-
Chương 80
Thấy khuôn mặt Đoạn Thần trầm lắng tái nhợt như vậy, A Sửu nhịn không được đỏ mắt lần nữa. Tay run run, nhẹ nhàng sờ mặt Đoạn Thần, A Sửu khóc thút thít.
"Sư phụ, người nhanh khỏe lại đi, người nằm im không nhúc nhích như vậy khiến ta rất sợ hãi... Sư phụ, người nhanh khỏe lại đi!" A Sửu rút tay về, che mặt, thấp giọng thút tha thút thít.
Thật ra từ lúc linh hồn trở lại thân thể, A Sửu cảm thấy có chút kỳ quái, giống như thiếu cái gì đó. Nhưng nàng lại không dám nói với Đoạn Thần, sợ Đoạn Thần lấy lý do thân thể chưa dưỡng tốt ra trói buộc nàng. Hôm đó ngực đột nhiên đau nhức kịch liệt, sau khi tỉnh lại lần nữa, A Sửu mới biết được nàng thiếu mất miếng thịt trong tim. Nàng đã tỉnh, ngực không đau nữa, nhưng sư phụ lại ngủ mê. Là sư phụ cắt thịt trong tim hắn ra cho nàng, mới biến thành bộ dáng này.
Mặc dù tim đã được lấp đầy, nhưng A Sửu vẫn cảm thấy khó chịu. Cảm giác đau nhức này không phải loại đau nhức lúc trước, cảm giác đau đớn này còn khó chịu hơn khi thịt trong tim bị người khác cướp mất. Nếu như có thể, A Sửu thà rằng chính mình chịu đau nhức cũng không muốn sư phụ cắt thịt cho nàng. Nhìn thấy Đoạn Thần chìm vào hôn mê, A Sửu thật sợ hãi, rất đau lòng. Chỉ ngóng nhìn sư phụ có thể nhanh chóng hồi phục.
Chính trong cơn bi thống A Sửu nghe được bên ngoài có giọng nói tranh chấp, cẩn thận nghe trong chốc lát thì nhận ra giọng của nam nhân xa lạ đó chính là phụ thân Thiên đế của nàng. A Sửu nhíu mày, hung hăng lau nước mắt rồi nhìn Đoạn Thần một cái, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn thấy cửa mở ra, A Sửu đi ra ngoài thì Thiên đế và Thiên hậu đều ngậm miệng lại, trong nháy mắt im bặt.
"Khuê nữ, vi phụ dẫn mẫu hậu tới thăm con. Sao con lại đỏ hồng, nhất định là đã khóc rồi! Có phải tiểu tử ngu ngốc Đoạn Thần kia bắt nạt con không? Con nói cho vi phụ biết, vi phụ nhất định dạy dỗ hắn giúp con, lập tức hủy bỏ hôn sự của con và hắn, tìm vị hôn phu tốt nhất cho con!" Hạ Hi vừa nhìn thấy tình trạng của khuê nữ không tốt thì lập tức bùng nổ.
A Sửu nghe vậy thì nghiêm mặt lắc đầu, trừng mắt nhìn Hạ Hi, giọng nói có chút trùng xuống: "Sư phụ ta không có bắt nạt ta! Sư phụ ta là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này! Ta có chết cũng không rời khỏi hắn! Nếu người còn muốn tách chúng ta ra thì ta sẽ không nhận ngươi nữa!"
Hạ Hi ngây ngẩn cả người, không biết đây là tình huống gì. Nhìn khuê nữ bảo vệ Đoạn Thần như thế, không hề giống như bị ức hiếp chút nào, vậy thì tại sao nàng lại khóc? Hạ Hi không hiểu, diễn dafnlê quysdôn cũng không dám chọc giận A Sửu, nhẹ giọng nói: "Không phải là vì vi phụ lo lắng cho con sao! Nếu hắn đã không bắt nạt con thì tại sao con lại khóc? Có phải ở Ma giới không được tốt không? Vi phụ đón con trở về, dẫn con về Thần giới. Con thấy có được không, bên cạnh trẫm chính là mẫu hậu con, chúng ta tới đón con trở về."
"Ta nói ta sẽ không rời khỏi sư phụ của ta, các ngươi đi đi! Ta sẽ không trở về cùng các ngươi!" Trong lòng A Sửu bực bội, sắc mặt bất thiện hét về phía Hạ Hi.
Hạ Hi nhất thời im lặng, cũng có chút tức giận, Mộ Thanh đứng bên cạnh thấy tình hình không tốt thì lập tức lên tiếng, cười dịu dàng nói: "Hài tử, ta là mẫu hậu con, là mẹ ruột của con. Hôm nay phụ hoàng con dẫn ta đến đây chính là vì muốn gặp con, cũng không phải thật sự muốn dẫn con đi. Vừa rồi hắn thấy con khóc thì cho rằng con chịu uất ức cho nên mới nói như thế, con không cần quá để ý. Trên đời này không chỉ có sư phụ con đối xử tốt với con, mẫu hậu và phụ hoàng con cũng sẽ đối xử tốt với con."
Lúc này A Sửu mới chú ý tới bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp xa lạ khác, đánh giá nữ nhân tự xưng là mẹ ruột nàng một lượt, A Sửu bình tĩnh trở lại. Giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều, không có gắt gỏng như trước nữa. Nàng chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, là trong lòng ta không thoải mái nên mới nổi giận với hai người. Cám ơn hai người đã quan tâm ta, hiện tại ta không muốn rời khỏi sư phụ..."
"Không sao, hài tử, sư phụ con đâu? Sao lại không thấy hắn? Hai chúng ta cũng đã tới rất lâu rồi mà vẫn không trông thấy hắn." Mộ Thanh đã sớm chú ý tới điều này, nàng thậm chí còn hoài nghi Đoạn Thần đã xảy ra chuyện. Không thể không nói, cảm giác của nữ nhân rất chính xác. Sắc mặt A Sửu có chút khó coi, trong mắt đầy nước. Qua nét mặt của A Sửu, Mộ Thanh đã đoán được đáp án nên thử hỏi: "Làm sao vậy? Có phải sư phụ con đã xảy ra chuyện hay không?" Khó trách Mộ Thanh sẽ nghĩ như vậy, ngày đó một mình Đoạn Thần giết chết Hoa Dục cùng với một nửa con dân của Kỳ Lân tộc, bị thương cũng là chuyện hết sức bình thường. Hiện tại xem ra, ngay cả gặp mặt cũng không gặp được, chỉ sợ không phải chỉ là vết thương nhỏ, có khả năng đã không đứng dậy nổi.
"Tiểu tử Đoạn Thần kia làm sao vậy..." Thiên đế cũng nhận ra được điều này, muốn hỏi nhưng lại bị Viêm hộ pháp và Linh hộ pháp đứng bên cạnh ho khan cắt ngang.
"Tiểu chủ!" Viêm hộ pháp hô một tiếng với A Sửu, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
A Sửu cũng biết mình nói sai, mím môi, rũ mắt xuống nói: "Sư phụ rất tốt với ta, hắn bị ta chọc tức nên mới không muốn gặp ta..."
"Phải không? Hắn là một đại nam nhân sao lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, người như vậy sao có thể yên tâm giao con cho hắn!" Thiên đế nhìn ra A Sửu đang nói xạo, cố ý dẫn dụ nàng. "Mới không phải! Sư phụ ta không phải người như thế! Ta muốn ở cùng hắn, không ai có thể ngăn cản!" Không muốn tiếp tục dây dưa với đôi cha mẹ này nữa, A Sửu tức giận nói xong liền chạy vào trong Lăng Hoa Điện.
Trở lại tẩm điện, A Sửu đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, ôm lấy một cánh tay của Đoạn Thần. Bên ngoài yên tĩnh rất lâu, lâu đến mức lúc A Sửu mơ mơ màng màng muốn ngủ thì đột nhiên cảm nhận được có vị hộ pháp gọi mình. A Sửu vỗ mặt, giữ vững tinh thần đi ra ngoài. "Tiểu chủ, hiện tại sợ là Thiên đế Thiên hậu đã biết Quân thượng đã xảy ra chuyện. Thuộc hạ sợ bọn họ sẽ nhân cơ hội tấn công Ma giới, nhân cơ hội dẫn người đi..." Viêm hộ pháp trầm trọng lên tiếng nói.
A Sửu sững sờ một chút, khó hiểu nói: "Ngươi nói cha mẹ ta sẽ thừa dịp sư phụ chưa hồi phục mà tấn công Ma giới, sau đó đưa ta đi?"
"Dạ. Với thủ đoạn làm việc của Long tộc, cực kỳ có khả năng này. Tiểu chủ phải suy tính thật kỹ xem nên ứng phó thế nào." Hàn hộ pháp lên tiếng phụ họa.
"Nếu như bọn họ muốn đánh Ma giới, ta nhất định sẽ liều chết bảo vệ! Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào động đến sư phụ ta!" A Sửu nắm chặt quả đấm, cắn răng, vẻ mặt kiên định. "Thuộc hạ chờ lệnh, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của tiểu chủ!" Bốn vị hộ pháp quỳ xuống trước mặt A Sửu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Viêm hộ pháp, Thiên đế thật sự có ý muốn nhân cơ hội tấn công Ma giới, nhưng lúc thương lượng cùng Phượng Hoàng tộc thì lại bị Phượng Hoàng tộc nghiêm túc bác bỏ.
Nói giỡn, nếu Ma quân thật sự xảy ra chuyện thì Thượng thần Phượng Hoàng tộc bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm, Thiên đế lại muốn bọn họ giúp đỡ đi đánh Ma tộc, thật sự là buồn cười! Phượng Hoàng tộc chẳng những từ chối Thiên đế mà còn vụng trộm truyền tin cho A Sửu.
A Sửu biết được thì cảm thấy tức giận, trực tiếp viết một phong thư đưa đến chỗ Thiên đế. Thiên đế đọc xong thì trầm mặc. Mộ Thanh không biết A Sửu viết thư gửi đến thấy bộ dáng Thiên đế như vậy thì quan tâm lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải vẫn không thu phục được Phượng Hoàng tộc không? Mấy tên trưởng lão đó còn không chịu đồng ý tấn công Ma giới sao? Theo lý thuyết thì không phải vậy mới đúng chứ! Phượng Hoàng tộc quan tâm nhất là Chu Tước, không phải bọn họ nên hết sức mong đợi khuê nữ về Thần giới sao? Sao lại cứ liên tục từ chối chuyện này vậy, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì mà chúng ta không biết sao?"
Hạ Hi có chút do dự, thở dài, nói: "Trẫm vừa mới nhận được thư của A Sửu, nàng nói lúc trước nàng mất tích khỏi Thần giới là do Hoa Dục giở trò quỷ. Hoa Dục tách thân thể và linh hồn nàng ra, thân thể nàng ở trong tay Hoa Dục. Hoa Dục dùng cái này để uy hiếp Phượng Hoàng tộc, không cho phép Phượng Hoàng tộc tham gia nội chiến giữa Long tộc và Kỳ Lân tộc, nếu không thì liền phá hủy thân thể A Sửu. Mấy trưởng lão Phượng Hoàng tộc nói việc này cho Đoạn Thần biết, sau khi Đoạn Thần biết được thì thần không biết quỷ không hay cướp lại thân thể A Sửu khỏi Kỳ Lân tộc. Nhưng Hoa Dục kia vô liêm sỉ, dám lấy một miếng thịt ở tim A Sửu. Nếu không phải ngực A Sửu đau đớn thì Đoạn Thần cũng sẽ không đích thân đến Thần giới, thu phục Hoa Dục và Kỳ Lân tộc."
"Cái gì! Hoa Dục dám lấy một miếng thịt ở tim khuê nữ chúng ta! Hắn đáng chết! Bây giờ thì sao? Bây giờ khuê nữ như thế nào rồi? Sẽ không có chuyện gì chứ? Chúng ta đến Ma giới thăm nàng đi, xem coi thân thể có khác gì người bình thường không." Mộ Thanh nghe thấy lời của Hạ Hi nói thì hết sức kích động, cực kỳ lo lắng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì phát hiện thân thể khuê nữ không có bết bát như vậy.
" Sở dĩ bây giờ A Sửu bình an vô sự là nhờ Đoạn Thần cắt một miếng thịt trong tim của hắn cho nàng. Cho nên lúc chúng ta đi gặp A Sửu nàng đã khóc." Vẻ mặt Hạ Hi âm u, nặng trĩu khó nói nên lời.
"Đoạn Thần, Đoạn Thần hắn, hắn lại dám cắt thịt trong tim mình cho A Sửu!" Mộ Thanh kinh hãi, che miệng, không dám tin.
"Đúng vậy, hắn cắt thịt trong tim mình cho nữ nhi chúng ta, khó có thể tin đúng không? Sau khi trẫm biết cũng chấn kinh đến mức không nói nên lời." Hạ Hi mặc cảm thở dài.
Mộ Thanh trầm mặc, trong điện yên tĩnh một hồi lâu rồi nàng mới mở miệng hỏi: "Vậy có còn muốn nhân cơ hội này tấn công Ma giới không? Ta thấy, ta thấy Đoạn Thần rất thành tâm với A Sửu, nếu không..."
"Đánh ư? Sao trẫm còn có thể xuống tay được! A Sửu uy hiếp trẫm, nếu như trẫm dám tấn công Ma giới, nàng sẽ cùng chết cùng sống với Ma giới." Hạ Hi ai oán than.
"Đối với nàng mà nói thì chúng ta vẫn còn kém xa Đoạn Thần. Mà thôi, Thiên đế, chúng ta phải có tình người đúng không?" Mộ Thanh lắc đầu, khẩn cầu nhìn về phía Thiên đế.
Hạ Hi không nói gì, lấy ra một tờ giấy trắng, viết vài chữ. Viết xong rồi thì trực tiếp niêm phong kỹ rồi đưa ra ngoài.
"Sư phụ, người nhanh khỏe lại đi, người nằm im không nhúc nhích như vậy khiến ta rất sợ hãi... Sư phụ, người nhanh khỏe lại đi!" A Sửu rút tay về, che mặt, thấp giọng thút tha thút thít.
Thật ra từ lúc linh hồn trở lại thân thể, A Sửu cảm thấy có chút kỳ quái, giống như thiếu cái gì đó. Nhưng nàng lại không dám nói với Đoạn Thần, sợ Đoạn Thần lấy lý do thân thể chưa dưỡng tốt ra trói buộc nàng. Hôm đó ngực đột nhiên đau nhức kịch liệt, sau khi tỉnh lại lần nữa, A Sửu mới biết được nàng thiếu mất miếng thịt trong tim. Nàng đã tỉnh, ngực không đau nữa, nhưng sư phụ lại ngủ mê. Là sư phụ cắt thịt trong tim hắn ra cho nàng, mới biến thành bộ dáng này.
Mặc dù tim đã được lấp đầy, nhưng A Sửu vẫn cảm thấy khó chịu. Cảm giác đau nhức này không phải loại đau nhức lúc trước, cảm giác đau đớn này còn khó chịu hơn khi thịt trong tim bị người khác cướp mất. Nếu như có thể, A Sửu thà rằng chính mình chịu đau nhức cũng không muốn sư phụ cắt thịt cho nàng. Nhìn thấy Đoạn Thần chìm vào hôn mê, A Sửu thật sợ hãi, rất đau lòng. Chỉ ngóng nhìn sư phụ có thể nhanh chóng hồi phục.
Chính trong cơn bi thống A Sửu nghe được bên ngoài có giọng nói tranh chấp, cẩn thận nghe trong chốc lát thì nhận ra giọng của nam nhân xa lạ đó chính là phụ thân Thiên đế của nàng. A Sửu nhíu mày, hung hăng lau nước mắt rồi nhìn Đoạn Thần một cái, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn thấy cửa mở ra, A Sửu đi ra ngoài thì Thiên đế và Thiên hậu đều ngậm miệng lại, trong nháy mắt im bặt.
"Khuê nữ, vi phụ dẫn mẫu hậu tới thăm con. Sao con lại đỏ hồng, nhất định là đã khóc rồi! Có phải tiểu tử ngu ngốc Đoạn Thần kia bắt nạt con không? Con nói cho vi phụ biết, vi phụ nhất định dạy dỗ hắn giúp con, lập tức hủy bỏ hôn sự của con và hắn, tìm vị hôn phu tốt nhất cho con!" Hạ Hi vừa nhìn thấy tình trạng của khuê nữ không tốt thì lập tức bùng nổ.
A Sửu nghe vậy thì nghiêm mặt lắc đầu, trừng mắt nhìn Hạ Hi, giọng nói có chút trùng xuống: "Sư phụ ta không có bắt nạt ta! Sư phụ ta là người đối xử với ta tốt nhất trên đời này! Ta có chết cũng không rời khỏi hắn! Nếu người còn muốn tách chúng ta ra thì ta sẽ không nhận ngươi nữa!"
Hạ Hi ngây ngẩn cả người, không biết đây là tình huống gì. Nhìn khuê nữ bảo vệ Đoạn Thần như thế, không hề giống như bị ức hiếp chút nào, vậy thì tại sao nàng lại khóc? Hạ Hi không hiểu, diễn dafnlê quysdôn cũng không dám chọc giận A Sửu, nhẹ giọng nói: "Không phải là vì vi phụ lo lắng cho con sao! Nếu hắn đã không bắt nạt con thì tại sao con lại khóc? Có phải ở Ma giới không được tốt không? Vi phụ đón con trở về, dẫn con về Thần giới. Con thấy có được không, bên cạnh trẫm chính là mẫu hậu con, chúng ta tới đón con trở về."
"Ta nói ta sẽ không rời khỏi sư phụ của ta, các ngươi đi đi! Ta sẽ không trở về cùng các ngươi!" Trong lòng A Sửu bực bội, sắc mặt bất thiện hét về phía Hạ Hi.
Hạ Hi nhất thời im lặng, cũng có chút tức giận, Mộ Thanh đứng bên cạnh thấy tình hình không tốt thì lập tức lên tiếng, cười dịu dàng nói: "Hài tử, ta là mẫu hậu con, là mẹ ruột của con. Hôm nay phụ hoàng con dẫn ta đến đây chính là vì muốn gặp con, cũng không phải thật sự muốn dẫn con đi. Vừa rồi hắn thấy con khóc thì cho rằng con chịu uất ức cho nên mới nói như thế, con không cần quá để ý. Trên đời này không chỉ có sư phụ con đối xử tốt với con, mẫu hậu và phụ hoàng con cũng sẽ đối xử tốt với con."
Lúc này A Sửu mới chú ý tới bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp xa lạ khác, đánh giá nữ nhân tự xưng là mẹ ruột nàng một lượt, A Sửu bình tĩnh trở lại. Giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều, không có gắt gỏng như trước nữa. Nàng chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, là trong lòng ta không thoải mái nên mới nổi giận với hai người. Cám ơn hai người đã quan tâm ta, hiện tại ta không muốn rời khỏi sư phụ..."
"Không sao, hài tử, sư phụ con đâu? Sao lại không thấy hắn? Hai chúng ta cũng đã tới rất lâu rồi mà vẫn không trông thấy hắn." Mộ Thanh đã sớm chú ý tới điều này, nàng thậm chí còn hoài nghi Đoạn Thần đã xảy ra chuyện. Không thể không nói, cảm giác của nữ nhân rất chính xác. Sắc mặt A Sửu có chút khó coi, trong mắt đầy nước. Qua nét mặt của A Sửu, Mộ Thanh đã đoán được đáp án nên thử hỏi: "Làm sao vậy? Có phải sư phụ con đã xảy ra chuyện hay không?" Khó trách Mộ Thanh sẽ nghĩ như vậy, ngày đó một mình Đoạn Thần giết chết Hoa Dục cùng với một nửa con dân của Kỳ Lân tộc, bị thương cũng là chuyện hết sức bình thường. Hiện tại xem ra, ngay cả gặp mặt cũng không gặp được, chỉ sợ không phải chỉ là vết thương nhỏ, có khả năng đã không đứng dậy nổi.
"Tiểu tử Đoạn Thần kia làm sao vậy..." Thiên đế cũng nhận ra được điều này, muốn hỏi nhưng lại bị Viêm hộ pháp và Linh hộ pháp đứng bên cạnh ho khan cắt ngang.
"Tiểu chủ!" Viêm hộ pháp hô một tiếng với A Sửu, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
A Sửu cũng biết mình nói sai, mím môi, rũ mắt xuống nói: "Sư phụ rất tốt với ta, hắn bị ta chọc tức nên mới không muốn gặp ta..."
"Phải không? Hắn là một đại nam nhân sao lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, người như vậy sao có thể yên tâm giao con cho hắn!" Thiên đế nhìn ra A Sửu đang nói xạo, cố ý dẫn dụ nàng. "Mới không phải! Sư phụ ta không phải người như thế! Ta muốn ở cùng hắn, không ai có thể ngăn cản!" Không muốn tiếp tục dây dưa với đôi cha mẹ này nữa, A Sửu tức giận nói xong liền chạy vào trong Lăng Hoa Điện.
Trở lại tẩm điện, A Sửu đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, ôm lấy một cánh tay của Đoạn Thần. Bên ngoài yên tĩnh rất lâu, lâu đến mức lúc A Sửu mơ mơ màng màng muốn ngủ thì đột nhiên cảm nhận được có vị hộ pháp gọi mình. A Sửu vỗ mặt, giữ vững tinh thần đi ra ngoài. "Tiểu chủ, hiện tại sợ là Thiên đế Thiên hậu đã biết Quân thượng đã xảy ra chuyện. Thuộc hạ sợ bọn họ sẽ nhân cơ hội tấn công Ma giới, nhân cơ hội dẫn người đi..." Viêm hộ pháp trầm trọng lên tiếng nói.
A Sửu sững sờ một chút, khó hiểu nói: "Ngươi nói cha mẹ ta sẽ thừa dịp sư phụ chưa hồi phục mà tấn công Ma giới, sau đó đưa ta đi?"
"Dạ. Với thủ đoạn làm việc của Long tộc, cực kỳ có khả năng này. Tiểu chủ phải suy tính thật kỹ xem nên ứng phó thế nào." Hàn hộ pháp lên tiếng phụ họa.
"Nếu như bọn họ muốn đánh Ma giới, ta nhất định sẽ liều chết bảo vệ! Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào động đến sư phụ ta!" A Sửu nắm chặt quả đấm, cắn răng, vẻ mặt kiên định. "Thuộc hạ chờ lệnh, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của tiểu chủ!" Bốn vị hộ pháp quỳ xuống trước mặt A Sửu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Viêm hộ pháp, Thiên đế thật sự có ý muốn nhân cơ hội tấn công Ma giới, nhưng lúc thương lượng cùng Phượng Hoàng tộc thì lại bị Phượng Hoàng tộc nghiêm túc bác bỏ.
Nói giỡn, nếu Ma quân thật sự xảy ra chuyện thì Thượng thần Phượng Hoàng tộc bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm, Thiên đế lại muốn bọn họ giúp đỡ đi đánh Ma tộc, thật sự là buồn cười! Phượng Hoàng tộc chẳng những từ chối Thiên đế mà còn vụng trộm truyền tin cho A Sửu.
A Sửu biết được thì cảm thấy tức giận, trực tiếp viết một phong thư đưa đến chỗ Thiên đế. Thiên đế đọc xong thì trầm mặc. Mộ Thanh không biết A Sửu viết thư gửi đến thấy bộ dáng Thiên đế như vậy thì quan tâm lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải vẫn không thu phục được Phượng Hoàng tộc không? Mấy tên trưởng lão đó còn không chịu đồng ý tấn công Ma giới sao? Theo lý thuyết thì không phải vậy mới đúng chứ! Phượng Hoàng tộc quan tâm nhất là Chu Tước, không phải bọn họ nên hết sức mong đợi khuê nữ về Thần giới sao? Sao lại cứ liên tục từ chối chuyện này vậy, chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì mà chúng ta không biết sao?"
Hạ Hi có chút do dự, thở dài, nói: "Trẫm vừa mới nhận được thư của A Sửu, nàng nói lúc trước nàng mất tích khỏi Thần giới là do Hoa Dục giở trò quỷ. Hoa Dục tách thân thể và linh hồn nàng ra, thân thể nàng ở trong tay Hoa Dục. Hoa Dục dùng cái này để uy hiếp Phượng Hoàng tộc, không cho phép Phượng Hoàng tộc tham gia nội chiến giữa Long tộc và Kỳ Lân tộc, nếu không thì liền phá hủy thân thể A Sửu. Mấy trưởng lão Phượng Hoàng tộc nói việc này cho Đoạn Thần biết, sau khi Đoạn Thần biết được thì thần không biết quỷ không hay cướp lại thân thể A Sửu khỏi Kỳ Lân tộc. Nhưng Hoa Dục kia vô liêm sỉ, dám lấy một miếng thịt ở tim A Sửu. Nếu không phải ngực A Sửu đau đớn thì Đoạn Thần cũng sẽ không đích thân đến Thần giới, thu phục Hoa Dục và Kỳ Lân tộc."
"Cái gì! Hoa Dục dám lấy một miếng thịt ở tim khuê nữ chúng ta! Hắn đáng chết! Bây giờ thì sao? Bây giờ khuê nữ như thế nào rồi? Sẽ không có chuyện gì chứ? Chúng ta đến Ma giới thăm nàng đi, xem coi thân thể có khác gì người bình thường không." Mộ Thanh nghe thấy lời của Hạ Hi nói thì hết sức kích động, cực kỳ lo lắng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì phát hiện thân thể khuê nữ không có bết bát như vậy.
" Sở dĩ bây giờ A Sửu bình an vô sự là nhờ Đoạn Thần cắt một miếng thịt trong tim của hắn cho nàng. Cho nên lúc chúng ta đi gặp A Sửu nàng đã khóc." Vẻ mặt Hạ Hi âm u, nặng trĩu khó nói nên lời.
"Đoạn Thần, Đoạn Thần hắn, hắn lại dám cắt thịt trong tim mình cho A Sửu!" Mộ Thanh kinh hãi, che miệng, không dám tin.
"Đúng vậy, hắn cắt thịt trong tim mình cho nữ nhi chúng ta, khó có thể tin đúng không? Sau khi trẫm biết cũng chấn kinh đến mức không nói nên lời." Hạ Hi mặc cảm thở dài.
Mộ Thanh trầm mặc, trong điện yên tĩnh một hồi lâu rồi nàng mới mở miệng hỏi: "Vậy có còn muốn nhân cơ hội này tấn công Ma giới không? Ta thấy, ta thấy Đoạn Thần rất thành tâm với A Sửu, nếu không..."
"Đánh ư? Sao trẫm còn có thể xuống tay được! A Sửu uy hiếp trẫm, nếu như trẫm dám tấn công Ma giới, nàng sẽ cùng chết cùng sống với Ma giới." Hạ Hi ai oán than.
"Đối với nàng mà nói thì chúng ta vẫn còn kém xa Đoạn Thần. Mà thôi, Thiên đế, chúng ta phải có tình người đúng không?" Mộ Thanh lắc đầu, khẩn cầu nhìn về phía Thiên đế.
Hạ Hi không nói gì, lấy ra một tờ giấy trắng, viết vài chữ. Viết xong rồi thì trực tiếp niêm phong kỹ rồi đưa ra ngoài.
Bình luận facebook