-
Chương 8
Edit: Mavis Clay
Hắn, hắn đây là không biết cởi quần áo?
Hiện thực chứng minh, Mộc Phỉ đã đoán đúng, khóe miệng nàng giật giật vài cái rồi cũng nhanh chóng chấp nhận, nghĩ lại cũng đúng, đến cơm còn không biết ăn thế nào, biết cởi quần áo mới là lạ.
Ai oán vươn tay, Mộc Phỉ kiên nhẫn cởi chiếc dây lưng ở bên hông Viêm Dục đang sắp bị hắn vo thành một cục, giúp hắn cởi chiếc áo khoác, vừa chuẩn bị đi, lại thấy gương mặt Viêm Dụckhổ sở nhăn nhó, chân hắn nửa thẳng nửa cong chụm lại với nhau, một tay bắt lấy Mộc Phỉ, một tay ôm bụng, lại lo lắng dậm chân tại chỗ mấy cái: "Nữ nhi, thật là đau, thật là đau, khó chịu, nữ nhi, ta nên làm sao giờ?"
Mộc Phỉ trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu nàng: hắn, không phải là bị đau bụng chứ?
Viêm Dục đã gấp đến vung chân tại chỗ, đôi mắt hút hồn người khác kia chứa đầy nước mắt, cứ như sẽ khóc bất cứ lúc nào, khóe môi hắn mếu xuống phía dưới, mang theo tiếng nói nức nở như thanh tuyền, lọt vào mắt Mộc Phỉ càng thêm ẩn nhẫn trìu mến.
Hắn nói: "Nữ nhi, thật khó chịu, nên làm gì đây?"
Nên làm gì đây? Nên làm gì đây! Người hỏi con nên làm cái gì? Ha, con biết hỏi ai giờ đây?
Mộc Phỉ không nhịn được phát điên, có ai nói cho nàng biết, một đấng mày râu đứng trước mặt nàng khóc lóc la đau bụng tiêu chảy như vầy thì nàng nên làm gì đây, sao thấy tức cười vậy trời!
"Đi, ra nhà xí giải quyết." Mặt Mộc Phỉ đỏ lên, một hồi lâu mới bật ra được một câu.
Trên trán Viêm Dục rỉ mồ hôi, da thịt dưới ánh nến sáng ngời, đẹp đến khó tin. Nhưng giờ này cũng chẳng ai có tâm trạng mà đi thưởng thức nhan sắc của hắn, Mộc Phỉ nhanh chóng đảo quanh, nhà xí đang ở cạnh lều cỏ. Là dùng cỏ tranh dựng bừa lên, nàng năm nào cũng ở đây cùng Tưởng thị, cũng không có cái gì không ổn.
Nhưng bên ngoài bây giờ mưa to như trút nước, cái nhà xí yếu ớt này sẽ không bị sụp chứ?
Không, điều đó không quan trọng, quan trọng là, chẳng lẽ để Viêm Dục ở phòng này, ở trước mặt nàng đi nhà xí sao?
Không đúng, cái này cũng không quan trọng, chẳng lẽ, muốn nàng cầm tay dạy Viêm Dục thế nào là ra nhà xí giải quyết nhu cầu sinh lý sao?
Viêm Dục nhanh chóng khóc nấc lên, mắt đã không thể cầm được nước trong đó nữa, có vài hạt đã nghịch ngợm chảy khỏi khóe mắt. Bộ dạng hắn đáng thương nhìn Mộc Phỉ, cảm giác trong bụng co rút đau đớn khiến gương mặt hắn vặn vẹo không ra hình.
Mộc Phỉ cũng khóc lên, mặc dù nàng là thầy thuốc, nhưng không có kinh nghiệm dạy một người lớn đi nhà xí đâu! Cắn răng một cái, dậm chân một cái, Mộc Phỉ hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm cho xong, cầm lấy một cái nắp thùng rách từ trong góc, kéo hông của Viêm Dục quay lưng vào góc phòng. Trong miệng hung tợn mắng: "Ngươi nhìn cẩn thận, ta chỉ dạy ngươi một lần! Lần sau mà còn không biết tự mình tìm chỗ giải quyết thì ta cho làm trong đũng quần luôn!"
Tay nhỏ bé cởi đai lưng của Viêm Dục ra, cởi áo ngoài của hắn, lộ ra chiếc quần lót màu đen hắn mặc bên trong, đôi tay nhỏ bé dò lên eo hắn, nhắm mắt lại cắn răng một cái, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm câu "Ta là thầy thuốc, hắn là bệnh nhân" thật nhiều lần, dùng sức kéo thẳng quần hắn xuống, sau đó đặt cái thùng về phía hắn, quay đầu bước đi.
Bên tai nóng lên, đầu ngón tay như đang bốc hỏa, đầu nàng buồn bực nằm lên giường, lấy tay bịt lỗ tai, vừa rồi nàng sờ soạng hông của Viêm Dục cảm thấy thật đã, da thịt rất trơn, cảm giác rất mềm mại.
Không tự chủ nuốt nước miếng "Ừng ực", không biết ấn một cái thì có ra nước không.
Trời ạ, nàng đang nghĩ lung tung cái gì vậy, đứng đắn một chút!
"Nữ nhi."
Trong lúc Mộc Phỉ đang đỏ mặt tới tận mang tai, cảm nhận nhịp tim đập khác thường, đầu ngón tay run run thì tiếng nói yếu ớt của Viêm Dục truyền đến từ góc phòng.
"Lại sao nữa?" Mộc Phỉ buông tay ra, đỏ mặt lớn tiếng la lối rồi quay lại. Người này, sao lại phiền phức vậy chứ, quả nhiên đầu óc nàng có vấn đề rồi nên mới nghĩ tới chuyện chữa khỏi cho hắn! Ngày mai lúc đi chợ, dứt khoát ném hắn ở đâu cho rồi, để xem có người nào nhặt hắn không.
"Nữ nhi, ta...ta ổn rồi, nhưng mà, ta......" Viêm Dục bất đắc dĩ ngồi lên thùng, vịn lấy vách tường ổn định thăng bằng cơ thể, hắn thoải mái rồi, muốn đứng lên, nhưng có cảm giác là lạ, có một âm thanh nói cho hắn biết, không được đứng lên, nhưng, hắn lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn đang nằm trên giường, không biết từ đâu, hắn cảm thấy khi gặp vấn đề thì nàng có thể biết cách giải quyết, nàng nhất định có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Mộc Phỉ mím môi, liếc nhìn Viêm Dục, đợi tới lúc thấy vẻ mặt rối rắm khó chịu của hắn mới sực nhớ, nàng chưa chuẩn bị giấy cho hắn, cũng chưa chỉ hắn sau khi giải quyết xong thì làm gì.
Nàng thiếu chút nữa buột miệng mắng thành tiếng, ở cái nơi tồi tàn chết tiệt này thì giấy ở chỗ nào? Không phải là ở trong nhà xí ngoài lều chứ? Bò lên giường, từ trong khe ván giường rút ra một túi giấy, nhìn qua một chút, thở dài một hơi, bên trong không chỉ có mấy tờ giấy ố vàng, còn có rất nhiều lá trúc mềm bề ngoài tương tự nhau, nhớ lại trước đây có xem tiểu thuyết trung cổ, hầu hết nhà xí của người cổ đại đều dùng lá trúc để lau mông, xem ra, chính là những thứ này.
Tờ giấy màu ố vàng, vô cùng thô ráp, bề ngoài cứ như là chỉ cần dùng tý sức thì sẽ nát tan tành, Mộc Phỉ suy nghĩ một lát, lại thả giấy vào trong túi, cầm lấy mấy cái lá trúc mềm đưa cho Viêm Dục, tự hỏi nên giải thích cách dùng như thế nào cho hắn.
Thật ra thì, theo tuổi thật, Mộc Phỉ có lẽ lớn hơn Viêm Dục mười mấy tuổi, nhưng thoạt nhìn hắn phát dục rất tốt, chiều cao gần một mét bảy lăm, cao hơn Mộc Phỉ hiện đại một cái đầu, nam tử trước mặt như vậy, đặc biệt là dung nhan tuấn tú lông mày tựa khói của mỹ nam, trời sinh sức quyến rũ khiến những cô gái như Mộc Phỉ say mê.
Mặc dù coi đối phương như bệnh nhân, nhưng việc dạy Tiên Nhân dùng nhà xí như vậy, cảm giác rất kỳ quái.
Huống chi đối phương còn nói nàng là nữ nhi? Nào có chuyện nữ nhi dạy cha đi nhà xí chứ?
Nghĩ lại, nàng lại không chịu ảnh hưởng thế đời, những chuyện này cũng không có gì khó khăn, coi hắn là cha, là bệnh nhân là có thể bỏ tạp niệm đi giúp hắn. Cha mình già rồi ngồi ở trên giường không thể nhúc nhích, chẳng phải đi đại tiện hay tiểu tiện gì cũng do mình phục vụ sao?
Nghĩ như vậy, một tí kỳ cục cũng chẳng còn nữa.
Mộc Phỉ điều chỉnh tốt tâm trạng, đi tới bên cạnh Viêm Dục, dúi lá trúc vào trong tay hắn, quay lưng lại kiên nhẫn giải thích cho hắn, cũng may Viêm Dục thông tuệ, trong đầu cũng có trí nhớ mang máng, chỉ nghe một lần đã làm được.
Sau lưng truyền đến tiếng mặc quần áo, sau đó có tiếng nước chảy nhỏ, Mộc Phỉ xoay người nhìn lại, Viêm Dục đã thu dọn sạch sẽ đống bừa bộn, đang cười với nàng, nụ cười như mang theo mùi vị lấy lòng, tựa như một đứa trẻ lớn đòi kẹo.
Ánh mắt Mộc Phỉ trong veo nhìn bộ dáng như trẻ con của Viêm Dục, giãn mặt nở nụ cười, an ủi: "Là con không tốt, con dạy cho người, người đã nhớ kỹ chưa, lần sau muốn đi nhà xí, thì tự mình giải quyết lấy, biết không?"
Viêm Dục vừa nghe thấy lời của Mộc Phỉ, cẩn thận gật đầu một cái, gương mặt đỏ ửng như một đóa hoa vừa nở rộ, hắn vươn tay ôm Mộc Phỉ vào lòng, vuốt lưng nàng từ trên xuống dưới, giọng nói mát lạnh như nước suối đánh vào đá, thanh thoát êm tai: "Nữ nhi, cám ơn ngươi."
Mộc Phỉ nép trong ngực Viêm Dục, nghe tiếng tim đập to lớn của hắn, ấm áp bao lấy nàng, nàng khụt khà khụt khịt, một tay đẩy Viêm Dục ra, nhăn mũi ghét bỏ nói: "Thúi chết, nhanh đi tắm rồi ngủ đi!"
Viêm Dục giật giật khóe miệng, hình như hắn bị nữ nhi ghét bỏ, hơn nữa còn ghét bỏ rất thẳng thừng.
Hắn, hắn đây là không biết cởi quần áo?
Hiện thực chứng minh, Mộc Phỉ đã đoán đúng, khóe miệng nàng giật giật vài cái rồi cũng nhanh chóng chấp nhận, nghĩ lại cũng đúng, đến cơm còn không biết ăn thế nào, biết cởi quần áo mới là lạ.
Ai oán vươn tay, Mộc Phỉ kiên nhẫn cởi chiếc dây lưng ở bên hông Viêm Dục đang sắp bị hắn vo thành một cục, giúp hắn cởi chiếc áo khoác, vừa chuẩn bị đi, lại thấy gương mặt Viêm Dụckhổ sở nhăn nhó, chân hắn nửa thẳng nửa cong chụm lại với nhau, một tay bắt lấy Mộc Phỉ, một tay ôm bụng, lại lo lắng dậm chân tại chỗ mấy cái: "Nữ nhi, thật là đau, thật là đau, khó chịu, nữ nhi, ta nên làm sao giờ?"
Mộc Phỉ trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng bệch, một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu nàng: hắn, không phải là bị đau bụng chứ?
Viêm Dục đã gấp đến vung chân tại chỗ, đôi mắt hút hồn người khác kia chứa đầy nước mắt, cứ như sẽ khóc bất cứ lúc nào, khóe môi hắn mếu xuống phía dưới, mang theo tiếng nói nức nở như thanh tuyền, lọt vào mắt Mộc Phỉ càng thêm ẩn nhẫn trìu mến.
Hắn nói: "Nữ nhi, thật khó chịu, nên làm gì đây?"
Nên làm gì đây? Nên làm gì đây! Người hỏi con nên làm cái gì? Ha, con biết hỏi ai giờ đây?
Mộc Phỉ không nhịn được phát điên, có ai nói cho nàng biết, một đấng mày râu đứng trước mặt nàng khóc lóc la đau bụng tiêu chảy như vầy thì nàng nên làm gì đây, sao thấy tức cười vậy trời!
"Đi, ra nhà xí giải quyết." Mặt Mộc Phỉ đỏ lên, một hồi lâu mới bật ra được một câu.
Trên trán Viêm Dục rỉ mồ hôi, da thịt dưới ánh nến sáng ngời, đẹp đến khó tin. Nhưng giờ này cũng chẳng ai có tâm trạng mà đi thưởng thức nhan sắc của hắn, Mộc Phỉ nhanh chóng đảo quanh, nhà xí đang ở cạnh lều cỏ. Là dùng cỏ tranh dựng bừa lên, nàng năm nào cũng ở đây cùng Tưởng thị, cũng không có cái gì không ổn.
Nhưng bên ngoài bây giờ mưa to như trút nước, cái nhà xí yếu ớt này sẽ không bị sụp chứ?
Không, điều đó không quan trọng, quan trọng là, chẳng lẽ để Viêm Dục ở phòng này, ở trước mặt nàng đi nhà xí sao?
Không đúng, cái này cũng không quan trọng, chẳng lẽ, muốn nàng cầm tay dạy Viêm Dục thế nào là ra nhà xí giải quyết nhu cầu sinh lý sao?
Viêm Dục nhanh chóng khóc nấc lên, mắt đã không thể cầm được nước trong đó nữa, có vài hạt đã nghịch ngợm chảy khỏi khóe mắt. Bộ dạng hắn đáng thương nhìn Mộc Phỉ, cảm giác trong bụng co rút đau đớn khiến gương mặt hắn vặn vẹo không ra hình.
Mộc Phỉ cũng khóc lên, mặc dù nàng là thầy thuốc, nhưng không có kinh nghiệm dạy một người lớn đi nhà xí đâu! Cắn răng một cái, dậm chân một cái, Mộc Phỉ hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm cho xong, cầm lấy một cái nắp thùng rách từ trong góc, kéo hông của Viêm Dục quay lưng vào góc phòng. Trong miệng hung tợn mắng: "Ngươi nhìn cẩn thận, ta chỉ dạy ngươi một lần! Lần sau mà còn không biết tự mình tìm chỗ giải quyết thì ta cho làm trong đũng quần luôn!"
Tay nhỏ bé cởi đai lưng của Viêm Dục ra, cởi áo ngoài của hắn, lộ ra chiếc quần lót màu đen hắn mặc bên trong, đôi tay nhỏ bé dò lên eo hắn, nhắm mắt lại cắn răng một cái, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm câu "Ta là thầy thuốc, hắn là bệnh nhân" thật nhiều lần, dùng sức kéo thẳng quần hắn xuống, sau đó đặt cái thùng về phía hắn, quay đầu bước đi.
Bên tai nóng lên, đầu ngón tay như đang bốc hỏa, đầu nàng buồn bực nằm lên giường, lấy tay bịt lỗ tai, vừa rồi nàng sờ soạng hông của Viêm Dục cảm thấy thật đã, da thịt rất trơn, cảm giác rất mềm mại.
Không tự chủ nuốt nước miếng "Ừng ực", không biết ấn một cái thì có ra nước không.
Trời ạ, nàng đang nghĩ lung tung cái gì vậy, đứng đắn một chút!
"Nữ nhi."
Trong lúc Mộc Phỉ đang đỏ mặt tới tận mang tai, cảm nhận nhịp tim đập khác thường, đầu ngón tay run run thì tiếng nói yếu ớt của Viêm Dục truyền đến từ góc phòng.
"Lại sao nữa?" Mộc Phỉ buông tay ra, đỏ mặt lớn tiếng la lối rồi quay lại. Người này, sao lại phiền phức vậy chứ, quả nhiên đầu óc nàng có vấn đề rồi nên mới nghĩ tới chuyện chữa khỏi cho hắn! Ngày mai lúc đi chợ, dứt khoát ném hắn ở đâu cho rồi, để xem có người nào nhặt hắn không.
"Nữ nhi, ta...ta ổn rồi, nhưng mà, ta......" Viêm Dục bất đắc dĩ ngồi lên thùng, vịn lấy vách tường ổn định thăng bằng cơ thể, hắn thoải mái rồi, muốn đứng lên, nhưng có cảm giác là lạ, có một âm thanh nói cho hắn biết, không được đứng lên, nhưng, hắn lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn đang nằm trên giường, không biết từ đâu, hắn cảm thấy khi gặp vấn đề thì nàng có thể biết cách giải quyết, nàng nhất định có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Mộc Phỉ mím môi, liếc nhìn Viêm Dục, đợi tới lúc thấy vẻ mặt rối rắm khó chịu của hắn mới sực nhớ, nàng chưa chuẩn bị giấy cho hắn, cũng chưa chỉ hắn sau khi giải quyết xong thì làm gì.
Nàng thiếu chút nữa buột miệng mắng thành tiếng, ở cái nơi tồi tàn chết tiệt này thì giấy ở chỗ nào? Không phải là ở trong nhà xí ngoài lều chứ? Bò lên giường, từ trong khe ván giường rút ra một túi giấy, nhìn qua một chút, thở dài một hơi, bên trong không chỉ có mấy tờ giấy ố vàng, còn có rất nhiều lá trúc mềm bề ngoài tương tự nhau, nhớ lại trước đây có xem tiểu thuyết trung cổ, hầu hết nhà xí của người cổ đại đều dùng lá trúc để lau mông, xem ra, chính là những thứ này.
Tờ giấy màu ố vàng, vô cùng thô ráp, bề ngoài cứ như là chỉ cần dùng tý sức thì sẽ nát tan tành, Mộc Phỉ suy nghĩ một lát, lại thả giấy vào trong túi, cầm lấy mấy cái lá trúc mềm đưa cho Viêm Dục, tự hỏi nên giải thích cách dùng như thế nào cho hắn.
Thật ra thì, theo tuổi thật, Mộc Phỉ có lẽ lớn hơn Viêm Dục mười mấy tuổi, nhưng thoạt nhìn hắn phát dục rất tốt, chiều cao gần một mét bảy lăm, cao hơn Mộc Phỉ hiện đại một cái đầu, nam tử trước mặt như vậy, đặc biệt là dung nhan tuấn tú lông mày tựa khói của mỹ nam, trời sinh sức quyến rũ khiến những cô gái như Mộc Phỉ say mê.
Mặc dù coi đối phương như bệnh nhân, nhưng việc dạy Tiên Nhân dùng nhà xí như vậy, cảm giác rất kỳ quái.
Huống chi đối phương còn nói nàng là nữ nhi? Nào có chuyện nữ nhi dạy cha đi nhà xí chứ?
Nghĩ lại, nàng lại không chịu ảnh hưởng thế đời, những chuyện này cũng không có gì khó khăn, coi hắn là cha, là bệnh nhân là có thể bỏ tạp niệm đi giúp hắn. Cha mình già rồi ngồi ở trên giường không thể nhúc nhích, chẳng phải đi đại tiện hay tiểu tiện gì cũng do mình phục vụ sao?
Nghĩ như vậy, một tí kỳ cục cũng chẳng còn nữa.
Mộc Phỉ điều chỉnh tốt tâm trạng, đi tới bên cạnh Viêm Dục, dúi lá trúc vào trong tay hắn, quay lưng lại kiên nhẫn giải thích cho hắn, cũng may Viêm Dục thông tuệ, trong đầu cũng có trí nhớ mang máng, chỉ nghe một lần đã làm được.
Sau lưng truyền đến tiếng mặc quần áo, sau đó có tiếng nước chảy nhỏ, Mộc Phỉ xoay người nhìn lại, Viêm Dục đã thu dọn sạch sẽ đống bừa bộn, đang cười với nàng, nụ cười như mang theo mùi vị lấy lòng, tựa như một đứa trẻ lớn đòi kẹo.
Ánh mắt Mộc Phỉ trong veo nhìn bộ dáng như trẻ con của Viêm Dục, giãn mặt nở nụ cười, an ủi: "Là con không tốt, con dạy cho người, người đã nhớ kỹ chưa, lần sau muốn đi nhà xí, thì tự mình giải quyết lấy, biết không?"
Viêm Dục vừa nghe thấy lời của Mộc Phỉ, cẩn thận gật đầu một cái, gương mặt đỏ ửng như một đóa hoa vừa nở rộ, hắn vươn tay ôm Mộc Phỉ vào lòng, vuốt lưng nàng từ trên xuống dưới, giọng nói mát lạnh như nước suối đánh vào đá, thanh thoát êm tai: "Nữ nhi, cám ơn ngươi."
Mộc Phỉ nép trong ngực Viêm Dục, nghe tiếng tim đập to lớn của hắn, ấm áp bao lấy nàng, nàng khụt khà khụt khịt, một tay đẩy Viêm Dục ra, nhăn mũi ghét bỏ nói: "Thúi chết, nhanh đi tắm rồi ngủ đi!"
Viêm Dục giật giật khóe miệng, hình như hắn bị nữ nhi ghét bỏ, hơn nữa còn ghét bỏ rất thẳng thừng.
Bình luận facebook