-
Chương 30
Sau khi Tưởng Nhứ Nhi phát hiện ra có một ánh mắt đang nhìn chăm chú bọn họ, kinh ngạc nhìn về hướng mọi người đang tám, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, xong bất chấp đang giặt quần áo, vội ôm chậu xoay người chạy mất, mọi người kỳ quái nhìn hướng Tưởng Nhứ Nhi đi, trong nháy mắt tất cả đều im bặt.
Có vài người nhát gan đang chuẩn bị vọt đi.
Mắt Mộc Phỉ sáng quắc, núp vào trong lùm cây gần đó, chuẩn bị xem kịch vui.
Liễu nương cầm chậu đứng lên, trong miệng vẫn còn lải nhải than vãn:
“Thật đáng tiếc, nếu Xảo Nương không cả gan làm ầm ĩ, thì đâu ai biết phụ thân của Mộc Phỉ bị điên, Xảo Nương gặp chuyện này, trước kia ả làm bao nhiêu chuyện thất đức, lần này xem như một bài học, để cho ả biết rõ đạo lý họa từ miệng mà ra.”
“A, họa có từ miệng mà ra không thì lão nương không biết, nhưng lão nương biết, hôm nay có người bị như vậy.”
Ẩn nhẫn một hồi lâu Xảo Nương liền nhảy ra túm tóc Liễu nương, hung hăng kéo mạnh, oán khí mấy ngày tụ lại liền đổ lên hết người Liễu nương.
Liễu nương nghe được tiếng của Xảo Nương, trong nội tâm lộp bộp âm thầm kêu khổ, trở tay lên tách tay Xảo Nương ra, trong miệng ui da ui da kêu lên:
“Xảo Nương, ngươi thả ra! Có gì bình tĩnh nói chuyện, ui da tóc của ta.”
“A, ngươi cũng biết cầu xin ta tha thứ? Hồi nãy không phải mắng hăng say lắm sao?Mông khỉ? Mông khỉ cái con mẹ ngươi(=.=)! Hôm nay lão nương sẽ chỉnh ngươi thành mông khỉ cho mọi người nhìn một chút.”
Xảo Nương ngoan độc nói, một tay nhấn Liễu nương xuống, một tay tiếp tục kéo tóc của ả.
Da đầu đau đớn kịch liệt khiến Liễu nương buông tay, chậu rơi trên mặt đất, quần áo mới vừa giặt sạch liền nhuộm đầy bùn đất nhưng cũng không có ai quan tâm, ả khom người dùng hai tay gở tay của Xảo Nương ra nhưng gở mãi cũng không gỡ ra được, liền không quan tâm nữa, trực tiếp túm vào mặt Xảo Nương.
“Hít”Xung quanh âm thanh nức nở.
Xảo Nương cảm thấy mặt mình lạnh lạnh, rồi sau đó một trận đau đớn ập đến dưới ánh mắt hoặc kì dị hoặc hả hê của mọi người, phản ứng nhanh dừng động tác lại, giơ tay lên sờ mặt, “A,aaa” Một tiếng gào thét chói tai phun ra từ cổ họng của Xảo Nương.
Thì ra là Liễu nương dựt khăn lụa trên mặt của Xảo Nương xuống, thuận tiện ngón tay sắc bén cào vài vết trên mạt ả, máu liền rỉ ra.
“Đồ tiện nhân, ngươi dám cào mặt của ta!”
Xảo Nương cảm thất trên mặt đau rát, lấy tay sờ thì thấy vệt máu, mắt Xảo Nương ngày càng trừng lớn, ả tức giận đến toàn thân run rẩy, đôi tay từ từ nắm chặt thành quyền, đôi mắt đỏ chót.
Mộc Phỉ nghiêng đầu suy nghĩ tiềm năng của Xảo Nương thật lớn, đôi mắt trừng muống rớt ra ngoài luôn mà vẫn có thể nhìn rõ Liễu nương, chính xác hất ả ta trên mặt đất, đè lên người Liễu nương đấm đấm đá đá, mặt ả vang ba ba mấy tiếng, chỉ chốc lát sau liền sưng phù lên không thể nào nhận dạng.
“Chậc, thật đáng thương, quả nhiên là họa từ miệng mà ra.”Mộc Phỉ tắc lưỡi một cái, nhìn say sưa ngon lành, không hề có chút áy náy vì đưa Xảo Nương đến.
“Kỳ quái, làm sao Xảo Nương lại đến? Không phải ả đóng cửa không ra ngoài vài ngày sao?” Giọng nói nhỏ nhẹ nhu hòa tràn ngập nghi ngờ vang lên, theo bản năng nhìn nhìn về phía trước.
Chóp mũi Mộc Phỉ ngưởi thấy tràn ngập mùi thơm, không cần nhìn cũng biết rõ người đến là Tưởng Nhứ Nhi, nàng mím môi không nói gì. Thì ra ả không có đi, cũng đúng, người người ai lại không thích náo nhiệt, sao có thể không chạy đi tìm nơi ẩn nấp xem kịch vui. Nghĩ như thế, thân thể nhẹ nhàng di chuyển sang bên cạnh, xít ra xa Tưởng Nhứ Nhi một chút, tránh cho ả làm bại lộ nàng.
Tưởng Nhứ Nhi nhìn nàng, nhấp nhẹ môi đỏ mọng, đi ra chỗ khác, núp sau một cái cây khô, dựa vào cây khô xem náo nhiệt bên kia.
Khó có được Mộc Phỉ nhìn chăm chú Tưởng Nhứ Nhi, không tệ, ánh mắt rất tốt, nhưng chạy vào nhà nàng đeo bám thật không có ánh mắt, ả không biết mình không được người ta hoan nghênh sao.
“Lão yêu phụ!” Liễu nương bị đánh đến mất hết lý trí, cũng không quản mình không có nhà mẹ đẻ che chở, đánh đồng mình và Xảo Nương với nhau. Hai người người đánh ta đỡ đều trừng đỏ mắt, xuống tay không biết nặng nhẹ, miệng chửi tục không dứt.
Mọi người xem kịch đến đờ người, không nhớ ra phải đi ngăn cản.
Đầu tiên là Tưởng Chi Nhi, ả đứng gần hai người nhất, không biết ai ra tay tát một cái thật mạnh vào mặt ả, đôi mắt đẫm lệ bụm mặt dậm chân mấy cái. Ả bị liên lụy nha, mọi người hai mắt nhìn nhau, cũng không biết có nên đi ngăn cản hay không.
Một hai xoa xoa tay, mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng ánh mắt lóe sáng, mọi người đều xảo trá, tiến đến chỗ tốt xem kịch vui.
Mộc Phỉ nhìn ra xa thấy thấp thoáng thân hình mập mạp của Tưởng đại nương, đôi chân lướt nhanh như gió, hùng hùng hổ hổ chạy về phía bên này, nàng liền lấy ngân châm giấu ở trong tay áo, cũng như một làn khói chạy về nơi ẩu đả, sau lưng mơ hồ nghe tiếng ngăn cản quan tâm của Tưởng Nhứ Nhi, nhưng nàng cũng không để ý lắm.
Hừ, nếu đánh Diễễnđàànlêêquýýđôônmấy cái liền xong việc thì quá tiện nghi cho các ngươi, phải để cho bọn ngươi không xuống giường được mấy ngày mới đúng!
Kể từ khi Xảo Nương hung ác hâm dọa, Mộc Phỉ vẫn chưa buông tha cho ả, liền lấy ngân châm tùy thân ra, ngỗ nhỡ thật bị đâm cũng có phương pháp cứu chữa, không nói cái khác, thuật điểm huyện làm người ta xụi lơ rất hiệu quả. Huống chi vóc người nàng nhỏ, người bình thường cũng sẽ coi thường lực chiến đấu của mình.
Cách rất gần, tình hình hỗn loạn dần hiện ra rõ ràng, hình như Xảo Nương chiếm thượng phong đè Liễu nương xuống đấm tới tấp, mà Liễu nương cũng không thua, chuyên tấn công vào mặt Xảo Nương, mặt vốn sưng đỏ giờ phút này thì sặc sỡ tia máu, càng dữ tợn đáng sợ hơn.
Mộc Phỉ đến gần, âm thanh tỏ vẻ kinh ngạc:
“A, chuyện gì xảy ra vậy? Đánh đã như vậy sao? Đại nương mau dừng lại khéo đánh tiếp nữa Liễu tỷ tỷ sẽ giận đó. Liễu tỷ tỷ cũng đừng cào mặt đại nương nữa đã chảy rất nhiều máu rồi sẽ bị hủy dung đó!”
Âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ vang lên, hơi cao giọng, như một tiếng sáo thanh nhã, xen lẫn trong huyên náo truyền vào tai mọi người, như tiếng chuông báo động khiến hai người dừng lại, quay đầu nhìn.
Lúc này, Tưởng đại nương đã đến trước mặt, tiến lên kéo hai người ra, cũng không quản Xảo Nương có té hay không, sau đó chỉ vào Liễu nương tóc tai mặt mũi rối bù đang nằm trên mặt đất liền mắng:
“Ngươi được đấy, ra ngoài giặt quần áo cũng gây chuyện, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta thân phận rất thấp không thể quá huênh hoang. Ta không giống với người khác có gia thế khổng lồ, không có chỗ dựa để làm càn, người được người khác bỏ tiền ra mua như ngươi cũng dám gây chuyện với người ta hả? Bị đánh chết cũng chỉ dùng hai lượng bạc an táng, nếu muốn sống lâu một chút, cái gì nên nhịn thì nhịn, làm sao lại đi làm mấy chuyện mất thể diện như vậy?”
Mộc Phỉ âm thầm khen ngợi, công phu mắng chửi của Tưởng đại nương đúng là hạng nhất, nhìn thì như dạy dỗ con dâu của mình, nhưng nghe kỹ một chút liền biết đang chỉ cây dâu mắng cây hòe nha, còn làm người khác không cách nào cãi lại được. Mắt đồng tình liếc nhìn Xảo Nương đang bụm mặt rên rỉ không đứng dậy được, nàng vội chạy tới đỡ ả, trong miệng lẩm bẩm:
“Đại nương cẩn thận, con giúp người đứng dậy.”
Ngân châm kẹp trong tay tàn nhẫn đâm vào hông của Xảo Nương.
Ngươi vào nhà ta gây chuyện! Ngươi sỉ nhục ta! Ngươi hâm dọa phụ thân của ta!
Ta đâm cho ngươi bại liệt nữa người cộng thêm không khống chế được nước tiểu!
Có vài người nhát gan đang chuẩn bị vọt đi.
Mắt Mộc Phỉ sáng quắc, núp vào trong lùm cây gần đó, chuẩn bị xem kịch vui.
Liễu nương cầm chậu đứng lên, trong miệng vẫn còn lải nhải than vãn:
“Thật đáng tiếc, nếu Xảo Nương không cả gan làm ầm ĩ, thì đâu ai biết phụ thân của Mộc Phỉ bị điên, Xảo Nương gặp chuyện này, trước kia ả làm bao nhiêu chuyện thất đức, lần này xem như một bài học, để cho ả biết rõ đạo lý họa từ miệng mà ra.”
“A, họa có từ miệng mà ra không thì lão nương không biết, nhưng lão nương biết, hôm nay có người bị như vậy.”
Ẩn nhẫn một hồi lâu Xảo Nương liền nhảy ra túm tóc Liễu nương, hung hăng kéo mạnh, oán khí mấy ngày tụ lại liền đổ lên hết người Liễu nương.
Liễu nương nghe được tiếng của Xảo Nương, trong nội tâm lộp bộp âm thầm kêu khổ, trở tay lên tách tay Xảo Nương ra, trong miệng ui da ui da kêu lên:
“Xảo Nương, ngươi thả ra! Có gì bình tĩnh nói chuyện, ui da tóc của ta.”
“A, ngươi cũng biết cầu xin ta tha thứ? Hồi nãy không phải mắng hăng say lắm sao?Mông khỉ? Mông khỉ cái con mẹ ngươi(=.=)! Hôm nay lão nương sẽ chỉnh ngươi thành mông khỉ cho mọi người nhìn một chút.”
Xảo Nương ngoan độc nói, một tay nhấn Liễu nương xuống, một tay tiếp tục kéo tóc của ả.
Da đầu đau đớn kịch liệt khiến Liễu nương buông tay, chậu rơi trên mặt đất, quần áo mới vừa giặt sạch liền nhuộm đầy bùn đất nhưng cũng không có ai quan tâm, ả khom người dùng hai tay gở tay của Xảo Nương ra nhưng gở mãi cũng không gỡ ra được, liền không quan tâm nữa, trực tiếp túm vào mặt Xảo Nương.
“Hít”Xung quanh âm thanh nức nở.
Xảo Nương cảm thấy mặt mình lạnh lạnh, rồi sau đó một trận đau đớn ập đến dưới ánh mắt hoặc kì dị hoặc hả hê của mọi người, phản ứng nhanh dừng động tác lại, giơ tay lên sờ mặt, “A,aaa” Một tiếng gào thét chói tai phun ra từ cổ họng của Xảo Nương.
Thì ra là Liễu nương dựt khăn lụa trên mặt của Xảo Nương xuống, thuận tiện ngón tay sắc bén cào vài vết trên mạt ả, máu liền rỉ ra.
“Đồ tiện nhân, ngươi dám cào mặt của ta!”
Xảo Nương cảm thất trên mặt đau rát, lấy tay sờ thì thấy vệt máu, mắt Xảo Nương ngày càng trừng lớn, ả tức giận đến toàn thân run rẩy, đôi tay từ từ nắm chặt thành quyền, đôi mắt đỏ chót.
Mộc Phỉ nghiêng đầu suy nghĩ tiềm năng của Xảo Nương thật lớn, đôi mắt trừng muống rớt ra ngoài luôn mà vẫn có thể nhìn rõ Liễu nương, chính xác hất ả ta trên mặt đất, đè lên người Liễu nương đấm đấm đá đá, mặt ả vang ba ba mấy tiếng, chỉ chốc lát sau liền sưng phù lên không thể nào nhận dạng.
“Chậc, thật đáng thương, quả nhiên là họa từ miệng mà ra.”Mộc Phỉ tắc lưỡi một cái, nhìn say sưa ngon lành, không hề có chút áy náy vì đưa Xảo Nương đến.
“Kỳ quái, làm sao Xảo Nương lại đến? Không phải ả đóng cửa không ra ngoài vài ngày sao?” Giọng nói nhỏ nhẹ nhu hòa tràn ngập nghi ngờ vang lên, theo bản năng nhìn nhìn về phía trước.
Chóp mũi Mộc Phỉ ngưởi thấy tràn ngập mùi thơm, không cần nhìn cũng biết rõ người đến là Tưởng Nhứ Nhi, nàng mím môi không nói gì. Thì ra ả không có đi, cũng đúng, người người ai lại không thích náo nhiệt, sao có thể không chạy đi tìm nơi ẩn nấp xem kịch vui. Nghĩ như thế, thân thể nhẹ nhàng di chuyển sang bên cạnh, xít ra xa Tưởng Nhứ Nhi một chút, tránh cho ả làm bại lộ nàng.
Tưởng Nhứ Nhi nhìn nàng, nhấp nhẹ môi đỏ mọng, đi ra chỗ khác, núp sau một cái cây khô, dựa vào cây khô xem náo nhiệt bên kia.
Khó có được Mộc Phỉ nhìn chăm chú Tưởng Nhứ Nhi, không tệ, ánh mắt rất tốt, nhưng chạy vào nhà nàng đeo bám thật không có ánh mắt, ả không biết mình không được người ta hoan nghênh sao.
“Lão yêu phụ!” Liễu nương bị đánh đến mất hết lý trí, cũng không quản mình không có nhà mẹ đẻ che chở, đánh đồng mình và Xảo Nương với nhau. Hai người người đánh ta đỡ đều trừng đỏ mắt, xuống tay không biết nặng nhẹ, miệng chửi tục không dứt.
Mọi người xem kịch đến đờ người, không nhớ ra phải đi ngăn cản.
Đầu tiên là Tưởng Chi Nhi, ả đứng gần hai người nhất, không biết ai ra tay tát một cái thật mạnh vào mặt ả, đôi mắt đẫm lệ bụm mặt dậm chân mấy cái. Ả bị liên lụy nha, mọi người hai mắt nhìn nhau, cũng không biết có nên đi ngăn cản hay không.
Một hai xoa xoa tay, mặt lộ vẻ lo lắng, nhưng ánh mắt lóe sáng, mọi người đều xảo trá, tiến đến chỗ tốt xem kịch vui.
Mộc Phỉ nhìn ra xa thấy thấp thoáng thân hình mập mạp của Tưởng đại nương, đôi chân lướt nhanh như gió, hùng hùng hổ hổ chạy về phía bên này, nàng liền lấy ngân châm giấu ở trong tay áo, cũng như một làn khói chạy về nơi ẩu đả, sau lưng mơ hồ nghe tiếng ngăn cản quan tâm của Tưởng Nhứ Nhi, nhưng nàng cũng không để ý lắm.
Hừ, nếu đánh Diễễnđàànlêêquýýđôônmấy cái liền xong việc thì quá tiện nghi cho các ngươi, phải để cho bọn ngươi không xuống giường được mấy ngày mới đúng!
Kể từ khi Xảo Nương hung ác hâm dọa, Mộc Phỉ vẫn chưa buông tha cho ả, liền lấy ngân châm tùy thân ra, ngỗ nhỡ thật bị đâm cũng có phương pháp cứu chữa, không nói cái khác, thuật điểm huyện làm người ta xụi lơ rất hiệu quả. Huống chi vóc người nàng nhỏ, người bình thường cũng sẽ coi thường lực chiến đấu của mình.
Cách rất gần, tình hình hỗn loạn dần hiện ra rõ ràng, hình như Xảo Nương chiếm thượng phong đè Liễu nương xuống đấm tới tấp, mà Liễu nương cũng không thua, chuyên tấn công vào mặt Xảo Nương, mặt vốn sưng đỏ giờ phút này thì sặc sỡ tia máu, càng dữ tợn đáng sợ hơn.
Mộc Phỉ đến gần, âm thanh tỏ vẻ kinh ngạc:
“A, chuyện gì xảy ra vậy? Đánh đã như vậy sao? Đại nương mau dừng lại khéo đánh tiếp nữa Liễu tỷ tỷ sẽ giận đó. Liễu tỷ tỷ cũng đừng cào mặt đại nương nữa đã chảy rất nhiều máu rồi sẽ bị hủy dung đó!”
Âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ vang lên, hơi cao giọng, như một tiếng sáo thanh nhã, xen lẫn trong huyên náo truyền vào tai mọi người, như tiếng chuông báo động khiến hai người dừng lại, quay đầu nhìn.
Lúc này, Tưởng đại nương đã đến trước mặt, tiến lên kéo hai người ra, cũng không quản Xảo Nương có té hay không, sau đó chỉ vào Liễu nương tóc tai mặt mũi rối bù đang nằm trên mặt đất liền mắng:
“Ngươi được đấy, ra ngoài giặt quần áo cũng gây chuyện, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta thân phận rất thấp không thể quá huênh hoang. Ta không giống với người khác có gia thế khổng lồ, không có chỗ dựa để làm càn, người được người khác bỏ tiền ra mua như ngươi cũng dám gây chuyện với người ta hả? Bị đánh chết cũng chỉ dùng hai lượng bạc an táng, nếu muốn sống lâu một chút, cái gì nên nhịn thì nhịn, làm sao lại đi làm mấy chuyện mất thể diện như vậy?”
Mộc Phỉ âm thầm khen ngợi, công phu mắng chửi của Tưởng đại nương đúng là hạng nhất, nhìn thì như dạy dỗ con dâu của mình, nhưng nghe kỹ một chút liền biết đang chỉ cây dâu mắng cây hòe nha, còn làm người khác không cách nào cãi lại được. Mắt đồng tình liếc nhìn Xảo Nương đang bụm mặt rên rỉ không đứng dậy được, nàng vội chạy tới đỡ ả, trong miệng lẩm bẩm:
“Đại nương cẩn thận, con giúp người đứng dậy.”
Ngân châm kẹp trong tay tàn nhẫn đâm vào hông của Xảo Nương.
Ngươi vào nhà ta gây chuyện! Ngươi sỉ nhục ta! Ngươi hâm dọa phụ thân của ta!
Ta đâm cho ngươi bại liệt nữa người cộng thêm không khống chế được nước tiểu!
Bình luận facebook