Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 114
Bối Dao nhẹ nhàng phủi mấy cánh hoa trêи đầu anh xuống. Cánh hoa màu trắng rơi trêи lòng bàn tay cô. Bối Dao chớp chớp mắt, chọc anh nói: “Ngày xuân du, hạnh hoa thổi đầy đầu. Trêи đường ruộng nhà ai niên thiếu đủ phong lưu.”
Anh bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô, bởi vì câu thơ vô tâm này của Bối Dao khiến tim anh đập nhanh hơn. Bài thơ cô đọc chính là 《 tư thượng giới · ngày xuân du 》của Vi Trang.
Yết hầu Bùi Xuyên khô khốc, hỏi cô: “Mấy câu tiếp là gì?”
Cô nghĩ nghĩ, tự hỏi trong chốc lát, nhớ tới ý tứ của câu tiếp theo, có chút ngượng ngùng.
Cô cho rằng Bùi Xuyên ngồi tù mấy năm nên sẽ không biết câu cuối bài thơ này.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dùng ngữ khí phổ cập giáo ɖu͙ƈ mà nghiêm trang nói: “Hai câu tiếp theo là thϊế͙p͙ nghĩ đem thân gả cùng cả đời hưu. Túng bị vô tình bỏ, không thể xấu hổ.”
Anh biết rõ cô chẳng biết gì nhưng vẫn quyến luyến sự ấm áp cô vô tình mang đến lúc này cùng xúc động, Bùi Xuyên nhẹ tay nhẹ chân mà vuốt má cô đáp: “Ừ.”
Bối Dao nói: “Anh biết ý tứ của nó sao?”
Bùi Xuyên nói: “Biết.”
Bối Dao cắn môi, gương mặt ửng hồng. Bài thơ kia nói về một cô gái nguyện ý gả, vĩnh viễn không hối hận chuyện xưa. Cô vốn cho rằng Bùi Xuyên không biết, cô có chút thẹn thùng, sợ Bùi Xuyên hiểu lầm, nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ đọc thơ, còn thơ là người khác viết, em không có ý gì khác.”
Cô cảm thấy, không thể tạo áp lực cho bạn trai mẫn cảm của mình được. Nói đến cả đời bây giờ có vẻ còn quá sớm.
Trong lòng anh hơi mất mát, chờ mong tan đi khiến anh thanh tỉnh một chút, sau đó từ từ gặm cắn nỗi khổ sở ngọt ngào trong lòng.
Em không muốn gả sao?
Thật là xin lỗi, Dao Dao.
Mùa xuân tháng tư, thời tiết đã có chút ấm áp của mùa hè.
Bối Dao mặc một cái áo khoác màu trắng, cổ tay áo thêu mấy đóa hoa anh đào hồng phấn, để lộ cổ tay trắng lại nhỏ, ngón tay mềm mại, thon dài.
Anh rũ mắt, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Bối Dao có chút ngoài ý muốn, bốn phía còn có người đấy. Cô vốn tưởng rằng với tính cách của Bùi Xuyên thì sẽ không làm ra hành động quá thân mật với cô. Cô chưa bao giờ nắm tay Bùi Xuyên ở nơi công cộng vì thế không quá quen, cũng có chút ngượng ngùng của con gái.
Nhiệt độ cơ thể bốn mùa của Bùi Xuyên đều rất cao, nhưng hôm nay ngón tay anh có chút lạnh.
Bối Dao ở trường học rất nổi danh, giờ phút này mọi người đều nhìn thấy có một người đàn ông đang nắm tay cô mà cô cũng không hất tay người đó ra. Đám sinh viên đều lặng lẽ nhìn qua, dù sao thời gian trước trong trường có lời đồn bạn trai Bối Dao là…… Một kẻ tàn phế mới ra tù.
Người đàn ông nắm tay Bối Dao là một người lạ. Vì lòng hiếu kỳ mà một đường này mọi người đều nhịn không được mà tập trung ánh mắt vào cẳng chân dưới lớp quần của anh.
Bối Dao mặc kệ người khác thấy thế nào, cô nhìn về phía Bùi Xuyên ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta muốn đi đâu?”
Sắc môi Bùi Xuyên có chút trắng, vốn dĩ anh cho rằng chuyện này không khó nói, nhưng hiện tại anh mới thấy thực khó mở miệng.
Anh sợ sẽ nhìn thấy khϊế͙p͙ sợ, thất vọng và kháng cự trong mắt cô.
Mặc kệ cô có phản ứng nào thì cũng là lăng trì trong lòng anh.
Kỳ thật anh hiểu chuyện này không rõ ràng, vô cùng ám muội.
Có người nhân sinh tĩnh mịch, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tương lai. Anh chính là loại người như vậy. Năm anh vào tù thì anh đã biết cả đời này gần như không có khả năng cùng cô ở bên nhau.
Nhưng vào đêm giao thừa rét lạnh kia cô tới, cô gái nhỏ vừa mềm vừa ấm, làm nũng cọ lên cổ anh một dấu son môi.
Trong lòng anh như có đê vỡ đập, khi đó hốc mắt anh chua xót.
Anh muốn yêu thương cô nhiều hơn, muốn cả đời ở bên nhau.
Có thể yêu một ngày thì một ngày, một năm thì một năm.
Nhưng lúc cô hỏi còn phải đợi anh bao lâu thì anh vẫn nói 8 năm.
Anh nguyện 8 năm thật dài đó cô có thể nhìn thấu phồn hoa, đi qua muôn vàn nẻo đường. Cuối cùng nếu cô vẫn không chê anh thì đời này anh sẽ liều chết cùng cô dây dưa bên nhau.
Nhưng trêи đời có quá nhiều biến cố, anh hiện giờ đoạn tuyệt cô lựa chọn cùng cơ hội đổi ý.
Cô thậm chí không biết anh đã mắt lạnh nhìn Hoắc Húc uy hϊế͙p͙ cha mẹ cô.
Cô càng tốt đẹp thì Bùi Xuyên càng sợ tương lai sẽ bị báo ứng.
Những gì cô cho anh quá mức tốt đẹp, chỉ cần có chút vết rách thì anh cũng không thể chịu đựng được.
Hiện tại, sao anh có thể nói với cô hai người đang đi đến chỗ nào chứ?
Bùi Xuyên há miệng thở dốc, cuối cùng nói: “Mang em đi hẹn hò được không?”
Cô duỗi tay chạm vào nhánh cây, sườn mặt ửng đỏ, giấu đầu lòi đuôi mà làm như không có việc gì đáp: “Được nha.”
Bùi Xuyên nhấp môi.
Cả đêm qua anh không ngủ để nghĩ cho rõ ràng. Anh muốn trực tiếp giải thích lợi và hại cho cô, cho dù cô chán ghét bài xích thì vẫn phải đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh. Có điều lúc này anh lại sợ không dám nói ra.
Anh cũng hoàn toàn không có sự bình tĩnh khi đối mặt với dì Triệu. Mỗi lần tim anh đập đều khiến cả người choáng váng không biết làm sao.
Nhưng mà vấn đề bây giờ là anh muốn mang cô đến chỗ nào để “Hẹn hò” chứ?
Cuộc sống của Bùi Xuyên tẻ ngắt, cái này Bối Dao biết.
Lúc cô nhìn cánh cửa lớn trước mặt thì cố nhịn cười, không dám hé răng.
Bùi Xuyên trầm mặc lấy chìa khóa ra mở cửa.
Anh cuối cùng mang cô về nhà mình.
Đây là chung cư anh mới mua ở thành phố B, vừa mở cửa ra Bùi Xuyên đã mím môi.
Bối Dao vốn dĩ muốn cười, nhưng vừa nhìn thấy căn phòng cô đã sợ ngây người.
Cô nhớ rõ hồi Tết Âm Lịch cao trung cô từng đến căn hộ của Bùi Xuyên ở thành phố C. Khi đó cả căn phòng đều là các màu trắng, đen, xám, vô cùng lạnh lẽo, không có nửa phần sức sống. Lúc đó cô cũng chỉ có thể đi đôi dép trong nhà của Bùi Xuyên. Nhưng mà hiện tại……
Căn phòng này hướng đông, ánh mặt trời chiếu xuống sáng rọi khắp nơi. Căn phòng ở rất lớn rất ấm, năm này ở thành phố B tấc đất tấc vàng này thì nó vô cùng đắt đỏ. Bức màn có màu sắc ôn nhu ấm áp, ban công được treo đầy cây, có nguyệt kiến thảo, mẫu đơn, còn có một tảng lớn hoa hồng.
Trước ban công có cửa sổ sát đất, phía trước cửa sổ có bàn đu dây.
Thảm là màu vàng nhạt, trêи sô pha có rất nhiều gối ôm nho nhỏ đáng yêu.
Huyền quan* có dép lê cho nữ, trêи dép lê có con thỏ màu hồng phấn ngốc manh.
*Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.
Cô không kịp phản ứng gì. Nếu không phải Bùi Xuyên mở cửa căn phòng này thì cô còn tưởng rằng cô đến căn phòng đại phú hào nào đó chuẩn bị cho cô công chúa nhỏ.
Bùi Xuyên không nói lời nào, anh thậm chí không dám nhìn biểu tình của cô.
Mọi tâm tư của anh đều tỏ rõ ở căn “nhà” này. Phòng ở cách đại học B không xa bởi vì anh biết cô còn phải đi học tiếp.
Bối Dao nói: “Nhà anh đẹp quá.”
Anh thấp giọng đáp: “Ừ.”
Năm nay Bối Dao mới 21, cô không thể nào nghĩ đến chuyện kết hôn. Ý nghĩ duy nhất của cô chính là Bùi Xuyên biết cô sẽ đến chơi nên mới dựng bàn đu dây cho cô.
Cô thực ngoan thực lễ phép, cũng không đi lung tung, mắt trông mong mà nhìn Bùi Xuyên: “Em ngồi bàn đu dây một chút được không?”
Trêи bàn đu dây có hoa cỏ trang trí, vô cùng xinh đẹp.
Bùi Xuyên gật đầu.
Cô cũng không cần người đẩy, chỉ cảm thấy mới lạ mà ngồi xuống. Phòng ở lớn thực tốt, căn hộ cũ của nhà cô ở thành phố C kia đừng nói đến bàn đu dây, đến cái ghế mây cũng không có chỗ để.
Bùi Xuyên thấy cô vui vẻ thì cắn răng, gian nan mở miệng nói: “Em có muốn nhìn phòng ngủ không?”
Đầu Bối Dao dựa vào trêи bàn đu dây, khuôn mặt nhỏ so với hoa hồng phía sau còn đẹp hơn.
Cô không rõ phòng ngủ của người khác thì có gì đẹp, nhưng đôi mắt anh đen nhánh, mang theo mong đợi không nói nên lời vì thế cô đành phải nhẹ giọng hỏi: “Em có thể xem không?”
Đương nhiên.
Anh bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô, bởi vì câu thơ vô tâm này của Bối Dao khiến tim anh đập nhanh hơn. Bài thơ cô đọc chính là 《 tư thượng giới · ngày xuân du 》của Vi Trang.
Yết hầu Bùi Xuyên khô khốc, hỏi cô: “Mấy câu tiếp là gì?”
Cô nghĩ nghĩ, tự hỏi trong chốc lát, nhớ tới ý tứ của câu tiếp theo, có chút ngượng ngùng.
Cô cho rằng Bùi Xuyên ngồi tù mấy năm nên sẽ không biết câu cuối bài thơ này.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dùng ngữ khí phổ cập giáo ɖu͙ƈ mà nghiêm trang nói: “Hai câu tiếp theo là thϊế͙p͙ nghĩ đem thân gả cùng cả đời hưu. Túng bị vô tình bỏ, không thể xấu hổ.”
Anh biết rõ cô chẳng biết gì nhưng vẫn quyến luyến sự ấm áp cô vô tình mang đến lúc này cùng xúc động, Bùi Xuyên nhẹ tay nhẹ chân mà vuốt má cô đáp: “Ừ.”
Bối Dao nói: “Anh biết ý tứ của nó sao?”
Bùi Xuyên nói: “Biết.”
Bối Dao cắn môi, gương mặt ửng hồng. Bài thơ kia nói về một cô gái nguyện ý gả, vĩnh viễn không hối hận chuyện xưa. Cô vốn cho rằng Bùi Xuyên không biết, cô có chút thẹn thùng, sợ Bùi Xuyên hiểu lầm, nhỏ giọng giải thích: “Em chỉ đọc thơ, còn thơ là người khác viết, em không có ý gì khác.”
Cô cảm thấy, không thể tạo áp lực cho bạn trai mẫn cảm của mình được. Nói đến cả đời bây giờ có vẻ còn quá sớm.
Trong lòng anh hơi mất mát, chờ mong tan đi khiến anh thanh tỉnh một chút, sau đó từ từ gặm cắn nỗi khổ sở ngọt ngào trong lòng.
Em không muốn gả sao?
Thật là xin lỗi, Dao Dao.
Mùa xuân tháng tư, thời tiết đã có chút ấm áp của mùa hè.
Bối Dao mặc một cái áo khoác màu trắng, cổ tay áo thêu mấy đóa hoa anh đào hồng phấn, để lộ cổ tay trắng lại nhỏ, ngón tay mềm mại, thon dài.
Anh rũ mắt, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Bối Dao có chút ngoài ý muốn, bốn phía còn có người đấy. Cô vốn tưởng rằng với tính cách của Bùi Xuyên thì sẽ không làm ra hành động quá thân mật với cô. Cô chưa bao giờ nắm tay Bùi Xuyên ở nơi công cộng vì thế không quá quen, cũng có chút ngượng ngùng của con gái.
Nhiệt độ cơ thể bốn mùa của Bùi Xuyên đều rất cao, nhưng hôm nay ngón tay anh có chút lạnh.
Bối Dao ở trường học rất nổi danh, giờ phút này mọi người đều nhìn thấy có một người đàn ông đang nắm tay cô mà cô cũng không hất tay người đó ra. Đám sinh viên đều lặng lẽ nhìn qua, dù sao thời gian trước trong trường có lời đồn bạn trai Bối Dao là…… Một kẻ tàn phế mới ra tù.
Người đàn ông nắm tay Bối Dao là một người lạ. Vì lòng hiếu kỳ mà một đường này mọi người đều nhịn không được mà tập trung ánh mắt vào cẳng chân dưới lớp quần của anh.
Bối Dao mặc kệ người khác thấy thế nào, cô nhìn về phía Bùi Xuyên ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta muốn đi đâu?”
Sắc môi Bùi Xuyên có chút trắng, vốn dĩ anh cho rằng chuyện này không khó nói, nhưng hiện tại anh mới thấy thực khó mở miệng.
Anh sợ sẽ nhìn thấy khϊế͙p͙ sợ, thất vọng và kháng cự trong mắt cô.
Mặc kệ cô có phản ứng nào thì cũng là lăng trì trong lòng anh.
Kỳ thật anh hiểu chuyện này không rõ ràng, vô cùng ám muội.
Có người nhân sinh tĩnh mịch, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tương lai. Anh chính là loại người như vậy. Năm anh vào tù thì anh đã biết cả đời này gần như không có khả năng cùng cô ở bên nhau.
Nhưng vào đêm giao thừa rét lạnh kia cô tới, cô gái nhỏ vừa mềm vừa ấm, làm nũng cọ lên cổ anh một dấu son môi.
Trong lòng anh như có đê vỡ đập, khi đó hốc mắt anh chua xót.
Anh muốn yêu thương cô nhiều hơn, muốn cả đời ở bên nhau.
Có thể yêu một ngày thì một ngày, một năm thì một năm.
Nhưng lúc cô hỏi còn phải đợi anh bao lâu thì anh vẫn nói 8 năm.
Anh nguyện 8 năm thật dài đó cô có thể nhìn thấu phồn hoa, đi qua muôn vàn nẻo đường. Cuối cùng nếu cô vẫn không chê anh thì đời này anh sẽ liều chết cùng cô dây dưa bên nhau.
Nhưng trêи đời có quá nhiều biến cố, anh hiện giờ đoạn tuyệt cô lựa chọn cùng cơ hội đổi ý.
Cô thậm chí không biết anh đã mắt lạnh nhìn Hoắc Húc uy hϊế͙p͙ cha mẹ cô.
Cô càng tốt đẹp thì Bùi Xuyên càng sợ tương lai sẽ bị báo ứng.
Những gì cô cho anh quá mức tốt đẹp, chỉ cần có chút vết rách thì anh cũng không thể chịu đựng được.
Hiện tại, sao anh có thể nói với cô hai người đang đi đến chỗ nào chứ?
Bùi Xuyên há miệng thở dốc, cuối cùng nói: “Mang em đi hẹn hò được không?”
Cô duỗi tay chạm vào nhánh cây, sườn mặt ửng đỏ, giấu đầu lòi đuôi mà làm như không có việc gì đáp: “Được nha.”
Bùi Xuyên nhấp môi.
Cả đêm qua anh không ngủ để nghĩ cho rõ ràng. Anh muốn trực tiếp giải thích lợi và hại cho cô, cho dù cô chán ghét bài xích thì vẫn phải đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh. Có điều lúc này anh lại sợ không dám nói ra.
Anh cũng hoàn toàn không có sự bình tĩnh khi đối mặt với dì Triệu. Mỗi lần tim anh đập đều khiến cả người choáng váng không biết làm sao.
Nhưng mà vấn đề bây giờ là anh muốn mang cô đến chỗ nào để “Hẹn hò” chứ?
Cuộc sống của Bùi Xuyên tẻ ngắt, cái này Bối Dao biết.
Lúc cô nhìn cánh cửa lớn trước mặt thì cố nhịn cười, không dám hé răng.
Bùi Xuyên trầm mặc lấy chìa khóa ra mở cửa.
Anh cuối cùng mang cô về nhà mình.
Đây là chung cư anh mới mua ở thành phố B, vừa mở cửa ra Bùi Xuyên đã mím môi.
Bối Dao vốn dĩ muốn cười, nhưng vừa nhìn thấy căn phòng cô đã sợ ngây người.
Cô nhớ rõ hồi Tết Âm Lịch cao trung cô từng đến căn hộ của Bùi Xuyên ở thành phố C. Khi đó cả căn phòng đều là các màu trắng, đen, xám, vô cùng lạnh lẽo, không có nửa phần sức sống. Lúc đó cô cũng chỉ có thể đi đôi dép trong nhà của Bùi Xuyên. Nhưng mà hiện tại……
Căn phòng này hướng đông, ánh mặt trời chiếu xuống sáng rọi khắp nơi. Căn phòng ở rất lớn rất ấm, năm này ở thành phố B tấc đất tấc vàng này thì nó vô cùng đắt đỏ. Bức màn có màu sắc ôn nhu ấm áp, ban công được treo đầy cây, có nguyệt kiến thảo, mẫu đơn, còn có một tảng lớn hoa hồng.
Trước ban công có cửa sổ sát đất, phía trước cửa sổ có bàn đu dây.
Thảm là màu vàng nhạt, trêи sô pha có rất nhiều gối ôm nho nhỏ đáng yêu.
Huyền quan* có dép lê cho nữ, trêи dép lê có con thỏ màu hồng phấn ngốc manh.
*Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.
Cô không kịp phản ứng gì. Nếu không phải Bùi Xuyên mở cửa căn phòng này thì cô còn tưởng rằng cô đến căn phòng đại phú hào nào đó chuẩn bị cho cô công chúa nhỏ.
Bùi Xuyên không nói lời nào, anh thậm chí không dám nhìn biểu tình của cô.
Mọi tâm tư của anh đều tỏ rõ ở căn “nhà” này. Phòng ở cách đại học B không xa bởi vì anh biết cô còn phải đi học tiếp.
Bối Dao nói: “Nhà anh đẹp quá.”
Anh thấp giọng đáp: “Ừ.”
Năm nay Bối Dao mới 21, cô không thể nào nghĩ đến chuyện kết hôn. Ý nghĩ duy nhất của cô chính là Bùi Xuyên biết cô sẽ đến chơi nên mới dựng bàn đu dây cho cô.
Cô thực ngoan thực lễ phép, cũng không đi lung tung, mắt trông mong mà nhìn Bùi Xuyên: “Em ngồi bàn đu dây một chút được không?”
Trêи bàn đu dây có hoa cỏ trang trí, vô cùng xinh đẹp.
Bùi Xuyên gật đầu.
Cô cũng không cần người đẩy, chỉ cảm thấy mới lạ mà ngồi xuống. Phòng ở lớn thực tốt, căn hộ cũ của nhà cô ở thành phố C kia đừng nói đến bàn đu dây, đến cái ghế mây cũng không có chỗ để.
Bùi Xuyên thấy cô vui vẻ thì cắn răng, gian nan mở miệng nói: “Em có muốn nhìn phòng ngủ không?”
Đầu Bối Dao dựa vào trêи bàn đu dây, khuôn mặt nhỏ so với hoa hồng phía sau còn đẹp hơn.
Cô không rõ phòng ngủ của người khác thì có gì đẹp, nhưng đôi mắt anh đen nhánh, mang theo mong đợi không nói nên lời vì thế cô đành phải nhẹ giọng hỏi: “Em có thể xem không?”
Đương nhiên.
Bình luận facebook