Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
- Ca, huynh gọi đệ có chuyện gì gấp sao?
Mạc Vũ một đường ngự kiếm bay về tiểu viện của hai người, vốn dĩ vì tư chất trắc tuyệt, cho nên cả hai có biệt viện riêng, nhưng hai người từ nhỏ đã như hình với bóng, không tách biệt.
- Ta cần bế quan.
Nghe Mạc Từ nói vậy, ánh mắt Mạc Vũ có chút trầm xuống, vốn là muốn cùng ca ca đi hái Mộng Mị thảo giúp Nghiêm sư huynh, không ngờ ca ca lại muốn bế quan.
Mạc Vũ cũng không nói gì, chỉ bố trí thêm một sát trận xung quanh biệt viện, chỉ cần có người mang sát khí vào viện này, người đó liền hồn phi phách tán, thân thể cũng bị nghiền thành tro bụi, không để lại chút dấu vết nào.
Mạc Vũ và Mạc Từ không phải Trận Pháp sư, nhưng do đặc thù của Hàn Sa gia tộc, bọn họ biết rất nhiều kỹ năng giết người, bởi vì Hàn Sa gia tộc.... là một gia tộc am hiểu ám sát, mỗi người trong gia tộc đều là sát thủ trời sinh.
- Đệ không cần cẩn thận như vậy, đây là tông môn.
Ẩn ý trong đó là: Đây là tông môn, người tinh mắt rất nhiều nếu họ nhận ra trận pháp này, có khả năng hai người sẽ gặp phiền phức, bởi vì trận pháp này vô cùng tàn ác, gần như được cả Đại Lục liệt vào cấm trận, không được xử dụng.
Mạc Vũ không sao cả cười cười, sau đó rút cây trâm vấn tóc ra, cây châm rất mảnh nhưng cũng rất sắc, Mạc Vũ rạch tay một chút, máu tươi đỏ tươi từ bàn tay chảy xuống tâm trận pháp, lập tức, trận pháp được ẩn dấu.
Mạc Từ nhíu mày.
- Đệ không cần tổn thương chính mình vì huynh.
- Không sao đâu ca ca, huynh còn không hiểu cơ thể này của ta hồi phục nhanh cỡ nào sao? Chặt đứt tay lại còn có thể mọc lại mà.
Mạc Vũ cười cười, nửa thật nửa đùa nói.
Mạc Từ không cười, chỉ nói một câu, giọng nói có chút nghiêm khắc.
- Đệ là đệ đệ thân sinh của ta.
Đệ là đệ đệ thân sinh của ta, vậy nên không cần làm chính mình bị thương.
Mạc Vũ hiểu ẩn ý trong đó, nhưng hắn không nói gì.
Mạc Từ thật sâu nhìn hắn một cái, sau đó bước vào thạch động (động đá), bế quan.
- Thân sinh.... đúng vậy, chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.... cùng thời điểm.
Mạc Vũ nhỏ giọng, trong đó không hiểu tại sao giống như mang theo bi thương lại giống như mang theo may mắn.
Mái tóc đen nhánh bị ngọn gió ngịch ngợm lướt qua, đôi mắt màu trà tràn ra nhàn nhạt ấm áp, gương mặt tinh xảo có chút âm nhu, đẹp đến khó phân nam nữ, đẹp hệt như ma quỷ bước ra từ địa ngục, dính lên máu tươi và sát khí, đẹp một cách tà ác.
Giống như hoa anh túc, càng đẹp càng độc, khiến người ta.... nhịn không được muốn chiếm làm của riêng.
Mạc Vũ nhìn động phủ đã đóng lại kia, thật lâu vẫn chưa rời đi.
......
Buổi tối....
- Phụt....
Thiên Cơ trưởng lão phun một ngụm máu, Quân Tịch Ly cảm nhận được động tĩnh ở Thiên Cơ điện liền chạy lên, thấy Thiên Cơ trưởng lão đang mệt mỏi dựa vào bàn, tinh bàn bên cạnh đã bị máu tươi dính lên.
Quân Tịch Ly nhanh chân đỡ lão dậy, lo lắng hỏi.
- Sư tôn, những năm nay người đã nhìn trộm thiên cơ quá nhiều, tại sao.... tại sao còn cố chấp nhìn thêm? Sinh mệnh của người....
- Khụ khụ, Tịch Ly.... Khương Thác Đại Lục sắp gặp nạn lớn.... có cái gì đó.. khụ, khụ... đang bò ra...
Thiên Cơ trưởng lão vô cùng suy yếu nói, máu tươi lại chảy ra càng nhiều, sinh khí lại càng ảm đạm, gương mặt thoáng chốc đã già thêm chục tuổi, Quân Tịch Ly đau lòng nhíu mày.
- Sư tôn, những thứ này để con xem là được rồi, người không cần... không cần dùng sinh mạng của mình như vậy nữa!
Nhưng Thiên Cơ trưởng lão đã không nghe được nữa, lão đã ngất xỉu.
Quân Tịch Ly dìu Thiên Cơ trưởng lão lên giường, lấy đan dược trong tay đút cho lão, sau đó đến gần bàn của Thiên Cơ trưởng lão, lấy tinh bàn rồi bước ra Thiên Cơ điện.
Quân Tịch Ly nắm chặt tinh bàn, máu tươi ấm áp còn lưu trên đó, nhưng Quân Tịch Ly không để ý, đưa tay kết ấn.
Tinh bàn lơ lửng trước mặt y, kim trên tinh bàn quay loạn xạ. Quân Tịch Ly kết ấn, hai tay hợp lại, những ngôi sao trên bầu trời bất ngờ chuyển động, bị cưỡng ép đổi vị trí!
Trong thân thể khó chịu, linh lực kém chút nghịch chuyển,bàn tay đang kết ấn nặng đến không thể động đậy, Quân Tịch Ly buộc phải dừng chiêm tinh.
- Phụt...
- xem ra trong tông môn có gián điệp.
Quân Tịch Ly vừa xem được, hướng đông của Đại Lục giống như có cái gì đó chuẩn bị phá kén mà ra, hơn nữa bạch y nam tử kia căn bản không có chết! Ngôi sao chiếu mệnh của hắn còn chưa tắt, thêm nữa là Liên Vân tông có một con sâu bọ đang làm càn, người này tuy không quá lợi hại, nhưng rõ ràng nó đang muốn làm Liên Vân tông loạn lên! Sau đó nhờ hỗn loạn khiến tông môn chia năm xẻ bảy.
Quân Tịch Ly lau đi vết máu bên môi, máu tươi tanh tưởi trong khoang miệng khiến y muốn nôn, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay, ép chính mình không nhớ đến vài ký ức u ám kia.
Thiên Cơ trưởng lão không thích bất kỳ ai ở Thiên Cơ điện của lão, vì vậy sau khi xác định trưởng lão thật sự không sảy ra chuyện gì nữa, Quân Tịch Ly đi về viện của mình.
Thấy phòng Phong Vô Nhiên vẫn sáng, Quân Tịch Ly có ý định bước qua, nhưng mùi vị tanh tưởi trong miệng khiến y dừng bước, đi về viện của mình, sau đó điên cuồng xúc miệng, giống như nuốt phải xác chết, kinh tởm đến nôn khan không ngừng.
Trong phòng của Phong Vô Nhiên.....
- Khinh Ưu, ngươi.....
Nhạn Khinh Ưu vốn đang định đi câu dẫn Vô Ưu tên đầu gỗ ngốc nghếch kia, chợt nghe bên tai tiếng truyền âm của Phong Vô Nhiên, bèn dừng lại kế hoạch, vểnh tai lên nghe.
- Ồ, thật hiếm khi nghe thấy giọng điệu tràn đầy sức sống của Ngân Tôn đó.
- Không nói giỡn nữa, ta.... ngươi, ngươi..... ta thích một người, phải theo đuổi người đó như thế nào?
- À, cái này ngài hỏi đúng người rồi đó.
Nhạn Khinh Ưu hứng thú bừng bừng trả lời, sau đó mới phản ứng lại.
- Không phải chứ?! Ngân Tôn! Đừng nói ngài gặp người mình thích rồi chứ?!
Chuyện này còn không đáng tin bằng chuyện ngày mai vị diện Thương Nghi sụp đổ đâu?! Ngân Tôn - người mà đã nửa bước nhập ma, điên điên khùng khùng, sùng bái sư tôn quá độ kia có người mình thích?! Haha, cái này khó tưởng tượng quá, mấy ngàn năm hắn còn chưa nghĩ đến lần nào đó!!!!!!
Hắn căn bản là không dám tưởng tượng đó?! Đây là chuyện kinh thiên động địa gì vậy?! Hôm nay Mặt Trời không mọc từ hướng Tây đúng không? Hôm nay trời không đổ mưa máu? Cây mục không mọc hoa? Nước sôi không đóng băng chứ?!!!!!
Nhạn Khinh Ưu nghi hoặc đưa mắt nhìn qua, Vô Ưu không biết xuất hiện từ bao giờ, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Nhạn Khinh Ưu thì trấn định lắc đầu.
Nhạn Khinh Ưu:???????????????
Một hàng dấu hỏi điên cuồng xoay quanh đầu.
Vì là buổi tối nên hắn nằm mơ à?????
***
Linh Lan Hoa: Kk, liệu Nhạn Khinh Ưu ( dụ thụ) có dạy Phong Vô Nhiên thành dụ công không nhỉ??
Mạc Vũ một đường ngự kiếm bay về tiểu viện của hai người, vốn dĩ vì tư chất trắc tuyệt, cho nên cả hai có biệt viện riêng, nhưng hai người từ nhỏ đã như hình với bóng, không tách biệt.
- Ta cần bế quan.
Nghe Mạc Từ nói vậy, ánh mắt Mạc Vũ có chút trầm xuống, vốn là muốn cùng ca ca đi hái Mộng Mị thảo giúp Nghiêm sư huynh, không ngờ ca ca lại muốn bế quan.
Mạc Vũ cũng không nói gì, chỉ bố trí thêm một sát trận xung quanh biệt viện, chỉ cần có người mang sát khí vào viện này, người đó liền hồn phi phách tán, thân thể cũng bị nghiền thành tro bụi, không để lại chút dấu vết nào.
Mạc Vũ và Mạc Từ không phải Trận Pháp sư, nhưng do đặc thù của Hàn Sa gia tộc, bọn họ biết rất nhiều kỹ năng giết người, bởi vì Hàn Sa gia tộc.... là một gia tộc am hiểu ám sát, mỗi người trong gia tộc đều là sát thủ trời sinh.
- Đệ không cần cẩn thận như vậy, đây là tông môn.
Ẩn ý trong đó là: Đây là tông môn, người tinh mắt rất nhiều nếu họ nhận ra trận pháp này, có khả năng hai người sẽ gặp phiền phức, bởi vì trận pháp này vô cùng tàn ác, gần như được cả Đại Lục liệt vào cấm trận, không được xử dụng.
Mạc Vũ không sao cả cười cười, sau đó rút cây trâm vấn tóc ra, cây châm rất mảnh nhưng cũng rất sắc, Mạc Vũ rạch tay một chút, máu tươi đỏ tươi từ bàn tay chảy xuống tâm trận pháp, lập tức, trận pháp được ẩn dấu.
Mạc Từ nhíu mày.
- Đệ không cần tổn thương chính mình vì huynh.
- Không sao đâu ca ca, huynh còn không hiểu cơ thể này của ta hồi phục nhanh cỡ nào sao? Chặt đứt tay lại còn có thể mọc lại mà.
Mạc Vũ cười cười, nửa thật nửa đùa nói.
Mạc Từ không cười, chỉ nói một câu, giọng nói có chút nghiêm khắc.
- Đệ là đệ đệ thân sinh của ta.
Đệ là đệ đệ thân sinh của ta, vậy nên không cần làm chính mình bị thương.
Mạc Vũ hiểu ẩn ý trong đó, nhưng hắn không nói gì.
Mạc Từ thật sâu nhìn hắn một cái, sau đó bước vào thạch động (động đá), bế quan.
- Thân sinh.... đúng vậy, chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.... cùng thời điểm.
Mạc Vũ nhỏ giọng, trong đó không hiểu tại sao giống như mang theo bi thương lại giống như mang theo may mắn.
Mái tóc đen nhánh bị ngọn gió ngịch ngợm lướt qua, đôi mắt màu trà tràn ra nhàn nhạt ấm áp, gương mặt tinh xảo có chút âm nhu, đẹp đến khó phân nam nữ, đẹp hệt như ma quỷ bước ra từ địa ngục, dính lên máu tươi và sát khí, đẹp một cách tà ác.
Giống như hoa anh túc, càng đẹp càng độc, khiến người ta.... nhịn không được muốn chiếm làm của riêng.
Mạc Vũ nhìn động phủ đã đóng lại kia, thật lâu vẫn chưa rời đi.
......
Buổi tối....
- Phụt....
Thiên Cơ trưởng lão phun một ngụm máu, Quân Tịch Ly cảm nhận được động tĩnh ở Thiên Cơ điện liền chạy lên, thấy Thiên Cơ trưởng lão đang mệt mỏi dựa vào bàn, tinh bàn bên cạnh đã bị máu tươi dính lên.
Quân Tịch Ly nhanh chân đỡ lão dậy, lo lắng hỏi.
- Sư tôn, những năm nay người đã nhìn trộm thiên cơ quá nhiều, tại sao.... tại sao còn cố chấp nhìn thêm? Sinh mệnh của người....
- Khụ khụ, Tịch Ly.... Khương Thác Đại Lục sắp gặp nạn lớn.... có cái gì đó.. khụ, khụ... đang bò ra...
Thiên Cơ trưởng lão vô cùng suy yếu nói, máu tươi lại chảy ra càng nhiều, sinh khí lại càng ảm đạm, gương mặt thoáng chốc đã già thêm chục tuổi, Quân Tịch Ly đau lòng nhíu mày.
- Sư tôn, những thứ này để con xem là được rồi, người không cần... không cần dùng sinh mạng của mình như vậy nữa!
Nhưng Thiên Cơ trưởng lão đã không nghe được nữa, lão đã ngất xỉu.
Quân Tịch Ly dìu Thiên Cơ trưởng lão lên giường, lấy đan dược trong tay đút cho lão, sau đó đến gần bàn của Thiên Cơ trưởng lão, lấy tinh bàn rồi bước ra Thiên Cơ điện.
Quân Tịch Ly nắm chặt tinh bàn, máu tươi ấm áp còn lưu trên đó, nhưng Quân Tịch Ly không để ý, đưa tay kết ấn.
Tinh bàn lơ lửng trước mặt y, kim trên tinh bàn quay loạn xạ. Quân Tịch Ly kết ấn, hai tay hợp lại, những ngôi sao trên bầu trời bất ngờ chuyển động, bị cưỡng ép đổi vị trí!
Trong thân thể khó chịu, linh lực kém chút nghịch chuyển,bàn tay đang kết ấn nặng đến không thể động đậy, Quân Tịch Ly buộc phải dừng chiêm tinh.
- Phụt...
- xem ra trong tông môn có gián điệp.
Quân Tịch Ly vừa xem được, hướng đông của Đại Lục giống như có cái gì đó chuẩn bị phá kén mà ra, hơn nữa bạch y nam tử kia căn bản không có chết! Ngôi sao chiếu mệnh của hắn còn chưa tắt, thêm nữa là Liên Vân tông có một con sâu bọ đang làm càn, người này tuy không quá lợi hại, nhưng rõ ràng nó đang muốn làm Liên Vân tông loạn lên! Sau đó nhờ hỗn loạn khiến tông môn chia năm xẻ bảy.
Quân Tịch Ly lau đi vết máu bên môi, máu tươi tanh tưởi trong khoang miệng khiến y muốn nôn, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay, ép chính mình không nhớ đến vài ký ức u ám kia.
Thiên Cơ trưởng lão không thích bất kỳ ai ở Thiên Cơ điện của lão, vì vậy sau khi xác định trưởng lão thật sự không sảy ra chuyện gì nữa, Quân Tịch Ly đi về viện của mình.
Thấy phòng Phong Vô Nhiên vẫn sáng, Quân Tịch Ly có ý định bước qua, nhưng mùi vị tanh tưởi trong miệng khiến y dừng bước, đi về viện của mình, sau đó điên cuồng xúc miệng, giống như nuốt phải xác chết, kinh tởm đến nôn khan không ngừng.
Trong phòng của Phong Vô Nhiên.....
- Khinh Ưu, ngươi.....
Nhạn Khinh Ưu vốn đang định đi câu dẫn Vô Ưu tên đầu gỗ ngốc nghếch kia, chợt nghe bên tai tiếng truyền âm của Phong Vô Nhiên, bèn dừng lại kế hoạch, vểnh tai lên nghe.
- Ồ, thật hiếm khi nghe thấy giọng điệu tràn đầy sức sống của Ngân Tôn đó.
- Không nói giỡn nữa, ta.... ngươi, ngươi..... ta thích một người, phải theo đuổi người đó như thế nào?
- À, cái này ngài hỏi đúng người rồi đó.
Nhạn Khinh Ưu hứng thú bừng bừng trả lời, sau đó mới phản ứng lại.
- Không phải chứ?! Ngân Tôn! Đừng nói ngài gặp người mình thích rồi chứ?!
Chuyện này còn không đáng tin bằng chuyện ngày mai vị diện Thương Nghi sụp đổ đâu?! Ngân Tôn - người mà đã nửa bước nhập ma, điên điên khùng khùng, sùng bái sư tôn quá độ kia có người mình thích?! Haha, cái này khó tưởng tượng quá, mấy ngàn năm hắn còn chưa nghĩ đến lần nào đó!!!!!!
Hắn căn bản là không dám tưởng tượng đó?! Đây là chuyện kinh thiên động địa gì vậy?! Hôm nay Mặt Trời không mọc từ hướng Tây đúng không? Hôm nay trời không đổ mưa máu? Cây mục không mọc hoa? Nước sôi không đóng băng chứ?!!!!!
Nhạn Khinh Ưu nghi hoặc đưa mắt nhìn qua, Vô Ưu không biết xuất hiện từ bao giờ, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Nhạn Khinh Ưu thì trấn định lắc đầu.
Nhạn Khinh Ưu:???????????????
Một hàng dấu hỏi điên cuồng xoay quanh đầu.
Vì là buổi tối nên hắn nằm mơ à?????
***
Linh Lan Hoa: Kk, liệu Nhạn Khinh Ưu ( dụ thụ) có dạy Phong Vô Nhiên thành dụ công không nhỉ??
Bình luận facebook