Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-179
Chương 179: Tôi trả nợ cho em
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đáy lòng Thần Hạo run rẩy. Có đánh chết anh cũng không ngờ tới, lại có một ngày, anh và cô đứng hai đầu, cầm súng nhắm vào đối phương.
Đau! Anh nghe tim mình đang rỉ máu, ngày một nhiều, ồ ạt lan tràn khắp nơi trong cơ thể.
Anh gằn giọng:
"Tôi hỏi em, ngày giỗ ba mẹ em. Là em đã giở trò với khẩu súng của tôi, phải không?"
"Cuối cùng anh cũng ngẫm ra rồi nhỉ? Không sai, là tôi đã lén thảo đạn trong súng của anh ra đấy. Tức không?"
"Em còn làm những gì nữa?"
"Nhiều lắm. Anh nhớ lần chủ Ba anh, Lục Cảnh Hàng bắt chúng ta đi không? Lần đấy, là tôi cố tình hứng đạn thay anh để lấy lòng tin của Lục Bạch Văn. Đồng thời, chiếm dần trái tim của anh. Rồi, lần người của anh bắt cóc Leen. Người tới cứu cô ấy hôm đó, chính là tôi. Còn có." Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Đủ rồi!" Anh không nghe nổi nữa, hét lên. Giờ đây, người trước mặt anh là một người hoàn toàn xa lạ, không phải cô vợ mà anh càng ngày càng yêu, càng ngày càng không thể sống thiếu. Mà là một nữ ác quỷ tra thích tấn người khác bằng tinh thần. Những kiểu này, so với giết chết người ta còn đáng sợ hơn.
Tuyết Vũ cười mỉa mai: "Sao vậy? Không thể nghe tiếp nữa sao. Tôi còn chưa nói xong mà. Phía sau còn có rất nhiều thứ hay ho mà anh và cả ông bà già anh chưa rõ đâu.
Ví dụ như, tiếp cận để anh yêu tôi. Đấy cũng nằm trong kế hoạch trả thù của tôi. Còn nữa, anh có biết, người sáng lập công ty MTL thật sự là ai không? Chính là tôi đấy!
Bất ngờ không? MTL thực ra được dịch rất đơn giản. Chính là Mạc...
Tường... Lam!"
Thần Hạo tiếp đón quá nhiều thông tin, tưởng chừng như các dây thần kinh căng sắp đứt rồi. Chẳng còn cảm nhận được sự ngạc nhiên nào thêm nữa.
"Tôi hỏi một câu cuối cùng... Em có từng yêu tôi không?"
"Không có!" Tuyết Vũ nghĩ cũng không nghĩ, dứt khoát trả lời.
Hai từ ấy mới thật sự chính thức đẩy Thần Hạo xuống vực sâu. Trái tim anh run rẩy, như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua, tan nát, máu chảy khắp nơi. So với bị lăng trì xẻo thịt còn đau hơn. Anh cảm thấy bản thân thật nực cười.
Vậy mà còn hy vọng cô có tình cảm với mình. Nếu cô thật sự yêu anh, thì đã không tuyệt hết mọi đường sống của anh và người thân anh như vậy.
Như vậy là quá đủ rồi! Anh nâng súng lên, chĩa thẳng vào ngực Tuyết Vũ, phán: "Loại độc ác như cô, không nên tồn tại trên đời này."
"Ra tay đi!" Tuyết Vũ cũng không yếu thế, họng súng ngắm thắng ngực anh, quyết tuyệt, lãnh khốc, thách thức.
Nếu hắn dám bóp cò, cô sẽ không ngại ra tay. Không phải cô muốn cùng hắn đồng quy vu tận, mà là cô không sợ chết. Dù sao cũng đã trả thù được cho ba mẹ rồi, giờ có chết cô cũng đã có thể nhắm mắt.
Nhưng chắc gì cô đã chết.
Ngón tay đặt trên cò của Thần Hạo cử
động, chần chừ, run run. Rõ ràng chỉ cần anh ấn một cái là được rồi, nhưng sao lại trở nên khó khăn như vậy? Không cách nào xuống tay được. Những hình ảnh giữa anh và cô chợt hiện về, giày xéo tâm can anh. Ngón tay bóp cò càng run mạnh. Cuối cùng, anh buông thống cánh tay, nhìn cô cười chua chát:
"Em thắng. Tôi thua! Tôi thừa nhận mình không làm được. Em đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Đi!"
Từ cuối anh dường như dùng hết toàn bộ sức lực mà quát lên, vang vọng tận trời xanh. Cô là người anh hận nhất đời này, cũng là người anh yêu nhất đời này. Nếu anh ra tay, chắc chắn anh sẽ hối hận.
Anh không muốn mình phải hối hận. Tuyết Vũ giật mình, nhưng chỉ là thoáng qua. Cô thu súng lại, vẫn lạnh lùng nhìn anh: "Đừng tưởng tôi sẽ biết ơn vì anh buông tha. Không có đâu! Và tôi, là người hơn ai hết không muốn nhìn thấy anh và đám người nhà ghê tởm của anh."
Cô nhấc đôi giày cao gót màu đen mười phân, ngạo nghễ bước vượt qua anh. Từ đầu tới cuối, không có một biểu cảm riêng tư dư thừa nào. Cứ như cô không có trái tim vậy. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Không sai! Thần Hạo vừa nghĩ như vậy. Trái tim của cô, phải chăng là đã bị ác quỷ ăn hết rồi?
"Đồ đàn bà độc ác. Mày đi chết đi." Chợt xuất hiện người thứ ba. Là Lục Khang Du.
Hắn từ đầu lao ra, nói xong súng trong tay cũng đã bóp cò rồi.
Lục Khang Dụ đã lén đi theo Thần Hạo tới đây. Nấp sau tấm bia mộ đằng kia nãy giờ, những gì Tuyết Vũ nói, hắn đều nghe thấy hết rồi. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, giết chết Tuyết Vũ. Nếu Thần Hạo ra tay, hắn đã không lộ diện. Nhưng cuối cùng Thần Hạo lại không ra tay. Nếu anh không làm được, vậy thì để hắn. Hắn tuyệt đối không tha cho con ác quỷ đã hại hắn thành thân tàn ma dại. Tuyệt đối không!
Đừng nói là giết chết cô ta, mà xé xác cô ta ra thành nghìn mảnh, hắn vẫn không thấy hả dạ.
Hai viên đạn liền tù tì bay ra. Tuyết Vũ bất ngờ, nhất thời quên mất phải tránh đi, đầu óc trống rỗng.
Pằng một tiếng, hai viên đạn kia rồi cũng xuyên qua. Nhưng, người bị bắn trúng không phải cô, mà là... Thần Hạo?
"Anh?" Tuyết Vũ trợn mắt, không thể tin anh vừa hứng đạn thay cô. Hai viên đạn đều trúng ngực anh, máu đỏ bắn ra, văng cả vào người cô như đang muốn nói, điều cô vừa trông thấy là thật.
"Anh Hai?" Lục Khang Dụ càng sốc hơn, bất động như xác chết. Chẳng còn biết gì nữa cả.
Việt Duật tránh đi khá xa, nghe thấy tiếng súng, hốt hoảng chạy tới.
Thần Hạo đứng trước mặt, đối diện với cô. Anh chỉ kịp nhìn cô một cái, không nói được gì, rồi ngã xuống. Tuyết Vũ theo phản xạ đỡ lấy anh, cả hai cùng ngã ngồi xuống.
"Vì sao? Tại sao lại đỡ giúp tôi? Không phải anh hận tôi lắm sao?" Nói xong cô mới biết giọng mình đã lạc hẳn đi từ bao giờ. Sự mạnh mẽ, quật cường, quyết tuyệt hình như đang đổ vỡ một cách không rõ lý do.
Cô không biết tại sao lại như vậy. Chỉ biết cảm giác như có thứ gì đó trong lòng đổ vỡ, tan tành.
Thần Hạo ngược lại nhìn cô chẳng có chút dịu dàng nào, lạnh lùng xa cách: "Tuyết Vũ. Hai phát đạn này coi như tôi trả nợ thay ba cho em. Xin em về sau, đừng làm khó người nhà tôi nữa. Tôi biết... như vậy chẳng là gì so với những gì em chịu đựng. Nhưng tôi chỉ làm được vậy... Thôi.
Chữ thôi anh còn chưa nói hết, tay đã buông thõng xuống, bất tỉnh rồi.
Tuyết Vũ chết sững tại chỗ, chẳng còn biết làm gì.
Lục Khang Dụ giờ mới hoàn hồn. Hắn kinh hãi nhìn khẩu súng trong tay mình như nhìn thấy quỷ, hoảng loạn vứt đi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đáy lòng Thần Hạo run rẩy. Có đánh chết anh cũng không ngờ tới, lại có một ngày, anh và cô đứng hai đầu, cầm súng nhắm vào đối phương.
Đau! Anh nghe tim mình đang rỉ máu, ngày một nhiều, ồ ạt lan tràn khắp nơi trong cơ thể.
Anh gằn giọng:
"Tôi hỏi em, ngày giỗ ba mẹ em. Là em đã giở trò với khẩu súng của tôi, phải không?"
"Cuối cùng anh cũng ngẫm ra rồi nhỉ? Không sai, là tôi đã lén thảo đạn trong súng của anh ra đấy. Tức không?"
"Em còn làm những gì nữa?"
"Nhiều lắm. Anh nhớ lần chủ Ba anh, Lục Cảnh Hàng bắt chúng ta đi không? Lần đấy, là tôi cố tình hứng đạn thay anh để lấy lòng tin của Lục Bạch Văn. Đồng thời, chiếm dần trái tim của anh. Rồi, lần người của anh bắt cóc Leen. Người tới cứu cô ấy hôm đó, chính là tôi. Còn có." Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
"Đủ rồi!" Anh không nghe nổi nữa, hét lên. Giờ đây, người trước mặt anh là một người hoàn toàn xa lạ, không phải cô vợ mà anh càng ngày càng yêu, càng ngày càng không thể sống thiếu. Mà là một nữ ác quỷ tra thích tấn người khác bằng tinh thần. Những kiểu này, so với giết chết người ta còn đáng sợ hơn.
Tuyết Vũ cười mỉa mai: "Sao vậy? Không thể nghe tiếp nữa sao. Tôi còn chưa nói xong mà. Phía sau còn có rất nhiều thứ hay ho mà anh và cả ông bà già anh chưa rõ đâu.
Ví dụ như, tiếp cận để anh yêu tôi. Đấy cũng nằm trong kế hoạch trả thù của tôi. Còn nữa, anh có biết, người sáng lập công ty MTL thật sự là ai không? Chính là tôi đấy!
Bất ngờ không? MTL thực ra được dịch rất đơn giản. Chính là Mạc...
Tường... Lam!"
Thần Hạo tiếp đón quá nhiều thông tin, tưởng chừng như các dây thần kinh căng sắp đứt rồi. Chẳng còn cảm nhận được sự ngạc nhiên nào thêm nữa.
"Tôi hỏi một câu cuối cùng... Em có từng yêu tôi không?"
"Không có!" Tuyết Vũ nghĩ cũng không nghĩ, dứt khoát trả lời.
Hai từ ấy mới thật sự chính thức đẩy Thần Hạo xuống vực sâu. Trái tim anh run rẩy, như có hàng ngàn mũi tên xuyên qua, tan nát, máu chảy khắp nơi. So với bị lăng trì xẻo thịt còn đau hơn. Anh cảm thấy bản thân thật nực cười.
Vậy mà còn hy vọng cô có tình cảm với mình. Nếu cô thật sự yêu anh, thì đã không tuyệt hết mọi đường sống của anh và người thân anh như vậy.
Như vậy là quá đủ rồi! Anh nâng súng lên, chĩa thẳng vào ngực Tuyết Vũ, phán: "Loại độc ác như cô, không nên tồn tại trên đời này."
"Ra tay đi!" Tuyết Vũ cũng không yếu thế, họng súng ngắm thắng ngực anh, quyết tuyệt, lãnh khốc, thách thức.
Nếu hắn dám bóp cò, cô sẽ không ngại ra tay. Không phải cô muốn cùng hắn đồng quy vu tận, mà là cô không sợ chết. Dù sao cũng đã trả thù được cho ba mẹ rồi, giờ có chết cô cũng đã có thể nhắm mắt.
Nhưng chắc gì cô đã chết.
Ngón tay đặt trên cò của Thần Hạo cử
động, chần chừ, run run. Rõ ràng chỉ cần anh ấn một cái là được rồi, nhưng sao lại trở nên khó khăn như vậy? Không cách nào xuống tay được. Những hình ảnh giữa anh và cô chợt hiện về, giày xéo tâm can anh. Ngón tay bóp cò càng run mạnh. Cuối cùng, anh buông thống cánh tay, nhìn cô cười chua chát:
"Em thắng. Tôi thua! Tôi thừa nhận mình không làm được. Em đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Đi!"
Từ cuối anh dường như dùng hết toàn bộ sức lực mà quát lên, vang vọng tận trời xanh. Cô là người anh hận nhất đời này, cũng là người anh yêu nhất đời này. Nếu anh ra tay, chắc chắn anh sẽ hối hận.
Anh không muốn mình phải hối hận. Tuyết Vũ giật mình, nhưng chỉ là thoáng qua. Cô thu súng lại, vẫn lạnh lùng nhìn anh: "Đừng tưởng tôi sẽ biết ơn vì anh buông tha. Không có đâu! Và tôi, là người hơn ai hết không muốn nhìn thấy anh và đám người nhà ghê tởm của anh."
Cô nhấc đôi giày cao gót màu đen mười phân, ngạo nghễ bước vượt qua anh. Từ đầu tới cuối, không có một biểu cảm riêng tư dư thừa nào. Cứ như cô không có trái tim vậy. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
Không sai! Thần Hạo vừa nghĩ như vậy. Trái tim của cô, phải chăng là đã bị ác quỷ ăn hết rồi?
"Đồ đàn bà độc ác. Mày đi chết đi." Chợt xuất hiện người thứ ba. Là Lục Khang Du.
Hắn từ đầu lao ra, nói xong súng trong tay cũng đã bóp cò rồi.
Lục Khang Dụ đã lén đi theo Thần Hạo tới đây. Nấp sau tấm bia mộ đằng kia nãy giờ, những gì Tuyết Vũ nói, hắn đều nghe thấy hết rồi. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, giết chết Tuyết Vũ. Nếu Thần Hạo ra tay, hắn đã không lộ diện. Nhưng cuối cùng Thần Hạo lại không ra tay. Nếu anh không làm được, vậy thì để hắn. Hắn tuyệt đối không tha cho con ác quỷ đã hại hắn thành thân tàn ma dại. Tuyệt đối không!
Đừng nói là giết chết cô ta, mà xé xác cô ta ra thành nghìn mảnh, hắn vẫn không thấy hả dạ.
Hai viên đạn liền tù tì bay ra. Tuyết Vũ bất ngờ, nhất thời quên mất phải tránh đi, đầu óc trống rỗng.
Pằng một tiếng, hai viên đạn kia rồi cũng xuyên qua. Nhưng, người bị bắn trúng không phải cô, mà là... Thần Hạo?
"Anh?" Tuyết Vũ trợn mắt, không thể tin anh vừa hứng đạn thay cô. Hai viên đạn đều trúng ngực anh, máu đỏ bắn ra, văng cả vào người cô như đang muốn nói, điều cô vừa trông thấy là thật.
"Anh Hai?" Lục Khang Dụ càng sốc hơn, bất động như xác chết. Chẳng còn biết gì nữa cả.
Việt Duật tránh đi khá xa, nghe thấy tiếng súng, hốt hoảng chạy tới.
Thần Hạo đứng trước mặt, đối diện với cô. Anh chỉ kịp nhìn cô một cái, không nói được gì, rồi ngã xuống. Tuyết Vũ theo phản xạ đỡ lấy anh, cả hai cùng ngã ngồi xuống.
"Vì sao? Tại sao lại đỡ giúp tôi? Không phải anh hận tôi lắm sao?" Nói xong cô mới biết giọng mình đã lạc hẳn đi từ bao giờ. Sự mạnh mẽ, quật cường, quyết tuyệt hình như đang đổ vỡ một cách không rõ lý do.
Cô không biết tại sao lại như vậy. Chỉ biết cảm giác như có thứ gì đó trong lòng đổ vỡ, tan tành.
Thần Hạo ngược lại nhìn cô chẳng có chút dịu dàng nào, lạnh lùng xa cách: "Tuyết Vũ. Hai phát đạn này coi như tôi trả nợ thay ba cho em. Xin em về sau, đừng làm khó người nhà tôi nữa. Tôi biết... như vậy chẳng là gì so với những gì em chịu đựng. Nhưng tôi chỉ làm được vậy... Thôi.
Chữ thôi anh còn chưa nói hết, tay đã buông thõng xuống, bất tỉnh rồi.
Tuyết Vũ chết sững tại chỗ, chẳng còn biết làm gì.
Lục Khang Dụ giờ mới hoàn hồn. Hắn kinh hãi nhìn khẩu súng trong tay mình như nhìn thấy quỷ, hoảng loạn vứt đi.
Bình luận facebook