Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Khai chiến
Trương Tử Vy có chút việc bận nên phải trở về công ty, Bạch Cơ Uyển cùng Doãn Tư Thần cũng vào nhà ngay sau đó. Lạc Hy do không muốn chứng kiến màn ân ân ái ái của đôi nam nữ đó nên trực tiếp lên phòng luôn. Bạch Cơ Uyển vừa bước vào nhà, vẻ mặt vô cùng đắc ý, nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt lướt qua mọi ngóc ngách trong căn nhà. Rất nhanh nữa thôi, tất cả mọi thứ nơi đây sẽ thuộc về cô ta bao gồm cả Doãn Tư Thần. Cô ta sẽ đường đường chính chính trở thành Doãn gia thiếu phu nhân cao cao tại thượng, đến lúc đó, bất cứ ai cũng không thể xem thường cô ta. Thím Trương nghe thấy tiếng xe liền chạy ra xem, bất ngờ bắt gặp lại Bạch Cơ Uyển đi cùng anh, trong lòng nổi lên sự châm chọc cùng chán ghét.
"Thiếu gia, Bạch tiểu thư, đây là..." - bà vừa nhìn thấy đống hành lý nên có chút khó hiểu.
Doãn Tư Thần từ nãy đến gờ tâm trí đều đặt trên người Lạc Hy, thấy cô một chút biểu cảm cũng không có liền cảm thấy vô cùng khó chịu.Lẽ nào cô thật sự không để tâm đến việc anh mang người phụ nữ khác về nhà sao? Hay là ngay từ đầu cô vốn đã không để ý đến anh. Càng nghĩ Doãn Tư Thần càng cảm thấy bực tức, bàn tay đang nắm lấy tay Bạch Cơ Uyển bất giác xiết chặt lại, khiến cô ta chợt đau nhói.
"Tư Thần, anh...anh làm em đau!"
Nghe thấy tiếng kêu của Bạch Cơ Uyển anh vội rút tay lại rồi đáp lại thím Trương có chút không vừa ý.
"Bạch tiểu thư sẽ ở đây một thời gian, bà mau chuẩn bị phòng cho cô ấy. Công ty còn có việc, tôi đi trước."
Nói rồi, anh rời đi ngay sau đó. Bạch Cơ Uyển thấy Doãn Tư Thần không thèm để tâm đến mình, sự hận thù đối với Lạc Hy càng thêm cay độc. Cô ta chậm rãi kéo vali lên tầng. Trong một căn phòng khác, Lạc Hy cuối cùng cũng sắp xếp đồ đạc lại một cách hoàn chỉnh, cô khẽ ngồi xuống chiếc giường lớn, tâm trạng càng thêm hụt hẫng, cảm xúc dần trở nên âm trầm dị thường. Có lẽ cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với ngày này, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Đôi mắt chuyển đến khung cảnh bên ngoài ô cửa kính, nơi có vườn hoa hồng đỏ rực rỡ. Những bông hoa trông thật yêu kiều, nó tượng trưng cho mọt tình yêu vĩnh cửu. Đúng! Tình yêu vĩnh cửu nhưng chỉ tiếc rằng nó lại thật đau đớn, tựa như chiếc gai sắc bén kia làm người khác bị thương mà vẫn cố lao đầu vào.
Cộc...cộc...cộc
Lạc Hy nghe thấy tiếng gõ cửa vội khôi phục lại thần sắc, khẽ lên tiếng.
"Mời vào..."
Bạch Cơ Uyển từ tốn mở cửa, nhìn bao quát cả căn phòng rồi dừng lại trên người Lạc Hy. Lạc Hy nhìn thấy cô ta, ánh mắt lãnh đạm pha chút nghi hoặc.
"Cô vào đây làm gì?"
"Nói chuyện với cô!"- Bạch Cơ Uyển ngồi xuống chiếc ghế gần đó, phong thái tựa như bản thân là chủ nhân căn nhà này.
Lạc Hy nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô ta.
"Với tôi?"
"Phải...Hôm nay Tư Thần đưa tôi đến đây ở, chắc cô cũng hiểu rõ được ý tứ của anh ấy rồi chứ?"- Bạch Cơ Uyển cao giọng.
"Ý cô là muốn tôi rời khỏi đây?"- cô thăm dò ý của cô ta.
Bạch Cơ Uyển không ngờ Lạc Hy lại nói như vậy, vẻ mặt có chút cứng ngắc nhưng rồi nhanh chóng thu lại, cười lạnh.
"Lạc Hy tiểu thư quá lời rồi! Cô là vợ hợp pháp của anh ấy, sao tôi có thể đuổi cô đi được. Có điều..."- cô ta cố ý nói giọng mập mờ, tay khẽ chạm lên phần bụng xoa nhẹ.
"Tư Thần chắc sẽ không để mẹ con tôi không danh không phận gì ở bên anh ấy đâu.".
Lạc Hy bàng hoàng khi nghe đến từ"mẹ con". Không lẽ Bạch Cơ Uyển đã...nghĩ đến đây cô cảm thấy thật nực cười, hiện tại cô cũng đang mang thai, tiểu tam và vợ đều cùng một lúc như vậy Doãn Tư Thần liệu sẽ chọn ai? Nhưng rồi Lạc Hy bất giác thấy bản thân thật tang thương, đáp án hẳn là cô phải biết rõ chứ nhỉ! Dù vậy, cô vẫn nuôi mọt hi vọng dù chỉ nhỏ nhoi nhất, Lạc Hy cố hỏi Bạch Cơ Uyển giọng lộ ra sự cay đắng.
"Cô...cô nói vậy là có ý gì?"
Bạch Cơ Uyển nụ cười càng thêm rộng, ánh mắt xoẹt qua tia khoa trương.
"Ý gì? ý của tôi là tôi đang mang thai đứa con của Tư Thần. Là người thừa kế của Doãn gia."
Tiếng nói vang vọng cả căn phòng, Lạc Hy bất giác run lên. Dù đã đoán trước trước được điều đó nhưng khi nghe từ chính miệng Bạch Cơ Uyển thì hi vọng cuối cùng của cô hoàn toàn sụp đổ. Thật là trêu người. Con tim cùng lý trí lúc này đây tựa như bị đóng băng, không còn chút cảm giác nào, Doãn Tư Thần rốt cuộc anh bắt em phải làm sao?
Buông bỏ hay tiếp tục.
Bạch Cơ Uyển con mắt đượm ý cười, giọng điệu càng trở nên châm chọc.
"Những gì tôi cần nói cũng đã nói rồi. Lạc Hy tiểu thư là người thông minh chắc hẳn nên biết bản thân cần phải làm gì."
Nói rồi, cô ta ra khỏi phòng với vẻ mặt đắc ý. Lạc Hy vẫn ngồi đó, nhất thời trở nên ngây ngốc, nội tâm bỗng co rụt lại, hoàn toàn không muốn đối diện với thực tại tàn khốc này. Tất cả chỉ là một trò chơi tình ái thắng làm vua thua làm giặc, chỉ sợ là ván cược này cô sẽ trở thành kẻ thua cuộc, mất đi tất cả mà thôi.
- -------------------------------------------------
Trời đã bắt đầu chập tối, căn nhà từ lúc Bạch Cơ Uyển đến bỗng trở nên náo nhiệt. Sở dĩ như vậy vì cô ta hoàn toàn coi mình là nữ chủ nhân mà tùy ý thay đổi vị trí đồ đạc trong nhà, phòng bếp cũng trở nên tất bật hơn mọi khi bởi phải chuẩn bị món ăn theo yêu cầu của ả. Lạc Hy cứ mặc cho Bạch Cơ Uyển tự tung tự tác. Như vậy cũng tốt, có người thay cô làm việc không công, bản thân càng rảnh rỗi mà làm việc của mình. Thoáng chốc, từ ngoài cổng truyền đến tiếng động cơ xe, Bạch Cơ Uyển từ trong bếp đi ra nghe thấy liền vọt đến cửa, gương mặt rạng ngời. Lạc Hy coi đó như một trò cười, chỉ chậm rãi đứng ở một phía gần đó. Doãn Tư Thần bước vào đến nhà, một thân thể nhỏ bé chợt ôm lấy anh.
"Tư Thần, anh về rồi! Em chờ anh lâu lắm đó."-giọng nói âu yếm, lanh lảnh truyền ra từ miệng cô ta.
