Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sủng Ái Chi Thê-94
Sủng Ái Chi Thê - Chương 94_Mê muội ngày lần đầu
Đến khi anh và anh ra ngoài, thì bất ngờ gặp được cậu và Dương Mộng cũng ở đây
"Hai người?"_cô hỏi
"Không biết là ai đem chúng ta đến đây nữa"_Dương Mộng than
"Mà thôi, chúng ta cùng đi ăn đi"_Huyết Dạ lãng tránh vấn đề đó
Chốc sau, bốn người họ đi xuống nhà ăn
Nói đây là đảo, nên món ăn chỉ toàn là hải sản, và nơi ăn được thiết kế theo kiểu biển cả
Nó như một con đường hầm dẫn, bao quanh là các loại san hô, rong, tảo
Họ có phần thích nơi này, rất phong nhu mà gợi cảm
Dương Mộng nắm lấy tay cô:"Em và cô ấy đi đây một lát, hai người gọi món trước đi"
"Nhớ đi về sớm, kẻo đi lạc"_Huyết Dạ quan tâm
"Em không phải con nít"
"Đi thôi"_Dịch Hiểu Đồng kéo tay cô đi
Hai người vừa đi, thì từ đâu đó có một cô gái đi ra, ăn mặc khá là thiếu vải, từng nơi trên cơ thể dường như đều qua phẩu thuật
Cô ta mặc váy đỏ, bó sát cơ thể, nhìn anh, đẩy đưa:"Anh này? Uống vớ em một ly được không?"
Cung Hiên chỉ là một cái liếc mắt cũng không dành cho ả
Điều đó khiến ả có hơi xấu hổ, nhưng không bỏ cuộc, ả ngồi vào lòng anh một cách tự nhiên:"Uống một ly thôi cũng khó vậy sao?"
Cung Hiên lạnh lùng nói:"Mau cút ra khỏi người tôi"
Ả ta cố chấp không đi, đặt ly rượu xuống, bàn tay sờ mó lung tung, khi chuẩn bị sờ xuống tiểu đệ thì có một bàn tay trắng nõn khác, tóm chặt lấy
Dịch Hiểu Đồng đôi mắt đỏ ngầu, đầy rẫy sự ghen tuông , quát:"Cô có phải muốn mất đi bàn tay này không?"
Cô ta có hơi run sợ trước khí thế này cuả cô, nhưng vẫn tỏ ra bình thản:"Cô là ai mà mạnh miệng vậy? Có biết tôi là ai không hả? Tôi có thể khiến cô ra đường mà ăn xin luôn đó"
Dương Mộng nhìn cô:"Đồng, mặc kệ cô ta đi, chúng ta ăn thôi"
Dịch Hiểu Đồng hừ lạnh, nghe không nghe Dương Mộng nói:"Cô nói cô có thể khiến tôi ra đường ăn xin sao? Thật nực cười, tôi cũng nói cô biết, tôi có thể khiến cô ngay tức khắc chết tại đây, có tin không?"
Qua ánh mắt đến lời nói của cô, đều khiến cô ta càng sợ hãi hơn, chân cũng không dám đứng ở đây, trước khi đi, cô ta nói:"Tôi Mao Mễ, hãy nhớ tên tôi, tôi sẽ còn tìm cô, người đàn ông đó phải là của tôi"
Dịch Hiểu Đồng trấn an bản thân lại, quay gót bỏ đi Không nói lời nào
Có ai biết, cô khi nãy đã rất ghen, người đàn ông cô yêu lại bị một cô gái gạ gẩm, có người phụ nữ nào mà không ghen cho được
Cung Hiên nhìn họ:"Hai người ăn đi, tôi đuổi theo cô ấy"
"Anh rễ, em thấy chị ấy rất giận, phải cẩn trọng, coi chừng chị ấy nuốt chửng anh"
"Tôi còn mong nữa là"
"Ásao em nhéo anh"_Huyết Dạ đau xoa tay
Dương Mộng nghiêm túc:"Em thấy lần này lại sắp có chuyện nữa rồi, còn cô gái lúc nãy là ai vậy?"
"Anh nào biết, lúc em và chị hai đi thì cô ta đến cưa anh rễ, rồi như em thấy đó"
"Mặc kệ cô ta là ai, em sẽ không để cô ta chen vào cuộc tình này của Hiểu Đồng đâu"
"Hiểu Đồng, đứng lại đi, anh có chuyện muốn nói với em_"_Cung Hiên ừa đuổi theo, vừa nói
Cô bỗng dưng đứng lại, tay vẫn đang nắm chặt lấy, lạnh nhạt nói:"Nói gì? Nói là cô ta đang gạ gẩm anh? Hay là anh chưa kịp ứng biến với bàn tay dâm đãng kia"
Cung Hiên ôm lấy cô từ phía sau:"Đó là những gì anh muốn nói, anh thực sự không có gì với cô ta cả, cô ta tự đi đến mời rượu anh rồi còn không mời mà ngồi vào người anh"
Dịch Hiểu Đồng đẩy anh ra:"Đừng chạm vào tôi, cơ thể anh, đồ anh mặc đều rất bẩn"
Cung Hiên nghe thế, lập tức cởi chiếc áo vest đắc tiền, có giá đến mấy vạn tệ ném đi:"Được rồi chứ?"
"Còn đấy, cô ta ngồi vào lòng anh, anh cũng nên"
"Được anh cởi"
Dịch Hiểu Đồng tưởng anh nói đùa, nhưng không ngờ anh làm thật, đến khi dây kéo vừa được kéo xuống thì cô chặn lại:"Không cần cởi nó"
"Em đừng giận anh được không? Anh sợ mất em"
Dịch Hiểu Đồng đều nghe mòn mọt từng câu từng chữ anh nói, chỉ là cơn giận cũng đã giảm bớt đi
"Nếu lần nữa để tôi nhìn thấy cảnh đó, thì anh và cả cô ta đều phải chết"
Anh đổ mồ hôi lạnh nhìn cô, đáng sợ nhất vẫn là cơn ghen của phụ nữ
-----------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Đến khi anh và anh ra ngoài, thì bất ngờ gặp được cậu và Dương Mộng cũng ở đây
"Hai người?"_cô hỏi
"Không biết là ai đem chúng ta đến đây nữa"_Dương Mộng than
"Mà thôi, chúng ta cùng đi ăn đi"_Huyết Dạ lãng tránh vấn đề đó
Chốc sau, bốn người họ đi xuống nhà ăn
Nói đây là đảo, nên món ăn chỉ toàn là hải sản, và nơi ăn được thiết kế theo kiểu biển cả
Nó như một con đường hầm dẫn, bao quanh là các loại san hô, rong, tảo
Họ có phần thích nơi này, rất phong nhu mà gợi cảm
Dương Mộng nắm lấy tay cô:"Em và cô ấy đi đây một lát, hai người gọi món trước đi"
"Nhớ đi về sớm, kẻo đi lạc"_Huyết Dạ quan tâm
"Em không phải con nít"
"Đi thôi"_Dịch Hiểu Đồng kéo tay cô đi
Hai người vừa đi, thì từ đâu đó có một cô gái đi ra, ăn mặc khá là thiếu vải, từng nơi trên cơ thể dường như đều qua phẩu thuật
Cô ta mặc váy đỏ, bó sát cơ thể, nhìn anh, đẩy đưa:"Anh này? Uống vớ em một ly được không?"
Cung Hiên chỉ là một cái liếc mắt cũng không dành cho ả
Điều đó khiến ả có hơi xấu hổ, nhưng không bỏ cuộc, ả ngồi vào lòng anh một cách tự nhiên:"Uống một ly thôi cũng khó vậy sao?"
Cung Hiên lạnh lùng nói:"Mau cút ra khỏi người tôi"
Ả ta cố chấp không đi, đặt ly rượu xuống, bàn tay sờ mó lung tung, khi chuẩn bị sờ xuống tiểu đệ thì có một bàn tay trắng nõn khác, tóm chặt lấy
Dịch Hiểu Đồng đôi mắt đỏ ngầu, đầy rẫy sự ghen tuông , quát:"Cô có phải muốn mất đi bàn tay này không?"
Cô ta có hơi run sợ trước khí thế này cuả cô, nhưng vẫn tỏ ra bình thản:"Cô là ai mà mạnh miệng vậy? Có biết tôi là ai không hả? Tôi có thể khiến cô ra đường mà ăn xin luôn đó"
Dương Mộng nhìn cô:"Đồng, mặc kệ cô ta đi, chúng ta ăn thôi"
Dịch Hiểu Đồng hừ lạnh, nghe không nghe Dương Mộng nói:"Cô nói cô có thể khiến tôi ra đường ăn xin sao? Thật nực cười, tôi cũng nói cô biết, tôi có thể khiến cô ngay tức khắc chết tại đây, có tin không?"
Qua ánh mắt đến lời nói của cô, đều khiến cô ta càng sợ hãi hơn, chân cũng không dám đứng ở đây, trước khi đi, cô ta nói:"Tôi Mao Mễ, hãy nhớ tên tôi, tôi sẽ còn tìm cô, người đàn ông đó phải là của tôi"
Dịch Hiểu Đồng trấn an bản thân lại, quay gót bỏ đi Không nói lời nào
Có ai biết, cô khi nãy đã rất ghen, người đàn ông cô yêu lại bị một cô gái gạ gẩm, có người phụ nữ nào mà không ghen cho được
Cung Hiên nhìn họ:"Hai người ăn đi, tôi đuổi theo cô ấy"
"Anh rễ, em thấy chị ấy rất giận, phải cẩn trọng, coi chừng chị ấy nuốt chửng anh"
"Tôi còn mong nữa là"
"Ásao em nhéo anh"_Huyết Dạ đau xoa tay
Dương Mộng nghiêm túc:"Em thấy lần này lại sắp có chuyện nữa rồi, còn cô gái lúc nãy là ai vậy?"
"Anh nào biết, lúc em và chị hai đi thì cô ta đến cưa anh rễ, rồi như em thấy đó"
"Mặc kệ cô ta là ai, em sẽ không để cô ta chen vào cuộc tình này của Hiểu Đồng đâu"
"Hiểu Đồng, đứng lại đi, anh có chuyện muốn nói với em_"_Cung Hiên ừa đuổi theo, vừa nói
Cô bỗng dưng đứng lại, tay vẫn đang nắm chặt lấy, lạnh nhạt nói:"Nói gì? Nói là cô ta đang gạ gẩm anh? Hay là anh chưa kịp ứng biến với bàn tay dâm đãng kia"
Cung Hiên ôm lấy cô từ phía sau:"Đó là những gì anh muốn nói, anh thực sự không có gì với cô ta cả, cô ta tự đi đến mời rượu anh rồi còn không mời mà ngồi vào người anh"
Dịch Hiểu Đồng đẩy anh ra:"Đừng chạm vào tôi, cơ thể anh, đồ anh mặc đều rất bẩn"
Cung Hiên nghe thế, lập tức cởi chiếc áo vest đắc tiền, có giá đến mấy vạn tệ ném đi:"Được rồi chứ?"
"Còn đấy, cô ta ngồi vào lòng anh, anh cũng nên"
"Được anh cởi"
Dịch Hiểu Đồng tưởng anh nói đùa, nhưng không ngờ anh làm thật, đến khi dây kéo vừa được kéo xuống thì cô chặn lại:"Không cần cởi nó"
"Em đừng giận anh được không? Anh sợ mất em"
Dịch Hiểu Đồng đều nghe mòn mọt từng câu từng chữ anh nói, chỉ là cơn giận cũng đã giảm bớt đi
"Nếu lần nữa để tôi nhìn thấy cảnh đó, thì anh và cả cô ta đều phải chết"
Anh đổ mồ hôi lạnh nhìn cô, đáng sợ nhất vẫn là cơn ghen của phụ nữ
-----------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook