• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sức nóng của một ác ma (14 Viewers)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 10

Dư Thiến đứng ở trêи bục giảng nhíu mày nhìn một màn này, chẳng lẽ thầy Trịnh nói đúng, Bùi Xuyên không thích Bối Dao, mặc dù ngồi cùng nhau cũng sẽ khi dễ cô bé sao?
Nếu thật là như vậy, Bùi Xuyên cũng không muốn ngồi cùng bàn với Tiểu Bối Dao, thì tốt nhất là để Bối Dao cùng Phương Mẫn Quân cùng ngồi với nhau.
Cô Dư quyết định hỏi ý mấy đứa một chút, lúc trước cô hỏi qua Phương Mẫn Quân, Phương Mẫn Quân nói: “Thưa cô, em muốn ngồi cùng với bạn.”
Như vậy liền hỏi lại hỏi Bùi Xuyên.
Trước lúc Bùi Hạo Bân tới đón Bùi Xuyên tan học còn có một khoảng thời gian, cô Dư đẩy xe lăn, đưa Bùi Xuyên đến văn phòng giáo viên trước. Cô hỏi cậu nhóc: “Con có phải hay không không muốn cùng bạn nhỏ Bối Dao cùng nhau ngồi?”
Bùi Xuyên nâng mặt lên.
Đôi mắt đen của anh thực thuần túy, giống như pha lê đạn châu bên trong thâm trầm một màu đen.
Anh không nói lời nào, Dư Thiến đành phải thẳng thắn thành khẩn cùng anh nói xong: “Hiện tại lớp học mới tới thêm một bạn nhỏ, là Phương Mẫn Quân, hôm nay Tiểu Xuyên cũng đã gặp bạn ấy rồi. Cô muốn hỏi em một chút, là em muốn ngồi một mình, hay vẫn cùng bạn nhỏ Bối Dao cùng nhau ngồi, hoặc là ngồi cùng bạn nhỏ Phương Mẫn Quân?”
Dư Thiến trong lòng lo sợ, cô sợ nhất nghe được đáp án của anh là lựa chọn cuối cùng.
Tuy rằng là cô đưa lựa chọn cho Bùi Xuyên chọn, nhìn như quyền chủ động tới trêи tay Bùi Xuyên rồi, cô Dư lại sợ hãi anh lựa chọn Phương Mẫn Quân. Rốt cuộc Bùi Xuyên nguyện ý, Phương Mẫn Quân hơn phân nửa là không muốn.
Chính là Phương Mẫn Quân đứa nhỏ này xác thật lớn lên thanh tú xinh đẹp, còn có cái danh hiệu “Tiểu Ngọc Nữ”, nếu là Bùi Xuyên chọn Phương Mẫn Quân thì là làm khó nhất rồi.
Tháng 9 còn chưa đến mùa thu mát mẻ, cánh môi cùng yết hầu của Bùi Xuyên khô khốc đến đau đớn.
Anh dùng âm điệu thấp đến Dư Thiến suýt nữa nghe không thấy nói: “Em ngồi một mình.”
Cô Dư nghe thấy câu này trả lời, nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong lòng lại có chút buồn bã. Cô ôn nhu mà nói: “Tiểu Xuyên, trẻ con uống nhiều nước thân thể mới khỏe, em nếu là muốn đi WC có thể tìm cô. Có thể chiếu cố em cô thật vui, muốn đi tiểu không cần nghẹn biết không?”
Bùi Xuyên không đáp lời.
Lúc anh nói ra câu “Em ngồi một mình” tuy rằng tận lực bình tĩnh, nhưng năm nay anh rốt cuộc cũng chỉ mới năm tuổi, hốc mắt một trận nhức mỏi, cơ hồ nước mắt sẽ rơi xuống. Đây đã chính là cực hạn của anh, anh không thể lại bình tĩnh mà trả lời cô giáo vấn đề thứ hai.
Chờ bọn nhỏ đi rồi, cô Dư Thiến đem câu trả lời của Bùi Xuyên nói cho thầy Trịnh nghe.
Thầy Trịnh gật đầu: “Như vậy khá tốt, ngày mai nói với Bối Dao một chút, để cô bé đi ngồi cùng với Phương Mẫn Quân đi.”
Cũng chỉ có thể như vậy.
Ngày hôm sau đi học sớm, Bối Dao đã quên mất ngày hôm qua không thoải mái. Cô kéo túi cặp sách ra, từ bên trong lấy ra một chú chuồn chuồn trúc nhỏ tinh xảo đáng yêu.
Chuồn chuồn trúc đã được gọt bỏ góc cạnh sắc nhọn, bị mài giũa đến khờ ngốc.
Bối Dao không rõ ngày hôm qua vì sao Bùi Xuyên không vui, buổi tối trở về nghĩ nghĩ, cô làm nũng muốn cha làm cho cô “Tiểu chuồn chuồn”.
Cô giúp Bối Lập Tài quét rác, cô bé bốn tuổi cầm cái chổi buồn cười lại cố hết sức. Bối Lập Tài dở khóc dở cười, đành phải làm cho cô chú chuồn chuồn trúc xinh đẹp.
Giờ phút này Bối Dao đem chuồn chuồn trúc đưa qua: “Cái này sẽ bay đó.” Bối Dao biểu thị cho anh xem, tay nhỏ của cô cầm gậy trúc xoa xoa, “Cánh” liền xoay tròn lên, Bối Dao buông tay, chuồn chuồn trúc bay đi, bay đến góc phòng phía trước rồi đụng vào tường, sau lại chậm rãi rơi xuống.
Cô dùng lực nhỏ, vì thế chuồn chuồn trúc cũng bay không xa.
Bùi Xuyên nhìn cô, gió mát từ cửa sổ thổi tới, thổi dải lụa buộc hai nụ hoa trêи búi tóc của cô bay bay. Cô vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà chạy tới nhặt về, tay nhỏ mở ra, đưa chuồn chuồn trúc cho anh: “Tặng cho cậu, không tức giận.”
Bùi Xuyên nói không rõ cảm xúc trong lòng là gì.
Bàn tay nhỏ kia dường như không nhớ đến sự khắc nghiệt của anh đối với cô, vượt qua ranh giới “Ngăn Sở cách Hán” của bọn họ, mềm mại trắng nõn như bông, rõ ràng không mang theo một chút lực công kϊƈɦ, lại làm anh vô cớ khó chịu.
Anh cũng xem nhẹ sự tồn tại của đường ranh giới kia, mang theo vài phần buồn bã không rõ lấy chuồn chuồn trúc qua, quả nhiên thấy trong mắt hạnh của cô nháy mắt rực rỡ.
Giữa tháng 9, sắp tiến vào mùa thu, cô cúi đầu đẩy đẩy nắp của bình nước ra, khuôn mặt nhỏ đều mau vùi vào bên trong cốc nước.
Cô cái gì cũng không biết, không biết anh đã sớm “Vứt bỏ” cô, cũng không biết anh đã sớm không tức giận.
Ngón tay tái nhợt của Bùi Xuyên vuốt ve chuồn chuồn trúc, cha anh chính là hình cảnh xuất sắc, nhưng là sẽ không làm những món đồ chơi như vậy. Anh lần đầu tiên nhìn thấy một cái đồ vật không có sinh mệnh mà có thể bay lên từ trong tay mình. Bùi Xuyên cũng không cần món đồ chơi như vậy, anh không có hai chân, nếu đem nó thả bay, liền không thể đủ chính mình nhặt về.
Điều duy nhất anh có thể làm, chính là đem nó nắm ở trong tay.
Sau khi học xong, cô Dư nói: “Bối Dao, em đi đến ngồi cùng bạn học Phương Mẫn Quân nhé.” Lời vừa nói ra, làm lớp Học Tiền Ban đang ồn ào lập tức an tĩnh lại trong một cái chớp mắt. Bọn nhỏ đều theo bản năng mà nhìn Bùi Xuyên, lại nhìn Phương Mẫn Quân.
Bối Dao nắm chặt chú gấu trúc nhỏ trêи cặp sách, ngây ngốc mà nâng mắt lên, cô trước mắt nhìn cô Dư Thiến không giống như đang cười đùa, lại đưa mắt nhìn Phương Mẫn Quân đang xụ mặt ở phía bên phải phòng học, cuối cùng mới quay đầu nhìn Bùi Xuyên.
Trong mắt cô mang theo tính trẻ con cùng ngây thơ, như là bức tranh thuỷ mặc nhiễm sương mù mờ mịt, cô nghi hoặc hỏi anh vì cái gì mà cô giáo muốn cô rời đi?
Bùi Xuyên dời mắt đi, bình tĩnh lãnh đạm mà nhìn ống quần trống không của mình. Sự hoang mang trêи mặt Bối Dao quá rõ ràng, cô Dư Thiến giật mình ngạc nhiên. Thứ nhất vốn dĩ buổi sáng cô Dư muốn hỏi suy nghĩ của Bối Dao, nhưng mà nhà Bối Dao khá xa, nên đến sát giờ học mới tới. Thứ hai phản ứng của người bình thường là, ngồi với Phương Mẫn Quân tốt hơn ngồi với Bùi Xuyên.
Bùi Xuyên vẽ “Vĩ tuyến 38”, cũng hoàn toàn không nói chuyện với Bối Dao, xuất phát từ việc bảo vệ Bối Dao, hẳn là nên để Bối Dao ngồi với Phương Mẫn Quân, nghĩ như vậy cô Dư lập tức thông báo luôn.
Bối Dao nhìn biểu tình lãnh đạm của Bùi Xuyên, tư duy của cô vẫn chưa trưởng thành, tuy rằng luyến tiếc, nhưng khi còn nhỏ Bối Dao vẫn luôn là bé ngoan nghe lời cô giáo.
Bàn tay nhỏ của cô dụi dụi mắt, cất cốc nước và sách giáo khoa vào cặp sách, dọn dẹp đồ của mình. Bùi Xuyên cũng không thèm nhìn đến cô, chỉ nhìn chằm chằm tranh vẽ sách giáo khoa Ngữ Văn của mình.
Bối Dao sợ anh cô đơn, nghĩ rồi lại nghĩ, đem gấu trúc nhỏ treo trêи cặp sách của mình cởi xuống.
Khuôn mặt mềm mại của cô không nỡ mà cọ cọ nó, sau đó đem nó đặt lên trêи bàn của Bùi Xuyên.
Tầm mắt của Bùi Xuyên chuyển từ quyển sách qua người nó, gấu trúc nhỏ tròn tròn, ngồi yên trước bàn học của anh.
Anh biết cô rất thích thứ đồ chơi này, đi học có đôi khi theo bản năng sẽ nắm lấy lỗ tai của chú gấu trúc nhỏ, ngày nào đi học cũng sắp xếp cho nó trước.
Cuối cùng anh cũng nhìn cô, thấy cô lưu luyến không muốn đi, ánh mắt đáng thương vô cùng, không biết là đang luyến tiếc anh hay là luyến tiếc gấu trúc nhỏ.
Anh không nói gì mà đẩy gấu trúc nhỏ mà cô âu yếm đi.
Cô luyến tiếc, đại khái không phải là mình.
Bối Dao thương tâm ôm gấu trúc nhỏ, anh không thích cô, cũng không thích đồ chơi của cô.
Bối Dao đeo cặp sách đi về phía Phương Mẫn Quân, Phương Mẫn Quân ngạo kiều mà nhìn cô một cái, quay đầu nói chuyện với người ngồi phía sau.
Bùi Xuyên mới năm tuổi dùng tất cả ý chí nghị lực, mới có thể không quay đầu nhìn bóng dáng cô rời đi.
Bối Dao ngồi ở nơi có ánh mặt trời lộng lẫy, ánh sáng màu vàng ôn nhu chiếu xuống cái đầu nhỏ của cô. Anh ngồi đối lập với cô, ở nơi mà ánh mặt trời không chiếu tới, lặng lẽ cất chuồn chuồn trúc vào trong cặp sách.
~~~
Bọn nhỏ xem náo nhiệt đảo mắt đã quên chuyện đổi chỗ này.
Bối Dao và Phương Mẫn Quân thành bạn ngồi cùng bàn.
Nếu Bối Dao có ký ức của cao trung, khẳng định sẽ cảm thấy rất kì quái. May mà bây giờ cô chỉ có ký ức của đứa trẻ, cảm thấy Mẫn Quân xinh đẹp cũng rất đáng yêu.
Toàn bộ mùa thu, chuyện đầu tiên Bối Dao học được chính là khống chế uống ít nước, bởi vì Phương Mẫn Quân không giống Bùi Xuyên đưa nước của mình cho cô uống.
Phương Mẫn Quân hết sức hiếu thắng, nếu tóc của Bối Dao đẹp, vậy thì cả ngày sẽ không có sắc mặt tốt, theo bản năng đi sửa sang lại cái váy công chúa của mình. Nhưng cũng chỉ là trẻ con, tuy cô bé nhớ rõ những quan niệm của mẹ giáo huấn, nhưng cô bé cũng không có quá nhiều địch ý đối với Bối Dao.
Rốt cuộc tiểu Bối Dao lớn lên cũng không tinh tế thanh tú như mình, hơn nữa Bối Dao dễ bắt nạt.
Rác có thể bảo Bối Dao mang đi vứt, bài tập có thể bảo Bối Dao mang đi nộp cho tổ trưởng, Bối Dao nghe lời lại ngoan ngoãn.
Bùi Xuyên nhìn ở trong mắt, sắc mặt rất khó xem.
Nhưng đây là con đường mà anh lựa chọn, Bối Dao không hề là bạn ngồi cùng bàn của anh.
Mùa thu đi qua thời tiết chuyển lạnh, Bối Dao được Triệu Chi Lan mặc cho giống con búp bê béo tròn – chiếc áo bông đỏ rực, vừa dày vừa có không khí vui mừng.
Cái áo bông đó không phải là áo mới, là Triệu Chi Lan dùng quần áo cũ may lại, tuy rằng không đẹp lắm nhưng rất giữ ấm. Bên trong áo bông đỏ rực ấy còn có áo mùa thu, hai cái áo lông, Bối Dao chân ngắn nhỏ cũng bị bọc thật dày.
Vừa lúc Triệu Tú ôm Phương Mẫn Quân xuống tầng gõ cửa, Bối Dao dùng giọng sữa non nớt chào: “Chào dì Tú, Mẫn Mẫn.”
Triệu Tú suýt nữa cười sốc hông: “Chi Lan a, nhìn từ xa còn tưởng Dao Dao là một quả cầu lửa đó.”
Triệu Chi Lan nghe vậy theo bản năng nhìn Phương Mẫn Quân, cô bé được mặc bộ quần áo thanh tú xinh đẹp, áo bông mới tinh màu hồng nhạt, bên ngoài còn quàng khăn quàng cổ màu hồng, phong cách tây lại không mập mạp. Phương Mẫn Quân đang ăn vạ trong lòng Triệu Tú, mà Triệu Tú cũng chiều con.
Triệu Chi Lan trong lòng trợn trắng mắt, trời lạnh như vậy, ai quản đẹp hay không đẹp, ấm áp mới là chuyện chính. Trêи mặt dù sao cũng phải khách sáo một chút: “Nha, quần áo của Mẫn Mẫn nhà cậu chắc không rẻ đâu?”
“Áo bông hơn 30 đồng, khăn quàng cổ là cô của con bé đưa.”
Hơn 30 đồng tiền làm người trong túi không có tiền như Triệu Chi Lan thành công ngậm miệng, ánh mắt Triệu Tú mang theo sự sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Khi Triệu Tú ôm Phương Mẫn Quân về nhà, Phương Mẫn Quân nói: “Cha nói áo bông 26 đồng tiền.”
Triệu Tú trừng mắt nhìn con gái mình: “Mẹ nói 30 thì là 30, sắp đến cuối kì rồi, nhất định phải thi tốt có biết không? Thi tốt sẽ có phần thưởng.” Áo bông hơn ba mươi đồng làm Triệu Tú cũng đau lòng, nhưng nghĩ đến so thành tích khi thi xong của hai nhà, Triệu Tú lại cảm thấy vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙.
Vì “Khen thưởng”, Phương Mẫn Quân gật đầu như gà mổ thóc.
Mùa đông là lần đầu tiên bọn nhỏ thi cuối kỳ, tuy Triệu Chi Lan cũng có chút khẩn trương, bà sợ để Bối Dao đi Học Tiền Ban sớm là sai lầm, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của con gái nhà mình, Triệu Chi Lan thở dài, thôi, thành tích không quan trọng, con bé bình an khoẻ mạnh lớn lên là tốt nhất rồi.
Hôm nay thi cuối kỳ, Bối Dao được Triệu Chi Lan đưa tới trường học từ sớm.
Học Tiền Ban thi không giống như tiểu học sẽ đổi chỗ, mỗi người đều ngồi tại chỗ thi.
Bối Dao không cảm thấy khẩn trương một chút nào —— kiến thức của cô dừng lại ở năm lớp ba.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom