Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Chung nhà
Bạch Cơ Uyển cố tỏ ra yếu đuối, gương mặt trắng bệch, thiếu đi huyết sắc. Doãn Tư Thần đưa cho cô chai nước rồi nhanh chóng khỏi động xe.
"Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Lần sau có cảm thấy khó chịu trong người, nhất định phải bảo anh, nghe chưa?"
"Em biết rồi!"-cô ta từ tốn uống một ngụm nước. Ánh mắt xoẹt qua tia hiểm ác cùng toan tính.
Bạch Cơ Uyển sau khi đến bệnh viện được trực tiếp vào phòng kiểm tra. Doãn Tư Thần ở ngoài chờ đơi có chút lo lắng. Không bao lâu sau, bác sĩ liền gọi anh vào trong. Cô ta nằm trên giường bệnh thật giống như một cô gái đoan thục, yếu đuối nhưng đâu ai biết được ẩn giấu trong con người ấy là bản chất thâm độc và âm mưu, thủ đoạn. Doãn Tư Thần nhìn cô ta trong lòng dấy lên sự thương xót, quay sang cẩn trọng hỏi bác sĩ.
"Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?"
"Thân thể tạm thời không có gì đáng ngại nhưng chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai rồi."- vị bác sĩ trẻ tuổi cười nói, đưa tờ xét nghiệm cho anh. Doãn Tư Thần không khỏi kinh ngạc, nhận lấy tờ kiểm tra. Ánh mắt dừng lại ở kết quả trên tờ giấy. Bệnh nhân đã có thai được 1 tuần. Chẳng lẽ vì đêm hôm đó nên cô mới...Anh sừng người, giọng có chút ngập ngừng.
"Cô ấy...mang thai thật sự?"
"Phải! Về sau anh nên chú ý chăm sóc vợ mình cho tốt. Tôi còn có việc, xin phép."
Vị bác sĩ vừa ra khỏi phòng, trong đây chỉ còn lại mình anh và cô ta.
Bạch Cơ Uyển thấy anh sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ lo lắng, bất an, cô ta nhẹ giọng hỏi.
"Tư Thần, anh...không vui sao?"
Doãn Tư Thần nghe thấy tiếng cô liền quay người lại, ngồi kế bên cạnh, khẽ nắm tay ả.
"Không...anh có hơi bất ngờ thôi. Em...không trách anh chứ?"
Bạch Cơ Uyển khẽ cười, giọng có chút khàn.
"Sao em có thể trách anh được. Là do em lựa chọn phó thác cuộc đời này cho anh. Em nên thấy hạnh phúc mới đúng."
Lời nói của cô ta khiến anh càng thêm khó xử. Anh với Lạc Hy mới chỉ cãi nhau chưa được bao lâu. Vốn định đợi cô về để xin lỗi về việc hôm đó là do anh có phần nóng nảy, quá đáng. Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, có lẽ trong tiềm thức anh đã coi cô trở thành một phần của mình hay nói cách khác bản thân bất giác lúc nào không hay mà đã... yêu cô mất rồi. Anh luôn cảm thấy chịu, tức giận khi thấy cô gần gũi với người đàn ông khác, kể cả chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ để anh có thể cho hắn ta biến mất khỏi thành phố này. Còn tình cảm đối với Bạch Cơ Uyển, nó đã không còn như xưa, thời điểm hiện tại cảm xúc mà anh dành cho Bạch Cơ Uyển chỉ giống như người anh trai đối với em gái mình. Là quan tâm, là bảo vệ, là yêu thương với tư cách của một người thân không hơn không kém. Nhưng Bạch Cơ Uyển đang mang thai giọt máu của anh, làm sao anh có thể nhẫn tâm bỏ rơi nó được cơ chứ. Bạch Cơ Uyển nằm đó, sắc mặt thoáng nét không vui.
Triệu Lạc Hy, ả đàn bà đáng chết. Cô là cái thá gì mà Tư Thần lại quan tâm cô như thế. Không được! Tôi nhất định sẽ không ngồi yên đâu. Cô ta gương mặt vờ như buồn phiền, tủi thân nói với anh.
"Tư Thần, giờ em mang thai như vậy ở một mình có chút bất tiện. Em có thể...đến ở cùng anh được không?"
Doãn Tư Thần không nghĩ cô ta lại đề nghị như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Bạch Cơ Uyển lại nói tiếp, bộ dạng càng trở nên mong manh hơn.
"Em biết là Lạc Hy sẽ không thích nhưng anh không thể để mặc con như vậy được." Nó cần sự chăm sóc của anh."
Anh nghe cô ta nói vậy có phần đúng. Dù sao cũng là do anh có lỗi, gây ra sự việc như hiện tại. Anh không thể nào chốn tránh trách nhiệm được. Doãn Tư Thần khẽ thở dài còn về phần Lạc Hy, anh sẽ tìm cơ hội giải thích.
"Thôi được, vậy em nằm nghỉ đi. Lát nữa anh đưa em về nhà."
"Cảm ơn anh!"- Bạch Cơ Uyển đạt được mục đích, trong lòng thầm vui mừng khôn xiết. Chỉ cần cô ta vào được Doãn gia việc đuổi Triệu Lạc Hy đi lad điều sớm muộn.
Sau một tuần ở nhà ba mẹ chơi, hôm nay Lạc Hy phải trở về biệt thự. Âu Dương Hi Phàm từ sáng đã bận việc nên đi trước, cô và Trương Tử Vy dùng bữa trưa xong liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị tạm biệt ba mẹ. Lạc Hy kéo chiếc vali của mình xuống nhà, vừa đúng lúc Tử Vy cũng sắp xếp xong. Cô quay lại nhìn ba mẹ có chút quyến luyến.
"Ba, mẹ! Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe. Con sẽ thường xuyên về thăm hai người..."
Ông bà Triệu cũng không khỏi buồn bã, bà Triệu khẽ nắm lấy tay Lạc Hy.
"Con gái, con nhớ phải chăm sóc tốt bản thân. Đừng làm việc quá sức, có chuyện gì không vui nhất định phải gọi điện cho em, nghe không?"
"Con biết rồi! Vậy ba mẹ ở nhà, con đi đây."- Lạ Hy có chút xúc động, lưu luyến rời khỏi tay bà lên xe.
Trương Tử Vy cũng không quên tạm biệt ông bà Triệu.
"Tạm biệt hai bác, sau này con nhất định sẽ thường xuyên đến thăm hai người."
'Được, được, được"- ông bà Triệu nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt, nhìn theo bóng dáng chiếc xe đi xa dần.
Chiếc xe thoáng một cái đã dừng lại trước cửa biệt thự Doãn gia. Cùng lúc đó, xe của Doãn Tư Thần cũng vừa mới trở về, hai xe vừa chạm mặt nhau, Lạc Hy nhìn thấy Doãn Tư Thần trong lòng có chút không vui. Lạc Hy cùng Trương Tử Vy xuống xe, đang lấy hành lý phía sau thì bất chợt có giọng nói bánh bèo lọt vào tai khiến hai người nổi da gà.
"Lạc Hy! là cô sao?"
Lạc Hy nhẹ nhàng kéo vali đến trước mặt anh và cô ta, cất giọng lạnh nhạt.
"Bạch tiểu thư có nhã hứng đến nhà tôi chơi sao?"
"À..thật ngại quá tôi..."
Bạch Cơ Uyển chưa nói hết câu, anh như không muốn để cô ta nói tiếp vội cắt ngang lời.
"Tòa căn hộ của Uyển nhi gặp sự cố, cô ấy...sẽ ở đây một thời gian."
Từng câu từng chữ lọt vào tai Lạc Hy tựa như mũi tên xuyên qua tim cô. Cô tưởng sau một tuần anh sẽ thay đổi một chút nào ngờ anh lại ngang nhiên đưa tiểu tam về nhà ở. Đây là có ý gì... là muốn cô nhanh chóng rời khỏi Doãn gia, nhường vị trí thiếu phu nhân cho Bạch Cơ Uyển ư? Lạc Hy sững người, nhất thời không nói lên lời. Trương Tử Vy đứng xem màn kịch vừa rồi không khỏi chan ghét, kiêu ngạo đến bên Lạc Hy, cười lạnh nhìn Bạch Cơ Uyển.
'Ayzo, Bạch tiểu thư cô là muốn đến đây tạm chú hay muốn nhập hộ khẩu vào đây luôn?"
Cô ta nghe thấy vậy sắc mặt trở nên căm tức nhưng ngay sau đó liển tỏ ra mềm yếu
"Nếu...nếu Lạc Hy không thích tôi..."
"Không cần!"- Lạc Hy buông lời đầy lãnh đạm, vô tâm rồi kéo thẳng vali vào nhà.
"Để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Lần sau có cảm thấy khó chịu trong người, nhất định phải bảo anh, nghe chưa?"
"Em biết rồi!"-cô ta từ tốn uống một ngụm nước. Ánh mắt xoẹt qua tia hiểm ác cùng toan tính.
Bạch Cơ Uyển sau khi đến bệnh viện được trực tiếp vào phòng kiểm tra. Doãn Tư Thần ở ngoài chờ đơi có chút lo lắng. Không bao lâu sau, bác sĩ liền gọi anh vào trong. Cô ta nằm trên giường bệnh thật giống như một cô gái đoan thục, yếu đuối nhưng đâu ai biết được ẩn giấu trong con người ấy là bản chất thâm độc và âm mưu, thủ đoạn. Doãn Tư Thần nhìn cô ta trong lòng dấy lên sự thương xót, quay sang cẩn trọng hỏi bác sĩ.
"Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?"
"Thân thể tạm thời không có gì đáng ngại nhưng chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai rồi."- vị bác sĩ trẻ tuổi cười nói, đưa tờ xét nghiệm cho anh. Doãn Tư Thần không khỏi kinh ngạc, nhận lấy tờ kiểm tra. Ánh mắt dừng lại ở kết quả trên tờ giấy. Bệnh nhân đã có thai được 1 tuần. Chẳng lẽ vì đêm hôm đó nên cô mới...Anh sừng người, giọng có chút ngập ngừng.
"Cô ấy...mang thai thật sự?"
"Phải! Về sau anh nên chú ý chăm sóc vợ mình cho tốt. Tôi còn có việc, xin phép."
Vị bác sĩ vừa ra khỏi phòng, trong đây chỉ còn lại mình anh và cô ta.
Bạch Cơ Uyển thấy anh sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ lo lắng, bất an, cô ta nhẹ giọng hỏi.
"Tư Thần, anh...không vui sao?"
Doãn Tư Thần nghe thấy tiếng cô liền quay người lại, ngồi kế bên cạnh, khẽ nắm tay ả.
"Không...anh có hơi bất ngờ thôi. Em...không trách anh chứ?"
Bạch Cơ Uyển khẽ cười, giọng có chút khàn.
"Sao em có thể trách anh được. Là do em lựa chọn phó thác cuộc đời này cho anh. Em nên thấy hạnh phúc mới đúng."
Lời nói của cô ta khiến anh càng thêm khó xử. Anh với Lạc Hy mới chỉ cãi nhau chưa được bao lâu. Vốn định đợi cô về để xin lỗi về việc hôm đó là do anh có phần nóng nảy, quá đáng. Mấy ngày nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, có lẽ trong tiềm thức anh đã coi cô trở thành một phần của mình hay nói cách khác bản thân bất giác lúc nào không hay mà đã... yêu cô mất rồi. Anh luôn cảm thấy chịu, tức giận khi thấy cô gần gũi với người đàn ông khác, kể cả chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ để anh có thể cho hắn ta biến mất khỏi thành phố này. Còn tình cảm đối với Bạch Cơ Uyển, nó đã không còn như xưa, thời điểm hiện tại cảm xúc mà anh dành cho Bạch Cơ Uyển chỉ giống như người anh trai đối với em gái mình. Là quan tâm, là bảo vệ, là yêu thương với tư cách của một người thân không hơn không kém. Nhưng Bạch Cơ Uyển đang mang thai giọt máu của anh, làm sao anh có thể nhẫn tâm bỏ rơi nó được cơ chứ. Bạch Cơ Uyển nằm đó, sắc mặt thoáng nét không vui.
Triệu Lạc Hy, ả đàn bà đáng chết. Cô là cái thá gì mà Tư Thần lại quan tâm cô như thế. Không được! Tôi nhất định sẽ không ngồi yên đâu. Cô ta gương mặt vờ như buồn phiền, tủi thân nói với anh.
"Tư Thần, giờ em mang thai như vậy ở một mình có chút bất tiện. Em có thể...đến ở cùng anh được không?"
Doãn Tư Thần không nghĩ cô ta lại đề nghị như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Bạch Cơ Uyển lại nói tiếp, bộ dạng càng trở nên mong manh hơn.
"Em biết là Lạc Hy sẽ không thích nhưng anh không thể để mặc con như vậy được." Nó cần sự chăm sóc của anh."
Anh nghe cô ta nói vậy có phần đúng. Dù sao cũng là do anh có lỗi, gây ra sự việc như hiện tại. Anh không thể nào chốn tránh trách nhiệm được. Doãn Tư Thần khẽ thở dài còn về phần Lạc Hy, anh sẽ tìm cơ hội giải thích.
"Thôi được, vậy em nằm nghỉ đi. Lát nữa anh đưa em về nhà."
"Cảm ơn anh!"- Bạch Cơ Uyển đạt được mục đích, trong lòng thầm vui mừng khôn xiết. Chỉ cần cô ta vào được Doãn gia việc đuổi Triệu Lạc Hy đi lad điều sớm muộn.
Sau một tuần ở nhà ba mẹ chơi, hôm nay Lạc Hy phải trở về biệt thự. Âu Dương Hi Phàm từ sáng đã bận việc nên đi trước, cô và Trương Tử Vy dùng bữa trưa xong liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị tạm biệt ba mẹ. Lạc Hy kéo chiếc vali của mình xuống nhà, vừa đúng lúc Tử Vy cũng sắp xếp xong. Cô quay lại nhìn ba mẹ có chút quyến luyến.
"Ba, mẹ! Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe. Con sẽ thường xuyên về thăm hai người..."
Ông bà Triệu cũng không khỏi buồn bã, bà Triệu khẽ nắm lấy tay Lạc Hy.
"Con gái, con nhớ phải chăm sóc tốt bản thân. Đừng làm việc quá sức, có chuyện gì không vui nhất định phải gọi điện cho em, nghe không?"
"Con biết rồi! Vậy ba mẹ ở nhà, con đi đây."- Lạ Hy có chút xúc động, lưu luyến rời khỏi tay bà lên xe.
Trương Tử Vy cũng không quên tạm biệt ông bà Triệu.
"Tạm biệt hai bác, sau này con nhất định sẽ thường xuyên đến thăm hai người."
'Được, được, được"- ông bà Triệu nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt, nhìn theo bóng dáng chiếc xe đi xa dần.
Chiếc xe thoáng một cái đã dừng lại trước cửa biệt thự Doãn gia. Cùng lúc đó, xe của Doãn Tư Thần cũng vừa mới trở về, hai xe vừa chạm mặt nhau, Lạc Hy nhìn thấy Doãn Tư Thần trong lòng có chút không vui. Lạc Hy cùng Trương Tử Vy xuống xe, đang lấy hành lý phía sau thì bất chợt có giọng nói bánh bèo lọt vào tai khiến hai người nổi da gà.
"Lạc Hy! là cô sao?"
Lạc Hy nhẹ nhàng kéo vali đến trước mặt anh và cô ta, cất giọng lạnh nhạt.
"Bạch tiểu thư có nhã hứng đến nhà tôi chơi sao?"
"À..thật ngại quá tôi..."
Bạch Cơ Uyển chưa nói hết câu, anh như không muốn để cô ta nói tiếp vội cắt ngang lời.
"Tòa căn hộ của Uyển nhi gặp sự cố, cô ấy...sẽ ở đây một thời gian."
Từng câu từng chữ lọt vào tai Lạc Hy tựa như mũi tên xuyên qua tim cô. Cô tưởng sau một tuần anh sẽ thay đổi một chút nào ngờ anh lại ngang nhiên đưa tiểu tam về nhà ở. Đây là có ý gì... là muốn cô nhanh chóng rời khỏi Doãn gia, nhường vị trí thiếu phu nhân cho Bạch Cơ Uyển ư? Lạc Hy sững người, nhất thời không nói lên lời. Trương Tử Vy đứng xem màn kịch vừa rồi không khỏi chan ghét, kiêu ngạo đến bên Lạc Hy, cười lạnh nhìn Bạch Cơ Uyển.
'Ayzo, Bạch tiểu thư cô là muốn đến đây tạm chú hay muốn nhập hộ khẩu vào đây luôn?"
Cô ta nghe thấy vậy sắc mặt trở nên căm tức nhưng ngay sau đó liển tỏ ra mềm yếu
"Nếu...nếu Lạc Hy không thích tôi..."
"Không cần!"- Lạc Hy buông lời đầy lãnh đạm, vô tâm rồi kéo thẳng vali vào nhà.
Bình luận facebook