• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot SỰ CƯNG CHIỀU CỦA HOẮC CẢNH (6 Viewers)

  • Chương 41: Có thai

Video vụ tai nạn của cô đã được trợ lý Phùng gửi vào mail của anh, Hoắc Cảnh mở laptop lên xem và ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.



Tay anh bất giác nắm chặt, đúng thật là cái tên Nhan Phúc Vinh đó gây chuyện với cô trước nhìn những hành động của hắn ta làm cho màu nóng của anh lại nổi lên.



Cho dù hắn ta có chết cũng không thể làm anh nguôi giận được.



Xem xong anh ngay lập tức đứng lên đi thẳng ra xe, tự mình chạy đến chỗ của Tô Niên, trợ lý Phùng đã đưa hắn ta tới đó trước rồi.



Làm xong nhiệm vụ của mình, trợ lý Phùng đã nhanh chân rời khỏi chỗ đó chỉ còn hai người vệ sĩ đứng chờ anh, nói thật thì hắn không dám nhìn anh tra tấn Nhan Phúc Vinh, hắn khá nhát gan khi nhìn thấy cảnh máu me.



Về trước thì vẫn hơn.



" Đây không phải là Nhan Phúc Vinh của Nhan gia à, sao hắn ta lại ở đây " tiếng nói của Nguyễn Viên Thi vang lên.



Khi Viên Thi bước chân vào thì thấy hắn ta ở đây cũng có chút bất ngờ.



" Ừ, người của Hoắc Cảnh " Tô Niên ngồi trên ghế nhàn nhạt đáp.



Người của anh sao? Hắn ta lại gây ra chuyện gì mà bị đưa đến đây.



Chẳng lẽ chuyện liên quan tới Lưu Mẫn Nhi, bởi vì chỉ có cô mới khiến anh tự tay giải quyết hắn ta thôi.



Viên Thi định hỏi thêm một số vấn đề liên quan tới Nhan Phúc Vinh nhưng chưa gì anh đã đến đây rồi.



" Giải quyết nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian " Tô Niên trầm giọng nói với anh.



" Không có thời gian thì về đi, tôi bảo cậu ở đây với tôi à " anh cũng nhanh chóng đáp lại.



Tô Niên liếc nhìn anh một cái, hắn cũng không thèm trả lời anh, hắn nể tình bạn bè nên mới để anh quậy phá chỗ hắn nhưng anh lại không biết điều mà nói chuyện kiểu đó với hắn.



Thấy Tô Niên bước ra ngoài thì Nguyễn Viên Thi cũng đi theo hắn, chuyện của anh cứ để anh xử lý.



Hoắc Cảnh ra hiệu cho vệ sĩ của mình, bọn họ hiểu nên đã lấy nước hất thẳng vào mặt hắn ta, Nhan Phú Vinh lúc này mới dần dần tỉnh lại.



Hắn ta từ từ đưa mắt lên xung quanh, sự xuất hiện của Hoắc Cảnh khiến Phú Vinh giật mình cả người bất giác lùi về sau, nhìn xuống tay và chân mình thì đã bị trói chặt.



" Hoắc tổng, tại sao ngài lại ở đây? Là ngài đã bắt tôi sao? " giọng nói run run của hắn vang lên.



So về tuổi tác thì Phú Vinh còn lớn hơn anh một tuổi nhưng hắn ta biết mình không thể nào đắc tội với anh được thế nên hắn ta mới xưng hô như vậy.



" Phải " anh nhàn nhạt đáp lại.



" Vì sao? Tôi không gây ra lỗi gì với ngài và cũng không động chạm đến công ty của ngài, vậy tại sao ngài lại cho người bắt tôi " hắn ta với vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.



Nếu hắn ta nhớ không lầm thì công ty ba hắn chỉ hợp tác mỗi công ty ba anh, còn Hoắc Thịnh của anh thì chưa từng làm việc qua, Nhan Phú Vinh có thể đắc tội với người khác nhưng hắn ta rất e dè anh.



Thế nên từ trước tới giờ hắn ta vẫn chưa làm điều gì quá đáng với anh cả.



Anh nhếch môi cười lạnh, đúng là hắn ta vẫn chưa động đến anh nhưng hắn ta đã động đến vợ anh, Hoắc Cảnh anh chỉ là đang thay mặt vợ mình dạy dỗ hắn ta thôi.



Phú Vinh nói cũng đúng, Nhan thị và Hoắc Thịnh chưa từng hợp tác với nhau thế nên anh mới đưa mỗi hắn ta về đây còn nếu không thì anh đã bắt cả Nhan gia chịu chết cùng hắn ta luôn rồi.



" Chúng ta không gây thù với nhau nhưng lúc trưa cậu đã ra tay đánh vợ tôi, chắc cậu vẫn còn nhớ đúng không? Nếu như không nhớ thì tôi sẽ nhắc lại cho nhớ " anh ra hiệu cho vệ sĩ kéo hắn ta đến gần mình.



Anh không nói không rằng mà dùng chân mình giẫm lên tay hắn ta, anh làm như cách Phú Vinh đã từng làm với cô.



Vì đau nên hắn ta đã hét lên và luôn miệng cầu xin anh tha cho mình, làm sao hắn ta biết được cô gái lúc trưa đó chính là vợ của Hoắc Cảnh nếu hắn biết trước thì đã không dám đắc tội.



Với lại nhìn cô trông có vẻ rất bình thường đã thế còn đi bằng xe đạp nữa, đến bây giờ hắn ta biết rõ thân phận của cô thì mới hối hận.



Hắn ta không chỉ bị anh đánh mà còn phải chịu từng cú đấm của Thẩm Đình Nam nữa, không ngờ là cô lại được hai người có tiếng ở thành phố bảo vệ như vậy.



" Tôi sai rồi, xin ngài, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho tôi lần này "



" Mang dao tới đây " anh không để vào tai những lời cầu xin của hắn mà lạnh giọng ra lệnh cho vệ sĩ của mình mang hẳn một con dao sắc nhọn đến.



Hoắc Cảnh nhìn hắn bằng ánh mắt hung ác, sau đó cầm con dao trên tay đâm mạnh vào bàn tay của hắn ta, con dao sắc nhọn kia đã xuyên qua và màu bắt đầu chảy ra ướt đẫm cả tay hắn ta.



" Aaaa, tay.... tay tôi " tiếng hét thảm thương được vang khắp ngục giam của Tô Niên.



Nhan Phúc Vinh trước giờ chưa từng phải chịu đau đớn như vậy, hắn ta đã quen với việc ức hiếp người khác rồi làm sao hắn ta hiểu được cảm giác này.



" Nên nhớ vợ của Hoắc Cảnh này không dễ bị ức hiếp như vậy, mày làm hại cô ấy cũng đồng nghĩa là hôm nay mày nhất định phải chết " anh nghiến răng nói.



Anh không ý định tha cho hắn ta, Hoắc Cảnh càng cắm sâu con dao vào tay Nhan Phú Vinh, hắn ta phải chịu những cơn đau gấp trăm lần cô.



Nghe anh nói vậy thì hắn ta liên tục lắc đầu, Nhan Phú Vinh chỉ mới 25 tuổi thôi làm sao hắn ta có thể chấp nhận điều đó được.



" Không, tôi không muốn, Hoắc tổng ngài hãy ra điều kiện đi, ba tôi sẽ chấp nhận tất cả và làm theo ý của ngài "



" Mày nghĩ tao thiếu những thứ rẻ tiền của Nhan gia kia à, cái tao cần chính là mạng của mày " anh nghiêm nghị đáp.



* Đoàng *



Lời của anh vừa dứt thì tiếng súng cũng vang lên, viên đạn đã nằm ngay giữa trán của Nhan Phú Vinh, hắn ta chết tại chỗ, hai mắt trợn lên nhìn rất đáng sợ.



Anh chẳng quan tâm tới mà đứng lên đi khỏi chỗ đó, đi ngang qua Tô Niên chỉ nhìn một cái rồi thôi.



Bên ngoài nghe rất rõ phát súng đó, Viên Thi không cần xem cũng hiểu được anh đã đưa hắn ta đi gặp ông bà rồi.



Quả nhiên anh rất yêu thương cô, hắn ta chỉ đánh cô vậy mà anh lại tự tay mình giết chết cái tên Phú Vinh đó.



" Dọn dẹp đi " Tô Niên nhìn qua thuộc hạ của mình ra lệnh.



" Rõ lão đại "



Có lẽ đây là lần cuối Tô Niên để anh đưa người vào đây, mỗi lần anh giết người xong thì bỏ đi, hắn phải ra lệnh cho thuộc hạ mình dọn dẹp giúp anh, đã thế còn không một lời cảm ơn nào.



Biết trước anh phiền phức như vậy thì hắn sẽ không làm bạn với anh.



Về tới biệt thự, anh đi lên phòng xem cô đã ngủ chưa, tiện thể còn dặn quản gia Lê nấu ít đồ ăn cho cô.



Ngồi xuống bên cạnh giường ngủ, tay anh nhẹ nhàng sờ lên đôi má đang sưng của cô, anh đã trả thù giúp cô rồi thế nên cô hãy yên tâm mà dưỡng thương.



Trên thế giới này chỉ có một mình Hoắc Cảnh anh mới được phép ức hiếp cô còn những người khác thì không.



................



Sáng sớm tỉnh dậy, Mẫn Nhi với tay lấy điện thoại lên xem đã mấy giờ rồi, sau đó ngón tay thon dài của cô bấm một dãy số quen thuộc rồi gọi điện.



Phải, đó là số của anh, từ lâu cô đã nhớ số của anh rồi nhưng bởi vì cô muốn mình nhớ mãi không quên nên mỗi lần điện cô đều tự tay bấm số của anh.



" Thiếu gia, anh nói hôm nay về sớm, anh đã lên máy bay chưa? " thấy anh bất máy nên cô đã nhanh chóng nói chuyện trước.



" Nhớ anh rồi à " giọng nói ôn nhu của anh cất lên.



" Vâng, anh đi hai ngày rồi còn gì "



Anh lại tiếp tục đi công tác và bỏ cô ở nhà một mình, Mẫn Nhi đang rất mong chờ anh về, cô thật sự rất nhớ anh. Bạ‎ có‎ biế‎ ag‎ uệ‎ (‎ TUⅿTu‎ .‎ )



" Anh đang về, trưa sẽ tới, đợi anh "



Không chỉ riêng mình cô nhớ mà anh cũng rất nhớ cô.



" Vâng ạ " cô vui vẻ đáp.



Cuộc nói chuyện giữa hai người rất nhanh đã kết thúc, Mẫn Nhi cũng rời giường để thay đồ nhưng đột nhiên cô mới vừa đứng lên thì cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cô mau chóng ngồi lại vị trí cũ.



Tại sao cô lại như vậy nhỉ? Rõ ràng trong người cô rất khoẻ mạnh mà, trán cũng không thấy nóng.



Lưu Mẫn Nhi đành ngồi lại trên giường một lúc sau khi ổn rồi cô mới từ từ đứng lên đi vào phòng tắm.



Hôm nay anh về nên lát nữa cô phải đến siêu thị mua một vài thứ để còn nấu cơm chờ anh nữa, lần trước cô có cho anh ăn thử món mình làm và Hoắc Cảnh không hề chê mà ngược lại còn ăn rất ngon.



Chỉ cần anh ngon miệng là được.



Xuống tới phòng bếp thì thấy quản gia Lê đang làm bữa sáng cho những người hầu trong nhà, Mẫn Nhi ngửi được mùi dầu mỡ đột nhiên cô lại cảm thấy khó chịu, còn muốn nôn nữa.



" Chú Lê, con đi siêu thị một chút nhé "



" Đi cẩn thận đấy "



" Vâng "



Cô nói xong thì nhanh chân đi ra ngoài, hít chút không khí trong lành mới khiến cô đỡ hơn, lạ thật! Vì sao cô lại khó chịu như thế nhỉ?



Trong đầu cô đang suy nghĩ xem là mình có nên đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ không? Nhỡ đâu có chuyện gì thì sao đây.



Nếu như anh biết cô bị bệnh mà không đi khám thì lúc đó lại trách cô nên thôi cô phải đến bệnh viện một chuyến vậy.



Cô muốn tự mình đi cho nên đã bắt taxi thay vì nhờ tài xế chở, những người trong biệt thự đều là tai mắt của anh nếu bọn họ nói lại với anh là cô bị bệnh thì nguy to.



Mất nữa tiếng đồng hồ để kiểm tra qua một lượt, bây giờ cô đang ngồi chờ kết quả, trong lòng cô có chút hồi hộp.



" Lưu Mẫn Nhi, Lưu Mẫn Nhi có ở đây không? " một nữ y tá gọi lớn tên cô.



" Có ạ " cô nghe vậy liền nhanh chân đi tới.



" Cô có thai rồi đấy, đi đứng cho cẩn thận vào, đây là kết quả kiểm tra nếu như cô muốn rõ hơn nữa thì hãy đi siêu âm để xem đứa bé đã được mấy tuần tuổi rồi "



Nữ y tá đó thấy cô vẫn còn trẻ người non dạ nên đã có lòng tốt nhắc nhở cô một chút.



Mẫn Nhi dạ dạ vâng vâng như đã hiểu, cô cầm tờ giấy trên tay tìm một góc nào đó để ngồi xuống, cô đọc kỹ lại lần nữa thì đúng thật, tờ giấy có ghi rất rõ là cô đã mang thai.



Cô thật sự mang thai rồi.



Tính ra cũng mau thật, từ lúc cô bị thương tính đến nay đã ba tháng rồi, với lại khi anh và cô ân ái đều không dùng biện pháp an toàn nào cả nên việc có thai là chuyện bình thường.



Trong lòng cô vừa mừng vừa lo, không biết khi anh hay tin cô mang thai sẽ phản ứng như thế nhỉ?



Cô muốn chắc chắn hơn và càng muốn biết đứa bé trong bụng mình có khoẻ mạnh hay không thế nên cô lại tiếp tục đi siêu âm như lời nữ y tá kia vừa nói.



Xong tất cả mọi thứ là 9 giờ sáng, Mẫn Nhi từ bệnh viện đi ra, trên môi cô nở nụ cười vui vẻ, đúng là cô đã mang thai thật.



Lần này là chắc chắn 100% còn có cả hình siêu âm đây này.



Mặc dù tuổi cô còn nhỏ nhưng cô sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho con mình và có bà Hoắc giúp đỡ cô cũng không cần phải lo nhiều.



Cảm thấy có chút đói bởi vì lúc sáng cô vẫn chưa ăn gì cả, nhìn qua bên đường có cửa hàng bán thức ăn nhanh, còn có quán cafe nữa, tiện thể ngồi đó nghỉ ngơi một chút.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom