• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sức nóng của một ác ma (2 Viewers)

  • Sức nóng của một ác ma - Chương 52

Mười chín mét, mười tám mét……
Cô chạy về phía Bùi Xuyên.
Tình nguyện viên vượt rào chạy vào đường thi đấu là chuyện chưa từng phát sinh. Sư Điềm càng không nghĩ đến người đó sẽ là Bối Dao luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Mái tóc dài của cô chấm vai, đuôi tóc hơi cuốn bị gió thổi lên. Cô chạy ra đường chạy, hai mét, rồi một mét, như một con bướm nhỏ, uyển chuyển nhẹ nhàng, mang theo hướng khí của mùa hè. Cô vươn hai tay đón được cả người thiếu niên đang ngã xuống.
Đây là cái ôm đầu tiên trong 12 năm của bọn họ.
Cánh tay tinh tế mềm mại của thiếu nữ ôm lấy eo thon chắc của hắn, tóc cô rất thơm, giống mùi hoa sơn chi, lại giống mùi đinh hương. Hai chân hắn đau nhức, môi khô nứt, ôm chặt lấy cô để bản thân không ngã xuống.
Dưới lòng bàn tay hắn là vòng eo thực mềm, khác hẳn người hắn. Người cô mềm đến kỳ cục, lại nhỏ bé, có vẻ gầy yếu đến đáng thương. Lần đầu tiên hắn chạm đến thân thể nữ hài tử.
Lòng bàn tay hắn nóng bỏng nhưng hắn cũng không nói một lời, cả người ướt đẫm.
“Bùi Xuyên.” Bối Dao vừa đau lòng vừa tức, “Anh tham gia cái này làm gì!”
Hắn dựa vào trong lồng ngực thiếu nữ, tiếng nói khàn khàn đến kỳ quặc: “Thích.” Bởi vì rất thích em mà.
Bối Dao lại cho rằng hắn nói thích cái loại vận động này nên tức chết rồi, nước mắt cô cũng sắp chảy ra: “Sao anh lại không yêu quý bản thân như vậy, đau chết cũng đáng đời anh!”
Hắn cũng không phản bác, cũng không tức giận, chỉ cất giọng trầm thấp nói: “Ừ.” Hắn khép hờ hai mắt, cảm nhận gió núi tháng mười mát lạnh.
Trên đường núi chỉ có hắn cùng Bối Dao, còn mười bảy mét nữa mới là điểm đích, vô số người đang kiễng chân nhìn về phía này.
Cô chui qua đường dây phòng hộ, cho hắn cái ôm đầu tiên trong đời này. Trong ngực cô là mềm mại, là thơm ngát là triền miên, là xúc động đời này hắn không bao giờ quên được.
Bối Dao cố hết sức mà đỡ hắn, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Em đỡ anh đi qua, anh đừng lo lắng, mỗi người chạy được đến đây đều sẽ mệt muốn chết.”
Chạy xong thì không thể lập tức ngồi xuống, tốt nhất là đi lại vừa phải. Cô cũng không thể biết rõ Bùi Xuyên rốt cuộc là đau nhiều thế nào nên hỏi: “Anh có muốn ngồi chút không?”
Bùi Xuyên cắn răng đứng lên nói: “Đi.”
Bọn họ cùng đi đến điểm đích, chỗ đó có một cái cờ màu, bị gió núi thổi làm rộ lên cảm giác cẩm tú đón gió.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra trạng thái của Bùi Xuyên không đúng, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, đôi chân dưới quần thể thao màu đen bước đi không đúng, vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đều nhìn qua.
Nếu bàn về tên tuổi thì Bối Dao hiển nhiên là quá nổi danh. Buổi sáng cô ngồi ở chỗ này làm công tác tình nguyện khiến rất nhiều người nhận ra cô chính là cô gái trong đội cổ động lần trước, là hoa khôi nổi danh của Lục Trung. Còn Bùi Xuyên tuy rằng cũng nổi danh trong Tam Trung nhưng cũng không đến mức mọi người đều biết.
Nhưng Bối Dao lại làm ra hành động khác người mà chui qua dây phòng hộ đi dìu hắn, động tác giống như một cái ôm khiến bọn họ đều tò mò. Đa số học sinh đều tuổi 16, 17, đối với việc này thì tò mò và hưng phấn hơn cuộc thi marathon nhiều.
Có người lặng lẽ nói: “Nam sinh kia là ai vậy? Sao Bối Dao lại đi dìu hắn?”
“Không quen, chưa thấy bao giờ. Nhưng suy yếu thành như vậy…… Hứ, ánh mắt của Bối Dao thật chẳng ra gì.”
Những lời đàm luận vụn vặt của bọn họ lọt vào tai hắn. Cả người Bùi Xuyên bị gió lạnh thổi qua, trên người cũng lạnh theo. Hóa ra dù hắn dốc hết toàn lực thì ở trong mắt người khác lại chỉ có vậy.
Bùi Xuyên cảm thấy có chút buồn cười.
Rốt cuộc hắn đang làm cái gì chứ? Trừ bỏ mang đến nhiều phiền toái cho cô hơn thì thứ hắn muốn chứng minh cực kỳ rẻ tiền.
Cánh tay hắn chống đỡ cái bàn miễn cưỡng đứng thẳng, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt to xuống, cái áo trên người sớm đã ướt đẫm. Bối Dao đang muốn đưa nước ấm đến cho hắn uống.
Sư Điềm có chút xấu hổ, lặng lẽ kéo Bối Dao qua: “Em đi dìu hắn làm gì? Hiện tại thành tích có tính không?”
Thành tích này chính là chỉ 50 người đầu tiên chạy lên đến đỉnh núi. Vì Bùi Xuyên không dừng lại uống nước nên thời gian nhanh hơn những người khác nhiều.
Bối Dao nói: “Anh ấy chạy toàn bộ quãng đường mà, vì sao lại không tính?” Ánh mắt cô trong trẻo nhu hòa, mang theo vài phần cố chấp khiến Sư Điềm nhất thời câm nín không trả lời được. Bối Dao vội vàng mang nước có pha đường glucose đi qua.
Bùi Xuyên liếc nhìn cô một cái, trên người cô bị mồ hôi của hắn dính bẩn. Mồ hôi của nam nhân chảy trên người nữ nhân không nên ở trong tình trạng chật vật thế này.
Hắn dùng bàn tay đẩy cái ly giấy của cô đi, mím đôi môi đã trắng bệch.
Hắn không đón lấy cốc nước của cô khiến Bối Dao không hiểu gì nhưng hắn lại hiểu. Nếu làm tình nguyện viên thì cũng có thể vì lòng tốt mà đi dìu người không còn sức khi đến điểm đích, nhưng sau đó lại rót nước cho thì người ta sẽ nghĩ bậy bạ.
Bởi vì phần còn lại của chân cụt đã đau đến không chịu nổi, tay hắn cũng run lên, nhưng hắn vẫn tự mình đi xách ấm nước.
Ngô Mạt thấy thế, vội vàng tiến lên giúp hắn đổ nước.
Bùi Xuyên chịu đựng đau nhức, cũng không ngước mắt xem người giúp hắn đổ nước là ai, chỉ cần không phải cô thì tốt rồi. Một năm nay không có hắn, Bối Dao sống vô cùng nhẹ nhàng lại vui sướng, hắn đến nay vẫn nhớ tới hậu quả của việc Thượng Mộng Nhàn cố tình tiếp cận hắn.
Trong lòng Ngô Mạt vui mừng, cô ta tuy không rõ vì sao Bùi Xuyên lại có vẻ không khỏe như thế, cũng bị sự lớn mật của Bối Dao dọa sợ, nhưng trước mặt nhiều người như thế Bùi Xuyên lại không uống nước Bối Dao mang đến khiến cô ta rất là vui.
Cô ta ân cần mà đưa nước qua, dùng giọng điệu của tình nguyện viên nói: “Vất vả rồi, mau uống nước đi.”
Bùi Xuyên cũng thật sự không có sức để đổ nước nữa rồi, vì thế hắn duỗi tay đón lấy, nhưng lại có một cái tay nhỏ khác vươn ra cầm lấy cái ly kia.
Cánh tay kia trắng nõn xinh đẹp, vừa rồi còn quàng quanh eo hắn.
Bùi Xuyên ngước mắt.
Bối Dao không nói lời nào, cô chỉ mím môi cầm lấy cái cốc của Ngô Mạt, lại đưa cái cốc của mình ra.
Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận lại nổi lên. Sắc mặt Ngô Mạt rất khó coi, nhưng cô ta biết Bùi Xuyên cũng ở chỗ này nên lại cất giọng như trêu ghẹo mà nói: “Bối Dao, đều là tình nguyện viên cả, cậu làm gì vậy?”
Bối Dao cũng không biết mình đang làm gì, nhưng cho dù cô ngây thơ thì cũng biết Ngô Mạt không có ý tốt.
Con gái từ nhỏ đã có vài phần mẫn cảm.
Thấy Bối Dao không để ý tới chính mình, Ngô Mạt nói: “Bối Dao, cậu như vậy thì người ta cũng không được uống nước. Thật quá đáng quá đi.” Cô ta nghĩ thầm, Bùi Xuyên tốt nhất nên nhìn xem Bối Dao không hiểu chuyện thế nào.
Ánh mắt Bối Dao trong suốt, bên trong phản chiếu bóng dáng Bùi Xuyên, giọng nói giòn nộn của cô có pha vài phần tủi thân. Cô cầm lấy cái ly của chính mình nói: “Cái ly này mới có đường glucose.”
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn cô, cũng không có ý trách tội, hầu kết hắn giật giật.
Sư Điềm sắp nhìn không được vì thế vội lưu loát mà đổ một ly, lại tùy tiện đổ một đống đường glucose vào, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tới tới, bạn học, mua uống đi.”
Bùi Xuyên rũ mắt, tiếp nhận nước uống của Sư Điềm đưa sang. Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, Sư Điềm này…… rốt cuộc đã bỏ thêm bao nhiêu đường chứ, sao ngọt đến kinh dị thế này.
Những người xem náo nhiệt thấy thế thì lại chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng bọn họ thấy Bùi Xuyên uống nước do hội trưởng đưa thì mới miễn cưỡng cảm thấy nhất định là do tình nguyện viên phục vụ quá chu đáo. Sau đó có vài người nữa cũng tới điểm đích rồi lăn ra thở không ra hơi nên sẽ có người phải ra dìu, và mọi người cũng quên chuyện bên này đi.
Ngô Mạt biết mình chỉ có cơ hội lúc này nên vội tiến lên nói: “Để mình đỡ cậu đi nghỉ ngơi, bên kia có ghế nghỉ chân.”
Bối Dao cũng biết hắn sẽ không để mình đỡ, nên chỉ có thể nhấp môi nhìn hắn.
Bùi Xuyên nhìn Bối Dao một cái, kỳ thật cô cũng không tùy hứng, đây là lần đầu tiên cô bị buộc đến phát giận. Dù biết có lẽ trong lòng cô cũng không có tình cảm như hắn chờ mong nhưng trong lòng hắn lại vẫn như có làn gió mát thổi qua, mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn không để Ngô Mạt dìu, cũng không nhìn cô ta một cái nào, chỉ cắn răng tự mình đi qua. Chỉ 20m ngắn ngủi nhưng hắn như chết đi rồi.
Sắc mặt Ngô Mạt khó coi cực kỳ. Thật ra cô ta cũng hiểu hôm nay cô ta chủ động làm những việc này chính là đang xé rách mặt với Bối Dao rồi. Cho dù Bối Dao đơn thuần thì cũng không phải đồ ngốc. Nhưng xé rách thì xé rách, trong lòng cô ta lại có loại cảm giác sảng khoái, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.
Trong lòng Bùi Xuyên còn nhớ tới việc của Hàn Trăn, xung quanh lại có rất nhiều bạn học khác, hắn nhịn đau nói: “Bối đồng học.”
“Bối đồng học” ngoái đầu nhìn lại, thấy hắn thấp giọng nói: “Cái túi của anh để dưới chân núi, có thể phiền em xuống lấy giúp anh không?”
Cô đi qua, ngồi xổm xuống trước người hắn: “Túi thế nào?”
“Màu đen, để ở quán bán nước, có cả áo khoác của anh nữa.”
Trong lòng Bối Dao ảo não, cô hiện tại nghĩ lại thì thấy vừa rồi mình ngăn không cho hắn uống nước của Ngô Mạt thật là mất mặt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, giọng nói tinh tế nhẹ nhàng: “Được…… Với cả Bùi đồng học này, Ngô Mạt không tốt chút nào hết.” Lần đầu tiên nói xấu sau lưng người khác khiến tai cô đều đỏ lên, ánh mắt cũng xấu hổ đến đáng thương.
Hắn rũ mắt nhìn cô.
Đúng vậy, Ngô Mạt không tốt chút nào hết. Còn em thì sao, có thể tự tiến cử một chút không? – Hắn rất muốn đáp lại như thế nhưng rốt cuộc vẫn còn lý trí nên chỉ có thể phun ra một chữ: “Ừ.”
“Bối đồng học” nói xong lời bậy bạ thì chạy trối chết.
Hắn cố nhìn cô ngồi xe đi xuống liền đau đến khẽ hừ nhẹ một tiếng. Bùi Xuyên gọi điện thoại cho Vương Triển: “Núi Thường Thanh, mau cho người đi lên đón tôi.”
Vương Triển biết hắn luôn luôn cậy mạnh, lúc phải gọi điện cho mình khẳng định đã là rất nghiêm trọng rồi. Trên trán Vương Triển nổi đầy gân xanh, cậu lại làm cái chuyện xấu gì rồi?
Vương Triển cũng không dám chậm trễ mà vội gọi người lên núi đưa Bùi Xuyên xuống.
Bên kia Hàn Trăn thở hồng hộc chạy lên nhưng chỉ thấy mình Ngô Mạt còn ngồi ở chỗ kia, không thấy Bối Dao đâu hết.
Mồ hôi của thiếu niên chảy ướt nửa cái áo, nhưng lúc này ánh sáng trong mắt hắn cũng ảm đạm hơn hẳn. Trong lòng Ngô Mạt nhảy dựng lên, lúc này cô ta mới nhớ tới mình còn lừa cả Hàn Trăn.
Cô ta vội đổ một chén nước cho Hàn Trăn, nhỏ giọng nói: “Cậu ấy không muốn tới, mình nói thế nào cũng không chịu. Thực xin lỗi.”
Hàn Trăn lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Không sao, không trách cậu, cậu ấy không muốn nhận cũng không việc gì, mình…… Mình yên lặng là được.”
Thân ảnh hắn chậm rãi đi xa.
Ngô Mạt tức giận quá rồi!
Bối Dao cho cậu ta leo cây như vậy mà cậu ta cũng không tức giận, còn cô đơn chấp nhận! Ngô Mạt lần đầu tiên cảm thấy sắp tức đến hộc máu. Đứa con gái kia không phải chỉ có một cái mặt đẹp thôi sao? Thế mà người nào cũng bị cô ta làm cho điên đảo. Bối Dao ngăn cản Bùi Xuyên uống nước, cho dù khó chịu nhưng Bùi Xuyên cũng chỉ trầm mặc, còn dung túng.
Việc Hàn Trăn muốn ở trước mặt mọi người thổ lộ đã không còn thì tự nhiên cũng chẳng còn lời đồn nào nữa.
~
Ba ngày sau khi cuộc thi Marathon mùa thu kết thúc, Bùi Xuyên vẫn chỉ có thể ở nhà điều dưỡng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom