-
Chương 75
A Sửu bĩu môi, đầu cọ xát trước vạt áo của Đoạn Thần, uất ức nói: "Sư phụ, là người hỏi ta muốn ăn cái gì, sao ta nói rồi thì người lại kêu phòng bếp tùy tiện làm vài món chứ!"
"Thân thể người đã không ăn gì nhiều ngày, bỗng chốc ăn đủ thứ thượng vàng hạ cám như vậy thì sẽ không chịu nổi." Giải thích hai câu đơn giản với A Sửu, Đoạn Thần hai tay rời khỏi lưng A Sửu, lạnh nhạt nói: "Bản quân có sổ con cần phải xem, ngươi tùy ý đi." Nói xong liền xoay người đi về phía ngai vàng.
A Sửu đi theo sau lưng Đoạn Thần, ngồi trên ghế bạch ngọc cùng với Đoạn Thần. Đoạn Thần cầm lấy sổ con rồi liền vùi đầu phê duyệt, A Sửu ngồi một bên nhìn chằm chằm Đoạn Thần không chớp mắt. Càng nhìn càng thấy vui vẻ, cười tủm tỉm như kẻ ngu ngốc.
Ước chừng khoảng nửa phút đồng hồ, có một ánh mắt nhìn hắn chăm chú như vậy, cuối cùng Đoạn Thần cũng không chịu nổi, ngẩng đầu liếc nhìn A Sửu, hỏi: "Nhìn chằm chằm bản quân làm gì, trên mặt bản quân có đồ ăn sao?" A Sửu cười ha ha lắc đầu, nói: "Không có, trên mặt sư phụ không có gì cả. Sạch sẽ và cực kỳ đẹp mắt! Lâu rồi ta không nhìn thấy sư phụ cho nên mới muốn nghiêm túc nhìn sư phụ một chút."
"Như vậy thì ngươi nhìn tiếp đi." Dứt lời, Đoạn Thần cũng không để ý đến A Sửu nữa mà tùy ý cúi đầu tiếp tục phê duyệt sổ con.
Được Đoạn Thần cho phép, A Sửu càng làm càn nhìn chằm chằm Đoạn Thần hơn nữa, cười toét miệng chậm rãi quan sát.
Một phút đồng hồ sau, A Sửu lên tiếng, cẩn thận nói với Đoạn Thần: "Sư phụ, ta có thể ôm người một cái không? Ta và người tách ra quá lâu, ta muốn ôm người một cái, có thể không?" Đoạn Thần liếc mắt nhìn A Sửu, nói: "Lúc nãy khi ngươi xông vào không phải đã ôm bản quân rồi sao."
"Đó mà coi là ôm cái gì. Sư phụ, người để ta ôm đi? Ta chỉ ôm thôi, sẽ không làm loạn, sẽ không quấy rầy người phê sổ con." A Sửu chờ mong nhìn Đoạn Thần, nịnh nọt cười ngây ngô với hắn.
"Nếu đã không quấy rầy bản quân vậy thì bản quân cho phép ngươi ôm một chút vậy." Giọng nói Đoạn Thần ôn hòa, không thèm đếm xỉa tới A Sửu.
A Sửu vừa nghe vậy thì cao hứng xích tới gần, chui vào trong lòng Đoạn Thần, hai tay ôm chặt eo Đoạn Thần. Hít sâu mùi hương trên người hắn giống như con mèo trộm được thịt vậy, cười rất ngọt ngào.
Cúi đầu nhìn bộ dạng A Sửu ngu ngốc như vậy, trong lòng Đoạn Thần cũng cao hứng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ một chút tâm trạng nào. Làm bộ phê sổ con nhưng thực chất là đang ngầm quan sát nữ nhân trong ngực.
A Sửu nằm trong lòng Đoạn Thần lúc này có chút thất thần. Nàng đột nhiên nghĩ tới những bức vẽ đã được xem trong Phú Quý lâu. Nghe những nữ nhân kia nói chuyện, bên trong những căn phòng ở tiểu lầu các, nam nữ trong đó đang làm chuyện giống như những gì bữc tranh kia vẽ. Chuyện như vậy gọi "Nam nữ hoan ái, vốn là một cặp nam nữ ái mộ nhau, sau khi bái đường thành thân thì sẽ làm chuyện đó. Nhưng trong Phú Quý lâu lại không có ái mộ, chỉ cần nam nhân đưa tiền thì sẽ có nữ nhân muốn hoan ái với nam nhân.
Nghĩ đến phải làm chuyện giống như tranh vẽ với nam nhân khác thì A Sửu lại chán ghét, sợ hãi. Nhưng vừa nghĩ tới làm chuyện này với sư phụ thì tim A Sửu lập tức đập thình thịch mất quy luật khiến A Sửu có chút hưng phấn.
Cảm nhận được chỗ mềm mại của người trong ngực dán sát vào vạt áo trước của hắn thì tim Đoạn Thần lại đập thình thịch nên nhướn mày lên tiếng hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì mà tim đập được nhanh như vậy."
Nghe thấy giọng nói của Đoạn Thần thanh âm, A Sửu sững sờ một chút, nàng có thể cảm nhận được mặt mình nóng lên. A Sửu không dám ngẩng đầu nhìn Đoạn Thần mà chỉ tựa đầu vào hõm vai hắn rồi rầu rĩ nói: "Không có nghĩ gì cả, ta cảm thấy ở cùng một chỗ với sư phụ như vậy thật tốt. Nếu có thể mãi mãi ở với sư phụ như vậy thì tốt quá rồi..."
"Không phải bây giờ ngươi đang ở cùng một chỗ với bản quân sao, ngươi muốn rời khỏi bản quân?" Đoạn Thần cao giọng, kéo A Sửu từ trong ngực ra ngoài, nâng cằm A Sửu lên, đôi mắt trắng bóc nhìn chằm chằm nàng.
A Sửu lắc đầu, giải thích: "Không phải vậy, ta mới không muốn rời khỏi sư phụ! Rời khỏi sư phụ, không được gặp sư phụ ta rất khó chịu. Ta mãi mãi cũng không muốn rời khỏi sư phụ. Ý ta là ngày nào cũng có thể ở cùng sư phụ thì tốt quá rồi. Sẽ thoải mái, vui vẻ... Ừ, loại cảm giác này là sự thỏa mãn từ tận đáy lòng, lúc nào cũng rất cao hứng, muốn cười..."
Đoạn Thần nghe thấy vậy thì hài lòng, trong lòng như tràn đầy mật ngọt vậy, nhịn không được nhếch miệng, giả bộ tĩnh tâm, đáp một tiếng."Thì ra là vậy."
Chờ một lúc mà chỉ nghe được mấy chữ này nên A Sửu có chút ít mất mát. Nằm lại vào trong lòng Đoạn Thần, tâm trạng bỗng chốc sa sút. Tim cũng khôi phục lại nhịp điệu bình thường, buồn bã nằm trong lòng Đoạn Thần, A Sửu suy nghĩ miên man. Sư phụ thờ ơ với lời nói của nàng, lạnh nhạt như vậy, có phải vì không thích nàng không? Nghĩ đến điều này, trong lòng A Sửu có chút bất an. Nàng thích sư phụ như vậy, nếu sư phụ không thích nàng thì nàng phải làm sao bây giờ?
Phát giác được cảm xúc A Sửu khác lạ, Đoạn Thần nghĩ lại lời nói vừa rồi của mình một chút, chẳng lẽ lời hắn nói làm đồ xấu mất hứng? Suy nghĩ một chút, Đoạn Thần lại kéo A Sửu ra, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mặt A Sửu, lên tiếng nói: "Sao bỗng chốc lại uất ức, là bản quân nói sai gì rồi sao, ngươi mất hứng ư?"
A Sửu rủ mắt xuống, không nhìn Đoạn Thần mà nhìn chằm chằm cổ tay hắn, rầu rĩ nói: "Sư phụ nói gì cũng đúng, sư phụ lợi hại như vậy, sao lại nói sai được."
"Nếu bản quân đã không nói sai thì vì sao ngươi lại mất hứng?" Đoạn Thần truy vấn.
A Sửu mở miệng, đột nhiên không biết trả lời như thế nào nên đành mím môi, dứt khoát nói: "Ta cũng không biết tại sao bỗng chốc trong lòng lại không thoải mái."
"Ngươi đừng có nói dối, bản quân muốn nghe lời nói thật." Đoạn Thần lạnh mặt xuống, nâng cằm A Sửu cao lên chút nữa, bức A Sửu nhìn vào hắn.
A Sửu không còn cách nào khác, chỉ có thể buồn bực nói ra: "Ta không thể nói, ta sợ sư phụ nghe xong sẽ không vui, sẽ giận ta, còn phạt ta nữa."
"Bản quân cho phép ngươi nói thật, bản quân bảo đảm sau khi nghe xong sẽ không giận ngươi, cũng sẽ không phạt ngươi." Đoạn Thần dịu dàng sờ sờ mặt A Sửu, khích lệ nàng.
Được Đoạn Thần bảo đảm, A Sửu tăng thêm chút can đảm, dứt khoát nói hết lời trong lòng ra."Sư phụ, ta thân cận với người như vậy, nhưng ta cảm thấy người rất lạnh nhạt với ta, ta không thích như vậy. Ta cảm thấy người không hề thích ta... Ta thích sư phụ, ta cũng muốn sư phụ yêu thích ta..." Nói xong, A Sửu sợ hãi nhìn Đoạn Thần một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
"Ngươi thích bản quân, cũng muốn bản quân thích ngươi?" Đoạn Thần nhìn chăm chú A Sửu, hỏi ngay điểm mấu chốt.
A Sửu thẹn thùng gật đầu, sợ Đoạn Thần tức giận, lập tức nói sang chuyện khác: "Sư phụ, là người kêu ta nói thật, còn bảo đảm sau khi nghe xong sẽ không tức giận, không phạt ta. Ta nói thật rồi, người cũng không thể phạt ta, không thể đuổi ta đi, không thể bỏ mặc ta!" A Sửu ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Thần, nàng rất sợ Đoạn Thần sẽ tức giận
"Thân thể người đã không ăn gì nhiều ngày, bỗng chốc ăn đủ thứ thượng vàng hạ cám như vậy thì sẽ không chịu nổi." Giải thích hai câu đơn giản với A Sửu, Đoạn Thần hai tay rời khỏi lưng A Sửu, lạnh nhạt nói: "Bản quân có sổ con cần phải xem, ngươi tùy ý đi." Nói xong liền xoay người đi về phía ngai vàng.
A Sửu đi theo sau lưng Đoạn Thần, ngồi trên ghế bạch ngọc cùng với Đoạn Thần. Đoạn Thần cầm lấy sổ con rồi liền vùi đầu phê duyệt, A Sửu ngồi một bên nhìn chằm chằm Đoạn Thần không chớp mắt. Càng nhìn càng thấy vui vẻ, cười tủm tỉm như kẻ ngu ngốc.
Ước chừng khoảng nửa phút đồng hồ, có một ánh mắt nhìn hắn chăm chú như vậy, cuối cùng Đoạn Thần cũng không chịu nổi, ngẩng đầu liếc nhìn A Sửu, hỏi: "Nhìn chằm chằm bản quân làm gì, trên mặt bản quân có đồ ăn sao?" A Sửu cười ha ha lắc đầu, nói: "Không có, trên mặt sư phụ không có gì cả. Sạch sẽ và cực kỳ đẹp mắt! Lâu rồi ta không nhìn thấy sư phụ cho nên mới muốn nghiêm túc nhìn sư phụ một chút."
"Như vậy thì ngươi nhìn tiếp đi." Dứt lời, Đoạn Thần cũng không để ý đến A Sửu nữa mà tùy ý cúi đầu tiếp tục phê duyệt sổ con.
Được Đoạn Thần cho phép, A Sửu càng làm càn nhìn chằm chằm Đoạn Thần hơn nữa, cười toét miệng chậm rãi quan sát.
Một phút đồng hồ sau, A Sửu lên tiếng, cẩn thận nói với Đoạn Thần: "Sư phụ, ta có thể ôm người một cái không? Ta và người tách ra quá lâu, ta muốn ôm người một cái, có thể không?" Đoạn Thần liếc mắt nhìn A Sửu, nói: "Lúc nãy khi ngươi xông vào không phải đã ôm bản quân rồi sao."
"Đó mà coi là ôm cái gì. Sư phụ, người để ta ôm đi? Ta chỉ ôm thôi, sẽ không làm loạn, sẽ không quấy rầy người phê sổ con." A Sửu chờ mong nhìn Đoạn Thần, nịnh nọt cười ngây ngô với hắn.
"Nếu đã không quấy rầy bản quân vậy thì bản quân cho phép ngươi ôm một chút vậy." Giọng nói Đoạn Thần ôn hòa, không thèm đếm xỉa tới A Sửu.
A Sửu vừa nghe vậy thì cao hứng xích tới gần, chui vào trong lòng Đoạn Thần, hai tay ôm chặt eo Đoạn Thần. Hít sâu mùi hương trên người hắn giống như con mèo trộm được thịt vậy, cười rất ngọt ngào.
Cúi đầu nhìn bộ dạng A Sửu ngu ngốc như vậy, trong lòng Đoạn Thần cũng cao hứng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ một chút tâm trạng nào. Làm bộ phê sổ con nhưng thực chất là đang ngầm quan sát nữ nhân trong ngực.
A Sửu nằm trong lòng Đoạn Thần lúc này có chút thất thần. Nàng đột nhiên nghĩ tới những bức vẽ đã được xem trong Phú Quý lâu. Nghe những nữ nhân kia nói chuyện, bên trong những căn phòng ở tiểu lầu các, nam nữ trong đó đang làm chuyện giống như những gì bữc tranh kia vẽ. Chuyện như vậy gọi "Nam nữ hoan ái, vốn là một cặp nam nữ ái mộ nhau, sau khi bái đường thành thân thì sẽ làm chuyện đó. Nhưng trong Phú Quý lâu lại không có ái mộ, chỉ cần nam nhân đưa tiền thì sẽ có nữ nhân muốn hoan ái với nam nhân.
Nghĩ đến phải làm chuyện giống như tranh vẽ với nam nhân khác thì A Sửu lại chán ghét, sợ hãi. Nhưng vừa nghĩ tới làm chuyện này với sư phụ thì tim A Sửu lập tức đập thình thịch mất quy luật khiến A Sửu có chút hưng phấn.
Cảm nhận được chỗ mềm mại của người trong ngực dán sát vào vạt áo trước của hắn thì tim Đoạn Thần lại đập thình thịch nên nhướn mày lên tiếng hỏi: "Đang suy nghĩ cái gì mà tim đập được nhanh như vậy."
Nghe thấy giọng nói của Đoạn Thần thanh âm, A Sửu sững sờ một chút, nàng có thể cảm nhận được mặt mình nóng lên. A Sửu không dám ngẩng đầu nhìn Đoạn Thần mà chỉ tựa đầu vào hõm vai hắn rồi rầu rĩ nói: "Không có nghĩ gì cả, ta cảm thấy ở cùng một chỗ với sư phụ như vậy thật tốt. Nếu có thể mãi mãi ở với sư phụ như vậy thì tốt quá rồi..."
"Không phải bây giờ ngươi đang ở cùng một chỗ với bản quân sao, ngươi muốn rời khỏi bản quân?" Đoạn Thần cao giọng, kéo A Sửu từ trong ngực ra ngoài, nâng cằm A Sửu lên, đôi mắt trắng bóc nhìn chằm chằm nàng.
A Sửu lắc đầu, giải thích: "Không phải vậy, ta mới không muốn rời khỏi sư phụ! Rời khỏi sư phụ, không được gặp sư phụ ta rất khó chịu. Ta mãi mãi cũng không muốn rời khỏi sư phụ. Ý ta là ngày nào cũng có thể ở cùng sư phụ thì tốt quá rồi. Sẽ thoải mái, vui vẻ... Ừ, loại cảm giác này là sự thỏa mãn từ tận đáy lòng, lúc nào cũng rất cao hứng, muốn cười..."
Đoạn Thần nghe thấy vậy thì hài lòng, trong lòng như tràn đầy mật ngọt vậy, nhịn không được nhếch miệng, giả bộ tĩnh tâm, đáp một tiếng."Thì ra là vậy."
Chờ một lúc mà chỉ nghe được mấy chữ này nên A Sửu có chút ít mất mát. Nằm lại vào trong lòng Đoạn Thần, tâm trạng bỗng chốc sa sút. Tim cũng khôi phục lại nhịp điệu bình thường, buồn bã nằm trong lòng Đoạn Thần, A Sửu suy nghĩ miên man. Sư phụ thờ ơ với lời nói của nàng, lạnh nhạt như vậy, có phải vì không thích nàng không? Nghĩ đến điều này, trong lòng A Sửu có chút bất an. Nàng thích sư phụ như vậy, nếu sư phụ không thích nàng thì nàng phải làm sao bây giờ?
Phát giác được cảm xúc A Sửu khác lạ, Đoạn Thần nghĩ lại lời nói vừa rồi của mình một chút, chẳng lẽ lời hắn nói làm đồ xấu mất hứng? Suy nghĩ một chút, Đoạn Thần lại kéo A Sửu ra, nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mặt A Sửu, lên tiếng nói: "Sao bỗng chốc lại uất ức, là bản quân nói sai gì rồi sao, ngươi mất hứng ư?"
A Sửu rủ mắt xuống, không nhìn Đoạn Thần mà nhìn chằm chằm cổ tay hắn, rầu rĩ nói: "Sư phụ nói gì cũng đúng, sư phụ lợi hại như vậy, sao lại nói sai được."
"Nếu bản quân đã không nói sai thì vì sao ngươi lại mất hứng?" Đoạn Thần truy vấn.
A Sửu mở miệng, đột nhiên không biết trả lời như thế nào nên đành mím môi, dứt khoát nói: "Ta cũng không biết tại sao bỗng chốc trong lòng lại không thoải mái."
"Ngươi đừng có nói dối, bản quân muốn nghe lời nói thật." Đoạn Thần lạnh mặt xuống, nâng cằm A Sửu cao lên chút nữa, bức A Sửu nhìn vào hắn.
A Sửu không còn cách nào khác, chỉ có thể buồn bực nói ra: "Ta không thể nói, ta sợ sư phụ nghe xong sẽ không vui, sẽ giận ta, còn phạt ta nữa."
"Bản quân cho phép ngươi nói thật, bản quân bảo đảm sau khi nghe xong sẽ không giận ngươi, cũng sẽ không phạt ngươi." Đoạn Thần dịu dàng sờ sờ mặt A Sửu, khích lệ nàng.
Được Đoạn Thần bảo đảm, A Sửu tăng thêm chút can đảm, dứt khoát nói hết lời trong lòng ra."Sư phụ, ta thân cận với người như vậy, nhưng ta cảm thấy người rất lạnh nhạt với ta, ta không thích như vậy. Ta cảm thấy người không hề thích ta... Ta thích sư phụ, ta cũng muốn sư phụ yêu thích ta..." Nói xong, A Sửu sợ hãi nhìn Đoạn Thần một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
"Ngươi thích bản quân, cũng muốn bản quân thích ngươi?" Đoạn Thần nhìn chăm chú A Sửu, hỏi ngay điểm mấu chốt.
A Sửu thẹn thùng gật đầu, sợ Đoạn Thần tức giận, lập tức nói sang chuyện khác: "Sư phụ, là người kêu ta nói thật, còn bảo đảm sau khi nghe xong sẽ không tức giận, không phạt ta. Ta nói thật rồi, người cũng không thể phạt ta, không thể đuổi ta đi, không thể bỏ mặc ta!" A Sửu ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Thần, nàng rất sợ Đoạn Thần sẽ tức giận
Bình luận facebook