Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoại truyện
NGOẠI TRUYỆN : YÊU EM ĐẾN ĐẦU BẠC RĂNG LONG !
[...]
Ba năm sau !
- Thần Nam, Điềm Châu đến đây ba bế nào.
Cuộc sống của hai vợ chồng bình yên đến lạ thường. Nói là chờ đến năm con trai đầu được năm tuổi thì mối sinh đứa tiếp theo. Nào ngờ mới sang năm thứ hai thì Điềm Điềm lại cấn bầu.
- Chết rồi. Anh lỡ cho hết vào bên trong rồi.
Trong một đêm, khi hai vợ chồng làm chuyện đấy. Vì cô quá ngon nghẻ, bóp chặt quá khiến anh lâng lâng quên xuất ra ngoài mất tiêu.
- Không sao, hôm nay là ngày an toàn của em.
Điềm Điềm nói vậy anh cũng an tâm được phần nào. Ai ngờ vài tuần sau cô lại có dấu hiệu ốm nghén. Đến lúc đấy cô mới sực nhớ là bản thân tính sai ngày rồi.
Nhưng con cái là lộc trời ban, lỡ dính bây giờ thì sinh luôn cho Thần Nam có em gái chơi cùng. Cậu nhóc đấy khi đó tuy mới có tí tuổi đầu, đến nói chuyện còn bi ba bi bô không rõ mà suốt ngày đòi mẹ sinh cho mình một đứa em gái.
Thật may là lần này đứa bé mà cô sinh ra là con gái. Thế là Tử gia đã có đủ một cặp long phương tuyệt sắc. Đến bây giờ Thần Nam thì cũng đã tròn ba tuổi, cậu bé giống cha mình y đúc, từ tính cách đến ngoại hình. Còn về con gái út - Tử Điềm Châu cũng vừa trải qua bữa tiệc thôi nôi. Đúng thật như lời anh nói, con gái của họ sinh ra sẽ xinh đẹp như mẹ nó vậy.
Nhưng mà khổ nổi Thần Nam dễ nuôi bao nhiêu thì cô nhóc này lại khó nuôi bấy nhiêu. Điềm Châu rất hay khóc nhè vào ban đêm làm cả hai vợ chồng mất ngủ mãi thôi.
- Quản gia, nhờ người đi mua bỉm, tả giúp tôi!!
Trưa hôm đấy, khi anh đang săn sóc, tắm rửa cho hai bảo bối của mình, đang chuẩn bị thay đồ mà nhà lại hết bỉm. Sợ con lạnh nên anh chỉ mặc quần áo vào cho hai nhóc, đợi người ta mua bỉm về rồi sẽ mặc vào sau. Nhìn thấy con gái đáng yêu quá Tử Phong không kiềm chế nỗi, anh bế con gái trên tay âu yếm, làm trò bay lượn trên không khiến Điềm Châu vui đến mức cười khúc khích. Nào ngờ cô nhóc này lại làm bừa một bãi trên tay anh.
- Trời ơi, thúi quá. Con vừa mới tắm xong đấy Điềm Châu. Đau ẻ sao không nói trước cho ba một tiếng.1
Hứng trọn cơn mưa màu vàng của con gái, Tử Phong bất mãng trách yêu cô nhóc. Còn cậu bé Thần Nam đứng bên cạnh cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo khi thấy bộ dạng của ba mình.
- Này!! Không được cười nữa. Ba bôi lên người con bây giờ.1
Bị anh doạ cậu nhóc im bặt. Cố gắng nín cười, mặc mày, vành tai vì thế mà đỏ ửng. Điềm Điềm vừa đi mua sắm với hội chị em phú bà rồi. Nên việc chăm con đều giao lại cho các ông chồng.
- Baba...baba...t..húi...haha.
Tử Phong ẵm bé Châu vào trong nhà tắm rửa mông. Anh như thế này mà nhóc con lại còn cười được. Tính cách giống y như mẹ nó vậy. Đều cười trên nỗi đau của anh mà...huhu.
- Tôi khổ quá đi mà!!
Vệ sinh sạch sẽ cho bé Châu thì người giúp việc cũng đã mang bỉm đã mua để lên trên phòng. Anh nhìn chiếc bỉm trên tay mà không biết mặc vào thế nào.
- Sao bỉm này khác với lúc trước quá nhỉ?
Lúc trước anh tự mình đi mua nên toàn mua tả dạng quần dễ mặc vào. Lần này người giúp việc lại mua về tả dạng dán. Bất quá anh đành phải gọi điện hỏi vợ mình.
- Vợ ơi !! Cái này mặc vào mông thế nào?
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Anh gọi video nên bên kia hiện ra đến bốn gương mặt bao gồm Điềm Điềm, Chu Hạ, Yên Nhi và Tử Lam.
Thế mà ban nãy anh lại dùng giọng điệu ẻo lả đó đế nói chuyện với Điềm Điềm. Bây giờ có đào tám cái lỗ chui xuống cũng không hết nhục mà.
- Anh nhờ chị Tiêu lên thay hộ đi. Chứ bày qua điện thoại khó hình dung lắm.
- Vợ ơi, cứu anh. Ối chao!! Hết Điềm Châu ị bậy giờ lại đến nhóc Thần Nam tè dầm rồi.1
[...]
Từ khi sinh hai bảo bối cô chẳng cần làm việc gì ngoài ăn, chơi và ngủ, à quên còn có việc làm đẹp nữa. Tử Phong cực kỳ thương yêu, quan tâm và cưng chiều cô.
Anh biết phụ nữ sau khi sinh nhan sắc sẽ xuống dốc nhanh chóng nên anh đã mua đứt trung tâm spa lớn nhất ở thành phố tặng cho người vợ yêu dấu của mình. Chính vì như vậy mà Điềm Điềm càng trở nên mặn mà, nhan sắc càng ngày càng thăng hạng.
Anh đã thực hiện được những gì mình nói. Biến cô thành một nữ hoàng khi làm vợ của anh. Điềm Điềm cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn khi đã gặp được người đàn ông này. Cảm thấy bản thân mình đúng đắn khi tin tưởng giao phó cả cuộc đời mình cho anh.
- Làm chồng em có mệt không anh?
Hai vợ chồng ngồi ôm ấp, ngắm sao ở ban công phòng ngủ. Điềm Điềm dựa người vào vai Tử Phong hưởng thụ cảm giác yên bình này. Anh hôn nhẹ vào tóc cô, giọng nói dịu dàng, trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu.
- Mệt thì có mệt!! Nhưng anh tình nguyện 'mệt' vì em.
- Anh này...
Điềm Điềm quăng cho anh một ánh mắt sắc nhọn. Cô hiểu rõ ý nghĩa đen tối trong lời nói của anh. Nhưng lại không muốn phá vỡ không khí lãng mạn này nên đành nhịn xuống vậy.
- Em yêu à!! Chúng ta yêu nhau đến già, đến khi thành ông bà luôn được không?
- Tất nhiên rồi. Nhưng mà em vẫn còn thắc mắc là vì sao anh lại chọn em giữa hàng ngàn cô gái vậy?
- Em hỏi quài thế nhỉ? Nếu cho anh một triệu sự lựa chọn, thì anh sẽ không chọn em. Vì em là sự ưu tiên, chứ không phải lựa chọn!!
[...]
- Khụ...khụ...Mới đây mà chúng ta đã làm vợ chồng được bốn mươi lăm năm rồi ha bà.
Thời gian không chờ đợi một ai, thắm thoát cũng đã hơn bốn mươi năm trôi qua. Điềm Điềm và Tử Phong cũng đã ở tuổi xế chiều. Cái tuổi mà có thể gần đất xa trời bất cứ lúc nào.
Tử gia hiện tại cũng đã có thêm mấy đứa cháu trai, cháu gái xinh đẹp. Thậm chí hai người còn sắp có cả cháu chắt, nhưng không biết họ có còn đủ thời gian để chờ đợi khoảng khắc ấy không nữa.
