Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 63
Chỗ cô dựa vào là xương sườn của hắn, là trái tim của hắn.
Một tay hắn vẫn còn đang cuốn băng vải, một cái tay khác thì cất giấu tàn thuốc, cả người ngây ra để cô tùy ý dựa vào.
Cô nhất định là nghe được tiếng tim hắn kịch liệt rung động đúng không?
Ngực thiếu niên ấm áp, thoải mái cực kỳ. Người xấu tĩnh lãnh đạm như hắn tại sao nhiệt độ cơ thể lại cao đến như thế chứ? Thiếu nữ đem đầu dựa vào trong ngực hắn, lặng lẽ cảm nhận tiếng tim hắn đập.
Nhưng ngoài ý muốn của cô là tiếng tim hắn đập mỗi lúc một tăng lên, vô cùng chấn động.
Xong rồi xong rồi, Bối Dao có chút mờ mịt khiến cô thật sự cảm thấy choáng váng. Cơ bắp cả người hắn cứng lại, trong lúc bất tri bất giác khiến cô thẹn thùng, tai cũng đỏ lên.
Bùi Xuyên cắn chặt răng, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn nhớ được ngày hôm qua hắn đã đáp ứng dì Triệu cái gì. Người ta đã không màng tình nghĩa mười mấy năm, thậm chí đem cả gia sản cho hắn, chỉ mong hắn buông tha cho con gái nhà họ.
Hắn nói: “Em đỡ hơn chưa?”
Thiếu nữ rụt rè nói: “Không, vẫn còn, vẫn còn choáng váng.”
Trong nháy mắt Bùi Xuyên hỏng mất.
Dì Triệu dạy dỗ bảo bối nhà bà thế nào vậy?
Tay Bùi Xuyên nâng lên rất nhiều lần rồi lại buông xuống. Hắn không có cách nào ôm lấy cô, mà đẩy cô ra thì càng khó khăn.
Tim Bối Dao đập rất nhanh, loại cảm giác này đối với cô vừa xa lạ lại mới mẻ.
Mãi đến khi bông tuyết bị nhiệt độ cơ thể hắn hòa tan, mang đến một chút lạnh lẽo cô mới ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn.
“Em, em thấy đỡ hơn rồi.” Cô choáng váng che lại cái trán của mình, nơi đó thật nóng, tựa hồ bị nhiệt độ cơ thể quá cao của thiếu niên làm bỏng rát.
Cô ngước mắt nhìn hắn, trong ánh sáng tối tăm cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng hàm dưới của hắn.
Bùi Xuyên rũ mắt nói: “Ừ.”
Ngón tay hắn hơi cuộn lại, phát hiện ở trước mặt cô hắn hình như không biết nói gì hết. Bản lĩnh châm chọc Ngô Mạt của hắn dường như mất linh trước mặt cô, hắn cũng muốn sờ sờ trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực của mình, nhưng cô còn ở đây nên Bùi Xuyên chỉ có thể trầm mặc.
Cuối cùng Bối Dao mới nhớ đến việc chính vội hỏi hắn: “Tay anh đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tốt rồi.”
“Cho em xem.”
Cô còn nhớ rõ Bùi Xuyên bị thương tay phải, vì thế cô nhẹ nhàng nâng bàn tay đó lên. Băng vải bó thật sự chặt, màu trắng nổi bật trong đêm tối.
Hắn rũ mắt nhìn cô, bàn tay cô nhẹ nhàng mà cầm tay hắn, đầu ngón tay chạm vào mềm mại như bông. Bộ dáng cô cẩn thận giống như đang cầm thứ bảo bối dễ vỡ nào đó. Nhưng hắn biết mình không phải trân bảo gì, mà đã được tôi luyện qua mưa tuyết, lửa đỏ, cũng không biết có thứ gì có thể phá hủy hắn. Hơn nữa đến mẹ ruột của hắn là Tưởng Văn Quyên, cũng ngại hắn bẩn.
Hai bàn tay đang cầm bàn tay phải của hắn thực mềm, so với nhiệt độ cơ thể hắn thì lạnh hơn chút. Màu da trắng nõn của cô có thể nhìn thấy rõ trong đêm tối, ngón tay nhỏ dài xinh đẹp. Mà tay Bùi Xuyên là đôi tay luyện quyền anh, đốt ngón tay to rộng, tuy trời sinh thon dài nhưng không có nửa phần thanh tú của thiếu niên. Huống chi tay hắn lại đang băng bó, cũng không đẹp.
Hắn biết những thứ khó coi đều dễ dàng khiến người ta có cảm xúc mâu thuẫn, hoặc nói là buồn nôn.
Bùi Xuyên thu hồi tay: “Đã tốt rồi.”
Bối Dao rõ ràng thấy được màu sắc khác nhau của mấy tầng băng vải nhưng cô không hỏi. Có điều cảm xúc trong lòng cô lại càng thêm rõ ràng. Có phải Bùi Xuyên không thích cô thân cận không? Sao cô vừa đến gần thì cả người hắn đều cương cứng như tảng đá thế này? Cô chỉ muốn nhìn xem vết thương của hắn đã tốt chưa, sao đến ngón tay hắn cũng cứng đờ thế này. Tim hắn còn đập chấn động như điên nữa chứ, chẳng lẽ là vì bài xích?
Bối Dao ý thức được điểm này thì trong lòng rầu rĩ. Cô chủ động tránh ra: “Vậy, anh đi đi.”
Từ trước đến nay cô sẽ không khó xử người khác, chuyện mà Bùi Xuyên không thích thì cô sẽ không làm. Cô thối lui, để Bùi Xuyên đi ra. Thiếu niên ẩn nhẫn mà đứng hai giây, sau đó đi qua bên người cô.
Bối Dao nghĩ nghĩ, cười nói: “Bùi Xuyên, đừng hút thuốc nhé, không dễ ngửi tí nào, cũng không tốt cho miệng vết thương.”
Hắn dừng bước chân lại.
Giọng cô thực ôn nhu: “Còn nữa, Giáng Sinh vui sướng, phải học tập thật tốt nhé.”
Hắn cũng chẳng nói được hay không được, tay trái chỉ siết chặt tàn thuốc, rồi rời khỏi đó. Không có cây lớn che tuyết, bông tuyết liền dừng trên khuôn má lạnh lùng của hắn.
Khuynh Thế tổ chức ngày lễ Giáng Sinh vô cùng náo nhiệt, Kim Tử Dương bọn họ cũng chơi thật sự sung sướng. Bùi Xuyên đi ra thật xa, vẫn nhịn không được quay đầu lại.
Bối Dao đã không còn đứng dưới gốc cây kia, lúc này hắn mới sờ sờ lên chỗ trái tim mình, buồn bã mất mát.
~
Trần Phỉ Phỉ xách theo cái đèn ngôi sao chợt lóe chợt lóe, hỏi Bối Dao: “Vừa rồi cậu đi đâu đó, mình vừa quay đầu đã không thấy cậu đâu. Hỏi Dương Gia thì cậu ấy cũng không biết.”
Tâm sự của thiếu nữ như cuốn nhật ký khóa chặt, một lúc lâu sau Bối Dao vẫn không biết nói thế nào cho tốt.
Cũng may Trần Phỉ Phỉ chỉ thuận miệng hỏi, cô nàng càng thích bát quái chuyện của Ngô Mạt hơn: “Ngô Mạt cũng không biết đi nơi nào, cậu nói xem cậu ấy vì chuyện trước kia mà làm ầm ĩ với mọi người trong phòng thành như vậy có đáng không?”
Chỉ có Bối Dao biết, Ngô Mạt hình như không phải chỉ vì chuyện của Đinh Văn Tường kia. Địch ý của cô ta với Bối Giao phần nhiều có thể là do Bùi Xuyên.
“Phỉ Phỉ, cậu nói xem thích một người là cảm giác gì?”
Đề tài chuyển biến quá nhanh, Trần Phỉ Phỉ thấy trong mắt Bối Dao là mờ mịt thì trong lòng nhảy dựng. Không phải chứ, hoa khôi rốt cuộc thông suốt, bắt đầu tò mò cảm giác thích người khác rồi sao?
Người nọ là ai! Ngao ngao ngao, Trần Phỉ Phỉ phảng phất như nhìn thấy một câu chuyện bát quái đang thành hình. Có phải đại soái ca Hàn Trăn của lớp số 1 không!
Trong lòng Trần Phỉ Phỉ có một người tí hon đang nhảy nhót, nhưng trên mặt lại nén kích động nói: “Mình cũng không biết, nhưng chắc là cảm giác luôn muốn gặp hắn, thấy hắn thì sẽ vui vẻ, nếu không gặp sẽ nghĩ hắn đang làm gì. Sao thế, cậu cảm thấy mình thích ai đó sao?”
Bối Dao cẩn thận nghĩ nghĩ, cô đỏ mặt lặng lẽ nói nhỏ bên tai Trần Phỉ Phỉ một cái tên. Trần Phỉ Phỉ như bị sét đánh giữa trời quang: “Không, không phải, cậu nghe mình nói, sao lại là hắn chứ? Mấy lời mình vừa nói cũng không phải đúng hoàn toàn đâu, có thể xuất phát từ khẩn trương thôi.”
Trần Phỉ Phỉ nói năng lộn xộn một lúc rồi che mặt lại: “Cậu biết hắn là dạng người gì không? Mấy bài viết phía trước đây đều nói hắn không phải người tốt.”
Bối Dao cùng cô nàng trở về Lục Trung. Màn trời lúc này là một màu đen tuyền nhìn không thấy cái gì, Bối Dao nghe thấy lời này thì phản bác: “Anh ấy tốt lắm, mình biết anh ấy mười mấy năm rồi.”
“Đó có thể là xuất phát từ tình cảm thanh mai trúc mã, mình cũng có trúc mã, lâu lâu được nghỉ về nhà, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy đều rất kích động, nhưng mình không thích cậu ấy.”
Bối Dao nghe Trần Phỉ Phỉ nói thế thì hơi nghi hoặc.
Trần Phỉ Phỉ vội rèn sắt khi còn nóng: “Đúng không? Có lẽ do ở chung lâu ngày nên có cảm tình, mà cái đó cũng không phải thích thú gì.”
Trần Phỉ Phỉ không thích Bùi Xuyên, so với Bối Dao hoàn toàn không biết gì thì cô nàng đã xem diễn đàn và Tieba từ hồi lớp 10. Bên trong có vài bài viết về Bùi Xuyên, có tai tiếng, cũng có cảm nghĩ đối với hắn.
Người nọ lãnh ngạo, nói không chừng từng có mấy người bạn gái, hắn có thể đối với Bối Dao thật lòng đến đâu chứ? Nói không chừng cũng chẳng khác gì Đinh Văn Tường. Hơn nữa gần đây mọi người lưu truyền về gia thế của hắn, không có tiền thì giả vờ cái gì, nhân phẩm đúng là không tốt.
Nhưng quan trọng nhất là những bát quái đó về Bùi Xuyên không bao lâu sau sẽ bị xóa sạch. Bởi vậy có thể thấy hắn là người không dễ chọc, lòng dạ lại hẹp hòi.
Trần Phỉ Phỉ nhìn Bối Dao thật sự đang nghiêm túc tự hỏi thì cắn răng bỏ thêm một liều thuốc mạnh nữa: “Hắn có khi cũng chỉ coi cậu là tiểu thanh mai thôi.”
Là như thế này sao?
~
Bí mật nhỏ tuổi dậy thì như một hạt giống, mỗi lần nghĩ đến nó sẽ vươn cao một tấc.
Qua lễ Giáng Sinh, thời gian trôi nhanh cực kỳ, rất mau đã đến kỳ thi cuối kỳ của cấp ba. Kỳ thi này vẫn là ba trường Nhất, Tam và Lục Trung thi cùng nhau. Ban đầu là do hiệu trưởng hai trường Nhất và Tam Trung từng là bạn học, quan hệ không tồi nên hiệu trưởng Nhất Trung đưa ra ý tưởng này. Rốt cuộc thì sau này thi đại học cũng là cả thành phố cạnh tranh với nhau, cũng là cạnh tranh với cả nước nên biết được trình độ của học sinh trường mình đến đâu cũng tốt.
Sau đó hình thức này được giữ nguyên qua các năm. Mà hiệu trưởng của Lục Trung cũng tính toán như thế nên thỉnh cầu được thi chung. Vì vậy thành phố C mới có hình thức thi cử độc đáo này hàng năm. Cứ cuối kỳ một là ba trường lại trộn lẫn thi chung, chờ đến lớp 12 thì cuộc thi nào cũng làm chung với nhau.
Một tay hắn vẫn còn đang cuốn băng vải, một cái tay khác thì cất giấu tàn thuốc, cả người ngây ra để cô tùy ý dựa vào.
Cô nhất định là nghe được tiếng tim hắn kịch liệt rung động đúng không?
Ngực thiếu niên ấm áp, thoải mái cực kỳ. Người xấu tĩnh lãnh đạm như hắn tại sao nhiệt độ cơ thể lại cao đến như thế chứ? Thiếu nữ đem đầu dựa vào trong ngực hắn, lặng lẽ cảm nhận tiếng tim hắn đập.
Nhưng ngoài ý muốn của cô là tiếng tim hắn đập mỗi lúc một tăng lên, vô cùng chấn động.
Xong rồi xong rồi, Bối Dao có chút mờ mịt khiến cô thật sự cảm thấy choáng váng. Cơ bắp cả người hắn cứng lại, trong lúc bất tri bất giác khiến cô thẹn thùng, tai cũng đỏ lên.
Bùi Xuyên cắn chặt răng, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn nhớ được ngày hôm qua hắn đã đáp ứng dì Triệu cái gì. Người ta đã không màng tình nghĩa mười mấy năm, thậm chí đem cả gia sản cho hắn, chỉ mong hắn buông tha cho con gái nhà họ.
Hắn nói: “Em đỡ hơn chưa?”
Thiếu nữ rụt rè nói: “Không, vẫn còn, vẫn còn choáng váng.”
Trong nháy mắt Bùi Xuyên hỏng mất.
Dì Triệu dạy dỗ bảo bối nhà bà thế nào vậy?
Tay Bùi Xuyên nâng lên rất nhiều lần rồi lại buông xuống. Hắn không có cách nào ôm lấy cô, mà đẩy cô ra thì càng khó khăn.
Tim Bối Dao đập rất nhanh, loại cảm giác này đối với cô vừa xa lạ lại mới mẻ.
Mãi đến khi bông tuyết bị nhiệt độ cơ thể hắn hòa tan, mang đến một chút lạnh lẽo cô mới ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn.
“Em, em thấy đỡ hơn rồi.” Cô choáng váng che lại cái trán của mình, nơi đó thật nóng, tựa hồ bị nhiệt độ cơ thể quá cao của thiếu niên làm bỏng rát.
Cô ngước mắt nhìn hắn, trong ánh sáng tối tăm cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng hàm dưới của hắn.
Bùi Xuyên rũ mắt nói: “Ừ.”
Ngón tay hắn hơi cuộn lại, phát hiện ở trước mặt cô hắn hình như không biết nói gì hết. Bản lĩnh châm chọc Ngô Mạt của hắn dường như mất linh trước mặt cô, hắn cũng muốn sờ sờ trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực của mình, nhưng cô còn ở đây nên Bùi Xuyên chỉ có thể trầm mặc.
Cuối cùng Bối Dao mới nhớ đến việc chính vội hỏi hắn: “Tay anh đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tốt rồi.”
“Cho em xem.”
Cô còn nhớ rõ Bùi Xuyên bị thương tay phải, vì thế cô nhẹ nhàng nâng bàn tay đó lên. Băng vải bó thật sự chặt, màu trắng nổi bật trong đêm tối.
Hắn rũ mắt nhìn cô, bàn tay cô nhẹ nhàng mà cầm tay hắn, đầu ngón tay chạm vào mềm mại như bông. Bộ dáng cô cẩn thận giống như đang cầm thứ bảo bối dễ vỡ nào đó. Nhưng hắn biết mình không phải trân bảo gì, mà đã được tôi luyện qua mưa tuyết, lửa đỏ, cũng không biết có thứ gì có thể phá hủy hắn. Hơn nữa đến mẹ ruột của hắn là Tưởng Văn Quyên, cũng ngại hắn bẩn.
Hai bàn tay đang cầm bàn tay phải của hắn thực mềm, so với nhiệt độ cơ thể hắn thì lạnh hơn chút. Màu da trắng nõn của cô có thể nhìn thấy rõ trong đêm tối, ngón tay nhỏ dài xinh đẹp. Mà tay Bùi Xuyên là đôi tay luyện quyền anh, đốt ngón tay to rộng, tuy trời sinh thon dài nhưng không có nửa phần thanh tú của thiếu niên. Huống chi tay hắn lại đang băng bó, cũng không đẹp.
Hắn biết những thứ khó coi đều dễ dàng khiến người ta có cảm xúc mâu thuẫn, hoặc nói là buồn nôn.
Bùi Xuyên thu hồi tay: “Đã tốt rồi.”
Bối Dao rõ ràng thấy được màu sắc khác nhau của mấy tầng băng vải nhưng cô không hỏi. Có điều cảm xúc trong lòng cô lại càng thêm rõ ràng. Có phải Bùi Xuyên không thích cô thân cận không? Sao cô vừa đến gần thì cả người hắn đều cương cứng như tảng đá thế này? Cô chỉ muốn nhìn xem vết thương của hắn đã tốt chưa, sao đến ngón tay hắn cũng cứng đờ thế này. Tim hắn còn đập chấn động như điên nữa chứ, chẳng lẽ là vì bài xích?
Bối Dao ý thức được điểm này thì trong lòng rầu rĩ. Cô chủ động tránh ra: “Vậy, anh đi đi.”
Từ trước đến nay cô sẽ không khó xử người khác, chuyện mà Bùi Xuyên không thích thì cô sẽ không làm. Cô thối lui, để Bùi Xuyên đi ra. Thiếu niên ẩn nhẫn mà đứng hai giây, sau đó đi qua bên người cô.
Bối Dao nghĩ nghĩ, cười nói: “Bùi Xuyên, đừng hút thuốc nhé, không dễ ngửi tí nào, cũng không tốt cho miệng vết thương.”
Hắn dừng bước chân lại.
Giọng cô thực ôn nhu: “Còn nữa, Giáng Sinh vui sướng, phải học tập thật tốt nhé.”
Hắn cũng chẳng nói được hay không được, tay trái chỉ siết chặt tàn thuốc, rồi rời khỏi đó. Không có cây lớn che tuyết, bông tuyết liền dừng trên khuôn má lạnh lùng của hắn.
Khuynh Thế tổ chức ngày lễ Giáng Sinh vô cùng náo nhiệt, Kim Tử Dương bọn họ cũng chơi thật sự sung sướng. Bùi Xuyên đi ra thật xa, vẫn nhịn không được quay đầu lại.
Bối Dao đã không còn đứng dưới gốc cây kia, lúc này hắn mới sờ sờ lên chỗ trái tim mình, buồn bã mất mát.
~
Trần Phỉ Phỉ xách theo cái đèn ngôi sao chợt lóe chợt lóe, hỏi Bối Dao: “Vừa rồi cậu đi đâu đó, mình vừa quay đầu đã không thấy cậu đâu. Hỏi Dương Gia thì cậu ấy cũng không biết.”
Tâm sự của thiếu nữ như cuốn nhật ký khóa chặt, một lúc lâu sau Bối Dao vẫn không biết nói thế nào cho tốt.
Cũng may Trần Phỉ Phỉ chỉ thuận miệng hỏi, cô nàng càng thích bát quái chuyện của Ngô Mạt hơn: “Ngô Mạt cũng không biết đi nơi nào, cậu nói xem cậu ấy vì chuyện trước kia mà làm ầm ĩ với mọi người trong phòng thành như vậy có đáng không?”
Chỉ có Bối Dao biết, Ngô Mạt hình như không phải chỉ vì chuyện của Đinh Văn Tường kia. Địch ý của cô ta với Bối Giao phần nhiều có thể là do Bùi Xuyên.
“Phỉ Phỉ, cậu nói xem thích một người là cảm giác gì?”
Đề tài chuyển biến quá nhanh, Trần Phỉ Phỉ thấy trong mắt Bối Dao là mờ mịt thì trong lòng nhảy dựng. Không phải chứ, hoa khôi rốt cuộc thông suốt, bắt đầu tò mò cảm giác thích người khác rồi sao?
Người nọ là ai! Ngao ngao ngao, Trần Phỉ Phỉ phảng phất như nhìn thấy một câu chuyện bát quái đang thành hình. Có phải đại soái ca Hàn Trăn của lớp số 1 không!
Trong lòng Trần Phỉ Phỉ có một người tí hon đang nhảy nhót, nhưng trên mặt lại nén kích động nói: “Mình cũng không biết, nhưng chắc là cảm giác luôn muốn gặp hắn, thấy hắn thì sẽ vui vẻ, nếu không gặp sẽ nghĩ hắn đang làm gì. Sao thế, cậu cảm thấy mình thích ai đó sao?”
Bối Dao cẩn thận nghĩ nghĩ, cô đỏ mặt lặng lẽ nói nhỏ bên tai Trần Phỉ Phỉ một cái tên. Trần Phỉ Phỉ như bị sét đánh giữa trời quang: “Không, không phải, cậu nghe mình nói, sao lại là hắn chứ? Mấy lời mình vừa nói cũng không phải đúng hoàn toàn đâu, có thể xuất phát từ khẩn trương thôi.”
Trần Phỉ Phỉ nói năng lộn xộn một lúc rồi che mặt lại: “Cậu biết hắn là dạng người gì không? Mấy bài viết phía trước đây đều nói hắn không phải người tốt.”
Bối Dao cùng cô nàng trở về Lục Trung. Màn trời lúc này là một màu đen tuyền nhìn không thấy cái gì, Bối Dao nghe thấy lời này thì phản bác: “Anh ấy tốt lắm, mình biết anh ấy mười mấy năm rồi.”
“Đó có thể là xuất phát từ tình cảm thanh mai trúc mã, mình cũng có trúc mã, lâu lâu được nghỉ về nhà, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy đều rất kích động, nhưng mình không thích cậu ấy.”
Bối Dao nghe Trần Phỉ Phỉ nói thế thì hơi nghi hoặc.
Trần Phỉ Phỉ vội rèn sắt khi còn nóng: “Đúng không? Có lẽ do ở chung lâu ngày nên có cảm tình, mà cái đó cũng không phải thích thú gì.”
Trần Phỉ Phỉ không thích Bùi Xuyên, so với Bối Dao hoàn toàn không biết gì thì cô nàng đã xem diễn đàn và Tieba từ hồi lớp 10. Bên trong có vài bài viết về Bùi Xuyên, có tai tiếng, cũng có cảm nghĩ đối với hắn.
Người nọ lãnh ngạo, nói không chừng từng có mấy người bạn gái, hắn có thể đối với Bối Dao thật lòng đến đâu chứ? Nói không chừng cũng chẳng khác gì Đinh Văn Tường. Hơn nữa gần đây mọi người lưu truyền về gia thế của hắn, không có tiền thì giả vờ cái gì, nhân phẩm đúng là không tốt.
Nhưng quan trọng nhất là những bát quái đó về Bùi Xuyên không bao lâu sau sẽ bị xóa sạch. Bởi vậy có thể thấy hắn là người không dễ chọc, lòng dạ lại hẹp hòi.
Trần Phỉ Phỉ nhìn Bối Dao thật sự đang nghiêm túc tự hỏi thì cắn răng bỏ thêm một liều thuốc mạnh nữa: “Hắn có khi cũng chỉ coi cậu là tiểu thanh mai thôi.”
Là như thế này sao?
~
Bí mật nhỏ tuổi dậy thì như một hạt giống, mỗi lần nghĩ đến nó sẽ vươn cao một tấc.
Qua lễ Giáng Sinh, thời gian trôi nhanh cực kỳ, rất mau đã đến kỳ thi cuối kỳ của cấp ba. Kỳ thi này vẫn là ba trường Nhất, Tam và Lục Trung thi cùng nhau. Ban đầu là do hiệu trưởng hai trường Nhất và Tam Trung từng là bạn học, quan hệ không tồi nên hiệu trưởng Nhất Trung đưa ra ý tưởng này. Rốt cuộc thì sau này thi đại học cũng là cả thành phố cạnh tranh với nhau, cũng là cạnh tranh với cả nước nên biết được trình độ của học sinh trường mình đến đâu cũng tốt.
Sau đó hình thức này được giữ nguyên qua các năm. Mà hiệu trưởng của Lục Trung cũng tính toán như thế nên thỉnh cầu được thi chung. Vì vậy thành phố C mới có hình thức thi cử độc đáo này hàng năm. Cứ cuối kỳ một là ba trường lại trộn lẫn thi chung, chờ đến lớp 12 thì cuộc thi nào cũng làm chung với nhau.
Bình luận facebook