Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Sau khi ra khỏi bí cảnh, mọi người ai ai cũng đều có chút thu hoạch, sau khi cùng trưởng lão và phong chủ trở về Liên Vân tông, đa số mọi người đều đi bế quan.
Bạch y nam tử thì giao cho 7 môn phái xử lý nhưng mà cũng không khai thác được thông tin hữu dụng nào hết.
Chỉ biết tổ chức Thiên Đạo của trăm năm trước cũng dùng các thiên tài của Đại Lục làm tế phẩm, nhưng cũng bị Thiên Đạo giáng tử kiếp.
Nhưng về việc tại sao cần tế phẩm, lời nguyền hay thân phận của 3 người thì bạch y nhân không nói một chữ, chỉ cười điên cuồng, lặp lại vài chữ "Các ngươi không hiểu".
Sau đó bạch y nam tử tự bảo, có vẻ ý đồ kéo thêm vài cái đệm lưng, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, bạch y nam tử trước mặt mọi người tự bạo, hồn phi phách tán.
Không khí Đại Lục thêm một tầng nặng nề.
.....
- Mạc sư đệ!
- Nghiêm sư huynh.
Mạc Vũ thản nhiên hành lễ.
- Haha,đều là người của tông môn, sư đệ không cần khách khí như vậy.
Nghiêm Chấn cười sang sảng nói.
- Sư huynh có việc sao?
- À cái này.... sư đệ, đệ rảnh không?
- ... có.
- Vậy có thể cùng ta đi Thanh Vân các uống rượu chứ?
- ... Được.
Nghiêm Chấn cười cười vỗ vai Mạc Vũ, sau đó kinh hỉ cùng Mạc Vũ đi Thanh Vân các.
Thanh Vân các có 3 tầng, tầng thứ nhất tiếp đón khách nhân bình thường tới ăn uống, tầng thứ hai liên quan đến tình báo và buôn bán, tầng thứ 3 chỉ rành cho những người có thẻ kim cương mà các chủ tặng, vì vậy tầng này vẫn rất thần bí đối với đa số người.
Thanh Vân các thành lập chưa tới 7 năm, nhưng thanh danh lại vang dội. Thức ăn ở tầng một có thể nói là ngon đến khiến người ta muốn nuốt luôn lưỡi của mình, rất nhiều người ăn xong đã không thể ăn ở nơi khác, bởi vì cấp bậc nấu ăn đơn giản là không thể so sánh, giống như trên trời dưới đất.
Tầng thứ hai càng khiến người ta kinh ngạc, nó giống như một chợ đêm cỡ nhỏ, rất nhiều thứ đều có thể mua ở đây, công pháp, bảo vật, kiếm quyết, thuật pháp, linh thảo, yêu thú..... hơn nữa chất lượng còn tốt đến bất ngờ.
Mạc Vũ ngồi đối diện Nghiêm Chấn, không khí xung quanh không hiểu sao có chút cứng nhắc,, Nghiêm Chấn bất an nhìn chung quanh, thầm nghĩ tại sao hôm nay tiểu nhị Thanh Vân các lại chậm chạp như vậy, đến giờ còn không mang thức ăn lên.
Mạc Vũ nhấp một ngụm rượu, có chút hứng thú hỏi.
- Nghiêm sư huynh hẳn là không phải chỉ mời ta uống rượu thôi đi?
Nghiêm Chấn lúng túng, may mắn tiểu nhị bưng đồ ăn lên, xóa tan bầu không khí khó hiểu này.
Nghiêm Chấn hơi ngẩng đầu, bất ngờ bắt gặp ánh mắt ẩn chứa ý cười của Mạc Vũ, Nghiêm Chấn như bị định trụ, hoàn toàn không thể dời tầm mắt.
- Khách quan dùng thong thả.
Tiếng nói của tiểu nhị kéo Nghiêm Chấn về thực tại, Nghiêm Chấn cúi đầu suy tư thật nhiều, sau đó giống như cẩn thận sắp xếp từ ngữ, rồi mở miệng.
- Cái đó..... thật ra.... ta, ta muốn nhờ sư đệ một việc.
- Sư huynh cứ nói, nếu giúp được sư đệ đương nhiên ra sức giúp đỡ.
- Sư đệ có thể.... cùng ta hái Mộng Mị thảo không? Nó là yêu tu hơn nữa đã là cấp 6....
Nghiêm Chấn ngượng ngùng mở miệng, tuy nói là chuyện của mình lại liên lụy người khác thì không phúc hậu cho lắm, nhưng Nghiêm Chấn thật sự không biết nên mời ai đi cùng.
Mộng Mị thảo là một loại thảo dược có tính công kích rất cao, lá của Mộng Mị thảo vừa dài vừa mảnh, lại sắc như kiếm, xung quanh lá còn có thể tỏa ra mùi hương làm sinh vật ngửi thấy sẽ rơi vào mộng mị, sau đó bị Mộng Mị thảo hút khô.
Nó rất khó đối phó, huống chi đã là cấp 6? Nhưng Mộng Mị thảo có điểm chung của thực vật, sinh khí (sức sống) của nó rất dễ bị ám linh lực cắn nuốt, đây là lý do Nghiêm Chấn tới nhờ Mạc Vũ.
Mạc Vũ hơi nhíu mày, nhẹ đến không thể nhận ra, sau đó nghi hoặc.
- Huynh cần dược thảo này làm gì vậy? Nó là yêu thảo mà, lại không thể làm thuốc.
Thấy Nghiêm Chấn khó xử không nói, Mạc Vũ hòa hoãn.
- Ta chỉ nghi hoặc thôi, nếu sư huynh không tiện nói cũng không sao.
Nghiêm Chấn xua tay, có chút vội vàng nói, giống như sợ Mạc Vũ hiểu lầm.
- Chuyện này thật ra cũng không có gì, chỉ là huynh muốn dùng yêu đan của Mộng Mị thảo nhờ Bạch trưởng lão chế tạo một chút đồ vật....
Bạch Cảnh Liêm tuy nói là Luyện Khí sư của Liên Vân tông, nhưng chỉ khi tông chủ chính mình mở miệng (Thật ra còn có Tinh Nguyệt nữa) yêu cầu thì Bạch Cảnh Liêm mới luyện chế pháp bảo, nếu không thì phải hoàn thành một yêu cầu của Bạch Cảnh Liêm, thì Bạch Cảnh Liêm mới luyện chế một pháp bảo cho người đó.
Mà yêu cầu của Bạch Cảnh Liêm với Nghiêm Chấn hẳn là yêu đan của Mộng Mị thảo.
- .... Được chứ.
- Huynh định hôm nào đi vậy?
- Vậy, vậy 3 ngày sau nhé?..
- Dạ được.
- Hử?
Một lá phù theo làn khói mờ ảo hiện ra, Mạc Vũ nhìn chữ trên lá bùa liền vội vàng xin lỗi Nghiêm Chấn, sau đó bước đi.
Nghiêm Chấn ánh mắt mất mát nhìn phương hướng Mạc Vũ vừa đi, cũng không có tâm trạng ăn uống nữa, trả tiền rồi dứt khoát quay lại tông môn.
Bạch y nam tử thì giao cho 7 môn phái xử lý nhưng mà cũng không khai thác được thông tin hữu dụng nào hết.
Chỉ biết tổ chức Thiên Đạo của trăm năm trước cũng dùng các thiên tài của Đại Lục làm tế phẩm, nhưng cũng bị Thiên Đạo giáng tử kiếp.
Nhưng về việc tại sao cần tế phẩm, lời nguyền hay thân phận của 3 người thì bạch y nhân không nói một chữ, chỉ cười điên cuồng, lặp lại vài chữ "Các ngươi không hiểu".
Sau đó bạch y nam tử tự bảo, có vẻ ý đồ kéo thêm vài cái đệm lưng, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, bạch y nam tử trước mặt mọi người tự bạo, hồn phi phách tán.
Không khí Đại Lục thêm một tầng nặng nề.
.....
- Mạc sư đệ!
- Nghiêm sư huynh.
Mạc Vũ thản nhiên hành lễ.
- Haha,đều là người của tông môn, sư đệ không cần khách khí như vậy.
Nghiêm Chấn cười sang sảng nói.
- Sư huynh có việc sao?
- À cái này.... sư đệ, đệ rảnh không?
- ... có.
- Vậy có thể cùng ta đi Thanh Vân các uống rượu chứ?
- ... Được.
Nghiêm Chấn cười cười vỗ vai Mạc Vũ, sau đó kinh hỉ cùng Mạc Vũ đi Thanh Vân các.
Thanh Vân các có 3 tầng, tầng thứ nhất tiếp đón khách nhân bình thường tới ăn uống, tầng thứ hai liên quan đến tình báo và buôn bán, tầng thứ 3 chỉ rành cho những người có thẻ kim cương mà các chủ tặng, vì vậy tầng này vẫn rất thần bí đối với đa số người.
Thanh Vân các thành lập chưa tới 7 năm, nhưng thanh danh lại vang dội. Thức ăn ở tầng một có thể nói là ngon đến khiến người ta muốn nuốt luôn lưỡi của mình, rất nhiều người ăn xong đã không thể ăn ở nơi khác, bởi vì cấp bậc nấu ăn đơn giản là không thể so sánh, giống như trên trời dưới đất.
Tầng thứ hai càng khiến người ta kinh ngạc, nó giống như một chợ đêm cỡ nhỏ, rất nhiều thứ đều có thể mua ở đây, công pháp, bảo vật, kiếm quyết, thuật pháp, linh thảo, yêu thú..... hơn nữa chất lượng còn tốt đến bất ngờ.
Mạc Vũ ngồi đối diện Nghiêm Chấn, không khí xung quanh không hiểu sao có chút cứng nhắc,, Nghiêm Chấn bất an nhìn chung quanh, thầm nghĩ tại sao hôm nay tiểu nhị Thanh Vân các lại chậm chạp như vậy, đến giờ còn không mang thức ăn lên.
Mạc Vũ nhấp một ngụm rượu, có chút hứng thú hỏi.
- Nghiêm sư huynh hẳn là không phải chỉ mời ta uống rượu thôi đi?
Nghiêm Chấn lúng túng, may mắn tiểu nhị bưng đồ ăn lên, xóa tan bầu không khí khó hiểu này.
Nghiêm Chấn hơi ngẩng đầu, bất ngờ bắt gặp ánh mắt ẩn chứa ý cười của Mạc Vũ, Nghiêm Chấn như bị định trụ, hoàn toàn không thể dời tầm mắt.
- Khách quan dùng thong thả.
Tiếng nói của tiểu nhị kéo Nghiêm Chấn về thực tại, Nghiêm Chấn cúi đầu suy tư thật nhiều, sau đó giống như cẩn thận sắp xếp từ ngữ, rồi mở miệng.
- Cái đó..... thật ra.... ta, ta muốn nhờ sư đệ một việc.
- Sư huynh cứ nói, nếu giúp được sư đệ đương nhiên ra sức giúp đỡ.
- Sư đệ có thể.... cùng ta hái Mộng Mị thảo không? Nó là yêu tu hơn nữa đã là cấp 6....
Nghiêm Chấn ngượng ngùng mở miệng, tuy nói là chuyện của mình lại liên lụy người khác thì không phúc hậu cho lắm, nhưng Nghiêm Chấn thật sự không biết nên mời ai đi cùng.
Mộng Mị thảo là một loại thảo dược có tính công kích rất cao, lá của Mộng Mị thảo vừa dài vừa mảnh, lại sắc như kiếm, xung quanh lá còn có thể tỏa ra mùi hương làm sinh vật ngửi thấy sẽ rơi vào mộng mị, sau đó bị Mộng Mị thảo hút khô.
Nó rất khó đối phó, huống chi đã là cấp 6? Nhưng Mộng Mị thảo có điểm chung của thực vật, sinh khí (sức sống) của nó rất dễ bị ám linh lực cắn nuốt, đây là lý do Nghiêm Chấn tới nhờ Mạc Vũ.
Mạc Vũ hơi nhíu mày, nhẹ đến không thể nhận ra, sau đó nghi hoặc.
- Huynh cần dược thảo này làm gì vậy? Nó là yêu thảo mà, lại không thể làm thuốc.
Thấy Nghiêm Chấn khó xử không nói, Mạc Vũ hòa hoãn.
- Ta chỉ nghi hoặc thôi, nếu sư huynh không tiện nói cũng không sao.
Nghiêm Chấn xua tay, có chút vội vàng nói, giống như sợ Mạc Vũ hiểu lầm.
- Chuyện này thật ra cũng không có gì, chỉ là huynh muốn dùng yêu đan của Mộng Mị thảo nhờ Bạch trưởng lão chế tạo một chút đồ vật....
Bạch Cảnh Liêm tuy nói là Luyện Khí sư của Liên Vân tông, nhưng chỉ khi tông chủ chính mình mở miệng (Thật ra còn có Tinh Nguyệt nữa) yêu cầu thì Bạch Cảnh Liêm mới luyện chế pháp bảo, nếu không thì phải hoàn thành một yêu cầu của Bạch Cảnh Liêm, thì Bạch Cảnh Liêm mới luyện chế một pháp bảo cho người đó.
Mà yêu cầu của Bạch Cảnh Liêm với Nghiêm Chấn hẳn là yêu đan của Mộng Mị thảo.
- .... Được chứ.
- Huynh định hôm nào đi vậy?
- Vậy, vậy 3 ngày sau nhé?..
- Dạ được.
- Hử?
Một lá phù theo làn khói mờ ảo hiện ra, Mạc Vũ nhìn chữ trên lá bùa liền vội vàng xin lỗi Nghiêm Chấn, sau đó bước đi.
Nghiêm Chấn ánh mắt mất mát nhìn phương hướng Mạc Vũ vừa đi, cũng không có tâm trạng ăn uống nữa, trả tiền rồi dứt khoát quay lại tông môn.
Bình luận facebook