Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời - Chương 10
“Điềm Điềm à, ta thấy mình dạo này rất lạ, cảm thấy bản thân bị mất quyền làm chủ cơ thế, nhiều điều kì lạ khiến ta không lí giải nổi.”
Điền Điền tay rót cho cô chén trà nóng vừa nói:
“Nương Nương à, người đừng lo do cơ thể người còn yếu thôi, đúng thật dạo gần đây người khá kì lạ, nhưng dù gì vẫn là người thôi.”
“Ừm.”
Mộc Thanh Nhi an tâm, đỡ lấy chén trà từ tay Điềm Điềm, tiện tay vén đầu gối lên.
Cô giật mình đánh rơi chiếc cốc trong tay, tạo thành một âm thanh chói tai.
“Sao vậy, chủ.” Điềm Điềm hoảng hốt chạy lại.
“Điềm Điềm à, vết thương của ta sao lại lành nhanh vậy được, cơ thể ta hình như cũng không mệt mỏi gì cả.”
“Cái này.” Điềm Điềm thực cũng không hiểu nổi.
Mộc Thanh Nhi lo lắng vô cùng.
Mấy ngày trôi qua, mấy tin đồn thổi về cô ngày càng nhiều, Mộc Thanh Nhi nhiều lúc cũng nghĩ bản thân mình thực sự bị trúng tà như những gì họ nói.
Quá nhiều thứ kì lạ xảy ra, từ việc toàn bộ vết thương mới cũ, sẹo lớn, sẹo nhỏ trên người cô đồng loạt đều biến mất. Ngay cả việc tự nhiên cô xuất hiện cùng một chỗ với Hoàng Thượng trong khi trước đó cô đang nằm dưỡng thương ở phòng.
Nhiều điều khó hiểu làm cho Mộc Thanh Nhi đứng ngồi không yên, nghĩ rằng chắc do cơ thể mình quá suy nhược nên nhầm lẫn gì chăng?
Hôm nay Mộc Thanh Nhi cùng Điềm Điềm đi dạo ở hậu hoa viên, nơi đây phong cảnh rất đẹp. Mùa đông lạnh giá trôi qua nhường chỗ cho mùa xuân tươi mới.
Trong hậu hoa viên từng cành đào hồng nhuận, xinh đẹp khoe sắc, hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ. Đây chính là thú vui của thái hậu, người vô cùng yêu thích những kì hoa dị thảo từ khắp mọi nơi.
Sứ thần các nước cũng biết đến sở thích này của Thái Hậu, thường xuyên gửi đến những cây hoa, chậu cảnh đẹp đẽ để lấy lòng. Tất cả đều được bà trồng ở hoa viên này.
Đặc biệt ở đây có một hồ nước lớn, bên trong có rất nhiều cá bơi lượn tung tăng, khung cảnh thật khiến người ta thoải mái.
Mộc Thanh Nhi đi ngang qua tiền viện, thấy mấy vị phi tần đang ngồi trong đình nhỏ nghỉ mát giữa hậu hoa viên.
Cô lập tức cúi đầu xuống, kéo tay Điền Điền lướt qua cho nhanh, cô không muốn rước lấy phiền phức.
Nhưng phiền phức nào có bao giờ tha cho cô chứ, người ta một khi muốn lôi cô ra làm trò vui thì cho dù cô có cố gắng thế nào vẫn bị lôi ra mà thôi.
“Ôi, Mộc Tần muội muội đi đâu mà vội càng thế, mau đến đây.”
Gia Tần từ xa nhìn thấy Mộc Thanh Nhi đang cố gắng đi thật nhanh, thì có ý xấu mà gọi với lại.
Mộc Thanh Nhi biết mình không thoát được liền chậm rãi đi đến.
“Thỉnh an các vị tỷ tỷ.”
“Ôi ai đây, thì ra là Mộc Tần muội muội, sao nhìn thấy bổn cung không chịu chào lấy một câu đã vội bước chân muốn chốn rồi.”
Giọng điệu câu nói thật sự chua chát, ý tứ bắt lỗi quá là rõ ràng.
Mộc Thanh Nhi biết điều đó, thế nên ban đầu cô vốn định làm như không thấy mà chuồn đi nhưng ai ngờ bị bắt lại, mà một khi bắt lại thì xác định có chuyện, điều này đã trở nên quen thuộc đối với cô, thôi thì mặc kệ vậy.
“Tần thiếp nào dám, không biết tỷ tỷ gọi lại có việc gì ạ?”
Giọng Mộc Thanh Nhi nhỏ như muỗi kêu, vẻ yếu đuối dễ bị ăn hiếp lúc nào cũng hiện hữu trên cô.
Thuần quý phi nhìn cái dáng vẻ này cũng thấy tức anh ách, ‘hừ, Hoàng thượng không có ở đây, diễn điệu bộ bị ăn hiếp đấy cho ai xem chứ?’
“Bớt làm trò trước mặt ta đi.” Thuần quý phi đứng lên đi về phía Mộc Thanh Nhi, ép cô lùi dần về phía sau, mục đích là cho cô phải xấu mặt.
Nhìn cái gương mặt kia tỏ vẻ đáng thương làm cho cô ta lộn ruột, Thuần quý phi liên tục đi về phía Mộc Thanh Nhi, ép cô lùi dần về sau, phía sau là mặt hồ tuy lớn nhưng nông, mục đích khiến y phục của cô ướt hết, phải mang cái bộ dạng ướt nhẹp đó đi ngang qua các cung, nếm đủ hàng tá ánh mắt của mọi người mới về thay được xiêm y.
Mộc Thanh Nhi thấy quý phi đứng lên, không hiểu cô đã làm gì khiến quý phi tức giận, liên tục bức ép cô lùi về sau.
“Không biết tần thiếp đã làm điều gì khiến người tức giận.” Mộc Thanh Nhi nhanh chóng cất tiếng nói, nhưng giọng nói vẫn run rẩy như một con thỏ, co rụt lại trong góc tối, trước mặt là nanh vuốt sắc nhọn của sự độc ác, xấu xa.
“Hừ, chả vì gì hết, nhìn cái bản mặt của ngươi là bổn cung đã chán ghét rồi.”
Nhìn thấy đã bức Mộc Thanh Nhi đến gần bờ hồ, Thuần quý phi liền chả vờ chóng mặt, nhích người về phía trước, đẩy cô xuống nước.
“Ai ya chóng mặt đau đầu quá.” Vừa đẩy xong tay lập tức đưa lên xoa xoa huyệt thái dương.
Sự việc quá mức phô trương lộ liễu, nhưng dường như chẳng có ai nói gì, hoàn toàn làm như tai điếc mắt đui mặc kệ thế sự.
Mọi người xung quanh có mù cũng nhận ra quý phi đang cố ý, nhưng cũng mặc kệ chứ biết sao giờ. Chỉ biết lắc đầu thương cho vị Mộc Tần nương nương ở dưới nước kia.
Điền Điền tay rót cho cô chén trà nóng vừa nói:
“Nương Nương à, người đừng lo do cơ thể người còn yếu thôi, đúng thật dạo gần đây người khá kì lạ, nhưng dù gì vẫn là người thôi.”
“Ừm.”
Mộc Thanh Nhi an tâm, đỡ lấy chén trà từ tay Điềm Điềm, tiện tay vén đầu gối lên.
Cô giật mình đánh rơi chiếc cốc trong tay, tạo thành một âm thanh chói tai.
“Sao vậy, chủ.” Điềm Điềm hoảng hốt chạy lại.
“Điềm Điềm à, vết thương của ta sao lại lành nhanh vậy được, cơ thể ta hình như cũng không mệt mỏi gì cả.”
“Cái này.” Điềm Điềm thực cũng không hiểu nổi.
Mộc Thanh Nhi lo lắng vô cùng.
Mấy ngày trôi qua, mấy tin đồn thổi về cô ngày càng nhiều, Mộc Thanh Nhi nhiều lúc cũng nghĩ bản thân mình thực sự bị trúng tà như những gì họ nói.
Quá nhiều thứ kì lạ xảy ra, từ việc toàn bộ vết thương mới cũ, sẹo lớn, sẹo nhỏ trên người cô đồng loạt đều biến mất. Ngay cả việc tự nhiên cô xuất hiện cùng một chỗ với Hoàng Thượng trong khi trước đó cô đang nằm dưỡng thương ở phòng.
Nhiều điều khó hiểu làm cho Mộc Thanh Nhi đứng ngồi không yên, nghĩ rằng chắc do cơ thể mình quá suy nhược nên nhầm lẫn gì chăng?
Hôm nay Mộc Thanh Nhi cùng Điềm Điềm đi dạo ở hậu hoa viên, nơi đây phong cảnh rất đẹp. Mùa đông lạnh giá trôi qua nhường chỗ cho mùa xuân tươi mới.
Trong hậu hoa viên từng cành đào hồng nhuận, xinh đẹp khoe sắc, hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ. Đây chính là thú vui của thái hậu, người vô cùng yêu thích những kì hoa dị thảo từ khắp mọi nơi.
Sứ thần các nước cũng biết đến sở thích này của Thái Hậu, thường xuyên gửi đến những cây hoa, chậu cảnh đẹp đẽ để lấy lòng. Tất cả đều được bà trồng ở hoa viên này.
Đặc biệt ở đây có một hồ nước lớn, bên trong có rất nhiều cá bơi lượn tung tăng, khung cảnh thật khiến người ta thoải mái.
Mộc Thanh Nhi đi ngang qua tiền viện, thấy mấy vị phi tần đang ngồi trong đình nhỏ nghỉ mát giữa hậu hoa viên.
Cô lập tức cúi đầu xuống, kéo tay Điền Điền lướt qua cho nhanh, cô không muốn rước lấy phiền phức.
Nhưng phiền phức nào có bao giờ tha cho cô chứ, người ta một khi muốn lôi cô ra làm trò vui thì cho dù cô có cố gắng thế nào vẫn bị lôi ra mà thôi.
“Ôi, Mộc Tần muội muội đi đâu mà vội càng thế, mau đến đây.”
Gia Tần từ xa nhìn thấy Mộc Thanh Nhi đang cố gắng đi thật nhanh, thì có ý xấu mà gọi với lại.
Mộc Thanh Nhi biết mình không thoát được liền chậm rãi đi đến.
“Thỉnh an các vị tỷ tỷ.”
“Ôi ai đây, thì ra là Mộc Tần muội muội, sao nhìn thấy bổn cung không chịu chào lấy một câu đã vội bước chân muốn chốn rồi.”
Giọng điệu câu nói thật sự chua chát, ý tứ bắt lỗi quá là rõ ràng.
Mộc Thanh Nhi biết điều đó, thế nên ban đầu cô vốn định làm như không thấy mà chuồn đi nhưng ai ngờ bị bắt lại, mà một khi bắt lại thì xác định có chuyện, điều này đã trở nên quen thuộc đối với cô, thôi thì mặc kệ vậy.
“Tần thiếp nào dám, không biết tỷ tỷ gọi lại có việc gì ạ?”
Giọng Mộc Thanh Nhi nhỏ như muỗi kêu, vẻ yếu đuối dễ bị ăn hiếp lúc nào cũng hiện hữu trên cô.
Thuần quý phi nhìn cái dáng vẻ này cũng thấy tức anh ách, ‘hừ, Hoàng thượng không có ở đây, diễn điệu bộ bị ăn hiếp đấy cho ai xem chứ?’
“Bớt làm trò trước mặt ta đi.” Thuần quý phi đứng lên đi về phía Mộc Thanh Nhi, ép cô lùi dần về phía sau, mục đích là cho cô phải xấu mặt.
Nhìn cái gương mặt kia tỏ vẻ đáng thương làm cho cô ta lộn ruột, Thuần quý phi liên tục đi về phía Mộc Thanh Nhi, ép cô lùi dần về sau, phía sau là mặt hồ tuy lớn nhưng nông, mục đích khiến y phục của cô ướt hết, phải mang cái bộ dạng ướt nhẹp đó đi ngang qua các cung, nếm đủ hàng tá ánh mắt của mọi người mới về thay được xiêm y.
Mộc Thanh Nhi thấy quý phi đứng lên, không hiểu cô đã làm gì khiến quý phi tức giận, liên tục bức ép cô lùi về sau.
“Không biết tần thiếp đã làm điều gì khiến người tức giận.” Mộc Thanh Nhi nhanh chóng cất tiếng nói, nhưng giọng nói vẫn run rẩy như một con thỏ, co rụt lại trong góc tối, trước mặt là nanh vuốt sắc nhọn của sự độc ác, xấu xa.
“Hừ, chả vì gì hết, nhìn cái bản mặt của ngươi là bổn cung đã chán ghét rồi.”
Nhìn thấy đã bức Mộc Thanh Nhi đến gần bờ hồ, Thuần quý phi liền chả vờ chóng mặt, nhích người về phía trước, đẩy cô xuống nước.
“Ai ya chóng mặt đau đầu quá.” Vừa đẩy xong tay lập tức đưa lên xoa xoa huyệt thái dương.
Sự việc quá mức phô trương lộ liễu, nhưng dường như chẳng có ai nói gì, hoàn toàn làm như tai điếc mắt đui mặc kệ thế sự.
Mọi người xung quanh có mù cũng nhận ra quý phi đang cố ý, nhưng cũng mặc kệ chứ biết sao giờ. Chỉ biết lắc đầu thương cho vị Mộc Tần nương nương ở dưới nước kia.
Bình luận facebook