Lạc Hy lẳng lặng đứng đó nhìn một màn đầy cẩu huyết, chợt nhận ra ánh mắt dị thường của Doãn Tư Thần liền ngoảnh mặt đi nơi khác. Doãn Tư Thần trở nên âm trầm, phức tạp dõi theo bóng lưng cô độc của Lạc Hy, trong lòng dấy lên sự đau đớn khó tả. Bạch Cơ Uyển nhận ra sự chuyển biến của anh, giọng càng thêm cao.
"Tư Thần, anh nhìn xem. Em đã sắp xếp lại mọi thứ trong nhà đúng như sở thích của anh rồi đấy. Anh xem có thích không?"
"Thiếu gia, Bạch tiểu thư, đây là..." - bà vừa nhìn thấy đống hành lý nên có chút khó hiểu.
Doãn Tư Thần từ nãy đến gờ tâm trí đều đặt trên người Lạc Hy, thấy cô một chút biểu cảm cũng không có liền cảm thấy vô cùng khó chịu.Lẽ nào cô thật sự không để tâm đến việc anh mang người phụ nữ khác về nhà sao? Hay là ngay từ đầu cô vốn đã không để ý đến anh. Càng nghĩ Doãn Tư Thần càng cảm thấy bực tức, bàn tay đang nắm lấy tay Bạch Cơ Uyển bất giác xiết chặt lại, khiến cô ta chợt đau nhói.
"Tư Thần, anh...anh làm em đau!"
Nghe thấy tiếng kêu của Bạch Cơ Uyển anh vội rút tay lại rồi đáp lại thím Trương có chút không vừa ý.
"Bạch tiểu thư sẽ ở đây một thời gian, bà mau chuẩn bị phòng cho cô ấy. Công ty còn có việc, tôi đi trước."
Nói rồi, anh rời đi ngay sau đó. Bạch Cơ Uyển thấy Doãn Tư Thần không thèm để tâm đến mình, sự hận thù đối với Lạc Hy càng thêm cay độc. Cô ta chậm rãi kéo vali lên tầng. Trong một căn phòng khác, Lạc Hy cuối cùng cũng sắp xếp đồ đạc lại một cách hoàn chỉnh, cô khẽ ngồi xuống chiếc giường lớn, tâm trạng càng thêm hụt hẫng, cảm xúc dần trở nên âm trầm dị thường. Có lẽ cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối diện với ngày này, chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Đôi mắt chuyển đến khung cảnh bên ngoài ô cửa kính, nơi có vườn hoa hồng đỏ rực rỡ. Những bông hoa trông thật yêu kiều, nó tượng trưng cho mọt tình yêu vĩnh cửu. Đúng! Tình yêu vĩnh cửu nhưng chỉ tiếc rằng nó lại thật đau đớn, tựa như chiếc gai sắc bén kia làm người khác bị thương mà vẫn cố lao đầu vào.
Cộc...cộc...cộc
Lạc Hy nghe thấy tiếng gõ cửa vội khôi phục lại thần sắc, khẽ lên tiếng.
"Mời vào..."
Bạch Cơ Uyển từ tốn mở cửa, nhìn bao quát cả căn phòng rồi dừng lại trên người Lạc Hy. Lạc Hy nhìn thấy cô ta, ánh mắt lãnh đạm pha chút nghi hoặc.
"Cô vào đây làm gì?"
"Nói chuyện với cô!"- Bạch Cơ Uyển ngồi xuống chiếc ghế gần đó, phong thái tựa như bản thân là chủ nhân căn nhà này.
Lạc Hy nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô ta.
"Với tôi?"
"Phải...Hôm nay Tư Thần đưa tôi đến đây ở, chắc cô cũng hiểu rõ được ý tứ của anh ấy rồi chứ?"- Bạch Cơ Uyển cao giọng.
"Ý cô là muốn tôi rời khỏi đây?"- cô thăm dò ý của cô ta.
Bạch Cơ Uyển không ngờ Lạc Hy lại nói như vậy, vẻ mặt có chút cứng ngắc nhưng rồi nhanh chóng thu lại, cười lạnh.
"Lạc Hy tiểu thư quá lời rồi! Cô là vợ hợp pháp của anh ấy, sao tôi có thể đuổi cô đi được. Có điều..."- cô ta cố ý nói giọng mập mờ, tay khẽ chạm lên phần bụng xoa nhẹ.
"Tư Thần chắc sẽ không để mẹ con tôi không danh không phận gì ở bên anh ấy đâu.".
Lạc Hy bàng hoàng khi nghe đến từ"mẹ con". Không lẽ Bạch Cơ Uyển đã...nghĩ đến đây cô cảm thấy thật nực cười, hiện tại cô cũng đang mang thai, tiểu tam và vợ đều cùng một lúc như vậy Doãn Tư Thần liệu sẽ chọn ai? Nhưng rồi Lạc Hy bất giác thấy bản thân thật tang thương, đáp án hẳn là cô phải biết rõ chứ nhỉ! Dù vậy, cô vẫn nuôi mọt hi vọng dù chỉ nhỏ nhoi nhất, Lạc Hy cố hỏi Bạch Cơ Uyển giọng lộ ra sự cay đắng.
"Cô...cô nói vậy là có ý gì?"
Bạch Cơ Uyển nụ cười càng thêm rộng, ánh mắt xoẹt qua tia khoa trương.
"Ý gì? ý của tôi là tôi đang mang thai đứa con của Tư Thần. Là người thừa kế của Doãn gia."
Tiếng nói vang vọng cả căn phòng, Lạc Hy bất giác run lên. Dù đã đoán trước trước được điều đó nhưng khi nghe từ chính miệng Bạch Cơ Uyển thì hi vọng cuối cùng của cô hoàn toàn sụp đổ. Thật là trêu người. Con tim cùng lý trí lúc này đây tựa như bị đóng băng, không còn chút cảm giác nào, Doãn Tư Thần rốt cuộc anh bắt em phải làm sao?
Buông bỏ hay tiếp tục.
Bạch Cơ Uyển con mắt đượm ý cười, giọng điệu càng trở nên châm chọc.
"Những gì tôi cần nói cũng đã nói rồi. Lạc Hy tiểu thư là người thông minh chắc hẳn nên biết bản thân cần phải làm gì."
Nói rồi, cô ta ra khỏi phòng với vẻ mặt đắc ý. Lạc Hy vẫn ngồi đó, nhất thời trở nên ngây ngốc, nội tâm bỗng co rụt lại, hoàn toàn không muốn đối diện với thực tại tàn khốc này. Tất cả chỉ là một trò chơi tình ái thắng làm vua thua làm giặc, chỉ sợ là ván cược này cô sẽ trở thành kẻ thua cuộc, mất đi tất cả mà thôi.
- -------------------------------------------------
Trời đã bắt đầu chập tối, căn nhà từ lúc Bạch Cơ Uyển đến bỗng trở nên náo nhiệt. Sở dĩ như vậy vì cô ta hoàn toàn coi mình là nữ chủ nhân mà tùy ý thay đổi vị trí đồ đạc trong nhà, phòng bếp cũng trở nên tất bật hơn mọi khi bởi phải chuẩn bị món ăn theo yêu cầu của ả. Lạc Hy cứ mặc cho Bạch Cơ Uyển tự tung tự tác. Như vậy cũng tốt, có người thay cô làm việc không công, bản thân càng rảnh rỗi mà làm việc của mình. Thoáng chốc, từ ngoài cổng truyền đến tiếng động cơ xe, Bạch Cơ Uyển từ trong bếp đi ra nghe thấy liền vọt đến cửa, gương mặt rạng ngời. Lạc Hy coi đó như một trò cười, chỉ chậm rãi đứng ở một phía gần đó. Doãn Tư Thần bước vào đến nhà, một thân thể nhỏ bé chợt ôm lấy anh.
"Tư Thần, anh về rồi! Em chờ anh lâu lắm đó."-giọng nói âu yếm, lanh lảnh truyền ra từ miệng cô ta.
Lạc Hy lẳng lặng đứng đó nhìn một màn đầy cẩu huyết, chợt nhận ra ánh mắt dị thường của Doãn Tư Thần liền ngoảnh mặt đi nơi khác. Doãn Tư Thần trở nên âm trầm, phức tạp dõi theo bóng lưng cô độc của Lạc Hy, trong lòng dấy lên sự đau đớn khó tả. Bạch Cơ Uyển nhận ra sự chuyển biến của anh, giọng càng thêm cao.
"Tư Thần, anh nhìn xem. Em đã sắp xếp lại mọi thứ trong nhà đúng như sở thích của anh rồi đấy. Anh xem có thích không?"
Bình luận facebook