Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Từ quán ăn đi ra, hai người đi đến chỗ đỗ xe bên cạnh xe, Ngôn Mộc đi xa sau lưng Cố Duy Nhất, cô nhíu mày, xoay người chạy tới bên anh, Ngôn Mộc ngăn cô lại, "Cố Duy Nhất, cách xa anh một chút, hiện tại anh cảm thấy em giống như một cây rau thơm..."
Cố Duy Nhất không nhịn nổi, cuối cùng cười đến không thở nổi, ôm bụng thở hổn hển, Ngôn Mộc nhìn cô, đôi mắt híp lại, lóe sáng, Cố Duy Nhất nhất nhìn dáng vẻ của anh, thầm kêu một tiếng không tốt, xoay người định chạy đã bị Ngôn Mộc xách cổ áo, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai u ám, "Cố Duy Nhất, em chơi rất vui vẻ phải không?"
Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn anh, gượng cười, "Chỉ đùa một chút, hảo hán không nên tưởng thật."
Ngôn Mộc hừ một tiếng, "Đi thôi, anh đưa em về."
Cố Duy Nhất sững sờ, cầm lấy tay áo anh, "Không cần, em muốn đến khách sạn anh ở."
Ngôn Mộc gõ đầu cô một cái, cho cô nắm chặt tay áo, "Khuya hôm nay anh phải về, sáng mai có hội nghị thường kỳ, không thể vắng mặt."
Khuôn mặt nhỏ của Cố Duy Nhất bỗng chốc xụ xuống, nhỏ giọng lầm bầm, "Chẳng bằng anh không đến..."
Ngôn Mộc cúi đầu, "Em nói cái gì?"
Cố Duy Nhất vội vàng lắc đầu, "Đi thôi, trở về."
Ngôn Mộc nhìn bộ dáng thấy vọng của cô trong mắt, đưa tay nắm cằm cô, "Muốn cõng không?"
Hai mắt Cố Duy Nhất lóe sáng, "Được không?"
Mặt Ngôn Mộc tối sầm, tay đang nắm lấy cằm cô dùng sức, cúi đầu đối mặt với cô, "Cố Duy Nhất, nhớ, về sau nói chuyện cẩn thận."
Trong mắt Cố Duy Nhất thoáng vẻ tươi cười, đẩy tay anh ra, chạy tới sau lưng anh, dùng sức nhảy lên, hai tay ôm cổ anh.
Ngôn Mộc vững vàng cõng cô, chậm rãi đi về phía trước, gió nhẹ nhàng thổi qua, một sợi tóc dài trên trán lướt qua mặt anh, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, bàn tay nhỏ bé thay hắn vén lên, thoáng hơi lạnh, trong lòng ấm áp, lại có chút ngứa.
Giống như lơ đãng, môi mỏng khẽ mở, "Hôm nay người đưa em hoa là ai?"
"Chao ôi, đừng nói nữa, Điền Húc kia là một tên..." Cố Duy Nhất bật thốt, cuối cùng chỉ số thông minh lại khẩn cấp login, đầu lưỡi quay vòng, đem "Phiền toái" đổi thành "...Người tốt."
"Người tốt?" Hai mắt Ngôn Mộc tối lại, mở cửa xe, đem người nhét vào trong, thắt dây an toàn cho cô, cũng không đứng thẳng, hai tay chống trên ghế ngồi, vây cô ở chính giữa, giọng nói không tốt, "Tốt như thế nào?"
Lưng Cố Duy Nhất dính sát trên ghế ngồi, bộ dáng này của anh sao giống đang ghen vậy?
Con mắt chuyển chuyển, Cố Duy Nhất lắp bắp, "...Chính là người tốt đó, không giết người không phóng hỏa, còn không phải là người tốt sao?" Uyển chuyển một chút, không cần nói hết ra đâu.
Ngôn Mộc híp mắt nhìn cô hồi lâu, cho tới khi sống lưng Cố Duy Nhất cứng ngắc, mới hừ lạnh một tiếng, đứng lên đóng cửa xe. Cố Duy Nhất thở khẽ, nhíu mày, anh đối với cô có phải cũng có chút tâm tư không?
Xe hướng đến bên ngoài đoàn làm phim.
Ngôn Mộc nhìn phía trước, trong đầu nghĩ linh tinh như đi vòng qua Thái bình dương, Cố Duy Nhất, cô gái nhỏ này trong đầu đến cùng nghĩ cái gì? Rõ ràng anh cảm thấy cô đã thông suốt, thế nào lại như tây một búa đông một gậy, khiến anh thật sự không hiểu.
Cố Duy Nhất lặng lẽ liếc anh một cái, bàn tay nhỏ bé sờ trong túi xách, trong lòng như muốn dời sông lấp biển, đối phó với tính cách Ngôn Mộc, nhất định phải có biện pháp vạn toàn, từng bước từng bước, làm gì chắc đó, để anh không có đường lui.
Dọc theo đường đi hai người đều có tâm tư, không ai nói lời nào.
Đến nơi, Cố Duy Nhất tháo dây an toàn, ấp úng, "Em lên đây." Anh còn chưa đi, cô đã bắt đầu nhớ anh.
Ngôn Mộc nghiêng đầu, khẽ ừ một tiếng, "Anh đưa em lên."
Cố Duy Nhất nghe giọng anh, cảm thấy nước mắt muốn rơi xuống, miệng vểnh lên, Cố Duy Nhất, ngươi thật không có tiền đồ.
Không chút do dự mở cửa, Cố Duy Nhất xuống xe, cũng không quay đầu lại, "Không cần đâu, em lên đây, tạm biệt."
Ngôn Mộc nhìn bóng lưng cô, trong mắt hiện nhu tình, khẽ thở dài, khoảng thời gian này công ty gấp rút làm việc chân không chạm đất, vài ngày nghỉ ngơi, lập tức chạy tới nhìn cô, nhưng thời gian ngắn ngủi được mấy giờ, nhiều ngày lại không thể gặp được.
Nổ máy định rời đi, lại thấy bóng dáng kia chạy lại, chân mày Nhất Nhất nhíu lại, chưa kịp phản ứng, Cố Duy Nhất đã thở hổn hện chạy đến ghế lái, gõ cửa xe, Ngôn Mộc mở cửa, "Sao quay lại?"
Cố Duy Nhất thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vành mắt cũng có chút hồng, "Em muốn cảm ơn anh giả làm bạn trai em, như vậy Điền Húc kia cũng sẽ không bám theo nữa."
Trong mắt Ngôn Mộc thoáng nổi lên ôn nhu chưa từng cô, sau một lúc lông mày nhíu lại, "Anh còn tưởng rằng em thích hắn."
Cố Duy Nhất cúi xuống nhìn thẳng anh, trên khuôn mặt tràn đầy đắc ý, "Em thích đàn ông ăn rau thơm."
Mặt Ngôn Mộc tối sầm, dạ dày nhịn không được run rẩy, đột nhiên bàn tay mềm mại của Cố Duy Nhất ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, toàn thân Ngôn Mộc cứng đờ, tay lái tay nắm chặt.
Chỉ như lướt qua, Cố Duy Nhất nghiêng đầu gần bên lỗ tai anh, "Anh, cảm giác bị một cây rau thơm hôn như thế nào?"
"Ngủ ngon." Lần này tâm tình Cố Duy Nhất đặc biệt tốt nói tạm biệt với anh sau đó chạy về khách sạn.
Ngôn Mộc ngồi trên xe, đau đầu nhéo mi tâm, một lúc sau nở nụ cười, hiện tại anh không cần vội, sự tình giống như phát triển thuận lợi hơn so với anh nghĩ.
Ngôn Mộc khởi động xe định đi liền thấy Hứa Trạch Dật đứng nơi xa, hắn nhìn anh như muốn lại gần nhưng có chút do dự, trên mặt rối rắm.
Ngôn Mộc nhìn chỗ khác, đạp ga lướt qua Hứa Trạch Dật.
Trên xe, Ngôn Mộc cầm điện thoại gọi cho Vương trợ lý, "Tra cho tôi người tên Hứa Trạch Dật."
"Hứa Trạch Dật? Người đang là đại minh tinh sao?"
"Phải."
Hứa Trạch Dật, Trạch Dật, hy vọng là trùng hợp.
*
Sáng sớm hôm sau là cảnh của Hề Tuyết, cho nên Cố Duy Nhất sáng sớm đã tới phòng hoá trang, mới ra khỏi cửa phòng, một bó hoa hồng đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Cố Duy Nhất nhắm hai mắt, cảm thấy hai ngày nay mình xung khắc với hoa hồng, thế nào lại chỗ này chỗ kia đều có.
Đẩy ra bó hoa ra, đằng sau là gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng, Cố Duy Nhất đề phòng lui về sau một bước, "Đây là của Điền Húc?"
Khoé miệng Hứa Trạch Dật giật giật, "...Đây là tôi tặng cho cô."
Cố Duy Nhất híp mắt, "Hứa tiên sinh, anh có biết trên mặt anh viết bốn chữ to là "Tôi có mưu đồ" hay không?"
Hứa Trạch Dật như nghe được trò cười, nhướn mày cười một tiếng, "Cố Duy Nhất, nghe cho kỹ, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức theo đuổi cô!"
Cố Duy Nhất ghét bỏ nhếch miệng, thật muốn dùng hoa đập lên vẻ mặt hắn, "Hứa Trạch Dật, đầu óc anh bị heo đụng rồi."
Hứa Trạch Dật hai ngày nay không quá bình thường, sợ là mắc bệnh lạ.
Đưa tay đẩy hắn ra, Cố Duy Nhất đi lên phía trước, Hứa Trạch Dật đưa tay ngăn cản lại, nghiêng người dựa trên tường, "Cố Duy Nhất, chẳng lẽ cô thấy cô không xứng với tôi nên không dám tiếp nhận?"
Trời ạ, Cố Duy Nhất học bộ dáng ngày thường của Ngôn Mộc, đè lên mi tâm, người này da mặt phải dày bao nhiêu chứ, Cố Duy Nhất cười hai tiếng, "Đúng vậy, tôi thực không xứng với đại thiếu gia ngài, xin ngài bỏ qua cho."
Hứa Trạch Dật đưa tay vuốt cằm dường như suy nghĩ một chút, "Kỳ thật tôi cảm thấy cô có thể nhận, tôi không để ý cô trèo cao, Cố Duy Nhất, cô có thể vui mừng."Hứa Trạch Dật bày ra vẻ mặt ban ân.
Cố Duy Nhất cuối cùng nhịn không được liếc mắt, trí tuệ chậm phát triển như vậy, đến cùng là sống đến bây giờ như thế nào?
Cố Duy Nhất không có tâm tình cùng hắn nhiều lời, vòng qua hắn tiếp tục đi lên phía trước, Hứa Trạch Dật lại kéo cô lại đẩy cô đến trên tường, sau đó một cái tay chống vách tường, thâm tình khẩn thiết nhìn cô, "Áp sát tường hôn thì thế nào?"
Nói xong, gương mặt tuấn tú từ từ thấp xuống phóng đại trước mặt Cố Duy Nhất. Cô thở dài, cha nói một cô bé không cần đánh nhau với người khác, nhưng là lần này thật không phải là lỗi của cô.
Giơ chân lên hung hăng giẫm nát bàn chân Hứa Trạch Dật, hắn "a" một tiếng đau khom người xuống, "Cố - Duy - Nhất..."Khuôn mặt Hứa Trạch Dật vặn vẹo ngẩng đầu trừng cô, trong mắt phát hỏa, phảng phất muốn giết người.
Cố Duy Nhất ôn hòa cười một tiếng, rút đi bó hoa trong tay hắn "Ầm" một tiếng đập vào mặt hắn, Hứa Trạch Dật "ô" một tiếng, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Cố Duy Nhất vỗ tay, cúi đầu nhu hòa nói, "Nếu không phải thấy anh hai ngày nay thay tôi giải vây, hiện tại phải che lấy khả năng chính là mệnh căn của anh." Nói xong hừ một tiếng quay đi.
Hứa Trạch Dật sờ mặt bị gai hoa hồng đâm, hít vài hơi khí lạnh, nhe răng nhếch miệng, "Cố - Duy - Nhất..., tôi với cô không đội trời chung..."
Hứa Trạch Dật hé ra khuôn mặt bị hủy dung khập khiễng đến studio, Tề Nghiêm ngẩn người, nhịn một lúc mới đem lời muốn mắng ép trở về, mặt Hứa Trạch Dật không quay được, chỉ có thể quay trước vài cảnh có lưng, khuôn mặt Tề Nghiêm tối sầm, Cố Duy Nhất lại cảm thấy cực kì thoải mái.
Hề Tuyết có trợ lý chiếu cố, cơ bản không cần đến Cố Duy Nhất, Cố Duy Nhất ở studio giúp làm việc vặt, về sau Tề Nghiêm bảo cô giúp đỡ cùng diễn viên đối lời kịch, có đôi khi còn bảo cô hỗ trợ diễn một chút, Cố Duy Nhất thật thích công việc này.
Thời gian nghỉ ngơi, thợ trang điểm dặm lại phấn cho Hề Tuyết, Cố Duy Nhất ngồi bên cạnh.
"Ồ..." Hề Tuyết kinh ngạc lên tiếng.
"Làm sao vậy?" Cố Duy Nhất đang nghiên cứu "ba mươi sáu kế" của Hề Tuyết.
"Hứa Trạch Dật đăng blog bảo ngày mai có tin tức trọng đại muốn tuyên bố, hắn cả ngày ở đoàn làm phim, cũng không biết hắn tin tức gì lớn nữa? Trịnh Kinh có nói cậu biết không?" Hề Tuyết đưa điện thoại cho Cố Duy Nhất xem.
Cố Duy Nhất lười nhác liếc qua, hừ nhẹ một tiếng, "Kệ hắn, hiện tại tớ không muốn để tâm chuyện này, hắn làm gì thì làm, hậu quả để Trịnh Kinh chùi đít cho hắn, tớ không làm người trông trẻ."
Cố Duy Nhất không nhịn nổi, cuối cùng cười đến không thở nổi, ôm bụng thở hổn hển, Ngôn Mộc nhìn cô, đôi mắt híp lại, lóe sáng, Cố Duy Nhất nhất nhìn dáng vẻ của anh, thầm kêu một tiếng không tốt, xoay người định chạy đã bị Ngôn Mộc xách cổ áo, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai u ám, "Cố Duy Nhất, em chơi rất vui vẻ phải không?"
Cố Duy Nhất ngẩng đầu nhìn anh, gượng cười, "Chỉ đùa một chút, hảo hán không nên tưởng thật."
Ngôn Mộc hừ một tiếng, "Đi thôi, anh đưa em về."
Cố Duy Nhất sững sờ, cầm lấy tay áo anh, "Không cần, em muốn đến khách sạn anh ở."
Ngôn Mộc gõ đầu cô một cái, cho cô nắm chặt tay áo, "Khuya hôm nay anh phải về, sáng mai có hội nghị thường kỳ, không thể vắng mặt."
Khuôn mặt nhỏ của Cố Duy Nhất bỗng chốc xụ xuống, nhỏ giọng lầm bầm, "Chẳng bằng anh không đến..."
Ngôn Mộc cúi đầu, "Em nói cái gì?"
Cố Duy Nhất vội vàng lắc đầu, "Đi thôi, trở về."
Ngôn Mộc nhìn bộ dáng thấy vọng của cô trong mắt, đưa tay nắm cằm cô, "Muốn cõng không?"
Hai mắt Cố Duy Nhất lóe sáng, "Được không?"
Mặt Ngôn Mộc tối sầm, tay đang nắm lấy cằm cô dùng sức, cúi đầu đối mặt với cô, "Cố Duy Nhất, nhớ, về sau nói chuyện cẩn thận."
Trong mắt Cố Duy Nhất thoáng vẻ tươi cười, đẩy tay anh ra, chạy tới sau lưng anh, dùng sức nhảy lên, hai tay ôm cổ anh.
Ngôn Mộc vững vàng cõng cô, chậm rãi đi về phía trước, gió nhẹ nhàng thổi qua, một sợi tóc dài trên trán lướt qua mặt anh, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, bàn tay nhỏ bé thay hắn vén lên, thoáng hơi lạnh, trong lòng ấm áp, lại có chút ngứa.
Giống như lơ đãng, môi mỏng khẽ mở, "Hôm nay người đưa em hoa là ai?"
"Chao ôi, đừng nói nữa, Điền Húc kia là một tên..." Cố Duy Nhất bật thốt, cuối cùng chỉ số thông minh lại khẩn cấp login, đầu lưỡi quay vòng, đem "Phiền toái" đổi thành "...Người tốt."
"Người tốt?" Hai mắt Ngôn Mộc tối lại, mở cửa xe, đem người nhét vào trong, thắt dây an toàn cho cô, cũng không đứng thẳng, hai tay chống trên ghế ngồi, vây cô ở chính giữa, giọng nói không tốt, "Tốt như thế nào?"
Lưng Cố Duy Nhất dính sát trên ghế ngồi, bộ dáng này của anh sao giống đang ghen vậy?
Con mắt chuyển chuyển, Cố Duy Nhất lắp bắp, "...Chính là người tốt đó, không giết người không phóng hỏa, còn không phải là người tốt sao?" Uyển chuyển một chút, không cần nói hết ra đâu.
Ngôn Mộc híp mắt nhìn cô hồi lâu, cho tới khi sống lưng Cố Duy Nhất cứng ngắc, mới hừ lạnh một tiếng, đứng lên đóng cửa xe. Cố Duy Nhất thở khẽ, nhíu mày, anh đối với cô có phải cũng có chút tâm tư không?
Xe hướng đến bên ngoài đoàn làm phim.
Ngôn Mộc nhìn phía trước, trong đầu nghĩ linh tinh như đi vòng qua Thái bình dương, Cố Duy Nhất, cô gái nhỏ này trong đầu đến cùng nghĩ cái gì? Rõ ràng anh cảm thấy cô đã thông suốt, thế nào lại như tây một búa đông một gậy, khiến anh thật sự không hiểu.
Cố Duy Nhất lặng lẽ liếc anh một cái, bàn tay nhỏ bé sờ trong túi xách, trong lòng như muốn dời sông lấp biển, đối phó với tính cách Ngôn Mộc, nhất định phải có biện pháp vạn toàn, từng bước từng bước, làm gì chắc đó, để anh không có đường lui.
Dọc theo đường đi hai người đều có tâm tư, không ai nói lời nào.
Đến nơi, Cố Duy Nhất tháo dây an toàn, ấp úng, "Em lên đây." Anh còn chưa đi, cô đã bắt đầu nhớ anh.
Ngôn Mộc nghiêng đầu, khẽ ừ một tiếng, "Anh đưa em lên."
Cố Duy Nhất nghe giọng anh, cảm thấy nước mắt muốn rơi xuống, miệng vểnh lên, Cố Duy Nhất, ngươi thật không có tiền đồ.
Không chút do dự mở cửa, Cố Duy Nhất xuống xe, cũng không quay đầu lại, "Không cần đâu, em lên đây, tạm biệt."
Ngôn Mộc nhìn bóng lưng cô, trong mắt hiện nhu tình, khẽ thở dài, khoảng thời gian này công ty gấp rút làm việc chân không chạm đất, vài ngày nghỉ ngơi, lập tức chạy tới nhìn cô, nhưng thời gian ngắn ngủi được mấy giờ, nhiều ngày lại không thể gặp được.
Nổ máy định rời đi, lại thấy bóng dáng kia chạy lại, chân mày Nhất Nhất nhíu lại, chưa kịp phản ứng, Cố Duy Nhất đã thở hổn hện chạy đến ghế lái, gõ cửa xe, Ngôn Mộc mở cửa, "Sao quay lại?"
Cố Duy Nhất thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vành mắt cũng có chút hồng, "Em muốn cảm ơn anh giả làm bạn trai em, như vậy Điền Húc kia cũng sẽ không bám theo nữa."
Trong mắt Ngôn Mộc thoáng nổi lên ôn nhu chưa từng cô, sau một lúc lông mày nhíu lại, "Anh còn tưởng rằng em thích hắn."
Cố Duy Nhất cúi xuống nhìn thẳng anh, trên khuôn mặt tràn đầy đắc ý, "Em thích đàn ông ăn rau thơm."
Mặt Ngôn Mộc tối sầm, dạ dày nhịn không được run rẩy, đột nhiên bàn tay mềm mại của Cố Duy Nhất ôm lấy mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, toàn thân Ngôn Mộc cứng đờ, tay lái tay nắm chặt.
Chỉ như lướt qua, Cố Duy Nhất nghiêng đầu gần bên lỗ tai anh, "Anh, cảm giác bị một cây rau thơm hôn như thế nào?"
"Ngủ ngon." Lần này tâm tình Cố Duy Nhất đặc biệt tốt nói tạm biệt với anh sau đó chạy về khách sạn.
Ngôn Mộc ngồi trên xe, đau đầu nhéo mi tâm, một lúc sau nở nụ cười, hiện tại anh không cần vội, sự tình giống như phát triển thuận lợi hơn so với anh nghĩ.
Ngôn Mộc khởi động xe định đi liền thấy Hứa Trạch Dật đứng nơi xa, hắn nhìn anh như muốn lại gần nhưng có chút do dự, trên mặt rối rắm.
Ngôn Mộc nhìn chỗ khác, đạp ga lướt qua Hứa Trạch Dật.
Trên xe, Ngôn Mộc cầm điện thoại gọi cho Vương trợ lý, "Tra cho tôi người tên Hứa Trạch Dật."
"Hứa Trạch Dật? Người đang là đại minh tinh sao?"
"Phải."
Hứa Trạch Dật, Trạch Dật, hy vọng là trùng hợp.
*
Sáng sớm hôm sau là cảnh của Hề Tuyết, cho nên Cố Duy Nhất sáng sớm đã tới phòng hoá trang, mới ra khỏi cửa phòng, một bó hoa hồng đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Cố Duy Nhất nhắm hai mắt, cảm thấy hai ngày nay mình xung khắc với hoa hồng, thế nào lại chỗ này chỗ kia đều có.
Đẩy ra bó hoa ra, đằng sau là gương mặt trẻ tuổi tuấn lãng, Cố Duy Nhất đề phòng lui về sau một bước, "Đây là của Điền Húc?"
Khoé miệng Hứa Trạch Dật giật giật, "...Đây là tôi tặng cho cô."
Cố Duy Nhất híp mắt, "Hứa tiên sinh, anh có biết trên mặt anh viết bốn chữ to là "Tôi có mưu đồ" hay không?"
Hứa Trạch Dật như nghe được trò cười, nhướn mày cười một tiếng, "Cố Duy Nhất, nghe cho kỹ, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức theo đuổi cô!"
Cố Duy Nhất ghét bỏ nhếch miệng, thật muốn dùng hoa đập lên vẻ mặt hắn, "Hứa Trạch Dật, đầu óc anh bị heo đụng rồi."
Hứa Trạch Dật hai ngày nay không quá bình thường, sợ là mắc bệnh lạ.
Đưa tay đẩy hắn ra, Cố Duy Nhất đi lên phía trước, Hứa Trạch Dật đưa tay ngăn cản lại, nghiêng người dựa trên tường, "Cố Duy Nhất, chẳng lẽ cô thấy cô không xứng với tôi nên không dám tiếp nhận?"
Trời ạ, Cố Duy Nhất học bộ dáng ngày thường của Ngôn Mộc, đè lên mi tâm, người này da mặt phải dày bao nhiêu chứ, Cố Duy Nhất cười hai tiếng, "Đúng vậy, tôi thực không xứng với đại thiếu gia ngài, xin ngài bỏ qua cho."
Hứa Trạch Dật đưa tay vuốt cằm dường như suy nghĩ một chút, "Kỳ thật tôi cảm thấy cô có thể nhận, tôi không để ý cô trèo cao, Cố Duy Nhất, cô có thể vui mừng."Hứa Trạch Dật bày ra vẻ mặt ban ân.
Cố Duy Nhất cuối cùng nhịn không được liếc mắt, trí tuệ chậm phát triển như vậy, đến cùng là sống đến bây giờ như thế nào?
Cố Duy Nhất không có tâm tình cùng hắn nhiều lời, vòng qua hắn tiếp tục đi lên phía trước, Hứa Trạch Dật lại kéo cô lại đẩy cô đến trên tường, sau đó một cái tay chống vách tường, thâm tình khẩn thiết nhìn cô, "Áp sát tường hôn thì thế nào?"
Nói xong, gương mặt tuấn tú từ từ thấp xuống phóng đại trước mặt Cố Duy Nhất. Cô thở dài, cha nói một cô bé không cần đánh nhau với người khác, nhưng là lần này thật không phải là lỗi của cô.
Giơ chân lên hung hăng giẫm nát bàn chân Hứa Trạch Dật, hắn "a" một tiếng đau khom người xuống, "Cố - Duy - Nhất..."Khuôn mặt Hứa Trạch Dật vặn vẹo ngẩng đầu trừng cô, trong mắt phát hỏa, phảng phất muốn giết người.
Cố Duy Nhất ôn hòa cười một tiếng, rút đi bó hoa trong tay hắn "Ầm" một tiếng đập vào mặt hắn, Hứa Trạch Dật "ô" một tiếng, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Cố Duy Nhất vỗ tay, cúi đầu nhu hòa nói, "Nếu không phải thấy anh hai ngày nay thay tôi giải vây, hiện tại phải che lấy khả năng chính là mệnh căn của anh." Nói xong hừ một tiếng quay đi.
Hứa Trạch Dật sờ mặt bị gai hoa hồng đâm, hít vài hơi khí lạnh, nhe răng nhếch miệng, "Cố - Duy - Nhất..., tôi với cô không đội trời chung..."
Hứa Trạch Dật hé ra khuôn mặt bị hủy dung khập khiễng đến studio, Tề Nghiêm ngẩn người, nhịn một lúc mới đem lời muốn mắng ép trở về, mặt Hứa Trạch Dật không quay được, chỉ có thể quay trước vài cảnh có lưng, khuôn mặt Tề Nghiêm tối sầm, Cố Duy Nhất lại cảm thấy cực kì thoải mái.
Hề Tuyết có trợ lý chiếu cố, cơ bản không cần đến Cố Duy Nhất, Cố Duy Nhất ở studio giúp làm việc vặt, về sau Tề Nghiêm bảo cô giúp đỡ cùng diễn viên đối lời kịch, có đôi khi còn bảo cô hỗ trợ diễn một chút, Cố Duy Nhất thật thích công việc này.
Thời gian nghỉ ngơi, thợ trang điểm dặm lại phấn cho Hề Tuyết, Cố Duy Nhất ngồi bên cạnh.
"Ồ..." Hề Tuyết kinh ngạc lên tiếng.
"Làm sao vậy?" Cố Duy Nhất đang nghiên cứu "ba mươi sáu kế" của Hề Tuyết.
"Hứa Trạch Dật đăng blog bảo ngày mai có tin tức trọng đại muốn tuyên bố, hắn cả ngày ở đoàn làm phim, cũng không biết hắn tin tức gì lớn nữa? Trịnh Kinh có nói cậu biết không?" Hề Tuyết đưa điện thoại cho Cố Duy Nhất xem.
Cố Duy Nhất lười nhác liếc qua, hừ nhẹ một tiếng, "Kệ hắn, hiện tại tớ không muốn để tâm chuyện này, hắn làm gì thì làm, hậu quả để Trịnh Kinh chùi đít cho hắn, tớ không làm người trông trẻ."
Bình luận facebook