Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 148
ấy chưa từng thích ai. Đây là lần đầu tiên cậu ấy chủ động hỏi thăm tin của một người, có thể thấy là cậu ấy thực sự nghiêm túc.”
Bối Dao dở khóc dở cười, sau đó nghiêm túc nói: “Bác sĩ Trương, cháu kết hôn rồi.”
Bác sĩ Trương trừng mắt thật lớn, sau một lúc lâu mới nói: “Cháu còn trẻ như thế mà đã kết hôn rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Bác sĩ Trương cảm thấy rất đáng tiếc, chủ nhiệm Chu điều kiện thật tốt, Bối Dao cũng xinh đẹp tính cách tốt, hai người nhìn rất xứng. Ai biết Bối Dao đã kết hôn rồi. Bà rất tò mò cô gả cho người thế nào, nhưng vì không thân thiết nên cũng ngại hỏi chuyện nhà cô.
Chuyện Bối Dao kết hôn không bao lâu sau đã lan ra. Chủ nhiệm Chu có chút mất mát, nhưng tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cũng sẽ không làm ra chuyện lì lợm la liếm, mà chỉ có thể cười chúc phúc.
Nhưng ông xã của Bối Dao trước sau chưa từng lộ mặt khiến cho mọi người có chút thổn thức. Anh ta cưới được một người vợ xinh đẹp lại ôn nhu như thế sao lại không chăm sóc, so ra có vẻ kém người đàn ông vàng của bệnh viện là bác sĩ Chu.
Trong khoảng thời gian này Bùi Xuyên vẫn đang vội vàng nghiên cứu. Loại công việc của bọn họ dù sao cũng đóng góp vào thúc đẩy khoa học kỹ thuật, một khi hạng mục được triển khai thì có đôi khi không thể dừng lại. Mấy ngày nay bọn họ đều mệt mỏi đến nằm bò ra đất mà ngủ, cũng không thể về nhà. Hôm nay nghiên cứu có được tiến triển thì hắn mới coi như hoàn thành.
Ánh nắng tháng tám nóng bức, Bùi Xuyên mua riêng kem cho cô. Đó là viên kem có đính công chúa Disney, dùng băng khô để bảo quản vì sợ tan.
Lúc hắn đến thì vẫn chưa đến giờ tan tầm, có người tò mò ló đầu ra, chỉ thấy một chiếc Lamborghini màu bạc đậu bên ngoài.
Lamborghini! Siêu xe đó.
Tuy màu sắc của nó không nổi bật nhưng chỉ cần là người am hiểu chút đã nhận ra. Lúc tan tầm, mọi người nhịn không được thăm dò mà nhìn ngó.
Rất nhanh chủ xe đã bước xuống dưới. Đó là một người trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần đen dài, nhìn lạnh lùng, không có cảm giác dễ gần.
Hắn rất trẻ lại dùng đôi mắt đen nhìn về đây, bộ dáng như đang đợi ai. Mọi người sôi nổi suy đoán không biết hắn chờ ai? Nhưng còn chưa kịp thảo luận ra kết quả thì đã thấy bác sĩ tiểu Bối của khoa nhi nhảy nhót nhào vào ngực hắn.
“Bùi Xuyên, Bùi Xuyên! Em rất nhớ anh!”
Trong chớp mắt đó người đàn ông kia nhẹ nhàng nở nụ cười. Hắn lấy kem từ trong xe ra đưa cho cô, chờ cô ngồi vào ghế phụ xong mới giúp cô cột dây an toàn.
Cô ôm kem, lúc hắn rũ mắt thì tranh thủ ngọt ngào hôn lên má hắn. Ý cười trên mặt hắn càng sâu, sau đó hắn ngồi vào ghế điều khiển.
Hai người cũng không biết rất nhiều người khác đang lặng vẽ vây xem. Động tác hắn cúi người giúp cô thắt dây an toàn đúng là khiến các tiểu hộ sĩ đỏ mặt hâm mộ.
Làm gì có chuyện không săn sóc! Rõ ràng là yêu chiều vợ như bảo bối mà!
Từ ngày đó, trong bệnh viện không còn lời đồn nói ông xã của Bối Dao thua bác sĩ Chu nữa.
Có vài người tình yêu thể hiện ra từ đôi mắt. Mọi thứ ở bên ngoài chỉ là thích, chỉ có tình cảm bên trong mới là yêu khắc cốt.
Bùi Xuyên ở viện nghiên cứu mệt mỏi vài ngày khiến Bối Dao đau lòng cực kỳ: “Nhất định anh lại không ngủ và ăn đúng giờ đúng không?”
Hắn cảm thấy buồn cười, trên đời này chắc chỉ có cô quan tâm đến ăn ngủ của hắn. Bùi Xuyên nói: “Trong khoảng thời gian này anh không vội nên sẽ ở bên em. Công việc ở bệnh viện đã quen chưa? Có bị bắt nạt không?”
Bối Dao nói: “Rất thích ạ, các bạn nhỏ rất đáng yêu, các tiền bối cũng dạy em nhiều thứ.” Sau đó cô đột nhiên nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Chỉ có một chút không quen, đó là rất nhớ anh.”
Cô hiếm khi nói lời âu yếm. Lúc trước vừa thấy cô nói nhớ hắn thì hắn còn tưởng cô nói đùa. Nay cô nghiêm túc nói khiến hắn có chút sửng sốt.
Hắn đè nén trái tim đang đập kịch liệt, trên mặt lại làm như không có việc gì hỏi: “Làm sao vậy?”
Bối Dao có chút mờ mịt, lại có chút tủi thân mà nói: “Mấy ngày trước em hơi mất ngủ, cảm giác quái quái. Nửa đêm em khát nước lại phát hiện không có nước sôi để nguội ở mép giường, chăn cũng rơi xuống đất, ban đêm lại nhớ đến mấy chuyện quỷ ma ngày trước nghe thấy.”
Kỳ thật còn có nhiều điều nữa, ví dụ như không có ai ôm cô kể chuyện trời nam đất bắc. Buổi sáng không có người xỏ tất cho cô, sữa bò cũng phải tự mình hâm nóng, mà bàn tay lúc nắm chặt lại chỉ có hư vô. Cũng không có người đàn ông nào yêu cầu cô vụng về thắt cà vạt cho mình, cũng không có người ăn hộ những món cô không thích ăn.
Có một đêm, cô đột nhiên hiểu ra cái cảm giác kỳ quặc này là gì. Đó là cảm giác quyến luyến từ đáy lòng, khiến người ta tủi thân đến muốn rơi lệ.
Năm lớp 10 cô cũng không gặp hắn một năm. Khi đó cô tức giận Tào Lị đã khiến Bùi Xuyên không có nhà nhưng Bối Dao khi đó cũng không thấy có cảm giác gì lớn, bởi vì cô hiểu có một ngày hai người sẽ gặp lại nhau.
Sau này cô ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ hắn, nhưng chỉ là nhớ như thế, giống với người thân trong gia đình. Một đời người quả thực không có quá nhiều việc người ta không thể sống thiếu.
Nhưng mà một tháng này không thấy Bùi Xuyên, rất nhiều lần cô đã tủi thân đến phát khóc lúc nửa đêm. Loại cảm xúc thình lình, vô cùng yếu ớt này khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thật giống như là hắn đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô. Cô lớn đến thế này rồi mà lần đầu tiên mới hiểu rõ tư vị tưởng niệm khắc cốt là gì.
Lúc Bùi Xuyên nói một tháng này hắn sẽ không thể về nhà thì cô còn vui sướng nói hẹn gặp lại, nhưng nếu hiện tại hắn nói hắn lại phải đi thì có lẽ cô sẽ lập tức khóc ngay.
Thật kỳ quái.
Hắn mím môi, cố gắng nhẫn nhịn xao động trong lòng. Hắn cũng không nghĩ đến cuối cùng mình sẽ có kết quả này.
Thật là…… Vừa lòng đến không thể lại vừa lòng.
Nhưng mà bộ dạng mờ mịt của cô hiện tại khiến hắn hiểu nếu hắn dám cười thì sẽ khiến cô tức điên lên. Vì thế Bùi Xuyên chỉ có thể nhịn xuống, bình tĩnh nói: “Đêm nay không sợ.”
Cô vui mừng gật gật đầu, còn muốn đưa ra yêu cầu: “Không cần nước sôi để nguội, em muốn nước ô mai.”
Hiện tại cô muốn ngôi sao hắn cũng sẽ hái xuống cho cô. Bùi Xuyên rất là vừa lòng nói: “Được.”
Thời tiết tháng 8 khô nóng, trong khoảng thời gian này Bùi Xuyên cũng không tốt hơn cô là bao. Hắn cố gắng làm việc đến mệt mỏi mới có thể không nghĩ nhiều. Hiện tại người đã ở trong lòng, vừa mềm lại ôn nhu khiến hắn hiếm lạ vô cùng.
Tiểu biệt thắng tân hôn, bên ngoài cây cối xào xạc, ve kêu từng trận, đèn đuốc sáng trưng.
Hiện giờ Bùi Xuyên cởi mở hơn nhiều, lúc thân thiết Bối Dao còn muốn đi sờ sờ chỗ chân cụt của hắn. Hắn thường gồng mình đến nỗi cánh tay nổi đầy gân xanh, không thể không nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô để cô không làm bậy.
Biết làm sao bây giờ, hắn không đánh không mắng được, còn chiều đến mức cô gái nhỏ sẽ chơi xấu.
Cô lẩm bẩm: “Keo kiệt.”
Người này quá nguyên tắc, thứ hắn đã nhận định thì sẽ không chịu thay đổi. Giống như việc không cho cô chạm vào phần chân cụt, cô vừa vượt rào là hắn sẽ cảnh giác đến cả người căng chặt lên.
Hai vợ chồng lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ. Bối Dao có thói quen uống nước giữa đêm vì thế cô bò bậy uống nước ô mai. Nhưng mới uống được hai ngụm thì cô đã nước mắt lưng tròng đánh thức Bùi Xuyên dậy.
Bùi Xuyên tỉnh lại, thấy khuôn mặt nhỏ như hoa lê dính nước mưa của cô thì cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất. Hắn vội lau nước mắt cho cô hỏi: “Làm sao vậy, ngoan không khóc.”
Bối Dao cảm thấy không tốt lắm, cô nói: “Em đau bụng, giống như đổ máu.”
Lúc này Bùi Xuyên cũng luống cuống, vừa thấy quả nhiên có một vệt máu hồng trên khăn trải giường thì hắn vội vàng đem Bối Dao đến bệnh viện. Bác sĩ vừa bực mình vừa buồn cười: “Có thai rồi, hai tháng, hai cô cậu…… Thôi bỏ đi, đứa bé không có việc gì, về sau chú ý là được.”
Bùi Xuyên vẫn còn kinh ngạc đến không nói ra lời, cái bánh có nhân này là từ đâu ra đây?
Hắn xoa xoa thái dương, sau một lúc lâu mới ôm lấy Bối Dao lúc này đã kinh ngạc đến ngây người, bất đắc dĩ nói: “Anh không ở nhà mà em cũng không để ý đến kỳ sinh lý của mình sao?”
Bối Dao cảm thấy có chút mất mặt, kỳ sinh lý của con gái không phải lúc nào cô cũng nhớ, hơn nữa lúc đó cô chỉ nhớ hắn.
Bởi vì bị chảy máu nên cô có chút hoảng, luôn có loại cảm giác không chân thật. Sau một lúc lâu Bối Dao nhẹ nhàng sờ sờ bụng nhỏ của mình, lộ ra một một nụ cười ngu đần: “Bùi Xuyên, anh sắp làm ba rồi.”
“Ừ.” Trong lòng hắn ấm áp, nhưng lại không nói được lời nào.
Triệu Chi Lan biết Bối Dao mang thai thì rất vui vẻ. Bà chủ động đến chăm sóc Bối Dao.
Bối Dao dở khóc dở cười, sau đó nghiêm túc nói: “Bác sĩ Trương, cháu kết hôn rồi.”
Bác sĩ Trương trừng mắt thật lớn, sau một lúc lâu mới nói: “Cháu còn trẻ như thế mà đã kết hôn rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Bác sĩ Trương cảm thấy rất đáng tiếc, chủ nhiệm Chu điều kiện thật tốt, Bối Dao cũng xinh đẹp tính cách tốt, hai người nhìn rất xứng. Ai biết Bối Dao đã kết hôn rồi. Bà rất tò mò cô gả cho người thế nào, nhưng vì không thân thiết nên cũng ngại hỏi chuyện nhà cô.
Chuyện Bối Dao kết hôn không bao lâu sau đã lan ra. Chủ nhiệm Chu có chút mất mát, nhưng tất cả mọi người đều là người trưởng thành, cũng sẽ không làm ra chuyện lì lợm la liếm, mà chỉ có thể cười chúc phúc.
Nhưng ông xã của Bối Dao trước sau chưa từng lộ mặt khiến cho mọi người có chút thổn thức. Anh ta cưới được một người vợ xinh đẹp lại ôn nhu như thế sao lại không chăm sóc, so ra có vẻ kém người đàn ông vàng của bệnh viện là bác sĩ Chu.
Trong khoảng thời gian này Bùi Xuyên vẫn đang vội vàng nghiên cứu. Loại công việc của bọn họ dù sao cũng đóng góp vào thúc đẩy khoa học kỹ thuật, một khi hạng mục được triển khai thì có đôi khi không thể dừng lại. Mấy ngày nay bọn họ đều mệt mỏi đến nằm bò ra đất mà ngủ, cũng không thể về nhà. Hôm nay nghiên cứu có được tiến triển thì hắn mới coi như hoàn thành.
Ánh nắng tháng tám nóng bức, Bùi Xuyên mua riêng kem cho cô. Đó là viên kem có đính công chúa Disney, dùng băng khô để bảo quản vì sợ tan.
Lúc hắn đến thì vẫn chưa đến giờ tan tầm, có người tò mò ló đầu ra, chỉ thấy một chiếc Lamborghini màu bạc đậu bên ngoài.
Lamborghini! Siêu xe đó.
Tuy màu sắc của nó không nổi bật nhưng chỉ cần là người am hiểu chút đã nhận ra. Lúc tan tầm, mọi người nhịn không được thăm dò mà nhìn ngó.
Rất nhanh chủ xe đã bước xuống dưới. Đó là một người trẻ tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần đen dài, nhìn lạnh lùng, không có cảm giác dễ gần.
Hắn rất trẻ lại dùng đôi mắt đen nhìn về đây, bộ dáng như đang đợi ai. Mọi người sôi nổi suy đoán không biết hắn chờ ai? Nhưng còn chưa kịp thảo luận ra kết quả thì đã thấy bác sĩ tiểu Bối của khoa nhi nhảy nhót nhào vào ngực hắn.
“Bùi Xuyên, Bùi Xuyên! Em rất nhớ anh!”
Trong chớp mắt đó người đàn ông kia nhẹ nhàng nở nụ cười. Hắn lấy kem từ trong xe ra đưa cho cô, chờ cô ngồi vào ghế phụ xong mới giúp cô cột dây an toàn.
Cô ôm kem, lúc hắn rũ mắt thì tranh thủ ngọt ngào hôn lên má hắn. Ý cười trên mặt hắn càng sâu, sau đó hắn ngồi vào ghế điều khiển.
Hai người cũng không biết rất nhiều người khác đang lặng vẽ vây xem. Động tác hắn cúi người giúp cô thắt dây an toàn đúng là khiến các tiểu hộ sĩ đỏ mặt hâm mộ.
Làm gì có chuyện không săn sóc! Rõ ràng là yêu chiều vợ như bảo bối mà!
Từ ngày đó, trong bệnh viện không còn lời đồn nói ông xã của Bối Dao thua bác sĩ Chu nữa.
Có vài người tình yêu thể hiện ra từ đôi mắt. Mọi thứ ở bên ngoài chỉ là thích, chỉ có tình cảm bên trong mới là yêu khắc cốt.
Bùi Xuyên ở viện nghiên cứu mệt mỏi vài ngày khiến Bối Dao đau lòng cực kỳ: “Nhất định anh lại không ngủ và ăn đúng giờ đúng không?”
Hắn cảm thấy buồn cười, trên đời này chắc chỉ có cô quan tâm đến ăn ngủ của hắn. Bùi Xuyên nói: “Trong khoảng thời gian này anh không vội nên sẽ ở bên em. Công việc ở bệnh viện đã quen chưa? Có bị bắt nạt không?”
Bối Dao nói: “Rất thích ạ, các bạn nhỏ rất đáng yêu, các tiền bối cũng dạy em nhiều thứ.” Sau đó cô đột nhiên nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Chỉ có một chút không quen, đó là rất nhớ anh.”
Cô hiếm khi nói lời âu yếm. Lúc trước vừa thấy cô nói nhớ hắn thì hắn còn tưởng cô nói đùa. Nay cô nghiêm túc nói khiến hắn có chút sửng sốt.
Hắn đè nén trái tim đang đập kịch liệt, trên mặt lại làm như không có việc gì hỏi: “Làm sao vậy?”
Bối Dao có chút mờ mịt, lại có chút tủi thân mà nói: “Mấy ngày trước em hơi mất ngủ, cảm giác quái quái. Nửa đêm em khát nước lại phát hiện không có nước sôi để nguội ở mép giường, chăn cũng rơi xuống đất, ban đêm lại nhớ đến mấy chuyện quỷ ma ngày trước nghe thấy.”
Kỳ thật còn có nhiều điều nữa, ví dụ như không có ai ôm cô kể chuyện trời nam đất bắc. Buổi sáng không có người xỏ tất cho cô, sữa bò cũng phải tự mình hâm nóng, mà bàn tay lúc nắm chặt lại chỉ có hư vô. Cũng không có người đàn ông nào yêu cầu cô vụng về thắt cà vạt cho mình, cũng không có người ăn hộ những món cô không thích ăn.
Có một đêm, cô đột nhiên hiểu ra cái cảm giác kỳ quặc này là gì. Đó là cảm giác quyến luyến từ đáy lòng, khiến người ta tủi thân đến muốn rơi lệ.
Năm lớp 10 cô cũng không gặp hắn một năm. Khi đó cô tức giận Tào Lị đã khiến Bùi Xuyên không có nhà nhưng Bối Dao khi đó cũng không thấy có cảm giác gì lớn, bởi vì cô hiểu có một ngày hai người sẽ gặp lại nhau.
Sau này cô ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ hắn, nhưng chỉ là nhớ như thế, giống với người thân trong gia đình. Một đời người quả thực không có quá nhiều việc người ta không thể sống thiếu.
Nhưng mà một tháng này không thấy Bùi Xuyên, rất nhiều lần cô đã tủi thân đến phát khóc lúc nửa đêm. Loại cảm xúc thình lình, vô cùng yếu ớt này khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Thật giống như là hắn đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô. Cô lớn đến thế này rồi mà lần đầu tiên mới hiểu rõ tư vị tưởng niệm khắc cốt là gì.
Lúc Bùi Xuyên nói một tháng này hắn sẽ không thể về nhà thì cô còn vui sướng nói hẹn gặp lại, nhưng nếu hiện tại hắn nói hắn lại phải đi thì có lẽ cô sẽ lập tức khóc ngay.
Thật kỳ quái.
Hắn mím môi, cố gắng nhẫn nhịn xao động trong lòng. Hắn cũng không nghĩ đến cuối cùng mình sẽ có kết quả này.
Thật là…… Vừa lòng đến không thể lại vừa lòng.
Nhưng mà bộ dạng mờ mịt của cô hiện tại khiến hắn hiểu nếu hắn dám cười thì sẽ khiến cô tức điên lên. Vì thế Bùi Xuyên chỉ có thể nhịn xuống, bình tĩnh nói: “Đêm nay không sợ.”
Cô vui mừng gật gật đầu, còn muốn đưa ra yêu cầu: “Không cần nước sôi để nguội, em muốn nước ô mai.”
Hiện tại cô muốn ngôi sao hắn cũng sẽ hái xuống cho cô. Bùi Xuyên rất là vừa lòng nói: “Được.”
Thời tiết tháng 8 khô nóng, trong khoảng thời gian này Bùi Xuyên cũng không tốt hơn cô là bao. Hắn cố gắng làm việc đến mệt mỏi mới có thể không nghĩ nhiều. Hiện tại người đã ở trong lòng, vừa mềm lại ôn nhu khiến hắn hiếm lạ vô cùng.
Tiểu biệt thắng tân hôn, bên ngoài cây cối xào xạc, ve kêu từng trận, đèn đuốc sáng trưng.
Hiện giờ Bùi Xuyên cởi mở hơn nhiều, lúc thân thiết Bối Dao còn muốn đi sờ sờ chỗ chân cụt của hắn. Hắn thường gồng mình đến nỗi cánh tay nổi đầy gân xanh, không thể không nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô để cô không làm bậy.
Biết làm sao bây giờ, hắn không đánh không mắng được, còn chiều đến mức cô gái nhỏ sẽ chơi xấu.
Cô lẩm bẩm: “Keo kiệt.”
Người này quá nguyên tắc, thứ hắn đã nhận định thì sẽ không chịu thay đổi. Giống như việc không cho cô chạm vào phần chân cụt, cô vừa vượt rào là hắn sẽ cảnh giác đến cả người căng chặt lên.
Hai vợ chồng lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ. Bối Dao có thói quen uống nước giữa đêm vì thế cô bò bậy uống nước ô mai. Nhưng mới uống được hai ngụm thì cô đã nước mắt lưng tròng đánh thức Bùi Xuyên dậy.
Bùi Xuyên tỉnh lại, thấy khuôn mặt nhỏ như hoa lê dính nước mưa của cô thì cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất. Hắn vội lau nước mắt cho cô hỏi: “Làm sao vậy, ngoan không khóc.”
Bối Dao cảm thấy không tốt lắm, cô nói: “Em đau bụng, giống như đổ máu.”
Lúc này Bùi Xuyên cũng luống cuống, vừa thấy quả nhiên có một vệt máu hồng trên khăn trải giường thì hắn vội vàng đem Bối Dao đến bệnh viện. Bác sĩ vừa bực mình vừa buồn cười: “Có thai rồi, hai tháng, hai cô cậu…… Thôi bỏ đi, đứa bé không có việc gì, về sau chú ý là được.”
Bùi Xuyên vẫn còn kinh ngạc đến không nói ra lời, cái bánh có nhân này là từ đâu ra đây?
Hắn xoa xoa thái dương, sau một lúc lâu mới ôm lấy Bối Dao lúc này đã kinh ngạc đến ngây người, bất đắc dĩ nói: “Anh không ở nhà mà em cũng không để ý đến kỳ sinh lý của mình sao?”
Bối Dao cảm thấy có chút mất mặt, kỳ sinh lý của con gái không phải lúc nào cô cũng nhớ, hơn nữa lúc đó cô chỉ nhớ hắn.
Bởi vì bị chảy máu nên cô có chút hoảng, luôn có loại cảm giác không chân thật. Sau một lúc lâu Bối Dao nhẹ nhàng sờ sờ bụng nhỏ của mình, lộ ra một một nụ cười ngu đần: “Bùi Xuyên, anh sắp làm ba rồi.”
“Ừ.” Trong lòng hắn ấm áp, nhưng lại không nói được lời nào.
Triệu Chi Lan biết Bối Dao mang thai thì rất vui vẻ. Bà chủ động đến chăm sóc Bối Dao.
Bình luận facebook