rượu thịt bị đập tanh bành. Nhiễm Minh Nhật vẫn chưa nguôi giận, hắn đập vào không khí, nhìn Ngô Thanh Nguyên và nói khàn khàn: “Thằng con hoang đó nói thế thật hả?”

“Đúng thế”, Ngô Thanh Nguyên gật đầu: “Cậu chủ Nhiễm, Vu Ấu Hoa cũng mới bị bắt, cậu xem tiếp theo phải làm gì đây?”

Câu nói ấy như giáng thẳng vào điểm yếu của Nhiễm Minh Nhật, khiến sức lực trên người hắn như bị hút sạch.

Đúng là nhà họ Nhiễm có thế lực không nhỏ, nhưng những thế lực mà hắn có thể sử dụng ở Hoài Bắc thì đều đã dùng cả rồi, không còn ẩn giấu gì nữa. Nhưng dù là thế thì hắn vẫn không làm gì được Trương Trần, ngược lại còn tự làm tổn hại phe mình.

Tiếp theo hắn phải làm gì? Chính hắn cũng không biết!

“Các ông tự xử lý đi, tôi về nhà một chuyến đã”, Nhiễm Minh Nhật ngẫm nghĩ rồi nói trong sự bất đắc dĩ, hiện tại hắn ở lại đây nữa thì cũng chẳng còn nước đi nào hay ho.
Chương 134: Thông điệp cuối cùng

Trong phòng làm việc cao nhất của tập đoàn Mạt Lâm, Trương Trần, Triệu Chí Hào, Tôn Khuê Sơn và đám Cao Hưng Tùng đều ở đây.

Bọn họ mới từ tòa án về, đến giờ Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng vẫn chưa hoàn hồn lại hẳn, ngay cả Tôn Khuê Sơn chạy tới sau cũng đờ mặt ra khi nghe kể lại tình hình lúc đó.

Đây là cục diện bế tắc bị tấn công từ ba phía cơ mà!

Bạch Thu Nghiệp tố cáo, Vu Ấu Hoa xuất hiện bắt người, còn Chu Nhân Kiệt và Chu Đại Hưởng thì chịu trách nhiệm về mặt pháp luật, có thể nói mỗi người đều có thể ép Trương Trần và tập đoàn Mạt Lâm đến mức ngạt thở.

Thế nhưng ở cổng tòa án, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, mọi thủ đoạn của Nhiễm Minh Nhật đều bị Trương Trần giải quyết.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều nhìn Trương Trần bằng ánh mắt kính sợ, không ai biết rốt cuộc chàng trai này còn bao nhiêu con bài chưa lật nữa.

Mỗi khi xuất hiện nguy cơ, bọn họ đều thấp thỏm sợ sệt, nhưng Trương Trần chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng. Lúc này Trương Trần gần như đã trở thành tín ngưỡng của bọn họ, như thể chỉ cần có chàng trai này thì chuyện khó nhai đến đâu cũng có thể giải quyết được.

"Mọi người cứ ngây ra đó làm gì vậy?", Trương Trần buồn cười nhìn mọi người.

"Hơ, cậu Trương, chuyện này kết thúc rồi, Mạt Lâm cũng có thể vận hành bình thường, chuyện đối phó với tập đoàn Xương Thịnh thì cậu cứ yên tâm để chúng tôi lo liệu", Triệu Chí Hào nói với vẻ hơi lúng túng.

Ông ta phát hiện ra mình chỉ có thể làm chân chạy mấy việc vặt, ngoài ra thì chẳng giúp được gì hữu dụng cho Trương Trần.

"Đối phó? Vì sao phải đối phó với bọn họ? Ông không nghe thấy những gì tôi nói trước cổng tòa án à? Xử bọn họ cho tôi!", Trương Trần không hài lòng.

"...", Triệu Chí Hào hơi cạn lời, ông ta hỏi dè dặt: "Quỹ tài chính của tập đoàn Xương Thịnh rất lớn, là doanh nghiệp xuyên quốc gia, xử thế nào bây giờ?"

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi có tiền!", Trương Trần ném ra một tấm thẻ và nói: "Hình như trong đó có gần mười tỷ thì phải, để lại một phần làm tiền vốn, còn lại lấy ra đè chết người cho tôi!"

"Tôi không biết tập đoàn Xương Thịnh nghĩ thế nào, nhưng bọn họ cũng đừng mong được yên ổn, đứng nhầm phe là phải trả giá!"

Những người ở đây đều giật giật khóe môi, Triệu Chí Hào bất đắc dĩ cười gượng nói: "Cậu Trương, cậu có biết mười tỷ là bao nhiêu tiền không? Cậu đừng nói đùa, chúng ta cứ bình tĩnh, cậu độ lượng tha cho tập đoàn Xương Thịnh một lần đi!"

Tôn Khuê Sơn cũng nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp. Tài sản theo giá thị trường của bọn họ cũng vào khoảng mười tỷ, nhưng đây chỉ là giá thị trường, có phải tiền mặt đâu.

"Ai đùa với ông, những gì tôi nói đều là thật, ông mang đi mà tra số dư", Trương Trần hơi cạn lời.

Số tiền này là của ông Lăng đưa anh, một phần là tiền mua phương thuốc, phần còn lại là tiền vốn.

Rốt cuộc, trước sự khẳng định của Trương Trần, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nhìn nhau. Triệu Chí Hào run run cầm lấy tấm thẻ ấy, đi ra ngoài kiểm tra số dư.

Khi ông ta gọi đến ngân hàng và đọc số thẻ, tiếng nói từ đầu bên kia khiến trái tim ông ta suýt thì ngừng đập.

"Cậu, cậu... Cậu Trương", khuôn mặt Triệu Chí Hào hiện lên hết biểu cảm này đến biểu cảm khác, cuối cùng còn chẳng nói được một câu đầy đủ.

Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay kích thích quá mạnh đến ông ta, hơn nữa trong tấm thẻ này có mười tỷ thật, ông ta cũng hoài nghi rằng Trương Trần làm gì đó phi pháp.

Trước những ánh mắt dò hỏi của mọi người, Triệu Chí Hào chỉ có thể gật đầu nói: "Nếu không có trục trặc gì bên phía ngân hàng thì trong này có mười tỷ thật...".

"Shhh!", nghe vậy, ai nấy đều phải hít sâu một hơi, nhìn Trương Trần mà như đang nhìn một vị thần.

"Bất chấp tất cả công kích tập đoàn Xương Thịnh, không có vấn đề gì chứ?", Trương Trần nhấp một ngụm trà rồi nói.

"Đừng!", Triệu Chí Hào nắm chặt tấm thẻ ngân hàng. Ông ta rất xót ruột, số tiền này đủ để công kích tập đoàn Xương Thịnh, nhưng như vậy rõ ràng là đang đốt tiền, nếu có số tiền này thì bọn họ có thể phát triển vượt bậc.

Triệu Chí Hào vội vàng khuyên bảo, phân tích mặt lợi mặt hại cho Trương Trần nghe.

"Nói xong rồi hả?", Trương Trần thản nhiên hỏi.

"...", Triệu Chí Hào chỉ cảm thấy bất lực.

"Tôi biết ông đang nghĩ gì, tôi hỏi ông, Mạt Lâm thành lập được bao lâu rồi?", Trương Trần nói.

"Khoảng hai tháng!"

"Tập đoàn Xương Thịnh thì sao?"

"Ít nhất cũng phải chục năm".

"Tôi có thể thành lập Mạt Lâm trong vòng hai tháng, vậy Xương Thịnh có thể thành lập lại trong hai tháng không?"

"...", Triệu Chí Hào bó tay hoàn toàn. Quả thực là Trương Trần nói không sai, nếu xét nghiêm ngặt thì Mạt Lâm chỉ là một công ty nhỏ mới khởi nghiệp thôi.

"Được rồi, tôi nghe lời cậu, ném ra năm tỷ trước, liều mạng với bọn chúng", Triệu Chí Hào nói.

