Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Linh chi chết!
Cô ta ngồi trong phòng đợi mà thấp thỏm, lo âu. Sợ nếu bị phát hiện thì sẽ tiêu đời. Nhưng đã đến bước đường này thì cô ta không còn đường lui nữa. Đành đặt cược một phen vậy.
Điềm Điềm kia yếu đuối mỏng manh nhưng vẫn có thể thu phục được Tử Phong thì cô ta cũng sẽ làm được.
Nghĩ đến lát nữa sẽ được làm tình với người đàn ông cao quý, quyền lực này trái tim cô ta như sắp xổ ra ngoài. Lòng ngực đập liên hồi không dứt.
Một người lạnh lùng với cả thế giới nhưng lại cưng chiều người mình yêu hết mực như Tử Phong thì cô gái nào chả thích.
Cố hít thở sau, lấy lại bình tĩnh. Trong thời gian Tử Phong chưa đến, cô ta tận lên mạng xem những tư thế, những kĩ năng khi làm chuyện đấy để lát nữa biết đâu anh sẽ khen cô.
Cô ta nghĩ rằng đàn ông dù có yêu đến mấy cũng chỉ là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Huống hồ gì thân hình cô ta cũng đâu thua kém gì Điềm Điềm. Khuôn mặt này cũng đã được chỉnh sửa giống Điềm Điềm y đúc.
Cố lên, chỉ cần nắm bắt được người đàn ông quyền lực này thì cả đời sau mình sẽ được ăn sung mặc sướng, trên hàng vạn người.
Ngồi đợi gần hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy Tử Phong đâu cả. Cô ta sắp phát điên rồi này.
Cạch.
Cánh cửa phòng mở ra, Tử Phong thân hình cao ráo chậm rãi đi vào. Anh treo áo vest lên giá đỡ, nhẹ nhàng xoắn tay áo sơ mi. Điềm Điềm bị dáng vẻ nam tính, mị lực của Tử Phong cuốn hút, nôn nóng đến độ tự cởi luôn áo ngủ của mình vứt sang một bên. Chỉ còn lại đôi tất lưới màu trắng. Rồi chạy đến ôm anh từ phía sau.
- Sao anh lâu thế?
Tử Phong không đáp không rằng. Khi anh xoay người lại, đã thấy Điềm Điềm trần như nhộng đứng trước mặt mình. Tử Phong đẩy cô ra. Quan sát một lượt từ đầu cho đến chân.
Trước kia chỉ cần ở gần Điềm Điềm thôi thì cơ thể anh đã tự động có phản ứng. Thế mà bây giờ Điềm Điềm khỏa thân đứng trước mặt anh, mà anh lại không hề có tí hứng thú nào.
Tử Phong thử đưa tay chạm vào ngực của Điềm Điềm. Anh chỉ vừa mới nắm vào thôi mà cô ta đã phát ra những tiếng kêu rên rĩ đáng ghê tớm.
Không vừa tay. Đây không phải là Điềm Điềm của anh.
Cô ta đang mê man, sung sướng thì bỗng nhiên cảm nhận được sát khí đằng đằng, lạnh lẽo của người đối diện mang đến.
Rất nhanh trên cổ truyền đến cơn đau nhức nhói.
Tử Phong nắm cổ cô ta nhấc bổng lên không trung. Bàn tay không thương tiết bóp chặt cổ cô ta, thậm chí có thể nghe được những âm thanh vỡ vụn.
- Phong...anh làm gì vậy...buông ra.
Cô ta giãy dụa, chân dãy đạp giữa không trung. Nắm lấy tay Tử Phong mà cào cấu nhưng đối với anh còn chưa bằng muỗi đốt.
Mặt cô ta dần chuyển sang trắng bệch, hơi thở yếu dần. Dường như sắp ngất đi thì Tử Phong quăng mạnh cô ta xuống sàn.
- Nói...cô giấu Điềm Điềm ở đâu?
Không cho cô ta thời gian hít thở, hoàng hồn thì anh như phát điên nắm lấy tóc cô ta giật ngược về phía sau, cảm giác như muốn tróc cả mảng da đầu.
Linh Chi đã đến bước đường cùng nhưng vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận. Cô ta lắc đầu phủ nhận. Nắm lấy tay Tử Phong tỏ ra đáng thương, cầu xin.
- Em là Điềm Điềm mà...em không có giấu ai hết, anh phải tin em...khụ khụ.
Tử Phong gia tăng lực đạo, càng giật mạnh đầu cô ta về phía sau.
- Vẫn còn cứng miệng? Mỗi một tấc da thịt trên người Điềm Điềm tôi đều nhớ rõ hơn cô ấy. Còn cô, đồ giả chỉ là đồ giả mà thôi.
- Anh giết tôi thì sẽ không bao giờ biết được tung tích của Điềm Điềm. Có lẽ bây giờ cô ta đã bị chơi nát rồi. Ha..ha.
Rắc.
Dứt lời, Tử Phong bẻ quặp cổ Linh Chi, cô ta vì gãy cổ mà chết. Hai cô ta trợn lên, như sắp rớt ra ngoài, nhìn rất đáng sợ.
Tử Phong đứng lên, đạp thật mạnh vào thi thể của cô ta. Đến khi sắp lìa đời, Linh Chi mới cảm thấy hối hận khi day vào người đàn ông này. Hắn là một tên ác quỷ, xem mạng người như cỏ rác.
Nhưng hối hận thì đâu phải lúc nào cũng nhận được sự khoan hồng. Quá muộn rồi. Những ai động vào người con gái hắn yêu kết cục cũng chỉ có một! CHẾT.
Tử Phong ngay lập tức gọi cho Khương Đình.
- Mau điều động hết nhân lực trong Dali tìm kiếm tung tích của Điềm Điềm cho tôi. Không tìm thấy thì các người tự đào mồ chôn hết đi.
- Rõ.
Anh như phát điên, phát dại, gào thét vào điện thoại. Con ngươi như chuyển sang màu đỏ. Những người giúp việc ở bên ngoài không rét mà run. Chẳng ai dám bước vào trong căn phòng đó cả.
Đột nhiên từ lồng ngực Tử Phong truyền đến những cơn nhói tim. Cảm giác bất an dâng cao đến đỉnh điểm.
Tử Phong lao như bay đến bãi đậu xe. Không ai có can đảm để ngăn cản anh lúc này. Trần Lẫm làm quản gia từ lúc anh mới sang đây, và đây cũng là lần đầu tiên ông thấy anh trở thành bộ dạng như vậy.
- Đứng nhìn làm gì, không mau dọn cái xác kia đi.
Tử Phong lái xe chạy rất nhanh trên đường quốc lộ. Không màng đến đèn xanh hay đèn đỏ. Cảnh sát đứng chốt cũng không dám ngăn chiếc xe đó lại.
Gần đến Dali, anh đổ xe vào lề đường. Gục mặt vào vô lăng khóc thảm thiết.
Bảo bối! Em đang ở đâu.
[...]
Trong căn nhà kho cũ kĩ.
Điềm Điềm dần mở mắt tỉnh lại, mí mắt nặng trĩu. Cơ thể đau nhức, mệt mỏi, đầy vết bầm tím. Cô nhớ lại cái cảm giác bàn tay dơ bẩn của người đàn ông kia chạm vào người mình. Vừa nghĩ đến cô đã thấy buồn nôn. Điềm Điềm gắn gượng ngồi dậy, quan sát những vết nhơ trên cơ thể mình mà bật khóc nức nỡ.
- Là mơ, chắc chắn là mơ. Điềm Điềm mày mau tỉnh lại đi.
Điềm Điềm đập đầu thật mạnh vào vách tường đến nỗi rỉ cả máu. Cô không còn biết đau là gì nữa thứ cô quan tâm bây giờ chính là cơ thể của mình đã bị dáy bẩn, đã bị người đàn ông đó xâm hại...
- Bẩn quá...bẩn quá... thật sự rất bẩn.
Cô như người mất hồn, vịn vào tường đứng lên. Lê từng bước chân nặng nhọc đi ra bên ngoài.
Like - Theo dõi - vote cho mình nha.
Theo cốt truyện tui đặt ra là Linh Chi sẽ được sống dai thêm xíu nữa cũng đồng nghĩa với việc sẽ ngược nặng hơn. Nhưng mà mọi người đòi nghỉ chơi tui nên tui phải thay đổi cốt truyện đó. Huheo! Nhưng vẫn ngược nha
Điềm Điềm kia yếu đuối mỏng manh nhưng vẫn có thể thu phục được Tử Phong thì cô ta cũng sẽ làm được.
Nghĩ đến lát nữa sẽ được làm tình với người đàn ông cao quý, quyền lực này trái tim cô ta như sắp xổ ra ngoài. Lòng ngực đập liên hồi không dứt.
Một người lạnh lùng với cả thế giới nhưng lại cưng chiều người mình yêu hết mực như Tử Phong thì cô gái nào chả thích.
Cố hít thở sau, lấy lại bình tĩnh. Trong thời gian Tử Phong chưa đến, cô ta tận lên mạng xem những tư thế, những kĩ năng khi làm chuyện đấy để lát nữa biết đâu anh sẽ khen cô.
Cô ta nghĩ rằng đàn ông dù có yêu đến mấy cũng chỉ là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Huống hồ gì thân hình cô ta cũng đâu thua kém gì Điềm Điềm. Khuôn mặt này cũng đã được chỉnh sửa giống Điềm Điềm y đúc.
Cố lên, chỉ cần nắm bắt được người đàn ông quyền lực này thì cả đời sau mình sẽ được ăn sung mặc sướng, trên hàng vạn người.
Ngồi đợi gần hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy Tử Phong đâu cả. Cô ta sắp phát điên rồi này.
Cạch.
Cánh cửa phòng mở ra, Tử Phong thân hình cao ráo chậm rãi đi vào. Anh treo áo vest lên giá đỡ, nhẹ nhàng xoắn tay áo sơ mi. Điềm Điềm bị dáng vẻ nam tính, mị lực của Tử Phong cuốn hút, nôn nóng đến độ tự cởi luôn áo ngủ của mình vứt sang một bên. Chỉ còn lại đôi tất lưới màu trắng. Rồi chạy đến ôm anh từ phía sau.
- Sao anh lâu thế?
Tử Phong không đáp không rằng. Khi anh xoay người lại, đã thấy Điềm Điềm trần như nhộng đứng trước mặt mình. Tử Phong đẩy cô ra. Quan sát một lượt từ đầu cho đến chân.
Trước kia chỉ cần ở gần Điềm Điềm thôi thì cơ thể anh đã tự động có phản ứng. Thế mà bây giờ Điềm Điềm khỏa thân đứng trước mặt anh, mà anh lại không hề có tí hứng thú nào.
Tử Phong thử đưa tay chạm vào ngực của Điềm Điềm. Anh chỉ vừa mới nắm vào thôi mà cô ta đã phát ra những tiếng kêu rên rĩ đáng ghê tớm.
Không vừa tay. Đây không phải là Điềm Điềm của anh.
Cô ta đang mê man, sung sướng thì bỗng nhiên cảm nhận được sát khí đằng đằng, lạnh lẽo của người đối diện mang đến.
Rất nhanh trên cổ truyền đến cơn đau nhức nhói.
Tử Phong nắm cổ cô ta nhấc bổng lên không trung. Bàn tay không thương tiết bóp chặt cổ cô ta, thậm chí có thể nghe được những âm thanh vỡ vụn.
- Phong...anh làm gì vậy...buông ra.
Cô ta giãy dụa, chân dãy đạp giữa không trung. Nắm lấy tay Tử Phong mà cào cấu nhưng đối với anh còn chưa bằng muỗi đốt.
Mặt cô ta dần chuyển sang trắng bệch, hơi thở yếu dần. Dường như sắp ngất đi thì Tử Phong quăng mạnh cô ta xuống sàn.
- Nói...cô giấu Điềm Điềm ở đâu?
Không cho cô ta thời gian hít thở, hoàng hồn thì anh như phát điên nắm lấy tóc cô ta giật ngược về phía sau, cảm giác như muốn tróc cả mảng da đầu.
Linh Chi đã đến bước đường cùng nhưng vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận. Cô ta lắc đầu phủ nhận. Nắm lấy tay Tử Phong tỏ ra đáng thương, cầu xin.
- Em là Điềm Điềm mà...em không có giấu ai hết, anh phải tin em...khụ khụ.
Tử Phong gia tăng lực đạo, càng giật mạnh đầu cô ta về phía sau.
- Vẫn còn cứng miệng? Mỗi một tấc da thịt trên người Điềm Điềm tôi đều nhớ rõ hơn cô ấy. Còn cô, đồ giả chỉ là đồ giả mà thôi.
- Anh giết tôi thì sẽ không bao giờ biết được tung tích của Điềm Điềm. Có lẽ bây giờ cô ta đã bị chơi nát rồi. Ha..ha.
Rắc.
Dứt lời, Tử Phong bẻ quặp cổ Linh Chi, cô ta vì gãy cổ mà chết. Hai cô ta trợn lên, như sắp rớt ra ngoài, nhìn rất đáng sợ.
Tử Phong đứng lên, đạp thật mạnh vào thi thể của cô ta. Đến khi sắp lìa đời, Linh Chi mới cảm thấy hối hận khi day vào người đàn ông này. Hắn là một tên ác quỷ, xem mạng người như cỏ rác.
Nhưng hối hận thì đâu phải lúc nào cũng nhận được sự khoan hồng. Quá muộn rồi. Những ai động vào người con gái hắn yêu kết cục cũng chỉ có một! CHẾT.
Tử Phong ngay lập tức gọi cho Khương Đình.
- Mau điều động hết nhân lực trong Dali tìm kiếm tung tích của Điềm Điềm cho tôi. Không tìm thấy thì các người tự đào mồ chôn hết đi.
- Rõ.
Anh như phát điên, phát dại, gào thét vào điện thoại. Con ngươi như chuyển sang màu đỏ. Những người giúp việc ở bên ngoài không rét mà run. Chẳng ai dám bước vào trong căn phòng đó cả.
Đột nhiên từ lồng ngực Tử Phong truyền đến những cơn nhói tim. Cảm giác bất an dâng cao đến đỉnh điểm.
Tử Phong lao như bay đến bãi đậu xe. Không ai có can đảm để ngăn cản anh lúc này. Trần Lẫm làm quản gia từ lúc anh mới sang đây, và đây cũng là lần đầu tiên ông thấy anh trở thành bộ dạng như vậy.
- Đứng nhìn làm gì, không mau dọn cái xác kia đi.
Tử Phong lái xe chạy rất nhanh trên đường quốc lộ. Không màng đến đèn xanh hay đèn đỏ. Cảnh sát đứng chốt cũng không dám ngăn chiếc xe đó lại.
Gần đến Dali, anh đổ xe vào lề đường. Gục mặt vào vô lăng khóc thảm thiết.
Bảo bối! Em đang ở đâu.
[...]
Trong căn nhà kho cũ kĩ.
Điềm Điềm dần mở mắt tỉnh lại, mí mắt nặng trĩu. Cơ thể đau nhức, mệt mỏi, đầy vết bầm tím. Cô nhớ lại cái cảm giác bàn tay dơ bẩn của người đàn ông kia chạm vào người mình. Vừa nghĩ đến cô đã thấy buồn nôn. Điềm Điềm gắn gượng ngồi dậy, quan sát những vết nhơ trên cơ thể mình mà bật khóc nức nỡ.
- Là mơ, chắc chắn là mơ. Điềm Điềm mày mau tỉnh lại đi.
Điềm Điềm đập đầu thật mạnh vào vách tường đến nỗi rỉ cả máu. Cô không còn biết đau là gì nữa thứ cô quan tâm bây giờ chính là cơ thể của mình đã bị dáy bẩn, đã bị người đàn ông đó xâm hại...
- Bẩn quá...bẩn quá... thật sự rất bẩn.
Cô như người mất hồn, vịn vào tường đứng lên. Lê từng bước chân nặng nhọc đi ra bên ngoài.
Like - Theo dõi - vote cho mình nha.
Theo cốt truyện tui đặt ra là Linh Chi sẽ được sống dai thêm xíu nữa cũng đồng nghĩa với việc sẽ ngược nặng hơn. Nhưng mà mọi người đòi nghỉ chơi tui nên tui phải thay đổi cốt truyện đó. Huheo! Nhưng vẫn ngược nha