• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sức nóng của một ác ma (3 Viewers)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 129

Tần Đông Ni thấy bạn cùng phòng đỏ mặt thì cười hì hì nói tiếp tám: Đúng không, đúng không? Rất nam tính, lấy kinh nghiệm của mình thì khẳng định giáo sư còn cơ cơ ngực và cơ bụng!


Bối Dao nhìn thấy thì thẹn vô cùng, thói quen bình phẩm dáng người của Tần Đông Ni không biết khi nào mới sửa được. Lúc cô mới đến đại học, ở trong phòng thay áo ngủ bị Tần Đông Ni nhìn thấy ngực. Cô nàng lập tức dán đến bình phẩm: “Cậu thoạt nhìn rõ là gầy, thế mà ngực phải đến cỡ C!”


Lúc ấy cả phòng ngủ đều nhìn khiến Bối Dao ngẩn người, mặt lập tức đỏ lên. Mắt Tần Đông Ni độc đến không chịu được!


Hiện tại Bối Dao quả thực muốn che lại mắt cô nàng không cho nhìn Bùi Xuyên. Cô viết viết lên giấy câu trả lời: Đừng nói nữa, đừng nhìn giáo sư, đọc sách của cậu đi!


Tần Đông Ni viết: Đừng thẹn thùng, nhìn nhìn chút thôi mà.


Động tác nhỏ của hai người tự nhiên bị Bùi Xuyên nhìn thấy hết. Hắn hơi hơi híp mắt, có phải mình nói chuyện quá buồn tẻ không? Nhưng hắn vốn không phải người có tính cách đa dạng, nên chỉ có thể tiếp tục giảng bài.


Nam sinh lúc trước nhường chỗ cho hai người nhịn không được quay đầu lặng lẽ nhìn Bối Dao.


Hắn dựa vào gần cô nên ngửi được mùi hương trên người cô. Đó không phải mùi nước hoa mà là mùi nào đó cực nhẹ. Nam sinh liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt ửng đỏ của Bối Dao. Lúc rước hắn có nghe lời đồn về Bối Dao, nghe nói cô có một người bạn trai từng ngồi tù. Nhưng mọi người chưa ai thấy, nói không chừng bọn họ đã sớm chia tay!


Nam sinh cũng thấy các cô truyền nhau tờ giấy vì thế trong lòng chợt động. Hắn nghĩ khó có lúc được ngồi cạnh hoa hậu giảng đường đến vậy nên cũng viết viết: “Bối Dao, có thể cho mình số điện thoại của cậu không?”


Hắn viết xong thì đẩy mảnh giấy đến trước mặt Bối Dao.


Bối Dao nhìn một cuốn sách giáo khoa máy tính được đẩy đến trước mặt mình thì kinh ngạc quay đầu nhìn nam sinh kia.


Bùi Xuyên nhấp môi nói: “Bạn nam mặc áo xám ở hàng thứ ba, Coljure DSL tự động phân tích phối trí nguyên lý và trình tự là cái gì?”


Cả lớp lập tức nhìn về phía đó.


Tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc. Nói thật, lúc giáo sư Bùi giảng bài thì vẫn luôn lạnh nhạt không có tương tác. Hắn giảng cứ giảng, mặc kệ người bên dưới có đang nghe hay không, có hiểu hay không, hoàn toàn không hỏi han gì hết. Đây là lần đầu tiên hắn hỏi một người.


Nam sinh đang chờ Bối Dao trả lời bị gọi thì ngẩn người. Lúc này hắn mới phát hiện cả lớp đều đang nhìn mình. Hắn đứng lên, có loại cảm giác hốt hoảng khi bị giáo sư tóm. Hắn cũng loáng thoáng nghe được câu hỏi nhưng giáo sư Bùi hỏi cái quái gì vậy? Cái này con mẹ nó ai mà biết được!


Bùi Xuyên lãnh đạm mở miệng: “Đi học không được truyền giấy.” Hắn nói xong thì xoay người viết tiếp.


Nam sinh xấu hổ đứng tại chỗ, mặt đỏ lựng lên. Nếu học tiết học của giáo sư khác mà bị bắt thì sẽ không xấu hổ thế này, nhưng mà trên bục giảng là vị giáo sư khó lắm mới đến giảng, hắn lại làm việc riêng để bị tóm được nên càng xấu hổ! Hơn nữa tiết học của Bùi Xuyên có liên quan đến thành tích, xong rồi, hắn khẳng định là trượt rồi.


Nam sinh ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống, hắn vẫn nhịn không được có chút tủi thân mà nhìn Bối Dao và Tần Đông Ni. Vì sao các cô cũng truyền tờ giấy mà không bị tóm chứ? Hắn mới viết có một câu đã bị gọi tên!


Tần Đông Ni bị câu “Không được truyền tờ giấy” dọa cho đổ một thân mồ hôi lạnh. Vị giáo sư này mà nghiêm túc lên thì thoạt nhìn cũng không được tốt tính cho lắm!


Cô khẳng định giáo sư Bùi có nhìn thấy mình và Bối Dao truyền giấy vì thế cô nàng có chút xấu hổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào sách của mình, không dám làm việc riêng nữa.


Bối Dao nửa che mặt lại, cũng cảm thấy thẹn vô cùng. Học tiết học của người đàn ông nhà mình mà lại bị một câu bình luận về dáng người của Tần Đông Ni làm cho bối rối, còn bị bắt tận tay.


Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả mọi người vẫn không vội vã rời đi.


Lúc này Bùi Xuyên nói: “Tan học.”


Mọi người bấy giờ mới đứng dậy lục tục rời đi. Ngoài cửa sổ hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu tia nắng vào. Bối Dao mặc một chiếc áo ngắn tay màu anh đào, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.


Tần Đông Ni đã trải qua nửa tiết học sau gian nan cực kỳ. Cô học y, vì thế cô không hiểu những gì giáo sư đang nói!


Hiện tại thật vất vả mới tan học, Tần Đông Ni nhanh chóng nói: “Dao Dao, đi đi đi.”


Nhưng cô vừa dứt lời thì giáo sư Bùi đã đi đến. Đến gần rồi Tần Đông Ni mới cảm thấy người này quá trẻ, mặt mũi tuấn lãng, lạnh lẽo. Hắn đi tới khiến những người còn chưa đi cũng ngẩn người, không đi nữa mà lặng lẽ nhìn.


Tần Đông Ni nghĩ thầm: Xong đời! Vị giáo sư này sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Anh ta đợi tan học mới đến truy cứu chuyện các cô truyền giấy trong giờ sao?


Giáo sư Bùi nhấp môi rồi Tần Đông Ni nghe hắn mở miệng hỏi Bối Dao: “Nghe không hiểu sao?”


Bối Dao ngẩng mặt, nhìn đôi mắt đen của hắn, sau đó thành thật gật đầu.





Tiết học của giáo sư Bùi thì đến sinh viên chuyên ngành còn không hiểu huống chi một kẻ ngoại đạo như cô.


Hắn nói giọng dỗ dành: “Không hiểu chỗ nào? Anh có thể giảng lại.”


Bối Dao ngơ ngác nhìn hắn một cái. Nếu để cô nói thì cô chẳng hiểu cái gì hết. Nhưng nói thế có khiến hắn cảm thấy mất mát hay không? Đây là lần đầu tiên hắn giảng bài đúng không?


Bối Dao cố gắng tìm tòi trong trí nhớ, rồi hỏi: “GPL là cái gì?”


Hắn nói: “Tên gọi tắt của general-purpose language.” Hắn dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để giải thích, “C, Java, Python, đều thuộc về GPL.”


C và Java thì Bối Dao nghe hiểu vì thế cô gật gật đầu, ngọt ngào mà cười, nghiêng nghiêng đầu nói: “Cảm ơn giáo sư Bùi.”


Hắn không nói chuyện, chỉ nhìn cô.


Khi đó trong phòng học có tốp năm tốp ba học sinh còn ở lại, trong đó có hoa khôi khoa máy tính, Đoạn Du.


Mọi người nhìn Đoạn Du bằng ánh mắt đồng tình, có không ít người vui sướng khi người gặp họa. Hóa ra giáo sư không phải không gần nữ sắc mà chỉ thích người xinh đẹp nhất.


Bối Dao hỏi câu đơn giản kia thì được nhưng nếu là người khác thì nhất định đã bị đánh chết.


Sắc mặt Đoạn Du cũng không tốt! Vừa nãy cô ta cũng thấy Tần Đông Ni truyền tờ giấy cho Bối Dao! Người này thế mà cũng mặc kệ! Hoàn toàn mặc kệ.


Bối Dao đứng lên: “Tan học rồi, anh muốn đi ăn cơm chung không?”


Giọng cô thực nhẹ và ngọt, ánh mắt không rời đi mà nhìn về phía giáo sư Bùi. Hắn hình như cũng đang đợi những lời này vì thế lập tức đáp: “Ừ.”


Trong phòng học vô cũng yên tĩnh. Đừng nói những người khác, Tần Đông Ni cũng đang trừng mắt đến sắp lọt xuống!


Bùi Xuyên dẫn đầu đi ra khỏi phòng học chờ Bối Dao.


Đầu hạ tháng 5, Bùi Xuyên đi từ khu dạy học xuống dưới, cả người hắn chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp. Khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng của hắn trầm mặc nhìn về phía sân thể dục xa xa.


Ở đó có người đang chạy bộ, có người tùy ý đá bóng. Trong ngôi trường này, ngoài không khí học tập sôi nổi thì còn có cả hơi thở thanh xuân đầy phấn chấn.


Bối Dao nói lời tạm biệt với Tần Đông Ni rồi đi đến bên người Bùi Xuyên. Cô nhìn theo mắt hắn, đột nhiên nhớ đến mùa đông năm cấp ba đó Bùi Xuyên từng cùng cô đi dạo ở đây.


Khi đó hắn đã sớm chuẩn bị đi tự thú.


Cô có chút đau lòng, cầm lấy bàn tay thon dài của hắn nói: “Em mang anh đi ăn ở căng tin được không?”


Bùi Xuyên đáp: “Ừ.”


Gần khoa máy tính có một căng tin, thấp thoáng đằng sau những cây đại thụ xanh um. Bối Dao lấy hai khay thức ăn, mang theo hắn đi múc cơm.


Nhà ăn này đồ ăn cũng bình thường, nhưng bầu không khí thực náo nhiệt. Cô biết Bùi Xuyên không kén ăn vì thế chọn vài loại thức ăn chay mặn khác nhau cho hắn, sau đó lôi kéo hắn đến ngồi gần cửa sổ.


Sinh viên đi qua đi lại, mà Bùi Xuyên thì hiếm khi ăn cơm ở chỗ nào náo nhiệt thế này.


Bối Dao khá kén ăn, vì thế Bùi Xuyên yên lặng gắp rau cần từ khay của cô sang khay của mình, lại đem cà tím ở khay của mình gắp cho cô.


Ngoài sinh viên của khoa máy tính thì hiếm ai biết vị kia là giáo sư.


Bối Dao không ăn hết cơm, lượng cơm bình thường cô ăn không lớn nhưng dì phục vụ trong nhà ăn lại cho lượng cơm rất nhiều nên thông thường các nữ sinh đều không ăn hết.


Bùi Xuyên yên lặng mà ăn hết số cơm cô ăn còn thừa khiến Bối Dao hơi đỏ mặt nói: “Anh đừng ăn, đồ này em ăn rồi.”


Hắn ăn mấy miếng đã hết, sau đó dùng khăn giấy nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi cho cô, trong mắt ẩn ẩn ý cười.


Cô nhìn nhìn, trong lòng đột nhiên cũng thấy thực ngọt ngào.


Bùi Xuyên cầm tay cô đi tản bộ trong vườn trường. Hoàng hôn chiếu đến khiến người ta thấy ấm áp. Bối Dao nói: “Anh đến B đại giảng bài sao không nói với em?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom