Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời - Chương 12
Mục tiêu lại di chuyển đến Thuần quý phi đang chưa định thần ngồi ở phía bên này.
Cô ngay lập tức tiến đến nắm chặt lấy đầu của quý phí mắt đối mắt thu thập tin tức.
“Mộc Tần bị điên rồi, Mộc Tần đánh người rồi.” Đám người bên trên tưởng Ba Ba Mạc Tỏa đánh quý phi liền la ó bải hoải.
“Im miệng hết đi cho ta.” Thật quấy nhiễu mà.
Sau khi thu thập thông tin, biết đại khái cục diện hiện giờ, cũng khá bất ngờ đó. Thứ nhất thì nói đến sự tình hiện giờ thì là cô bị đám người này bắt nạt. Thứ hai thì…
“Aaaaaaaaaaaaaaaa.” Vâng nói đến chuyện thứ hai này thì cô phải hét lên cho bõ cái sự xui xẻo của bản thân rồi mới nghĩ tiếp được.
Sự việc thứ hai này thì là cô nhận ra cô với chủ cơ thể này Mộc Tần nương nương lại có thể tùy ý hoán đổi thân xác với nhau. Tuy chưa biết bằng quy luật gì nhưng thật sự điên đầu mà, chuyện gì cũng xảy ra được.
Mọi người xung quanh lại tiếp tục được một phen kinh hồn bạt vía lần hai.
Tiếng xì xào và tin đồn cô bị nhập gần đây liên tục được đẩy cao.
Thuần quý phi thẳng tay tát một phát vào mặt Ba Ba Mạc Tỏa. Một bên má cô đau rát khóe miệng cũng rỉ máu, chứng tỏ cú tát nay tuyệt đối không hề nương tay, cực kì độc ác mà giáng xuống.
“Hét cái gì mà hét, đồ rác rưởi, dám diễn chết đuối trước mặt bổn cung.”
Tát xong, cô ta đang dơ tay phủi phủi bộ y phục đặt may tinh xảo của mình thì chợt “bốp” một cái.
“Ngươi có quyền gì mà tát ta.” Ba Ba Mạc Tỏa tát lại một cái đau đến rỉ máu lên mặt quý phi.
Thuần quý phi lúc này không tin được điều gì đang xảy ra, cô ta hoàn toàn rơi vào trạng thái đơ toàn tập. Nhìn Ba Ba Mạc Tỏa, một lát sau mới khôi phục được thần hồn.
“Ngươi dám…” Quý phi tiến tới dơ tay định tát cô, thì bị cô né ra, bất thình lình mất thế, cộng thêm đôi guốc cao lênh khênh khiến cô ta té ngã, trầy xước hai bàn tay trắng muốt.
“Á, đau chết bổn cung rồi!” Quý phi tức tối la hét “Ả họ Mộc kia đứng lại cho ta.”
Ba Ba Mạc Tỏa chả thèm ở đây đôi co với bà khùng, xách y phục ướt đẫm bước ngang qua, trước khi đi còn không quên kéo luôn cái áo choàng trên người cô ta khoác lấy cơ thể ướt sũng của mình.
“Mộc Thanh Nhi, ngươi thật không biết phân vị của mình là gì sao?”
“Thế ngươi có muốn biết phân vị của ngươi sẽ phải chịu tội như thế nào nếu ta khai ra ngươi xuýt giết ta không?”
“….” Thuần Quý phi câm nín hoàn toàn.
Từ lúc nào mà con ranh họ Mộc kia lại ngang tang phách lối, to gan lớn mật đến vậy.
Chẳng lẽ đúng thật như mọi người nói, cô ta thực đã bi ma ruồi gì đó nhập rồi hay sao.
Lòng thì nghĩ thế nhưng miệng vẫn không mở ra được, đành nhìn bóng lưng của Ba Ba Mạc Tỏa khuất xa dần.
“Hừ, ta cóc cần biết, dù cô ta như thế nào thì bổn cung cũng quyết không cho qua cục tức này đâu.”
Ở biệt cung của Mộc Tần.
Sắc trời dần chuyển tối, mới đó là đã sang chiều, trước sân tẩm cung là một mảnh vườn nhỏ của Điềm Điềm, dưới gốc cây me lớn có đặt một chiếc bàn đá để ngồi hóng mát. Bên trên bàn đặt một chiếc đèn dầu, ánh sáng màu vàng loe loét lúc tỏa lúc lụi cứ nhấp nhô ánh sáng hằn lên mặt Ba Ba Mạc Tỏa.
Cô ngôi khoannh chân chữ ngũ trên chiếc ghế tròn bằng đá rắn chắc, vẻ mặt suy nghĩ. Cô đang suy nghĩ tại sao cơ thể của cô cùng Mộc Thanh Nhi lại xuất hiện luân chuyển thay nhau được.
Bất ngờ Điềm Điềm từ đâu trở về, mở to cánh cửa của biệt cung, tiếng “két” kéo dài nghe đến chói tai của cánh cửa cũ kĩ đập vào tai cô khiến cô khó chịu liếc xéo về phía nàng.
Điềm Điềm hớt hải chạy đến:
“Hôm nay có đồ ăn ngon này nương nương.”
Đang khó chịu tức tối suy nghĩ vấn đề của mình, nhưng nghe thấy có đồ ăn ngon, Ba Ba Mạc Tỏa nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tham ăn của mình.
“Hở, cái gì cơ, không phải khoai nữa à.”
“Vâng, là đùi gà, đùi gà đó nương nương.”
“Xuất sắc. Điềm Điềm, em càng ngày càng được việc nha.”
Điềm Điềm cười tít mắt nhìn dáng vẻ gặm thịt gà không chút ý tứ của nương nương cũng chính là tiểu thư của mình, trong lòng dậy lên một nỗi bi thương. Vẻ mặt có chút buồn buồn nhìn Ba Ba Mạc Tỏa.
“Sao đấy, không ăn đi, hiếm lắm mới có thức ăn ngon vậy mà, nhưng đùi này em lấy đâu ra vậy.” Cô hỏi.
“Em đến ngự thiện phòng đó, không biết có phải vụ hôm nay phong thái khác thường của nương nương ở ngự hoa viên không mà đám người ngự thiện phòng khi thấy em lấy đồ ăn đều không dám ho he gì.” Điềm Điềm cười hì hì nói.
Trong kí ức trước giờ của cô, Mộc tiểu thư Mộc Thanh Nhi chính là một nữ tử đoan chính, hiền thục, đẹp người đẹp nết, danh xưng mỹ nữ đẹp nhất kinh thành quả không sai.
Trước nay dù bị các cung, cả đám thái giám nô tỳ đối xử bất công nhưng tuyệt không bao giờ than trách. Cho dù có cùng cô ăn khoai lang cả tháng cũng chẳng hề gì. Phần vì biết thân phận Mộc Gia của mình là gia tộc phản quốc, phần vì cũng chỉ mình cô biết bản thân là vật cúng tế là người sắp chết, nên Mộc Thanh Nhi không ganh đua, oán thán làm gì.
Cô ngay lập tức tiến đến nắm chặt lấy đầu của quý phí mắt đối mắt thu thập tin tức.
“Mộc Tần bị điên rồi, Mộc Tần đánh người rồi.” Đám người bên trên tưởng Ba Ba Mạc Tỏa đánh quý phi liền la ó bải hoải.
“Im miệng hết đi cho ta.” Thật quấy nhiễu mà.
Sau khi thu thập thông tin, biết đại khái cục diện hiện giờ, cũng khá bất ngờ đó. Thứ nhất thì nói đến sự tình hiện giờ thì là cô bị đám người này bắt nạt. Thứ hai thì…
“Aaaaaaaaaaaaaaaa.” Vâng nói đến chuyện thứ hai này thì cô phải hét lên cho bõ cái sự xui xẻo của bản thân rồi mới nghĩ tiếp được.
Sự việc thứ hai này thì là cô nhận ra cô với chủ cơ thể này Mộc Tần nương nương lại có thể tùy ý hoán đổi thân xác với nhau. Tuy chưa biết bằng quy luật gì nhưng thật sự điên đầu mà, chuyện gì cũng xảy ra được.
Mọi người xung quanh lại tiếp tục được một phen kinh hồn bạt vía lần hai.
Tiếng xì xào và tin đồn cô bị nhập gần đây liên tục được đẩy cao.
Thuần quý phi thẳng tay tát một phát vào mặt Ba Ba Mạc Tỏa. Một bên má cô đau rát khóe miệng cũng rỉ máu, chứng tỏ cú tát nay tuyệt đối không hề nương tay, cực kì độc ác mà giáng xuống.
“Hét cái gì mà hét, đồ rác rưởi, dám diễn chết đuối trước mặt bổn cung.”
Tát xong, cô ta đang dơ tay phủi phủi bộ y phục đặt may tinh xảo của mình thì chợt “bốp” một cái.
“Ngươi có quyền gì mà tát ta.” Ba Ba Mạc Tỏa tát lại một cái đau đến rỉ máu lên mặt quý phi.
Thuần quý phi lúc này không tin được điều gì đang xảy ra, cô ta hoàn toàn rơi vào trạng thái đơ toàn tập. Nhìn Ba Ba Mạc Tỏa, một lát sau mới khôi phục được thần hồn.
“Ngươi dám…” Quý phi tiến tới dơ tay định tát cô, thì bị cô né ra, bất thình lình mất thế, cộng thêm đôi guốc cao lênh khênh khiến cô ta té ngã, trầy xước hai bàn tay trắng muốt.
“Á, đau chết bổn cung rồi!” Quý phi tức tối la hét “Ả họ Mộc kia đứng lại cho ta.”
Ba Ba Mạc Tỏa chả thèm ở đây đôi co với bà khùng, xách y phục ướt đẫm bước ngang qua, trước khi đi còn không quên kéo luôn cái áo choàng trên người cô ta khoác lấy cơ thể ướt sũng của mình.
“Mộc Thanh Nhi, ngươi thật không biết phân vị của mình là gì sao?”
“Thế ngươi có muốn biết phân vị của ngươi sẽ phải chịu tội như thế nào nếu ta khai ra ngươi xuýt giết ta không?”
“….” Thuần Quý phi câm nín hoàn toàn.
Từ lúc nào mà con ranh họ Mộc kia lại ngang tang phách lối, to gan lớn mật đến vậy.
Chẳng lẽ đúng thật như mọi người nói, cô ta thực đã bi ma ruồi gì đó nhập rồi hay sao.
Lòng thì nghĩ thế nhưng miệng vẫn không mở ra được, đành nhìn bóng lưng của Ba Ba Mạc Tỏa khuất xa dần.
“Hừ, ta cóc cần biết, dù cô ta như thế nào thì bổn cung cũng quyết không cho qua cục tức này đâu.”
Ở biệt cung của Mộc Tần.
Sắc trời dần chuyển tối, mới đó là đã sang chiều, trước sân tẩm cung là một mảnh vườn nhỏ của Điềm Điềm, dưới gốc cây me lớn có đặt một chiếc bàn đá để ngồi hóng mát. Bên trên bàn đặt một chiếc đèn dầu, ánh sáng màu vàng loe loét lúc tỏa lúc lụi cứ nhấp nhô ánh sáng hằn lên mặt Ba Ba Mạc Tỏa.
Cô ngôi khoannh chân chữ ngũ trên chiếc ghế tròn bằng đá rắn chắc, vẻ mặt suy nghĩ. Cô đang suy nghĩ tại sao cơ thể của cô cùng Mộc Thanh Nhi lại xuất hiện luân chuyển thay nhau được.
Bất ngờ Điềm Điềm từ đâu trở về, mở to cánh cửa của biệt cung, tiếng “két” kéo dài nghe đến chói tai của cánh cửa cũ kĩ đập vào tai cô khiến cô khó chịu liếc xéo về phía nàng.
Điềm Điềm hớt hải chạy đến:
“Hôm nay có đồ ăn ngon này nương nương.”
Đang khó chịu tức tối suy nghĩ vấn đề của mình, nhưng nghe thấy có đồ ăn ngon, Ba Ba Mạc Tỏa nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tham ăn của mình.
“Hở, cái gì cơ, không phải khoai nữa à.”
“Vâng, là đùi gà, đùi gà đó nương nương.”
“Xuất sắc. Điềm Điềm, em càng ngày càng được việc nha.”
Điềm Điềm cười tít mắt nhìn dáng vẻ gặm thịt gà không chút ý tứ của nương nương cũng chính là tiểu thư của mình, trong lòng dậy lên một nỗi bi thương. Vẻ mặt có chút buồn buồn nhìn Ba Ba Mạc Tỏa.
“Sao đấy, không ăn đi, hiếm lắm mới có thức ăn ngon vậy mà, nhưng đùi này em lấy đâu ra vậy.” Cô hỏi.
“Em đến ngự thiện phòng đó, không biết có phải vụ hôm nay phong thái khác thường của nương nương ở ngự hoa viên không mà đám người ngự thiện phòng khi thấy em lấy đồ ăn đều không dám ho he gì.” Điềm Điềm cười hì hì nói.
Trong kí ức trước giờ của cô, Mộc tiểu thư Mộc Thanh Nhi chính là một nữ tử đoan chính, hiền thục, đẹp người đẹp nết, danh xưng mỹ nữ đẹp nhất kinh thành quả không sai.
Trước nay dù bị các cung, cả đám thái giám nô tỳ đối xử bất công nhưng tuyệt không bao giờ than trách. Cho dù có cùng cô ăn khoai lang cả tháng cũng chẳng hề gì. Phần vì biết thân phận Mộc Gia của mình là gia tộc phản quốc, phần vì cũng chỉ mình cô biết bản thân là vật cúng tế là người sắp chết, nên Mộc Thanh Nhi không ganh đua, oán thán làm gì.
Bình luận facebook