"Ok, giải quyết xong hết mọi chuyện rồi thì tôi đi trước đây", Trương Trần nói. Tôn Khuê Sơn nghe vậy vội vàng đứng lên.

"Cậu Trương...".

"Vì Tôn Mỹ Hân?"

"Con nhóc chết tiệt đó không nghe lời khuyên, chịu phạt là đúng, mong cậu Trương nể mặt tôi giúp đỡ một tay", Tôn Khuê Sơn gật đầu. Dù sao Tôn Mỹ Hân cũng là con gái của ông ta, kể cả ông ta không thích thì cũng là máu mủ của ông ta.

Ông ta đã tìm khá nhiều bác sĩ, không ai có phương pháp thực tế nào, vậy nên ông ta chỉ có thể tới tìm Trương Trần.

"Ông đã lên tiếng rồi thì có lý nào tôi lại không giúp, ông cứ về trước đi!"

"Cảm ơn cậu Trương!", Tôn Khuê Sơn gật đầu, chỉ cần Trương Trần đồng ý là ông ta yên tâm rồi.

Ông ta cũng rất bất đắc dĩ với đứa con gái ấy. Bởi vì lúc còn nhỏ ông ta chủ yếu quan tâm tới Tôn Mỹ Lâm, và sự thật cũng chứng minh rằng Tôn Mỹ Lâm rất hợp ý ông ta, chuyện gì cũng hoàn thành thuận lợi.

Sau khi rời khỏi đó, Trương Trần tới phòng khám của Chu Viên Viên. Kể từ khi dùng thuốc của Trương Trần, Chu Viên Viên đã khỏi hẳn rồi.

Trong phòng khám, Chu Viên Viên đang nhàm chán nghịch móng tay. Thấy Trương Trần đến, cô ta vội vàng chạy tới cười nói: "Tôi nghe nói rồi, tập đoàn Mạt Lâm lại thắng, anh được đấy nhỉ".

"Đương nhiên", Trương Trần cười đắc ý. Những lúc trò chuyện với Chu Viên Viên, anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc ở cùng với Phương Thủy Y.

Chỉ cần bọn họ trò chuyện là cả hai bên đều chất đầy tâm sự, không bao giờ chịu thẳng thắn với nhau, mà thân phận thực sự của Trương Trần đã định trước rằng anh không được rêu rao.

...

Tại nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa, trong khu vườn phía sau của riêng ông cụ Trương, ông ta đang nhíu mày đọc tài liệu.

Sau khi xảy ra sự việc lần trước, ông ta đã thu hồi lại quyền lực của nhà họ Trương, bà cụ Trương thì vẫn làm ầm lên, vậy nên ông ta cứ trốn mãi ở đây cho yên tĩnh, dù sao cũng là vợ chồng với nhau mấy chục năm rồi, ông ta cũng chẳng thể bỏ được thật.

Lúc này chuông điện thoại bỗng vang lên. Ông ta uống một ngụm trà rồi lấy điện thoại ra nhìn, ngay sau đó đôi mắt lập tức sáng rực lên.

"Trương Trần ơi là Trương Trần, rốt cuộc cậu là ai và đang nghĩ gì đây?"

Tin nhắn trong đó báo là nhà họ Hàn định đánh trả lần nữa, không có nhà họ Mạc ở thủ đô nhúng tay vào, bọn họ chẳng có gì để phải cố kỵ.

Với năng lực của Trương Trần, ông cụ Trương tin rằng Trương Trần có thể ứng phó được, dù sao ông ta cũng đã thăm dò chuyện về tập đoàn Mạt Lâm, nhưng điều mấu chốt là ông ta nhìn ra được rằng Trương Trần có chuyện gì đó không thể nói ra được, có thể sẽ không can thiệp vào.

"Thôi thôi, phận của lão già này là phải lo nghĩ rồi!"

Ông cụ Trương thở dài lấy điện thoại ra gọi tới số của Trương Quốc Hồng.

"Quốc Hồng, con dẫn Thiên Bàng và Thủy Y tới đây trốn đi, lần này nhà họ Hàn sắp ra tay rồi, các con sẽ gặp nguy hiểm!"

"Trương Trần á? Tự các con lo liệu đi, tới mau lên đấy".

Trong biệt thự, Trương Quốc Hồng cầm điện thoại gật đầu lia lịa, hoảng loạn đến mức chẳng nghĩ được gì.

Đến lúc tắt máy, bà ta bắt đầu bùng nổ.

"Thủy Y, nhà họ Hàn lại chuẩn bị đánh trả rồi, phải xử lý mối họa do tên phế vật Trương Trần gây ra như thế nào đây?"

"Thằng điên đó còn đánh con cháu của bảy, tám gia tộc thành tàn phế, mối thù này không thể hóa giải được, con còn chờ gì nữa mà không ly hôn đi?"

Trương Quốc Hồng đặt điện thoại xuống rồi gào lên với Phương Thủy Y. Theo bà ta, nếu Trương Trần không nhất quyết đòi đua ngựa với Hàn Đông Vũ thì đã chẳng xảy ra những chuyện đằng sau đó.

Với Trương Quốc Hồng thì Trương Trần đã sai vì đi chọc tới người ta, ai bảo Trương Trần là một tên phế vật trong mắt bà ta cơ chứ!

"Nhanh, nhanh như thế sao?", Phương Thủy Y cứng đờ người lại.

"Thủy Y, không có nhiều thời gian đâu. Ông ngoại con gọi tới, ông đồng ý bảo vệ chúng ta. Mặc xác thằng phế vật ấy đi, con ly hôn với nó là chúng ta tới tỉnh An Hoa ngay", Trương Quốc Hồng vội vàng nói.

Phương Thủy Y ngây ra đó không nói được câu gì, nước mắt tuôn ra không dứt. Nếu bọn họ ly hôn thật thì Trương Trần phải làm sao? Anh sẽ chống lại nhà họ Hàn thế nào?

Trước kia cô còn ảo tượng tới chuyện mượn sức tập đoàn Mạt Lâm, nhưng trong cuộc họp lần trước, nhà họ Phương đã đắc tội với ông chủ Cổ rồi, cô còn mặt mũi đâu mà nhờ người ta giúp đỡ?

Phương Thủy Y cắn môi nói một cách khó khăn: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ nói rõ ràng với Trương Trần. Bây giờ con sẽ gọi điện cho anh ta!"

Trong phòng khám, Trương Trần và Chu Viên Viên đang trò chuyện với nhau. Nhìn thấy cuộc gọi đến, khuôn mặt anh trầm xuống, Chu Viên Viên liếc qua rồi cũng ngừng nói.

"A lô!"

"Em đang đưa ra thông điệp cuối cùng à?"

"Được, anh sẽ tới ngay!"

Sau khi tắt máy, Chu Viên Viên không nhịn được nói: "Chuyện ly hôn hả? Vì sao anh không nói thân phận thật sự cho Thủy Y?"

"Biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, nhất là người thân với tôi", Trương Trần bình tĩnh lắc đầu: "Ở Hoài Bắc tôi còn bảo vệ cô ấy được, nhưng Hoài Bắc chỉ lớn bằng bàn tay, rồi sẽ có một ngày tôi còn chẳng lo nổi cho mình, lấy cái gì bảo vệ cô ấy?"

"Có lẽ đây sẽ là lựa chọn tốt cho cả tôi và cô ấy. Cô ấy muốn kết thúc thì tôi cũng chẳng có lập trường và tư cách để nói gì cả".

Chu Viên Viên mấp máy môi nhưng chẳng nói được điều gì, cô ta cảm thấy Trương Trần có rất nhiều bí mật.

Mặc dù cô ta không biết hoàn chỉnh cả sự việc Trương Trần đối đầu với nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, nhưng vẫn biết sơ qua trên mạng. Chuyện xảy ra ở cổng tòa án đã bị các phóng viên tung lên mạng hết rồi.

Nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn mà Trương Trần còn nói là chỉ thường thôi, vậy thì nhân vật đáng gờm mà anh nói tới rốt cuộc là ai?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom