Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-161
Chương 161: Quả báo (4)
Lê Gia Thụy chạy xe đến tháng ngôi biệt thự của Kim
Ngư. Như mọi lần hắn đến đón Kim Ngư, con bé giúp ra mở cổng cho hắn.
Hắn đợi cổng mở ra, không nói gì, cứ như đây là nhà mình mà tự nhiên đi vào. Nhưng con bé giúp việc ngắn hắn lại. Hắn phật ý, cau mày lên giọng kẻ cả: "Mày làm gì vậy. Tránh ra để tạo vào gặp Kim Ngư, không lát tao nói với Kim Ngư cho mày như đòn giờ!"
Ấy thế mà con bé chả sợ, còn vênh mặt lên đốp lại:
"Cô chủ không có nhà, cậu vào làm gì"
Lê Gia Thụy nổi giận, chỉ là một con ô xin mà cũng dám lên giọng với hắn? Nếu không phải hắn còn có việc, thì đừng hòng hắn tha cho"Cô chủ mày đi đâu?"
Con bé chớp mắt, thản nhiên hỏi vặn lại: "Ủa chứ cậu không biết à. Cô chủ về Mỹ từ đêm qua rồi mà."
Lê Gia Thụy như nghe sét đánh ngang tai, ong ong cả lên: "Mày bảo sao? Kim Ngư đi Mỹ rồi hả?"
Đi lúc nào không đi, sao lại chọn ngay thời điểm này mà đi chứ. Nội tâm hắn nổi cáu một trận, rồi lại gắt gòng hỏi:
"Cô chủ mày đi khi nào về? Ngày mai hay một tuần
nữa?"
Con bé nghe hắn hỏi không nhịn được mặt ánh lên tia
khinh thường, bầu mỏi: "Cậu rõ không chịu nằmthông tin gì cả. Cô chủ về bên đó luôn chứ còn sang đây làm gì, ở đây có ai thân thiết đâu. Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, không tiếp cậu được nữa đầu.
Chào cậu."
Con bé nói xong kéo sầm cổng lại, nhất luôn Lê Gia
Thụy ở bên ngoài còn chưa tiêu hóa xong câu nói của
nó.
Chờ khi hắn nhìn lại, con bé đã vào nhà từ đời nào
rôi.
Đi Mỹ? Không về nữa? Là sao? Hắn tái mặt đi, không
hiểu.
Sao lại không về nữa? Còn hàn thì sao? Sao đi mà
không nói gì với hắn? Cả điện thoại cũng không liên
ac dược?Đến lúc này Lê Gia Thụy mới phát giác ra có điều bất
thường.
Chẳng phải cô ta rất mê hắn sao? Chẳng phải nói chỉ cần hắn từ hôn với Lục Nhược Uyên thì sẽ đồng ý kết hôn với hắn sao? Giờ hắn đã làm theo những gì cô ta
muốn rồi, sao cô ta lại còn đi Mỹ?
Còn nói không về nữa là thế nào?
Lừa hắn a?
Nhưng sao phải lừa hắn?
Nếu cô ta không về, vậy thì chuyện công ty hắn biết giải quyết sao đây? Các đối tác quan trọng đã hủy hợp đồng với Lê Thị hết rồi. Cả Hải Vận hắn cũng đã quay lưng, không thể tiếp tục hợp tác nữa. Hắn chỉ còn mỗi nhánh cò MTL để bám víu thôi, nếu MTLkhông chịu giúp hắn, vậy thì hắn chỉ còn con đường
chết thôi.
không thể nào chuyện đó không thể xảy ra được...
Hẳn hoang mang kinh khủng, tự nhủ Kim Ngư chỉ đang trêu hắn thôi. Cô ta yêu hắn như vậy. Hắn đẹp trai, tài giỏi như vậy, cô ta sao nỡ rời bỏ hắn chứ.
Trên đời này, chỉ có Lê Gia Thụy hắn đá phụ nữ, chứ làm gì có chuyện phụ nữ đá hắn.
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, tay run run gọi Kim Ngư lẫn nữa. Kết quả không có gì thay đổi, hắn không liên lạc được với cô.
Hắn điên cuồng gọi thêm cả mấy chục lần, mãi cho tới hết pin vẫn không thể nào liên lạc được với cô. Hán diễn tiết năm mạnh chiếc điện thoại vào tườngbê tông, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hắn chửi thể: "Chết tiệt. Con đàn bà khốn nạn. Mày dảm lừa tao... Tốt nhất là mày trốn cho kỹ. Bằng không tạo sẽ tìm mày về xé xác mày ra."
Hắn thờ phi phi vì tức giận, khuôn mặt méo mó dữ tợn khó coi, đôi mắt đau đáu hung dữ nhìn chằm chằm vào không gian, căm hận ngút trời mà đập cổng nhà người ta rầm rầm, vừa đập vừa gào tên Kim Ngư như một kẻ điên.
"Kiều Kim Ngư. Con đàn bà khốn nạn. Cô dám lừa
tôi... tôi biết cô ở trong nhà, đừng hòng lừa được tôi. Cô ra đây cho tôi. Ra đây... mau ra đây cho tôi..." Một lúc sau cũng có người đi ra mở cổng, nhưng lần này là hai người đàn ông cao to lực lượng chứ khôngphải con bẻ giúp việc nữa.
Cả hai người họ tới túm lấy Lê Gia Thụy, tần cho hắn một trận, khắp người bầm dập tím tái hết rồi mới quẳng ra đường, chẳng khác gì quẳng bao rác...
Từ lúc rời khỏi bệnh viện, Tuyết Vũ về nhà họ Trần luôn, không quay lại nhà họ Lục nữa.
Nhà họ Lục sau trận biển động này mà trở nên ảm đạm vô cùng, không còn không khí ấm áp nữa, chẳng khác gì cái miêu. Có người mà lạnh ngắt. Nhất là khi cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của cả gia tộc mắc bệnh thần kinh.
Vết thương của Lục Nhược Uyên không nặng lắm, ở viên một ngày là được xuất viện. Chỉ có tâm bệnh lànặng khó mà chữa khỏi, vẫn điện điền khủng khủng,
thấy người đàn ông nào cũng tưởng là Lê Gia Thụy mà ôm lấy.
Thế nên, lúc nào cũng phải có người đi bên cạnh trông chừng, nếu không, cô ta sẽ chạy ra ngoài tìm "Lê Gia Thụy". Chỉ mỗi việc này thôi, cũng đã khiến đám người làm mệt mỏi, phát khiếp.
Còn Lục Khang Dụ bị nhốt trong phòng, suốt ngày la hét đập cửa đòi thả ra. Khi hắn lên cơn nghiện mới đáng sợ nhất, gào trời quát đất, khiến đám người làm ở xa mà sợ kinh hồn,
Chưa bao giờ đám người làm thấy ngôi nhà này trở
nên dáng sợ như vậy.
Lục Bạch Văn tất nhiên văn nằm viện, còn nằm dàidài là đẳng khác.
Nhà họ Lực chi Thần Hạo chống đỡ công ty. Anh vì nghĩ cách cứu công ty, bận rộn tới mức chân không chạm đất, thời gian nghỉ ngơi không có, đóng đô ở công ty luôn không về trong mấy ngày liền, nào có thời gian đầu bận tâm tới Tuyết Vũ.
Tình trạng tiêu cực của Hải Vận chững lại. Một phần là nhờ sự ủng hộ từ nhà thông gia, Trần Thị. Dù cả thế giới quay lưng với Hải Vận, thì Trần Thị vẫn giữ vững lập trường, không có động tĩnh gì gọi là ngưng hợp tác với Hải Vân.
Thần Hạo cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu cả Trần Thị cũng rút vốn, Hải Vận e là càng khó vực dậy Nghĩ tới, anh lại thấy biết ơn vợ yêu làm làm.Nhưng, cũng chỉ nhẹ nhõm được một phần thôi. Các đối tác tiêu thụ sản phẩm đồng loạt hủy bỏ hợp đồng, dẫn đến sản phẩm không có đầu ra. Chỉ mới có bốn ngày, đã thất thoát đi gần tỷ đô. Nếu tình trạng này vẫn tiếp tục kéo dài, chờ đến khi vốn dự trù cạn kiệt, e rằng Hải Vận vẫn phải đối mặt với phá sản.
Đây chính là điều khiển anh đau đầu.
"Tổng giám đốc, có tổng giám đốc tập đoàn MTL Kiều Kim Ngư muốn gặp anh." Thư ký từ ngoài vào
báo cáo.
Thần Hạo đang đứng bên cửa sổ suy tính, nghe vậy
ngạc nhiên, xoay người lại:
"Kiểu Kim Ngư Cô ta đến làm gì?"
Ấn tượng mà có tổng giám đốc họ Kiểu này để lạitrong anh không được tốt đẹp gì cho cam. Từ lần gặp mặt ở sòng bạc đó cho tới giờ, anh vẫn chưa gặp lại cô ta lần nào. Việc anh sai Thạch Đường đi điều tra thông tin về Kiều Kim Ngư cũng không có thông tin gì đáng giá đáng để uy hiếp.
Mà Kiều Kim Ngư cứ như thần long ẩn mình vậy, chẳng thấy có bài báo nào viết riêng về cô ta. Thế mà hôm nay không mời lại tự nhiên xuất hiện, không biết là điểm lành hay điềm gở đây.
"Cô ấy không nói rõ. Chỉ nói có việc muốn bàn với
anh!"
Thần Hạo nhíu mày. Bàn việc ư? Cô ta thì có việc gì
căn bản với anh?
không thấy sếp trả lời, thư kỷ bao gan hỏi: "Vậy sếpcó gặp không a?"
"Gặp. Dẫn cô ta tới phòng tiếp khách cho tôi." Thần
Hạo dứt khoát.
Tại sao lại không gặp chứ? Gặp thì mới biết cô ta có
âm mưu gì.
"Vâng." Thư ký cúi đầu, đi ra ngoài làm việc ngay.
Lê Gia Thụy chạy xe đến tháng ngôi biệt thự của Kim
Ngư. Như mọi lần hắn đến đón Kim Ngư, con bé giúp ra mở cổng cho hắn.
Hắn đợi cổng mở ra, không nói gì, cứ như đây là nhà mình mà tự nhiên đi vào. Nhưng con bé giúp việc ngắn hắn lại. Hắn phật ý, cau mày lên giọng kẻ cả: "Mày làm gì vậy. Tránh ra để tạo vào gặp Kim Ngư, không lát tao nói với Kim Ngư cho mày như đòn giờ!"
Ấy thế mà con bé chả sợ, còn vênh mặt lên đốp lại:
"Cô chủ không có nhà, cậu vào làm gì"
Lê Gia Thụy nổi giận, chỉ là một con ô xin mà cũng dám lên giọng với hắn? Nếu không phải hắn còn có việc, thì đừng hòng hắn tha cho"Cô chủ mày đi đâu?"
Con bé chớp mắt, thản nhiên hỏi vặn lại: "Ủa chứ cậu không biết à. Cô chủ về Mỹ từ đêm qua rồi mà."
Lê Gia Thụy như nghe sét đánh ngang tai, ong ong cả lên: "Mày bảo sao? Kim Ngư đi Mỹ rồi hả?"
Đi lúc nào không đi, sao lại chọn ngay thời điểm này mà đi chứ. Nội tâm hắn nổi cáu một trận, rồi lại gắt gòng hỏi:
"Cô chủ mày đi khi nào về? Ngày mai hay một tuần
nữa?"
Con bé nghe hắn hỏi không nhịn được mặt ánh lên tia
khinh thường, bầu mỏi: "Cậu rõ không chịu nằmthông tin gì cả. Cô chủ về bên đó luôn chứ còn sang đây làm gì, ở đây có ai thân thiết đâu. Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, không tiếp cậu được nữa đầu.
Chào cậu."
Con bé nói xong kéo sầm cổng lại, nhất luôn Lê Gia
Thụy ở bên ngoài còn chưa tiêu hóa xong câu nói của
nó.
Chờ khi hắn nhìn lại, con bé đã vào nhà từ đời nào
rôi.
Đi Mỹ? Không về nữa? Là sao? Hắn tái mặt đi, không
hiểu.
Sao lại không về nữa? Còn hàn thì sao? Sao đi mà
không nói gì với hắn? Cả điện thoại cũng không liên
ac dược?Đến lúc này Lê Gia Thụy mới phát giác ra có điều bất
thường.
Chẳng phải cô ta rất mê hắn sao? Chẳng phải nói chỉ cần hắn từ hôn với Lục Nhược Uyên thì sẽ đồng ý kết hôn với hắn sao? Giờ hắn đã làm theo những gì cô ta
muốn rồi, sao cô ta lại còn đi Mỹ?
Còn nói không về nữa là thế nào?
Lừa hắn a?
Nhưng sao phải lừa hắn?
Nếu cô ta không về, vậy thì chuyện công ty hắn biết giải quyết sao đây? Các đối tác quan trọng đã hủy hợp đồng với Lê Thị hết rồi. Cả Hải Vận hắn cũng đã quay lưng, không thể tiếp tục hợp tác nữa. Hắn chỉ còn mỗi nhánh cò MTL để bám víu thôi, nếu MTLkhông chịu giúp hắn, vậy thì hắn chỉ còn con đường
chết thôi.
không thể nào chuyện đó không thể xảy ra được...
Hẳn hoang mang kinh khủng, tự nhủ Kim Ngư chỉ đang trêu hắn thôi. Cô ta yêu hắn như vậy. Hắn đẹp trai, tài giỏi như vậy, cô ta sao nỡ rời bỏ hắn chứ.
Trên đời này, chỉ có Lê Gia Thụy hắn đá phụ nữ, chứ làm gì có chuyện phụ nữ đá hắn.
Hắn vội vàng lấy điện thoại ra, tay run run gọi Kim Ngư lẫn nữa. Kết quả không có gì thay đổi, hắn không liên lạc được với cô.
Hắn điên cuồng gọi thêm cả mấy chục lần, mãi cho tới hết pin vẫn không thể nào liên lạc được với cô. Hán diễn tiết năm mạnh chiếc điện thoại vào tườngbê tông, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hắn chửi thể: "Chết tiệt. Con đàn bà khốn nạn. Mày dảm lừa tao... Tốt nhất là mày trốn cho kỹ. Bằng không tạo sẽ tìm mày về xé xác mày ra."
Hắn thờ phi phi vì tức giận, khuôn mặt méo mó dữ tợn khó coi, đôi mắt đau đáu hung dữ nhìn chằm chằm vào không gian, căm hận ngút trời mà đập cổng nhà người ta rầm rầm, vừa đập vừa gào tên Kim Ngư như một kẻ điên.
"Kiều Kim Ngư. Con đàn bà khốn nạn. Cô dám lừa
tôi... tôi biết cô ở trong nhà, đừng hòng lừa được tôi. Cô ra đây cho tôi. Ra đây... mau ra đây cho tôi..." Một lúc sau cũng có người đi ra mở cổng, nhưng lần này là hai người đàn ông cao to lực lượng chứ khôngphải con bẻ giúp việc nữa.
Cả hai người họ tới túm lấy Lê Gia Thụy, tần cho hắn một trận, khắp người bầm dập tím tái hết rồi mới quẳng ra đường, chẳng khác gì quẳng bao rác...
Từ lúc rời khỏi bệnh viện, Tuyết Vũ về nhà họ Trần luôn, không quay lại nhà họ Lục nữa.
Nhà họ Lục sau trận biển động này mà trở nên ảm đạm vô cùng, không còn không khí ấm áp nữa, chẳng khác gì cái miêu. Có người mà lạnh ngắt. Nhất là khi cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của cả gia tộc mắc bệnh thần kinh.
Vết thương của Lục Nhược Uyên không nặng lắm, ở viên một ngày là được xuất viện. Chỉ có tâm bệnh lànặng khó mà chữa khỏi, vẫn điện điền khủng khủng,
thấy người đàn ông nào cũng tưởng là Lê Gia Thụy mà ôm lấy.
Thế nên, lúc nào cũng phải có người đi bên cạnh trông chừng, nếu không, cô ta sẽ chạy ra ngoài tìm "Lê Gia Thụy". Chỉ mỗi việc này thôi, cũng đã khiến đám người làm mệt mỏi, phát khiếp.
Còn Lục Khang Dụ bị nhốt trong phòng, suốt ngày la hét đập cửa đòi thả ra. Khi hắn lên cơn nghiện mới đáng sợ nhất, gào trời quát đất, khiến đám người làm ở xa mà sợ kinh hồn,
Chưa bao giờ đám người làm thấy ngôi nhà này trở
nên dáng sợ như vậy.
Lục Bạch Văn tất nhiên văn nằm viện, còn nằm dàidài là đẳng khác.
Nhà họ Lực chi Thần Hạo chống đỡ công ty. Anh vì nghĩ cách cứu công ty, bận rộn tới mức chân không chạm đất, thời gian nghỉ ngơi không có, đóng đô ở công ty luôn không về trong mấy ngày liền, nào có thời gian đầu bận tâm tới Tuyết Vũ.
Tình trạng tiêu cực của Hải Vận chững lại. Một phần là nhờ sự ủng hộ từ nhà thông gia, Trần Thị. Dù cả thế giới quay lưng với Hải Vận, thì Trần Thị vẫn giữ vững lập trường, không có động tĩnh gì gọi là ngưng hợp tác với Hải Vân.
Thần Hạo cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nếu cả Trần Thị cũng rút vốn, Hải Vận e là càng khó vực dậy Nghĩ tới, anh lại thấy biết ơn vợ yêu làm làm.Nhưng, cũng chỉ nhẹ nhõm được một phần thôi. Các đối tác tiêu thụ sản phẩm đồng loạt hủy bỏ hợp đồng, dẫn đến sản phẩm không có đầu ra. Chỉ mới có bốn ngày, đã thất thoát đi gần tỷ đô. Nếu tình trạng này vẫn tiếp tục kéo dài, chờ đến khi vốn dự trù cạn kiệt, e rằng Hải Vận vẫn phải đối mặt với phá sản.
Đây chính là điều khiển anh đau đầu.
"Tổng giám đốc, có tổng giám đốc tập đoàn MTL Kiều Kim Ngư muốn gặp anh." Thư ký từ ngoài vào
báo cáo.
Thần Hạo đang đứng bên cửa sổ suy tính, nghe vậy
ngạc nhiên, xoay người lại:
"Kiểu Kim Ngư Cô ta đến làm gì?"
Ấn tượng mà có tổng giám đốc họ Kiểu này để lạitrong anh không được tốt đẹp gì cho cam. Từ lần gặp mặt ở sòng bạc đó cho tới giờ, anh vẫn chưa gặp lại cô ta lần nào. Việc anh sai Thạch Đường đi điều tra thông tin về Kiều Kim Ngư cũng không có thông tin gì đáng giá đáng để uy hiếp.
Mà Kiều Kim Ngư cứ như thần long ẩn mình vậy, chẳng thấy có bài báo nào viết riêng về cô ta. Thế mà hôm nay không mời lại tự nhiên xuất hiện, không biết là điểm lành hay điềm gở đây.
"Cô ấy không nói rõ. Chỉ nói có việc muốn bàn với
anh!"
Thần Hạo nhíu mày. Bàn việc ư? Cô ta thì có việc gì
căn bản với anh?
không thấy sếp trả lời, thư kỷ bao gan hỏi: "Vậy sếpcó gặp không a?"
"Gặp. Dẫn cô ta tới phòng tiếp khách cho tôi." Thần
Hạo dứt khoát.
Tại sao lại không gặp chứ? Gặp thì mới biết cô ta có
âm mưu gì.
"Vâng." Thư ký cúi đầu, đi ra ngoài làm việc ngay.
Bình luận facebook