Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 25
Tháng 8, Tưởng Văn Quyên dọn ra ngoài ở, bà vén tóc bên tai, đối với con trai nói: “Mẹ phải đi công tác, qua một đoạn thời gian sẽ trở về, con học tập thật tốt, có muốn quà gì không?”
“Không có, lên đường bình an.”
Tưởng Văn Quyên ở trong ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm của con trai, sinh ra một chút hoảng loạn, nhưng mà bà vẫn là giả dạng bộ dáng dường như không có việc gì rồi rời đi.
Bùi Xuyên biết bà gấp không chờ nổi mà hướng về phía “Hạnh phúc” của bà.
Chờ Tưởng Văn Quyên đi thật lâu, Bùi Xuyên trở lại phòng. Anh ấn xuống cái nút màu đỏ trong tay, tai nghe truyền đến tiếng xẹt xẹt của âm thanh.
Truyền đến thanh âm mang tiếng cười của người đàn ông: “Như thế nào lâu như vậy mới đến?”
Tưởng Văn Quyên trả lời: “Em giải thích với con trai phải đi rất lâu, em nói với thằng bé em phải đi công tác.”
“Em như vậy cũng không được, dù sao cũng phải nói chân tướng cho thằng bé.”
“Em biết, nhưng mà không phải muốn thằng bé thi sơ trung sao, em cùng Bùi Hạo Bân thương lượng, chờ đến khi thằng bé thi xong lại nói.”
“Kia……” Thanh âm của người đàn ông có chút do dự, “Hai người ly hôn thì con em sẽ đi với ai?”
Đầu kia trầm mặc thật lâu.
Bùi Xuyên lạnh lùng ấn xuống nút kết thúc, sau đó thiết bị nghe trộm anh chế tạo, anh nhấn xuống nút tiêu hủy. Anh lần đầu tiên thống hận chính mình ở phương diện khoa học điện tử thiên phú có như vậy, anh ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng Tưởng Văn Quyên thật là đi công tác. Nhưng mẹ anh vẫn như cũ ở năm anh còn không có hoàn toàn lớn lên này bỏ anh mà đi.
Đôi chân tàn tật này của anh, phần còn lại của đôi chân bị cụt mang đến ác mộng cho người khác, thì đời này anh sẽ không bao giờ để cho bất luận kẻ nào thấy.
Tháng 1 năm 2005, mùa đông lạnh thấu xương vừa mới tới, thầy giáo trước bục giảng đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc mà nói: “Các bạn học, năm nay là năm sơ tam cuối cùng của các em, học kỳ sau các em tới trường học, cũng đã là học kỳ cuối của sơ tam. Thầy hy vọng nhìn thấy một diện mạo hoàn toàn mới của các em, kỳ nghỉ ở nhà ôn tập thật tốt, lớp chúng ta vẫn luôn là tấm gương tốt, hy vọng năm nay thầy có thể nhận được tin tức học sinh của mình thi đậu Nhất, Tam, Lục Trung.”
Bọn học sinh sơ tam đã đồng ý, mọi người đồng thời hô Vâng!
“Như vậy, kế tiếp liền nghỉ đông, mọi người chú ý an toàn, không cần đi chỗ nước sâu, đi chơi ngoài sông, chúc mọi người có một năm mới vui vẻ!”
“Chúc thầy năm mới vui vẻ!” Tiếng hoan hô dậy sóng, thầy giáo cười lắc đầu, đều vẫn là một đám thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi a.
Hoa Đình đeo cặp sách vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà cùng Bối Dao đi cùng một chỗ: “Dao Dao cậu thật lợi hại, thi đứng thứ ba lớp chúng ta.”
Bối Dao cười cười, Bùi Xuyên mới là lợi hại nhất. Nếu không phải cùng học với anh chung một lớp, cô cũng sẽ không biết hóa ra người luôn đứng đầu vẫn luôn là Bùi Xuyên.
Hai tiểu thiếu nữ ở ngã rẽ tách ra, Hoa Đình dùng sức mà lắc lắc tay, đôi tay đặt ở bên miệng làm thành loa: “Sang năm gặp!”
“Sang năm gặp!”
Thời điểm Bối Dao về nhà, không trung lại có tuyết rơi.
“Dao Dao mau vào đi, nhìn cái gì đấy!”
“Mẹ.” Bối Dao quay đầu lại, thấy Triệu Chi Lan đứng ôm con ở phòng đi thuê.
Tiểu Bối Quân mới mười tháng, đôi mắt tròn xoe tò mò mà nhìn khắp nơi. Thấy chị gái, tay nhỏ mừng rỡ thẳng múa may.
Triệu Chi Lan bị tay nhỏ của cậu nhóc đánh tới gương mặt, đem cậu nhóc gói kỹ lưỡng dở khóc dở cười: “Liền thích chị gái con có phải hay không? Nhìn thấy cha con cũng chưa thấy hưng phấn như vậy.”
Em bé Bối Quân bắt giữ đến hai chữ chị gái của mẹ nói, ê ê a a lặp lại: “Chi, chi chi.”
Bối Dao chóp mũi cọ cọ lên gương mặt ấm hồ hồ của cậu nhóc, cười sửa lại: “Là chị gái.”
“Chi chi.”
Tiểu Bối Quân chữ thứ nhất học được không phải cha hay mẹ, mà là chị gái.
Triệu Chi Lan nói: “Buổi tối về nhà thu thập đồ vật con muốn mang đi, năm nay chúng ta đi nhà bà ngoại ăn tết.” Rốt cuộc mang theo đứa con thứ hai “Không hợp pháp” này, đi nhà mẹ đẻ bên kia ăn tết, bà ngoại Bối Dao còn có thể giúp một tay chăm sóc con trai, nghĩ như thế nào đều là lựa chọn tốt nhất.
Bối Dao là một đứa trẻ vị thành niên, căn bản không đến lượt cô quyết định, cô gật gật đầu, buổi tối đi theo Bối Lập Tài trở về thu thập đồ vật.
“Cha, con xuống tầng một chuyến.”
“Được, về sớm một chút nha.”
“Dạ.”
Bối Dao bước qua mặt đường ẩm ướt, tháng 1 thành phố C năm nay tuyết còn chưa có dày lên, bầu trời rơi xuống một chút tuyết nhỏ xíu.
Bối Dao xuống tầng, vừa lúc gặp Bùi Xuyên ra ngoài.
Thiếu niên mặc áo lông vũ màu xanh biển, anh kéo khóa kéo đến chỗ hầu kết , trêи mặt không có gì biểu tình.
Hai người vừa thấy mặt, đều dừng bước chân. Tuyết nhỏ rơi trêи lông mi cô, mắt hạnh của Bối Dao nhiễm chút ý cười: “Bùi Xuyên, sao cậu lại ra ngoài đây?”
“Giúp cha tớ lấy thư.”
Lá thư kia gửi sai chỗ, gửi tới hòm thư của nhà đối diện. Người đưa thư vừa mới gọi điện thoại lại đây xin lỗi.
Bối Dao đi theo phía sau anh, nhìn anh đi đến đối diện đem phong thư thật dày lấy ra.
Bùi Xuyên quay đầu lại, liền đối diện đôi mắt long lanh nước của cô. Bước chân của anh dừng một chút: “Đi theo tớ làm cái gì?”
“Năm nay tớ phải đi nhà bà ngoại ăn tết, lần sau gặp lại chính là mùa xuân sang năm, Bùi Xuyên, năm mới vui vẻ!”
“Ừ.” Anh nhẹ giọng nói, “Năm mới vui vẻ.”
“Tớ lần đầu tiên rời nhà lâu như vậy.” Mũi chân cô bất an mà đá đá bồn hoa ven, “Cũng thật lâu không thể thấy cậu, Bùi Xuyên, cậu phải nhớ kỹ uống nhiều nước, ăn tết nhất định không cần buồn ở nhà, có thể cùng bọn Trần Hổ cùng nhau chơi ném pháo.”
Bùi Xuyên nhìn mắt cô, không có phản bác: “Ừ.”
Cô cười nhón chân lên, mắt hạnh ở mênh ʍôиɠ bóng đêm cùng trong sắc tuyết như là ánh trăng thuần tịnh sáng tỏ: “Bùi Xuyên, chờ tớ trở lại cậu nhất định lại cao lên rồi. Tớ hiện tại so với cậu thấp hơn khá nhiều.”
Cô so một chút, tiểu thiếu nữ mấy năm nay vóc dáng cũng đã cao lên, hiện giờ là 163, Bối Dao nhớ rõ mình về sau là có 165, mà Bùi Xuyên đeo chi giả, chi giả là căn cứ theo thân cao cùng phát ɖu͙ƈ của thiếu niên mà điều chỉnh, hiện giờ Bùi Xuyên nhìn qua có 175. Mà anh lúc học cao trung mới bắt đầu cao lên không ngừng, trong trí nhớ của Bối Dao thì Bùi Xuyên đeo chi giả vào cao gần đến 186.
Anh vốn là nên lớn lên rất cao.
Bùi Xuyên nhìn bông tuyết trêи sợi tóc mềm mại của Bối Dao, nhàn nhạt ra tiếng hỏi cô: “Khi nào trở về?”
“Mẹ tớ nói hai tháng, khả năng trước khai giảng thì trở về. Chờ tớ trở lại, mang đặc sản cho cậu!” Ngữ điệu cô ôn nhu thanh thúy, không biết khi nào, Bối Dao liền rút đi đồng âm, tiếng nói thành bộ dáng hiện giờ, mang theo thiếu nữ ngọt thanh, rồi lại như là gió tháng ba ôn nhu.
Mà Bùi Xuyên còn ở thời kỳ vỡ giọng, tiếng nói thiếu niên thô dát khó nghe, anh nhẹ nhàng lên tiếng, Bối Dao lưu luyến mỗi bước đi rời đi.
Cô đi lên thang lầu, còn đang cười hướng anh nói: “Cậu chờ tớ trở lại nha ——”
Không nghĩ tới khi gặp lại nhau, hai người lại là hai hoàn cảnh khác nhau.
~~~
Bối Dao quấn khăn quàng cổ màu đỏ ngồi ở cửa gỗ cửa, bên người có một con dê con cúi đầu ngửi ngửi nghe ngóng khắp nơi.
Cô ôm tiểu Bối Quân, cậu nhóc nhìn chằm chằm con dê con nhìn không chớp mắt, Bối Dao nhịn không được cười cười. Bối Quân khi còn nhỏ rất ngoan, trưởng thành bướng bỉnh chút, đứa nhỏ này thường thường nhìn đến một đồ vật thú vị nào đó liền có thể chính mình ê ê a a vừa nói vừa xem nửa ngày.
Giữa trưa mặt trời ấm áp treo cao, đỉnh núi tuyết đọng lại còn chưa tan đi.
Trong viện mấy con gà mái cao ngạo mà đi dạo bước chân đi tới đi lui.
Nhà bà ngoại Bối Dao ở nông thôn, trong nhà có một đống nhà trệt. Trong viện nuôi gà con cùng dê con. Thời trẻ bà ngoại còn nuôi lợn, mấy năm nay lại không nuôi nữa. Thôn Triệu gia là cố hương của hai người Triệu Chi Lan cùng Triệu Tú, bởi vì dư vị ăn tết còn sót lại, trẻ con sẽ ở bên vũng bùn chơi pháo.
Đem bật lửa đốt pháo lên rồi ném đi, qua không quá hai giây liền “Phanh” một tiếng, vũng bùn cùng nước đều bị bắn lên tung tóe, vô cùng thú vị.
Buổi sáng Triệu Chi Lan cùng bà ngoại Bối Dao đi họp chợ, chỉ chốc lát sau bọn họ cùng phụ nữ trong thôn đã trở lại.
Ở thật xa thấy Bối Dao ôm em trai, thần sắc Triệu Chi Lan nhu hòa.
Thím Trương nói: “Đó là Dao Dao nhà cô à, tôi khi còn nhỏ gặp qua hai lần, đều đã lớn như vậy, nha, trở nên xinh đẹp như vậy, đều nhận không ra.”
Triệu Chi Lan cười nói: “Con trẻ lớn lên thật sự là nhanh.”
Cùng đi cùng một chỗ với bọn họ còn có người phụ nữ trẻ tuổi mới kết hôn là Trần Lan Lan. Trần Lan Lan vốn dĩ cho rằng đây là quen nói lời khen tặng thôi, rốt cuộc nơi này nhóm các thím gặp người liền nói, thằng bé nhà cô lớn lên thật tuấn tú, con gái nhà cô thật xinh đẹp, bởi vậy Trần Lan Lan trêи mặt cười, trong lòng không để bụng.
Kết quả Trần Lan Lan ngẩng đầu vừa thấy cạnh cửa Triệu gia có một cô gái đang đứng, cả người ước chừng sửng sốt mau một phút đồng hồ. Cô ta trước nay chưa thấy qua cô gái nào trổ mã xinh đẹp đến như vậy!
Lúc đó là trung tuần tháng 2, sớm đã qua tết Nguyên Tiêu, cô gái nhỏ kia mặc áo khoác phấn bạch, trêи cổ quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ, tóc dài nhu nhu rối tung xuống dưới, đuôi tóc có chỗ hơi cuốn. Màu da trắng nõn, mày đẹp mắt hạnh, môi anh đào tinh xảo, môi châu nhi mượt mà đáng yêu. Khuôn mặt thiếu nữ linh động, tròng mắt như nước linh nho đen, liềm diễm ngập nước, lại bởi vì tuổi còn nhỏ phá lệ chọc người trìu mến.
Đừng nói một đám nữ nhân kinh ngạc, ngay cả mẹ Bối Dao thân là Triệu Chi Lan, nhìn đến con gái nhà mình gầy xuống, đều có một chốc thất thần.
Từ sau khi tới nhà bà ngoại, Bối Dao mới đột nhiên bắt đầu gầy xuống.
Chúa sáng thế thiên vị thiếu nữ này, má cô dần dần rút đi sự non nớt của trẻ con, mang lên thiếu nữ hồn nhiên. Eo nhỏ thon thon đến nỗi một tay có thể ôm hết, trước ngực lại phình phình. Mùa đông này một hồi tuyết lớn qua đi, điêu khắc một thiếu nữ tinh xảo như họa, ngây thơ động lòng người.
Bối Dao của bà đã trưởng thành.
Một ngày nào đó đột nhiên thấy Bối Dao như vậy, Triệu Chi Lan sau một lúc lâu nói không nên lời. Bà cứng họng một lát, nhìn con gái tuổi còn nhỏ liền tuyệt sắc chi tư, trước kia như thế nào không nghĩ tới Bối Dao sau khi lớn lên lại xinh đẹp như vậy? Sau khi gầy đi, đẹp tinh xảo đẹp đến kỳ lại. Quả thực không giống con gái ngoan mà Triệu Chi Lan bà có thể sinh ra được.
Triệu Chi Lan đột nhiên cảm thấy, khi Bối Dao tuổi nhỏ hay bị Triệu Tú lấy ra cùng Phương Mẫn Quân so sánh có vẻ có chút buồn cười, Triệu Tú nếu là thấy Bối Dao hiện tại, phỏng chừng so cũng không dám so. Phương Mẫn Quân dựa vào mặt mày giống Thường Tuyết xuất chúng, mà Bối Daođẹp tự nhiên động lòng người như trong tranh vẽ.
Bà ngoại Bối Dao đeo sọt, tiếp nhận cháu ngoại trong lòng ngực Bối Dao, đối với Bối Dao nói: “Đi nghỉ đi, nơi này bà ngoại cùng mẹ con là được rồi. Hôm nay mua bánh mật ăn.”
Bối Dao cười gật đầu.
“Không có, lên đường bình an.”
Tưởng Văn Quyên ở trong ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm của con trai, sinh ra một chút hoảng loạn, nhưng mà bà vẫn là giả dạng bộ dáng dường như không có việc gì rồi rời đi.
Bùi Xuyên biết bà gấp không chờ nổi mà hướng về phía “Hạnh phúc” của bà.
Chờ Tưởng Văn Quyên đi thật lâu, Bùi Xuyên trở lại phòng. Anh ấn xuống cái nút màu đỏ trong tay, tai nghe truyền đến tiếng xẹt xẹt của âm thanh.
Truyền đến thanh âm mang tiếng cười của người đàn ông: “Như thế nào lâu như vậy mới đến?”
Tưởng Văn Quyên trả lời: “Em giải thích với con trai phải đi rất lâu, em nói với thằng bé em phải đi công tác.”
“Em như vậy cũng không được, dù sao cũng phải nói chân tướng cho thằng bé.”
“Em biết, nhưng mà không phải muốn thằng bé thi sơ trung sao, em cùng Bùi Hạo Bân thương lượng, chờ đến khi thằng bé thi xong lại nói.”
“Kia……” Thanh âm của người đàn ông có chút do dự, “Hai người ly hôn thì con em sẽ đi với ai?”
Đầu kia trầm mặc thật lâu.
Bùi Xuyên lạnh lùng ấn xuống nút kết thúc, sau đó thiết bị nghe trộm anh chế tạo, anh nhấn xuống nút tiêu hủy. Anh lần đầu tiên thống hận chính mình ở phương diện khoa học điện tử thiên phú có như vậy, anh ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng Tưởng Văn Quyên thật là đi công tác. Nhưng mẹ anh vẫn như cũ ở năm anh còn không có hoàn toàn lớn lên này bỏ anh mà đi.
Đôi chân tàn tật này của anh, phần còn lại của đôi chân bị cụt mang đến ác mộng cho người khác, thì đời này anh sẽ không bao giờ để cho bất luận kẻ nào thấy.
Tháng 1 năm 2005, mùa đông lạnh thấu xương vừa mới tới, thầy giáo trước bục giảng đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc mà nói: “Các bạn học, năm nay là năm sơ tam cuối cùng của các em, học kỳ sau các em tới trường học, cũng đã là học kỳ cuối của sơ tam. Thầy hy vọng nhìn thấy một diện mạo hoàn toàn mới của các em, kỳ nghỉ ở nhà ôn tập thật tốt, lớp chúng ta vẫn luôn là tấm gương tốt, hy vọng năm nay thầy có thể nhận được tin tức học sinh của mình thi đậu Nhất, Tam, Lục Trung.”
Bọn học sinh sơ tam đã đồng ý, mọi người đồng thời hô Vâng!
“Như vậy, kế tiếp liền nghỉ đông, mọi người chú ý an toàn, không cần đi chỗ nước sâu, đi chơi ngoài sông, chúc mọi người có một năm mới vui vẻ!”
“Chúc thầy năm mới vui vẻ!” Tiếng hoan hô dậy sóng, thầy giáo cười lắc đầu, đều vẫn là một đám thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi a.
Hoa Đình đeo cặp sách vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà cùng Bối Dao đi cùng một chỗ: “Dao Dao cậu thật lợi hại, thi đứng thứ ba lớp chúng ta.”
Bối Dao cười cười, Bùi Xuyên mới là lợi hại nhất. Nếu không phải cùng học với anh chung một lớp, cô cũng sẽ không biết hóa ra người luôn đứng đầu vẫn luôn là Bùi Xuyên.
Hai tiểu thiếu nữ ở ngã rẽ tách ra, Hoa Đình dùng sức mà lắc lắc tay, đôi tay đặt ở bên miệng làm thành loa: “Sang năm gặp!”
“Sang năm gặp!”
Thời điểm Bối Dao về nhà, không trung lại có tuyết rơi.
“Dao Dao mau vào đi, nhìn cái gì đấy!”
“Mẹ.” Bối Dao quay đầu lại, thấy Triệu Chi Lan đứng ôm con ở phòng đi thuê.
Tiểu Bối Quân mới mười tháng, đôi mắt tròn xoe tò mò mà nhìn khắp nơi. Thấy chị gái, tay nhỏ mừng rỡ thẳng múa may.
Triệu Chi Lan bị tay nhỏ của cậu nhóc đánh tới gương mặt, đem cậu nhóc gói kỹ lưỡng dở khóc dở cười: “Liền thích chị gái con có phải hay không? Nhìn thấy cha con cũng chưa thấy hưng phấn như vậy.”
Em bé Bối Quân bắt giữ đến hai chữ chị gái của mẹ nói, ê ê a a lặp lại: “Chi, chi chi.”
Bối Dao chóp mũi cọ cọ lên gương mặt ấm hồ hồ của cậu nhóc, cười sửa lại: “Là chị gái.”
“Chi chi.”
Tiểu Bối Quân chữ thứ nhất học được không phải cha hay mẹ, mà là chị gái.
Triệu Chi Lan nói: “Buổi tối về nhà thu thập đồ vật con muốn mang đi, năm nay chúng ta đi nhà bà ngoại ăn tết.” Rốt cuộc mang theo đứa con thứ hai “Không hợp pháp” này, đi nhà mẹ đẻ bên kia ăn tết, bà ngoại Bối Dao còn có thể giúp một tay chăm sóc con trai, nghĩ như thế nào đều là lựa chọn tốt nhất.
Bối Dao là một đứa trẻ vị thành niên, căn bản không đến lượt cô quyết định, cô gật gật đầu, buổi tối đi theo Bối Lập Tài trở về thu thập đồ vật.
“Cha, con xuống tầng một chuyến.”
“Được, về sớm một chút nha.”
“Dạ.”
Bối Dao bước qua mặt đường ẩm ướt, tháng 1 thành phố C năm nay tuyết còn chưa có dày lên, bầu trời rơi xuống một chút tuyết nhỏ xíu.
Bối Dao xuống tầng, vừa lúc gặp Bùi Xuyên ra ngoài.
Thiếu niên mặc áo lông vũ màu xanh biển, anh kéo khóa kéo đến chỗ hầu kết , trêи mặt không có gì biểu tình.
Hai người vừa thấy mặt, đều dừng bước chân. Tuyết nhỏ rơi trêи lông mi cô, mắt hạnh của Bối Dao nhiễm chút ý cười: “Bùi Xuyên, sao cậu lại ra ngoài đây?”
“Giúp cha tớ lấy thư.”
Lá thư kia gửi sai chỗ, gửi tới hòm thư của nhà đối diện. Người đưa thư vừa mới gọi điện thoại lại đây xin lỗi.
Bối Dao đi theo phía sau anh, nhìn anh đi đến đối diện đem phong thư thật dày lấy ra.
Bùi Xuyên quay đầu lại, liền đối diện đôi mắt long lanh nước của cô. Bước chân của anh dừng một chút: “Đi theo tớ làm cái gì?”
“Năm nay tớ phải đi nhà bà ngoại ăn tết, lần sau gặp lại chính là mùa xuân sang năm, Bùi Xuyên, năm mới vui vẻ!”
“Ừ.” Anh nhẹ giọng nói, “Năm mới vui vẻ.”
“Tớ lần đầu tiên rời nhà lâu như vậy.” Mũi chân cô bất an mà đá đá bồn hoa ven, “Cũng thật lâu không thể thấy cậu, Bùi Xuyên, cậu phải nhớ kỹ uống nhiều nước, ăn tết nhất định không cần buồn ở nhà, có thể cùng bọn Trần Hổ cùng nhau chơi ném pháo.”
Bùi Xuyên nhìn mắt cô, không có phản bác: “Ừ.”
Cô cười nhón chân lên, mắt hạnh ở mênh ʍôиɠ bóng đêm cùng trong sắc tuyết như là ánh trăng thuần tịnh sáng tỏ: “Bùi Xuyên, chờ tớ trở lại cậu nhất định lại cao lên rồi. Tớ hiện tại so với cậu thấp hơn khá nhiều.”
Cô so một chút, tiểu thiếu nữ mấy năm nay vóc dáng cũng đã cao lên, hiện giờ là 163, Bối Dao nhớ rõ mình về sau là có 165, mà Bùi Xuyên đeo chi giả, chi giả là căn cứ theo thân cao cùng phát ɖu͙ƈ của thiếu niên mà điều chỉnh, hiện giờ Bùi Xuyên nhìn qua có 175. Mà anh lúc học cao trung mới bắt đầu cao lên không ngừng, trong trí nhớ của Bối Dao thì Bùi Xuyên đeo chi giả vào cao gần đến 186.
Anh vốn là nên lớn lên rất cao.
Bùi Xuyên nhìn bông tuyết trêи sợi tóc mềm mại của Bối Dao, nhàn nhạt ra tiếng hỏi cô: “Khi nào trở về?”
“Mẹ tớ nói hai tháng, khả năng trước khai giảng thì trở về. Chờ tớ trở lại, mang đặc sản cho cậu!” Ngữ điệu cô ôn nhu thanh thúy, không biết khi nào, Bối Dao liền rút đi đồng âm, tiếng nói thành bộ dáng hiện giờ, mang theo thiếu nữ ngọt thanh, rồi lại như là gió tháng ba ôn nhu.
Mà Bùi Xuyên còn ở thời kỳ vỡ giọng, tiếng nói thiếu niên thô dát khó nghe, anh nhẹ nhàng lên tiếng, Bối Dao lưu luyến mỗi bước đi rời đi.
Cô đi lên thang lầu, còn đang cười hướng anh nói: “Cậu chờ tớ trở lại nha ——”
Không nghĩ tới khi gặp lại nhau, hai người lại là hai hoàn cảnh khác nhau.
~~~
Bối Dao quấn khăn quàng cổ màu đỏ ngồi ở cửa gỗ cửa, bên người có một con dê con cúi đầu ngửi ngửi nghe ngóng khắp nơi.
Cô ôm tiểu Bối Quân, cậu nhóc nhìn chằm chằm con dê con nhìn không chớp mắt, Bối Dao nhịn không được cười cười. Bối Quân khi còn nhỏ rất ngoan, trưởng thành bướng bỉnh chút, đứa nhỏ này thường thường nhìn đến một đồ vật thú vị nào đó liền có thể chính mình ê ê a a vừa nói vừa xem nửa ngày.
Giữa trưa mặt trời ấm áp treo cao, đỉnh núi tuyết đọng lại còn chưa tan đi.
Trong viện mấy con gà mái cao ngạo mà đi dạo bước chân đi tới đi lui.
Nhà bà ngoại Bối Dao ở nông thôn, trong nhà có một đống nhà trệt. Trong viện nuôi gà con cùng dê con. Thời trẻ bà ngoại còn nuôi lợn, mấy năm nay lại không nuôi nữa. Thôn Triệu gia là cố hương của hai người Triệu Chi Lan cùng Triệu Tú, bởi vì dư vị ăn tết còn sót lại, trẻ con sẽ ở bên vũng bùn chơi pháo.
Đem bật lửa đốt pháo lên rồi ném đi, qua không quá hai giây liền “Phanh” một tiếng, vũng bùn cùng nước đều bị bắn lên tung tóe, vô cùng thú vị.
Buổi sáng Triệu Chi Lan cùng bà ngoại Bối Dao đi họp chợ, chỉ chốc lát sau bọn họ cùng phụ nữ trong thôn đã trở lại.
Ở thật xa thấy Bối Dao ôm em trai, thần sắc Triệu Chi Lan nhu hòa.
Thím Trương nói: “Đó là Dao Dao nhà cô à, tôi khi còn nhỏ gặp qua hai lần, đều đã lớn như vậy, nha, trở nên xinh đẹp như vậy, đều nhận không ra.”
Triệu Chi Lan cười nói: “Con trẻ lớn lên thật sự là nhanh.”
Cùng đi cùng một chỗ với bọn họ còn có người phụ nữ trẻ tuổi mới kết hôn là Trần Lan Lan. Trần Lan Lan vốn dĩ cho rằng đây là quen nói lời khen tặng thôi, rốt cuộc nơi này nhóm các thím gặp người liền nói, thằng bé nhà cô lớn lên thật tuấn tú, con gái nhà cô thật xinh đẹp, bởi vậy Trần Lan Lan trêи mặt cười, trong lòng không để bụng.
Kết quả Trần Lan Lan ngẩng đầu vừa thấy cạnh cửa Triệu gia có một cô gái đang đứng, cả người ước chừng sửng sốt mau một phút đồng hồ. Cô ta trước nay chưa thấy qua cô gái nào trổ mã xinh đẹp đến như vậy!
Lúc đó là trung tuần tháng 2, sớm đã qua tết Nguyên Tiêu, cô gái nhỏ kia mặc áo khoác phấn bạch, trêи cổ quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ, tóc dài nhu nhu rối tung xuống dưới, đuôi tóc có chỗ hơi cuốn. Màu da trắng nõn, mày đẹp mắt hạnh, môi anh đào tinh xảo, môi châu nhi mượt mà đáng yêu. Khuôn mặt thiếu nữ linh động, tròng mắt như nước linh nho đen, liềm diễm ngập nước, lại bởi vì tuổi còn nhỏ phá lệ chọc người trìu mến.
Đừng nói một đám nữ nhân kinh ngạc, ngay cả mẹ Bối Dao thân là Triệu Chi Lan, nhìn đến con gái nhà mình gầy xuống, đều có một chốc thất thần.
Từ sau khi tới nhà bà ngoại, Bối Dao mới đột nhiên bắt đầu gầy xuống.
Chúa sáng thế thiên vị thiếu nữ này, má cô dần dần rút đi sự non nớt của trẻ con, mang lên thiếu nữ hồn nhiên. Eo nhỏ thon thon đến nỗi một tay có thể ôm hết, trước ngực lại phình phình. Mùa đông này một hồi tuyết lớn qua đi, điêu khắc một thiếu nữ tinh xảo như họa, ngây thơ động lòng người.
Bối Dao của bà đã trưởng thành.
Một ngày nào đó đột nhiên thấy Bối Dao như vậy, Triệu Chi Lan sau một lúc lâu nói không nên lời. Bà cứng họng một lát, nhìn con gái tuổi còn nhỏ liền tuyệt sắc chi tư, trước kia như thế nào không nghĩ tới Bối Dao sau khi lớn lên lại xinh đẹp như vậy? Sau khi gầy đi, đẹp tinh xảo đẹp đến kỳ lại. Quả thực không giống con gái ngoan mà Triệu Chi Lan bà có thể sinh ra được.
Triệu Chi Lan đột nhiên cảm thấy, khi Bối Dao tuổi nhỏ hay bị Triệu Tú lấy ra cùng Phương Mẫn Quân so sánh có vẻ có chút buồn cười, Triệu Tú nếu là thấy Bối Dao hiện tại, phỏng chừng so cũng không dám so. Phương Mẫn Quân dựa vào mặt mày giống Thường Tuyết xuất chúng, mà Bối Daođẹp tự nhiên động lòng người như trong tranh vẽ.
Bà ngoại Bối Dao đeo sọt, tiếp nhận cháu ngoại trong lòng ngực Bối Dao, đối với Bối Dao nói: “Đi nghỉ đi, nơi này bà ngoại cùng mẹ con là được rồi. Hôm nay mua bánh mật ăn.”
Bối Dao cười gật đầu.
Bình luận facebook