Về già Tử Phong bị lao phổi khá nặng, vì trước kia khi không tìm thấy Điềm Điềm. Ông đã có một khoảng thời gian làm bạn với thuốc lá, rượu chè. Bây giờ lao phổi cũng là điều đương nhiên.
Hai vợ chồng già đã lui về ở ẩn tại một biệt thự cách xa thành phố. Nơi đây yên tĩnh, thanh bình, không ồn ào náo nhiệt rất thích hợp để an dưỡng tuổi già.
Hai vợ chồng già đã lui về ở ẩn tại một biệt thự cách xa thành phố. Nơi đây yên tĩnh, thanh bình, không ồn ào náo nhiệt rất thích hợp để an dưỡng tuổi già.
Tử Phong nằm dựa vào lòng ngực Điềm Điềm. Hai bàn tay nhăn nheo nắm lấy nhau. Nói ra những lời từ biệt khiến những người giúp việc gần đấy cũng phải đau lòng.
Điềm Điềm xua tay bảo họ lui vào trong. Ngoài sân vườn tràn ngập mùi hương thoang thoảng của những loài hoa. Từng cơn gió dịu nhẹ thổi qua mái tóc bạc phơ của bà. Tử Phong rướn người, hôn vào má bà thật lâu, vì có lẽ đây là lần cuối ông làm được như vậy.
- Đến lúc anh phải đi rồi. Tạm biệt em nha!! Em ở lại giữ gìn sức khỏe, anh sẽ đợi em ở ở chốn Hoàng Tuyền.
Ông ra đi thật thanh thản, trên môi còn nở nụ cười duyên. Ông đã làm tốt trách nhiệm của đời người. Có lẽ bây giờ ông chẳng còn gì để nuối tiếc, không đau đớn, không dằng vặt. Cái chết đến với ông thật nhẹ nhàng. Bà đọc tờ giấy mà ông nhét vào tay mình lúc nãy, nét bút nghệch ngoạc, nhưng lại khiến bà bật khóc.
/ Hoá ra tình yêu chính là...
Dù em có già nua, trên khuôn in vết hằn của thời gian.
Đôi mắt anh vẫn dõi theo em mà sáng ngời.
Trái tim nhỏ bé của anh vẫn vì em mà loạn nhịp...! Yêu em, mèo nhỏ của anh! /
Nước mắt lăng dài trên gò má chân chim của bà, lúc này bà không thể kìm được nước mắt nữa. Bà vuốt lấy khuôn mặt của ông, nghẹn ngào đáp lời.
- Chúng ra làm vợ chồng bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không hiểu rõ em? Sao mà em nỡ để anh ra đi một mình được chứ!! Đợi em...nhất định phải đợi em theo cùng. Nếu có kiếp sau anh nhất định phải đến tìm em đấy nhé !!
Con cháu Tử gia nghe tin dữ liền gấp gáp trở về. Hiện trường vẫn được giữ nguyên, dưới đất còn vương vãi một vài viên thuốc. Điềm Điềm và Tử Phong cùng nằm trên một chiếc ghế, cùng nhau nắm tay, cùng nhau nhắm mắt và cùng nhau ra đi...
Nhưng đây mà là tin dữ gì chứ? Nhìn xem, trên khuôn mặt ông bà vẫn mang đậm nét hạnh phúc đấy thôi. Mọi người trong nhà ai cũng rơi nước mắt. Họ không khóc vì hai người mất đi. Họ vì cảm động bởi tình yêu đẹp này mà bật khóc.
Chúng ta cần phải đánh đổi bao nhiêu chân thành của tuổi trẻ. Để có được cái nắm tay khi về già?
Dù có trong tình yêu có xảy ra bao nhiêu giông tố đi nữa, thì hãy luôn nhớ rằng duyên trời định, phận trời tạo, và hạnh phúc là do ta tự nắm lấy...
Dù có trong tình yêu có xảy ra bao nhiêu giông tố đi nữa, thì hãy luôn nhớ rằng duyên trời định, phận trời tạo, và hạnh phúc là do ta tự nắm lấy...
[...]
Ba năm sau !
- Thần Nam, Điềm Châu đến đây ba bế nào.
Cuộc sống của hai vợ chồng bình yên đến lạ thường. Nói là chờ đến năm con trai đầu được năm tuổi thì mối sinh đứa tiếp theo. Nào ngờ mới sang năm thứ hai thì Điềm Điềm lại cấn bầu.
- Chết rồi. Anh lỡ cho hết vào bên trong rồi.
Trong một đêm, khi hai vợ chồng làm chuyện đấy. Vì cô quá ngon nghẻ, bóp chặt quá khiến anh lâng lâng quên xuất ra ngoài mất tiêu.
- Không sao, hôm nay là ngày an toàn của em.
Điềm Điềm nói vậy anh cũng an tâm được phần nào. Ai ngờ vài tuần sau cô lại có dấu hiệu ốm nghén. Đến lúc đấy cô mới sực nhớ là bản thân tính sai ngày rồi.
Nhưng con cái là lộc trời ban, lỡ dính bây giờ thì sinh luôn cho Thần Nam có em gái chơi cùng. Cậu nhóc đấy khi đó tuy mới có tí tuổi đầu, đến nói chuyện còn bi ba bi bô không rõ mà suốt ngày đòi mẹ sinh cho mình một đứa em gái.
Thật may là lần này đứa bé mà cô sinh ra là con gái. Thế là Tử gia đã có đủ một cặp long phương tuyệt sắc. Đến bây giờ Thần Nam thì cũng đã tròn ba tuổi, cậu bé giống cha mình y đúc, từ tính cách đến ngoại hình. Còn về con gái út - Tử Điềm Châu cũng vừa trải qua bữa tiệc thôi nôi. Đúng thật như lời anh nói, con gái của họ sinh ra sẽ xinh đẹp như mẹ nó vậy.
Nhưng mà khổ nổi Thần Nam dễ nuôi bao nhiêu thì cô nhóc này lại khó nuôi bấy nhiêu. Điềm Châu rất hay khóc nhè vào ban đêm làm cả hai vợ chồng mất ngủ mãi thôi.
- Quản gia, nhờ người đi mua bỉm, tả giúp tôi!!
Trưa hôm đấy, khi anh đang săn sóc, tắm rửa cho hai bảo bối của mình, đang chuẩn bị thay đồ mà nhà lại hết bỉm. Sợ con lạnh nên anh chỉ mặc quần áo vào cho hai nhóc, đợi người ta mua bỉm về rồi sẽ mặc vào sau. Nhìn thấy con gái đáng yêu quá Tử Phong không kiềm chế nỗi, anh bế con gái trên tay âu yếm, làm trò bay lượn trên không khiến Điềm Châu vui đến mức cười khúc khích. Nào ngờ cô nhóc này lại làm bừa một bãi trên tay anh.
- Trời ơi, thúi quá. Con vừa mới tắm xong đấy Điềm Châu. Đau ẻ sao không nói trước cho ba một tiếng.1
Hứng trọn cơn mưa màu vàng của con gái, Tử Phong bất mãng trách yêu cô nhóc. Còn cậu bé Thần Nam đứng bên cạnh cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo khi thấy bộ dạng của ba mình.
- Này!! Không được cười nữa. Ba bôi lên người con bây giờ.1
Bị anh doạ cậu nhóc im bặt. Cố gắng nín cười, mặc mày, vành tai vì thế mà đỏ ửng. Điềm Điềm vừa đi mua sắm với hội chị em phú bà rồi. Nên việc chăm con đều giao lại cho các ông chồng.
- Baba...baba...t..húi...haha.
Tử Phong ẵm bé Châu vào trong nhà tắm rửa mông. Anh như thế này mà nhóc con lại còn cười được. Tính cách giống y như mẹ nó vậy. Đều cười trên nỗi đau của anh mà...huhu.
- Tôi khổ quá đi mà!!
Vệ sinh sạch sẽ cho bé Châu thì người giúp việc cũng đã mang bỉm đã mua để lên trên phòng. Anh nhìn chiếc bỉm trên tay mà không biết mặc vào thế nào.
- Sao bỉm này khác với lúc trước quá nhỉ?
Lúc trước anh tự mình đi mua nên toàn mua tả dạng quần dễ mặc vào. Lần này người giúp việc lại mua về tả dạng dán. Bất quá anh đành phải gọi điện hỏi vợ mình.
- Vợ ơi !! Cái này mặc vào mông thế nào?
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Anh gọi video nên bên kia hiện ra đến bốn gương mặt bao gồm Điềm Điềm, Chu Hạ, Yên Nhi và Tử Lam.
Thế mà ban nãy anh lại dùng giọng điệu ẻo lả đó đế nói chuyện với Điềm Điềm. Bây giờ có đào tám cái lỗ chui xuống cũng không hết nhục mà.
- Anh nhờ chị Tiêu lên thay hộ đi. Chứ bày qua điện thoại khó hình dung lắm.
- Vợ ơi, cứu anh. Ối chao!! Hết Điềm Châu ị bậy giờ lại đến nhóc Thần Nam tè dầm rồi.1
[...]
Từ khi sinh hai bảo bối cô chẳng cần làm việc gì ngoài ăn, chơi và ngủ, à quên còn có việc làm đẹp nữa. Tử Phong cực kỳ thương yêu, quan tâm và cưng chiều cô.
Anh biết phụ nữ sau khi sinh nhan sắc sẽ xuống dốc nhanh chóng nên anh đã mua đứt trung tâm spa lớn nhất ở thành phố tặng cho người vợ yêu dấu của mình. Chính vì như vậy mà Điềm Điềm càng trở nên mặn mà, nhan sắc càng ngày càng thăng hạng.
Anh đã thực hiện được những gì mình nói. Biến cô thành một nữ hoàng khi làm vợ của anh. Điềm Điềm cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn khi đã gặp được người đàn ông này. Cảm thấy bản thân mình đúng đắn khi tin tưởng giao phó cả cuộc đời mình cho anh.
- Làm chồng em có mệt không anh?
Hai vợ chồng ngồi ôm ấp, ngắm sao ở ban công phòng ngủ. Điềm Điềm dựa người vào vai Tử Phong hưởng thụ cảm giác yên bình này. Anh hôn nhẹ vào tóc cô, giọng nói dịu dàng, trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu.
- Mệt thì có mệt!! Nhưng anh tình nguyện 'mệt' vì em.
- Anh này...
Điềm Điềm quăng cho anh một ánh mắt sắc nhọn. Cô hiểu rõ ý nghĩa đen tối trong lời nói của anh. Nhưng lại không muốn phá vỡ không khí lãng mạn này nên đành nhịn xuống vậy.
- Em yêu à!! Chúng ta yêu nhau đến già, đến khi thành ông bà luôn được không?
- Tất nhiên rồi. Nhưng mà em vẫn còn thắc mắc là vì sao anh lại chọn em giữa hàng ngàn cô gái vậy?
- Em hỏi quài thế nhỉ? Nếu cho anh một triệu sự lựa chọn, thì anh sẽ không chọn em. Vì em là sự ưu tiên, chứ không phải lựa chọn!!
[...]
- Khụ...khụ...Mới đây mà chúng ta đã làm vợ chồng được bốn mươi lăm năm rồi ha bà.
Thời gian không chờ đợi một ai, thắm thoát cũng đã hơn bốn mươi năm trôi qua. Điềm Điềm và Tử Phong cũng đã ở tuổi xế chiều. Cái tuổi mà có thể gần đất xa trời bất cứ lúc nào.
Tử gia hiện tại cũng đã có thêm mấy đứa cháu trai, cháu gái xinh đẹp. Thậm chí hai người còn sắp có cả cháu chắt, nhưng không biết họ có còn đủ thời gian để chờ đợi khoảng khắc ấy không nữa.
Về già Tử Phong bị lao phổi khá nặng, vì trước kia khi không tìm thấy Điềm Điềm. Ông đã có một khoảng thời gian làm bạn với thuốc lá, rượu chè. Bây giờ lao phổi cũng là điều đương nhiên.
Hai vợ chồng già đã lui về ở ẩn tại một biệt thự cách xa thành phố. Nơi đây yên tĩnh, thanh bình, không ồn ào náo nhiệt rất thích hợp để an dưỡng tuổi già.
Hai vợ chồng già đã lui về ở ẩn tại một biệt thự cách xa thành phố. Nơi đây yên tĩnh, thanh bình, không ồn ào náo nhiệt rất thích hợp để an dưỡng tuổi già.
Tử Phong nằm dựa vào lòng ngực Điềm Điềm. Hai bàn tay nhăn nheo nắm lấy nhau. Nói ra những lời từ biệt khiến những người giúp việc gần đấy cũng phải đau lòng.
Điềm Điềm xua tay bảo họ lui vào trong. Ngoài sân vườn tràn ngập mùi hương thoang thoảng của những loài hoa. Từng cơn gió dịu nhẹ thổi qua mái tóc bạc phơ của bà. Tử Phong rướn người, hôn vào má bà thật lâu, vì có lẽ đây là lần cuối ông làm được như vậy.
- Đến lúc anh phải đi rồi. Tạm biệt em nha!! Em ở lại giữ gìn sức khỏe, anh sẽ đợi em ở ở chốn Hoàng Tuyền.
Ông ra đi thật thanh thản, trên môi còn nở nụ cười duyên. Ông đã làm tốt trách nhiệm của đời người. Có lẽ bây giờ ông chẳng còn gì để nuối tiếc, không đau đớn, không dằng vặt. Cái chết đến với ông thật nhẹ nhàng. Bà đọc tờ giấy mà ông nhét vào tay mình lúc nãy, nét bút nghệch ngoạc, nhưng lại khiến bà bật khóc.
/ Hoá ra tình yêu chính là...
Dù em có già nua, trên khuôn in vết hằn của thời gian.
Đôi mắt anh vẫn dõi theo em mà sáng ngời.
Trái tim nhỏ bé của anh vẫn vì em mà loạn nhịp...! Yêu em, mèo nhỏ của anh! /
Nước mắt lăng dài trên gò má chân chim của bà, lúc này bà không thể kìm được nước mắt nữa. Bà vuốt lấy khuôn mặt của ông, nghẹn ngào đáp lời.
- Chúng ra làm vợ chồng bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không hiểu rõ em? Sao mà em nỡ để anh ra đi một mình được chứ!! Đợi em...nhất định phải đợi em theo cùng. Nếu có kiếp sau anh nhất định phải đến tìm em đấy nhé !!
Con cháu Tử gia nghe tin dữ liền gấp gáp trở về. Hiện trường vẫn được giữ nguyên, dưới đất còn vương vãi một vài viên thuốc. Điềm Điềm và Tử Phong cùng nằm trên một chiếc ghế, cùng nhau nắm tay, cùng nhau nhắm mắt và cùng nhau ra đi...
Nhưng đây mà là tin dữ gì chứ? Nhìn xem, trên khuôn mặt ông bà vẫn mang đậm nét hạnh phúc đấy thôi. Mọi người trong nhà ai cũng rơi nước mắt. Họ không khóc vì hai người mất đi. Họ vì cảm động bởi tình yêu đẹp này mà bật khóc.
Chúng ta cần phải đánh đổi bao nhiêu chân thành của tuổi trẻ. Để có được cái nắm tay khi về già?
Dù có trong tình yêu có xảy ra bao nhiêu giông tố đi nữa, thì hãy luôn nhớ rằng duyên trời định, phận trời tạo, và hạnh phúc là do ta tự nắm lấy...
Dù có trong tình yêu có xảy ra bao nhiêu giông tố đi nữa, thì hãy luôn nhớ rằng duyên trời định, phận trời tạo, và hạnh phúc là do ta tự nắm lấy...
Bình luận facebook